Tướng Công Mười Bốn Tuổi
-
Chương 2: Thân phận vô cùng thấp kém
Tiếng kêu của tôi càng lúc càng thê thảm, bụng thật sự rất đau! Đau không chịu được!
Khó trách người ta đều nói sinh con đau hơn “Đến tháng” nhiều. Trước kia không tin, hiện giờ tự mình trải nghiệm, quả thực không giả!
“Dùng sức! Thấy đầu rồi! Mau dùng sức!” Tiếng bà mụ kêu chói tai, không biết kêu cho thiếu niên bên ngoài nghe hay là kêu cho tôi nghe. Chỉ biết bà ta kêu khiến tôi phiền lòng loạn ý, kết hợp với đau đớn tra tấn tôi!
“A … Tôi không muốn sinh… A… Đau quá…” Mỗi lần co rút đau đớn tôi lại hét lên, khàn khàn run run, hai tay nắm chặt đệm giường, phía dưới đau trướng vạn phần!
“Im miệng! Cô không tư cách nói không! Sinh cho ta…” Vừa kêu xong, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng thiếu niên rống giận, cửa phòng lập tức “rầm” một tiếng bật tung ra.
“Ai nha, thiếu gia không thể vào, không thể thấy máu, mau đi ra!” Nha hoàn kinh sợ hô, đóng cửa lại, thiếu niên bị đẩy ra.
Thằng nhóc chết tiệt, chịu đau là tôi chứ đâu phải cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì không cho tôi không sinh?
Cậu ta thì nhàn rồi, làm thiếu nữ mang thai vạn sự đại cát, cậu ta không cần chịu khổ mười tháng mang thai, lại càng không phải chịu đau đớn lúc sinh nở!
“A…” Tôi muốn chửi đổng nhưng cái bụng không thuận theo, một cơn đau mãnh liệt cắt đứt tiếng nói của tôi, lệ rơi đầy mặt. Đau quá! Sống không bằng chết!
Xuyên không có gì tốt? Không chỉ mất khuôn mặt xinh đẹp, còn phải ở đây chịu đau sinh nở! Tôi hận xuyên không!!
“Đầu ra rồi! Tiếp tục dùng sức! Tiếp tục dùng sức!” Tiếng nói chói tai của bà mụ thăng cấp, y như thổi còi, sợ là mười dặm quanh đây đều có thể nghe thấy.
Tôi thầm mắng bà ta và thiếu niên kia trong lòng, đồ khốn kiếp, tôi chịu đau, hai người họ lại còn thúc giục!
“A…” Hét lớn một tiếng, đau đớn vặn vẹo trên giường, phía dưới đau xót mở ra như bị xé rách, cảm giác bị hung ác kéo căng làm người ta rợn tóc gáy!
Không biết chiến đấu hăng hái bao lâu, sức lực trên người gần như hao hết, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt chứa đầy nước mắt mông lung không rõ.
Một cơn đau kịch liệt không chịu nổi ùa tới, phía dưới đột nhiên nhẹ bẫng, nhẹ đáng sợ, nhẹ làm cho người ta điên cuồng!
“A…” Nghĩ gì nói nấy, tôi khàn giọng kêu thảm thiết, dùng hết sức lực, bóng tối mãnh liệt ập tới, hôn mê.
Trước khi ngất đi chỉ nghe thấy một tiếng khóc nỉ non to rõ, trong lòng như buông được gánh nặng, sinh rồi. . . . . . Rốt cục sinh rồi. . . . . .
Thân thể thật nhẹ, phất phới như không có sức nặng, một vùng sáng trắng mênh mang bao phủ tôi, không phải ánh sáng.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tôi như vật chết không nghe thấy được tiếng hô hấp và tim đập của mình. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió phất qua bên tai, nhàn nhạt, nhẹ nhàng.
Cảm giác nhẹ nhàng làm người ta khủng hoảng, hay là tôi đã chết rồi? Hay là khó sinh?
Ý nghĩ này khiến tôi sợ hãi, trái tim kịch liệt co lại đập loạn “thình thịch”. Tôi mới xuyên không thôi, làm ơn đừng để tôi chết tha hương ở cổ đại mấy trăm năm trước!
Nghĩ đến đây, tôi đồng thời sử dụng cả trái tim và đầu óc mở choàng mắt, một mảnh màn màu hồng phấn đập vào mắt.
Mở mắt quá mạnh khiến mắt phát đau. Tôi vội nhắm vào, rên rỉ vô lực từ trong cổ tràn ra, “Ưm. . . . . .”
Nhắm mắt thật lâu đợi mắt hết đau mới từ từ mở ra. Trắng nhạt một lần nữa lọt vào trong tầm mắt, bên cạnh tràn ngập mùi gì đó xua cũng không tan.
Ngất đi đã bao lâu tôi hoàn toàn không biết. Trong phòng im ắng, tôi chuyển động cổ cứng ngắc tê mỏi ngó ra bên ngoài giường . . . . . Không có một bóng người, khó trách yên tĩnh như thế!
“Đáng chết!” Khàn giọng mắng một tiếng, tôi lấy khuỷu tay chống giường ngồi dậy, mới dậy được một chút lại ngã về giường. Không có sức, không dậy nổi.
Trong phòng không có ai, tôi lại nằm ở trên giường không thể dậy, cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ “Thê lương” để hình dung!
Người cổ đại sao có thể làm như vậy? Tôi là phụ nữ có thai, mới sinh xong, thế mà lại không có ai để ý tới!
Sinh con tổn thương rất nặng đến thân thể, hậu sản phải ở cữ. Tôi tuy là nương tử nuôi từ bé, nhưng ít ra cũng phải phái một nha hoàn đến chăm sóc chứ, bằng không nếu có chuyện cần thì phải làm thế nào?
Nghĩ đến đây, tôi ra sức bò lên, khi thấy phía dưới của mình thì lửa giận bùng lên.
Đáng chết, máu và nước ối sau khi sinh xong lại không có ai dọn sạch, để tôi nằm trên cái đệm ẩm hôn mê rồi lại tỉnh!
Thê tử nuôi từ bé không có địa vị, tôi lại được tự mình trả nghiệm! Đặc biệt ở xã hội cổ đại dã man nam tôn nữ ti đến cực điểm này!
Cắn răng kêu “Khanh khách”, tôi di động hai chân cứng đơ xuống giường, vừa giẫm lên hài cửa phòng lại mở ra.
Nghe tiếng, tôi nhìn sang. . . . . . Chỉ thấy một cô gái ngũ quan cân đối, bề ngoài giống một nha hoàn bưng bát sứ thanh hoa đi vào.
Thấy tôi tỉnh cô ta sững lại, sau đó mới đi tới trước bàn đặt bát xuống, khuôn mặt lạnh lùng, khinh thường nói, “Canh gà của cô, uống mau lên cho tôi còn đem bát đi.”
Hai chữ “Canh gà” làm tôi thấy khá hơn một chút, đi hài xuống giường, lảo đảo đi về phía bàn. Hậu sản cần uống canh gà, ở cữ càng cần hơn nữa!
Vui mừng bưng canh gà nóng hôi hổi lên uống một ngụm, vừa nuốt xuống tôi im bặt, hai mắt lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm nha hoàn khó tin hỏi, “Đây là canh gà? !”
“Uống nhanh, tôi bận nhiều việc, không hơi đâu hầu hạ cô!” Mặt cô ta biến sắc cực nhanh, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khinh thường càng sâu.
“Đây không phải vấn đề nhanh hay không nhanh, đây mà là canh gà sao? Nó chẳng có chút vị gà nào cả!” Tay cầm bát của tôi run rẩy, tần suất ngực phập phồng gia tăng.
Canh trong chén giống như nước lã, uống nào có thể bổ thân? Nói là canh gà, thực chất không biết đã hầm qua bao nhiêu lần mới bưng tới cho tôi uống!
“Cô còn muốn vị gà? Cô chẳng qua nương tử nuôi từ bé thấp kém, cho cô uống canh thừa đã tốt lắm rồi! Cô cho mình là thiên kim tiểu thư sao? Còn kén cá chọn canh! Uống nhanh, có nghe thấy không?!” Cô ta quắc mắt nhìn trừng trừng, khuôn mặt có dấu hiệu vặn vẹo, thực có tiềm chất ác phụ! Nói chuyện thật ác độc, uổng phí khuôn mặt xinh đẹp kia!
Tới cổ đại không phải tôi muốn, hiện giờ lại gặp bị đối xử như vậy, dù là người hiền lành cũng sẽ tức giận! Huống hồ tôi hưởng thụ qua đãi ngộ nam nữ ngang hàng thế kỷ hai mươi mốt, há có thể để cô ta bắt nạt xỉ nhục!
“Rầm” Tôi đập mạnh chén canh lên bàn, canh vô vị vẩy hết cả ra.”Mang canh đi, tôi không uống! Sĩ có thể giết, không thể nhục!”
Cô ta đã thừa nhận đây là canh thừa, tôi còn uống thế nào được? Huống hồ loại không có dinh dưỡng này uống vào cũng không có lợi gì cho cơ thể, không uống cũng thế!
Tôi nói xong, cô tức khắc cười to, như thể nghe được truyện buồn cười nhất quả đất này.
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Sĩ có thể giết, không thể nhục? Cô thực sự có cốt khí nhỉ, vậy thì đừng uống!” Hơn nửa câu trước vừa nói vừa cười, bốn chữ cuối cùng bỗng dưng âm trầm gương mặt lạnh lùng.
Dứt lời, cô ta cầm lấy bát canh gà vô vị không chút do dự hắt xuống đất, canh tràn ra, ướt một mảnh.
Thấy thế, tôi kinh ngạc, trừng mắt nhìn mặt đất ướt nhẹp không biết nói gì, cô ta đổ hết canh đi!
Ánh mắt từ mặt đất chuyển về phía cô ta, ngón tay run run từ từ nâng lên. Cô ta chẳng qua là một nha hoàn nho nhỏ, đúng là quá ngang ngược!
“Hừ!” Cô ta giương cằm, ngạo mạn giống con gà rừng. Vừa nhìn tôi vừa thong thả bưng chén canh xoay người bước đi.
“Cô…”Toàn thân tôi run rẩy không ngừng, chỉ vào bóng lưng cô ta suýt nữa thì đứt hơi.
Chủ nhân thân thể này địa vị vô cùng thấp kém, ngay cả một nha hoàn cũng dám cưỡi trên đầu tác oai tác quái, những ngày sau này tôi biết sống ra sao? !
Tôi tức đến mức vỗ ngực thuận khí, nghĩ rằng mình là người phụ nữ hai mươi sáu tuổi thế kỷ mới, vừa rồi lại bị một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi bắt nạt, làm người ta giận sôi!
Tôi tức không chịu nổi, nâng chân đá ghế dựa, ghế dựa đổ “rầm” xuống đất lăn lăn mấy vòng. . . . . .
Khó trách người ta đều nói sinh con đau hơn “Đến tháng” nhiều. Trước kia không tin, hiện giờ tự mình trải nghiệm, quả thực không giả!
“Dùng sức! Thấy đầu rồi! Mau dùng sức!” Tiếng bà mụ kêu chói tai, không biết kêu cho thiếu niên bên ngoài nghe hay là kêu cho tôi nghe. Chỉ biết bà ta kêu khiến tôi phiền lòng loạn ý, kết hợp với đau đớn tra tấn tôi!
“A … Tôi không muốn sinh… A… Đau quá…” Mỗi lần co rút đau đớn tôi lại hét lên, khàn khàn run run, hai tay nắm chặt đệm giường, phía dưới đau trướng vạn phần!
“Im miệng! Cô không tư cách nói không! Sinh cho ta…” Vừa kêu xong, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng thiếu niên rống giận, cửa phòng lập tức “rầm” một tiếng bật tung ra.
“Ai nha, thiếu gia không thể vào, không thể thấy máu, mau đi ra!” Nha hoàn kinh sợ hô, đóng cửa lại, thiếu niên bị đẩy ra.
Thằng nhóc chết tiệt, chịu đau là tôi chứ đâu phải cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì không cho tôi không sinh?
Cậu ta thì nhàn rồi, làm thiếu nữ mang thai vạn sự đại cát, cậu ta không cần chịu khổ mười tháng mang thai, lại càng không phải chịu đau đớn lúc sinh nở!
“A…” Tôi muốn chửi đổng nhưng cái bụng không thuận theo, một cơn đau mãnh liệt cắt đứt tiếng nói của tôi, lệ rơi đầy mặt. Đau quá! Sống không bằng chết!
Xuyên không có gì tốt? Không chỉ mất khuôn mặt xinh đẹp, còn phải ở đây chịu đau sinh nở! Tôi hận xuyên không!!
“Đầu ra rồi! Tiếp tục dùng sức! Tiếp tục dùng sức!” Tiếng nói chói tai của bà mụ thăng cấp, y như thổi còi, sợ là mười dặm quanh đây đều có thể nghe thấy.
Tôi thầm mắng bà ta và thiếu niên kia trong lòng, đồ khốn kiếp, tôi chịu đau, hai người họ lại còn thúc giục!
“A…” Hét lớn một tiếng, đau đớn vặn vẹo trên giường, phía dưới đau xót mở ra như bị xé rách, cảm giác bị hung ác kéo căng làm người ta rợn tóc gáy!
Không biết chiến đấu hăng hái bao lâu, sức lực trên người gần như hao hết, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt chứa đầy nước mắt mông lung không rõ.
Một cơn đau kịch liệt không chịu nổi ùa tới, phía dưới đột nhiên nhẹ bẫng, nhẹ đáng sợ, nhẹ làm cho người ta điên cuồng!
“A…” Nghĩ gì nói nấy, tôi khàn giọng kêu thảm thiết, dùng hết sức lực, bóng tối mãnh liệt ập tới, hôn mê.
Trước khi ngất đi chỉ nghe thấy một tiếng khóc nỉ non to rõ, trong lòng như buông được gánh nặng, sinh rồi. . . . . . Rốt cục sinh rồi. . . . . .
Thân thể thật nhẹ, phất phới như không có sức nặng, một vùng sáng trắng mênh mang bao phủ tôi, không phải ánh sáng.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tôi như vật chết không nghe thấy được tiếng hô hấp và tim đập của mình. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió phất qua bên tai, nhàn nhạt, nhẹ nhàng.
Cảm giác nhẹ nhàng làm người ta khủng hoảng, hay là tôi đã chết rồi? Hay là khó sinh?
Ý nghĩ này khiến tôi sợ hãi, trái tim kịch liệt co lại đập loạn “thình thịch”. Tôi mới xuyên không thôi, làm ơn đừng để tôi chết tha hương ở cổ đại mấy trăm năm trước!
Nghĩ đến đây, tôi đồng thời sử dụng cả trái tim và đầu óc mở choàng mắt, một mảnh màn màu hồng phấn đập vào mắt.
Mở mắt quá mạnh khiến mắt phát đau. Tôi vội nhắm vào, rên rỉ vô lực từ trong cổ tràn ra, “Ưm. . . . . .”
Nhắm mắt thật lâu đợi mắt hết đau mới từ từ mở ra. Trắng nhạt một lần nữa lọt vào trong tầm mắt, bên cạnh tràn ngập mùi gì đó xua cũng không tan.
Ngất đi đã bao lâu tôi hoàn toàn không biết. Trong phòng im ắng, tôi chuyển động cổ cứng ngắc tê mỏi ngó ra bên ngoài giường . . . . . Không có một bóng người, khó trách yên tĩnh như thế!
“Đáng chết!” Khàn giọng mắng một tiếng, tôi lấy khuỷu tay chống giường ngồi dậy, mới dậy được một chút lại ngã về giường. Không có sức, không dậy nổi.
Trong phòng không có ai, tôi lại nằm ở trên giường không thể dậy, cảnh này chỉ có thể dùng hai chữ “Thê lương” để hình dung!
Người cổ đại sao có thể làm như vậy? Tôi là phụ nữ có thai, mới sinh xong, thế mà lại không có ai để ý tới!
Sinh con tổn thương rất nặng đến thân thể, hậu sản phải ở cữ. Tôi tuy là nương tử nuôi từ bé, nhưng ít ra cũng phải phái một nha hoàn đến chăm sóc chứ, bằng không nếu có chuyện cần thì phải làm thế nào?
Nghĩ đến đây, tôi ra sức bò lên, khi thấy phía dưới của mình thì lửa giận bùng lên.
Đáng chết, máu và nước ối sau khi sinh xong lại không có ai dọn sạch, để tôi nằm trên cái đệm ẩm hôn mê rồi lại tỉnh!
Thê tử nuôi từ bé không có địa vị, tôi lại được tự mình trả nghiệm! Đặc biệt ở xã hội cổ đại dã man nam tôn nữ ti đến cực điểm này!
Cắn răng kêu “Khanh khách”, tôi di động hai chân cứng đơ xuống giường, vừa giẫm lên hài cửa phòng lại mở ra.
Nghe tiếng, tôi nhìn sang. . . . . . Chỉ thấy một cô gái ngũ quan cân đối, bề ngoài giống một nha hoàn bưng bát sứ thanh hoa đi vào.
Thấy tôi tỉnh cô ta sững lại, sau đó mới đi tới trước bàn đặt bát xuống, khuôn mặt lạnh lùng, khinh thường nói, “Canh gà của cô, uống mau lên cho tôi còn đem bát đi.”
Hai chữ “Canh gà” làm tôi thấy khá hơn một chút, đi hài xuống giường, lảo đảo đi về phía bàn. Hậu sản cần uống canh gà, ở cữ càng cần hơn nữa!
Vui mừng bưng canh gà nóng hôi hổi lên uống một ngụm, vừa nuốt xuống tôi im bặt, hai mắt lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm nha hoàn khó tin hỏi, “Đây là canh gà? !”
“Uống nhanh, tôi bận nhiều việc, không hơi đâu hầu hạ cô!” Mặt cô ta biến sắc cực nhanh, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, khinh thường càng sâu.
“Đây không phải vấn đề nhanh hay không nhanh, đây mà là canh gà sao? Nó chẳng có chút vị gà nào cả!” Tay cầm bát của tôi run rẩy, tần suất ngực phập phồng gia tăng.
Canh trong chén giống như nước lã, uống nào có thể bổ thân? Nói là canh gà, thực chất không biết đã hầm qua bao nhiêu lần mới bưng tới cho tôi uống!
“Cô còn muốn vị gà? Cô chẳng qua nương tử nuôi từ bé thấp kém, cho cô uống canh thừa đã tốt lắm rồi! Cô cho mình là thiên kim tiểu thư sao? Còn kén cá chọn canh! Uống nhanh, có nghe thấy không?!” Cô ta quắc mắt nhìn trừng trừng, khuôn mặt có dấu hiệu vặn vẹo, thực có tiềm chất ác phụ! Nói chuyện thật ác độc, uổng phí khuôn mặt xinh đẹp kia!
Tới cổ đại không phải tôi muốn, hiện giờ lại gặp bị đối xử như vậy, dù là người hiền lành cũng sẽ tức giận! Huống hồ tôi hưởng thụ qua đãi ngộ nam nữ ngang hàng thế kỷ hai mươi mốt, há có thể để cô ta bắt nạt xỉ nhục!
“Rầm” Tôi đập mạnh chén canh lên bàn, canh vô vị vẩy hết cả ra.”Mang canh đi, tôi không uống! Sĩ có thể giết, không thể nhục!”
Cô ta đã thừa nhận đây là canh thừa, tôi còn uống thế nào được? Huống hồ loại không có dinh dưỡng này uống vào cũng không có lợi gì cho cơ thể, không uống cũng thế!
Tôi nói xong, cô tức khắc cười to, như thể nghe được truyện buồn cười nhất quả đất này.
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Sĩ có thể giết, không thể nhục? Cô thực sự có cốt khí nhỉ, vậy thì đừng uống!” Hơn nửa câu trước vừa nói vừa cười, bốn chữ cuối cùng bỗng dưng âm trầm gương mặt lạnh lùng.
Dứt lời, cô ta cầm lấy bát canh gà vô vị không chút do dự hắt xuống đất, canh tràn ra, ướt một mảnh.
Thấy thế, tôi kinh ngạc, trừng mắt nhìn mặt đất ướt nhẹp không biết nói gì, cô ta đổ hết canh đi!
Ánh mắt từ mặt đất chuyển về phía cô ta, ngón tay run run từ từ nâng lên. Cô ta chẳng qua là một nha hoàn nho nhỏ, đúng là quá ngang ngược!
“Hừ!” Cô ta giương cằm, ngạo mạn giống con gà rừng. Vừa nhìn tôi vừa thong thả bưng chén canh xoay người bước đi.
“Cô…”Toàn thân tôi run rẩy không ngừng, chỉ vào bóng lưng cô ta suýt nữa thì đứt hơi.
Chủ nhân thân thể này địa vị vô cùng thấp kém, ngay cả một nha hoàn cũng dám cưỡi trên đầu tác oai tác quái, những ngày sau này tôi biết sống ra sao? !
Tôi tức đến mức vỗ ngực thuận khí, nghĩ rằng mình là người phụ nữ hai mươi sáu tuổi thế kỷ mới, vừa rồi lại bị một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi bắt nạt, làm người ta giận sôi!
Tôi tức không chịu nổi, nâng chân đá ghế dựa, ghế dựa đổ “rầm” xuống đất lăn lăn mấy vòng. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook