Tuổi Trẻ Nổi Loạn Luôn Đẹp Nhất
-
Chương 7: Quá khứ và sự sợ hãi
Sau vụ hôn hít kia, cô đã bị cả đám trêu trọc mãi. Chuyện gì xảy ra với con vậy Thượng Đế? Thật tức chết cơ mà!!!! Huhu. Cho dù đi nữa, con muốn dành nụ hôn của mình cho người trong mộng mà. Không lẽ kiếp trước con ăn ở thất đức quá chăng? Giờ lại bị quả báo thế này!!! Thiệt là khổ mà.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại than thở cho số phận của mình.
Nhưng cũng thấy thật lạ. Đáng lẽ ra cô nên chán ghét nụ hôn đó nhưng sao có cảm giác thích thích và... lưu luyến. Haizzz...
Gạt ngay suy nghĩ mông lung đó, cô trùm chăn lại và chìm trong giấc mộng.
Ở bên kia, hắn chẳng khá hơn gì. Hắn bây giờ là say hoàn toàn. Không chỉ say về rượu mà còn say về tâm. Nụ hôn hôm nay khiến hắn hơi bất ngờ cũng có chút vui mừng. Thế nhưng, cô ấy dám lấy anh ra làm "trò đùa" thì không thể chấp nhận. Hắn chỉ dùng nụ hôn kia để trừng phạt nhưng không ngờ khiến anh phải miên man trong suy nghĩ mãi như thế này. Không lẽ rung động cô ấy rồi sao, Mã Hồng Ngọc???
Vì sự cố đêm qua nên kết quả sáng nay là...
- RUUUUU!!!! Mày dậy ngay cho tao? Sắp trễ giờ học rồi. Có tin tao đem mày bán cho thằng kia không? - Su la lối om sòm.
- Mày ồn ào quá à!! - Ru vừa nghe cái thằng cha tối qua đó thì các dây thần kinh đều dãn ra, cơn tỉnh ngủ tan hết.
- Lo mà nhanh đi. Nếu không thì... hì hì mày biết rồi đóa - Mun cảnh cáo rồi xoay người đi.
Sau 5 phút mọi thứ đâu đó đều sẵn sàng.
- Nhanh lên - Pu ra lệnh.
- Hừm xong rồi. Đi thôi - Ru khó chịu với đám bạn "thân" này.
Sáng nay, chúng tôi được tập luyện theo sự cho phép của cô hiểu trưởng. Điều đó cũng tất nhiên thôi vì thành tích của chúng tôi phải gọi là xuất chúng rồi, không ai có thể sánh bằng. Có lẽ là quá tự tin nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng theo đuổi ước mơ của riêng mình.
- Chuẩn bị vậy được rồi chứ? - Kiệt hài lòng bản thân mình khi trang phục Kiệt nhờ thiết kế làm quá sức lỗng lẫy đến từng chi tiết.
Không chỉ thế, các anh còn trang trí nơi đây thật đẹp, tạo cho một bầu không khí có thể náo nhiệt hơn rồi. Quả là nhà giàu có khác mà!!!!
- Music nào!!!!! - Vương mở âm thanh thật lớn nhưng cũng không quá ồn ào.
- Chúng ta nhảy thôi - Cơ thể của Ru bắt đầu chuyển động thì... có tiếng nói lảm nổi máu lên rồi. 😂
- Tối qua chắc cô "sung sức" lắm hay sao nhỉ!! - Tịch Bác nói có gì đó rất bí ẩn.
- Ý anh muốn nói là gì? - Ru cảm giác như vừa bị trúng tim đen.
- Tôi nói theo nghĩa đen thôi mà, cô làm gì mà trọng vấn đề lên vậy - Tịch Bác như muốn trả thù lần nữa.
- À, gì cơ... làm gì có chứ! - Trong suy nghĩ chợt hiện lên hình ảnh tối qua.
- Không có thì thôi - Tịch Bác nhún vai.
- Rồi rồi, chúng ta chia nhóm tập luyện đi nào! - Minh chỉ huy.
- Nhưng Ý cậu muốn vào nhóm nào? - Su hỏi.
- Mình vào nhóm nhảy với cậu nha - Ý khoác vai Su thân thiện nói.
- Ừm, đương nhiên là được rồi, hì hì - Su cười vì mình có thể thân thiết được với bạn ấy.
- Tài, tui với ông qua kia tập ha - Ni mở lời.
- Tùy - Tài trả lời cụt lũn khiến Ni hơi buồn.
- Nè, nhớ đừng đi xa quá nha. Vì nơi này rộng lắm lỡ không may lạc đó - Nấm cho lời khuyên.
- Ừ tao biết rồi. Tụi bây cứ yên tâm - Ni mỉm cười thay lời trấn an.
- Đi thôi, Tài - Ni nắm tay Tài chạy.
Cô vẫn hồn nhiên như vậy, thử hỏi sao anh không lo cơ chứ??? Đúng là đồ ngốc mà.
- Ở trên này có cây đa nữa kìa - Ni mắt sáng rợ vì lần đầu tiên thấy cái cây này to lớn đến vậy.
- Cô tập karate tới đai đen chưa? - Tài hỏi.
- Rồi, từ nhỏ tôi đã được tập rồi.
"Cũng phải thôi, chúng ta ở bên nhau trong suốt khoảng thời gian đó mà..."
- Cô đấu với tôi thử xem.
- Ok.
Cả hai vật lộn được một lúc thì... bước chân của Ni lùi lại bỗng...
- Á...
- CẨN THẬN!!!!
Vì tiếng hét của Ni mà chúng tôi cảm thấy hoang mang và cả bọn đi kiếm Ni và Tài.
- Hãy giữ chặt tay tôi, không được buông biết chưa?
Hiện tại, Ni đang mắc bẫy cái hố cũng khá sâu nhưng vì ánh sáng mặt trời chiếu rọi cũng đủ biết được rằng ở dưới đó có gì? Tài đã phát hiện ra nhưng anh tỏ ra hết sức bình tĩnh để cô không hề hay biết.
- Huhu, liệu có ổn không? Tôi sợ lắm - Theo phản xạ, Ni chuẩn bị nhìn xuống.
- KHÔNG, cô tuyệt đối không được nhìn xuống. Hãy nhìn tôi này, ở dưới đó rất nhiều điều nguy hiểm nên cô nhìn tôi đi sẽ bớt sợ hơn. Hãy luôn tin tôi, sẽ không sao hết - Ánh mắt của Tài tỏ vẻ lo sợ, anh sợ lại mất cô thêm lần nữa...
- Ừm... tôi biết rồi - Ni cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó, cả đám chạy đến hỏi han.
- Có chuyện gì vậy? - Su hỏi.
- Ủa, sao không thấy Ni đâu vậy? - Rô ngơ ngác.
- Tụi bây... mau qua đây giúp tao với - Tài thở hồng hộc vì mất sức.
- Hả, Ni sao mày lại bị rơi xuống đó vậy? - Ru thắc mắc.
- Bà ơi, nhìn kĩ lại đi nó chưa có rơi mà đang lơ lững cùng với bàn tay kia kìa - Pu lắc đầu.
- Các cô còn có thể giỡn nữa à? Mau tìm cách cứu bạn của các cô đi kìa - Tịch Bác tức giận.
- Trước hết, lấy cho tao dây thừng đi Vương! Chúng ta mắc dây thừng này lên cây rồi cột vào người Châu để phòng trừ trường hợp xấu nhất - Dũng bình tĩnh giải quyết.
- Để tao phụ một tay - Minh nói.
- Lẹ đi tao sắp... cạn sức rồi - Tài đổ mồ hôi hột.
- Xong rồi, chuẩn bị kéo Châu lên - Dũng nói.
Trong lúc đó sắp kéo được Ni thì không may ở dưới hố sâu với một bầy con rắn đen đang bò lên từ từ...
- Nhanh lên đi - Tài hốt hoảng.
- Nó... nó sắp bò lên rồi - Ni khóc.
- Đồ ngốc nhìn thẳng Tài nè, không được nhìn đi đâu hết - Tài trấn an.
- Tài... - Ni vừa có cảm giác thật lạ, dường như cái cảm giác ấy rất thân quen...
- 1,2,3 tụi mình cùng hợp sức nào!!! - Kiệt làm phấn chấn không khí lên.
Cuối cùng, Ni cũng thoát khỏi cái hố tử thần đó một cách an toàn nhất. Cả đám không khỏi hoảng sợ và cũng chưa từng nghĩ rằng nơi này nhìn đẹp vậy mà lại rất đáng sợ.
- Chúng ta nên đổi địa điểm tập thôi - Su ra ý kiến.
- Phải đấy! Tao nghĩ không chỉ có một cái bẫy đâu mà là rất nhiều ngay xung quanh chúng ta - Mun suy nghĩ.
- Không ngờ rằng dưới lòng đất lại là nơi ở cho một ổ rắn độc như thế - Minh phán xét.
- Sao cơ? Là rắn độc sao? - Ru ngạc nhiên.
- Hồi nãy tôi vừa mới xem rồi. Đúng là rắn độc thật. Chỉ cần gây ra tiếng động là bầy đàn sẽ lại cắn người và dù như vậy thì... không có loại thuốc nào chữa được... - Tài nhìn Ni đầy vẻ lo lắng.
- Không biết ai lại đặt bẫy như thế chứ?? - Na khó chịu.
- Hóa ra đó là lý do mà nơi này không có ai đến - Rô nói trong vẻ tiếc nuối.
- Tao thì không thể chấp nhận được chuyện này. Chúng ta phải làm điều gì đó đi chứ?? - Su bức xúc.
- Trước hết, chúng ta rời khỏi đây đã - Vương nói.
- Vậy chỗ tập hiện tại của mình sẽ ở đâu đây? - Ru chán chường.
- Đừng lo, tôi là nhóm trưởng của một câu lạc bộ mà, chúng ta sẽ đến đó ca hát và nhảy nhưng về 2 phần còn lại, các cậu tự lo được không? - Kiệt quay sang nhìn Minh và Tài.
- Ok, được mà - Minh đồng tình.
- Sang nhà tôi luyện võ được chứ? - Tài hỏi Ni.
- Ơ chuyện này đột ngột quá cần suy nghĩ lại - Ni hơi bất ngờ với lời đề nghị của Tài.
- Ừ tùy cô thôi - Tài quay về khuôn mặt lạnh như trước.
- Cảm... cảm ơn anh chiyên hồi nãy nha - Ni ái ngại.
- Không có gì.
- Có lẽ tôi nhìn nhầm anh là một người vô cảm rồi cho tôi xin lỗi nhé!!!
- Không sao.
Bỗng chốc, trong trái tim cô hiện lên một niềm vui không tả hết được. Cô thấy hạnh phúc lắm...
- À còn Tuấn không tập thật à Linh? - Tịch Bác hỏi với vẻ đượm buồn.
- Ờ... - Su ngập ngùng trả lời.
- Haizzz.
- Thôi, dù sao không có nó mình vẫn tập được mà - Vương đập vai Kiệt.
- Tao biết, chỉ là cảm thấy thiếu một thành viên trong nhóm chúng ta thôi.
- Ừm nhưng biết sao giờ...
Thế rồi, cả đám kéo nhau ra về...
* TẠI SÂN BÓNG RỔ
Anh ta vẫn vậy, cao ráo và... rất bảnh trai. Cô không biết từ khi nào đã lặng lẽ nhìn anh từ xa... như muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nói ra. Và cũng chẳng biết trái tim mình thật sự có hình bóng của anh ấy không hay đó chỉ là tình cảm thoáng qua thôi...
- Cô đứng đấy làm gì? - Tiếng gọi của Tuấn khiến cô bừng tỉnh trong dòng suy nghĩ miên man kéo dài.
- À, tôi... tình cờ đi ngang qua thì thấy anh chơi bóng rổ ở đây nên xem thử. Công nhận anh chơi giỏi thiệt - Su bái phục.
- Cô về lớp đi. Tôi không thích gặp người quen - Tuấn lạnh lùng nói.
- Đối với anh tôi chỉ là người quen thôi sao? - Su có chút buồn bã hỏi lại.
- Phải.
- Được, tôi sẽ đi không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Cô nói xong liền chạy một mạch về lớp như muốn thoát một nơi đầy ngột ngạt ấy cùng với con người với vẻ lạnh đáng sợ kia.
"Nếu không vì lời nói của cô hiệu trưởng thì tôi không thèm đếm xỉa gì với anh đâu. Đồ ướp lạnh!!!"
● Quay về quá khứ
* TẠI PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
- Em ngồi đi. Cô nhờ Ý gọi em ra đây cũng có lý do.
- Dạ cô cứ nói.
- Cô vào thẳng vấn đề chính. Em... ngồi cạnh Tuấn phải không? Cô có thể nhờ em một chuyện được chứ?
- Dạ nếu em có thể làm được - Su tự tin nói.
- Cô rất thích phong cách của em. Cô... nhờ em hãy luôn bên cạnh và chia sẻ cảm xúc của Tuấn được không? Thực ra cô đã tình cờ thấy được em và Tuấn trên sân thượng...
- Dạ...? À... Vậy cô và Tuấn có quan hệ gì thế ạ?
- Cô... đã dạy dỗ cả nhóm BoyFress từ nhỏ đến lớn. Từng đứa có hoàn cảnh như thế nào cô đều biết cả. Thật sự cô rất thương tụi nó con à vì chúng nó thiếu tình thương từ cha mẹ và một mái ấm gia đình... nên cảm xúc trở nên vô cảm như thế.
- Dạ con hiểu rồi. Con sẽ giúp cô bởi cô là một người phụ nữ tốt mà nhưng... tại sao cô lại chọn em?
- Không chỉ riêng mình em mà là cả nhóm của tụi em cô cũng rất tin tưởng. Vì cô nghĩ các em có thể làm thay đổi số mệnh của một ai đó.
- Số mệnh sao ạ?
- Ừ là số mệnh được an bài..."
● Hiện tại...
- Su mày làm gì thở dữ vậy? Có ai nhát ma mày à? - Ru chọc.
- Làm gì có chỉ là tao muốn vận động cơ thể chút thôi. Hì hì
- Oh tao thấy mày bệnh nặng lắm rồi!! - Ru lấy tay sờ trán rồi lắc đầu ngán ngẩm.
- Hơ hơ.
"RENG... RENG... RENG..."
- Tới giờ vào lớp rồi các em vào chỗ ngồi đi - Cô giáo ra hiệu lệnh cho chúng tôi.
Thì từ ngoài cánh cửa, Tuấn bước vào...
- Sao giờ em mới đến lớp. Em trốn 2 tiết học phải không??? Những em kia phải chuẩn bị buổi văn nghệ thì tôi chấp nhận được. Còn em đã từ chối hoạt động của trường rồi giờ lại muốn chống đối phải không? - Cô quát mắng Tuấn như muốn trút hết cơn tức giận trong người.
- Dạ thưa cô là do em rủ rê bạn ấy đi chơi bóng rổ nên... em là người có lỗi - Su đứng lên biện hộ giùm Tuấn.
- Ể mày đang nói cái quái gì vậy? - Ru phản bác.
- Chẳng phải mày đi với tụi tao sao? - Ni nói.
- Bị mất trí nhớ à mày. Ngồi xuống đi - Mun khuyên.
- Dạ thưa cô, em không đi chung với các bạn ấy ạ, mấy bạn đó nói vậy chỉ là biện hộ cho em thôi ạ - Su giải thích.
- Ê hôm nay mày bị sao vậy? - Pu cảm thấy bực mình.
- Pu, tao nghĩ Su có lý do riêng nên mới nói vậy - Ni ngăn can.
Tuấn nghe vậy cũng chẳng nói gì...
- Được rồi, tôi tha cho em lần sau em còn có thái độ đó thì đừng trách cô quá đáng! - Cô cảnh cáo Su rồi lấy sách vở giảng bài.
- Dạ, em xin lỗi cô.
- Cô cao thượng thật nhưng sự cao thượng đó không đặt đúng chỗ rồi - Hắn ta nói kèm theo sát khí tỏa ra.
- Tôi không hề cao thượng cũng chẳng hề kiêu ngạo với bản thân chỉ là tôi đang muốn giúp đỡ người khác thôi - Su nhẹ nhàng nói.
- Tôi không cần lòng tốt đó.
- Không phải lòng tốt. Đó đơn thuần chỉ là sự thương hại cho những kẻ hèn nhát như anh. Lúc trước tôi đã nói anh là tôi không thương hại anh đúng chứ? Nhưng lần này tôi cảm thấy trông anh thật tội nghiệp đấy - Su gằng giọng.
- Cô không được xúc phạm tôi!!!
- Vậy anh có xúc phạm tôi không? Anh nghĩ rằng chỉ có một mình anh có nỗi đau thôi sao? Còn những người khác không có chắc? Cái tôi của anh quá lớn rồi!!!
- Su thôi đi mà đang trong giờ học đó! - Ý nhắc nhở.
- Mày hôm nay bị sao vậy Su? - Mun hơi bất ngờ cái thái độ kì lạ của Su.
- Tôi không cần cô dạy đời - Tuấn lấy lại bình tĩnh.
- Không hề, tôi làm gì có cái quyền đó. Tuy tôi không biết anh đánh mất thứ gì hay đã hối hận điều gì nhưng đôi khi cũng nên chấp nhận quên một số thứ trong quá khứ. Bởi lẽ anh không quên được mà cứ dằn vặt mãi bản thân không thể thoát khỏi cái nơi đen tối ấy đơn giản chỉ vì anh quá hèn nhát chẳng phải sao?
- ĐỦ RỒI ĐÓ!!!! - Tuấn như bị kích động liền giơ tay lên thì có một bàn tay khác cản lại.
- Dừng tay đi - Tịch Bác nói.
- Có chuyện gì vậy? - Cô giáo quát lớn.
- Vậy là tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì. Anh muốn đánh tôi sao? Vậy được thôi, đánh đi.
Su gạt tay Tịch Bác ra, không thèm để ý đến lời nói của giáo viên. Dường như cô đang cảm thấy rất bức xúc.
Bỗng chốc bàn tay đó khựng lại và buông xuống...
- Sao vậy anh hùng hồn lắm mà, kiêu ngạo lắm mà??? Đánh đi - Sự tức giận của Su như dồn nén.
- Tôi không đánh con gái - Từng chữ thốt lên được nhấn mạnh như mũi dao đang chuẩn bị xuyên thấu đối phương.
Mặt Tuấn lạnh hơn bao giờ hết, cả người toát lên luồn khí đáng sợ. Từ trước tới giờ chẳng có một ai dám lớn tiếng với anh vậy mà..
- Vậy tôi chấp con trai.
Nói xong, Su không ngần ngại cho hắn cái bạt tay trời giáng.
"Chát"
- Đây là cái tát giúp anh tỉnh ngộ với cảm xúc của mình.
Trên gương mặt của cô bỗng có một giọt nước mắt rơi xuống... Su bất giác liền chạy rời khỏi lớp, để lại phía sau biết bao lời bàn tán phán xét về cô và Tuấn...
- Linh - Ni lo lắng gọi với theo.
- Tôi nghĩ bạn của cô cần sự yên tĩnh - Tài nắm lấy cổ tay Ni giật lại.
- Ừm... - Đôi mắt của Ni vẫn không thể rời hình bóng của Su đi khuất dần sau cánh cửa.
Sau lời nói của Su khiến Tuấn mang theo dòng suy nghĩ không đầu không đuôi... Anh chẳng hiểu rõ trái tim mình nữa. Cô gái này là ai vậy chứ??? Anh lặng người đi một lúc rồi xách cặp rời khỏi lớp...
- Gan của các em ngày càng lớn rồi nhỉ!!! Ngừng học! Tôi sẽ không dạy nữa, chuyện này tôi sẽ nói với cô hiệu trưởng - Bà cô Hóa tức giận bỏ đi.
- Con Su này lúc nắng lúc mưa là sao!!! - Ru bực bội.
- Chắc nó có tâm sự á mày - Mun nói.
- Thôi mình về - Pu thở dài.
- Để tao lấy cặp của Su đã - Nấm nói.
- Tụi bây về trước đi tao còn phải trực nhật rồi - Ni mệt mỏi trả lời.
- Ừm vậy làm nhanh rồi về nha! - Na nói.
- Đừng lo tao và Tài cùng trực mà sẽ nhanh thôi.
- Ok vậy tốt rồi.
Cả lớp về hết chỉ còn lại Châu và Tài. Cả hai có chút bối rối nhưng nhờ nhạc chuông điện thoại gọi đến nên mới giảm được sự yên lặng trong căn phòng này.
- Alo có chuyện gì? - Tài bất máy.
- Dạ thưa thiếu gia. Ba anh muốn gặp anh - Tiếng gọi bên đầu dây bên kia.
- Tôi có việc bận rồi - Tài nói xong định cúp máy thì...
- Ba có chuyện quan trọng muốn nói. Con mau đến trước cổng trường đi, ta chờ. Nếu con còn ngoan cố thì ta buộc kêu người lôi con đi - Giọng của một người đàn ông nói trông có vẻ rất nghiêm khắc.
-... - Tài không nói gì liền cúp máy.
- Nếu có việc thì Tài cứ đi đi, để Châu tự lo cũng được - Ni cười an ủi.
- Đợi đây nhé! Tài quay lại liền - Tài nói với vẻ hơi lo lắng.
Dù sao màn đêm cũng dần buông xuống không còn là buổi tà chiều lúc tan học nữa...
- Ừm, đừng lo.
Lập tức thì Tài chạy ra khỏi lớp... Chỉ còn một mình Châu... Thật ra cô cũng sợ lắm, vì điều cô sợ nhất là bóng tối. Cô tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh rằng "Tài sẽ quay lại mà không sao đâu". Bỗng có tiếng sập cửa khá lớn khiến cô giật mình mà rơi cây chổi đang cầm trên tay. Cô hốt hoảng nói trong không gian dù biết rằng chẳng có ai cả.
- Ai... ai vậy? - Giọng nói cô run lên.
Cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ lớp thì một bầu trời đen đang bao phủ, có lẽ trời sắp mưa rồi. Cô nhanh chóng quét lớp để còn về nhưng không may thần linh chẳng giúp cô gì cả mà còn hù dọa cô thế này. Từ ngoài cửa lớp có tiếng bước chăn rất gần, rất gần. Dường như tiếng động ấy theo nhịp tim của cô mà bước tới...
- Tài... là cậu phải không? Nếu là cậu thì lên tiếng cho tui biết đi chứ tui không thích sự im lặng đâu nha - Ni trấn tĩnh mình.
Nhưng chẳng có âm thanh nào cất lên cả. Cô theo phản xạ bước chân ra cửa lớp thì... một màu đỏ được chét trên cánh cửa khiến cô dừng chân mà hét lớn...
- Á Á Á Á Á!!!! Xin... xin... tha mạng cho con!! Huhuhu, con còn cha còn mẹ... hãy để con... sống nốt quãng đời còn lại... rồi người muốn trừng phạt con thế nào cũng được mà... huhuhu.
Cô lấy hết sự mạnh mẽ của mình van xin. Đôi mắt của cô hướng xuống mặt đất nên dòng chảy màu đỏ đó chảy theo về hướng cô đang ngồi. Vì sự sợ hãi đến tột độ cô liền lùi về phía sau theo bản năng... Chính ngay lúc đó, Tài quay về...
- Châu, cậu không sao chứ? - Tài chạy đến bên khi thấy Châu nằm gục xuống đất, cả người thì lạnh buốt. Anh thấy cô như vậy, lòng đau như bị hằng xé...
- T... Tài... tớ... sợ lắm... - Tiếng thở hổn hển của cô gấp gáp. Cô liền ôm Tài thật chặt, sợ khi buông ra anh sẽ biến mất khỏi cô.
- Anh... anh... xin lỗi đã bỏ em đi... anh thật sự xin lỗi... - Tài khóc, tiếng khóc như gào thét trong trái tim mình...
■ 2 năm sau...
- Tài nè cho hỏi cái thứ cậu sợ hãi nhất là gì? - Châu chạy đến bàn học bên cạnh nhí nhảnh hỏi.
- Ờ... để xem là thứ gì nhỉ?
- Châu thì sợ gián, bóng tối,...
- Đối với Tài thì... điều đáng sợ nhất không phải là cái chết mà là lòng người thay đổi.
- Hả? Nghĩ sâu xa quá, giống ông cụ non rồi.
- Vì thế Châu không được thay đổi đâu nhé!! Vẫn mãi hồn nhiên như vậy được không - Giọng nói có chút trầm buồn.
- Hì hì Châu vẫn mãi là Châu mà - Một nụ cười vô tư rạng ngời được hiện lên trên khuôn mặt dễ thương ấy.
- Ngoan lắm - Tài xoa đầu Châu.
- Xí!!!
● Hiện tại...
- Không sao cả... đừng khóc nữa có Tài đây rồi, ổn cả thôi - Tài vỗ về an ủi.
Anh biết cô ấy chẳng thay đổi gì cả, vẫn vậy vẫn gương mặt như hồi đó... Chỉ mong sao thời gian có thể ngừng trôi để khoảnh khắc ấy không vụt mất...
Quá khứ của tuổi học trò có thể là vết thương hằn sâu trong trái tim nhưng cũng có thể là những kí ức đẹp nhất... Liệu họ sẽ đối mặt ra sao???
Cuộc sống luôn trêu đùa chúng ta, bạn kì vọng điều gì thì điều đó sẽ càng lúc càng rời xa bạn; bạn cố chấp với ai, sẽ bị người đó tổn thương nặng nề nhất. Vì vậy, làm việc gì đừng quá kì vọng, đừng quá cố chấp; phải học cách buông bỏ, buông bỏ sự kì vọng, buông bỏ cố chấp mà không có kết quả. Cho nên bất cứ việc gì cũng phải nhìn thoáng hơn, thông suốt hơn, cái gì mất đi, cái gì không giữ được, chỉ có niềm vui và hạnh phúc hiện tại là tốt nhất...
- Nhật Ký -
Nằm trên giường lăn qua lăn lại than thở cho số phận của mình.
Nhưng cũng thấy thật lạ. Đáng lẽ ra cô nên chán ghét nụ hôn đó nhưng sao có cảm giác thích thích và... lưu luyến. Haizzz...
Gạt ngay suy nghĩ mông lung đó, cô trùm chăn lại và chìm trong giấc mộng.
Ở bên kia, hắn chẳng khá hơn gì. Hắn bây giờ là say hoàn toàn. Không chỉ say về rượu mà còn say về tâm. Nụ hôn hôm nay khiến hắn hơi bất ngờ cũng có chút vui mừng. Thế nhưng, cô ấy dám lấy anh ra làm "trò đùa" thì không thể chấp nhận. Hắn chỉ dùng nụ hôn kia để trừng phạt nhưng không ngờ khiến anh phải miên man trong suy nghĩ mãi như thế này. Không lẽ rung động cô ấy rồi sao, Mã Hồng Ngọc???
Vì sự cố đêm qua nên kết quả sáng nay là...
- RUUUUU!!!! Mày dậy ngay cho tao? Sắp trễ giờ học rồi. Có tin tao đem mày bán cho thằng kia không? - Su la lối om sòm.
- Mày ồn ào quá à!! - Ru vừa nghe cái thằng cha tối qua đó thì các dây thần kinh đều dãn ra, cơn tỉnh ngủ tan hết.
- Lo mà nhanh đi. Nếu không thì... hì hì mày biết rồi đóa - Mun cảnh cáo rồi xoay người đi.
Sau 5 phút mọi thứ đâu đó đều sẵn sàng.
- Nhanh lên - Pu ra lệnh.
- Hừm xong rồi. Đi thôi - Ru khó chịu với đám bạn "thân" này.
Sáng nay, chúng tôi được tập luyện theo sự cho phép của cô hiểu trưởng. Điều đó cũng tất nhiên thôi vì thành tích của chúng tôi phải gọi là xuất chúng rồi, không ai có thể sánh bằng. Có lẽ là quá tự tin nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng theo đuổi ước mơ của riêng mình.
- Chuẩn bị vậy được rồi chứ? - Kiệt hài lòng bản thân mình khi trang phục Kiệt nhờ thiết kế làm quá sức lỗng lẫy đến từng chi tiết.
Không chỉ thế, các anh còn trang trí nơi đây thật đẹp, tạo cho một bầu không khí có thể náo nhiệt hơn rồi. Quả là nhà giàu có khác mà!!!!
- Music nào!!!!! - Vương mở âm thanh thật lớn nhưng cũng không quá ồn ào.
- Chúng ta nhảy thôi - Cơ thể của Ru bắt đầu chuyển động thì... có tiếng nói lảm nổi máu lên rồi. 😂
- Tối qua chắc cô "sung sức" lắm hay sao nhỉ!! - Tịch Bác nói có gì đó rất bí ẩn.
- Ý anh muốn nói là gì? - Ru cảm giác như vừa bị trúng tim đen.
- Tôi nói theo nghĩa đen thôi mà, cô làm gì mà trọng vấn đề lên vậy - Tịch Bác như muốn trả thù lần nữa.
- À, gì cơ... làm gì có chứ! - Trong suy nghĩ chợt hiện lên hình ảnh tối qua.
- Không có thì thôi - Tịch Bác nhún vai.
- Rồi rồi, chúng ta chia nhóm tập luyện đi nào! - Minh chỉ huy.
- Nhưng Ý cậu muốn vào nhóm nào? - Su hỏi.
- Mình vào nhóm nhảy với cậu nha - Ý khoác vai Su thân thiện nói.
- Ừm, đương nhiên là được rồi, hì hì - Su cười vì mình có thể thân thiết được với bạn ấy.
- Tài, tui với ông qua kia tập ha - Ni mở lời.
- Tùy - Tài trả lời cụt lũn khiến Ni hơi buồn.
- Nè, nhớ đừng đi xa quá nha. Vì nơi này rộng lắm lỡ không may lạc đó - Nấm cho lời khuyên.
- Ừ tao biết rồi. Tụi bây cứ yên tâm - Ni mỉm cười thay lời trấn an.
- Đi thôi, Tài - Ni nắm tay Tài chạy.
Cô vẫn hồn nhiên như vậy, thử hỏi sao anh không lo cơ chứ??? Đúng là đồ ngốc mà.
- Ở trên này có cây đa nữa kìa - Ni mắt sáng rợ vì lần đầu tiên thấy cái cây này to lớn đến vậy.
- Cô tập karate tới đai đen chưa? - Tài hỏi.
- Rồi, từ nhỏ tôi đã được tập rồi.
"Cũng phải thôi, chúng ta ở bên nhau trong suốt khoảng thời gian đó mà..."
- Cô đấu với tôi thử xem.
- Ok.
Cả hai vật lộn được một lúc thì... bước chân của Ni lùi lại bỗng...
- Á...
- CẨN THẬN!!!!
Vì tiếng hét của Ni mà chúng tôi cảm thấy hoang mang và cả bọn đi kiếm Ni và Tài.
- Hãy giữ chặt tay tôi, không được buông biết chưa?
Hiện tại, Ni đang mắc bẫy cái hố cũng khá sâu nhưng vì ánh sáng mặt trời chiếu rọi cũng đủ biết được rằng ở dưới đó có gì? Tài đã phát hiện ra nhưng anh tỏ ra hết sức bình tĩnh để cô không hề hay biết.
- Huhu, liệu có ổn không? Tôi sợ lắm - Theo phản xạ, Ni chuẩn bị nhìn xuống.
- KHÔNG, cô tuyệt đối không được nhìn xuống. Hãy nhìn tôi này, ở dưới đó rất nhiều điều nguy hiểm nên cô nhìn tôi đi sẽ bớt sợ hơn. Hãy luôn tin tôi, sẽ không sao hết - Ánh mắt của Tài tỏ vẻ lo sợ, anh sợ lại mất cô thêm lần nữa...
- Ừm... tôi biết rồi - Ni cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau đó, cả đám chạy đến hỏi han.
- Có chuyện gì vậy? - Su hỏi.
- Ủa, sao không thấy Ni đâu vậy? - Rô ngơ ngác.
- Tụi bây... mau qua đây giúp tao với - Tài thở hồng hộc vì mất sức.
- Hả, Ni sao mày lại bị rơi xuống đó vậy? - Ru thắc mắc.
- Bà ơi, nhìn kĩ lại đi nó chưa có rơi mà đang lơ lững cùng với bàn tay kia kìa - Pu lắc đầu.
- Các cô còn có thể giỡn nữa à? Mau tìm cách cứu bạn của các cô đi kìa - Tịch Bác tức giận.
- Trước hết, lấy cho tao dây thừng đi Vương! Chúng ta mắc dây thừng này lên cây rồi cột vào người Châu để phòng trừ trường hợp xấu nhất - Dũng bình tĩnh giải quyết.
- Để tao phụ một tay - Minh nói.
- Lẹ đi tao sắp... cạn sức rồi - Tài đổ mồ hôi hột.
- Xong rồi, chuẩn bị kéo Châu lên - Dũng nói.
Trong lúc đó sắp kéo được Ni thì không may ở dưới hố sâu với một bầy con rắn đen đang bò lên từ từ...
- Nhanh lên đi - Tài hốt hoảng.
- Nó... nó sắp bò lên rồi - Ni khóc.
- Đồ ngốc nhìn thẳng Tài nè, không được nhìn đi đâu hết - Tài trấn an.
- Tài... - Ni vừa có cảm giác thật lạ, dường như cái cảm giác ấy rất thân quen...
- 1,2,3 tụi mình cùng hợp sức nào!!! - Kiệt làm phấn chấn không khí lên.
Cuối cùng, Ni cũng thoát khỏi cái hố tử thần đó một cách an toàn nhất. Cả đám không khỏi hoảng sợ và cũng chưa từng nghĩ rằng nơi này nhìn đẹp vậy mà lại rất đáng sợ.
- Chúng ta nên đổi địa điểm tập thôi - Su ra ý kiến.
- Phải đấy! Tao nghĩ không chỉ có một cái bẫy đâu mà là rất nhiều ngay xung quanh chúng ta - Mun suy nghĩ.
- Không ngờ rằng dưới lòng đất lại là nơi ở cho một ổ rắn độc như thế - Minh phán xét.
- Sao cơ? Là rắn độc sao? - Ru ngạc nhiên.
- Hồi nãy tôi vừa mới xem rồi. Đúng là rắn độc thật. Chỉ cần gây ra tiếng động là bầy đàn sẽ lại cắn người và dù như vậy thì... không có loại thuốc nào chữa được... - Tài nhìn Ni đầy vẻ lo lắng.
- Không biết ai lại đặt bẫy như thế chứ?? - Na khó chịu.
- Hóa ra đó là lý do mà nơi này không có ai đến - Rô nói trong vẻ tiếc nuối.
- Tao thì không thể chấp nhận được chuyện này. Chúng ta phải làm điều gì đó đi chứ?? - Su bức xúc.
- Trước hết, chúng ta rời khỏi đây đã - Vương nói.
- Vậy chỗ tập hiện tại của mình sẽ ở đâu đây? - Ru chán chường.
- Đừng lo, tôi là nhóm trưởng của một câu lạc bộ mà, chúng ta sẽ đến đó ca hát và nhảy nhưng về 2 phần còn lại, các cậu tự lo được không? - Kiệt quay sang nhìn Minh và Tài.
- Ok, được mà - Minh đồng tình.
- Sang nhà tôi luyện võ được chứ? - Tài hỏi Ni.
- Ơ chuyện này đột ngột quá cần suy nghĩ lại - Ni hơi bất ngờ với lời đề nghị của Tài.
- Ừ tùy cô thôi - Tài quay về khuôn mặt lạnh như trước.
- Cảm... cảm ơn anh chiyên hồi nãy nha - Ni ái ngại.
- Không có gì.
- Có lẽ tôi nhìn nhầm anh là một người vô cảm rồi cho tôi xin lỗi nhé!!!
- Không sao.
Bỗng chốc, trong trái tim cô hiện lên một niềm vui không tả hết được. Cô thấy hạnh phúc lắm...
- À còn Tuấn không tập thật à Linh? - Tịch Bác hỏi với vẻ đượm buồn.
- Ờ... - Su ngập ngùng trả lời.
- Haizzz.
- Thôi, dù sao không có nó mình vẫn tập được mà - Vương đập vai Kiệt.
- Tao biết, chỉ là cảm thấy thiếu một thành viên trong nhóm chúng ta thôi.
- Ừm nhưng biết sao giờ...
Thế rồi, cả đám kéo nhau ra về...
* TẠI SÂN BÓNG RỔ
Anh ta vẫn vậy, cao ráo và... rất bảnh trai. Cô không biết từ khi nào đã lặng lẽ nhìn anh từ xa... như muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nói ra. Và cũng chẳng biết trái tim mình thật sự có hình bóng của anh ấy không hay đó chỉ là tình cảm thoáng qua thôi...
- Cô đứng đấy làm gì? - Tiếng gọi của Tuấn khiến cô bừng tỉnh trong dòng suy nghĩ miên man kéo dài.
- À, tôi... tình cờ đi ngang qua thì thấy anh chơi bóng rổ ở đây nên xem thử. Công nhận anh chơi giỏi thiệt - Su bái phục.
- Cô về lớp đi. Tôi không thích gặp người quen - Tuấn lạnh lùng nói.
- Đối với anh tôi chỉ là người quen thôi sao? - Su có chút buồn bã hỏi lại.
- Phải.
- Được, tôi sẽ đi không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Cô nói xong liền chạy một mạch về lớp như muốn thoát một nơi đầy ngột ngạt ấy cùng với con người với vẻ lạnh đáng sợ kia.
"Nếu không vì lời nói của cô hiệu trưởng thì tôi không thèm đếm xỉa gì với anh đâu. Đồ ướp lạnh!!!"
● Quay về quá khứ
* TẠI PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
- Em ngồi đi. Cô nhờ Ý gọi em ra đây cũng có lý do.
- Dạ cô cứ nói.
- Cô vào thẳng vấn đề chính. Em... ngồi cạnh Tuấn phải không? Cô có thể nhờ em một chuyện được chứ?
- Dạ nếu em có thể làm được - Su tự tin nói.
- Cô rất thích phong cách của em. Cô... nhờ em hãy luôn bên cạnh và chia sẻ cảm xúc của Tuấn được không? Thực ra cô đã tình cờ thấy được em và Tuấn trên sân thượng...
- Dạ...? À... Vậy cô và Tuấn có quan hệ gì thế ạ?
- Cô... đã dạy dỗ cả nhóm BoyFress từ nhỏ đến lớn. Từng đứa có hoàn cảnh như thế nào cô đều biết cả. Thật sự cô rất thương tụi nó con à vì chúng nó thiếu tình thương từ cha mẹ và một mái ấm gia đình... nên cảm xúc trở nên vô cảm như thế.
- Dạ con hiểu rồi. Con sẽ giúp cô bởi cô là một người phụ nữ tốt mà nhưng... tại sao cô lại chọn em?
- Không chỉ riêng mình em mà là cả nhóm của tụi em cô cũng rất tin tưởng. Vì cô nghĩ các em có thể làm thay đổi số mệnh của một ai đó.
- Số mệnh sao ạ?
- Ừ là số mệnh được an bài..."
● Hiện tại...
- Su mày làm gì thở dữ vậy? Có ai nhát ma mày à? - Ru chọc.
- Làm gì có chỉ là tao muốn vận động cơ thể chút thôi. Hì hì
- Oh tao thấy mày bệnh nặng lắm rồi!! - Ru lấy tay sờ trán rồi lắc đầu ngán ngẩm.
- Hơ hơ.
"RENG... RENG... RENG..."
- Tới giờ vào lớp rồi các em vào chỗ ngồi đi - Cô giáo ra hiệu lệnh cho chúng tôi.
Thì từ ngoài cánh cửa, Tuấn bước vào...
- Sao giờ em mới đến lớp. Em trốn 2 tiết học phải không??? Những em kia phải chuẩn bị buổi văn nghệ thì tôi chấp nhận được. Còn em đã từ chối hoạt động của trường rồi giờ lại muốn chống đối phải không? - Cô quát mắng Tuấn như muốn trút hết cơn tức giận trong người.
- Dạ thưa cô là do em rủ rê bạn ấy đi chơi bóng rổ nên... em là người có lỗi - Su đứng lên biện hộ giùm Tuấn.
- Ể mày đang nói cái quái gì vậy? - Ru phản bác.
- Chẳng phải mày đi với tụi tao sao? - Ni nói.
- Bị mất trí nhớ à mày. Ngồi xuống đi - Mun khuyên.
- Dạ thưa cô, em không đi chung với các bạn ấy ạ, mấy bạn đó nói vậy chỉ là biện hộ cho em thôi ạ - Su giải thích.
- Ê hôm nay mày bị sao vậy? - Pu cảm thấy bực mình.
- Pu, tao nghĩ Su có lý do riêng nên mới nói vậy - Ni ngăn can.
Tuấn nghe vậy cũng chẳng nói gì...
- Được rồi, tôi tha cho em lần sau em còn có thái độ đó thì đừng trách cô quá đáng! - Cô cảnh cáo Su rồi lấy sách vở giảng bài.
- Dạ, em xin lỗi cô.
- Cô cao thượng thật nhưng sự cao thượng đó không đặt đúng chỗ rồi - Hắn ta nói kèm theo sát khí tỏa ra.
- Tôi không hề cao thượng cũng chẳng hề kiêu ngạo với bản thân chỉ là tôi đang muốn giúp đỡ người khác thôi - Su nhẹ nhàng nói.
- Tôi không cần lòng tốt đó.
- Không phải lòng tốt. Đó đơn thuần chỉ là sự thương hại cho những kẻ hèn nhát như anh. Lúc trước tôi đã nói anh là tôi không thương hại anh đúng chứ? Nhưng lần này tôi cảm thấy trông anh thật tội nghiệp đấy - Su gằng giọng.
- Cô không được xúc phạm tôi!!!
- Vậy anh có xúc phạm tôi không? Anh nghĩ rằng chỉ có một mình anh có nỗi đau thôi sao? Còn những người khác không có chắc? Cái tôi của anh quá lớn rồi!!!
- Su thôi đi mà đang trong giờ học đó! - Ý nhắc nhở.
- Mày hôm nay bị sao vậy Su? - Mun hơi bất ngờ cái thái độ kì lạ của Su.
- Tôi không cần cô dạy đời - Tuấn lấy lại bình tĩnh.
- Không hề, tôi làm gì có cái quyền đó. Tuy tôi không biết anh đánh mất thứ gì hay đã hối hận điều gì nhưng đôi khi cũng nên chấp nhận quên một số thứ trong quá khứ. Bởi lẽ anh không quên được mà cứ dằn vặt mãi bản thân không thể thoát khỏi cái nơi đen tối ấy đơn giản chỉ vì anh quá hèn nhát chẳng phải sao?
- ĐỦ RỒI ĐÓ!!!! - Tuấn như bị kích động liền giơ tay lên thì có một bàn tay khác cản lại.
- Dừng tay đi - Tịch Bác nói.
- Có chuyện gì vậy? - Cô giáo quát lớn.
- Vậy là tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì. Anh muốn đánh tôi sao? Vậy được thôi, đánh đi.
Su gạt tay Tịch Bác ra, không thèm để ý đến lời nói của giáo viên. Dường như cô đang cảm thấy rất bức xúc.
Bỗng chốc bàn tay đó khựng lại và buông xuống...
- Sao vậy anh hùng hồn lắm mà, kiêu ngạo lắm mà??? Đánh đi - Sự tức giận của Su như dồn nén.
- Tôi không đánh con gái - Từng chữ thốt lên được nhấn mạnh như mũi dao đang chuẩn bị xuyên thấu đối phương.
Mặt Tuấn lạnh hơn bao giờ hết, cả người toát lên luồn khí đáng sợ. Từ trước tới giờ chẳng có một ai dám lớn tiếng với anh vậy mà..
- Vậy tôi chấp con trai.
Nói xong, Su không ngần ngại cho hắn cái bạt tay trời giáng.
"Chát"
- Đây là cái tát giúp anh tỉnh ngộ với cảm xúc của mình.
Trên gương mặt của cô bỗng có một giọt nước mắt rơi xuống... Su bất giác liền chạy rời khỏi lớp, để lại phía sau biết bao lời bàn tán phán xét về cô và Tuấn...
- Linh - Ni lo lắng gọi với theo.
- Tôi nghĩ bạn của cô cần sự yên tĩnh - Tài nắm lấy cổ tay Ni giật lại.
- Ừm... - Đôi mắt của Ni vẫn không thể rời hình bóng của Su đi khuất dần sau cánh cửa.
Sau lời nói của Su khiến Tuấn mang theo dòng suy nghĩ không đầu không đuôi... Anh chẳng hiểu rõ trái tim mình nữa. Cô gái này là ai vậy chứ??? Anh lặng người đi một lúc rồi xách cặp rời khỏi lớp...
- Gan của các em ngày càng lớn rồi nhỉ!!! Ngừng học! Tôi sẽ không dạy nữa, chuyện này tôi sẽ nói với cô hiệu trưởng - Bà cô Hóa tức giận bỏ đi.
- Con Su này lúc nắng lúc mưa là sao!!! - Ru bực bội.
- Chắc nó có tâm sự á mày - Mun nói.
- Thôi mình về - Pu thở dài.
- Để tao lấy cặp của Su đã - Nấm nói.
- Tụi bây về trước đi tao còn phải trực nhật rồi - Ni mệt mỏi trả lời.
- Ừm vậy làm nhanh rồi về nha! - Na nói.
- Đừng lo tao và Tài cùng trực mà sẽ nhanh thôi.
- Ok vậy tốt rồi.
Cả lớp về hết chỉ còn lại Châu và Tài. Cả hai có chút bối rối nhưng nhờ nhạc chuông điện thoại gọi đến nên mới giảm được sự yên lặng trong căn phòng này.
- Alo có chuyện gì? - Tài bất máy.
- Dạ thưa thiếu gia. Ba anh muốn gặp anh - Tiếng gọi bên đầu dây bên kia.
- Tôi có việc bận rồi - Tài nói xong định cúp máy thì...
- Ba có chuyện quan trọng muốn nói. Con mau đến trước cổng trường đi, ta chờ. Nếu con còn ngoan cố thì ta buộc kêu người lôi con đi - Giọng của một người đàn ông nói trông có vẻ rất nghiêm khắc.
-... - Tài không nói gì liền cúp máy.
- Nếu có việc thì Tài cứ đi đi, để Châu tự lo cũng được - Ni cười an ủi.
- Đợi đây nhé! Tài quay lại liền - Tài nói với vẻ hơi lo lắng.
Dù sao màn đêm cũng dần buông xuống không còn là buổi tà chiều lúc tan học nữa...
- Ừm, đừng lo.
Lập tức thì Tài chạy ra khỏi lớp... Chỉ còn một mình Châu... Thật ra cô cũng sợ lắm, vì điều cô sợ nhất là bóng tối. Cô tự nhủ với bản thân phải bình tĩnh rằng "Tài sẽ quay lại mà không sao đâu". Bỗng có tiếng sập cửa khá lớn khiến cô giật mình mà rơi cây chổi đang cầm trên tay. Cô hốt hoảng nói trong không gian dù biết rằng chẳng có ai cả.
- Ai... ai vậy? - Giọng nói cô run lên.
Cô liền nhìn ra ngoài cửa sổ lớp thì một bầu trời đen đang bao phủ, có lẽ trời sắp mưa rồi. Cô nhanh chóng quét lớp để còn về nhưng không may thần linh chẳng giúp cô gì cả mà còn hù dọa cô thế này. Từ ngoài cửa lớp có tiếng bước chăn rất gần, rất gần. Dường như tiếng động ấy theo nhịp tim của cô mà bước tới...
- Tài... là cậu phải không? Nếu là cậu thì lên tiếng cho tui biết đi chứ tui không thích sự im lặng đâu nha - Ni trấn tĩnh mình.
Nhưng chẳng có âm thanh nào cất lên cả. Cô theo phản xạ bước chân ra cửa lớp thì... một màu đỏ được chét trên cánh cửa khiến cô dừng chân mà hét lớn...
- Á Á Á Á Á!!!! Xin... xin... tha mạng cho con!! Huhuhu, con còn cha còn mẹ... hãy để con... sống nốt quãng đời còn lại... rồi người muốn trừng phạt con thế nào cũng được mà... huhuhu.
Cô lấy hết sự mạnh mẽ của mình van xin. Đôi mắt của cô hướng xuống mặt đất nên dòng chảy màu đỏ đó chảy theo về hướng cô đang ngồi. Vì sự sợ hãi đến tột độ cô liền lùi về phía sau theo bản năng... Chính ngay lúc đó, Tài quay về...
- Châu, cậu không sao chứ? - Tài chạy đến bên khi thấy Châu nằm gục xuống đất, cả người thì lạnh buốt. Anh thấy cô như vậy, lòng đau như bị hằng xé...
- T... Tài... tớ... sợ lắm... - Tiếng thở hổn hển của cô gấp gáp. Cô liền ôm Tài thật chặt, sợ khi buông ra anh sẽ biến mất khỏi cô.
- Anh... anh... xin lỗi đã bỏ em đi... anh thật sự xin lỗi... - Tài khóc, tiếng khóc như gào thét trong trái tim mình...
■ 2 năm sau...
- Tài nè cho hỏi cái thứ cậu sợ hãi nhất là gì? - Châu chạy đến bàn học bên cạnh nhí nhảnh hỏi.
- Ờ... để xem là thứ gì nhỉ?
- Châu thì sợ gián, bóng tối,...
- Đối với Tài thì... điều đáng sợ nhất không phải là cái chết mà là lòng người thay đổi.
- Hả? Nghĩ sâu xa quá, giống ông cụ non rồi.
- Vì thế Châu không được thay đổi đâu nhé!! Vẫn mãi hồn nhiên như vậy được không - Giọng nói có chút trầm buồn.
- Hì hì Châu vẫn mãi là Châu mà - Một nụ cười vô tư rạng ngời được hiện lên trên khuôn mặt dễ thương ấy.
- Ngoan lắm - Tài xoa đầu Châu.
- Xí!!!
● Hiện tại...
- Không sao cả... đừng khóc nữa có Tài đây rồi, ổn cả thôi - Tài vỗ về an ủi.
Anh biết cô ấy chẳng thay đổi gì cả, vẫn vậy vẫn gương mặt như hồi đó... Chỉ mong sao thời gian có thể ngừng trôi để khoảnh khắc ấy không vụt mất...
Quá khứ của tuổi học trò có thể là vết thương hằn sâu trong trái tim nhưng cũng có thể là những kí ức đẹp nhất... Liệu họ sẽ đối mặt ra sao???
Cuộc sống luôn trêu đùa chúng ta, bạn kì vọng điều gì thì điều đó sẽ càng lúc càng rời xa bạn; bạn cố chấp với ai, sẽ bị người đó tổn thương nặng nề nhất. Vì vậy, làm việc gì đừng quá kì vọng, đừng quá cố chấp; phải học cách buông bỏ, buông bỏ sự kì vọng, buông bỏ cố chấp mà không có kết quả. Cho nên bất cứ việc gì cũng phải nhìn thoáng hơn, thông suốt hơn, cái gì mất đi, cái gì không giữ được, chỉ có niềm vui và hạnh phúc hiện tại là tốt nhất...
- Nhật Ký -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook