Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại
-
Chương 33: Đến chơi trò sinh cục cưng đi
Chờ Lâm Trạm đến gần, Thanh Liễu giúp hắn sửa lại ngọc hổ ngay ngắn, thấp giọng hỏi: “Sao huynh lại đến đây?”
Lâm Trạm nói: “Nàng về nhà sao không nói với ta? Ta đưa nàng về.”
Thanh Liễu cười nói: “Nhà ta chẳng lẽ ta còn không biết đường? Hai nhà chúng ta cách nhau gần như vậy, huynh ở nhà gọi một tiếng ta ở đây cũng nghe được.” Lại hỏi: “Không phải huynh đang ở sân luyện võ với cha à? Sao hôm nay kết thúc sớm vậy?”
Lâm Trạm nói: “Chim nhỏ muốn đi với vợ hắn vào trong huyện.”
Thanh Liễu nghi hoặc, “Chim nhỏ?”
Lâm Trạm nói: “Chính là nhị đệ.”
Thanh Liễu dở khóc dở cười, “sao huynh lại lấy cho tiểu thúc cái tên như vậy?”
Lâm Trạm chỉ cười không nói. Hắn mới không nói cho vợ, đó là hồi hắn còn nhỏ không chăm đọc sách, không nhận biết được hết mặt chữ, gặp được chữ nào không biết chỉ biết đọc chữ bên cạnh, có thế này mới kêu chim nhỏ chim nhỏ hai mươi mấy năm.
Thanh Liễu cho hắn vào phòng, “Huynh đến đột nhiên, trong nhà không có gì cả.”
Lâm Trạm nói: “Ta lại không phải vì một miếng ăn mới chạy đến.”
Thanh Liễu nhìn hắn một cái không nói gì.
Lâm Trạm lại theo hỏi, “Vợ, sao nàng không hỏi ta là vì cái gì?”
Thanh Liễu trong lòng đoán được mấy phần, gò má hơi nóng, khẽ nói: “Ta mới không hỏi đâu.”
Lâm Trạm cười hắc hắc, nắm lấy tay nàng.
Thanh Liễu cũng không tránh ra, mặc hắn nắm, gò má lại càng đỏ rực, trong lòng cũng tràn ra chút ngọt ngào, ngọt như vậy là trước nay nàng chưa bao giờ nếm qua.
Chu thị bưng chén trà bước vào, Thanh Liễu vội vàng đứng dậy đón.
Chu thị nói: “Liễu nhi, con và con rể ăn sáng chưa? Nếu không ăn chung đi, nương lại đi làm thêm hai món nữa.”
Thanh Liễu nói: “Không cần đâu ạ, ngài chớ gấp, bọn con ăn cơm rồi mới đến.”
Lâm gia một ngày ăn ba bữa, bữa sáng ăn sớm, nhà bình thường một ngày chỉ ăn hai bữa, thường là đến giờ Tỵ mới ăn cơm. Bằng không ăn sớm, đến chiều đói bụng sẽ không làm việc được.
Chu thị nghe vậy cũng không kiên trì, trong nhà thật sự không có đồ tốt gì, bữa sáng cũng chỉ là cháo loãng với mấy cái bánh bao bột thô, không lên được bàn.
Thanh Liễu nói: “Chân của cha dạo này còn đau không ạ?’
Chu thị lắc đầu, “Đã hết đau lâu rồi, hôm qua ông ấy ra ruộng làm cỏ, ở ngoài đồng cả ngày cũng không có chỗ nào không thoải mái.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Thanh Liễu gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Chân của cha khỏi rồi trong nhà cũng chỉ vất vả một năm này, sang năm cấy nhiều thêm mấy mẫu, cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn.
Chu thị cũng nghĩ đến điều này, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhõm. Thêm con gái ở nhà chồng trôi qua cũng không tệ, nhìn qua con rể rất coi trọng nàng, mới có một lát không thấy thôi đã đuổi đến.
Nghĩ như vậy bà nhìn về phía Lâm Trạm, cân nhắc nói: “Con rể à, Liễu nhi còn nhỏ tuổi, ít trải đời, nếu có chỗ nào không hiểu chuyện mong con tha thứ nhiều hơn.”
Lâm Trạm trịnh trọng nói: “Vâng, xin ngài yên tâm.”
Thanh Tùng tắm sạch chạy vào trong nhà, hắn cũng không sợ lạ, hoàn toàn không có dáng vẻ câu nệ khi ở Lâm gia, vây quanh bên người Lâm Trạm, hưng phấn nói: “Tỷ phu, sân khấu đã dựng xong rồi, khi nào thì bắt đầu hát hí khúc vậy?”
Lâm Trạm nói: “Mười lăm tháng ba, còn 3 ngày nữa.”
Thanh Tùng nghiêng đầu suy nghĩ, không ngừng gật đầu, “Ta chờ sắp không nổi rồi!”
Thanh Liễu cười nói: “Đệ là chờ không kịp ăn chứ gì?”
Thanh Tùng sờ đầu cười hì hì.
Lâm Trạm phóng khoáng nói: “Muốn ăn cái gì đến lúc đó cứ nói với ta, tỷ phu mời đệ ăn.”
Thanh Tùng vui vẻ reo lên: “Tỷ phu huynh thật tốt! Ta muốn ăn bánh ngọt cây đèn, mì vòng chiên, trứng luộc nước trà, đậu hoa lan…”
Chu thị vội kéo kéo hắn: “Không thể như vậy, không lớn không nhỏ, mau đi gọi cha con về dùng cơm đi.”
Thanh Tùng rụt rụt cổ, ngậm miệng, chạy đi như làn khói.
Chu thị nói: “Con rể, con đừng coi lời nó là thật, nó nói đùa đấy.”
Lâm Trạm nói: “Không sao.”
Chu thị còn muốn nói nữa Thanh Liễu đã kéo tay bà, nói: “Nương, Thanh Tùng vẫn là đứa nhỏ chưa lớn mà, nó hiểu chuyện quá rồi, ngẫu nhiên thích ăn ngài cũng đừng gó bó nó, mấy thứ kia lại không mất bao nhiều, đến lúc đó ta mua cho nó là được.”
Chu thị lắc đầu, “Nó cũng không còn nhỏ.” Có điều cuối cùng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là trong lòng nghĩ đến hôm đó cho hắn mấy đồng tiền, để hắn trăm ngàn lần không thể quấn lấy tỷ phu muốn ăn.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di/Hương/ Viện Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Chờ Lý Đại Sơn và Thanh Hà về đến nhà, cả nhà ngồi nói đôi lời, Thanh Liễu lo lắng Lâm Trạm ở đây người nhà ăn cơm không được tự nhiên liền đứng dậy cáo từ.
Ăn cơm xong, Chu thị kéo Lý Đại Sơn vào trong phòng, nói với ông lý do hôm nay Thanh Liễu về.
Nghe nói thông gia mời bọn họ đi góp vui, còn giữ lại vị trí tốt cho bọn họ, Lý Đại Sơn trầm tư một hồi mới nói: “Ý tốt của thông gia, chúng ta nhất định phải đi.”
Chu thị gật đầu: “Ta cũng có ý này.”
Chính là hai người đều nghĩ đến, Lâm gia để chỗ cho bọn họ, vậy nhất định cũng để chỗ nhà mẹ vợ của Nhị công tử, đến lúc đó hai nhà thông gia ngồi cùng nhau, một nghèo một giàu, cách biệt một trời, chỉ sợ người khác lại có đề tài nói chuyện.
Lý Đại Sơn nói: “Tình huống của nhà chúng ta có ai mà không biết? Không cần phải che che giấu giấu, đại a đầu khẳng định cũng biết điểm ấy, con bé chưa nói gì chính là không để ý, vậy chúng ta cứ thoải mái đi, bó tay bó chân trái lại làm người nhà coi thường.”
Chu thị nói: “Được, vậy nghe ông. Chính là cũng không thể quá tùy tiện, lần trước con rể đưa đến hai cây vải vẫn còn nguyên, nay mai ta với Hà nhi bận tí, làm cho cả nhà mỗi người một bộ quần áo mới.”
Của ta thì không cần, năm trước làm một bộ mới mặc hai lần, bà lấy ra giặt hộ ta. Làm cho hai đứa nhỏ đi, chính bà cũng làm một bộ, năm trước đã không làm, lần này nhiều người nhìn như vậy cũng không thể vẫn mặc quần áo cũ năm trước.”
Chu thị nghĩ thấy cũng đúng bèn đồng ý, lại hỏi: “Chỗ nương đó có cần đi nói một tiếng không?”
Lý Đại Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi nói đi.”
Chu thị có chút lo lắng, khẽ nói: “Ông cẩn thận nói với nương, nói mềm chút, bảo bà đến hôm đó ngồi chung với chúng ta, đừng lại chọc giận bà.”
Lý Đại Sơn liên tục gật đầu, “Ta biết.”
Một đầu khác, Lâm Trạm xách theo một giỏ đậu tầm cùng cá chạch, cùng Thanh Liễu hai người chậm rãi đi trên đường mòn trong thôn.
Cuối xuân tháng ba, hai bên đường nhỏ mọc đầy hoa dại, Thanh Liễu do phải làm quyên hoa nên có thêm hứng thú với các loại hoa, đi đi sẽ cúi đầu nhìn một cái, trong lòng nghĩ làm sao có thể làm ra quyên hoa kiểu đó.
Lâm Trạm cũng không thúc giục, chỉ chậm bước đi bên nàng.
Thanh Liễu hái được đóa tử vân anh, nhĩn kỹ một lúc rồi ngẩng đầu nói với hắn: “Hôm đó ta nghe Diêu sư phụ nói trong các loài hoa, phú quý nhất phải kể đến mẫu đơn, đáng tiếc ta lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy hoa mẫu đơn như thế nào.”
Lâm Trạm nghĩ nghĩ nói: “Trong nhà bà ngoại có một sân trồng mẫu đơn, qua một thời gian nữa chúng ta cùng đi gặp bà.”
Thanh Liễu chưa từng nghe chuyện về nhà ngoại hắn, lập tức có chút tò mò, “Nhà bà ngoại ở đâu?”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
“Ở tỉnh thành.”
Thanh Liễu trợn to mắt, “Xa vậy á.” Nàng còn tưởng rằng nhà mẹ đẻ Tiết thị ở ngay trong huyện.
Lâm Trạm nói: “Không tính là quá xa, cưỡi ngựa đi thì hai ba ngày là có thể đến.”
Mắt Thanh Liễu trợn to hơn, như vậy vẫn chưa được coi là xa, từ Lí gia câu vào trong huyện ngồi xe ngựa hơn một canh giờ nàng đã cảm thấy xa, huống chi là nơi cưỡi ngựa còn phải mất hai ba ngày mới đến.
Hai nơi cách nhau xa như vậy, không biết lúc trước công công cưới được bà bà bằng cách nào.
Nàng nghĩ đến mê mẩn, kém chút bước hụt xuống ruộng bên đường.
Lâm Trạm nhanh tay kéo nàng lại, thuận tay ôm ngang hông nàng, “Cẩn thận dưới chân.”
Thanh Liễu sợ bóng sợ gió một hồi, lấy lại được tinh thần mặt lập tức đỏ lên, nhẹ đẩy đẩy hắn, “Buông ta ra đi, nhiều người nhìn kìa.”
Lúc này trong ruộng nơi nơi đều có người, bọn họ đang ngoài sáng trong tối quan sát phu thê hai người, chính là ngại khí thế trên người Lâm Trạm nên mới không dám lên tiếng chào hỏi.
Lúc này nếu là Lâm Hồng đi trên đường thì sớm đã bị người ta ngăn lại nói chuyện lâu rồi. Dù sao cả khoảnh này không ít người thuê của Lâm gia, đều muốn lộ lộ mặt trước người của Lâm gia.
Lâm Trạm sao có thể không biết có nhiều người ở đây, nhưng hắn nào phải là người cố kị nhiều người ít người, muốn ôm thì ôm, vợ của mình còn phải xem sắc mặt của người khác mới có thể động chắc?
Chính là da mặt Thanh Liễu không dày bằng hắn, dưới cái nhìn của bao người ôm ôm ấp ấp còn có thể mặt không đổi sắc, mặt nàng đã sớm thẹn đến đỏ bừng.
Thấy Lâm Trạm không buông tay nàng có chút nóng nảy, dùng sức đẩy hắn ra nhưng căn bản không đẩy được, nàng đành phải xin tha, “Huynh, huynh muốn gì?”
Lâm Trạm nói: “Vợ, hôm nay trên người còn đau không?”
Thanh Liễu cúi đầu, vành tai đỏ bừng, gật gật đầu.
Lâm Trạm nói: “Hôm nay chúng ta sinh con tiếp đi.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di~Hương ~Viện – )
Mặt Thanh Liễu đỏ như sắp nhỏ máu, “Vậy… Cũng phải đợi buổi tối chứ, huynh mau thả ta ra.”
Lâm Trạm cười cười, “Ta ở trong sách nhìn thấy một cái chơi rất vui, buổi tối chúng ta thử một lần, được không?”
Thanh Liễu còn có thể nói gì đây, nàng biết tên xấu xa này lại đang có ý định hư hỏng gì đó, nhưng tình huống lúc này không phải do nàng nói không, bằng không người này sợ là thật muốn ôm nàng về tận đến nhà.
Chờ hai người đi xa, thôn dân trong ruộng mới bắt đầu châu đầu ghé tai.
Có một người bĩu môi: “Đúng là bay lên đầu cành có khác, còn học tiểu thư nhà giàu hái hoa, đáng tiếc một thân hẹp hòi, cũng chỉ có thể hái hoa dại.
Người bên cạnh cười nói: “Ngươi cũng đừng chua, người ta có hẹp hòi đi nữa giờ cũng là thiếu phu nhân, còn hai cái đùi của ngươi vẫn ở trong đất.”
Người lúc đầu không phục, “Thiếu phu nhân thì sao? Ngươi xem nàng như vậy có chút nào xứng đôi với Lâm gia đại công tử? Cũng chỉ là nhất thời gặp may, lúc trước nếu thật gả đến Dương gia, bây giờ còn không phải cũng giống chúng ta?”
Người bên cạnh kia nói: “Đây là số mệnh, ngươi xem lúc trước mặt nàng bị phá, lại bị từ hôn, đáng thương biết bao? Có thể nói là vận mệnh nàng nhất định phải gả cho Lâm gia nên mới có một kiếp đó đấy?”
“Phi, cái gì mà vận mệnh nhất định, còn không phải nàng ham Lâm gia phú quý, chính mình mặt dày đến cửa nói muốn gả cho đại công tử? Thật đúng là không nhìn ra, nàng trước kia âm thầm, không ngờ lại không cần mặt hơn bất cứ ai.
Người nọ thấy nàng ta không nghe khuyên bảo, lắc đầu không lại nói chuyện, có thời gian xem chuyện nhà người ta không bằng nhanh chóng làm xong việc đồng áng, hai ngày nữa mới có thể đi xem hí khúc.
Ban đêm, Lâm Trạm sớm xách nước ấm cho mình và vợ tắm.
Thanh Liễu vặn ngón tay ngồi bên cạnh giường, mặt nóng rực, ngực đập bình bịch. Nhìn người này cả chiều hôm nay đều hưng trí bừng bừng, không biết lại muốn dùng chiêu gì đến bắt nạt nàng.
Lâm Trạm đóng cửa, cười tủm tỉm lại gần, từ dưới gối lấy ra một quyển sách, thuần thục lật đến một tờ trong đó, vẻ mặt chờ mong, “Vợ, chúng ta chơi cái này đi.”
Lâm Trạm nói: “Nàng về nhà sao không nói với ta? Ta đưa nàng về.”
Thanh Liễu cười nói: “Nhà ta chẳng lẽ ta còn không biết đường? Hai nhà chúng ta cách nhau gần như vậy, huynh ở nhà gọi một tiếng ta ở đây cũng nghe được.” Lại hỏi: “Không phải huynh đang ở sân luyện võ với cha à? Sao hôm nay kết thúc sớm vậy?”
Lâm Trạm nói: “Chim nhỏ muốn đi với vợ hắn vào trong huyện.”
Thanh Liễu nghi hoặc, “Chim nhỏ?”
Lâm Trạm nói: “Chính là nhị đệ.”
Thanh Liễu dở khóc dở cười, “sao huynh lại lấy cho tiểu thúc cái tên như vậy?”
Lâm Trạm chỉ cười không nói. Hắn mới không nói cho vợ, đó là hồi hắn còn nhỏ không chăm đọc sách, không nhận biết được hết mặt chữ, gặp được chữ nào không biết chỉ biết đọc chữ bên cạnh, có thế này mới kêu chim nhỏ chim nhỏ hai mươi mấy năm.
Thanh Liễu cho hắn vào phòng, “Huynh đến đột nhiên, trong nhà không có gì cả.”
Lâm Trạm nói: “Ta lại không phải vì một miếng ăn mới chạy đến.”
Thanh Liễu nhìn hắn một cái không nói gì.
Lâm Trạm lại theo hỏi, “Vợ, sao nàng không hỏi ta là vì cái gì?”
Thanh Liễu trong lòng đoán được mấy phần, gò má hơi nóng, khẽ nói: “Ta mới không hỏi đâu.”
Lâm Trạm cười hắc hắc, nắm lấy tay nàng.
Thanh Liễu cũng không tránh ra, mặc hắn nắm, gò má lại càng đỏ rực, trong lòng cũng tràn ra chút ngọt ngào, ngọt như vậy là trước nay nàng chưa bao giờ nếm qua.
Chu thị bưng chén trà bước vào, Thanh Liễu vội vàng đứng dậy đón.
Chu thị nói: “Liễu nhi, con và con rể ăn sáng chưa? Nếu không ăn chung đi, nương lại đi làm thêm hai món nữa.”
Thanh Liễu nói: “Không cần đâu ạ, ngài chớ gấp, bọn con ăn cơm rồi mới đến.”
Lâm gia một ngày ăn ba bữa, bữa sáng ăn sớm, nhà bình thường một ngày chỉ ăn hai bữa, thường là đến giờ Tỵ mới ăn cơm. Bằng không ăn sớm, đến chiều đói bụng sẽ không làm việc được.
Chu thị nghe vậy cũng không kiên trì, trong nhà thật sự không có đồ tốt gì, bữa sáng cũng chỉ là cháo loãng với mấy cái bánh bao bột thô, không lên được bàn.
Thanh Liễu nói: “Chân của cha dạo này còn đau không ạ?’
Chu thị lắc đầu, “Đã hết đau lâu rồi, hôm qua ông ấy ra ruộng làm cỏ, ở ngoài đồng cả ngày cũng không có chỗ nào không thoải mái.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Thanh Liễu gật đầu, “Vậy thì tốt.”
Chân của cha khỏi rồi trong nhà cũng chỉ vất vả một năm này, sang năm cấy nhiều thêm mấy mẫu, cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn.
Chu thị cũng nghĩ đến điều này, trên mặt lộ ra ý cười nhẹ nhõm. Thêm con gái ở nhà chồng trôi qua cũng không tệ, nhìn qua con rể rất coi trọng nàng, mới có một lát không thấy thôi đã đuổi đến.
Nghĩ như vậy bà nhìn về phía Lâm Trạm, cân nhắc nói: “Con rể à, Liễu nhi còn nhỏ tuổi, ít trải đời, nếu có chỗ nào không hiểu chuyện mong con tha thứ nhiều hơn.”
Lâm Trạm trịnh trọng nói: “Vâng, xin ngài yên tâm.”
Thanh Tùng tắm sạch chạy vào trong nhà, hắn cũng không sợ lạ, hoàn toàn không có dáng vẻ câu nệ khi ở Lâm gia, vây quanh bên người Lâm Trạm, hưng phấn nói: “Tỷ phu, sân khấu đã dựng xong rồi, khi nào thì bắt đầu hát hí khúc vậy?”
Lâm Trạm nói: “Mười lăm tháng ba, còn 3 ngày nữa.”
Thanh Tùng nghiêng đầu suy nghĩ, không ngừng gật đầu, “Ta chờ sắp không nổi rồi!”
Thanh Liễu cười nói: “Đệ là chờ không kịp ăn chứ gì?”
Thanh Tùng sờ đầu cười hì hì.
Lâm Trạm phóng khoáng nói: “Muốn ăn cái gì đến lúc đó cứ nói với ta, tỷ phu mời đệ ăn.”
Thanh Tùng vui vẻ reo lên: “Tỷ phu huynh thật tốt! Ta muốn ăn bánh ngọt cây đèn, mì vòng chiên, trứng luộc nước trà, đậu hoa lan…”
Chu thị vội kéo kéo hắn: “Không thể như vậy, không lớn không nhỏ, mau đi gọi cha con về dùng cơm đi.”
Thanh Tùng rụt rụt cổ, ngậm miệng, chạy đi như làn khói.
Chu thị nói: “Con rể, con đừng coi lời nó là thật, nó nói đùa đấy.”
Lâm Trạm nói: “Không sao.”
Chu thị còn muốn nói nữa Thanh Liễu đã kéo tay bà, nói: “Nương, Thanh Tùng vẫn là đứa nhỏ chưa lớn mà, nó hiểu chuyện quá rồi, ngẫu nhiên thích ăn ngài cũng đừng gó bó nó, mấy thứ kia lại không mất bao nhiều, đến lúc đó ta mua cho nó là được.”
Chu thị lắc đầu, “Nó cũng không còn nhỏ.” Có điều cuối cùng cũng không nói thêm cái gì, chỉ là trong lòng nghĩ đến hôm đó cho hắn mấy đồng tiền, để hắn trăm ngàn lần không thể quấn lấy tỷ phu muốn ăn.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di/Hương/ Viện Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Chờ Lý Đại Sơn và Thanh Hà về đến nhà, cả nhà ngồi nói đôi lời, Thanh Liễu lo lắng Lâm Trạm ở đây người nhà ăn cơm không được tự nhiên liền đứng dậy cáo từ.
Ăn cơm xong, Chu thị kéo Lý Đại Sơn vào trong phòng, nói với ông lý do hôm nay Thanh Liễu về.
Nghe nói thông gia mời bọn họ đi góp vui, còn giữ lại vị trí tốt cho bọn họ, Lý Đại Sơn trầm tư một hồi mới nói: “Ý tốt của thông gia, chúng ta nhất định phải đi.”
Chu thị gật đầu: “Ta cũng có ý này.”
Chính là hai người đều nghĩ đến, Lâm gia để chỗ cho bọn họ, vậy nhất định cũng để chỗ nhà mẹ vợ của Nhị công tử, đến lúc đó hai nhà thông gia ngồi cùng nhau, một nghèo một giàu, cách biệt một trời, chỉ sợ người khác lại có đề tài nói chuyện.
Lý Đại Sơn nói: “Tình huống của nhà chúng ta có ai mà không biết? Không cần phải che che giấu giấu, đại a đầu khẳng định cũng biết điểm ấy, con bé chưa nói gì chính là không để ý, vậy chúng ta cứ thoải mái đi, bó tay bó chân trái lại làm người nhà coi thường.”
Chu thị nói: “Được, vậy nghe ông. Chính là cũng không thể quá tùy tiện, lần trước con rể đưa đến hai cây vải vẫn còn nguyên, nay mai ta với Hà nhi bận tí, làm cho cả nhà mỗi người một bộ quần áo mới.”
Của ta thì không cần, năm trước làm một bộ mới mặc hai lần, bà lấy ra giặt hộ ta. Làm cho hai đứa nhỏ đi, chính bà cũng làm một bộ, năm trước đã không làm, lần này nhiều người nhìn như vậy cũng không thể vẫn mặc quần áo cũ năm trước.”
Chu thị nghĩ thấy cũng đúng bèn đồng ý, lại hỏi: “Chỗ nương đó có cần đi nói một tiếng không?”
Lý Đại Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi nói đi.”
Chu thị có chút lo lắng, khẽ nói: “Ông cẩn thận nói với nương, nói mềm chút, bảo bà đến hôm đó ngồi chung với chúng ta, đừng lại chọc giận bà.”
Lý Đại Sơn liên tục gật đầu, “Ta biết.”
Một đầu khác, Lâm Trạm xách theo một giỏ đậu tầm cùng cá chạch, cùng Thanh Liễu hai người chậm rãi đi trên đường mòn trong thôn.
Cuối xuân tháng ba, hai bên đường nhỏ mọc đầy hoa dại, Thanh Liễu do phải làm quyên hoa nên có thêm hứng thú với các loại hoa, đi đi sẽ cúi đầu nhìn một cái, trong lòng nghĩ làm sao có thể làm ra quyên hoa kiểu đó.
Lâm Trạm cũng không thúc giục, chỉ chậm bước đi bên nàng.
Thanh Liễu hái được đóa tử vân anh, nhĩn kỹ một lúc rồi ngẩng đầu nói với hắn: “Hôm đó ta nghe Diêu sư phụ nói trong các loài hoa, phú quý nhất phải kể đến mẫu đơn, đáng tiếc ta lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy hoa mẫu đơn như thế nào.”
Lâm Trạm nghĩ nghĩ nói: “Trong nhà bà ngoại có một sân trồng mẫu đơn, qua một thời gian nữa chúng ta cùng đi gặp bà.”
Thanh Liễu chưa từng nghe chuyện về nhà ngoại hắn, lập tức có chút tò mò, “Nhà bà ngoại ở đâu?”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
“Ở tỉnh thành.”
Thanh Liễu trợn to mắt, “Xa vậy á.” Nàng còn tưởng rằng nhà mẹ đẻ Tiết thị ở ngay trong huyện.
Lâm Trạm nói: “Không tính là quá xa, cưỡi ngựa đi thì hai ba ngày là có thể đến.”
Mắt Thanh Liễu trợn to hơn, như vậy vẫn chưa được coi là xa, từ Lí gia câu vào trong huyện ngồi xe ngựa hơn một canh giờ nàng đã cảm thấy xa, huống chi là nơi cưỡi ngựa còn phải mất hai ba ngày mới đến.
Hai nơi cách nhau xa như vậy, không biết lúc trước công công cưới được bà bà bằng cách nào.
Nàng nghĩ đến mê mẩn, kém chút bước hụt xuống ruộng bên đường.
Lâm Trạm nhanh tay kéo nàng lại, thuận tay ôm ngang hông nàng, “Cẩn thận dưới chân.”
Thanh Liễu sợ bóng sợ gió một hồi, lấy lại được tinh thần mặt lập tức đỏ lên, nhẹ đẩy đẩy hắn, “Buông ta ra đi, nhiều người nhìn kìa.”
Lúc này trong ruộng nơi nơi đều có người, bọn họ đang ngoài sáng trong tối quan sát phu thê hai người, chính là ngại khí thế trên người Lâm Trạm nên mới không dám lên tiếng chào hỏi.
Lúc này nếu là Lâm Hồng đi trên đường thì sớm đã bị người ta ngăn lại nói chuyện lâu rồi. Dù sao cả khoảnh này không ít người thuê của Lâm gia, đều muốn lộ lộ mặt trước người của Lâm gia.
Lâm Trạm sao có thể không biết có nhiều người ở đây, nhưng hắn nào phải là người cố kị nhiều người ít người, muốn ôm thì ôm, vợ của mình còn phải xem sắc mặt của người khác mới có thể động chắc?
Chính là da mặt Thanh Liễu không dày bằng hắn, dưới cái nhìn của bao người ôm ôm ấp ấp còn có thể mặt không đổi sắc, mặt nàng đã sớm thẹn đến đỏ bừng.
Thấy Lâm Trạm không buông tay nàng có chút nóng nảy, dùng sức đẩy hắn ra nhưng căn bản không đẩy được, nàng đành phải xin tha, “Huynh, huynh muốn gì?”
Lâm Trạm nói: “Vợ, hôm nay trên người còn đau không?”
Thanh Liễu cúi đầu, vành tai đỏ bừng, gật gật đầu.
Lâm Trạm nói: “Hôm nay chúng ta sinh con tiếp đi.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di~Hương ~Viện – )
Mặt Thanh Liễu đỏ như sắp nhỏ máu, “Vậy… Cũng phải đợi buổi tối chứ, huynh mau thả ta ra.”
Lâm Trạm cười cười, “Ta ở trong sách nhìn thấy một cái chơi rất vui, buổi tối chúng ta thử một lần, được không?”
Thanh Liễu còn có thể nói gì đây, nàng biết tên xấu xa này lại đang có ý định hư hỏng gì đó, nhưng tình huống lúc này không phải do nàng nói không, bằng không người này sợ là thật muốn ôm nàng về tận đến nhà.
Chờ hai người đi xa, thôn dân trong ruộng mới bắt đầu châu đầu ghé tai.
Có một người bĩu môi: “Đúng là bay lên đầu cành có khác, còn học tiểu thư nhà giàu hái hoa, đáng tiếc một thân hẹp hòi, cũng chỉ có thể hái hoa dại.
Người bên cạnh cười nói: “Ngươi cũng đừng chua, người ta có hẹp hòi đi nữa giờ cũng là thiếu phu nhân, còn hai cái đùi của ngươi vẫn ở trong đất.”
Người lúc đầu không phục, “Thiếu phu nhân thì sao? Ngươi xem nàng như vậy có chút nào xứng đôi với Lâm gia đại công tử? Cũng chỉ là nhất thời gặp may, lúc trước nếu thật gả đến Dương gia, bây giờ còn không phải cũng giống chúng ta?”
Người bên cạnh kia nói: “Đây là số mệnh, ngươi xem lúc trước mặt nàng bị phá, lại bị từ hôn, đáng thương biết bao? Có thể nói là vận mệnh nàng nhất định phải gả cho Lâm gia nên mới có một kiếp đó đấy?”
“Phi, cái gì mà vận mệnh nhất định, còn không phải nàng ham Lâm gia phú quý, chính mình mặt dày đến cửa nói muốn gả cho đại công tử? Thật đúng là không nhìn ra, nàng trước kia âm thầm, không ngờ lại không cần mặt hơn bất cứ ai.
Người nọ thấy nàng ta không nghe khuyên bảo, lắc đầu không lại nói chuyện, có thời gian xem chuyện nhà người ta không bằng nhanh chóng làm xong việc đồng áng, hai ngày nữa mới có thể đi xem hí khúc.
Ban đêm, Lâm Trạm sớm xách nước ấm cho mình và vợ tắm.
Thanh Liễu vặn ngón tay ngồi bên cạnh giường, mặt nóng rực, ngực đập bình bịch. Nhìn người này cả chiều hôm nay đều hưng trí bừng bừng, không biết lại muốn dùng chiêu gì đến bắt nạt nàng.
Lâm Trạm đóng cửa, cười tủm tỉm lại gần, từ dưới gối lấy ra một quyển sách, thuần thục lật đến một tờ trong đó, vẻ mặt chờ mong, “Vợ, chúng ta chơi cái này đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook