Tướng Công Bám Người
-
Quyển 2 - Chương 88: Ngốc!
An Nguyệt Quân nghe Tề Thiên Phóng, lập tức sốt sắng ấn Diệp Khê Thiến nằm trở lại. Động tác
của hắn cẩn thận hệt nâng niu một món đồ thuỷ tinh. Hắn lo lắng kiểm tra toàn thân Diệp Khê Thiến, hỏi dồn: “Nương tử, có chỗ nào đau không? Có
cần gọi đại phu tới xem không?”
Diệp Khê Thiến đang bị thương vẫn cố cười, lắc đầu. “Ngốc ạ, em không yếu thế đâu.”
Bấy giờ An Nguyệt Quân mới yên lòng nở nụ cười vui sướng tựa trẻ thơ mọi khi.
Tề Thiên Phóng đứng ngoài bước vào, thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn rót một chén trà nhấm nháp, đôi mắt lạnh hứng thú quan sát đôi tình nhân nồng nàn trước mặt.
Đôi tình nhân ngạc nhiên quay qua nhìn hàng loạt động tác của y, không hé một lời.
“Sao không tiếp tục đi?” Tề Thiên Phóng nghiêm mặt, trong giọng lẫn chút châm biếm.
An Nguyệt Quân lạnh lùng ngó y, lông mày cau có, ý đuổi người lồ lộ.
Tề Thiên Phóng vờ như không thấy, cười nhẹ bảo: “Ta tới ra yêu cầu đây.”
“Ngươi muốn gì?” An Nguyệt Quân hỏi không hề chớp mắt.
Tề Thiên Phóng lấy một bình sứ nhỏ màu đen từ trong ngực. Y nhếch môi. “Rất đơn giản. Chỉ cần ngươi uống viên thuốc trong này là được.”
“Tề Thiên Phóng, anh có ý gì?” Diệp Khê Thiến đột nhiên thấy bất an.
“Nương tử…”
“Anh nín!” Quát xong, Diệp Khê Thiến ho khan không ngừng. An Nguyệt Quân vội vã rót trà, vỗ lưng cho nàng hồi lâu, nàng mới hết ho.
“Vì cô, hắn dán cáo thị rằng ai cứu được cô thì Nguyệt gia bảo sẽ đồng ý một yêu cầu.” Tề Thiên Phóng nhàn nhã giải thích, đôi mắt loé sáng. “Vừa khéo, người cứu sống cô chính là ta.”
“Thuốc này có độc không?” Diệp Khê Thiến hỏi, mắt nheo nheo hơi chút mỏi mệt.
“Cô đoán xem.” Tề Thiên Phóng chả đáp đúng hay sai. Dĩ nhiên độc thì không độc, cùng lắm chỉ khiến An Nguyệt Quân khó chịu mấy ngày thôi. Dù sao khi đó hắn cũng khiến y và Nhược Nhi đau khổ một thời gian.
“Đưa đây.” Sắc mặt An Nguyệt Quân vẫn như thường.
Tề Thiên Phóng nhìn hắn thật sâu, lạnh lùng cảnh báo: “Không sợ ta bỏ cái gì vào à?”
“Đưa đây.” Vẫn ngữ điệu nhàn nhạt như cũ, không chút do dự.
Đáy mắt Tề Thiên Phóng thoáng vẻ bội phục lẫn tán thưởng, y đưa bình sứ sang.
An Nguyệt Quân mở nắp bình, dốc ngược, một viên thuốc lăn ra. Hắn không thèm suy nghĩ toan đưa lên môi.
“Không!”
Diệp Khê Thiến hét, chẳng rõ sức lực từ đầu mà đột nhiên nhổm phắt dậy ôm lưng An Nguyệt Quân. Nàng gần như sử dụng sức lực toàn thân, thế nên bấy giờ bắt đầu thở dốc, tuy nhiên vẫn một mực muốn giành lấy viên thuốc trong tay An Nguyệt Quân.
Nửa chừng, nàng lả đi.
“Nương tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tha thứ cho ta…” An Nguyệt Quân đỡ Diệp Khê Thiến nằm lại giường, lẩm bẩm một cách đớn đau với nàng.
Hắn điểm huyệt ngủ của nàng!
Dứt lời, An Nguyệt Quân tức thì nuốt viên thuốc vào họng.
Sau đó, hắn nhắm mắt, lẳng lặng chờ.
Thời gian dần trôi…
Hồi lâu không thấy xảy ra chuyện gì, hắn ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tề Thiên Phóng đang một tay chống cằm, một tay ve vuốt chén trà trên bàn.
Tề Thiên Phóng săm soi kỹ cái chén rồi nhíu mày quay qua nói với vẻ thần bí: “Ta có nói đấy là độc ư?”
“Là cái gì?” An Nguyệt Quân hỏi.
“Nhanh sẽ biết thôi. Chỉ là trong thời gian ngắn nó còn chưa phát tác đâu.” Tề Thiên Phóng chậm rãi nhả từng câu từng chữ, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “thời gian ngắn”.
An Nguyệt Quân gật đầu không hỏi thêm, chuyển sự tập trung về lại phía nương tử của hắn.
Tề Thiên Phóng tiếp tục dòm, có lẽ thấy chẳng còn kịch hay nữa nên bèn nhún nhún vai rời đi. Y chỉ rời phòng chứ không rời Nguyệt gia bảo. Bởi vì y còn đang chờ đến ngày dược hiệu viên thuốc kia phát tác. Đảm bảo thú vị.
Ngờ nghệch, cố chấp canh cả đêm bên giường, sáng hôm sau, điều đầu tiên khiến An Nguyệt Quân rời đi là sắc thuốc. Hắn phải tự tay sắc mới yên tâm.
Diệp Khê Thiến tỉnh, ngó quanh chẳng thấy ai thì giật mình hoảng hốt. Xảy ra chuyện gì chăng? Càng nghĩ càng sợ, lồng ngực nàng đau thắt.
Không thể chịu nổi nữa! Nàng muốn gặp hắn! Phải thấy hắn bằng mọi giá! Nàng xuống giường, lê hai bước, chân đột nhiên nhũn ra, ngã ngửa. Nàng cố gồng dậy nhưng bất lực.
Cắn răng, nàng không thèm dậy nữa mà bò luôn trên đất, lết dần ra cửa. Chân tay nàng trầy xước, nàng mặc kệ. Nước mắt lã chã rơi… rơi… rơi… điểm thành những đoá hoa trong suốt. Nàng khóc không phải vì đau, nàng khóc vì nghĩ mình không thể gặp được Quân nữa.
Nhích dần, nhích dần một cách khó khăn, khoảng cách rất gần nhưng sao nàng lết mãi không đến. Mồ hôi, nước mắt trộn lẫn ròng ròng chảy. Vết thương toác cả ra. Mặt nàng tái nhợt tưởng sắp ngất. Toàn thân chồng chất đau đớn song ý niệm còn nung nấu buộc nàng phải kiên trì.
Lâu sau…
“Nương tử, sao thế này?!” Một giọng nói hốt hoảng vang lên. Là giọng nói quen thuộc tới khắc cốt ghi tâm.
Diệp Khê Thiến nhếch môi cười khẽ, đáy lòng buông lỏng, lập tức hôn mê.
Mở mắt lần nữa, ánh mắt lo âu, đớn đau, hãi hùng khiến nàng ấm lòng. Nàng run run vươn tay xoa hai má An Nguyệt Quân, cười trấn an. “Quân, đừng buồn.”
Khoé mắt An Nguyệt Quân ngấn lệ. Hắn cẩn thận vuốt ve gương mặt Diệp Khê Thiến, lắc đầu. “Không buồn, không buồn. Nương tử nói sao ta vậy.”
“Ngốc ạ!” Vành mắt Diệp Khê Thiến đo đỏ, nụ cười trên môi tươi hơn. Nàng có rất nhiều điều muốn nói nhưng tất cả đều mắc kẹt ở cổ họng, cuối cùng đều hoá thành một tiếng than nhẹ.
“Vì nàng, ta nguyện làm tất cả. Si mê mình nàng. Ngốc nghếch vì nàng.” An Nguyệt Quân nhiễm sự xúc động của Diệp Khê Thiến, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết, môi cười hiền như gió xuân, đáng yêu tới mức ai cũng muốn ôm hắn vào lòng cưng nựng.
“Ban nãy… em nghĩ… nghĩ…” Diệp Khê Thiến không nói tiếp được, dường như thốt lên câu đó thôi nàng cũng sợ và đau.
An Nguyệt Quân tách hàm răng nàng đang cắn lấy môi ra, khẽ lau vết máu rớm, thổi thổi mong nàng hết đau. “Nương tử, nàng cũng ngốc lắm.”
Ôi, cặp đôi ngốc nghếch!
“Tề Thiên Phóng bắt anh uống cái gì?” Diệp Khê Thiến lo lắng hỏi An Nguyệt Quân, đáy lòng âm thầm ghi hận Tề Thiên Phóng. Tề Thiên Phóng, anh chờ đó cho tôi!
“Không biết.” An Nguyệt Quân lắc đầu.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?” Diệp Khê Thiến sốt ruột quan sát An Nguyệt Quân.
“Không. Hắn bảo một thời gian sau dược tính mới phát tác, không sao. Nương tử, chúng ta không cần lo.” An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến bắt đầu rơm rớm lệ bèn lảng đi.
“Quân, anh đã hứa gì với em?” Diệp Khê Thiến nheo mắt hỏi nhỏ. Nhỏ nhưng khiến An Nguyệt Quân tim đập rộn.
“Không giết người nữa?” An Nguyệt Quân dò hỏi, len lén quan sát Diệp Khê Thiến. Nhìn mặt nàng lạnh đi, hắn hoảng hồn, đổi câu trả lời: “Sinh chục em bé?”
Lúc này, Diệp Khê Thiến đã hoàn toàn đanh mặt. Hắn giả ngu à?! Dáng vẻ đó của nàng trông thì yếu ớt, nhợt nhạt tuy nhiên vẫn doạ An Nguyệt Quân sợ tới nước mắt lưng tròng.
“Anh đã hứa, nếu anh không đủ sức đối phó thì để em giúp anh. Thế mà lúc đó anh làm gì? Điểm huyệt ngủ của em, nhỡ đấy là độc, có phải anh định một mình đi trước?” Diệp Khê Thiến bị kích động không ngừng ho khan. An Nguyệt Quân nghiêng người tính đỡ nàng lại bị nàng gạt ra. Nàng nhìn hắn chằm chằm nói từng chữ một, vẻ cô đơn dưới đáy mắt trào ra.
“Nương tử, sau này nhất định sẽ luôn có nhau.” An Nguyệt Quân mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng say lòng người đủ để nhấn chìm con tim nàng cả đời.
“Ừm.”
Họ nhìn nhau trao đổi tình ý, không cần lời.
Trải qua trận đấu với An Nguyệt Quân, Lạc Vũ bị thương nặng nên y buộc phải yên ắng một thời gian, vài ngày không lâm triều. Có lẽ y chữa thương, có lẽ y đang chuẩn bị một kế hoạch khác, không ai rõ.
Gió mát thoang thoảng. Ngày ngày trôi thanh bình. Rất nhanh, nửa tháng đã qua. Đầu thu, thời tiết se lạnh sảng khoái.
Diệp Khê Thiến sắp khỏi hẳn. An Nguyệt Quân dưới sự giám sát của nàng ăn uống đầy đủ cũng đã trở lại bộ dạng khoẻ khoắn, hai má mềm mại trắng hồng khiến trên dưới Nguyệt gia bảo đều phấn khởi.
Đêm đầu thu, trăng sáng sao thưa, gió mát vi vu. Đường mòn trong rừng ngập đầy những bóng cây và bóng trăng trút xuống. Đây chính là giờ phút lý tưởng dành cho các cặp tình nhân.
“Nương tử, đêm nay thật đẹp, rất nhiều sao.” Ai đó mở to mắt trong nói không thèm nhìn trời.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến khẽ nhắm mắt tận hưởng gió đêm mát lành.
Ai đó thất vọng thở dài. Lát sau, mắt to lại bắt đầu lúng liếng có mục đích. “Nương tử, hôm nay nàng rất đẹp.”
“Chỉ hôm nay thôi à?”
Ai đó lắc đầu quầy quậy, dáng vẻ nũng nịu khiến ai cũng muốn bắt nạt. “Nương tử ngày nào cũng đẹp, đẹp hơn cả tiên nữ trên trời. Nương tử đẹp nhất nhất nhất.”
“Ờ.” Nàng hài lòng gật đầu.
Nhiệt tình của mình bị dội một gáo nước lạnh, An Nguyệt Quân tiu nghỉu bĩu môi, gương mặt nhỏ nhắn uất ức, miệng làu bàu: “Nương tử, nàng không thấy chúng ta đang lãng phí một đêm trăng đẹp à?” Ai đó ranh ma nhào vào lòng Diệp Khê Thiến làm nũng.
Nàng đẩy hắn ra, hỏi: “Lảm nhảm một đống, rốt cuộc anh muốn gì hả?”
“Nương tử, ta muốn nói… hay chúng ta sinh em bé đi thôi.” Hắn vẫn khoác bộ dạng trẻ con nhưng đôi mắt đã nồng cháy dục vọng, tay lặng lẽ siết eo nàng.
Chẳng lẽ đóng cửa trốn trong phòng thì không lãng phí đêm trăng đẹp à?
Chưa kịp thốt ra câu trên, Diệp Khê Thiến đã bị bế bổng lên, mất hút.
Vừa hết bệnh liền nghĩ tới mấy chuyện này, quả nhiên… thực sắc tính dã!
*thực sắc tính dã: mê sắc thành tính
Hồi lâu…
Đột nhiên, từ Thấm Tuyết các vang lên tiếng gầm giận dữ của ai đó đang cắn răng nghiến lợi: “Tề Thiên Phóng!!!”
Diệp Khê Thiến đang bị thương vẫn cố cười, lắc đầu. “Ngốc ạ, em không yếu thế đâu.”
Bấy giờ An Nguyệt Quân mới yên lòng nở nụ cười vui sướng tựa trẻ thơ mọi khi.
Tề Thiên Phóng đứng ngoài bước vào, thản nhiên ngồi xuống cạnh bàn rót một chén trà nhấm nháp, đôi mắt lạnh hứng thú quan sát đôi tình nhân nồng nàn trước mặt.
Đôi tình nhân ngạc nhiên quay qua nhìn hàng loạt động tác của y, không hé một lời.
“Sao không tiếp tục đi?” Tề Thiên Phóng nghiêm mặt, trong giọng lẫn chút châm biếm.
An Nguyệt Quân lạnh lùng ngó y, lông mày cau có, ý đuổi người lồ lộ.
Tề Thiên Phóng vờ như không thấy, cười nhẹ bảo: “Ta tới ra yêu cầu đây.”
“Ngươi muốn gì?” An Nguyệt Quân hỏi không hề chớp mắt.
Tề Thiên Phóng lấy một bình sứ nhỏ màu đen từ trong ngực. Y nhếch môi. “Rất đơn giản. Chỉ cần ngươi uống viên thuốc trong này là được.”
“Tề Thiên Phóng, anh có ý gì?” Diệp Khê Thiến đột nhiên thấy bất an.
“Nương tử…”
“Anh nín!” Quát xong, Diệp Khê Thiến ho khan không ngừng. An Nguyệt Quân vội vã rót trà, vỗ lưng cho nàng hồi lâu, nàng mới hết ho.
“Vì cô, hắn dán cáo thị rằng ai cứu được cô thì Nguyệt gia bảo sẽ đồng ý một yêu cầu.” Tề Thiên Phóng nhàn nhã giải thích, đôi mắt loé sáng. “Vừa khéo, người cứu sống cô chính là ta.”
“Thuốc này có độc không?” Diệp Khê Thiến hỏi, mắt nheo nheo hơi chút mỏi mệt.
“Cô đoán xem.” Tề Thiên Phóng chả đáp đúng hay sai. Dĩ nhiên độc thì không độc, cùng lắm chỉ khiến An Nguyệt Quân khó chịu mấy ngày thôi. Dù sao khi đó hắn cũng khiến y và Nhược Nhi đau khổ một thời gian.
“Đưa đây.” Sắc mặt An Nguyệt Quân vẫn như thường.
Tề Thiên Phóng nhìn hắn thật sâu, lạnh lùng cảnh báo: “Không sợ ta bỏ cái gì vào à?”
“Đưa đây.” Vẫn ngữ điệu nhàn nhạt như cũ, không chút do dự.
Đáy mắt Tề Thiên Phóng thoáng vẻ bội phục lẫn tán thưởng, y đưa bình sứ sang.
An Nguyệt Quân mở nắp bình, dốc ngược, một viên thuốc lăn ra. Hắn không thèm suy nghĩ toan đưa lên môi.
“Không!”
Diệp Khê Thiến hét, chẳng rõ sức lực từ đầu mà đột nhiên nhổm phắt dậy ôm lưng An Nguyệt Quân. Nàng gần như sử dụng sức lực toàn thân, thế nên bấy giờ bắt đầu thở dốc, tuy nhiên vẫn một mực muốn giành lấy viên thuốc trong tay An Nguyệt Quân.
Nửa chừng, nàng lả đi.
“Nương tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tha thứ cho ta…” An Nguyệt Quân đỡ Diệp Khê Thiến nằm lại giường, lẩm bẩm một cách đớn đau với nàng.
Hắn điểm huyệt ngủ của nàng!
Dứt lời, An Nguyệt Quân tức thì nuốt viên thuốc vào họng.
Sau đó, hắn nhắm mắt, lẳng lặng chờ.
Thời gian dần trôi…
Hồi lâu không thấy xảy ra chuyện gì, hắn ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Tề Thiên Phóng đang một tay chống cằm, một tay ve vuốt chén trà trên bàn.
Tề Thiên Phóng săm soi kỹ cái chén rồi nhíu mày quay qua nói với vẻ thần bí: “Ta có nói đấy là độc ư?”
“Là cái gì?” An Nguyệt Quân hỏi.
“Nhanh sẽ biết thôi. Chỉ là trong thời gian ngắn nó còn chưa phát tác đâu.” Tề Thiên Phóng chậm rãi nhả từng câu từng chữ, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “thời gian ngắn”.
An Nguyệt Quân gật đầu không hỏi thêm, chuyển sự tập trung về lại phía nương tử của hắn.
Tề Thiên Phóng tiếp tục dòm, có lẽ thấy chẳng còn kịch hay nữa nên bèn nhún nhún vai rời đi. Y chỉ rời phòng chứ không rời Nguyệt gia bảo. Bởi vì y còn đang chờ đến ngày dược hiệu viên thuốc kia phát tác. Đảm bảo thú vị.
Ngờ nghệch, cố chấp canh cả đêm bên giường, sáng hôm sau, điều đầu tiên khiến An Nguyệt Quân rời đi là sắc thuốc. Hắn phải tự tay sắc mới yên tâm.
Diệp Khê Thiến tỉnh, ngó quanh chẳng thấy ai thì giật mình hoảng hốt. Xảy ra chuyện gì chăng? Càng nghĩ càng sợ, lồng ngực nàng đau thắt.
Không thể chịu nổi nữa! Nàng muốn gặp hắn! Phải thấy hắn bằng mọi giá! Nàng xuống giường, lê hai bước, chân đột nhiên nhũn ra, ngã ngửa. Nàng cố gồng dậy nhưng bất lực.
Cắn răng, nàng không thèm dậy nữa mà bò luôn trên đất, lết dần ra cửa. Chân tay nàng trầy xước, nàng mặc kệ. Nước mắt lã chã rơi… rơi… rơi… điểm thành những đoá hoa trong suốt. Nàng khóc không phải vì đau, nàng khóc vì nghĩ mình không thể gặp được Quân nữa.
Nhích dần, nhích dần một cách khó khăn, khoảng cách rất gần nhưng sao nàng lết mãi không đến. Mồ hôi, nước mắt trộn lẫn ròng ròng chảy. Vết thương toác cả ra. Mặt nàng tái nhợt tưởng sắp ngất. Toàn thân chồng chất đau đớn song ý niệm còn nung nấu buộc nàng phải kiên trì.
Lâu sau…
“Nương tử, sao thế này?!” Một giọng nói hốt hoảng vang lên. Là giọng nói quen thuộc tới khắc cốt ghi tâm.
Diệp Khê Thiến nhếch môi cười khẽ, đáy lòng buông lỏng, lập tức hôn mê.
Mở mắt lần nữa, ánh mắt lo âu, đớn đau, hãi hùng khiến nàng ấm lòng. Nàng run run vươn tay xoa hai má An Nguyệt Quân, cười trấn an. “Quân, đừng buồn.”
Khoé mắt An Nguyệt Quân ngấn lệ. Hắn cẩn thận vuốt ve gương mặt Diệp Khê Thiến, lắc đầu. “Không buồn, không buồn. Nương tử nói sao ta vậy.”
“Ngốc ạ!” Vành mắt Diệp Khê Thiến đo đỏ, nụ cười trên môi tươi hơn. Nàng có rất nhiều điều muốn nói nhưng tất cả đều mắc kẹt ở cổ họng, cuối cùng đều hoá thành một tiếng than nhẹ.
“Vì nàng, ta nguyện làm tất cả. Si mê mình nàng. Ngốc nghếch vì nàng.” An Nguyệt Quân nhiễm sự xúc động của Diệp Khê Thiến, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết, môi cười hiền như gió xuân, đáng yêu tới mức ai cũng muốn ôm hắn vào lòng cưng nựng.
“Ban nãy… em nghĩ… nghĩ…” Diệp Khê Thiến không nói tiếp được, dường như thốt lên câu đó thôi nàng cũng sợ và đau.
An Nguyệt Quân tách hàm răng nàng đang cắn lấy môi ra, khẽ lau vết máu rớm, thổi thổi mong nàng hết đau. “Nương tử, nàng cũng ngốc lắm.”
Ôi, cặp đôi ngốc nghếch!
“Tề Thiên Phóng bắt anh uống cái gì?” Diệp Khê Thiến lo lắng hỏi An Nguyệt Quân, đáy lòng âm thầm ghi hận Tề Thiên Phóng. Tề Thiên Phóng, anh chờ đó cho tôi!
“Không biết.” An Nguyệt Quân lắc đầu.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?” Diệp Khê Thiến sốt ruột quan sát An Nguyệt Quân.
“Không. Hắn bảo một thời gian sau dược tính mới phát tác, không sao. Nương tử, chúng ta không cần lo.” An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến bắt đầu rơm rớm lệ bèn lảng đi.
“Quân, anh đã hứa gì với em?” Diệp Khê Thiến nheo mắt hỏi nhỏ. Nhỏ nhưng khiến An Nguyệt Quân tim đập rộn.
“Không giết người nữa?” An Nguyệt Quân dò hỏi, len lén quan sát Diệp Khê Thiến. Nhìn mặt nàng lạnh đi, hắn hoảng hồn, đổi câu trả lời: “Sinh chục em bé?”
Lúc này, Diệp Khê Thiến đã hoàn toàn đanh mặt. Hắn giả ngu à?! Dáng vẻ đó của nàng trông thì yếu ớt, nhợt nhạt tuy nhiên vẫn doạ An Nguyệt Quân sợ tới nước mắt lưng tròng.
“Anh đã hứa, nếu anh không đủ sức đối phó thì để em giúp anh. Thế mà lúc đó anh làm gì? Điểm huyệt ngủ của em, nhỡ đấy là độc, có phải anh định một mình đi trước?” Diệp Khê Thiến bị kích động không ngừng ho khan. An Nguyệt Quân nghiêng người tính đỡ nàng lại bị nàng gạt ra. Nàng nhìn hắn chằm chằm nói từng chữ một, vẻ cô đơn dưới đáy mắt trào ra.
“Nương tử, sau này nhất định sẽ luôn có nhau.” An Nguyệt Quân mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng say lòng người đủ để nhấn chìm con tim nàng cả đời.
“Ừm.”
Họ nhìn nhau trao đổi tình ý, không cần lời.
Trải qua trận đấu với An Nguyệt Quân, Lạc Vũ bị thương nặng nên y buộc phải yên ắng một thời gian, vài ngày không lâm triều. Có lẽ y chữa thương, có lẽ y đang chuẩn bị một kế hoạch khác, không ai rõ.
Gió mát thoang thoảng. Ngày ngày trôi thanh bình. Rất nhanh, nửa tháng đã qua. Đầu thu, thời tiết se lạnh sảng khoái.
Diệp Khê Thiến sắp khỏi hẳn. An Nguyệt Quân dưới sự giám sát của nàng ăn uống đầy đủ cũng đã trở lại bộ dạng khoẻ khoắn, hai má mềm mại trắng hồng khiến trên dưới Nguyệt gia bảo đều phấn khởi.
Đêm đầu thu, trăng sáng sao thưa, gió mát vi vu. Đường mòn trong rừng ngập đầy những bóng cây và bóng trăng trút xuống. Đây chính là giờ phút lý tưởng dành cho các cặp tình nhân.
“Nương tử, đêm nay thật đẹp, rất nhiều sao.” Ai đó mở to mắt trong nói không thèm nhìn trời.
“Ừ.” Diệp Khê Thiến khẽ nhắm mắt tận hưởng gió đêm mát lành.
Ai đó thất vọng thở dài. Lát sau, mắt to lại bắt đầu lúng liếng có mục đích. “Nương tử, hôm nay nàng rất đẹp.”
“Chỉ hôm nay thôi à?”
Ai đó lắc đầu quầy quậy, dáng vẻ nũng nịu khiến ai cũng muốn bắt nạt. “Nương tử ngày nào cũng đẹp, đẹp hơn cả tiên nữ trên trời. Nương tử đẹp nhất nhất nhất.”
“Ờ.” Nàng hài lòng gật đầu.
Nhiệt tình của mình bị dội một gáo nước lạnh, An Nguyệt Quân tiu nghỉu bĩu môi, gương mặt nhỏ nhắn uất ức, miệng làu bàu: “Nương tử, nàng không thấy chúng ta đang lãng phí một đêm trăng đẹp à?” Ai đó ranh ma nhào vào lòng Diệp Khê Thiến làm nũng.
Nàng đẩy hắn ra, hỏi: “Lảm nhảm một đống, rốt cuộc anh muốn gì hả?”
“Nương tử, ta muốn nói… hay chúng ta sinh em bé đi thôi.” Hắn vẫn khoác bộ dạng trẻ con nhưng đôi mắt đã nồng cháy dục vọng, tay lặng lẽ siết eo nàng.
Chẳng lẽ đóng cửa trốn trong phòng thì không lãng phí đêm trăng đẹp à?
Chưa kịp thốt ra câu trên, Diệp Khê Thiến đã bị bế bổng lên, mất hút.
Vừa hết bệnh liền nghĩ tới mấy chuyện này, quả nhiên… thực sắc tính dã!
*thực sắc tính dã: mê sắc thành tính
Hồi lâu…
Đột nhiên, từ Thấm Tuyết các vang lên tiếng gầm giận dữ của ai đó đang cắn răng nghiến lợi: “Tề Thiên Phóng!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook