*V*

Vừa cúp máy được không bao lâu, điện thoại lại reo lên lần thứ hai. Thẩm An Hoa thấy có chút kì quái, không phải vẫn là Doãn Tích Nhiên gọi đấy chứ? Nghĩ như vậy, cánh tay đang vươn ra lấy điện thoại có chút ngập ngừng, nhưng dẫu sao cậu vẫn nhấc máy lên.

“Này, An Hoa, Quy Dương đây, làm gì mà tiếp máy chậm thế?” Tiếng Lam Quy Dương từ đầu dây bên kia nghi hoặc hỏi.

“A, là Quy Dương sao. Mình vừa… vừa giặt quần áo, đúng, là giặt quần áo.”

Thẩm An Hoa thở phào một hơi, trả lời có chút không tự nhiên.

Lam Quy Dương cũng không nghi ngờ gì, dùng giọng vui vẻ nói tiếp:

“Tôi sắp lên máy bay, chắc đến bữa tối là về Đài Loan, đêm nay tôi ăn cơm ở nhà cậu.”

Cái gì!? Quy Dương đi công tác sắp về? Thẩm An Hoa bị cái tin này làm cho đứng cả người. Trước đây cậu vốn để cho Đường Thiên trụ lại vì trong khoảng thời gian này Quy Dương đang đi công tác, bây giờ cậu ấy đi công tác về rồi, nhất định là muốn đến đây, như vậy kiểu gì cũng gặp phải Đường Thiên ở nhà mình mãi không chịu đi, đến lúc đó có mọc thêm mấy cái mồm cũng không giải thích được.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Bây giờ cậu cần tìm một lí do để Lam Quy Dươngđừng tới nhà cậu, sau đó đuổi Đường Thiên đi. Chậc, nếu mà đuổi được Đường Thiên thì đã đuổi được từ lâu rồi, bây giờ phải làm sao đây?

Mà đầu dây bên kia cũng không chờ Thẩm An Hòa trả lời, quăng lại một câu “Tôi phải đi đăng kí đây, gặp lại sau, chào.” liền cúp máy. Thẩm An Hoa chưa kịp nói gì đành phiền muộn trừng mắt lườm cái điện thoại một hồi lâu mới đem điện thoại thả lên bàn trà.

Vì Thẩm Quân Hòa là đại vương dạ dày, Thẩm An Hoa sợ thiếu sữa liền đưa con sang bên ngực kia, vừa cho con bú vừa nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện Đường Thiên và Lam Quy Dương, để họ không gặp mặt. Cậu không có lý do gì cản Lam Quy Dương không được đến nhà, hơn nữa nếu vô duyên vô cớ không cho Quy Dương đến nhà, cậu ta nhất định càng cảm thấy kỳ quái cho coi.

Đột nhiên, tiếng cửa mở cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm An Hoa, giọng nói sôi nổi cực kì của anh vang lên: “An An, anh về rồi.”

Thẩm An Hoa bất đắc dĩ đảo mắt, cậu không quay đầu lại tức giận nói: “Biết rồi, cả tòa nhà đều nghe được luôn.”

Người đàn ông đó “hắc hắc” cười hai tiếng, đem rau xanh cất vào nhà bếp rồi đi đến sopha, vừa đi vừa hỏi:

“An An, em đang làm… gì thế?”

Đường Thiên chạy đến bên cạnh Thẩm An Hoa hai từ cuối gần như biến mất, ánh mắt anh trợn to nhìn hình ảnh trước mặt: Thẩm An Hoa mặc một chiếc áo T- shirt rộng thùng thình ngồi trên sopha, tay phải ôm Thẩm Quân Hòa, tay trái kéo áo lộ ra bộ ngực bằng phẳng mà mềm mại, Thẩm Quân Hòa xinh xắn đang ra sức hút cái núm vú đỏ tươi mà căng lớn, có một chút sữa tươi màu trắng tràn ra từ bên mép Thẩm Quân Hòa, bộ ngực bên kia tuy chỉ lộ ra gần nửa, thế nhưng vị trí của núm vú bên kia lộ ra rõ ràng dưới chiếc áo T- shirt lại in lại một vệt nước, có lẽ không lâu trước cũng gặp cùng cảnh ngộ.

Ánh mắt của Đường Thiên trầm xuống, anh cắn chặt môi, yết hầu trượt xuống nuốt nước miếng. Mà Thẩm An Hoa còn đang trầm tư tự hỏi làm thế nào để giải quyết chuyện tối nay, không có chút nào phát hiện, một lúc sau cậu mới nhận ra Đường Thiên vẫn đứng bên cạnh mà chưa ngồi xuống, không khỏi không nhịn được mà nói:

“Làm cái gì vậy, định đứng đó làm cột đá chắc.”

“An An…” Đường Thiên phát ra một tiếng gọi gần như rên rỉ, bất đắc dĩ nhìn người yêu chậm chạp chưa hiểu tình huống.

Rốt cục phát giác ra sự không bình thường của Đường Thiên, Thẩm An Hoa mới kì quái ngẩng lên nhìn anh, tận đến khi thấy áp lực nặng nề trong mắt người kia, cậu mới giật mình hiểu ra tình huống hiện tại, không khỏi hét khẽ một tiếng rồi nhảy dựng lên, trốn vào phòng ngủ, còn không quên khóa cửa.

Quay đầu, ánh mắt có chút mê mị nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, rồi cúi đầu nhìn tiểu đệ không nghe quản giáo đã nghếch lên, Đường Thiên trong đầu cùng lúc xuất hiện hai thanh âm.

“Ăn tươi nuốt sống đi, ngươi thấy rồi đó, thân thể ngon lành thế kia, mùi vị tuyệt vời thế kia, ngươi cam tâm để tên nhóc Quân Quân kia độc chiếm sao?”– Sắc ma Tiểu Đường.

“Không được! Khó khăn lắm An An mới chậm rãi chấp nhận sự tồn tại của ngươi, chút nữa sẽ chiếm được trái tim cậu ấy, sao lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ được?”– Lý trí Tiểu Thiên.

“Không sao hết, ngươi chưa nghe câu danh ngôn này sao? “Tình yêu đến từ hành động”! Có khi làm xong An An sẽ mở lòng khăng khăng theo ngươi đó.”– Sắc ma Tiểu Đường.

“Danh ngôn kiểu quái gì! An An cần chính là tình yêu chân thành, vạn nhất các ngươi làm xong cậu ấy sẽ nghĩ là ngươi vì thân thể mới tìm cậu ấy thì phải làm sao đây!”– Lý trí Tiểu Thiên.

“Không đâu, ngươi có thể dùng ôn nhu kiên trì dỗ dành An An, đến lúc đó… (cười *** dê giàn giụa)” – Sắc ma Tiểu Đường.

“Cái tên sắc lang này, quả thực là đồ đê tiện vô sỉ hạ lưu…”– Lý trí Tiểu Thiên.

Hai thanh âm trong óc Đường Thiên bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi, cuối cùng anh nhịn không nổi hét lên một tiếng: “Được rồi!”

Nhất thời Tiểu Đường và Tiểu Thiên bị dọa đến “bốp bốp” hai tiếng rồi biến mất. Đường Thiên cuối cùng cũng được thanh tĩnh, đưa một tay lên vuốt cái cằm láng mịn của mình, đưa ra một đại quyết định.

Xoay người không chút do dự di đến phòng ngủ, đứng ở ngoài cửa, Đường Thiên đầu tiên thử mở cửa, đương nhiên là đã bị khóa. Tuy nhiên, Đường Thiên mỉm cười, đưa tay vào túi quần lấy ra một cái chìa khóa, sau đó anh dễ dàng mở cửa vào phòng.

Trong phòng Thẩm An Hoa đang ngồi ở chiếc ghế sopha nhỏ, nghe được tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại, chỉ lườm một cái, giọng điệu đanh thép nói:

“Vào làm gì, đi ra ngoài!”

“Hắc hắc.”

Đường Thiên cười hai tiếng nịnh nọt tiến đến gần Thẩm An Hoa:

“Đừng giận mà, anh đâu có cố ý nhìn đâu.”

Tự thì thụt trong lòng, đương nhiên là anh cố ý rồi~ Sau đó anh cúi đầu nhìn Tiểu Quân Hòa đã no đang chơi đùa, nói với Thẩm An Hoa:

“Em xem có phải Quân Quân ăn no rồi không? Hay là ăn no quá rồi cũng nên.”

Nghe Đường Thiên nói, Thẩm An Hoa gật đầu nhìn Thẩm Quân Hòa, liền bế Thẩm Quân Hòa ra, thả áo xuống, dùng tay lau nước miếng cùng với sữa trên cái miệng nhỏ nhắn. Đột nhiên phát hiện ra Đường Thiên không có ý định bỏ đi. Thẩm An Hoa vì vậy nghĩ, mình bây giờ nói chuyện với anh ta, tìm một lý do nào đó đem anh ta đi chỗ khác một đêm? Được rồi, cứ vậy đi.

“Anh ngồi đây, em có chuyện muốn nói với anh.”

Thấy thế, Đường Thiên liền không chút khách khí ngồi xuống, tuy không biết Thẩm An Hoa định nói gì với mình, nhưng anh quyết định lần này phải mang Thẩm An Hoa cật kiền mạt tịnh*, vấn đề hàng đầu bây giờ là làm sao đem tiểu quỷ Quân Quân này giải quyết đây,

“Tối nay em có việc, anh có thể… có thể rời đi một chút không, đến ngày mai… ừm, trưa mai hãy quay lại.”

Thẩm An Hoa suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thẳng, dù sao cậu cũng đúng là có việc cần anh rời đi, cũng không tính là nói dối.

Đường Thiên vốn đang tạo dáng nghĩ một hồi coi làm thế nào để đem Thẩm An Hoa ăn tươi, nghe xong lập tức nhảy dựng, anh nheo mắt nhìn Thẩm An Hoa, cậu có thể có chuyện gì mà nhất định cần anh rời đi một lúc. Nhìn ánh mắt né tránh của Thẩm An Hoa, Đường Thiên nghĩ nhất định Thẩm An Hoa có chuyện, muốn anh đi một buổi tối rồi về… Hay là muốn gặp cái tên nhà quê* nào đó?! (này này…), mà cái tên nhà quê đó là, a! Có phải Lam Quy Dương không?!

Vừa nghĩ ra cái tên này kè kè bên cạnh Thẩm An Hoa bao nhiêu năm như vậy, Đường Thiên cảm thấy khó chịu, buột miệng:

“Có phải em muốn đi gặp Lam Quy Dương?”

Bị sự nhạy cảm của anh làm giật cả mình, Thẩm An Hoa đầu tiên là ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó chột dạ quay đầu đem mắt nhìn chỗ khác. Thẩm An Hoa trong lòng tự mắng chính mình, cậu gặp bạn bè là quang minh chính đại, việc gì phải chột dạ a, lại còn đi chột dạ với cái tay này nữa.

Thấy phản ứng của Thẩm An Hoa, Đường Thiên biết mình đoán đúng rồi. Ánh mắt anh trong nháy mắt lóe lên đầy mãnh liệt và nóng bỏng, anh bế Thẩm Quân Hòa lên, Thẩm An Hoa lúc đầu còn muốn đem con mình chắn một chút, nhưng thấy biểu tình của Đường Thiên, liền không tự chủ được mà đưa con cho Đường Thiên.

Đường Thiên đem Thẩm Quân Hòa ăn no đang vui vẻ mút ngón tay cái đưa đến cái nôi trẻ em, lấy hàng rào bảo vệ ở nôi dựng lên, sau đó dùng ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm An Hoa, cậu bị anh nhìn đến không tự nhiên cả người, đành lớn tiếng để tăng can đảm:

“Này, anh định làm gì, tôi gặp bạn cũng không được sao… A! Anh làm gì thế?!”

Thẩm An Hoa hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị đôi tay mạnh mẽ ném lên giường, nhìn Đường Thiên kiên quyết đè trên người mình, vừa cởi quần áo vừa hôn, Thẩm An Hoa tuy rằng cố sức chống cự, nhưng căn bản không có chút hiệu quả. Cậu không khỏi hối hận trong lòng, vì sao vừa nãy chạy đâu không chạy lại chạy vào phòng ngủ a!

_________

*cật kiền mạt tịnh: ăn sạch sành sanh =)))))))))))))~

Đến đây chắc các bảo bối đoán được chap sau là gì rồi đúng ko? =)))))))~~

Ai nha nha nha, ngừ ta bấn cái đoạn sắc mà Tiểu Đường vs lý trí tiểu Thiên lắm đó ~ =))))))~

*nhà quê: nguyên văn là “dã nam”: có thể hiểu là tên thô lỗ, tên hoang dã, tên nhà quê. Ngừ ta lựa ra cái từ ưa nhất đó nha ~ =)))))))))~ đúng kiểu suy nghĩ của Đường Đường mà ~ =)))))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương