Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
-
Chương 6: Đường hoa mấy độ người qua…
Tô Đường đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình ngưa ngứa, hình như bị cái gì đó liếm. Nàng mệt đến không nhúc nhích nổi, đành cố gắng hé mắt nhìn. Khi nàng nhìn thấy một cái đầu đang quậy phá trên ngực mình, nàng chợt tỉnh táo hẳn, hai mắt trợn tròn lên.
A! Người đàn ông này là ai? Sao lại trần truồng?!
A! Sao ta cũng trần truồng thế này?
Sao lại thế này?
Tô Đường sợ đến mức có ba hồn thì lạc luôn bảy phách, vung tay muốn đẩy người kia ra, vừa đẩy vừa mắng: “Ngươi là ai? Ngươi định làm gì? Cút ngay cho ta!”
Nhưng nàng làm sao đẩy người ta ra nổi. Khi người nọ ngẩng đầu lộ mặt, Tô Đường lại ngẩn ra, quên cả đẩy. Người trước mặt nàng, tóc xõa xuống hai vai, hai mắt mơ màng, gương mặt tuấn tú ửng hồng lên… Ngẩn ra một chút, nàng lại chợt giật mình, kinh hãi, hắn là Tống Thế An mà! Tên sắc lang này là Tống Thế An mà!!!
“Huynh làm gì vậy, buông ra, buông ra, không phải huynh đã nói sẽ không động phòng với ta sao? Huynh là đồ khốn kiếp, sắc lang!!!…” Tô Đường càng giãy mạnh hơn, mắng cũng ghê gớm hơn.
Nhưng Tống Thế An chỉ nhướng mày, sau đó hai chân dùng sức, kẹp hai cái đùi đang đá loạn lên lại, sau đó đưa một tay, đẩy hai bàn tay đang làm loạn ra, khóa lại ở sau lưng hắn, rồi tiến tới, dùng miệng mình bịt cái miệng đang ồn ào chết người kia lại.
“A … a…” Toàn thân Tô Đường bị chế ngự, không thể cử động được, chỉ có thể mở to hai mắt…
Tống Thế An lại thấy khát, mút hai phiến môi non mềm đó cũng không đủ, lại đưa lưỡi vào, muốn mút lấy càng nhiều nước càng tốt. Ngọt lắm, thơm lắm, có thể thỏa mãn cơn khát của hắn…
Đầu óc Tô Đường hoàn toàn trống rỗng, tứ chi cứng ngắc, để mặc người kia quấn quít lấy môi lưỡi mình. Người bị hắn đè nặng, bộ ngực trần dính sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn. Khi cảm nhận được một bàn tay ấm áp chậm rãi vuốt dọc sống lưng nàng xuống, nàng suýt nữa còn quên hít thở. Từng ngọn lửa nhỏ nhen nhóm cháy, giống như bị Tống Thế An lây sang, cơ thể của nàng cũng bắt đầu cháy rực.
Xuống đến mông nàng, tay Tống Thế An chợt dừng lại, không đi xuống tiếp, mà vòng qua thắt lưng lên phía trước. Khi bàn tay kia chạm vào hông nàng, Tô Đường hơi ưỡn lưng, run rẩy không ngừng.
Môi vẫn quấn quít, không xa không rời, tay lại phủ lên bầu ngực mềm mại ấy, xoa nhè nhẹ đã không còn đủ nữa, Tống Thế An mạnh mẽ dày vò, còn không quên kích thích hai viên trân châu đã sớm cứng rắn đến kỳ lạ kia.
Tô Đường nhắm mắt, nhíu mày, dáng vẻ như rất khổ sở.
A, ngứa, ngứa quá…
Người ở bên trên người nàng như có cảm ứng, buông hai phiến môi non mềm ra, bắt đầu đi xuống dưới — lại sợ nàng làm ồn, liền đưa tay che miệng nàng lại.
Tô Đường muốn há miệng cắn mạnh vào cái tay kia, nhưng kia chính hai bầu ngực của mình bị ngậm mút, nàng suýt nữa cắn trúng vào đầu lưỡi mình. Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng hơi sững lại, rồi mặt liền đỏ như lửa, sau đó, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài (trăm xương cốt trong người) như bị lửa thiêu, từng luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt nàng, cũng có một luồng nhiệt tỏa ra từ bụng dưới, lan xuống tới đầu ngón tay ngón chân khiến người nàng hoàn toàn mềm nhũn như hóa thành nước vậy.
“A ~~~” tiếng rên rỉ mất hồn bật ra từ khóe môi, mắt Tô Đường dần trở nên mơ màng.
Nghe thấy tiếng ngân nga kia, máu trong người Tống Thế An như sôi trào, môi vừa cắn vừa mút, tay cũng buông miệng nàng ra, đi dần xuống dưới. Chờ đến khi tìm được nơi ướt át kia, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, ấn, day, người Tô Đường càng run rẩy mạnh hơn, mà thứ ở thân dưới của Tống Thế An cũng càng ngang nhiên ngẩng cao hơn nữa.
Trong lúc ý loạn tình mê, Tô Đường vẫn ý thức được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng nàng cảm thấy rất căng thẳng và khng cự, nhưng cơ thể lại mềm mại vô lực, vì thế, chỉ có thể khép hai chân lại, tay chống đỡ lung tung.
Cuối cùng, Tống Thế An cũng không thể nhịn thêm được nữa, hắn vội vàng muốn tìm nơi để phát tiết, mà nơi đó, hắn đã tìm thấy rồi, sao có thể buông tha? Vì vậy, hắn ngẩng đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, ngăn chặn tất cả những lời nàng muốn nói, lại dùng cánh tay trói buộc người con gái ấy, dùng chân nhẹ tách hai chân đang kẹp chặt của nàng ra, sau đó, đỡ cái thứ cứng như sắt đó, hiên ngang đâm thẳng vào con đường hoa đã ẩm ướt từ lâu…
“A ~~~” Tô Đường nhíu mày, phát ra tiếng nức nở đau đớn.
Cơn đau do bị xé rách khiến nàng tỉnh táo lại, cơ thể cũng giãy dụa muốn thoát ra. Đau… đau quá… nước mắt trào ra hai bên khóe mắt nàng. Nàng vặn vẹo thắt lưng, muốn đẩy thứ vũ khí sắc bén vừa xé rách cơ thể nàng ra ngoài, nhưng nàng lại không ngờ, vì nàng vặn vẹo, mà thứ vũ khí sắc bén rất lớn kia lại càng đi vào thuận lợi hơn.
Từng tấc từng tấc một, vô cùng mất hồn.
Chờ đến khi đã vào hết, Tống Thế An phát ra tiếng hừ nhẹ đầy thỏa mãn, rồi bắt đầu đâm ngang đâm dọc theo bản năng. Hắn đã kìm nén lâu lắm rồi, đã cố chịu đựng lâu lắm rồi, nếu không phát tiết, có khi hắn điên mất!
Vũ khí sắc bén cứng ngắc của hắn chạm vào nơi non mềm ở tận sâu bên trong, làm dấy lên từng cơn run rẩy của hắn. Bên trong của nàng ôm chặt lấy cái to lớn của hắn, mút mạnh vào, khiến cho hắn cảm nhận được từng đợt sóng lớn mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên.
A~~~ quá sung sướng! Quá thoải mái!
—bamholyland.com—
Tống Thế An ôm lấy vòng eo nhỏ của cô gái, ra vào, rong ruổi, mà nước mắt của Tô Đường thì không ngừng rơi xuống, nàng sắp sợ chết đi rồi, sắp đau chết mất thôi!
Đau vì thân mình bị xé rách, đau vì thân mình bị xuyên thấu, đau vì cơ thể bị xoa nắn mạnh mẽ, thậm chí đến cuối cùng, hắn còn như mang theo lửa giận, vừa gặm vừa cắn mút trên hai bầu ngực của nàng. Tô Đường nghĩ, Tống Thế An điên rồi, nếu không, sao hắn lại độc đoán, dã man như vậy với nàng chứ?
Tô Đường sắp khóc chết đi rồi!
Lúc này, lưng Tống Thế An đột nhiên cứng lại, phát ra một tiếng rên khàn khàn, Tô Đường cảm thấy như có một luồng nhiệt phun vào trong cơ thể mình, mạnh mẽ, nóng bỏng, từng chút, từng chút một. Cũng không biết chúng định bắn tới tận nơi nào. Nàng run người, nhưng lại cảm thấy hơi thoải mái. Khi luồng nhiệt kia dừng lại, cái thứ rất lớn đó cũng như từ từ nhỏ dần đi. Hai mắt Tô Đường đẫm lệ, nàng nghĩ cơn đau đớn cũng qua rồi.
Chỉ là, nàng mừng hơi sớm.
Ngay khi suy nghĩ trong đầu nàng còn chưa kịp mất đi, thì nàng đã cảm nhận được cái thứ vẫn còn trong cơ thể nàng kia dường như lại lớn lên, hơn nữa, còn có vẻ cứng rắn, hiên ngang hơn cả vừa rồi. Người đàn ông nằm sấp trên người nàng, sau khi thở hổn hển một hồi, lại bắt đầu động thắt lưng, mạnh mẽ vận động theo quy luật, chẳng những thế, còn mãnh liệt mãnh liệt hơn bao giờ hết…
…
Cơ thể Tô Đường bị đẩy nên không ngừng lên xuống, hai nơi mềm mại trước ngực cũng không ngừng lay động trong không trung. Nàng cắn môi, từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ. Cơn đau tê người dần dần tan biến, dưới sự va chạm của hắn, nàng bắt đầu cảm nhận được cảm giác thoải mái, mà cảm giác thoải mái này càng ngày càng lớn càng ngày càng mãnh liệt, đến mức khiến cả tay chân nàng đều không còn sức lực, hoa mắt, mơ màng, nước mắt lại thi nhau rơi xuống. Trên con đường hoa ướt đẫm nước, khiến cho hắn càng ra vào thuận tiện hơn, nàng không còn đau như lúc đầu nữa, ngược lại còn càng ngày càng cảm thấy vui sướng.
Nhưng dù sao cơ thể mềm mại non tơ của nàng cũng mới nếm thử mùi vị hoan ái lần đầu, Tống Thế An lại sát phạt không hề thương tiếc, nên cảm giác thoải mái cũng rất ngắn ngủi, sau hai lần phát tiết, cuối cùng đã không còn thích thú nổi nữa. Nhưng người đàn ông kia lại chẳng hề có dấu hiệu dừng lại, cứ giữ lấy hông nàng, không ngừng xông pha. Tô Đường lại cảm thấy đau, lại muốn kiềm chế người này lại…
“Nhẹ… nhẹ chút… a…” Từ đầu đến giờ, nàng luôn cắn môi chịu đựng, bây giờ rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói lại mềm mại như nước, tình cảm, quyến rũ đến không ngờ.
Tuy Tống Thế An đã phát tiết hai lần, tuy cũng không đủ tỉnh táo, nhưng đầu óc hắn cũng đã dần minh mẫn hơn, vì thế, khi nghe thấy tiếng van nài đầy du dương đó, hắn lại cảm thấy tim mình như bị nàng trêu chọc, cũng cảm thấy thương xót hơn, liền chậm lại một chút. Thắt lưng nhẹ nhàng đưa đẩy, “vũ khí” chậm rãi ra vào, mà miệng cũng phủ lên đôi môi vô cùng quyến rũ kia.
Có điều, mạnh mẽ dùng sức có một cảm giác khác, chầm chậm trải nghiệm lại có một cảm giác khác, Tô Đường không thể chịu nổi một bên là cảm xúc mãnh liệt, một cái lại chậm rãi, sâu xa này…
Hương thơm lan tỏa, màn lụa nhẹ bay, uyên ương trong rèm, xuân sắc tràn ngập. Lúc này, quần áo không còn mặc, hai làn tóc quấn vào nhau, hai cơ thể như hòa làm một. Kìa đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, kìa đường hoa mấy độ người qua, lâm lâm li li mưa rơi xuống, tựa mùa xuân vừa chợt ghé qua… (Khả năng biên thơ có hạn, mong cả nhà lượng thứ – Mẹ Cherry)
Ở bên này, nến đỏ đã đốt hết, trong thâm cung tiếng nói chuyện lại khe khẽ vang lên.
“Tiểu Trịnh, ông xác định là tiểu Tống uống hết ly rượu đó chứ?” Trong màn lụa vàng sáng, một cái đầu lộ ra, khuôn mặt thanh tú, sáng sửa, ánh mắt đen trắng rõ ràng lộ rõ vẻ giảo hoạt.
Thái y Trịnh Lương đã gần sáu mươi tuổi nghe thấy tiếng gọi “tiểu Trịnh”, khóe miệng ông co rút lên theo thói quen, nhưng vẫn kính cẩn cúi đầu đáp: “Hồi Hoàng thượng, cựu thần nhìn thấy tận mắt ạ.”
“Vậy ông khẳng định dược đó có tác dụng chứ?” Hoàng đế hỏi đầy hứng thú.
“Chắc chắn có tác dụng.” Ngoài miệng thì đáp vậy, nhưng trong lòng Trịnh Lương đau như chảy máu, ông đường đường là đệ nhất thái y đương triều, mà phải dành cả một tháng nghiên cứu chế ra xuân dược mạnh nhất là thế nào chứ?
Hoàng đế nghi hoặc nhìn ông: “Ông thử rồi à?”
Khóe miệng Trịnh Lương càng co rút mạnh hơn: “Cựu thần cho ngựa thử rồi ạ.”
“Hừ, tiểu Tống có phải là ngựa đâu.” Hoàng đế bất mãn lầm bầm: “Ôi, mẫu hậu không cho trẫm tới dự tiệc cưới của tiểu Tống, vì thế cũng không đi xem người ta động phòng được, ngồi trong này cũng chẳng nghe được gì, ôi, cuộc đời chẳng có gì thú vị cả!”
“…” Trịnh Lương quyết định nghiền nát mấy lời này của Hoàng thượng ở trong bụng.
Hoàng đế lắc lư đầu: “Trẫm chỉ muốn biết, liệu có phải tiểu Tống bị bệnh gì không tiện nói hay không? Trẫm ban cho hắn bốn mỹ nhân, mà hắn còn không chạm vào… Ôi, từ trước tới giờ, trẫm luôn là đấng minh quân yêu dân như con, huống gì là đối với tiểu Tống chứ…” Nói xong, lại như nhớ ra gì đó, hắn ngẩng đầu, nhìn Trịnh thái y nói: “Tiểu Tống không thành hôn, không sinh bảo bảo, nên chẳng vướng bận gì chỉ một lòng muốn đi đánh giặc. Trẫm chỉ mong hắn thành thân xong mau chóng sinh bảo bảo, sau đó sẽ không liên tiếp dâng hết tấu này hết sớ khác ép trẫm cho đi đánh giặc nữa… Hòa bình thật là tốt… Lần vừa rồi, hắn đánh đến mức cạn sạch cả quốc khố nước Tụng của ta rồi… Nghèo đến mức ông đây muốn xây một hành cung mà còn không có bạc! Hừ!… Ôi, tiểu Tống à, ngươi nhất định phải thấu hiểu cho nỗi lòng của trẫm…”
Nhìn tiểu Hoàng đế nhíu mày ưu sầu, lại nghe ngài ấy thở vắn than dài mà Trịnh Lương hết cả hồn, vừa vừa vừa rồi hình như ông nghe thấy chuyện gì đó không nên nghe rồi…
Thì ra Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm muốn tứ hôn cho Tống tướng quân, lại bỏ thuốc cho hắn là vì không muốn hắn đòi đi đánh giặc à?!
“A, tiểu Trịnh, sao ông vẫn còn đứng đây?” tiểu Hoàng đế hồi hồn, nghi hoặc hỏi.
Khóe miệng Trịnh Lương lại co rút, vội vàng lui ra.
Sau lưng ông, tiếng nói đầy quan tâm của tiểu Hoàng đế vẫn còn vang vọng: “Tiểu Trịnh, ông cũng bớt chút thời gian tự chữa bệnh cho mình đi, mỗi lần nhìn thấy miệng ông co rút như vậy, trẫm lại thấy rất khó coi…”
…
Khoái cảm như một cơn thủy triều ập tới khiến Tô Đường ngất xỉu rồi ngủ đến mơ màng. Lúc tỉnh lại, nến đỏ đã đốt hết, bên ngoài dần sáng.
Nàng cảm thấy toàn thân vừa đau vừa ê ẩm, như sắp tan ra, lại như vừa bị nghiền qua nghiền lại, mệt đến mức không cả dựng nổi một đầu ngón tay. Thấy trên người mình vẫn có gì đó nằm sấp bên trên, nàng cố gắng nhấc mí mắt lên, nhìn thấy mình đang trần truồng, mà một người đàn ông vẫn còn đang gục vào ngực mình ngủ say sưa. Cảm nhận được vật thể lạ lấp đầy thân thể mình, Tô Đường đột nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, tim nàng như nhảy lên, mặt đỏ hồng, người nóng như bánh bao vừa hấp xong — còn là một cái bánh bao có chấm đỏ, rất nhiều dấu ấn màu đỏ!!!
Tô Đường muốn đẩy Tống Thế An ra, nhưng người nàng uể oải không có chút lực nào, tay nhũn cả ra, đẩy một lúc lâu, trừ việc nàng mệt mỏi thở hồng hộc, thì không thấy hắn mảy may nhúc nhích tí nào, sau đó, Tô Đường không dám cử động nữa, vì nàng phát hiện — vật thể lạ kia lại to lên!!!
***
Tác giả lảm nhảm:
Tô Đường: Có phải chàng là xử nam không?
Mặt lạnh: … Không phải.
Tô Đường: Bảo sao mà kỹ thuật của chàng lại tốt như thế.
Mặt lạnh: Đó là trời phú thôi.
Tô Đường: Tức là chàng thừa nhận mình là xử nam sao?
Mặt lạnh: Mặt trời hôm nay đẹp thật.
Tô Đường: Xin người, bây giờ là buổi tối mà.
A! Người đàn ông này là ai? Sao lại trần truồng?!
A! Sao ta cũng trần truồng thế này?
Sao lại thế này?
Tô Đường sợ đến mức có ba hồn thì lạc luôn bảy phách, vung tay muốn đẩy người kia ra, vừa đẩy vừa mắng: “Ngươi là ai? Ngươi định làm gì? Cút ngay cho ta!”
Nhưng nàng làm sao đẩy người ta ra nổi. Khi người nọ ngẩng đầu lộ mặt, Tô Đường lại ngẩn ra, quên cả đẩy. Người trước mặt nàng, tóc xõa xuống hai vai, hai mắt mơ màng, gương mặt tuấn tú ửng hồng lên… Ngẩn ra một chút, nàng lại chợt giật mình, kinh hãi, hắn là Tống Thế An mà! Tên sắc lang này là Tống Thế An mà!!!
“Huynh làm gì vậy, buông ra, buông ra, không phải huynh đã nói sẽ không động phòng với ta sao? Huynh là đồ khốn kiếp, sắc lang!!!…” Tô Đường càng giãy mạnh hơn, mắng cũng ghê gớm hơn.
Nhưng Tống Thế An chỉ nhướng mày, sau đó hai chân dùng sức, kẹp hai cái đùi đang đá loạn lên lại, sau đó đưa một tay, đẩy hai bàn tay đang làm loạn ra, khóa lại ở sau lưng hắn, rồi tiến tới, dùng miệng mình bịt cái miệng đang ồn ào chết người kia lại.
“A … a…” Toàn thân Tô Đường bị chế ngự, không thể cử động được, chỉ có thể mở to hai mắt…
Tống Thế An lại thấy khát, mút hai phiến môi non mềm đó cũng không đủ, lại đưa lưỡi vào, muốn mút lấy càng nhiều nước càng tốt. Ngọt lắm, thơm lắm, có thể thỏa mãn cơn khát của hắn…
Đầu óc Tô Đường hoàn toàn trống rỗng, tứ chi cứng ngắc, để mặc người kia quấn quít lấy môi lưỡi mình. Người bị hắn đè nặng, bộ ngực trần dính sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn. Khi cảm nhận được một bàn tay ấm áp chậm rãi vuốt dọc sống lưng nàng xuống, nàng suýt nữa còn quên hít thở. Từng ngọn lửa nhỏ nhen nhóm cháy, giống như bị Tống Thế An lây sang, cơ thể của nàng cũng bắt đầu cháy rực.
Xuống đến mông nàng, tay Tống Thế An chợt dừng lại, không đi xuống tiếp, mà vòng qua thắt lưng lên phía trước. Khi bàn tay kia chạm vào hông nàng, Tô Đường hơi ưỡn lưng, run rẩy không ngừng.
Môi vẫn quấn quít, không xa không rời, tay lại phủ lên bầu ngực mềm mại ấy, xoa nhè nhẹ đã không còn đủ nữa, Tống Thế An mạnh mẽ dày vò, còn không quên kích thích hai viên trân châu đã sớm cứng rắn đến kỳ lạ kia.
Tô Đường nhắm mắt, nhíu mày, dáng vẻ như rất khổ sở.
A, ngứa, ngứa quá…
Người ở bên trên người nàng như có cảm ứng, buông hai phiến môi non mềm ra, bắt đầu đi xuống dưới — lại sợ nàng làm ồn, liền đưa tay che miệng nàng lại.
Tô Đường muốn há miệng cắn mạnh vào cái tay kia, nhưng kia chính hai bầu ngực của mình bị ngậm mút, nàng suýt nữa cắn trúng vào đầu lưỡi mình. Nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng hơi sững lại, rồi mặt liền đỏ như lửa, sau đó, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách hài (trăm xương cốt trong người) như bị lửa thiêu, từng luồng nhiệt nóng bỏng thiêu đốt nàng, cũng có một luồng nhiệt tỏa ra từ bụng dưới, lan xuống tới đầu ngón tay ngón chân khiến người nàng hoàn toàn mềm nhũn như hóa thành nước vậy.
“A ~~~” tiếng rên rỉ mất hồn bật ra từ khóe môi, mắt Tô Đường dần trở nên mơ màng.
Nghe thấy tiếng ngân nga kia, máu trong người Tống Thế An như sôi trào, môi vừa cắn vừa mút, tay cũng buông miệng nàng ra, đi dần xuống dưới. Chờ đến khi tìm được nơi ướt át kia, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, ấn, day, người Tô Đường càng run rẩy mạnh hơn, mà thứ ở thân dưới của Tống Thế An cũng càng ngang nhiên ngẩng cao hơn nữa.
Trong lúc ý loạn tình mê, Tô Đường vẫn ý thức được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng nàng cảm thấy rất căng thẳng và khng cự, nhưng cơ thể lại mềm mại vô lực, vì thế, chỉ có thể khép hai chân lại, tay chống đỡ lung tung.
Cuối cùng, Tống Thế An cũng không thể nhịn thêm được nữa, hắn vội vàng muốn tìm nơi để phát tiết, mà nơi đó, hắn đã tìm thấy rồi, sao có thể buông tha? Vì vậy, hắn ngẩng đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, ngăn chặn tất cả những lời nàng muốn nói, lại dùng cánh tay trói buộc người con gái ấy, dùng chân nhẹ tách hai chân đang kẹp chặt của nàng ra, sau đó, đỡ cái thứ cứng như sắt đó, hiên ngang đâm thẳng vào con đường hoa đã ẩm ướt từ lâu…
“A ~~~” Tô Đường nhíu mày, phát ra tiếng nức nở đau đớn.
Cơn đau do bị xé rách khiến nàng tỉnh táo lại, cơ thể cũng giãy dụa muốn thoát ra. Đau… đau quá… nước mắt trào ra hai bên khóe mắt nàng. Nàng vặn vẹo thắt lưng, muốn đẩy thứ vũ khí sắc bén vừa xé rách cơ thể nàng ra ngoài, nhưng nàng lại không ngờ, vì nàng vặn vẹo, mà thứ vũ khí sắc bén rất lớn kia lại càng đi vào thuận lợi hơn.
Từng tấc từng tấc một, vô cùng mất hồn.
Chờ đến khi đã vào hết, Tống Thế An phát ra tiếng hừ nhẹ đầy thỏa mãn, rồi bắt đầu đâm ngang đâm dọc theo bản năng. Hắn đã kìm nén lâu lắm rồi, đã cố chịu đựng lâu lắm rồi, nếu không phát tiết, có khi hắn điên mất!
Vũ khí sắc bén cứng ngắc của hắn chạm vào nơi non mềm ở tận sâu bên trong, làm dấy lên từng cơn run rẩy của hắn. Bên trong của nàng ôm chặt lấy cái to lớn của hắn, mút mạnh vào, khiến cho hắn cảm nhận được từng đợt sóng lớn mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên.
A~~~ quá sung sướng! Quá thoải mái!
—bamholyland.com—
Tống Thế An ôm lấy vòng eo nhỏ của cô gái, ra vào, rong ruổi, mà nước mắt của Tô Đường thì không ngừng rơi xuống, nàng sắp sợ chết đi rồi, sắp đau chết mất thôi!
Đau vì thân mình bị xé rách, đau vì thân mình bị xuyên thấu, đau vì cơ thể bị xoa nắn mạnh mẽ, thậm chí đến cuối cùng, hắn còn như mang theo lửa giận, vừa gặm vừa cắn mút trên hai bầu ngực của nàng. Tô Đường nghĩ, Tống Thế An điên rồi, nếu không, sao hắn lại độc đoán, dã man như vậy với nàng chứ?
Tô Đường sắp khóc chết đi rồi!
Lúc này, lưng Tống Thế An đột nhiên cứng lại, phát ra một tiếng rên khàn khàn, Tô Đường cảm thấy như có một luồng nhiệt phun vào trong cơ thể mình, mạnh mẽ, nóng bỏng, từng chút, từng chút một. Cũng không biết chúng định bắn tới tận nơi nào. Nàng run người, nhưng lại cảm thấy hơi thoải mái. Khi luồng nhiệt kia dừng lại, cái thứ rất lớn đó cũng như từ từ nhỏ dần đi. Hai mắt Tô Đường đẫm lệ, nàng nghĩ cơn đau đớn cũng qua rồi.
Chỉ là, nàng mừng hơi sớm.
Ngay khi suy nghĩ trong đầu nàng còn chưa kịp mất đi, thì nàng đã cảm nhận được cái thứ vẫn còn trong cơ thể nàng kia dường như lại lớn lên, hơn nữa, còn có vẻ cứng rắn, hiên ngang hơn cả vừa rồi. Người đàn ông nằm sấp trên người nàng, sau khi thở hổn hển một hồi, lại bắt đầu động thắt lưng, mạnh mẽ vận động theo quy luật, chẳng những thế, còn mãnh liệt mãnh liệt hơn bao giờ hết…
…
Cơ thể Tô Đường bị đẩy nên không ngừng lên xuống, hai nơi mềm mại trước ngực cũng không ngừng lay động trong không trung. Nàng cắn môi, từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ. Cơn đau tê người dần dần tan biến, dưới sự va chạm của hắn, nàng bắt đầu cảm nhận được cảm giác thoải mái, mà cảm giác thoải mái này càng ngày càng lớn càng ngày càng mãnh liệt, đến mức khiến cả tay chân nàng đều không còn sức lực, hoa mắt, mơ màng, nước mắt lại thi nhau rơi xuống. Trên con đường hoa ướt đẫm nước, khiến cho hắn càng ra vào thuận tiện hơn, nàng không còn đau như lúc đầu nữa, ngược lại còn càng ngày càng cảm thấy vui sướng.
Nhưng dù sao cơ thể mềm mại non tơ của nàng cũng mới nếm thử mùi vị hoan ái lần đầu, Tống Thế An lại sát phạt không hề thương tiếc, nên cảm giác thoải mái cũng rất ngắn ngủi, sau hai lần phát tiết, cuối cùng đã không còn thích thú nổi nữa. Nhưng người đàn ông kia lại chẳng hề có dấu hiệu dừng lại, cứ giữ lấy hông nàng, không ngừng xông pha. Tô Đường lại cảm thấy đau, lại muốn kiềm chế người này lại…
“Nhẹ… nhẹ chút… a…” Từ đầu đến giờ, nàng luôn cắn môi chịu đựng, bây giờ rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói lại mềm mại như nước, tình cảm, quyến rũ đến không ngờ.
Tuy Tống Thế An đã phát tiết hai lần, tuy cũng không đủ tỉnh táo, nhưng đầu óc hắn cũng đã dần minh mẫn hơn, vì thế, khi nghe thấy tiếng van nài đầy du dương đó, hắn lại cảm thấy tim mình như bị nàng trêu chọc, cũng cảm thấy thương xót hơn, liền chậm lại một chút. Thắt lưng nhẹ nhàng đưa đẩy, “vũ khí” chậm rãi ra vào, mà miệng cũng phủ lên đôi môi vô cùng quyến rũ kia.
Có điều, mạnh mẽ dùng sức có một cảm giác khác, chầm chậm trải nghiệm lại có một cảm giác khác, Tô Đường không thể chịu nổi một bên là cảm xúc mãnh liệt, một cái lại chậm rãi, sâu xa này…
Hương thơm lan tỏa, màn lụa nhẹ bay, uyên ương trong rèm, xuân sắc tràn ngập. Lúc này, quần áo không còn mặc, hai làn tóc quấn vào nhau, hai cơ thể như hòa làm một. Kìa đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, kìa đường hoa mấy độ người qua, lâm lâm li li mưa rơi xuống, tựa mùa xuân vừa chợt ghé qua… (Khả năng biên thơ có hạn, mong cả nhà lượng thứ – Mẹ Cherry)
Ở bên này, nến đỏ đã đốt hết, trong thâm cung tiếng nói chuyện lại khe khẽ vang lên.
“Tiểu Trịnh, ông xác định là tiểu Tống uống hết ly rượu đó chứ?” Trong màn lụa vàng sáng, một cái đầu lộ ra, khuôn mặt thanh tú, sáng sửa, ánh mắt đen trắng rõ ràng lộ rõ vẻ giảo hoạt.
Thái y Trịnh Lương đã gần sáu mươi tuổi nghe thấy tiếng gọi “tiểu Trịnh”, khóe miệng ông co rút lên theo thói quen, nhưng vẫn kính cẩn cúi đầu đáp: “Hồi Hoàng thượng, cựu thần nhìn thấy tận mắt ạ.”
“Vậy ông khẳng định dược đó có tác dụng chứ?” Hoàng đế hỏi đầy hứng thú.
“Chắc chắn có tác dụng.” Ngoài miệng thì đáp vậy, nhưng trong lòng Trịnh Lương đau như chảy máu, ông đường đường là đệ nhất thái y đương triều, mà phải dành cả một tháng nghiên cứu chế ra xuân dược mạnh nhất là thế nào chứ?
Hoàng đế nghi hoặc nhìn ông: “Ông thử rồi à?”
Khóe miệng Trịnh Lương càng co rút mạnh hơn: “Cựu thần cho ngựa thử rồi ạ.”
“Hừ, tiểu Tống có phải là ngựa đâu.” Hoàng đế bất mãn lầm bầm: “Ôi, mẫu hậu không cho trẫm tới dự tiệc cưới của tiểu Tống, vì thế cũng không đi xem người ta động phòng được, ngồi trong này cũng chẳng nghe được gì, ôi, cuộc đời chẳng có gì thú vị cả!”
“…” Trịnh Lương quyết định nghiền nát mấy lời này của Hoàng thượng ở trong bụng.
Hoàng đế lắc lư đầu: “Trẫm chỉ muốn biết, liệu có phải tiểu Tống bị bệnh gì không tiện nói hay không? Trẫm ban cho hắn bốn mỹ nhân, mà hắn còn không chạm vào… Ôi, từ trước tới giờ, trẫm luôn là đấng minh quân yêu dân như con, huống gì là đối với tiểu Tống chứ…” Nói xong, lại như nhớ ra gì đó, hắn ngẩng đầu, nhìn Trịnh thái y nói: “Tiểu Tống không thành hôn, không sinh bảo bảo, nên chẳng vướng bận gì chỉ một lòng muốn đi đánh giặc. Trẫm chỉ mong hắn thành thân xong mau chóng sinh bảo bảo, sau đó sẽ không liên tiếp dâng hết tấu này hết sớ khác ép trẫm cho đi đánh giặc nữa… Hòa bình thật là tốt… Lần vừa rồi, hắn đánh đến mức cạn sạch cả quốc khố nước Tụng của ta rồi… Nghèo đến mức ông đây muốn xây một hành cung mà còn không có bạc! Hừ!… Ôi, tiểu Tống à, ngươi nhất định phải thấu hiểu cho nỗi lòng của trẫm…”
Nhìn tiểu Hoàng đế nhíu mày ưu sầu, lại nghe ngài ấy thở vắn than dài mà Trịnh Lương hết cả hồn, vừa vừa vừa rồi hình như ông nghe thấy chuyện gì đó không nên nghe rồi…
Thì ra Hoàng thượng tâm tâm niệm niệm muốn tứ hôn cho Tống tướng quân, lại bỏ thuốc cho hắn là vì không muốn hắn đòi đi đánh giặc à?!
“A, tiểu Trịnh, sao ông vẫn còn đứng đây?” tiểu Hoàng đế hồi hồn, nghi hoặc hỏi.
Khóe miệng Trịnh Lương lại co rút, vội vàng lui ra.
Sau lưng ông, tiếng nói đầy quan tâm của tiểu Hoàng đế vẫn còn vang vọng: “Tiểu Trịnh, ông cũng bớt chút thời gian tự chữa bệnh cho mình đi, mỗi lần nhìn thấy miệng ông co rút như vậy, trẫm lại thấy rất khó coi…”
…
Khoái cảm như một cơn thủy triều ập tới khiến Tô Đường ngất xỉu rồi ngủ đến mơ màng. Lúc tỉnh lại, nến đỏ đã đốt hết, bên ngoài dần sáng.
Nàng cảm thấy toàn thân vừa đau vừa ê ẩm, như sắp tan ra, lại như vừa bị nghiền qua nghiền lại, mệt đến mức không cả dựng nổi một đầu ngón tay. Thấy trên người mình vẫn có gì đó nằm sấp bên trên, nàng cố gắng nhấc mí mắt lên, nhìn thấy mình đang trần truồng, mà một người đàn ông vẫn còn đang gục vào ngực mình ngủ say sưa. Cảm nhận được vật thể lạ lấp đầy thân thể mình, Tô Đường đột nhiên nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua, tim nàng như nhảy lên, mặt đỏ hồng, người nóng như bánh bao vừa hấp xong — còn là một cái bánh bao có chấm đỏ, rất nhiều dấu ấn màu đỏ!!!
Tô Đường muốn đẩy Tống Thế An ra, nhưng người nàng uể oải không có chút lực nào, tay nhũn cả ra, đẩy một lúc lâu, trừ việc nàng mệt mỏi thở hồng hộc, thì không thấy hắn mảy may nhúc nhích tí nào, sau đó, Tô Đường không dám cử động nữa, vì nàng phát hiện — vật thể lạ kia lại to lên!!!
***
Tác giả lảm nhảm:
Tô Đường: Có phải chàng là xử nam không?
Mặt lạnh: … Không phải.
Tô Đường: Bảo sao mà kỹ thuật của chàng lại tốt như thế.
Mặt lạnh: Đó là trời phú thôi.
Tô Đường: Tức là chàng thừa nhận mình là xử nam sao?
Mặt lạnh: Mặt trời hôm nay đẹp thật.
Tô Đường: Xin người, bây giờ là buổi tối mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook