Hắn vui vẻ nắm tay nàng bước vào tửu lâu, Cơ Đan Ngưng mặc hắn nắm, nhìn chằm chằm hai người cùng nắm tay, cánh môi nhẹ mím.

Giang Hạo Thừa vừa tiến vào, tửu lâu huyên náo lập tức yên tĩnh xuống dưới, mọi người toàn kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng thói quen, mở miệng gọi tiểu nhị.

Ngay cả kêu hai tiếng, tiểu nhị vẫn là ngốc, hắn nhíu mày, thanh âm biến lớn. “Này, tiểu nhị!”

“Nga, vâng, khách quan” Tiểu nhị hoàn hồn, nhanh chóng tiến lên, một đôi mắt vẫn thẳng nhìn chằm chằm Giang Hạo Thừa, “Khách quan ngài là muốn dùng bữa hay là muốn dừng chân nha?”

“Đều phải, cho ta hai gian phòng thật tốt, giúp ta chuẩn bị dục dũng(*).” Giang Hạo Thừa xuất ra một thỏi bạc đưa tiểu nhị. “Phiền toái giúp ta đến tiệm áo mua hai bộ quần áo.”

(*) thùng gỗ để tắm

Hắn quay đầu nhìn về phía Cơ Đan Ngưng, suy nghĩ một chút, lại đối tiểu nhị nói: “Giúp ta chọn bộ áo màu hồng đẹp mắt cho cô nương này.” Tiểu Cửu làn da trắng, vẫn là mặc đồ hồng tốt nhất.

“Nga, được.” Vị thiếu gia này không chỉ có bộ dạng đẹp mặt, ngay cả thanh âm đều dễ nghe, tiểu nhị không dời ánh mắt, nhìn về cô nương phía, một đôi mắt ngọc lục bảo, hắn lập tức bừng tỉnh, mồ hôi lạnh toát ra.

Hắn không phải bị bộ dáng Cơ Đan Ngưng dọa, mà là lãnh ý trong mắt nàng làm cho lưng hắn lưng lạnh cả người, lui tới gặp qua nhiều khách nhân như thế, tiểu nhị lập tức sáng tỏ cô nương này là vì hắn vừa mới nhìn thiếu gia tuấn mỹ đằng trước mà không khỏi hờn giận.

Vì mạng nhỏ suy nghĩ, tiểu nhị lập tức gục đầu xuống, không dám lại nhìn Giang Hạo Thừa. “Hai vị khách quan, tiểu nhân trước mang bọn ngươi lên phòng, dục dũng sẽ lập tức chuẩn bị tốt.”

Giang Hạo Thừa hoàn toàn không phát hiện khác thường, cũng không biết Cơ Đan Ngưng phía sau từ từ nhìn chung quanh tửu lâu một vòng, toàn bộ người thẳng theo dõi hắn lưng đều phát lạnh, nhanh chóng cúi đầu không dám lại nhìn.

Cơ Đan Ngưng vừa lòng, mắt mới thản nhiên thâm thúy, im lặng theo ở phía sau Giang Hạo Thừa, tay vẫn mặc hắn nắm.

Hai người vào phòng, chỉ chốc lát, dục dũng hai người đã đưa đến đây. Nhìn chằm chằm hơi nước dục dũng, Cơ Đan Ngưng quay đầu nhìn hắn.

Giang Hạo Thừa rất tự mình hiểu lấy. “Ta đi tắm rửa trong phòng của ta, đợi ngươi tới tìm, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Hắn cười cười, xoay người rời đi.

Phòng của hắn ngay tại cách vách(*), bước vào phòng, trên giường đã thả một bộ quần áo sạch sẽ.

(*) kế bên

Hắn nhíu mày, không nghĩ tới phục vụ nhanh như thế.

Cởi quần áo bẩn trên người, nhìn đến những cánh hoa trong dục dũng nổi bồng bềnh, hắn nhất thời không nói gì, làm ơn! Hắn là nam nhân, tắm rửa cần gì cánh hoa nha?

Chịu không nổi cánh hoa bắt mắt, Giang Hạo Thừa ghét quăng xuống đất hết, cầm lấy xà phòng chưa bao giờ hắn thấy qua, rất nhanh tẩy rửa thân mình.

Không đến nửa giờ, hắn bước ra dục dũng, thay quần áo mới, thói quen soi gương một cái, sau đó thở dài lắc đầu, yêu nghiệt a yêu nghiệt……

Cẩm y màu vàng vừa mới sấn ra khí chất tuấn nhã, mặt trắng nõn vừa tắm rửa mà lộ ra đỏ ửng mỏng manh, mắt phượng ngập nước, cánh môi hồng nhuận, chân tay thon dài tinh tế, thoạt nhìn chính là một bộ tú sắc khả cơm(*)

(*) chính là sắc đẹp có thể ăn thay cơm

Ai, càng xem càng thương tâm.

Xoay người bước ra cửa phòng, đi vào cách vách, Giang Hạo Thừa không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào — hắn tuyệt đối không có ý đồ gì, hơn nữa dục dũng ngay tại sau bình phong, hắn cũng nhìn không tới cái gì, hắn thực sự chính là đơn thuần đã quên gõ cửa mà thôi.

Nhưng mà nhìn đến Cơ Đan Ngưng đã tắm xong, đứng ở trước giường, tâm Giang Hạo Thừa vẫn là mất mát nho nhỏ.

Cơ Đan Ngưng xoay người, vừa mới bắt giữ đến mâu quang tiếc nuối của hắn, nàng khó hiểu đầu quay qua một bên, đôi ngươi ngọc lục bảo nhìn hắn. “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có.” Giang Hạo Thừa chột dạ lắc đầu, khoan tay áo nối liền với thắt lưng màu hồng làm cho nàng xem đứng lên càng tinh tế, tóc dài ẩm ướt phân tán, sợi tóc dán lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, làm cho nàng xem đứng lên vô hại mà yếu ớt.

Không được, hắn nhịn không được!

Giang Hạo Thừa giẫm chận tại chỗ về phía trước, ánh mắt sáng ngời có loại, lúc này khuôn mặt thiếu niên thanh tú lại lộ ra một tia nam nhân khí phách.

Cơ Đan Ngưng không khỏi nhìn xem đến giật mình, mà hắn đi đến trước người, hai tay khoát lên trên đầu vai của nàng, khuôn mặt anh tuấn gần sát nàng.

“Tiểu Cửu.” Hắn thực thận trọng, “Ta giúp nàng cắt tóc được không?” (TiểuMT: chết mất tưởng gì =)), hóa ra bệnh cũ tái phát =)))

Hắn đã nhẫn thật lâu, tóc Tiểu Cửu tốt lắm thực thuận, nhưng chỉ có quá dài, nàng không chê phiền toái, vừa vặn vì hắn là một thợ cắt tóc mà nhìn không được nha!

“……” Cơ Đan Ngưng hoàn toàn không hiểu hắn suy nghĩ cái gì.

“Đến.” Cũng không chờ nàng trả lời, Giang Hạo Thừa lôi kéo nàng ngồi vào trước gương đồng, cầm lấy kéo nhỏ trên bàn trang điểm, khuôn mặt anh tuấn về phía trước dán tại mặt nàng , đối với nàng trong gương đồng cười. “Yên tâm, ta sẽ giúp nàng cắt thật đẹp.”

Hắn đương nhiên không biết truyền thống nữ tử Thịnh Nguyên sau cập kê không rơi tóc, Cơ Đan Ngưng cũng không để ý quy tắc này, tóc là để dài như thế, thuần túy là nàng mặc kệ.

Nếu hắn muốn động đao, sẽ theo hắn đi!

Thấy nàng không cự tuyệt, Giang Hạo Thừa cười hí mắt, đánh giá một chút, hai tay rất nhanh động tác, răng rắc một tiếng, đã đem tóc đen cắt đến gần eo, sau đó lại chậm rãi tu bổ.

Không đến một giờ, hắn vừa lòng buông cây kéo, tuy rằng không phải kéo chuyên dụng, nhưng mà thủ nghệ của hắn rất tốt, vẫn là cắt đến thật đẹp.

Hắn đem tóc bên hai sườn má hai sườn tỉa mỏng, hơi hơi lộ ra lỗ tai khéo léo, tóc dài rối tung cũng không phải cứng nhắc thẳng tắp, mà là có độ cong, khuôn mặt thanh lệ không hề bị tóc che lấp, cũng làm cho Cơ Đan Ngưng thoạt nhìn chẳng lạnh như băng.

Giang Hạo Thừa vừa lòng gật đầu, “Như vậy thật là đẹp mắt.” Hắn da mặt dày mèo khen mèo dài đuôi, mắt phượng chờ mong nhìn nàng. “Tiểu Cửu nàng thích không?”

Nhìn chính mình trong gương, Cơ Đan Ngưng không có cảm giác gì cả, nhưng mà nhìn hắn cao hứng như thế, nàng gật đầu.

Nhìn đến Tiểu Cửu cũng thích, Giang Hạo Thừa tâm hoa nộ phóng, “Kia cho ta một cái thưởng cho được không?” Hắn không biết xấu hổ đòi thưởng.

Thưởng cho? Cơ Đan Ngưng còn tại tự hỏi, trước mắt lại đột nhiên một màu đen, cánh môi bị dùng sức chạm một chút.

Hôn đến cái miệng nhỏ nhắn, Giang Hạo Thừa nhanh chóng tránh rất xa, “Không thể tức giận nga! Đây là phần thưởng.” Hắn vô tội xem xét nàng, lại cười đến giống con mèo trộm được đồ ăn.

Nga…… môi Tiểu Cửu thơm quá rất mềm mại nga! Nếu không sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này, hắn thật muốn ngay cả đầu lưỡi cũng vói đi vào.

Đột nhiên tới hôn môi làm cho Cơ Đan Ngưng giật mình, cánh môi vẫn lưu lại hắn đụng chạm sau dư ôn, còn có một tia thuộc loại hương vị của hắn, thản nhiên, nàng cũng không chán ghét.

Thấy nàng không nói lời nào, Giang Hạo Thừa bất an. Tiểu Cửu sẽ không thực sự tức giận đi?

“Tiểu Cửu……” Đang muốn mở miệng, cái bụng lại vừa vặn phát ra âm thanh, vuốt trống trơn cái bụng, bị nghe thấy thanh âm cô lỗ, Giang Hạo Thừa cũng không cảm thấy mất mặt, dù sao này cũng không phải lần đầu tiên.

Hơn nữa hiện tại quan trọng là Tiểu Cửu, nàng sẽ không vì hắn ăn đậu hủ của nàng mà tức giận đi?

Cơ Đan Ngưng cũng nghe đến, nàng đứng dậy, hướng hắn vươn tay.

Ừ? Giang Hạo Thừa nhìn tay nàng, nhất thời phản ứng chậm chạp.

“Ngươi không phải đói bụng sao?” Nàng thản nhiên mở miệng, tay vẫn hướng hắn.

Giang Hạo Thừa nhất thời hiểu ý, mắt phượng cười đến cong cong, nga, Tiểu Cửu không tức giận, nhưng lại chủ động đưa tay cho hắn nắm, cái này có tính lại tiến thêm một bước không?

Càng nghĩ càng vui vẻ, cười đến mắt phượng đều mị thành một đường, nắm chặt tay nhỏ bé, hắn trong lòng vui vẻ vẻ, miệng hé ra vẫn là không dừng lại.

“Ta đã gọi tiểu nhị chuẩn bị cái nhã tòa, có thể cùng khách nhân khác ngăn cách, chúng ta có thể bên xem náo nhiệt bên ngoài, vừa có thể ăn cơm.” Biết nàng không thích bị người nhìn chăm chú, hắn sớm phân phó hết thảy.

Cơ Đan Ngưng im lặng theo ở phía sau hắn, sớm thành thói quen nói nhiều của hắn, mắt lục bảo nhìn đến tay ở phía trước, cánh môi lén lút giơ lên.

Bị hắn nắm tay, nàng…… Không chán ghét.

Đêm, tất cả mọi thứ đều an tỉnh

Một tấm gỗ mỏng chen vào cửa, lại chậm rãi hướng lên trên, cực nhẹ, “Ca” một tiếng, khóa cửa bị mở ra, hai cánh cửa nhẹ nhàng mà bị đẩy ra.

Một chút thân ảnh vụng trộm đi vào phòng, thật cẩn thận đóng lại cửa, đặt gậy gỗ dọc ngang chặn lại hai cánh cửa, sau đó xoay người chà sát hai tay, nhìn trước giường.

Trong bóng tối, thân ảnh không tiếng động cười, chậm rãi đi hướng giường.

“Hắc hắc, mỹ nhân, ta đến đây.” Nhìn chằm chằm thân ảnh sau sa mạn, người tới cười dâm đãng, đang chuẩn bị động thủ xốc lên trướng mạn lên, khi đánh về phía mỹ nhân, kiếm lạnh như băng lại để ở yết hầu của hắn.

Thân mình hắn nháy mắt cứng đờ, lăng lăng nhìn màu ngọc lục bảo trong bóng tối, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

“Muốn mạng liền đi ra ngoài.” thanh âm u lạnh thản nhiên, lại như tiếng nửa đêm câu hồn đoạt mạng, làm cho người ta nghe xong tâm thẳng lạnh cả người.

Người tới không dám chần chờ, chạy nhanh xoay người đi hướng cửa.

“Không phải nơi đó.” Thanh âm lạnh lẽo truyền đến.

Đối phương lập tức dời đi phương hướng, theo cửa sổ nhảy ra.

Cơ Đan Ngưng thu hồi kiếm, đây là người thứ mười của đêm nay, nàng có thể một đao lấy tánh mạng bọn họ, những người đó không có cơ hội kêu ra tiếng, nhưng nàng sợ mùi máu tươi sẽ làm hắn tỉnh, nàng chỉ có thể cảnh cáo, phóng những người đó một con ngựa(*)

(*) một con đường sống

Nhấc mạn gường lên, nàng xem người bên trong.

Giang Hạo Thừa ngủ thật sự rất nhập tâm, thân mình ôm chặt chăn phủ gấm, khuôn mặt cọ chăn, “Tiểu Cửu……” Khóe miệng gợi lên độ cong biến thái, hoàn toàn không biết chính mình bị vây muốn cướp sắc.

Cơ Đan Ngưng không biết nên nói cái gì, hái hoa tặc đều tiến vào nhiều lần như vậy, hắn lại vẫn ngủ miên man, hoàn toàn không cảm giác. Không tính cảnh giác như thế, hắn làm sao có thể sống sót đến bây giờ? (TiểuMT: Mắc cười quá =)) )

Cơ Đan Ngưng không thể lý giải, nhìn chằm chằm mặt ngủ của Giang Hạo Thừa, hắn vẫn lẩm bẩm tên của nàng, cánh môi nhẹ hé, cao tới là cong lên.

Nhìn môi của hắn, nàng nghĩ đến cảm giác khi hắn hôn nàng, xúc cảm mềm mại, nàng không chán ghét, thậm chí có điểm tò mò……

Không có một tia do dự, nàng cúi người xuống, đem môi dán lên miệng cong cong của hắn

Một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu.

“Ha ha!” Giang Hạo Thừa ở trong mộng vui vẻ nở nụ cười, ôm chăn phủ gấm, thật thẹn thùng lắc lắc.

Môi của nàng, dính mùi thuộc loại của hắn, thích sạch như nàng cũng không chán ghét. Người này rất yếu, nhưng mà, nàng cũng không chán ghét.

“Tiểu Cửu……” Giang Hạo Thừa đem chăn phủ gấm ôm càng nhanh.

“Ừ!” Nàng nhẹ ứng một tiếng, ánh mắt nhìn hắn không hề thanh lãnh, loáng thoáng tràn ngập thản nhiên ôn nhu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương