Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
Chương 20: Thu phục mặt lạnh nhỏ

Thấy dáng vẻ đó của cậu nhóc, Tô Đường lại cảm thấy bộ dạng này của cậu đáng yêu chết đi được, đưa tay ra muốn xoa đầu cậu, vừa nghĩ đến cậu chỉ cho mặt lạnh xoa đầu, liền sửa lại nhéo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc một chút.

Tuyên Tử trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng cũng không nói gì, vì nhân hạt sen của chú thỏ trắng ăn ngon quá, mịn mịn, mềm mềm, cắn một miếng là lan ra khắp miệng, có điều, khi ăn vào, cậu mới phát hiện mùi vị này không giống những người khác làm.

“Trong này còn có gì nữa ạ?” Tuyên Tử ăn xong hỏi: “Không giống với người khác làm.”

“Đương nhiên không giống rồi, trong đó ta còn bỏ thêm chút hoa quế, tăng thêm vị ngọt.”

Tuyên Tử khẽ gật đầu, đưa tay ra muốn lấy chú vịt nhỏ, lại bị Tô Đường ngăn lại.

“Trẻ con ăn đồ ngọt nhiều không tốt, con ăn thử cái này đi.” Tô Đường cầm viên tròn xanh biếc lên.

Tuyên Tử nghĩ một chút, rồi nghe lời, bỏ qua chú vịt nhỏ, cầm viên tròn xanh lên, cắn một miếng, không để ý, nước cốt gà bên trong chảy hết ra. Tuyên Tử vội vàng liếm môi, không muốn lãng phí chút nào.

Tô Đường cười lấy khăn tay lau cho cậu nhóc, nói: “Cứ từ từ mà ăn, còn nhiều mà.”

Tuyên Tử chợt dừng lại, liếc nhìn Tô Đường, trong ánh mắt có chút biến hóa là lạ.

Thấy Tuyên Tử ăn cũng vừa tới rồi, thời cơ đã đến, Tô Đường cười giảo hoạt, hỏi: “Hôm nay con đi theo ta ra ngoài phải không?”

Tuyên Tử nghẹn.

“Con không nói gì, tức là thừa nhận.” Tô Đường lại hỏi: “Vậy vì sao con phải theo dõi ta?”

Tuyên Tử nuốt miếng bánh cuối cùng, mím môi không nói.

Tô Đường nói với ngón tay mình: “Người ta nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, con đã ăn đồ ta làm, sao lại không trả lời câu hỏi của ta chứ?” (Ý là đã ăn, nhận đồ của người ta, thì khó mà cư xử công bằng, nghiêm minh được.)

Tuyên Tử ngẩng đầu, trợn trừng đôi mắt to tròn, không phải người cố tình ép con ăn sao?!

Người phụ nữ này, rất gian xảo!!!

Tô Đường tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Ta còn biết á, ban nãy con nói dối mà, để cụ nội và cha con biết được con nói dối, liệu có…” ôi chà chà, nàng thật sự rất rất tà ác!!!

Quả nhiên, Tuyên Tử biến sắc, gần như van xin, nói: “Người đừng nói cho họ biết mà.”

Tô Đường nhướng mày: “Vậy con nên nói thật đi.”

Tuyên Tử rũ mí mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Có người thanh niên đến tìm người, người bảo hắn chờ người bên ngoài, vì thế con mới cùng đi theo.”

“Nên là…” Tô Đường nghĩ một chút, lại dở khóc dở cười: “Nên con nghĩ rằng ta hồng hạnh vượt tường, nên con muốn giúp cha mặt lạnh của con theo dõi ta sao?”

Cha mặt lạnh à? Tuyên Tử u oán liếc nhìn Tô Đường một cái.

“Vậy sau đó vì sao con lại nói dối để giấu giúp ta?”

Tuyên Tử vẫn trầm mặc như cũ, một lúc lâu sau mới nói: “Vì con để mất dấu hai người.”

ậu vốn cho rằng mình có thể đuổi kịp, nhưng bọn họ đi quá nhanh, ngoài đường ngựa xe như nước, chỉ một thoáng đã không thấy bóng người đâu, cậu đi lung tung một vòng, vẫn không thấy người liền quay đầu định về phủ, ai ngờ lại không tìm thấy đường về, cuối cùng loanh quanh một hồi mới tìm được đường.

Tuyên Tử giận dữ nói: “Không có chứng cứ rõ ràng, không thể nói bừa được, nếu không cụ nội sẽ không vui, sẽ chê con phiền phức.”

Thì ra là thế, thằng bé sợ chọc lão thái thái không vui, nên mới giấu đi, chấp nhận chịu phạt. Nghe thì có vẻ rất hoang đường, nhưng Tô Đường lại có thể hiểu được tâm tư của Tuyên Tử, cậu nhóc này rất sợ lão thái thái, sợ làm sai sẽ khiến lão nhân gia sinh lòng ghét bỏ. Một mình chạy ra ngoài chơi cùng với việc buông lời dèm pha không có căn cứ, thì việc thứ hai rõ ràng là tệ hơn rát nhiều, huống chi, hai người lại là đồng phạm nữa.

Nhìn bộ dạng cúi đầu của Tuyên Tử, không hiểu sao Tô Đường cảm thấy rất đau lòng: “Có phải con rất sợ bà nội không?”

Tuyên Tử không lên tiếng.

Tô Đường nói: “Thật ra, bà nội rất quan tâm đến con.”

Tuyên Tử mím môi: “Phụ thân cũng nói vậy ạ.”

“Nhưng con lại cảm thấy sự thật không phải như thế, có phải không?”

Tuyên Tử lại không đáp.

“Thật đấy, buổi chiều, khi bà nội biết không tìm được con, liền vội vàng chạy đến. Lúc bước vào, vẻ lo lắng trong mắt bà nội rất rõ ràng, đến khi con quay về, tuy bà có trách mắng, nhưng ta nhìn thấy bà nội thở phào một hơi. Còn nữa, tuy bà trách phạt con, rất nghiêm khắc, nhưng cũng đều là vì muốn tốt cho con thôi.”

“Có thật không ạ?” Tuyên Tử ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.

Tô Đường gật đầu thật mạnh: “Ta có lý do gì mà phải lừa con chứ.”

Không lừa mới là lạ ấy, vừa rồi người còn lừa con ăn bánh của người mà!

Tô Đường nói: “Còn nữa, ta phải giải thích cho con hiểu rõ, người thanh niên hôm nay con nhìn thấy, là tiểu nhị cũ của cửa tiệm nhà ta, hắn tới kinh thành mở cửa tiệm, đó, là mở cửa tiệm bán những món điểm tâm mà con vừa ăn này. Ta chỉ muốn giúp hắn xem xét cửa hàng thôi. Là tướng quân phu nhân, ta không thể ngang nhiên ra ngoài được, nên mới lẻn đi.”

Tô Đường không biết vì sao mình phải giải thích với Tuyên Tử những chuyện này, cũng không biết nàng nói vậy Tuyên Tử có tin không, nhưng nhìn vào con ngươi trong veo của cậu nhóc, nàng lại cảm thấy mình nên nói gì đó. Tuy trong này có giả có thật, nhưng dù sao cũng là thẳng thắn một chút, phải không?

Tuy Tuyên Tử còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.

“Thật ra, Tuyên Tử con cũng rất muốn ra ngoài chơi đúng không? Lần sau khi ta ra ngoài, sẽ đưa con đi cùng, được không?” Khụ khụ, nghe nói cánh cửa nhỏ đó đã bị khóa hẳn lại rồi, lần sau nàng muốn ra ngoài cũng không tiện nữa, nên phải nghĩ cách khác thôi. Có điều, nàng đang lợi dụng Tuyên Tử phải không, tội lỗi tội lỗi.

Ánh mắt Tuyên Tử lấp lánh, ấm ức nói: “Phụ thân không cho con ra ngoài chơi.”

“Không sao, cha con cứ để ta nói chuyện!” Trẻ con mà, phải cho ra ngoài chơi một chút chứ, cứ giam trong nhà mãi sao được! Người cha mặt lạnh kia thật chẳng xứng đáng với chức vị gì cả!

Tuyên Tử không tiện gật đầu đồng ý ngay, nhưng lại không nỡ từ chối, đành phải rụt rè đồng ý: “Vâng.”

“Nếu vậy, bây giờ con nói cho ta biết, con có còn chán ghét ta nữa không? Con xem, ta mang đồ ăn tới cho con, lại còn muốn đưa con ra ngoài chơi nữa, xét trên một phương diện nào đó, tình cảm của chúng ta còn có thêm một bước nữa là cùng nhau ăn vụng rồi mà!”

Tuyên Tử toát mồ hôi.

Tô Đường nói tiếp: “Thật ra, con hiểu lầm ta rồi, ta rất thích con mà. Ngày đó, không phải là ta hừ với con, mà là ta hừ với người cha mặt lạnh kia của con. Có điều, thật ra con cũng không phải là không thích ta mà, đúng không? Ngày đó khi con thỉnh an ta cũng vẫn còn tốt đẹp, là vì cái hừ kia mới khiến con thay đổi suy nghĩ đúng không?” Lúc đó, Tuyên Tử mang ánh mắt bị tổn thương rõ rệt, thằng bé chỉ là một đứa trẻ nhạy cảm, người lãnh đạm với ta, thì ta sẽ càng lãnh đạm hơn đối với người!

Tuyên Tử hơi cựa quậy người, không chịu trả lời.

Thật ra, Tô Đường nói đều đúng hết. Tuy Như Ý nói xấu nàng trước mặt Tuyên Tử, nói sau khi gả cho Tống Thế An, nàng sẽ đối xử không tốt với cậu nhóc, nhưng Tuyên Tử vốn không thích Như Ý, nên cũng không mấy tin tưởng lời nàng ta. Cậu nghĩ rằng, chỉ cần mình ngoan ngoãn, nhất định có thể khiến người vui lòng. Có điều, không ngờ rằng cậu còn chưa thỉnh an, Tô Đường đã hừ lạnh với cậu đầy vẻ khinh thường, vì thế một chút tâm tư nhỏ đó của cậu nhóc lập tức nát vụn, cũng vì thế cậu nhóc mới hành động như vậy.

“Thật ra, ta cũng giống con, từ lúc còn rất nhỏ, mẫu thân đã qua đời rồi, cho nên, ta rất hiểu tâm trạng của con. Vì muốn mọi người đều thích mình, nên nói năng hay làm việc gì cũng đều rất cẩn thận. Có điều, con không cần phải cư xử với ta như vậy, có lẽ ta không thể thương con được như mẹ ruột của con, nhưng ta nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với con!”

Nghe thấy hai chữ “mẹ ruột”, Tuyên Tử rũ hai mắt xuống, cậu đã không còn một chút ấn tượng nào với mẫu thân của mình, cũng không biết mẫu thân của cậu rốt cuộc thương cậu bao nhiêu. Từ khi cậu bắt đầu có trí nhớ, thì cậu đã đi theo phụ thân, đi theo Lưu phó tướng sống qua ngày rồi.

—bamholyland.com—

Hai người vẫn đang câu được câu chăng nói chuyện, hồn nhiên không phát hiện ra có người đến sau lưng.

Nhìn hai người một lớn một nhỏ, một ngồi một quỳ, trong lòng Tống Thế An nảy sinh một thứ cảm xúc khác thường — vừa rồi phản ứng của nàng, dường như có vẻ không kiên nhẫn với Tuyên Tử, không ngờ…

Nhìn một góc hộp cơm hơi lộ ra kia, Tống Thế An hơi kinh ngạc. Hắn hiểu rõ tính cách Tuyên Tử, bà nội nói không cho thằng bé ăn cơm, thằng bé tuyệt đối sẽ không ăn một hạt cơm nào, nàng có cách gì khiến thằng bé ăn chứ?

Tống Thế An hơi ngạc nhiên.

Lúc này, Tô Đường như có linh cảm, ay đầu lại, nhìn Tống Thế An đứng ở cửa liền giật mình hoảng hốt: “Huynh tới lúc nào vậy?”

Tuyên Tử nhìn thấy cha mình cũng kinh hãi, nhớ đến hộp cơm vẫn còn ở bên cạnh, biết là bị bắt tại trận nên vô cùng bất an.

Tống Thế An không trả lời Tô Đường, chỉ nói với Tuyên Tử: “Cũng đủ thời gian rồi, ta đưa con về phòng.”

Nghe hắn nói vậy, Tuyên Tử định đứng lên, nhưng vì quỳ quá lâu nên muốn đứng lên cũng khó. Tô Đường thấy thế, liền vòng tay bế cậu nhóc lên rất tự nhiên. Luồng hơi ấm ập tới, ngửi mùi hương trên người Tô Đường, Tuyên Tử lại thấy lưu luyến.

Tô Đường bế Tuyên Tử đặt vào lòng Tống Thế An, nói: “Mau bế con về đi, muộn quá rồi, phải mau đi ngủ thôi.”

Tống Thế An chưa từng bế Tuyên Tử, đột ngột tiếp nhận khiến tay chân hắn hơi luống cuống. Nhìn bộ dạng của hắn, Tô Đường hơi nghi hoặc: “Đừng nói là huynh chưa từng ôm con bao giờ nhé!”

Tống Thế An im lặng, lúc còn trong quân đội, hắn quá bận rộn, quả thực là rất ít khi bế Tuyên Tử, đến khi Tuyên Tử lớn, biết đi rồi, thì hắn cũng chưa từng bế cậu nhóc bao giờ.

Tô Đường ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, nói: “Ta không phải khinh bỉ huynh bình thường đâu, mà là khinh bỉ huynh tận trong tim luôn ấy! Con mình mà còn không bế!”

Nói xong, nàng bế Tuyên Tử đi thẳng ra cửa.

Tuyên Tử cũng rất ít khi được bế, huống chi là được phụ nữ bế, bởi vậy, cậu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên khi bị bế thế này. Có điều, cậu lại luyến tiếc cảm giác mềm mại ấm áp này, liền cố nén cảm giác mất tự nhiên, không từ chối, một lát sau, còn vòng hai cánh tay nhỏ bé qua cổ Tô Đường nữa.

Tống Thế An đi đằng sau, nhìn thấy Tô Đường đi đường vui vẻ hớn hở thế kia, hắn muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên nói gì.

Như là, nên để Tuyên Tử tự đi đi, thằng bé đủ lớn rồi mà, để người khác bế như vậy không nên. Nhưng nhìn sắc mặt thỏa mãn của Tuyên Tử, mấy lời đó hắn lại không thể nào nói ra được.

Chờ đến khi đưa Tuyên Tử về Sướng Tâm cư xong, Tô Đường nhìn các nha hoàn, ma ma đón thằng bé, nàng biết không còn chuyện gì của mình nữa, liền chào Tuyên Tử một tiếng rồi quay về.

Tống Thế An có chuyện muốn nói với Tuyên Tử nên ở lại.

Tuyên Tử thấy sắc mặt cha mình không ổn, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, vừa rồi con có ăn, nhưng không phải là ăn cơm, chỉ ăn bánh thôi ạ. Mẫu thân nói, như thế cũng không tính là làm trái lời cụ nội.”

Tống Thế An ngẩn ra, chợt hiểu ngay, hóa ra cô nàng kia tìm sơ hở trong lời nói của bà nội, cũng mệt nàng nghĩ ra được chiêu này để dỗ Tuyên Tử ăn.

“Không sao, ăn thì ăn thôi.” Tống Thế An xoa đầu Tuyên Tử, dịu dàng nói. Thật ra, hắn cũng xót Tuyên Tử, chỉ là không dám làm trái ý lão thái thái mà thôi, dù sao, hắn cũng biết, vì Uyển Uyển nên lão thái thái vẫn luôn không thích Tuyên Tử lắm.

Thấy Tống Thế An không trách tội, Tuyên Tử thở phào một hơi, nói: “Bánh mẫu thân làm ăn ngon lắm ạ, phụ thân, lần sau người cũng ăn thử mà xem.”

Tống Thế An không nói gì, bảo cô nàng kia làm bánh cho hắn ăn à? E là rất khó.

“Có phải con rất thích nàng không?” Nhớ tới bộ dạng cậu nhóc nằm úp vào thân thể mềm mại của Tô Đường vừa rồi, Tống Thế An không kìm được liền hỏi.

Tuyên Tử nghĩ một chút, rồi đáp: “Mẹ hơi dài dòng một chút ạ.”

Tức là những mặt khác cũng không tệ lắm, Tống Thế An hiểu ngay, có điều, hắn vẫn hơi ngạc nhiên, Tuyên Tử rất nhạy cảm, bình thường trầm mặc ít nói, trong phủ Tướng quân, thằng bé chỉ hơi thân thiết với hắn thôi, còn đối với ai cũng lạnh như băng, không thích đáp lời nhiều, dù là vị Như Ý ở Tây Uyển kia tới, rảnh rỗi cũng hay dụ dỗ chơi cùng thằng bé, nhưng thằng bé luôn hờ hững, sao lại có cảm tình với cô nàng kia nhỉ?

Nhớ đến thái độ vô lễ, làm càn của Tô Đường, Tống Thế An khẽ nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại, chỉ cần thái độ của Tuyên Tử với nàng không tồi, vậy là đủ rồi.



Hắn nói thêm với Tuyên Tử vài câu, thấy thằng bé ngủ rồi, Tống Thế An mới quay lại phòng ngủ. Hắn đang định rửa mặt, lại thấy phòng trong có tiếng người, Tô Đường đang tắm. Tống Thế An quay người đi tới bên bàn, cầm sách lật xem, chờ nàng tắm xong sẽ đi vào sau.

Vì thế, khi Tô Đường đi ra, liền nhìn thấy Tống Thế An đang ngồi ở đó, dưới ánh nến phản chiếu, khuôn mặt tuấn tú của hắn mang một vẻ đẹp trầm tĩnh đến lạ kỳ khiến Tô Đường nhìn mà ngẩn cả người.

Tuy không muốn thừa nhần, nhưng mặt lạnh này quả thực đúng là sắc đẹp thay cơm!

Tống Thế An ngẩng đầu nhìn thấy Tô Đường, cũng ngẩn ra. Tô Đường vừa tắm xong, mặc áo ngủ màu trắng, khoác thêm một tấm áo choàng màu xanh nhạt, mái tóc đen búi lỏng, cài một cây trâm ngọc, trong vẻ mệt mỏi lại có nét đẹp riêng. Không hiểu sao, hình ảnh này cũng làm hắn nghĩ tới bốn chữ “Phù dung hé nở”. Vì hơi nước ấm bốc lên, khiến sắc mặt nàng cũng hồng hào, môi đỏ ướt át khiến người ta vừa nhìn đã muốn cắn một cái.

Nhớ đến đêm hôm đó, cái miệng nhỏ nhắn kia phát ra những âm thanh mất hồn, Tống Thế An cảm nhận được rõ ràng cái thứ “đồ chơi” ở phía dưới kia lại bắt đầu phát triển đến không thể kiềm chế được…

***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương