*v*

Vất vả lắm mới hoàn thành tất cả công việc trước bữa cơm, Đường Thiên trước tiên về nhà chỉnh trang lại dáng vẻ, sau đó tự mình đến cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng màu hồng phấn, cuối cùng mới lái xe hướng đến mục tiêu – Thẩm gia.

Đứng trước của nhà họ Thẩm, Đường Thiên đột nhiên thấy có chút căng thẳng, để ý bộ Âu phục trên người mình, không thể không cười thầm mình tựa như một thằng nhóc con mới lần đầu hẹn hò yêu đương. Ấn chuông cửa, Đường Thiên thấp thỏm đợi chủ nhà ra mở cửa.

Ở trong phòng.

Thẩm An Hoa đang thay tã cho Thẩm Quân Hòa thì chuông cửa reo vang, vì không rảnh tay, cậu liền kêu Doãn Tích Nhiên đang nhũn nhẹo nằm bò lê bò toài trên ghế sô pha xem phim đĩa ra mở cửa.

Vì đang nghĩ đến tình tiết trong phim, Doãn Tích Nhiên không có nhìn qua lỗ mắt mèo mà trực tiếp mở cửa. Nụ cười rạng rỡ được chuẩn bị của Đường Thiên gặp phải Doãn Tích Nhiên lập tức tắt ngúm, Doãn Tích Nhiên cẩn thận nheo mắt nhìn Đường Thiên, sau đó dùng chất giọng nói kỳ quái hỏi:

“Mi có phải Đường Thiên hêm?”

Tuy rằng không biết Doãn Tích Nhiên có quan hệ gì với Thẩm An Hoa, Đường Thiên chỉ cười gật đầu: “Là tôi…”

Nghe được câu trả lời, Doãn Tích Nhiên không hề do dự đóng sầm cửa lại, Đường Thiên còn chưa kịp kinh ngạc đã phản xạ có điều kiện lấy tay chặn ở cửa rồi cấp tốc chen vào, Doãn Tích Nhiên đứng bên cạnh cửa căm tức “rầm” một tiếng đem cửa đóng lại.

Hai người đàn ông thân hình cao lớn cùng nhau chen vào huyền quan* nho nhỏ, Đường Thiên ỷ vào 1m86 cao hơn mà khinh miệt nhìn xuống Doãn Tích Nhiên:

“Ngươi là ai, dám cản ta.”

Doãn Tích Nhiên cũng không chịu thua kém ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: “Mi có cái tư cách gì mà nói với ta kiểu đó, chỉ biết làm tổn thương An Hoa.”

Rốt cuộc Thẩm An Hoa cũng đã thay xong tã cho Thẩm Quân Hòa, nghe tiếng cự cãi nhau ngoài cửa hoảng sợ vội vã ra xem có chuyện gì, vừa đi vừa hỏi:

“Tích Nhiên, là ai tới thế?”

Nghe được giọng nói của Thẩm An Hoa, hai tên đang trừng mắt nhìn nhau ngay lập tức quay đầu, không khí giương cung giơ kiếm cũng hòa hoãn một chút. Thấy Đường Thiên lần thứ hai xuất hiện tại nhà mình, Thẩm An Hoa cười khổ trong lòng, biết trước rằng anh ta vốn không phải người đàn ông dễ dàng từ bỏ mà.

“An An (An Hoa)…”

Hai người cùng lúc mở miệng, sau đó lập tức trừng mắt nhìn đối phương.

“Tích Nhiên, đừng như vậy.” Đem Doãn Tích Nhiên từ huyền quan kéo lên, Thẩm An Hoa nói nhỏ bên tai Doãn Tích Nhiên.

“Vào phòng đi, trông Quân Hòa hộ mình.”

Doãn Tích Nhiên vừa định nói không đồng ý, Thẩm An Hoa đã gạt đi:

“Tích Nhiên, đây là chuyện riêng của mình và anh ta, để mình nói chuyện với anh ta là được mà. Được rồi, mình lo cho Quân Hòa, cậu mau vào xem nó đi.”

Nhịn không được ánh mắt van lơn của Thẩm An Hoa, Doãn Tích Nhiên không thể làm gì khác là dùng ánh mắt hung hăng lườm Đường Thiên một cái rồi đi vào phòng ngủ.

Không hài lòng nhìn Thẩm An Hoa cùng với người đàn ông khác thân mật nhỏ to, Đường Thiên mày nhăn tít lại tưởng như kẹp chết được con ruồi, đợi đến khi Doãn Tích Nhiên đi vào phòng trong, vẻ mặt của anh mới đỡ nghiêm trọng. Nhưng lập tức Đường Thiên lại thấy tức tiếp, những điều mà Thẩm An Hoa thì thầm với Doãn Tích Nhiên thuộc phạm vi bí mật thân thiết, anh tức đến phát điên.

Chỉ có một tuần, làm thế nào mà lại xuất hiện một tên tình địch lớn như vầy? Lam Quy Dương trước đây thì không nói, giờ lại thêm một tên “Tích Nhiên” cái gì gì đó nữa (sự ghen tuông của đàn ông là đây~), Đường Thiên sắc mặt phức tạp nhìn Thẩm An Hoa, vì sao trước giờ anh không có phát hiện ra Thẩm An Hoa ngon như vậy chứ?

Không phát hiện ra tâm tình “thiếu nam” của Đường Thiên, ngực Thẩm An Hoa có một suy nghĩ khác. Lần trước cố ý nói những lời tuyệt tình như thế, cũng đoán trước được người này không dễ dàng bỏ cuộc, vẫn cố ý nói ra, kỳ thực là chính mình vẫn mong có thể gặp lại anh ta. Nhưng, trước đây vì yêu người đàn ông này mà miễn cưỡng chiều chuộng nhiều rồi, Thẩm An Hoa đã không muốn quay lại những ngày đó nữa. Người đàn ông này là người đầu tiên đá cậu đi, vì con trai, vì một chút mới mẻ mà lại đi tìm cậu, không được bao lâu, người đàn ông này sẽ phiền chán mà lại bỏ cậu đi. Ý nghĩ như vậy, khiến Thẩm An Hoa không thể nào vui vẻ, chỉ thấy đau lòng.

Trầm mặc thật lâu, Đường Thiên là người hồi thần lại trước, anh đột nhiên nhớ tới bó hồng trong tay, liền tiến tới trước một bước, nói với Thẩm An Hoa:

“An An, tặng em.”

Lúc Đường Thiên nói vẫn còn đang ngẩn ngơ, Thẩm An Hoa vô thức tiếp nhận bó hoa, lúc tỉnh ngộ mới nhận ra mình đang cầm một bó hồng màu hồng phấn, Thẩm An Hoa không biết mình nên biểu hiện thế nào cho phải, không thể làm gì khác là tùy ý đem bó hoa đặt ở giá giầy, sau đó mặt vô cảm nói:

“Đường tiên sinh, ngài còn có việc gì nữa không?”

Bị động tác của Thẩm An Hoa làm nghẹn một hồi, Đường Thiên rất nhanh khôi phục lại, tự tiện tụt giầy để lên kệ, lấy dép đi trong nhà rồi bước vào ngồi trên sô pha ở phòng khách. Không nói gì nhìn hành động từ khách thành chủ của Đường Thiên, biết muốn thỉnh Đường thiếu gia đi xem ra không dễ, Thẩm An Hoa không thể làm gì khác là cũng đi theo vào ngồi ở sô pha trong phòng khách.

Lần này Đường Thiên chọn mở miệng trước, anh nghĩ rằng chủ động xuất kích, nắm giữ tiết tấu cuộc nói chuyện, sau đó giữa lúc Thẩm An Hoa không thế để ý để tấn công.

A há há há há há há… Đường Thiên ta thực sự quá là thông minh~~~~ (hoang tưởng).

Tự sướng một hồi, Đường Thiên mới miễn cưỡng kìm khóe miệng đang sắp nhếch ra, vẻ mặt thành khẩn nói với Thẩm An Hoa:

“An An, anh nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện cẩn thận một lần, dù sao lần trước chúng ta nói chuyện cũng không phải có một kết quả làm chúng ta thỏa mãn.”

“Em nghĩ đó chính là kết quả thỏa mãn nhất rồi.” Thẩm An Hoa cương ngạnh nói.

“Không, đối với em và đối với anh, với cả Quân Hòa, kết quả ấy không tốt cho ai cả. Anh yêu con của anh, anh muốn có thể bên cạnh nó, nhìn nó lớn lên, yêu nó, làm bạn với nó, giúp đỡ nó. An An, anh không hy vọng con trai anh phải sống cuộc sống không cha, lúc nó lớn lên bị mọi người cười nhạo hay coi thường, anh biết nhất định nó sẽ là một đứa nhỏ hiểu chuyện, nó không phải cái gì cũng sẽ nói với em, An An, em nỡ lòng sao?”

“Cho dù là anh, đây cũng không phải một gia đình của người bình thường…”

Có lẽ là nghĩ đến hoạt cảnh mà Đường Thiên nói, Thẩm An Hoa vô thức lấy tay nắm chặt vạt áo.

“Đúng, gia đình này có lẽ là người ngoài thấy không bình thường, nhưng ít nhất đó cũng là một gia đình hoàn thiện. Hãy để Quân Hòa có ít nhất hai người thân thiết là cha mẹ cùng một chỗ, như vậy không tốt sao? Quân Hòa của chúng ta, nó hẳn là xứng đáng được có, em nói có đúng không An An?”

Không thể phản bác những lời Đường Thiên nói, Thẩm An Hoa ánh mắt dao động một hồi, tựa như là nghĩ cái gì, bỗng nhiên trở nên kiên định. Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng Đường Thiên, không có chút nào sợ hãi. Cậu nói:

“Nhưng theo lời anh nói, đó là một cuộc sống hoàn toàn không dễ dàng. Quân Hòa có thể xứng đáng được có một cuộc sống tốt hơn, nhưng “càng nhiều” cũng đồng nghĩa là khả năng cha con em phải trả cái giá cao hơn. Sống với cuộc sống tràn ngập uy hiếp của cái gia tộc đó, em thà sống cuộc sống của người bình thường mà bình an còn hơn.”

Nghe được Thẩm An Hoa nói những câu liên quan đến ám chỉ “cuộc sống vất vả” mịt mờ, khóe miệng Đường Thiên hơi nhếch lên:

“An An của anh, một mình nuôi con vất vả đến thế nào em cũng biết, anh cũng hiểu, anh muốn cùng em chịu đựng tất cả, cùng nhau đối mặt tất cả. Nếu như cuộc sống khó khăn, chúng ta sẽ làm cho nó trở nên dễ dàng. An An, kỳ thực em cũng không hề tuyệt tình như vậy đúng không, em chỉ sợ lại bị tổn thương đúng không?”

Một câu nói của Đường Thiên đã bộc lộ toàn bộ tâm sự của Thẩm An Hoa, khiến Thẩm An Hoa có chút hoảng loạn, cậu lập tức cố gắng trấn tĩnh, lắc đầu:

“Không đúng, em…”

“An An, là trước đây anh không tốt, là anh hỗn đản, làm em khổ, đó là bởi vì anh không nhận ra là anh thích em. Nhưng hiện giờ anh đã nhận ra rồi, anh thích em, An An, em cũng như vậy, đúng không?”

“Không đúng không đúng không đúng!” Lời nói của Đường Thiên tựa như ném một khối đá lớn xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra một đợt sóng lớn dâng trào:

“Anh đừng lừa tôi! ‘Anh thích em’ cái gì chứ? Anh nói với biết bao nhiêu người cả trai lẫn gái câu này rồi? Đừng làm tôi buồn nôn. Thích tôi? Bất quá là đã lâu không có cái gì mới mẻ thôi…”

Ánh mắt phức tạp của người đàn ông đó đột nhiên phóng đại trước mắt, đại não Thẩm An Hoa trong nháy mắt trống trơn, nhiệt độ nóng bỏng không thuộc đôi môi mình nói cho cậu biết, anh đang hôn cậu. Nhiệt tình mà luyến tiếc, mút mát đôi môi cậu, liếm láp qua hàm răng, dây dưa với đầu lưỡi, nước bọt hai người trao cho nhau khiến cho cậu có một ảo giác ngọt ngào. Sau đó Thẩm An Hoa nhận ra mình đã rất mất mặt toàn thân mềm nhũn nằm trong lòng Đường Thiên.

Rốt cuộc có thể nếm qua đôi môi đỏ mọng đó, ngọt ngào như trong trí nhớ khiến Đường Thiên cảm thấy cực kì thỏa mãn. Sự không tin tưởng của Thẩm An Hoa làm anh tức giận, nhưng nhìn thấy biểu tình của Thẩm An Hoa, càng làm Đường Thiên đau lòng. Rõ ràng là trông như sắp khóc, trong mắt lại không hề có nước mắt, Đường Thiên lần đầu tiên trong đời nghĩ rằng mình là một kẻ đáng ghét.

Nụ hôn kịch liệt khiến hai người rơi vào hồi ức, cuối cùng cũng chậm rãi kết thúc. Lúc này vị trí đã biến thành Đường Thiên vươn cánh tay vững vàng ôm Thẩm An Hoa trong lòng, hai người vừa trải qua một nụ hôn nồng nhiệt. Riêng Đường Thiên tỏ ra không có việc gì, nhưng Thẩm An Hoa đôi môi sưng đỏ hổn hển, trên môi lấp lánh ánh nước khiến Đường Thiên chỉ muốn hôn thêm lần nữa.

Lúc Thẩm An Hoa bình phục hơi thở, Đường Thiên cúi đầu, dính vào tai Thẩm An Hoa, dùng âm thanh trầm thấp tràn ngập từ tính nói nhẹ nhàng:

“An An, đừng như vậy, đừng không tin anh, em hiểu anh mà, anh biết em không phải như thế. Anh biết là em yêu anh, tuy bây giờ anh chưa kịp yêu em, nhưng vì chúng ta, vì Quân Hòa, xin em cho anh một cơ hội, để chúng ta yêu nhau, được không?”

Nghe những lời của Đường Thiên, Thẩm An Hoa chỉ trầm mặc, không nói được, không nói không.

Đường Thiên than nhẹ một tiếng, phức tạp nói thêm:

“Em nói anh nói câu này với cả nam lẫn nữ, bất quá là gặp dịp thì chơi, anh chỉ muốn trước khi gặp được người có thể nắm giữ được mình hưởng thụ một chút lạc thú cuộc đời thôi. Hiện giờ anh có em, sẽ không có ai khác nữa dâu, anh có em, chỉ có mình em.”

Nói xong Đường Thiên nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Thẩm An Hoa, mùi hương xà bông tươi mát làm Đường Thiên thấy thư thái không gì sánh được, anh bắt đầu nghĩ chẳng hiểu vì sao trước đây mình lại đi thích mấy cái mùi nước hoa nồng nặc kia.

Sau khi im lặng một hồi, Thẩm An Hoa nói ra một tiếng nhỏ như không thể nghe thấy, biết Thẩm An Hoa đồng ý, Đường Thiên trong tim một trận mừng như điên:

“Em đồng ý rồi, An An, An An của anh!”

____________________

*huyền quan: Là cái đường nho nhỏ tiếp giáp giữa cửa và nhà ở, thường được dùng để mấy cái giá để giầy và dép đi trong nhà. *O*~ vẫn thấy ở mấy cái phim hay truyện nước ngoài đóa ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương