Tướng Công Bám Người
-
Quyển 1 - Chương 12: Hắn không phải là người!
Liễu Văn chuyển hướng
An Nguyệt Quân, báo: “Bảo chủ, ngài nghe rồi, chẳng qua là Hồng nhi mang phu nhân đi dạo chút thôi, không cần lo lắng.”
An Nguyệt Quân mặt không chút thay đổi nhìn đằng trước, suy tư hồi lâu, lông mày đột nhiên giương lên, lạnh lùng hỏi nha hoàn: “Phía sau núi là ở đâu?” Mắt hiện lên tia chán ghét. Tốt lắm! Rất tốt! Tiện nữ kia đã thành công khiến hắn có hứng thú. Khoé miệng hắn vung lên nụ cười đẫm máu.
Nha hoàn cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, nhìn hắn bộ dạng vô cảm, hơn thế sát ý mơ hồ, quan trọng là, mắt hắn dường như không còn màu đen bình thường nữa… Nha hoàn tội nghiệp “a” một tiếng, bất tỉnh tại chỗ.
An Nguyệt Quân nhìn tình cảnh ấy, tâm lạnh lẽo. Hắn không phải đã sớm có thể tiếp nhận phản ứng này của thế nhân sao? Đêm đó, tim hắn không phải đã sớm hoá đá sao? Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng điều duy nhất làm hắn ấm áp chỉ có thể là nàng.
Nghĩ đến đây, đồng tử An Nguyệt Quân đã sâu hoắm, cũng không kịp đợi nữa, hắn lập tức phóng ra ngoài, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Liễu Văn nhìn nha hoàn đáng thương xụi lơ trên mặt đất, đáy mắt âm ngoan, nhưng nghĩ để bản thân hạ thủ, thật quá bẩn tay lão. Lão quát to: “Người đâu?!”
Giá sách trong thư phòng chậm rãi đi động, lập tức có hai hắc y nam tử đi ra, cả người sát khí nồng nặc cùng với tử khí, bọn họ rất có quy củ hô: “Trang chủ có gì phân phó?”
*hắc y nam tử: người đàn ông mặc đồ đen
Liễu Văn hung hăng nhìn nha hoàn ngã dưới đất không còn đứng dậy nổi, tuyệt không mang theo chút tình cảm hạ lệnh: “Đem nha hoàn lắm mồm này xuống! Dám phá hư đại sự của ta, các ngươi cứ liệu mà đối đãi.”
“Dạ.” Hai hắc y nhân khiêng nha hoàn dưới đất lên vai, cung kính hành lễ rồi lại lui xuống sau giá sách. Giá sách nặng nề khép lại, phảng phất như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì.
An Nguyệt Quân nhún chân tới, lấy đà nhảy nhẹ một cái đã phi thân giữa không trung. Thân thể không ngừng chuyển động, mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh. Bên này không có. Bên kia cũng không có. Nàng đâu?! Tốc độ không ngừng tăng nhanh, nhưng nàng vẫn vô tung vô ảnh. Tâm dường như đang bị một bàn tay bóp chặt, đau đến nghẹt thở, sợ hãi càng sâu. Vì sao mới có một lát mà giống như xa nhau thật lâu? Hắn nghĩ nàng, nhớ nàng, nhớ quá, thật sự nhớ quá. Hắn phải tìm được nàng, ôm nàng thật chặt, như vậy hắn mới an tâm.
Lúc này một loạt thanh âm yếu ớt và sợ hãi đứt quãng truyền vào lỗ tai hắn: “Không… Đừng… Làm ơn…” Mắt hắn sáng ngời. Là nàng sao?
Men theo hướng âm thanh, An Nguyệt Quân kinh hoàng trông thấy cảnh tượng suốt cả đời hắn cũng khó mà quên được. Dưới một thân cây, nương tử của hắn, bảo bối duy nhất của hắn, cơ thể nàng lộ ra gần như trọn vẹn! Tay chân nàng bị trói chặt. Và một tên nam nhân dâm đãng đang vuốt ve thân thể nàng…
Toàn thân lạnh run, máu đảo lưu, tựa hồ cùng tụ tập vào một chỗ, mắt dần dần biến thành màu tím. Tím yêu mị. Tím nguyền rủa. Tím chết chóc. Tâm, tột cùng tê liệt đau đớn.
An Nguyệt Quân đáp xuống đất, cảm giác như thiên thần giáng thế, xinh đẹp tuấn mỹ, rồi lại như Diêm La địa ngục, mang theo nồng đậm hơi thở tử thần. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đáng chết nọ thi thể đã rã rời, không, nói đúng hơn là bị cắt thành từng khối, từng mảnh nhỏ tán loạn rơi trên đất, khắp nơi đều là máu, chậm rãi lan tràn, khí tức tử vong càng thêm nặng nề.
Yên tĩnh, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh…
An Nguyệt Quân đau xót tới bên Diệp Khê Thiến, môi run rẩy, không ngừng gọi nàng: “Nương tử… Nương tử… Nương tử…” Hắn cởi y phục mình đem cơ thể gần như trần truồng của nàng bao chặt lấy, không lưu một khe hở.
Ở phía xa, Liễu Hồng và Thuý nhi đầu óc trống rỗng, song trong mắt cũng chỉ là một mảnh đỏ tươi. An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc họ, đợi họ giật mình tỉnh lại thì hắn đã sớm xuất hiện trước mặt, đồng tử tím tựa hồ nhiễm màu máu đỏ tươi, càng tăng thêm nét quỷ dị kinh hồn.
“A! Bảo chủ! Không! Người không phải là… Người là…” Liễu Hồng vẻ mặt kinh hãi nhìn An Nguyệt Quân, sợ đến nói năng không mạch lạc. Đúng là tử nhãn! Đây… còn là người sao?! Không! Không phải! Hắn là yêu nghiệt!
*tử nhãn: tử là màu tím, nhãn là mắt, ở đây ám chỉ đôi mắt tím của An Nguyệt Quân
An Nguyệt Quân như không nghe thấy gì, tử nhãn càng thêm lạnh như băng, sát khí trùng trùng, từng bước từng bước đến gần. Liễu Hồng mặt mày trắng bệch, bối rối hô: “Bảo chủ, ngài bỏ qua cho tiểu nữ đi! Không phải tiểu nữ! Đây hết thảy đều là chủ ý của Thuý nhi!”
Nô tỳ Thuý nhi một bên vừa lập cập run rẩy, vừa nghe chủ nhân có ý đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình. Tử nhãn lạnh nhạt dần dần chuyển hướng về phía nàng ta, cái rét bao trùm toàn thân. Nàng ta lập tức bò tới trước kéo kéo góc áo An Nguyệt Quân, thảm thiết cầu xin: “Bảo chủ, xin tha mạng! Đây đều là nô tỳ nghe tiểu thư! Lần sau sẽ không dám…”
Một tiếng “a” thê lương vang vọng giữa không trung, Thuý nhi hoảng sợ nhìn mình một mảnh máu tươi đầm đìa. Cách đó không xa, hai cánh tay nàng ta an ổn nằm lăn lóc ở đấy. Co giật đau đớn dữ dội đánh tới, lập tức Thuý nhi hôn mê bất tỉnh.
Hắn không phải là người, không phải là người, không phải là người…
Liễu Hồng ngây ngốc nhìn khung cảnh đẫm máu trước mặt, mùi tanh nồng nặc truyền vào mũi, đánh thức các giác quan khác. Lúc này toàn thân trừ hoảng sợ cũng chỉ là hoảng sợ, trừ sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi, chỗ này thi thể, chỗ kia máu tươi, khắp nơi đều là địa ngục tử vong. Thế mà An Nguyệt Quân vẫn một thân đơn giản, sạch sẽ không nhiễm tia máu nào, tay không kiếm, nét mặt vô cảm đậm đặc sát khí, tử nhãn sẫm một mảnh đỏ tươi, so với ma quỷ còn làm cho người ta kinh hãi hơn!
Tử nhãn, vô kiếm… Lãnh Diện Ngọc Quân! Truyền thuyết giết người không chớp mắt, Lãnh Diện Ngọc Quân! Truyền thuyết một đêm giết chết mấy trăm mạng người, bất kể nữ nhân và trẻ nhỏ cũng không tha, Lãnh Diện Ngọc Quân! Mắt Liễu Hồng trợn trắng đến kinh hoàng. Nàng ta không nghĩ tới, Lãnh Diện Ngọc Quân lại là bảo chủ Nguyệt gia bảo! Nàng đây khó thoát khỏi cái chết rồi sao?
“An… An… Nguyệt… Quân… là… anh… hả?” Thanh âm mỏng manh yếu ớt truyền đến, lay tỉnh An Nguyệt Quân gần như đã hoá điên hoá cuồng.
Hắn ngơ ngác quay đầu, ngây ngốc nhìn trân bảo yêu quý của hắn, giờ phút này nàng suy yếu tưởng như trong suốt. Đau! Tim hắn đau đến muốn nổi điên!
“An… Nguyệt… Phu… quân…” An Nguyệt Quân giật mình tỉnh lại, cuống quýt chạy tới, nhẹ nhàng ôm nàng lên, lo sợ như ôm con búp bê sắp vỡ, vô cùng cẩn thận, nghẹn giọng gọi: “Nương tử… ta… tới…” Hắn sợ âm thanh mình quá to sẽ khiến nàng tan biến không còn thấy đâu.
Diệp Khê Thiến hơi hơi mở mắt ra, tay run rẩy chậm rãi với lên phía khuôn mặt hắn, đột nhiên giữa chừng, tay đã đưa đến một nửa bỗng rơi thõng xuống, hôn mê bất tỉnh.
“Nương tử! Nương tử!” An Nguyệt Quân ôm chặt nàng, không ngừng điên cuồng kêu to, mang theo nỗi đau đớn khôn cùng.
Hồi lâu sau, hắn ôm lấy Diệp Khê Thiến phi thân đi, nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
Lúc này, Liễu Hồng thấy có cơ hội, liền liều mạng bỏ chạy thục mạng, thỉnh thoảng kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy hắn không có đuổi theo tới đây. Đến khi chạy được một đoạn rất xa, nàng ta mới dừng lại, không ngừng thở hào hển.
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Chao ôi! Ta buồn bực quá! Sáng nay hơn bảy giờ ra cửa, đến ba giờ chiều mới về đến nhà. Về là lập tức gõ gõ, kết quả coi lại, số từ sao mà ít thế! Chỉ có thể than thở, xui xẻo quá xui xẻo đi, không đề cập nữa. Tiểu Quân Quân của chúng ta hôm nay khốc quá khốc đi phải không các nàng? Hắc hắc, nhớ để comment lại nha. Ta vẫn hi vọng có thể viết dài hơn, nhưng mà lực bất tòng tâm, ta xin lỗi, năng lực có hạn mà. Thôi thì một nửa vậy đã nha!
An Nguyệt Quân mặt không chút thay đổi nhìn đằng trước, suy tư hồi lâu, lông mày đột nhiên giương lên, lạnh lùng hỏi nha hoàn: “Phía sau núi là ở đâu?” Mắt hiện lên tia chán ghét. Tốt lắm! Rất tốt! Tiện nữ kia đã thành công khiến hắn có hứng thú. Khoé miệng hắn vung lên nụ cười đẫm máu.
Nha hoàn cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, nhìn hắn bộ dạng vô cảm, hơn thế sát ý mơ hồ, quan trọng là, mắt hắn dường như không còn màu đen bình thường nữa… Nha hoàn tội nghiệp “a” một tiếng, bất tỉnh tại chỗ.
An Nguyệt Quân nhìn tình cảnh ấy, tâm lạnh lẽo. Hắn không phải đã sớm có thể tiếp nhận phản ứng này của thế nhân sao? Đêm đó, tim hắn không phải đã sớm hoá đá sao? Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng điều duy nhất làm hắn ấm áp chỉ có thể là nàng.
Nghĩ đến đây, đồng tử An Nguyệt Quân đã sâu hoắm, cũng không kịp đợi nữa, hắn lập tức phóng ra ngoài, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Liễu Văn nhìn nha hoàn đáng thương xụi lơ trên mặt đất, đáy mắt âm ngoan, nhưng nghĩ để bản thân hạ thủ, thật quá bẩn tay lão. Lão quát to: “Người đâu?!”
Giá sách trong thư phòng chậm rãi đi động, lập tức có hai hắc y nam tử đi ra, cả người sát khí nồng nặc cùng với tử khí, bọn họ rất có quy củ hô: “Trang chủ có gì phân phó?”
*hắc y nam tử: người đàn ông mặc đồ đen
Liễu Văn hung hăng nhìn nha hoàn ngã dưới đất không còn đứng dậy nổi, tuyệt không mang theo chút tình cảm hạ lệnh: “Đem nha hoàn lắm mồm này xuống! Dám phá hư đại sự của ta, các ngươi cứ liệu mà đối đãi.”
“Dạ.” Hai hắc y nhân khiêng nha hoàn dưới đất lên vai, cung kính hành lễ rồi lại lui xuống sau giá sách. Giá sách nặng nề khép lại, phảng phất như vừa nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì.
An Nguyệt Quân nhún chân tới, lấy đà nhảy nhẹ một cái đã phi thân giữa không trung. Thân thể không ngừng chuyển động, mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh. Bên này không có. Bên kia cũng không có. Nàng đâu?! Tốc độ không ngừng tăng nhanh, nhưng nàng vẫn vô tung vô ảnh. Tâm dường như đang bị một bàn tay bóp chặt, đau đến nghẹt thở, sợ hãi càng sâu. Vì sao mới có một lát mà giống như xa nhau thật lâu? Hắn nghĩ nàng, nhớ nàng, nhớ quá, thật sự nhớ quá. Hắn phải tìm được nàng, ôm nàng thật chặt, như vậy hắn mới an tâm.
Lúc này một loạt thanh âm yếu ớt và sợ hãi đứt quãng truyền vào lỗ tai hắn: “Không… Đừng… Làm ơn…” Mắt hắn sáng ngời. Là nàng sao?
Men theo hướng âm thanh, An Nguyệt Quân kinh hoàng trông thấy cảnh tượng suốt cả đời hắn cũng khó mà quên được. Dưới một thân cây, nương tử của hắn, bảo bối duy nhất của hắn, cơ thể nàng lộ ra gần như trọn vẹn! Tay chân nàng bị trói chặt. Và một tên nam nhân dâm đãng đang vuốt ve thân thể nàng…
Toàn thân lạnh run, máu đảo lưu, tựa hồ cùng tụ tập vào một chỗ, mắt dần dần biến thành màu tím. Tím yêu mị. Tím nguyền rủa. Tím chết chóc. Tâm, tột cùng tê liệt đau đớn.
An Nguyệt Quân đáp xuống đất, cảm giác như thiên thần giáng thế, xinh đẹp tuấn mỹ, rồi lại như Diêm La địa ngục, mang theo nồng đậm hơi thở tử thần. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đáng chết nọ thi thể đã rã rời, không, nói đúng hơn là bị cắt thành từng khối, từng mảnh nhỏ tán loạn rơi trên đất, khắp nơi đều là máu, chậm rãi lan tràn, khí tức tử vong càng thêm nặng nề.
Yên tĩnh, yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh…
An Nguyệt Quân đau xót tới bên Diệp Khê Thiến, môi run rẩy, không ngừng gọi nàng: “Nương tử… Nương tử… Nương tử…” Hắn cởi y phục mình đem cơ thể gần như trần truồng của nàng bao chặt lấy, không lưu một khe hở.
Ở phía xa, Liễu Hồng và Thuý nhi đầu óc trống rỗng, song trong mắt cũng chỉ là một mảnh đỏ tươi. An Nguyệt Quân lạnh lùng liếc họ, đợi họ giật mình tỉnh lại thì hắn đã sớm xuất hiện trước mặt, đồng tử tím tựa hồ nhiễm màu máu đỏ tươi, càng tăng thêm nét quỷ dị kinh hồn.
“A! Bảo chủ! Không! Người không phải là… Người là…” Liễu Hồng vẻ mặt kinh hãi nhìn An Nguyệt Quân, sợ đến nói năng không mạch lạc. Đúng là tử nhãn! Đây… còn là người sao?! Không! Không phải! Hắn là yêu nghiệt!
*tử nhãn: tử là màu tím, nhãn là mắt, ở đây ám chỉ đôi mắt tím của An Nguyệt Quân
An Nguyệt Quân như không nghe thấy gì, tử nhãn càng thêm lạnh như băng, sát khí trùng trùng, từng bước từng bước đến gần. Liễu Hồng mặt mày trắng bệch, bối rối hô: “Bảo chủ, ngài bỏ qua cho tiểu nữ đi! Không phải tiểu nữ! Đây hết thảy đều là chủ ý của Thuý nhi!”
Nô tỳ Thuý nhi một bên vừa lập cập run rẩy, vừa nghe chủ nhân có ý đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình. Tử nhãn lạnh nhạt dần dần chuyển hướng về phía nàng ta, cái rét bao trùm toàn thân. Nàng ta lập tức bò tới trước kéo kéo góc áo An Nguyệt Quân, thảm thiết cầu xin: “Bảo chủ, xin tha mạng! Đây đều là nô tỳ nghe tiểu thư! Lần sau sẽ không dám…”
Một tiếng “a” thê lương vang vọng giữa không trung, Thuý nhi hoảng sợ nhìn mình một mảnh máu tươi đầm đìa. Cách đó không xa, hai cánh tay nàng ta an ổn nằm lăn lóc ở đấy. Co giật đau đớn dữ dội đánh tới, lập tức Thuý nhi hôn mê bất tỉnh.
Hắn không phải là người, không phải là người, không phải là người…
Liễu Hồng ngây ngốc nhìn khung cảnh đẫm máu trước mặt, mùi tanh nồng nặc truyền vào mũi, đánh thức các giác quan khác. Lúc này toàn thân trừ hoảng sợ cũng chỉ là hoảng sợ, trừ sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi, chỗ này thi thể, chỗ kia máu tươi, khắp nơi đều là địa ngục tử vong. Thế mà An Nguyệt Quân vẫn một thân đơn giản, sạch sẽ không nhiễm tia máu nào, tay không kiếm, nét mặt vô cảm đậm đặc sát khí, tử nhãn sẫm một mảnh đỏ tươi, so với ma quỷ còn làm cho người ta kinh hãi hơn!
Tử nhãn, vô kiếm… Lãnh Diện Ngọc Quân! Truyền thuyết giết người không chớp mắt, Lãnh Diện Ngọc Quân! Truyền thuyết một đêm giết chết mấy trăm mạng người, bất kể nữ nhân và trẻ nhỏ cũng không tha, Lãnh Diện Ngọc Quân! Mắt Liễu Hồng trợn trắng đến kinh hoàng. Nàng ta không nghĩ tới, Lãnh Diện Ngọc Quân lại là bảo chủ Nguyệt gia bảo! Nàng đây khó thoát khỏi cái chết rồi sao?
“An… An… Nguyệt… Quân… là… anh… hả?” Thanh âm mỏng manh yếu ớt truyền đến, lay tỉnh An Nguyệt Quân gần như đã hoá điên hoá cuồng.
Hắn ngơ ngác quay đầu, ngây ngốc nhìn trân bảo yêu quý của hắn, giờ phút này nàng suy yếu tưởng như trong suốt. Đau! Tim hắn đau đến muốn nổi điên!
“An… Nguyệt… Phu… quân…” An Nguyệt Quân giật mình tỉnh lại, cuống quýt chạy tới, nhẹ nhàng ôm nàng lên, lo sợ như ôm con búp bê sắp vỡ, vô cùng cẩn thận, nghẹn giọng gọi: “Nương tử… ta… tới…” Hắn sợ âm thanh mình quá to sẽ khiến nàng tan biến không còn thấy đâu.
Diệp Khê Thiến hơi hơi mở mắt ra, tay run rẩy chậm rãi với lên phía khuôn mặt hắn, đột nhiên giữa chừng, tay đã đưa đến một nửa bỗng rơi thõng xuống, hôn mê bất tỉnh.
“Nương tử! Nương tử!” An Nguyệt Quân ôm chặt nàng, không ngừng điên cuồng kêu to, mang theo nỗi đau đớn khôn cùng.
Hồi lâu sau, hắn ôm lấy Diệp Khê Thiến phi thân đi, nháy mắt không còn thấy bóng dáng.
Lúc này, Liễu Hồng thấy có cơ hội, liền liều mạng bỏ chạy thục mạng, thỉnh thoảng kinh hãi quay đầu nhìn lại thấy hắn không có đuổi theo tới đây. Đến khi chạy được một đoạn rất xa, nàng ta mới dừng lại, không ngừng thở hào hển.
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Chao ôi! Ta buồn bực quá! Sáng nay hơn bảy giờ ra cửa, đến ba giờ chiều mới về đến nhà. Về là lập tức gõ gõ, kết quả coi lại, số từ sao mà ít thế! Chỉ có thể than thở, xui xẻo quá xui xẻo đi, không đề cập nữa. Tiểu Quân Quân của chúng ta hôm nay khốc quá khốc đi phải không các nàng? Hắc hắc, nhớ để comment lại nha. Ta vẫn hi vọng có thể viết dài hơn, nhưng mà lực bất tòng tâm, ta xin lỗi, năng lực có hạn mà. Thôi thì một nửa vậy đã nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook