Ngày lầu trúc dựng xong, Mạc Thiên Hàm vui vẻ vô cùng, đây là nơi chân chính có ý nghĩa "nhà" với hắn, nơi này một gạch một ngói đều là do hắn tự tay làm ra, xây lên, hắn biết mùa đông nơi đây thực lạnh lẽo ẩm ướt, cho nên hắn dùng gạch xanh đánh nền, dùng gạo còn sót lại trong nhà quấy thành bột hồ trộn với đất sét tạo ra hỗn hợp có chức năng như xi măng, sau đó dùng cây trúc làm lõi, còn ở trong nhà xây giường sưởi cùng tường ấm, phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh, nhà tắm, v. V.. đều là dựa vào kiểu biệt thự hắn yêu thích ở kiếp trước mà trang trí, tiếc nuối duy nhất là nơi này không có pha lê, cửa sổ của hắn mới chỉ có khung mà không có vật che lại.

Lầu trúc xây xong, còn dùng cây trúc dựng một bức tường cao lớn xung quanh, bên ngoài tường trúc lại chia ra mấy khối đất trồng rau, sau đó dùng trúc làm hàng rào bao lại, chỗ trống dư lại dựng một cái chuồng nhỏ, hắn chuẩn bị nuôi một con heo và hai chú chó để giữ nhà.

Ha ha! Hắn thích nhất làm những việc này, có mùi vị của sinh hoạt.

Trở về nhà tranh, dù mới ở chưa đến một ngày hắn cũng không chịu được, hắn phải mang theo đồ cần dùng dọn vào nhà mới!

Cái nồi này thủng lỗ, không cần, vứt đi!

Cái chén này sắp bể làm hai, không cần, vứt đi!

Thứ này đều nổi mốc, không cần, vứt đi!

* * *

Sau đó Mạc Thiên Hàm nhìn mấy đồng tiền lẻ trên tay mà sững sờ, xung quanh bị hắn lục tung trở nên vô cùng lộn xộn, cuối cùng hắn phát hiện, nơi này thật ra không có mấy thứ để cho hắn mang đi..

Thôi, cùng lắm thì ngày mai hắn vào thành, đem con mồi mấy bữa nay săn được bán đi kiếm tiền, mua thêm mấy món đồ, nghĩ vậy, liền đem đồ đạc dọn dẹp lại, nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa, đợi đến tối sẽ qua lầu trúc đốt giường sưởi, giường sưởi sau khi dựng xong phải đốt qua một lần mới có thể dử dụng được.

Đang lúc ngủ ngon, lại bị một âm thanh to lớn đánh thức, một nam nhân mặc một bộ quần áo đỏ rực, trên đầu cài một đóa hoa đỏ to đùng đứng ở cửa chào hỏi Mạc Thiên Hàm đang sững sờ: "U! Ta nói thợ săn a, ngươi đây là đang ngủ sao?"

Mạc Thiên Hàm vừa thấy người này liền đau đầu, hắn biết nơi này là thế giới khác, mà đáng buồn nhất là nơi này chỉ có nam nhân! Nói cách khác, không có sinh vật gọi nữ nhân!

Nam nhân có ấn hình hoa trên trán, chưa lập gia đình gọi là ca nhi, đã lập gia đình gọi ca tử, phụ trách sinh con, sức lực yếu ớt dáng người cũng nhỏ nhắn, mà nam nhân không có ấn hình hoa, chưa lập gia đình gọi tiểu tử, đã lập gia đình là hán tử.

May mắn hắn là hán tử, không có ấn hoa, nếu không hắn tình nguyện tự sát cũng không muốn sống sót.

Xui xẻo là hắn đã hai mươi lăm, chưa đính hôn cũng không cưới phu lang, thuộc về "thanh niên lớn tuổi" của xã hội, quan phủ nơi này vì kéo dài đời sau mà rất có sáng kiến, lập ra quy định là, ca nhi đủ 19 tuổi chưa gả chồng liền sẽ do "người làm mai" của quan phủ ra mặt, tìm được tiểu tử vừa độ tuổi chưa lập gia đình, ghép đôi hai người lại rồi thành hôn.

Ca nhi 16 tuổi trưởng thành, tiểu tử lại là 14 đã tính trưởng thành.

Cho nên, tiểu tử đã 25 tuổi vẫn chưa kết hôn, liền sẽ bị nhét cho một ca nhi lớn tuổi để kết hôn.

Người xuất hiện trước cửa nhà hắn lúc này, chính là "người làm mai" của quan phủ, một nam nhân mặc đồ đỏ rực, tay phe phẩy khăn đỏ, hình ảnh này làm Mạc Thiên Hàm đau đầu vô cùng, mà càng khiến hắn đau đầu hơn là, tên này vừa há miệng liền bùm bùm bắn một đống lời nói: "Ta nói, tiểu tử thợ săn, hôm nay Hồng ma ma ta đến đây là để chúc mừng ngươi, ai da, đừng bày ra vẻ mặt không vui như vậy! Hồng ma ma ta làm mai bao nhiêu là cuộc hôn nhân, chưa từng thất bại lần nào đâu! Lần này ta cũng chọn ra một người tốt cho tiểu tử đấy!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương