Tương Ái Hảo Bất Hảo
-
Chương 20
*V*
Hôm nay là ngày thứ ba Đường Thiên đi công tác, Thẩm An Hoa nằm trên chiếc sopha rộng rãi mềm mại vừa ăn hoa quả vừa nhàm chán nghe mấy tiếng cười nhạt thếch từ tiết mục giải trí trên TV. Nhàm chán quá đi ~ than thở trong lòng một câu, Thẩm An Hoa quay đầu nhìn đứa con ngoan đang ngồi trên sàn nhà trải thảm lông.
Đường Quân Hòa đang mê mẩn trong trò chơi mà gần đây cậu bé cảm thấy phi thường hứng thú, nhận ra ánh mắt của papa, cu cậu cũng quay qua nhìn Thẩm An Hoa cười toe một cái, mở cái miệng nhỏ xinh khoe mấy cái răng mới nhú nho nhỏ. Bé tiện tay lấy một tờ báo cũ bên cạnh rồi vui vẻ xé tan tành miệng còn phát ra mấy âm thanh “Ba, bá, ba ba” vô nghĩa.
“Con của ta.”
Thẩm An Hoa bỏ cái chăn ra, cúi xuống xốc nách bế cậu nhóc lên ôm vào lòng, sau đó đưa mặt sát vào Đường Quân Hòa, kề trán với con đùa đùa nói:
“Đáng yêu chết đi được, tiểu bảo bối của papa.”
Đường Quân Hòa bị dụ dỗ đến vui vẻ, khanh khách cười rộ lên, vừa cười vừa quen tay đưa mấy tờ báo vừa xé nhét vào mồm. Thẩm An Hoa vội vàng thò tay móc ra, đứng thẳng dậy nhìn quanh, thấy bà Lý đang bận việc trong nhà bếp, cũng không có đi ra ngay lập tức, liền thả lỏng ngồi lại trên ghế sopha, vén áo đưa ngực cho con.
Đường Quân Hòa rõ ràng là cực kỳ cao hứng, vươn tay nắm lấy bộ ngực mềm mại của Thẩm An Hoa, mút lấy dòng sữa ngọt ngào. Sau khi con bắt đầu bú, Thẩm An Hoa thoải mái mà thở phào một hơi, đã mấy hôm nay cậu thường cứng lên khó chịu. Vì Quân Hòa đã bắt đầu chậm rãi học ăn mấy thứ rắn cho nên Thẩm An Hoa cũng không phải thường xuyên cho con bú. Bộ ngực trước nay sưng lên vẫn do Đường Thiên giải quyết, mấy bữa anh không bên cạnh, Thẩm An Hoa lại ngượng không tự mình bóp sữa ra ngoài cho nên, ha ha, đành phải giải quyết như thế này.
Đường Quân Hòa bú rất nhanh, chẳng bao lâu Thẩm An Hoa liền đem Đường Quân Hòa quay sang ngực bên kia. Một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Quân Hòa, ánh mắt vô tình liếc đến chiếc di động trên sopha. Thẩm An Hoa vừa nhận được một cú điện thoại, là của mẹ Lam Quy Dương gọi đến, muốn hẹn cậu chiều mai gặp mặt. Không biết vì lý do gì mà phải gặp cậu ở bên ngoài?Giữa hai người dường như chẳng có gì để nói cả, chẳng lẽ là về chuyện của Lam Quy Dương, hai người nếu có điểm chung thì hẳn là Lam Quy Dương đi? Nhưng mình và Lam Quy Dương có chuyện gì đâu?Thẩm An Hoa từ từ chìm vào trầm tư.
Đột nhiên từ trên sopha truyền đến âm thanh:“An An, là ông xã nha, mau tiếp điện thoại, mau tiếp điện thoại~~” Âm thanh có chút lớn làm Đường Quân Hòa giật mình sợ rồi ngậm miệng cắn cậu một miếng.
“Đau!”
Thẩm An Hoa giật mình cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của con, cười khổ với tay lấy điện thoại, tuy rằng chỉ là mấy cái răng mới nhú nhưng bị cắn vào cái chỗ đó, thật tình là rất đau a.
Thẩm An Hoa ấn nút nghe: “Alô.”
“Bà xã, hôm nay có nhớ anh lắm không?”
Từ di động truyền đến âm thanh khàn khàn nhưng vui vẻ của Đường Thiên, Thẩm An Hoa lập tức mở miệng cười, ngọt ngào trong lòng, ngoài miệng vẫn giả vờ lạnh lùng:
“Anh nhàn quá nhỉ, không làm việc à.”
Đường Thiên dường như chẳng bị đả kích tí nào, tiếp tục ha ha cười nói:
“Ngượng à nha, ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng nhất định là nhớ ông xã này muốn chết đi. Bảo bối, anh rất muốn lập tức nhìn thấy em, có phải em cũng muốn gặp anh không? Anh đoán chắc chắn có nha.”
“Không có đâu.” Thẩm An Hoa đỏ mặt phản bác.
“Bà xã, chờ anh, anh lập tức sẽ giải trừ nỗi đau tương tư của em. Anh yêu em, bảo bối.”
Đang nói dở, Đường Thiên đột ngột cúp máy, Thẩm An Hoa tròn mắt nhìn chằm chằm cái di động, vừa rồi hình như cậu vừa nghe một tiếng ‘đinh’ trong ống nghe, đó là âm thanh của thang máy. Đúng là không rõ anh ta lại làm trò quỷ gì nữa, Thẩm An Hoa lắc đầu cất điện thoại đi.
Cúi đầu nhìn con, cảm thấy tạm ổn, Thẩm An Hoa bế Đường Quân Hòa ra rồi kéo áo xuống. Không còn việc gì làm, chắc là nên đi xem bà Lý có cần giúp gì không, Thẩm An Hoa vừa nghĩ vừa bế Đường Quân Hòa đứng dậy hướng về nhà bếp.
Lúc này sau lưng cậu truyền đến âm thanh mở cửa mơ hồ, Thẩm An Hoa vừa tính quay người xem có chuyện gì thì cả người đã bị ôm vào một vòng tay phong trần mệt mỏi. Anh đưa mặt vùi vào cổ Thẩm An Hoa, cái mũi và gò má có chút lạnh lạnh dán vào làn da ấm áp, làm cho Thẩm An Hoa không khỏi rùng mình một cái.
“Bà xã! Anh về rồi.”
Hơi thở ấm áp phun lên làn da ở cổ Thẩm An Hoa, cậu không kìm được mềm nhũn cả người chui vào vòng tay ấm áp đó. Chậm chậm nói:
“Sao anh về được thế?”
Đường Thiên ha ha cười hai tiếng, đương nhiên là hài lòng với hiệu quả của cú đột kích của mình: “Vì anh nhớ em quá nên mới nhanh chóng chấm dứt công việc, về đoàn tụ với em a.”
Bà Lý nghe được âm thanh lạ bây giờ mới chạy lên xem có chuyện gì, thấy là Đường Thiên mới yên lòng, đang định nói thì thấy Đường Thiên liếc mắt ra hiệu, bà Lý ngầm hiểu im lặng đi qua bế Đường Quân Hòa đi.
Đường Quân Hòa vừa mới bị bế đi, Đường Thiên lập tức một tay đỡ lưng một tay nâng gối, nhẹ nhàng bế Thẩm An Hoa lên. Tuy rằng Thẩm An Hoa sau khi mang thai nặng hơn rất nhiều, nhưng cánh tay được luyện tập hằng ngày của Đường Thiên cũng chẳng tốn sức cũng bế được cậu. Thẩm An Hoa phát ra một tiếng rên sợ hãi nho nhỏ, Đường Thiên cười hôn nhẹ bờ môi cậu, sủng nịch nói:
“Nặng thêm? Mấy hôm nay xem ra ăn thêm nhiều thứ bổ nha.”
Thẩm An Hoa vòng tay qua cổ Đường Thiên, ngượng ngùng nhìn bà Lý bên cạnh đang đứng ngắm cảnh, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Biết bà xã mình đang ngượng chín người, Đường Thiên hắc hắc cười hai tiếng, gật đầu với bà Lý một cái liền ôm vợ vào phòng. Nhìn cửa phòng đóng chặt, bà Lý đỏ mặt cảm thán: “Ai nha, người trẻ tuổi bây giờ a.”
Dùng chân đóng cửa phòng, Đường Thiên tiến lên vài bước rồi thả Thẩm An Hoa xuống giường, sau đó cúi xuống ngậm đôi môi đó mà hôn. Thẩm An Hoa từ từ nhắm mắt, vừa mắng thầm trong lòng rằng anh vừa mới về đã nghĩ đến chuyện này lại vừa rất phối hợp mở miệng cho cái lưỡi của Đường Thiên chui vào miệng mình. Đường Thiên đương nhiên vui vẻ, liếm hết một vòng miệng cậu rồi lôi kéo cái lưỡi kia vào miệng mình, mút mát liếm láp, sử hết mọi thế võ.
Bị nụ hôn cháy bỏng nồng nàn của anh khiến cho vừa đau vừa thích, Thẩm An Hoa phát ra hai âm mũi ‘ưm ưm’, hai tay cũng từ cổ Đường Thiên lần lên mái tóc rậm. Da đầu Đường Thiên bị ngón tay Thẩm An Hoa ấn ấn quá thoải mái, anh lại hôn sâu thêm một lúc nữa mới buông tha Thẩm An Hoa đang hít thở không thông, cúi đầu cắn từ cổ đến xương quai xanh.
Nụ hôn kịch liệt như vậy đã lâu Thẩm An Hoa chưa có trải qua, miệng vừa mới bị buông ra đã cố gắng hít từng hơi sâu, trái tim cũng cực lực đập mạnh. Đường Thiên nằm ở bờ ngực không ngừng phập phồng của người yêu, bất mãn vì nụ hôn đều bị áo quần che mất, cấp bách vội vã tí nữa xé nát cái áo sơ mi.
Bị sự bạo lực hiếm gặp của anh dọa, Thẩm An Hoa vội vàng ngăn cản hai tay Đường Thiên:
“Anh vội cái gì? Có phải không cho anh…”
Chữ tiếp theo Thẩm An Hoa không có nói ra. Không muốn làm bà xã mất hứng, Đường Thiên miễn cưỡng dừng lại một chút, thấy anh có vẻ mất hứng, Thẩm An Hoa không nhịn nổi buồn cười, sẵng giọng:
“Còn không kéo em dậy.”
Thấy hai má Thẩm An Hoa đỏ bừng, sóng mắt lưu chuyển, như cười lại như trách, Đường Thiên chỉ thấy miệng lưỡi khô rang, ngây người trong chốc lát mới vội vã ngồi sang bên cạnh kéo Thẩm An Hoa lên. Thẩm An Hoa khóe miệng như cười như không, hai tay cầm quần áo dễ dàng cởi hết xuống, Đường Thiên nhất thời hai mắt phát hỏa.
Hơi hơi đứng dậy, tính cởi quần áo, vừa cởi được một nửa, Thẩm An Hoa quay đầu thấy Đường Thiên ngẩn ra nhìn mình. Thẩm An Hoa thấy hai tai mình cũng cháy đỏ lên được, cúi đầu nói:
“Anh nhìn em cái gì, còn muốn em giúp anh cởi sao?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Đường Thiên hoan hô một tiếng trong ba giây đồng hồ cởi tất tần tật mọi thứ trên người mình xuống, sau đó kéo Thẩm An Hoa xuống, tiện tay đem lột luôn cái quần lót màu trắng nhỏ.
Quá trình này anh cố gắng không đè vào bụng Thẩm An Hoa, hai người cuối cùng cũng không mặc gì tựa sát vào nhau, Đường Thiên có chút mê muội xoa xoa cái bụng hơi to lên của Thẩm An Hoa. Làn da trắng nõn của Thẩm An Hoa ở cái bụng căng căng lại càng trắng, tựa như trong suốt, thậm chí có thể thấy mấy mạch máu nhỏ màu xanh bên dưới.
_______
Đường Đường kia ~ 8- >~ lúc nài còn đần ra cái gì. Abc mà cụng phải hoan hô xao~ =)))))))~
Chắc chắn chương xau có H ~ ;;)~
Mà chap này có Đường Đường mần đã tay hẳn ~ =))))))))))~
Hôm nay là ngày thứ ba Đường Thiên đi công tác, Thẩm An Hoa nằm trên chiếc sopha rộng rãi mềm mại vừa ăn hoa quả vừa nhàm chán nghe mấy tiếng cười nhạt thếch từ tiết mục giải trí trên TV. Nhàm chán quá đi ~ than thở trong lòng một câu, Thẩm An Hoa quay đầu nhìn đứa con ngoan đang ngồi trên sàn nhà trải thảm lông.
Đường Quân Hòa đang mê mẩn trong trò chơi mà gần đây cậu bé cảm thấy phi thường hứng thú, nhận ra ánh mắt của papa, cu cậu cũng quay qua nhìn Thẩm An Hoa cười toe một cái, mở cái miệng nhỏ xinh khoe mấy cái răng mới nhú nho nhỏ. Bé tiện tay lấy một tờ báo cũ bên cạnh rồi vui vẻ xé tan tành miệng còn phát ra mấy âm thanh “Ba, bá, ba ba” vô nghĩa.
“Con của ta.”
Thẩm An Hoa bỏ cái chăn ra, cúi xuống xốc nách bế cậu nhóc lên ôm vào lòng, sau đó đưa mặt sát vào Đường Quân Hòa, kề trán với con đùa đùa nói:
“Đáng yêu chết đi được, tiểu bảo bối của papa.”
Đường Quân Hòa bị dụ dỗ đến vui vẻ, khanh khách cười rộ lên, vừa cười vừa quen tay đưa mấy tờ báo vừa xé nhét vào mồm. Thẩm An Hoa vội vàng thò tay móc ra, đứng thẳng dậy nhìn quanh, thấy bà Lý đang bận việc trong nhà bếp, cũng không có đi ra ngay lập tức, liền thả lỏng ngồi lại trên ghế sopha, vén áo đưa ngực cho con.
Đường Quân Hòa rõ ràng là cực kỳ cao hứng, vươn tay nắm lấy bộ ngực mềm mại của Thẩm An Hoa, mút lấy dòng sữa ngọt ngào. Sau khi con bắt đầu bú, Thẩm An Hoa thoải mái mà thở phào một hơi, đã mấy hôm nay cậu thường cứng lên khó chịu. Vì Quân Hòa đã bắt đầu chậm rãi học ăn mấy thứ rắn cho nên Thẩm An Hoa cũng không phải thường xuyên cho con bú. Bộ ngực trước nay sưng lên vẫn do Đường Thiên giải quyết, mấy bữa anh không bên cạnh, Thẩm An Hoa lại ngượng không tự mình bóp sữa ra ngoài cho nên, ha ha, đành phải giải quyết như thế này.
Đường Quân Hòa bú rất nhanh, chẳng bao lâu Thẩm An Hoa liền đem Đường Quân Hòa quay sang ngực bên kia. Một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Quân Hòa, ánh mắt vô tình liếc đến chiếc di động trên sopha. Thẩm An Hoa vừa nhận được một cú điện thoại, là của mẹ Lam Quy Dương gọi đến, muốn hẹn cậu chiều mai gặp mặt. Không biết vì lý do gì mà phải gặp cậu ở bên ngoài?Giữa hai người dường như chẳng có gì để nói cả, chẳng lẽ là về chuyện của Lam Quy Dương, hai người nếu có điểm chung thì hẳn là Lam Quy Dương đi? Nhưng mình và Lam Quy Dương có chuyện gì đâu?Thẩm An Hoa từ từ chìm vào trầm tư.
Đột nhiên từ trên sopha truyền đến âm thanh:“An An, là ông xã nha, mau tiếp điện thoại, mau tiếp điện thoại~~” Âm thanh có chút lớn làm Đường Quân Hòa giật mình sợ rồi ngậm miệng cắn cậu một miếng.
“Đau!”
Thẩm An Hoa giật mình cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của con, cười khổ với tay lấy điện thoại, tuy rằng chỉ là mấy cái răng mới nhú nhưng bị cắn vào cái chỗ đó, thật tình là rất đau a.
Thẩm An Hoa ấn nút nghe: “Alô.”
“Bà xã, hôm nay có nhớ anh lắm không?”
Từ di động truyền đến âm thanh khàn khàn nhưng vui vẻ của Đường Thiên, Thẩm An Hoa lập tức mở miệng cười, ngọt ngào trong lòng, ngoài miệng vẫn giả vờ lạnh lùng:
“Anh nhàn quá nhỉ, không làm việc à.”
Đường Thiên dường như chẳng bị đả kích tí nào, tiếp tục ha ha cười nói:
“Ngượng à nha, ngoài miệng không thừa nhận, trong lòng nhất định là nhớ ông xã này muốn chết đi. Bảo bối, anh rất muốn lập tức nhìn thấy em, có phải em cũng muốn gặp anh không? Anh đoán chắc chắn có nha.”
“Không có đâu.” Thẩm An Hoa đỏ mặt phản bác.
“Bà xã, chờ anh, anh lập tức sẽ giải trừ nỗi đau tương tư của em. Anh yêu em, bảo bối.”
Đang nói dở, Đường Thiên đột ngột cúp máy, Thẩm An Hoa tròn mắt nhìn chằm chằm cái di động, vừa rồi hình như cậu vừa nghe một tiếng ‘đinh’ trong ống nghe, đó là âm thanh của thang máy. Đúng là không rõ anh ta lại làm trò quỷ gì nữa, Thẩm An Hoa lắc đầu cất điện thoại đi.
Cúi đầu nhìn con, cảm thấy tạm ổn, Thẩm An Hoa bế Đường Quân Hòa ra rồi kéo áo xuống. Không còn việc gì làm, chắc là nên đi xem bà Lý có cần giúp gì không, Thẩm An Hoa vừa nghĩ vừa bế Đường Quân Hòa đứng dậy hướng về nhà bếp.
Lúc này sau lưng cậu truyền đến âm thanh mở cửa mơ hồ, Thẩm An Hoa vừa tính quay người xem có chuyện gì thì cả người đã bị ôm vào một vòng tay phong trần mệt mỏi. Anh đưa mặt vùi vào cổ Thẩm An Hoa, cái mũi và gò má có chút lạnh lạnh dán vào làn da ấm áp, làm cho Thẩm An Hoa không khỏi rùng mình một cái.
“Bà xã! Anh về rồi.”
Hơi thở ấm áp phun lên làn da ở cổ Thẩm An Hoa, cậu không kìm được mềm nhũn cả người chui vào vòng tay ấm áp đó. Chậm chậm nói:
“Sao anh về được thế?”
Đường Thiên ha ha cười hai tiếng, đương nhiên là hài lòng với hiệu quả của cú đột kích của mình: “Vì anh nhớ em quá nên mới nhanh chóng chấm dứt công việc, về đoàn tụ với em a.”
Bà Lý nghe được âm thanh lạ bây giờ mới chạy lên xem có chuyện gì, thấy là Đường Thiên mới yên lòng, đang định nói thì thấy Đường Thiên liếc mắt ra hiệu, bà Lý ngầm hiểu im lặng đi qua bế Đường Quân Hòa đi.
Đường Quân Hòa vừa mới bị bế đi, Đường Thiên lập tức một tay đỡ lưng một tay nâng gối, nhẹ nhàng bế Thẩm An Hoa lên. Tuy rằng Thẩm An Hoa sau khi mang thai nặng hơn rất nhiều, nhưng cánh tay được luyện tập hằng ngày của Đường Thiên cũng chẳng tốn sức cũng bế được cậu. Thẩm An Hoa phát ra một tiếng rên sợ hãi nho nhỏ, Đường Thiên cười hôn nhẹ bờ môi cậu, sủng nịch nói:
“Nặng thêm? Mấy hôm nay xem ra ăn thêm nhiều thứ bổ nha.”
Thẩm An Hoa vòng tay qua cổ Đường Thiên, ngượng ngùng nhìn bà Lý bên cạnh đang đứng ngắm cảnh, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Biết bà xã mình đang ngượng chín người, Đường Thiên hắc hắc cười hai tiếng, gật đầu với bà Lý một cái liền ôm vợ vào phòng. Nhìn cửa phòng đóng chặt, bà Lý đỏ mặt cảm thán: “Ai nha, người trẻ tuổi bây giờ a.”
Dùng chân đóng cửa phòng, Đường Thiên tiến lên vài bước rồi thả Thẩm An Hoa xuống giường, sau đó cúi xuống ngậm đôi môi đó mà hôn. Thẩm An Hoa từ từ nhắm mắt, vừa mắng thầm trong lòng rằng anh vừa mới về đã nghĩ đến chuyện này lại vừa rất phối hợp mở miệng cho cái lưỡi của Đường Thiên chui vào miệng mình. Đường Thiên đương nhiên vui vẻ, liếm hết một vòng miệng cậu rồi lôi kéo cái lưỡi kia vào miệng mình, mút mát liếm láp, sử hết mọi thế võ.
Bị nụ hôn cháy bỏng nồng nàn của anh khiến cho vừa đau vừa thích, Thẩm An Hoa phát ra hai âm mũi ‘ưm ưm’, hai tay cũng từ cổ Đường Thiên lần lên mái tóc rậm. Da đầu Đường Thiên bị ngón tay Thẩm An Hoa ấn ấn quá thoải mái, anh lại hôn sâu thêm một lúc nữa mới buông tha Thẩm An Hoa đang hít thở không thông, cúi đầu cắn từ cổ đến xương quai xanh.
Nụ hôn kịch liệt như vậy đã lâu Thẩm An Hoa chưa có trải qua, miệng vừa mới bị buông ra đã cố gắng hít từng hơi sâu, trái tim cũng cực lực đập mạnh. Đường Thiên nằm ở bờ ngực không ngừng phập phồng của người yêu, bất mãn vì nụ hôn đều bị áo quần che mất, cấp bách vội vã tí nữa xé nát cái áo sơ mi.
Bị sự bạo lực hiếm gặp của anh dọa, Thẩm An Hoa vội vàng ngăn cản hai tay Đường Thiên:
“Anh vội cái gì? Có phải không cho anh…”
Chữ tiếp theo Thẩm An Hoa không có nói ra. Không muốn làm bà xã mất hứng, Đường Thiên miễn cưỡng dừng lại một chút, thấy anh có vẻ mất hứng, Thẩm An Hoa không nhịn nổi buồn cười, sẵng giọng:
“Còn không kéo em dậy.”
Thấy hai má Thẩm An Hoa đỏ bừng, sóng mắt lưu chuyển, như cười lại như trách, Đường Thiên chỉ thấy miệng lưỡi khô rang, ngây người trong chốc lát mới vội vã ngồi sang bên cạnh kéo Thẩm An Hoa lên. Thẩm An Hoa khóe miệng như cười như không, hai tay cầm quần áo dễ dàng cởi hết xuống, Đường Thiên nhất thời hai mắt phát hỏa.
Hơi hơi đứng dậy, tính cởi quần áo, vừa cởi được một nửa, Thẩm An Hoa quay đầu thấy Đường Thiên ngẩn ra nhìn mình. Thẩm An Hoa thấy hai tai mình cũng cháy đỏ lên được, cúi đầu nói:
“Anh nhìn em cái gì, còn muốn em giúp anh cởi sao?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Đường Thiên hoan hô một tiếng trong ba giây đồng hồ cởi tất tần tật mọi thứ trên người mình xuống, sau đó kéo Thẩm An Hoa xuống, tiện tay đem lột luôn cái quần lót màu trắng nhỏ.
Quá trình này anh cố gắng không đè vào bụng Thẩm An Hoa, hai người cuối cùng cũng không mặc gì tựa sát vào nhau, Đường Thiên có chút mê muội xoa xoa cái bụng hơi to lên của Thẩm An Hoa. Làn da trắng nõn của Thẩm An Hoa ở cái bụng căng căng lại càng trắng, tựa như trong suốt, thậm chí có thể thấy mấy mạch máu nhỏ màu xanh bên dưới.
_______
Đường Đường kia ~ 8- >~ lúc nài còn đần ra cái gì. Abc mà cụng phải hoan hô xao~ =)))))))~
Chắc chắn chương xau có H ~ ;;)~
Mà chap này có Đường Đường mần đã tay hẳn ~ =))))))))))~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook