Tuổi Thanh Xuân Bên Nhau
-
C21: Họp Phụ Huynh 3
No. 98
Nghe tiếng chuông tan lớp, tôi lặng lẽ thu dọn sách vở. Các phụ huynh quá nôn nóng nên chen nhau đi vào lớp học, rất nhiều người chưa kịp thu dọn xong đồ đạc đã phải nghênh đón cao đường, các vị phụ huynh cũng phần nào xác định chỗ ngồi của mình.
Tôi cảm giác được có một bàn tay nhè nhẹ vỗ vỗ vai tôi, tôi nghiêng mặt thì nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cô Tề. Tôi bỏ tai nghe ra, miễn cưỡng cạy miệng thốt ra lời chào: "Cô Tề!", Dư Hoài ở bên cạnh thì tò mò nhìn một cách trắng trợn.
Gọi mẹ ư? Làm sao tôi có thể mở miệng được chứ?
Trong tình huống bối rối ấy, cô Tề vỗ vai tôi nói: "Cảnh Cảnh, đây là bạn cùng bàn của con à?"
Dư Hoài lập tức ngồi ngay ngắn: "Chào cô Tề, cháu tên là Dư Hoài ạ."
Cô Tề cười, nói: "Cô cứ nghĩ Chấn Hoa toàn những con mọt sách đeo cặp kính dày cộm kìa, đúng là không ngờ lại có cậu nhóc nhìn thông minh hoạt bát thế này."
Fuck! Dư Hoài cười đến mức không thấy nổi mặt trời nữa, thật là muốn đạp cho cậu ta một cú lệch mặt mà.
Đúng lúc này, Trương Bình bước vào lớp, Dư Hoài ngây ngốc nhìn lên bục giảng, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Fuck..."
Có lẽ do cô Tề đang đứng bên cạnh nên cậu ta chỉ nói nửa câu rồi lập tức ngậm miệng. Âm "k" cuối chứ "Fuck" cậu ta phát ra nhẹ nhàng thanh thoát, tôi nghe đến đó mà cười không ra nước mắt.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bục giảng thì thấy Trương Bình diện sơ mi trắng, thắt cà vạt. Cà vạt hình như thắt hơi chặt, ông thầy cứ đứng đó không ngừng nới cà vạt, nhìn chẳng khác nào một tên môi giới bất động sản vừa từ nông thôn lên thành phố.
Tôi và Dư Hoài nhìn nhau, thật sự không nhịn nổi, cười um cả lên.
Cô Tề nhìn chúng tôi cười mà không hiểu gì, đành khoan dung lấy tay vén tóc rối của tôi ra phía sau tai. Khi tay của cô ấy chạm vào người tôi, tôi bất chợt không cảm thấy có chút phản cảm nào.
No. 99
"Cười gì thế hả, trong lớp mà nhe răng ngoác miệng vậy à?"
Giọng có chút trách cứ, tôi đơ một lúc, không dám cười tiếp nữa, ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn.
Dư Hoài nhăn nhó mặt mày.
"Mẹ!"Cậu ấy cũng không cười nữa, gật đầu với mẹ mình một cái rồi cúi đầu tiếp tục dọn sách.
Hóa ra là mẹ Dư Hoài, tôi lập tức thấy căng thẳng, tôi cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì nữa.
Mẹ Dư Hoài có vẻ đã quen với khuôn mặt không hào hứng này của cậu ấy rồi, bà cũng chau mày một chút, không nói câu nào cả. Ánh mắt của bà ấy rất nhanh đưa về phía tôi và cô Tề.
"Cháu chào bác!" Tôi cố gắng cười một cách rất bình thường: "Cháu là bạn cùng bàn của Dư Hoài, cháu tên Cảnh Cảnh, còn đây là..."
Tôi đột nhiên không biết giới thiệu cô Tề thế nào, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Là cô Tề chủ động tiếp lời: "Chào chị, tôi là đồng nghiệp của bố Cảnh Cảnh, bố mẹ Cảnh Cảnh có việc không đến được, nhờ tôi đến họp phụ huynh giùm."
Tôi nhẹ cả lòng, không kìm được mà nhìn cô Tề một cái, cô ấy cũng vừa hay quay ra phía tôi, trong đáy mắt có ý cười.
Tôi cúi đầu xuống.
Mẹ Dư Hoài miễn cưỡng cười cười: "Ồ, xin chào. Hóa ra đây là Cảnh Cảnh à, ngày trước Dư Hoài có từng nhắc đến, lúc nghe tên tôi cứ tưởng là con trai."
"Tôi còn đang định nói đây, Dư Hoài học hành tốt như vậy, lại còn nhìn thông minh hoạt bát thế này, hoàn toàn không giống với những cậu bé cắm đầu vào sách đến héo hon. Thằng bé này vô cùng lễ phép, thật là khiến mọi người đều yêu quý."
Mẹ Dư Hoài và cô Tề đứng ở lối đi bắt đầu tám chuyện.
Dư Hoài vẫn cúi đầu dọn sách vở, khi nghe thấy câu nói này của cô Tề thì liền đắc ý, khóe miệng cũng bắt đầu cong lên.
"Cô ấy chỉ là nói mấy lời xã giao khách sáo thôi." Tôi nói nhẹ.
Dư Hoài bốc hỏa, ngoảnh mặt sang nhìn tôi: "Đó là vì trên người ông đây có chỗ để khách khí, có một số người để người ta nói mấy lời khách khí cũng không chẳng có cách nào đấy."
Nói xong Dư Hoài liền quay ngoắt lên bục giảng, nhìn Trương Bình đang căng thẳng, bĩu bĩu môi.
Tôi nhìn Trương Bình rất lâu, cũng đành phải thừa nhận hôm nay Trương Bình làm hơi quá, không gian dành cho người khác mà lại nói mấy lời khách sáo, thật sự không nhiều.
Tôi cảm nhận được mẹ Dư Hoài có đưa mắt về phía mình, nhưng khi tôi vừa quay đầu, bà ấy đã kịp nhìn sang hướng khác.
Tôi và Dư Hoài đeo cặp chuẩn bị rời khỏi lớp học. Các phụ huynh cũng gần đến hết rồi, Từ Diên Lượng và Hàn Tự bắt đầu phát bảng xếp hạng và kết quả thi theo bàn.
Tập giấy trong tay Hàn Tự khiến lòng tôi nặng trĩu.
"Con về nhà hay đợi mẹ họp tan rồi cùng về?" Mẹ Dư Hoài gọi với lại.
"Về nhà." Dư Hoài không hề ngoảnh đầu lại, cứ vậy mà bước ra khỏi phòng học.
Mắt mẹ Dư Hoài mở tròn, hình như định nói gì đó, nhìn thấy tôi đứng ngây người bên cạnh Dư Hoài, liền nuốt lời vào trong.
"Cô Tề, con cũng về nhà đây... Cảm ơn cô."
Cô Tề nhìn tôi cười rồi gật đầu, nhìn ước chừng Hàn Tự sắp phát đến bàn tôi, tim ngưng đập một giây, tôi liền cắm đầu chạy.
No. 100
Tôi chạy một vòng lớp, lúc chạy qua bục giảng, nói nhỏ với Trương Bình: "Đại ca đừng căng thẳng, tự tin ứng chiến!"
Trương Bình ngây người một lúc, mặt nghiêm túc gật đầu với tôi, không cẩn thận làm cà vạt lại thít vào, ông lại vội vàng lấy tay phải nới lỏng.
"Nhưng xin thầy lần sau đừng mặc vậy nữa."
Tôi bồi thêm một câu.
Trương Bình mặt hơi đỏ lên.
"Cảm ơn. Lát nữa họp phụ huynh, tôi nhất định sẽ đặc biệt biểu dương em." Ông thầy cười mờ ám uy hiếp tôi, lại khôi phục dáng vẻ của anh nông dân lạc quan vui vẻ, không giống tên môi giới mới vào ngành đi tiếp thị bất động sản chút nào nữa. Tôi nhoẻn cười rồi quay lưng chạy ra ngoài lớp.
Tôi hi vọng các bậc phụ huynh sẽ thích Trương Bình.
Tôi biết, góc nhìn của bọn tôi và các bậc phụ huynh không hề giống nhau, càng là thầy cô được học sinh yêu mến thì trong mắt phụ huynh lại càng không đáng tin, không thể dựa dẫm được. Vả lại, Trương Bình lại trẻ như vậy, mẹ tôi vừa biết về thông tin của Trương Bình, chỉ hận không thể chuyển lớp cho tôi. Tôi nghĩ hơn nửa các bậc phụ huynh trong lớp cũng đang nghĩ tương tự như vậy.
Song tôi hy vọng Trương Bình được mọi người yêu mến, có thể dìu dắt chúng tôi đến tận năm cuối. Năm lớp 12 dù có đen tối hơn nữa, dưới sự điểm khuyết của làn da đen làn da nâu của Trương Bình, chắc cũng có chút tỏa sáng chứ nhỉ.
"Cậu nói gì với đại ca thế?"
Tôi vừa chạy ra ngoài lớp học, không ngờ lại thấy Dư Hoài, cậu ấy dựa vào tường, sắc mặt còn đen hơn cả làn da của Trương Bình.
"Cậu sao thế hả? Không phải cậu về nhà rồi à?"
"Tôi tạm thời chưa về nhà."
"Có chuyện gì hả?"
Dư Hoài không đáp, cũng không biết đang vui sướng chuyện gì, cậu ta nhìn liếc tôi một cái rồi quay lưng bỏ đi. Cặp sách đạp vào mông cậu ta từng nhịp từng nhịp một, trong hành lang ồn ào đó, không hiểu sao, nhịp điệu ấy bên tai tôi hết sức rõ ràng.
Tôi đuổi theo.
"Cậu sao thế hả?"
"Giả vờ ngầu cái gì chứ?"
"Cậu học ở đâu trò giả ngầu này chứ hả? Nhìn người ta một cái rồi quay lưng bỏ đi, ý gì hả? "Này, nhỏ kia, chạy theo anh!" hả?
Tôi sau lưng Dư Hoài lải nhải không ngừng, cậu ấy cũng không thèm quan tâm đến tôi, chỉ đến khi nghe được câu này, cậu ấy quay lưng lại, nhìn tôi một cách kì thị.
"Nhỏ? Cậu á?"
"Nồi nào úp vung nấy, loại như cậu chỉ xứng đưa nhỏ như tôi ngao du thiên hạ thôi."
Cảnh Cảnh, làm tốt lắm, loại mặt dày không thiết thể diện cũng chỉ có thể bình tĩnh đến mức này thôi.
No. 101
Khóe miệng Dư Hoài hơi giật giật, chúng tôi đột nhiên chú ý đến β, cậu ấy đang lượn qua lượn lại như cô hồn.
"Cậu đang chờ Giản Đơn hả?" Tôi hỏi.
"Không." β đưa đôi mắt hoang mang trả lời.
"Vậy chờ phụ huynh à?"
"Bố mẹ tớ không đến."
"Tại sao?"
β bí hiểm nói với tôi: "Vì tớ không báo cho họ."
Dư Hoài khó hiểu, hỏi: "Tại sao cơ?"
Tôi phóng tầm mắt về phía Dư Hoài, cái tên tàn tật não này.
Kết quả của β đứng trong top 5 cuối năm lớp, đặc biệt là môn Toán, chỉ bằng số lẻ của Dư Hoài.
"Vậy cậu tính sao?" Tôi hơi bất an hỏi cậu ấy.
β quay đầu lại, đôi mắt cuối cùng không còn hoang mang nữa: "Cảnh Cảnh, cậu có biết có chợ lao động gần trường ở đâu không?"
Tôi lắc đầu, Dư Hoài càng thấy thích thú: "Cậu định làm gì ở đấy?"
β vô cùng nghiêm túc: "Tớ muốn thuê một ông bố."
No. 102
Tôi và Dư Hoài sánh vai, cùng ngồi ở sân thượng khu hành chính.
Khu hành chính trước nay buổi tối đều không bật đèn, tôi ngồi trong màn đêm càng ngày càng tối dần, ngồi tựa vào kính, tiếng người huyên náo bên khu giảng đường như bị dìm vào một chiếc nồi, chỉ nghe thấy chút âm thanh bập bõm vọng lại.
Mùa đông phương Bắc cuối cùng cũng ào đến rồi.
Ban ngày dường như còn chưa làm gì cả, vùi đầu vào tập đề nhăn mày nhăn mặt, trong giây phút chợt ngẩng đầu lên, bên ngoài đã là một màu đen thui. Con người có lúc cũng phải hoảng hốt kêu lên: Rốt cuộc thời gian đã đi đâu mất rồi?
Đơn vị ước tính thời gian trước nay đều không ngừng thay đổi. Đối với Dư Hoài mà nói, một buổi sáng có thể là một nửa quyển tự học Lý, mấy trăm câu chọn đáp án đúng, hoặc là mấy chục từ mới. Còn đối với tôi mà nói, đó là sau khi đau khổ đấu tranh, trong đầu là một khoảng không rỗng tuếch không hề được vùi lấp, là khoảnh khắc mặt trời mọc rồi lặn, là nỗi chán nản bởi không tồn tại chút dấu vết của chiến tích nào.
Bởi vậy, mỗi khi tôi phát hiện ra màn đêm buông xuống không hề báo trước, trong lòng đều xuất hiện chút hoang mang, bối rối lạ, trong vòng một tiếng rưỡi không tài nào có thể tiêu tan, nói ra thì lại thành làm quá lên. Lúc ấy rất muốn có thể nắm lấy tay của một người nào ấy bên cạnh, nhưng tôi nghĩ, Dư Hoài không thể nào hiểu được cảm xúc đó của tôi.
Bất hạnh là tôi là loại người không vui nhất hành tinh này, không có năng lực, lại không có chí tiến thủ; không có tài năng thiên phú, lại không có mơ ước; càng nỗ lực, càng phiền muộn.
Mỗi buổi sáng tôi mất phương hướng, không biết làm gì,cũng không có cách nào có thể kéo dài nó ra, thời gian đều nhích dần nhích dần, sau đó quẳng tôi về vạch xuất phát.
Ngày qua ngày, tôi bị thế giới dần lãng quên, bị rơi rụng trên con đường đời.
Dư Hoài làm sao có thể hiểu được chứ? Cậu ấy là người còn đi nhanh hơn cả thời gian.
"Cậu sao thế?" Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tôi mở miệng hỏi trước.
Dư Hoài nói không chờ mẹ mình, nhưng cậu ấy cũng không hề về nhà. Từ lúc gặp mẹ, cậu ấy có gì đó không đúng lắm, khác hẳn với bình thường. Tôi muốn biết nguyên nhân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook