Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
-
Chương 59: Chiếc mũ phượng trên hồ Đại Minh
Tuy sự việc ‘sâu ở tiệm Thêm Một Phần Nữa’ đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng của nó lại rất lớn, rất rộng.
Đối với Thêm Một Phần Nữa mà nói, vì bị đập phá cướp bóc bốn phương, nên mọi đồ đạc bếp núc trong tiệm hư hại hết, người làm thì bị thương rất nhiều. Trong lúc giận dữ, Hoàng thượng đã tịch thu toàn bộ tiệm Vinh ký, chuyển giao cho chưởng quầy của Thêm Một Phần Nữa, các tiểu nhị đầu bếp cũ của Vinh ký cũng nằm dưới sự quản lý của Mạc chưởng quầy. Vì thế, trong hoàn cảnh trang bị đầy đủ nhân thủ đông đúc, Thêm Một Phần Nữa nhanh chóng khai trương lại.
Có điều, tuy sự việc ‘sâu ở Thêm Một Phần Nữa’ đã được Hoàng thượng nghiêm khắc thẩm tra ra chân tướng rõ ràng, nhưng ấn tượng xấu trong lòng mọi người cũng không vì Hoàng thượng bảo đảm mà tan thành mây khó, chỉ cần nghĩ đến mấy con sâu ngọ nguậy ghê tởm đó thì mọi người đã chẳng còn muốn mua điểm tâm nữa rồi.
Khi biết được tình trạng này, Tô Đường vô cùng lo lắng, sau đó chợt nghĩ ra một kế, sai Hỉ Thước nói lại với Trần Lê đang quản lý thay nàng.
Mà ảnh hưởng của chuyện này với Tô Đường, lại xảy ra vào ban đêm, bị thao luyện mạnh mẽ vài lần, ngày tiếp theo không xuống giường được. Tình cảnh bi thảm đó thật sự khiến người ta mắt không nỡ nhìn, tai không nỡ nghe!
Còn nữa, Tô Đường bị nhốt vào tù khiến cho chuyện nàng mở tiệm ở bên ngoài rốt cuộc cũng không giấu diếm được nữa. Sau khi biết chuyện, lão thái thái hơi tức giận, nghiêm khắc trách mắng Tô Đường một phen, ngay cả Tống Thế An cũng bị trách phạt lây vì tội biết mà không nói.
Lão thái thái thị uy, cả quý phủ Tướng quân đều sợ hãi, Tô Đường bị giáo huấn, ấm ức cả một bụng cũng không dám cãi lại một câu. Vài ngày sau đó, nàng bị giữ chặt trong nhà.
Chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất, chính là trên triều đình nổi lên làn gió “phản tham phản hủ” (chống tham quan chống biến chất). Tiểu Hoàng đế tức giận vì tham quan ô lại dám hoành hành ngay dưới chân thiên tử, liền hạ lệnh cho Tống Thế An và Triển Dịch Chi tra xét cẩn thận. Kết quả là hai người vừa điều tra, vụ án lại như lăn quả cầu tuyết, càng tra càng lớn, số người liên quan càng tăng thêm. Cuối cùng, tiểu Hoàng đế vung bút, những người có chứng cứ vô cùng xác thực đều xử nghiêm theo luật định. Vì vậy, trong triều đình có sự thay đổi nhân sự, nước Tụng cũng bước vào thời đại vô cùng mới mẻ!
Chà, nói hơi xa thì phải.
Ngay thời điểm nước Tụng bước vào thời kỳ mới, tiểu Hoàng đế vẫn là tiểu Hoàng đế kia, tuy hắn ta cũng ngoan ngoan làm chính sự được vài ngày, nhưng nói tới nói lui, sở thích lớn nhất của hắn ta cũng không nằm ở việc đó. Có điều, lần trước gây lớn chuyện như vậy, sau khi biết được, Hoàng thái hậu cũng rất tức tối, vì vậy, bên kia Tô Đường bị cấm túc, bên này hắn ta cũng nhận được lệnh nghiêm khắc không cho phép xuất cung.
Có điều…
Báu vật gia truyền mất hết!
Đầu bếp làm điểm tâm trong cung bị đuổi đi!
Nếu không để trẫm ra ngoài tìm chút chuyện vui vui, thì trẫm sẽ héo rũ mất!
Vì thế, tiểu Hoàng đế sinh bệnh.
Vì thế, Hoàng thái hậu thỏa hiệp.
Vì thế, tiểu Hoàng đế là hồi phục một cách thần kỳ!
A ha ha ha ha!
Tiểu Hoàng đế lại đi cùng cả đám thị vệ âm thầm ra khỏi cung, mục tiêu, tiệm Thêm Một Phần Nữa mới! — Theo nguồn tin đáng tin cậy, hôm nay Thêm Một Phần Nữa có ‘hoạt động khai trương’.
Hoạt động khai trương là gì? Tiểu Hoàng đế rất tò mò.
Có điều, khi đi được nửa đường, tiểu Hoàng đế lại đổi hướng rẽ sang phủ Tướng quân — theo nguồn tin tin cậy, hình như vị ‘tỷ tỷ’ kia của hắn cũng bị cấm túc, đều là những người đã cùng ngồi xổm trong nhà tù, không thể thấy chết mà không cứu được!
Khi mọi người trong quý phủ Tướng quân nghe thấy Hoàng thượng giá lâm đều sợ đến nhảy lên. Lão thái thái vội vội vàng vàng đứng dậy thay y phục tiếp giá. Bận bịu một hồi lâu, đến khi nghe thấy Hoàng thượng tới chỉ vì muốn gọi Tống Thế An và Tô Đường cùng đi dạo phố, bà im lặng nửa ngày không nói được gì.
Tống Thế An cũng không thể nói được gì.
Tuyên Tử nhìn vị ‘ca ca’ ngày đó tranh ăn với mình hóa ra lại là Hoàng thượng, cũng im lặng đi theo không nói năng gì.
Đương nhiên, không ai cao hứng hơn Tô Đường, có trời mới biết mấy ngày nay Hồng hạnh lại bận bịu đến mức nào.
“Huynh đệ tốt, rất nghĩa khí!” Biết tiểu Hoàng đế cố tình tới đây ‘giải cứu’ nàng, Tô Đường không khỏi giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Hoàng đế rung rung bả vai, cười tít mắt — phải thế chứ, cuộc đời sung sướng sau này của hắn ta phụ thuộc vào nàng mà!
Khi mọi người tới tiệm điểm tâm, ở đó đã vô cùng náo nhiệt.
Kế hoạch Tô Đường bày ra cho Trần Lê là thế này, chọn một ngày trời trong xanh, nắng ấm áp, bày một chiếc bàn dài trước cửa tiệm, sau đó làm điểm tâm ngay tại hiện trường, thể hiện sự tươi mới, sạch sẽ, khách hàng yên tâm ăn thử. Ngoài cái đó, thì các hoạt động “mua 3 tặng 1” hay “xé bao nhận quà” vẫn tiến hành như cũ. Bởi vậy, quả nhiên thu hút không ít người.
Tô Đường cứ nghĩ tiểu Hoàng đế nhìn thấy nơi chế tác điểm tâm chắc sẽ rất hứng thú đi tới thử một phen, ai ngờ hắn chỉ chăm chăm bước vào trong tiệm, nói: “Ồ, trẫm phụ trách việc ăn thì hơn!”
Đồ lười!
Khi tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu với hắn chương trình ‘Xé bao nhận quà’của Thêm Một Phần Nữa, hắn lại chớp mắt rồi nở nụ cười giảo hoạt: “Vậy trẫm mua một chồng giấy gói!”
Giấy gói rẻ hơn điểm tâm, lại có thể “Thêm Một Phần Nữa”, lãi ơi là lãi! Hì hì!
Dù trẫm là Hoàng đế, nhưng cũng phải tính toán cẩn thận chứ.
Sau đó, người nào vào tiệm cũng thấy một thiếu niên ngồi bên cạnh quầy ra sức xé giấy gói điểm tâm, khuôn mặt vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi khiến người ta nhìn mà tim run cả lên.
“A a a! Xé mãi mà sao không trúng thưởng cái nào? Tức chết trẫm!”
Thấy những người khác không ngừng hô lên “Ta trúng”, “Ta trúng rồi”, tiểu Hoàng đế vừa buồn vừa giận: “Chẳng lẽ nhân phẩm của trẫm lại tồi tệ đến vậy sao?!”
Cuối cùng, Tuyên Tử không nỡ nhìn nữa, liền lén nhét một tờ giấy gói có chữ trúng thưởng vào, lúc này tiểu Hoàng thượng mới hài lòng chạy ra quầy đổi quà tặng.
Có điều, số tiền mà hắn tiêu phí để mua giấy gói đến lúc này đã có thể mua được đến mấy hộp điểm tâm rồi…
Mà vào thời điểm thưởng thức mỹ vị nhân gian, tiểu Hoàng đế đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn quay sang nói với Tô Đường: “Trẫm tặng chữ cho tỷ nhé!”
Hắn chưa dứt lời, Tô Đường đã bốc hỏa, hừ, nếu lần trước không phải hắn tặng chữ lung tung, thì việc kinh doanh của Thêm Một Phần Nữa cũng không xuống dốc không phanh như thế, “Vậy lần này ngài định viết gì?” Đã viết cho người khác chữ “Thiên hạ đệ nhất” rồi, giờ hắn còn nghĩ ra được chữ nào hay hơn chữ đó chứ?
Tiểu Hoàng đế cũng cảm thấy vấn đề này hơi khó khăn, đúng nhỉ, thiên hạ đệ nhất đã là mức cao nhất rồi, còn có cái gì lợi hại hơn nó nhỉ?!
Tiểu Hoàng đế nghĩ rồi lại nghĩ, nửa ngày sau mới vỗ đầu, có rồi!
Hắn cầm bút chấm chấm viết viết, viết ra bốn chữ —
Thiên thượng đệ nhất!!!
Phụt!!!
Nhìn thấy dáng vẻ vừa bực mình vừa buồn cười của mọi người, tiểu Hoàng đế rất khó hiểu — trẫm khen tiệm của tỷ làm điểm tâm ngon đến mức chỉ thần tiên mới được thưởng thức mà, chẳng lẽ sai rồi sao?
Những ngày sau đó, tiểu Hoàng đế có lý do lập tức xuất cung, mà không có lý do cũng sẽ tìm lý do để xuất cung. Có điều, Hoàng thái hậu cũng yên tâm vì hắn không chạy lung tung đi đâu cả, cơ bản chỉ có hai nơi, nếu không phải là phủ Tướng quân thì sẽ là tiệm điểm tâm!
— Thật chẳng có nhu cầu lớn gì!
Một ngày nọ, khi lên triều, văn võ bá quan đang bàn bạc xem yến hội đàm phán hòa bình nên dùng món gì để tiếp đãi, tiểu Hoàng đế ngáp một cái nói: “Các ngươi đừng dông dài nữa, trẫm đã quyết định rồi, ăn điểm tâm đi!”
“…” Cả triều ngẩn người!
Hoàng thượng lại hồ đồ rồi sao?!
Đùa cái gì thế?!
Tiệc đàm phán mà lại ăn điểm tâm à?!
Quốc uy ở đâu?!!!
Tiếng phản đối nhất thời vang khắp nơi.
Tiểu Hoàng đế nhìn vẻ mặt kích động của quần chúng, bên dưới nhao nhao lên nói vô cùng ồn ào, hắn mất kiên nhẫn: “Làm linh đình quá thì các ngươi nói quốc khố không đủ, cảm thấy phô trương lãng phí. Trẫm nói ăn điểm tâm thì các ngươi lại sợ quá đơn giản, tổn hại đến quốc uy! Vậy được rồi, mời đoàn sứ thần ăn thịt ăn cá, còn các ngươi ăn điểm tâm cùng trẫm đi!”
Đám các ngươi, thật phiền chết đi được!
Vì thế, quân lệnh như sơn, ai dám không nghe! Yến hội đàm phán liền quyết định chọn — một bữa hai chế độ.
— Thực sự vô cùng củ chuối!!!
Cuối cùng đoàn sứ thần cũng tới, nhưng không đúng hạn mà chậm mất vài ngày. Khi bọn họ sắp tới hoàng thành, người có tâm trạng khó chịu nhất thế gian không ai khác là Tống Thế An.
Từ sáng sớm, hắn ngủ đậy đã mài đao soàn soạt, hoàn toàn có vẻ muốn đại khai sát giới!!! Tô Đường nhớ đến vụ bắt cóc ngày ấy, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì đại cục, nàng vẫn phải khuyên nhủ — tạm thời cứ nhịn xuống, sau này sẽ có cơ hội thôi!
Ăn sáng xong, hai vợ chồng lên xe ngựa đi lo liệu việc của mình.
Tống Thế An thì ra khỏi thành để đón đoàn sứ thần, còn Tô Đường phải vào trong ngự thiện phòng ở trong cung để đảm nhiệm chức vụ quan tổng đốc chỉ huy giám sát, gọi tắt là — tổng giám.
Hôm trước, đột nhiên tiểu Hoàng đế gửi thư — hiện giờ hắn ta đã quên hẳn mất người ‘bạn thư’ trước đây ở phủ Tướng quân của hắn ta rồi, mỗi ngày đều viết một phong hay thậm chí là mấy phong gửi cho Tô Đường, thể hiện sự nhớ nhung của hắn ta dành cho tỷ tỷ và điểm tâm, đương nhiên, mấu chốt vẫn là điều sau. Trong thư, hắn nói hắn tìm được một cơ hội danh chính ngôn thuận ăn điểm tâm, đồng thời cũng là cơ hội để phát triển danh tiếng của tiệm điểm tâm càng ngày càng rộng rãi hơn, đó là “Điểm tâm toàn tiệc” khi sứ đoàn đến. Tô Đường cứ nghĩ hắn ta bị rút não nói lung tung, xem xong thư cũng chẳng nghĩ ngợi gì, ai ngờ ngày hôm sau đã thấy thánh chỉ hạ xuống…
Hôm nay Tống Thế An đi cùng đội hắc kỵ thủ hạ nghênh đón sứ đoàn. Mỗi tướng sĩ đều mặc áo đen, sắc mặt nghiêm nghị, y như… y như đưa đám vậy. Sát khí nồng đậm trên người họ cũng khiến người ta cảm thấy không phải họ đang đi đón khách, mà là giống ra trận giết địch hơn.
Vì thế, khi Bùi Thụy Hòa nhìn thấy cảnh tượng này, y liền căng thẳng toàn thân theo bản năng, rất muốn quay người bỏ chạy — đây là di chứng do việc lúc trước khi hai quân đối đầu, y giao thủ với Tống Thế An luôn đánh trận nào bại trận đó để lại. Có điều, không hổ danh là Bùi tiểu vương gia tâm địa thâm hiểm, thủ đoạn độc ác, y nhanh chóng khôi phục thần sắc.
Bùi Thụy Hòa mặc áo gấm, phong thái hiên ngang, vẻ mặt kiêu căng, có điều, trên đầu y đội một cái mũ nhìn kỳ quặc đến lạ thường. Hắn dùng tư thế của một người thắng cuộc, khinh bỉ nhìn Tống Thế An, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Phiền Tống tướng quân tự mình đến đón rồi, a ha ha ha!”
Trước kia ngươi oai hùng thì thế nào, không phải bây giờ lại thấp hơn ta một bậc sao? A ha ha ha!
Tống Thế An nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm, sau đó nhìn cái mũ che kín đầu y kia, kiềm chế sắc mặt, cười lạnh hỏi: “Không biết vết thương trên đầu tiểu Vương gia đã lành chưa?”
Nhớ lúc trước, ngươi bị một người phụ nữ dùng mũ phượng ném như ném chó, hình ảnh đầu ngươi thủng lỗ chỗ chảy máu bung bét vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt đây!
Nhìn nụ cười cũng đầy khinh bỉ của Tống Thế An, khóe môi Bùi Thụy Hòa run lên, không cười nổi nữa: “Hừ!”
Ta sẽ báo thù! Ngươi cứ chờ mà xem!
Đối với Thêm Một Phần Nữa mà nói, vì bị đập phá cướp bóc bốn phương, nên mọi đồ đạc bếp núc trong tiệm hư hại hết, người làm thì bị thương rất nhiều. Trong lúc giận dữ, Hoàng thượng đã tịch thu toàn bộ tiệm Vinh ký, chuyển giao cho chưởng quầy của Thêm Một Phần Nữa, các tiểu nhị đầu bếp cũ của Vinh ký cũng nằm dưới sự quản lý của Mạc chưởng quầy. Vì thế, trong hoàn cảnh trang bị đầy đủ nhân thủ đông đúc, Thêm Một Phần Nữa nhanh chóng khai trương lại.
Có điều, tuy sự việc ‘sâu ở Thêm Một Phần Nữa’ đã được Hoàng thượng nghiêm khắc thẩm tra ra chân tướng rõ ràng, nhưng ấn tượng xấu trong lòng mọi người cũng không vì Hoàng thượng bảo đảm mà tan thành mây khó, chỉ cần nghĩ đến mấy con sâu ngọ nguậy ghê tởm đó thì mọi người đã chẳng còn muốn mua điểm tâm nữa rồi.
Khi biết được tình trạng này, Tô Đường vô cùng lo lắng, sau đó chợt nghĩ ra một kế, sai Hỉ Thước nói lại với Trần Lê đang quản lý thay nàng.
Mà ảnh hưởng của chuyện này với Tô Đường, lại xảy ra vào ban đêm, bị thao luyện mạnh mẽ vài lần, ngày tiếp theo không xuống giường được. Tình cảnh bi thảm đó thật sự khiến người ta mắt không nỡ nhìn, tai không nỡ nghe!
Còn nữa, Tô Đường bị nhốt vào tù khiến cho chuyện nàng mở tiệm ở bên ngoài rốt cuộc cũng không giấu diếm được nữa. Sau khi biết chuyện, lão thái thái hơi tức giận, nghiêm khắc trách mắng Tô Đường một phen, ngay cả Tống Thế An cũng bị trách phạt lây vì tội biết mà không nói.
Lão thái thái thị uy, cả quý phủ Tướng quân đều sợ hãi, Tô Đường bị giáo huấn, ấm ức cả một bụng cũng không dám cãi lại một câu. Vài ngày sau đó, nàng bị giữ chặt trong nhà.
Chịu ảnh hưởng sâu sắc nhất, chính là trên triều đình nổi lên làn gió “phản tham phản hủ” (chống tham quan chống biến chất). Tiểu Hoàng đế tức giận vì tham quan ô lại dám hoành hành ngay dưới chân thiên tử, liền hạ lệnh cho Tống Thế An và Triển Dịch Chi tra xét cẩn thận. Kết quả là hai người vừa điều tra, vụ án lại như lăn quả cầu tuyết, càng tra càng lớn, số người liên quan càng tăng thêm. Cuối cùng, tiểu Hoàng đế vung bút, những người có chứng cứ vô cùng xác thực đều xử nghiêm theo luật định. Vì vậy, trong triều đình có sự thay đổi nhân sự, nước Tụng cũng bước vào thời đại vô cùng mới mẻ!
Chà, nói hơi xa thì phải.
Ngay thời điểm nước Tụng bước vào thời kỳ mới, tiểu Hoàng đế vẫn là tiểu Hoàng đế kia, tuy hắn ta cũng ngoan ngoan làm chính sự được vài ngày, nhưng nói tới nói lui, sở thích lớn nhất của hắn ta cũng không nằm ở việc đó. Có điều, lần trước gây lớn chuyện như vậy, sau khi biết được, Hoàng thái hậu cũng rất tức tối, vì vậy, bên kia Tô Đường bị cấm túc, bên này hắn ta cũng nhận được lệnh nghiêm khắc không cho phép xuất cung.
Có điều…
Báu vật gia truyền mất hết!
Đầu bếp làm điểm tâm trong cung bị đuổi đi!
Nếu không để trẫm ra ngoài tìm chút chuyện vui vui, thì trẫm sẽ héo rũ mất!
Vì thế, tiểu Hoàng đế sinh bệnh.
Vì thế, Hoàng thái hậu thỏa hiệp.
Vì thế, tiểu Hoàng đế là hồi phục một cách thần kỳ!
A ha ha ha ha!
Tiểu Hoàng đế lại đi cùng cả đám thị vệ âm thầm ra khỏi cung, mục tiêu, tiệm Thêm Một Phần Nữa mới! — Theo nguồn tin đáng tin cậy, hôm nay Thêm Một Phần Nữa có ‘hoạt động khai trương’.
Hoạt động khai trương là gì? Tiểu Hoàng đế rất tò mò.
Có điều, khi đi được nửa đường, tiểu Hoàng đế lại đổi hướng rẽ sang phủ Tướng quân — theo nguồn tin tin cậy, hình như vị ‘tỷ tỷ’ kia của hắn cũng bị cấm túc, đều là những người đã cùng ngồi xổm trong nhà tù, không thể thấy chết mà không cứu được!
Khi mọi người trong quý phủ Tướng quân nghe thấy Hoàng thượng giá lâm đều sợ đến nhảy lên. Lão thái thái vội vội vàng vàng đứng dậy thay y phục tiếp giá. Bận bịu một hồi lâu, đến khi nghe thấy Hoàng thượng tới chỉ vì muốn gọi Tống Thế An và Tô Đường cùng đi dạo phố, bà im lặng nửa ngày không nói được gì.
Tống Thế An cũng không thể nói được gì.
Tuyên Tử nhìn vị ‘ca ca’ ngày đó tranh ăn với mình hóa ra lại là Hoàng thượng, cũng im lặng đi theo không nói năng gì.
Đương nhiên, không ai cao hứng hơn Tô Đường, có trời mới biết mấy ngày nay Hồng hạnh lại bận bịu đến mức nào.
“Huynh đệ tốt, rất nghĩa khí!” Biết tiểu Hoàng đế cố tình tới đây ‘giải cứu’ nàng, Tô Đường không khỏi giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Hoàng đế rung rung bả vai, cười tít mắt — phải thế chứ, cuộc đời sung sướng sau này của hắn ta phụ thuộc vào nàng mà!
Khi mọi người tới tiệm điểm tâm, ở đó đã vô cùng náo nhiệt.
Kế hoạch Tô Đường bày ra cho Trần Lê là thế này, chọn một ngày trời trong xanh, nắng ấm áp, bày một chiếc bàn dài trước cửa tiệm, sau đó làm điểm tâm ngay tại hiện trường, thể hiện sự tươi mới, sạch sẽ, khách hàng yên tâm ăn thử. Ngoài cái đó, thì các hoạt động “mua 3 tặng 1” hay “xé bao nhận quà” vẫn tiến hành như cũ. Bởi vậy, quả nhiên thu hút không ít người.
Tô Đường cứ nghĩ tiểu Hoàng đế nhìn thấy nơi chế tác điểm tâm chắc sẽ rất hứng thú đi tới thử một phen, ai ngờ hắn chỉ chăm chăm bước vào trong tiệm, nói: “Ồ, trẫm phụ trách việc ăn thì hơn!”
Đồ lười!
Khi tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu với hắn chương trình ‘Xé bao nhận quà’của Thêm Một Phần Nữa, hắn lại chớp mắt rồi nở nụ cười giảo hoạt: “Vậy trẫm mua một chồng giấy gói!”
Giấy gói rẻ hơn điểm tâm, lại có thể “Thêm Một Phần Nữa”, lãi ơi là lãi! Hì hì!
Dù trẫm là Hoàng đế, nhưng cũng phải tính toán cẩn thận chứ.
Sau đó, người nào vào tiệm cũng thấy một thiếu niên ngồi bên cạnh quầy ra sức xé giấy gói điểm tâm, khuôn mặt vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi khiến người ta nhìn mà tim run cả lên.
“A a a! Xé mãi mà sao không trúng thưởng cái nào? Tức chết trẫm!”
Thấy những người khác không ngừng hô lên “Ta trúng”, “Ta trúng rồi”, tiểu Hoàng đế vừa buồn vừa giận: “Chẳng lẽ nhân phẩm của trẫm lại tồi tệ đến vậy sao?!”
Cuối cùng, Tuyên Tử không nỡ nhìn nữa, liền lén nhét một tờ giấy gói có chữ trúng thưởng vào, lúc này tiểu Hoàng thượng mới hài lòng chạy ra quầy đổi quà tặng.
Có điều, số tiền mà hắn tiêu phí để mua giấy gói đến lúc này đã có thể mua được đến mấy hộp điểm tâm rồi…
Mà vào thời điểm thưởng thức mỹ vị nhân gian, tiểu Hoàng đế đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn quay sang nói với Tô Đường: “Trẫm tặng chữ cho tỷ nhé!”
Hắn chưa dứt lời, Tô Đường đã bốc hỏa, hừ, nếu lần trước không phải hắn tặng chữ lung tung, thì việc kinh doanh của Thêm Một Phần Nữa cũng không xuống dốc không phanh như thế, “Vậy lần này ngài định viết gì?” Đã viết cho người khác chữ “Thiên hạ đệ nhất” rồi, giờ hắn còn nghĩ ra được chữ nào hay hơn chữ đó chứ?
Tiểu Hoàng đế cũng cảm thấy vấn đề này hơi khó khăn, đúng nhỉ, thiên hạ đệ nhất đã là mức cao nhất rồi, còn có cái gì lợi hại hơn nó nhỉ?!
Tiểu Hoàng đế nghĩ rồi lại nghĩ, nửa ngày sau mới vỗ đầu, có rồi!
Hắn cầm bút chấm chấm viết viết, viết ra bốn chữ —
Thiên thượng đệ nhất!!!
Phụt!!!
Nhìn thấy dáng vẻ vừa bực mình vừa buồn cười của mọi người, tiểu Hoàng đế rất khó hiểu — trẫm khen tiệm của tỷ làm điểm tâm ngon đến mức chỉ thần tiên mới được thưởng thức mà, chẳng lẽ sai rồi sao?
Những ngày sau đó, tiểu Hoàng đế có lý do lập tức xuất cung, mà không có lý do cũng sẽ tìm lý do để xuất cung. Có điều, Hoàng thái hậu cũng yên tâm vì hắn không chạy lung tung đi đâu cả, cơ bản chỉ có hai nơi, nếu không phải là phủ Tướng quân thì sẽ là tiệm điểm tâm!
— Thật chẳng có nhu cầu lớn gì!
Một ngày nọ, khi lên triều, văn võ bá quan đang bàn bạc xem yến hội đàm phán hòa bình nên dùng món gì để tiếp đãi, tiểu Hoàng đế ngáp một cái nói: “Các ngươi đừng dông dài nữa, trẫm đã quyết định rồi, ăn điểm tâm đi!”
“…” Cả triều ngẩn người!
Hoàng thượng lại hồ đồ rồi sao?!
Đùa cái gì thế?!
Tiệc đàm phán mà lại ăn điểm tâm à?!
Quốc uy ở đâu?!!!
Tiếng phản đối nhất thời vang khắp nơi.
Tiểu Hoàng đế nhìn vẻ mặt kích động của quần chúng, bên dưới nhao nhao lên nói vô cùng ồn ào, hắn mất kiên nhẫn: “Làm linh đình quá thì các ngươi nói quốc khố không đủ, cảm thấy phô trương lãng phí. Trẫm nói ăn điểm tâm thì các ngươi lại sợ quá đơn giản, tổn hại đến quốc uy! Vậy được rồi, mời đoàn sứ thần ăn thịt ăn cá, còn các ngươi ăn điểm tâm cùng trẫm đi!”
Đám các ngươi, thật phiền chết đi được!
Vì thế, quân lệnh như sơn, ai dám không nghe! Yến hội đàm phán liền quyết định chọn — một bữa hai chế độ.
— Thực sự vô cùng củ chuối!!!
Cuối cùng đoàn sứ thần cũng tới, nhưng không đúng hạn mà chậm mất vài ngày. Khi bọn họ sắp tới hoàng thành, người có tâm trạng khó chịu nhất thế gian không ai khác là Tống Thế An.
Từ sáng sớm, hắn ngủ đậy đã mài đao soàn soạt, hoàn toàn có vẻ muốn đại khai sát giới!!! Tô Đường nhớ đến vụ bắt cóc ngày ấy, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì đại cục, nàng vẫn phải khuyên nhủ — tạm thời cứ nhịn xuống, sau này sẽ có cơ hội thôi!
Ăn sáng xong, hai vợ chồng lên xe ngựa đi lo liệu việc của mình.
Tống Thế An thì ra khỏi thành để đón đoàn sứ thần, còn Tô Đường phải vào trong ngự thiện phòng ở trong cung để đảm nhiệm chức vụ quan tổng đốc chỉ huy giám sát, gọi tắt là — tổng giám.
Hôm trước, đột nhiên tiểu Hoàng đế gửi thư — hiện giờ hắn ta đã quên hẳn mất người ‘bạn thư’ trước đây ở phủ Tướng quân của hắn ta rồi, mỗi ngày đều viết một phong hay thậm chí là mấy phong gửi cho Tô Đường, thể hiện sự nhớ nhung của hắn ta dành cho tỷ tỷ và điểm tâm, đương nhiên, mấu chốt vẫn là điều sau. Trong thư, hắn nói hắn tìm được một cơ hội danh chính ngôn thuận ăn điểm tâm, đồng thời cũng là cơ hội để phát triển danh tiếng của tiệm điểm tâm càng ngày càng rộng rãi hơn, đó là “Điểm tâm toàn tiệc” khi sứ đoàn đến. Tô Đường cứ nghĩ hắn ta bị rút não nói lung tung, xem xong thư cũng chẳng nghĩ ngợi gì, ai ngờ ngày hôm sau đã thấy thánh chỉ hạ xuống…
Hôm nay Tống Thế An đi cùng đội hắc kỵ thủ hạ nghênh đón sứ đoàn. Mỗi tướng sĩ đều mặc áo đen, sắc mặt nghiêm nghị, y như… y như đưa đám vậy. Sát khí nồng đậm trên người họ cũng khiến người ta cảm thấy không phải họ đang đi đón khách, mà là giống ra trận giết địch hơn.
Vì thế, khi Bùi Thụy Hòa nhìn thấy cảnh tượng này, y liền căng thẳng toàn thân theo bản năng, rất muốn quay người bỏ chạy — đây là di chứng do việc lúc trước khi hai quân đối đầu, y giao thủ với Tống Thế An luôn đánh trận nào bại trận đó để lại. Có điều, không hổ danh là Bùi tiểu vương gia tâm địa thâm hiểm, thủ đoạn độc ác, y nhanh chóng khôi phục thần sắc.
Bùi Thụy Hòa mặc áo gấm, phong thái hiên ngang, vẻ mặt kiêu căng, có điều, trên đầu y đội một cái mũ nhìn kỳ quặc đến lạ thường. Hắn dùng tư thế của một người thắng cuộc, khinh bỉ nhìn Tống Thế An, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: “Phiền Tống tướng quân tự mình đến đón rồi, a ha ha ha!”
Trước kia ngươi oai hùng thì thế nào, không phải bây giờ lại thấp hơn ta một bậc sao? A ha ha ha!
Tống Thế An nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm, sau đó nhìn cái mũ che kín đầu y kia, kiềm chế sắc mặt, cười lạnh hỏi: “Không biết vết thương trên đầu tiểu Vương gia đã lành chưa?”
Nhớ lúc trước, ngươi bị một người phụ nữ dùng mũ phượng ném như ném chó, hình ảnh đầu ngươi thủng lỗ chỗ chảy máu bung bét vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt đây!
Nhìn nụ cười cũng đầy khinh bỉ của Tống Thế An, khóe môi Bùi Thụy Hòa run lên, không cười nổi nữa: “Hừ!”
Ta sẽ báo thù! Ngươi cứ chờ mà xem!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook