Tương Ái Hảo Bất Hảo
-
Chương 15
*V*
Đã bốn tháng trôi qua, có lẽ mình cũng bị ma xui quỷ khiến cho nên mới thực sự chung sống với anh ta như là vợ chồng.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm An Hoa khi tỉnh dậy vào buổi sáng.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã 8 giờ, từ nhà bếp truyền lên tiếng Đường Thiên làm bữa sáng, thỉnh thoảng lẫn với tiếng anh kêu Thẩm Quân Hòa không được làm cái này cái kia. Thẩm An Hoa thong thả xuống giường, đêm qua cái nơi bị anh ta lấy lí do mừng bức tranh hoàn thành mà sử dụng quá độ đã được tẩy rửa sạch sẽ, chỉ có chút đau, khó chịu nhất là phần eo, Thẩm An Hoa vịn eo chậm rãi đi về phía nhà tắm, cảm thấy mình như một ông già.
Vệ sinh buổi sáng xong, Thẩm An Hoa lần thứ hai chậm rãi đi tới bàn ăn ngồi xuống, Thẩm Quân Hòa đã bảy tháng được nuôi mũm ma mũm mĩm văn vẹo trong nôi đòi papa bế. Thấy đứa con bảo bối của mình, Thẩm An Hoa không khỏi mỉm cười, cúi xuống bế con lên, trên gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn hôn “chóc” một cái, cười nói:
“Buổi sáng an lành, Quân Hòa.”
Bế con trong lòng, Thẩm An Hoa vừa quay người liền rơi vào miệng sói của người nào đó, sau năm phút hôn nồng nàn, Đường Thiên mới lưu luyến rời ra, thấy người yêu vì mình mà đỏ bừng khuôn mặt, anh liền mặt mày rạng rỡ nói:
“Buổi sáng an lành, An An của anh.”
Tuy đã vô số lần cảnh cáo cái tên đang cười như hồ ly trước mắt rằng không được dùng cái phương pháp này chúc buổi sáng an lành rồi, nhưng cái tên ấy làm gì có chuyện ngoan ngoãn nghe lời cậu, Thẩm An Hoa cũng đành phải chấp nhận cái kiểu chúc này, nhấc đôi môi đỏ mọng bị hôn đến hơi sưng, Thẩm An Hoa nói: “An lành.”
Cười tủm tỉm đem bữa sáng dọn lên bàn ăn, Đường Thiên bế con đến nôi, ngồi bên cạnh Thẩm An Hoa, bắt đầu cùng vợ ngọt ngào dùng bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Đường Thiên đi rửa bát, Thẩm An Hoa vì công việc đã đến lúc rảnh rỗi, nhàn hạ ngồi trên sopha xem tin tức buổi sáng, thuận tiện cho con bú sữa.
Đến lúc từ TV truyền đến thanh âm báo giờ, Thẩm An Hoa mới quay qua, cáu kỉnh hỏi anh:
”9 giờ rồi, anh còn không đi làm?”
Đang phơi nốt bộ quần áo cuối cùng, Đường Thiên cao giọng đáp:
“Hôm nay không đi, đợi lát nữa chúng ta về nhà, mang theo Quân Hòa quay về luôn.”
Cái gì?! Lời Đường Thiên nói làm Thẩm An Hoa có cảm giác bị người ta đánh một cây gậy vào đầu, nhận ra rằng anh muốn ngả bài với cả gia đình, cậu lập tức lớn tiếng phản đối:
“Không muốn! Em không muốn quay về!”
Đóng nắp máy giặt, Đường Thiên đi tới bên cạnh Thẩm An Hoa ngồi xuống, thấy cậu nhất quyết nhìn chằm chằm cái TV, giận dỗi chẳng nhìn mình, anh thầm cảm thấy có chút buồn cười, bèn đem điều khiển tắt ngay cái thứ đang ngăn cản sự giao lưu tình cảm giữa hai người đi. Rồi anh nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng đem mặt Thẩm An Hoa đối diện với mình.
Thẩm An Hoa hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới chịu nhìn Đường Thiên, anh lập tức thức thời buông tay. Đường Thiên cười nói: “Em lâu như vậy không về nhà, cha nhất định rất nhớ em, hơn nữa, anh nghĩ cha nhất định muốn gặp cháu trai của mình. Quay về đi, có được không?”
“Em không muốn.” Thẩm An Hoa vô thức ôm chặt con trong tay, quật cường nói.
Hiểu sự bất an trong lòng người yêu, ánh mắt Đường Thiên toát ra vẻ yêu thương, liền dịu dàng dùng chất giọng trầm trầm chậm rãi nói:
“An An, không phải sợ. Không ai cướp Quân Hòa đi đâu, con sẽ mãi mãi trong vòng tay em, đừng sợ. Anh làm như thế này, nhất định đã có chuẩn bị rồi, không có ai có thể phản đối chúng ta ở bên nhau đâu.”
Đường Thiên giơ cánh tay kéo Thẩm An Hoa vào lòng mình, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu cậu, tiếp tục nói:
“Anh muốn gia đình chúng ta quang minh chính đại, anh sẽ khiến cho tất cả mọi người thừa nhận chúng ta, anh muốn nói cho mọi người biết, chúng ta ở bên nhau, sẽ không có chỗ cho bất cứ kẻ nào khác.”
Anh yêu em.
Hơi quay đầu, để gương mặt mình dụi sâu vào ***g ngực rắn chắc của anh, mùi xà bông tắm hương chanh hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt trở thành một mùi vị mê người, Thẩm An Hoa bỗng có cảm giác yên tâm, thở dài nói:
“Em nghĩ chắc bị anh thuyết phục rồi.”
Trong lòng ngập tràn vui sướng, Đường Thiên nâng gương mặt Thẩm An Hoa lên, ấn lên môi cậu một nụ hôn sâu, ôn nhu nói:
“Đi thay quần áo đi, chúng ta sẽ lên đường.”
******
Từ xe đi xuống, Thẩm An Hoa ôm Thẩm Quân Hòa đứng trước cửa căn nhà mình đã sống hơn mười một năm, từng viên gạch, từng khóm cây bụi cỏ đều quen thuộc khiến cậu không biết nên dùng ngôn ngữ gì để cảm khái. Cậu thầm thì với Quân Hòa:
“Chỗ này, đã từng là nhà của papa.”
“Sau này cũng thế.” Thẩm An Hoa vừa quay lại, liền bị anh vừa cất xe xong ôm lấy eo, ngữ khí chắc chắn của anh làm Thẩm An Hoa có chút thoải mái mà cười cười.
“Đại thiếu gia đã về.”
Vừa mới đi vào phòng khách, Thẩm An Hoa cứng người dừng bước, hơi có chút giận dữ nói: “Sao tất cả mọi người đều ở đây, chẳng phải chỉ gặp cha thôi sao?”
Đường Thiên cười gian nói: “Đương nhiên là vì muốn cho cả Đường gia thấy mặt bà xã của anh rồi, sao lại để cho các em trai em gái không biết chị dâu là ai được.”Nói xong, anh dùng lực lôi cậu vào phòng khách nơi mọi người đang chờ.
Thấy Đường Thiên kéo vào Thẩm An Hoa đang bế con nhỏ xuất hiện, ngoại trừ lục thiếu gia 6 tuổi và Đường Hữu Tông đã biết chuyện từ trước ra thì những người khác được thông báo là về gặp nàng dâu đều ngây người. Do bình thường được dạy dỗ biểu cảm lịch sự, nên không ai thể hiện ra mặt là giật mình, chỉ trừ con mắt dại ra cùng hành động bị khựng lại của mọi người mà đoán được tâm tình của họ.
Nhờ ngũ thiếu gia Đường Phong rất yêu mến anh cả mà mười phần hưng phấn ngọt ngào gọi một tiếng “đại ca” mọi người mới tỉnh lại, thần sắc phức tạp.
Cười cười trả lời Đường Phong, Đường Thiên lôi Thẩm An Hoa ngồi xuống trên cái ghế mà người làm vừa đưa tới, đành vậy thôi, sopha đã bị ngồi đầy rồi. Đợi hai người ngồi xong, Đường Thiên cười nói:
“Ba, dì Hương, con đã tìm được người làm bạn suốt đời, là An An. Đường Ương, Đường Vân, Đường Phong, Đường Nguyệt, từ nay về sau cậu ấy sẽ là chị dâu của các em.”
Ánh mắt của sáu người chuyển tới chuyển lui trên hai người, những ánh mắt này có kinh ngạc, có nghi hoặc, có hiếu kỳ, có thờ ơ, cũng có một chút coi thường. Thẩm An Hoa thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên chấp nhận tất cả. Tựa như đã yên lặng một thế kỷ, cuối cùng tứ thiếu gia Đường Vân là người đầu tiên mở miệng:
“Nhưng mà đại ca, đứa nhỏ kia, rốt cuộc là thế nào?”
Nhắc tới con, ánh mắt vốn dĩ đã bắt đầu trở nên sắc nhọn cũng dịu dàng vài phần, Đường Thiên cười nói:
“Nó hả, tên Quân Hòa, là con của anh và An An.”
Cuối cùng, Đường Thiên vờ như lơ đãng dùng ánh mắt đối thượng với Đường Hữu Tông, Đường Hữu Tông vẫn chưa nói gì.
Cuối cùng cũng có thể nhìn tận mắt đứa nhỏ này, là đứa cháu đầu tiên của mình. Nhìn đứa cháu khỏe mạnh đáng yêu, lại nhìn “mẹ” đứa trẻ, vẻ ngoài mềm mại của Thẩm An Hoa khiến Đường Hữu Tông nhớ lại người đàn bà xinh đẹp kia trong cuộc đời mình – Lam Tống Dao, mẹ của Thẩm An Hoa. Lại nhớ đến đêm qua con trai cầm báo cáo về thân thể cùng với hai bản kiểm tra DNA của cha con họ Thẩm đưa cho mình, ông liếc nhìn ánh mắt đầy tình ý của hai người.
Đường Hữu Tông nghĩ, con trai đã trưởng thành, muốn theo đuổi hạnh phúc của nó, ông cũng không nên xen vào làm gì, hơn nữa đối tượng là An Hoa do chính mình nuôi lớn lên, ông biết, An Hoa là đứa trẻ tốt. Huống chi, hai người là một, không hề có chút khó khăn nào, nhanh như thế liền sinh ra cho mình một đứa cháu mũm mĩm, ông có cái lý do gì để phản đối đây? Tống Dao trên trời có linh thiêng, cũng nhất định mong muốn đứa con duy nhất của mình có thể hạnh phúc.
Nghĩ xong, Đường Hữu Tông mới nói: “Cha muốn bế nó một chút.”
Thấy Thẩm An Hoa bất động, ông liền nói thêm: “Cha nói Quân Hòa.”
“Lão gia!” Chung Mỹ Hương thét nhỏ một tiếng, lẽ nào Đường Hữu Tông muốn chính thức nhận cái loại dã chủng chẳng biết từ đâu tới này?
Đường Hữu Tông không để ý đến vợ mình, chỉ nhìn Thẩm An Hoa. Thẩm An Hoa ngây người một chút, dưới ánh mắt cổ vũ của Đường Thiên, cậu đứng lên, tiến về phía trước vài bước, cúi xuống đưa con tới hai cánh tay đã mở ra chờ đón của Đường Hữu Tông. Nhìn Đường Hữu Tông bế Thẩm Quân Hòa, đứa con từ xưa đến nay chẳng biết sợ là gì của mình cũng không hề khóc, chỉ mở to đôi mắt đen tò mò nhìn nhìn, Thẩm An Hoa mới mới xoay người trở về ngồi bên cạnh Đường Thiên.
Đường Hữu Tông là một người đàn ông rất quyến rũ, mặc dù đã năm mươi tư tuổi, nhưng nhờ bảo dưỡng thỏa đáng cùng chăm chỉ luyện tập mà vẫn phi thường trẻ trung khỏe mạnh, nhất là lúc đứng cùng Đường Thiên thì càng nhiều người hiểu lầm bọn họ là hai anh em. Trong lòng Thẩm An Hoa, người đàn ông đã đưa tay ra giúp đỡ mẹ con cậu trong hoàn cảnh khốn cùng này vẫn nặng một mối ân tình.
Hôm nay cậu có thể bị mang tiếng là câu dẫn nam nhân, ái nam ái nữ, tuy rằng bản thân cậu không sợ, nhưng đối mặt với suy nghĩ của người đàn ông đã sắm vai người cha vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình, cậu có chút lo lắng.
Chơi với đứa cháu ngoan một hồi, Đường Hữu Tông mới ngẩng đầu nói:
“Có làm hôn lễ hay không các con tự bàn bạc với nhau, đứa con của An Hoa coi như là người Đường gia chúng ta, nhà ở Tân Minh Sơn cùng với cái xe kia coi như là quà cho hôn lễ của các con. Đúng rồi, Quân Hòa phải sửa về họ Đường, dù sao cũng là trưởng tôn của Đường gia. Tốt rồi, có thể dâng trà rồi đó.”
“Lão gia! Mình thật sự đồng ý cái chuyện này sao?!”
Chung Mỹ Hương có chút không dám tin, Đường Hữu Tông thực sự thừa nhận thân phận của hai cha con này, vậy bà và con trai Đường Phong chẳng phải càng thêm không có địa vị sao?!
Nghi vấn của Chung Mỹ Hương nhận được một cái liếc mắt lạnh lùng của Đường Thiên, bà ta tuy không cam lòng nhưng cũng đành im lặng, nhưng người khác đều biết đại ca mình lợi hại, hơn nữa theo lời cha nói, bọn họ không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Từ nay về sau, Thẩm An Hoa vỗn dĩ là em, trở thành chị dâu của tất cả mọi người.
_________
*tung bông* về làm dâu nhà ngừ ta rồi nha ~ Đường Đường An An ~ XD~~ sao mình pấn thế ~ XDDD *trái tim bay tung tóe*
Đã bốn tháng trôi qua, có lẽ mình cũng bị ma xui quỷ khiến cho nên mới thực sự chung sống với anh ta như là vợ chồng.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm An Hoa khi tỉnh dậy vào buổi sáng.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã 8 giờ, từ nhà bếp truyền lên tiếng Đường Thiên làm bữa sáng, thỉnh thoảng lẫn với tiếng anh kêu Thẩm Quân Hòa không được làm cái này cái kia. Thẩm An Hoa thong thả xuống giường, đêm qua cái nơi bị anh ta lấy lí do mừng bức tranh hoàn thành mà sử dụng quá độ đã được tẩy rửa sạch sẽ, chỉ có chút đau, khó chịu nhất là phần eo, Thẩm An Hoa vịn eo chậm rãi đi về phía nhà tắm, cảm thấy mình như một ông già.
Vệ sinh buổi sáng xong, Thẩm An Hoa lần thứ hai chậm rãi đi tới bàn ăn ngồi xuống, Thẩm Quân Hòa đã bảy tháng được nuôi mũm ma mũm mĩm văn vẹo trong nôi đòi papa bế. Thấy đứa con bảo bối của mình, Thẩm An Hoa không khỏi mỉm cười, cúi xuống bế con lên, trên gương mặt tròn trịa nhỏ nhắn hôn “chóc” một cái, cười nói:
“Buổi sáng an lành, Quân Hòa.”
Bế con trong lòng, Thẩm An Hoa vừa quay người liền rơi vào miệng sói của người nào đó, sau năm phút hôn nồng nàn, Đường Thiên mới lưu luyến rời ra, thấy người yêu vì mình mà đỏ bừng khuôn mặt, anh liền mặt mày rạng rỡ nói:
“Buổi sáng an lành, An An của anh.”
Tuy đã vô số lần cảnh cáo cái tên đang cười như hồ ly trước mắt rằng không được dùng cái phương pháp này chúc buổi sáng an lành rồi, nhưng cái tên ấy làm gì có chuyện ngoan ngoãn nghe lời cậu, Thẩm An Hoa cũng đành phải chấp nhận cái kiểu chúc này, nhấc đôi môi đỏ mọng bị hôn đến hơi sưng, Thẩm An Hoa nói: “An lành.”
Cười tủm tỉm đem bữa sáng dọn lên bàn ăn, Đường Thiên bế con đến nôi, ngồi bên cạnh Thẩm An Hoa, bắt đầu cùng vợ ngọt ngào dùng bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Đường Thiên đi rửa bát, Thẩm An Hoa vì công việc đã đến lúc rảnh rỗi, nhàn hạ ngồi trên sopha xem tin tức buổi sáng, thuận tiện cho con bú sữa.
Đến lúc từ TV truyền đến thanh âm báo giờ, Thẩm An Hoa mới quay qua, cáu kỉnh hỏi anh:
”9 giờ rồi, anh còn không đi làm?”
Đang phơi nốt bộ quần áo cuối cùng, Đường Thiên cao giọng đáp:
“Hôm nay không đi, đợi lát nữa chúng ta về nhà, mang theo Quân Hòa quay về luôn.”
Cái gì?! Lời Đường Thiên nói làm Thẩm An Hoa có cảm giác bị người ta đánh một cây gậy vào đầu, nhận ra rằng anh muốn ngả bài với cả gia đình, cậu lập tức lớn tiếng phản đối:
“Không muốn! Em không muốn quay về!”
Đóng nắp máy giặt, Đường Thiên đi tới bên cạnh Thẩm An Hoa ngồi xuống, thấy cậu nhất quyết nhìn chằm chằm cái TV, giận dỗi chẳng nhìn mình, anh thầm cảm thấy có chút buồn cười, bèn đem điều khiển tắt ngay cái thứ đang ngăn cản sự giao lưu tình cảm giữa hai người đi. Rồi anh nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng đem mặt Thẩm An Hoa đối diện với mình.
Thẩm An Hoa hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới chịu nhìn Đường Thiên, anh lập tức thức thời buông tay. Đường Thiên cười nói: “Em lâu như vậy không về nhà, cha nhất định rất nhớ em, hơn nữa, anh nghĩ cha nhất định muốn gặp cháu trai của mình. Quay về đi, có được không?”
“Em không muốn.” Thẩm An Hoa vô thức ôm chặt con trong tay, quật cường nói.
Hiểu sự bất an trong lòng người yêu, ánh mắt Đường Thiên toát ra vẻ yêu thương, liền dịu dàng dùng chất giọng trầm trầm chậm rãi nói:
“An An, không phải sợ. Không ai cướp Quân Hòa đi đâu, con sẽ mãi mãi trong vòng tay em, đừng sợ. Anh làm như thế này, nhất định đã có chuẩn bị rồi, không có ai có thể phản đối chúng ta ở bên nhau đâu.”
Đường Thiên giơ cánh tay kéo Thẩm An Hoa vào lòng mình, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu cậu, tiếp tục nói:
“Anh muốn gia đình chúng ta quang minh chính đại, anh sẽ khiến cho tất cả mọi người thừa nhận chúng ta, anh muốn nói cho mọi người biết, chúng ta ở bên nhau, sẽ không có chỗ cho bất cứ kẻ nào khác.”
Anh yêu em.
Hơi quay đầu, để gương mặt mình dụi sâu vào ***g ngực rắn chắc của anh, mùi xà bông tắm hương chanh hòa cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt trở thành một mùi vị mê người, Thẩm An Hoa bỗng có cảm giác yên tâm, thở dài nói:
“Em nghĩ chắc bị anh thuyết phục rồi.”
Trong lòng ngập tràn vui sướng, Đường Thiên nâng gương mặt Thẩm An Hoa lên, ấn lên môi cậu một nụ hôn sâu, ôn nhu nói:
“Đi thay quần áo đi, chúng ta sẽ lên đường.”
******
Từ xe đi xuống, Thẩm An Hoa ôm Thẩm Quân Hòa đứng trước cửa căn nhà mình đã sống hơn mười một năm, từng viên gạch, từng khóm cây bụi cỏ đều quen thuộc khiến cậu không biết nên dùng ngôn ngữ gì để cảm khái. Cậu thầm thì với Quân Hòa:
“Chỗ này, đã từng là nhà của papa.”
“Sau này cũng thế.” Thẩm An Hoa vừa quay lại, liền bị anh vừa cất xe xong ôm lấy eo, ngữ khí chắc chắn của anh làm Thẩm An Hoa có chút thoải mái mà cười cười.
“Đại thiếu gia đã về.”
Vừa mới đi vào phòng khách, Thẩm An Hoa cứng người dừng bước, hơi có chút giận dữ nói: “Sao tất cả mọi người đều ở đây, chẳng phải chỉ gặp cha thôi sao?”
Đường Thiên cười gian nói: “Đương nhiên là vì muốn cho cả Đường gia thấy mặt bà xã của anh rồi, sao lại để cho các em trai em gái không biết chị dâu là ai được.”Nói xong, anh dùng lực lôi cậu vào phòng khách nơi mọi người đang chờ.
Thấy Đường Thiên kéo vào Thẩm An Hoa đang bế con nhỏ xuất hiện, ngoại trừ lục thiếu gia 6 tuổi và Đường Hữu Tông đã biết chuyện từ trước ra thì những người khác được thông báo là về gặp nàng dâu đều ngây người. Do bình thường được dạy dỗ biểu cảm lịch sự, nên không ai thể hiện ra mặt là giật mình, chỉ trừ con mắt dại ra cùng hành động bị khựng lại của mọi người mà đoán được tâm tình của họ.
Nhờ ngũ thiếu gia Đường Phong rất yêu mến anh cả mà mười phần hưng phấn ngọt ngào gọi một tiếng “đại ca” mọi người mới tỉnh lại, thần sắc phức tạp.
Cười cười trả lời Đường Phong, Đường Thiên lôi Thẩm An Hoa ngồi xuống trên cái ghế mà người làm vừa đưa tới, đành vậy thôi, sopha đã bị ngồi đầy rồi. Đợi hai người ngồi xong, Đường Thiên cười nói:
“Ba, dì Hương, con đã tìm được người làm bạn suốt đời, là An An. Đường Ương, Đường Vân, Đường Phong, Đường Nguyệt, từ nay về sau cậu ấy sẽ là chị dâu của các em.”
Ánh mắt của sáu người chuyển tới chuyển lui trên hai người, những ánh mắt này có kinh ngạc, có nghi hoặc, có hiếu kỳ, có thờ ơ, cũng có một chút coi thường. Thẩm An Hoa thẳng lưng, vẻ mặt thản nhiên chấp nhận tất cả. Tựa như đã yên lặng một thế kỷ, cuối cùng tứ thiếu gia Đường Vân là người đầu tiên mở miệng:
“Nhưng mà đại ca, đứa nhỏ kia, rốt cuộc là thế nào?”
Nhắc tới con, ánh mắt vốn dĩ đã bắt đầu trở nên sắc nhọn cũng dịu dàng vài phần, Đường Thiên cười nói:
“Nó hả, tên Quân Hòa, là con của anh và An An.”
Cuối cùng, Đường Thiên vờ như lơ đãng dùng ánh mắt đối thượng với Đường Hữu Tông, Đường Hữu Tông vẫn chưa nói gì.
Cuối cùng cũng có thể nhìn tận mắt đứa nhỏ này, là đứa cháu đầu tiên của mình. Nhìn đứa cháu khỏe mạnh đáng yêu, lại nhìn “mẹ” đứa trẻ, vẻ ngoài mềm mại của Thẩm An Hoa khiến Đường Hữu Tông nhớ lại người đàn bà xinh đẹp kia trong cuộc đời mình – Lam Tống Dao, mẹ của Thẩm An Hoa. Lại nhớ đến đêm qua con trai cầm báo cáo về thân thể cùng với hai bản kiểm tra DNA của cha con họ Thẩm đưa cho mình, ông liếc nhìn ánh mắt đầy tình ý của hai người.
Đường Hữu Tông nghĩ, con trai đã trưởng thành, muốn theo đuổi hạnh phúc của nó, ông cũng không nên xen vào làm gì, hơn nữa đối tượng là An Hoa do chính mình nuôi lớn lên, ông biết, An Hoa là đứa trẻ tốt. Huống chi, hai người là một, không hề có chút khó khăn nào, nhanh như thế liền sinh ra cho mình một đứa cháu mũm mĩm, ông có cái lý do gì để phản đối đây? Tống Dao trên trời có linh thiêng, cũng nhất định mong muốn đứa con duy nhất của mình có thể hạnh phúc.
Nghĩ xong, Đường Hữu Tông mới nói: “Cha muốn bế nó một chút.”
Thấy Thẩm An Hoa bất động, ông liền nói thêm: “Cha nói Quân Hòa.”
“Lão gia!” Chung Mỹ Hương thét nhỏ một tiếng, lẽ nào Đường Hữu Tông muốn chính thức nhận cái loại dã chủng chẳng biết từ đâu tới này?
Đường Hữu Tông không để ý đến vợ mình, chỉ nhìn Thẩm An Hoa. Thẩm An Hoa ngây người một chút, dưới ánh mắt cổ vũ của Đường Thiên, cậu đứng lên, tiến về phía trước vài bước, cúi xuống đưa con tới hai cánh tay đã mở ra chờ đón của Đường Hữu Tông. Nhìn Đường Hữu Tông bế Thẩm Quân Hòa, đứa con từ xưa đến nay chẳng biết sợ là gì của mình cũng không hề khóc, chỉ mở to đôi mắt đen tò mò nhìn nhìn, Thẩm An Hoa mới mới xoay người trở về ngồi bên cạnh Đường Thiên.
Đường Hữu Tông là một người đàn ông rất quyến rũ, mặc dù đã năm mươi tư tuổi, nhưng nhờ bảo dưỡng thỏa đáng cùng chăm chỉ luyện tập mà vẫn phi thường trẻ trung khỏe mạnh, nhất là lúc đứng cùng Đường Thiên thì càng nhiều người hiểu lầm bọn họ là hai anh em. Trong lòng Thẩm An Hoa, người đàn ông đã đưa tay ra giúp đỡ mẹ con cậu trong hoàn cảnh khốn cùng này vẫn nặng một mối ân tình.
Hôm nay cậu có thể bị mang tiếng là câu dẫn nam nhân, ái nam ái nữ, tuy rằng bản thân cậu không sợ, nhưng đối mặt với suy nghĩ của người đàn ông đã sắm vai người cha vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình, cậu có chút lo lắng.
Chơi với đứa cháu ngoan một hồi, Đường Hữu Tông mới ngẩng đầu nói:
“Có làm hôn lễ hay không các con tự bàn bạc với nhau, đứa con của An Hoa coi như là người Đường gia chúng ta, nhà ở Tân Minh Sơn cùng với cái xe kia coi như là quà cho hôn lễ của các con. Đúng rồi, Quân Hòa phải sửa về họ Đường, dù sao cũng là trưởng tôn của Đường gia. Tốt rồi, có thể dâng trà rồi đó.”
“Lão gia! Mình thật sự đồng ý cái chuyện này sao?!”
Chung Mỹ Hương có chút không dám tin, Đường Hữu Tông thực sự thừa nhận thân phận của hai cha con này, vậy bà và con trai Đường Phong chẳng phải càng thêm không có địa vị sao?!
Nghi vấn của Chung Mỹ Hương nhận được một cái liếc mắt lạnh lùng của Đường Thiên, bà ta tuy không cam lòng nhưng cũng đành im lặng, nhưng người khác đều biết đại ca mình lợi hại, hơn nữa theo lời cha nói, bọn họ không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Từ nay về sau, Thẩm An Hoa vỗn dĩ là em, trở thành chị dâu của tất cả mọi người.
_________
*tung bông* về làm dâu nhà ngừ ta rồi nha ~ Đường Đường An An ~ XD~~ sao mình pấn thế ~ XDDD *trái tim bay tung tóe*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook