Tuổi Thanh Xuân Bên Nhau
-
C10: Mùa Cô Đơn
No. 47
Tương phản, Trương Bình dễ thương hơn nhiều.
Mặc dù Dư Hoài không quá thích nghe Trương Bình giảng, bởi vì ông ấy giảng quá giản đơn. Tuy Dư Hoài không nói nhưng tôi đoán là vậy. Tôi trước nay không có sở thích ép buộc làm khổ bản thân phải nỗ lực với những chuyện quá khó, đặc biệt trong trường hợp phải bình tĩnh trước mặt giáo viên.
Trương Bình mỗi khi dạy xong một mảng kiến thức sẽ lại dùng ánh mắt dò xét "tuần tra" một vòng lớp học, trong giây phút đó, tôi thường nháy mắt ra hiệu không nghe hiểu chút gì. Sau đó thầy lại giảng lại một lần nữa.
Hơn nữa tuyệt đối không bao giờ làm khó hay chê cười tôi.
Tôi thật sự rất thích thầy.
Sau này, có một khoảng thời gian, có rất nhiều thầy cô cho rằng Dư Hoài cố ý gây rối làm loạn. Đặc biệt là thầy Trương Phong, ánh mắt nhìn Dư Hoài càng ngày càng cổ quái, nghĩ đến một tên học sinh xuất sắc lên lớp đều chẳng hề nghe giảng lại, cứ hết lần này đến lần khác hét lớn em không hiểu để thầy lại phải giảng lại một lần nữa, đây không phải là cố ý chống đối thì là gì? Thầy không tài nào tìm ra được lí do khác hợp lí hơn...
Cuối cùng, sau một lần Dư Hoài lại hét rằng nghe không hiểu, Trương Phong liền ném phấn xuống lớp học, tay trái đẩy kính lên, tay phải để ra sau lưng, đôi môi mím chặt như định nói điều gì.
Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, cũng hét lớn: "Thầy ơi, em em em em cũng nghe không hiểu."
Thầy đứng hình.
Sau đó, thầy nuốt mấy miếng nước bọt, từ từ quay người lại, lại giảng lại bài một lần nữa.
Cuối cùng, dùng cặp mắt thâm trầm đầy dụ ý nhìn chúng tôi mãi.Dư Hoài không ngẩng đầu, ném cho tôi một câu: "Cậu xem, nói không hiểu cũng có gì khó đâu."
Cậu ta hoàn toàn không biết vừa xảy ra chuyện gì.
No. 48
Sau đó, Giản Đơn mò sang chỗ tôi tám chuyện, nhắc đến Dư Hoài, cô ấy cứ cười cả buổi, nói: "Tớ cũng có rất nhiều chỗ nghe không hiểu, cho nên thời gian đó rất cảm ơn Dư Hoài, câu mà cậu ta hét không hiểu vừa hay là những câu tớ không dám hỏi thầy."
Người mà Giản Đơn gọi là con nhỏ hắc ám tên là Tưởng Niên Niên, cô ta cũng muốn hóng hớt nên chạy qua chỗ tôi: "Đúng rồi đúng rồi, Dư Hoài thật tuyệt. Mỗi lần cậu ta nói không hiểu, tôi cũng ở đằng sau gửi lời chào, nhắn thêm một câu, chị đây cũng không hiểu."
Bên cạnh cũng có rất nhiều người phụ họa theo, lúc đó, tôi mới phát hiện, hóa ra mình không chiến đấu trong đơn độc.
Hóa ra có nhiều người nghe không hiểu đến vậy.
Nhưng trong lòng tôi có chút khó chịu. Tôi rất muốn nói với bọn họ, Dư Hoài không phải thật sự không hiểu, cậu ta cũng không phải muốn tạo phúc cho xã hội mà giả vờ như vậy, cậu ta là vì tôi!
Mọi người ùa qua chổ tôi liền bị tôi lạnh lùng dẹp chợ, đuổi về hết.
Rốt cuộc tôi đang buồn bực cái gì cơ chứ?
Vậy là, vào tiết học tôi lén lút gửi cho cậu ta mẩu giấy, có lẽ do không thể nói trước mặt, cũng không sao nói ra được.
"Chỗ tôi không hiểu, tự tôi sẽ đi hỏi thầy, nếu vẫn không hiểu, sẽ hỏi cậu, được không? Để thầy đỡ hiểu nhầm cậu có ý chống đối!"
Cậu ta nhìn mẩu giấy đó chằm chằm, lông mày có hơi chếch lên, có chút ngạc nhiên.
Tôi tưởng rằng cậu ta đọc không hiểu, liền lấy ra một mẩu giấy khác đang định giải thích tiếp thì cậu ta đột nhiên nói: "Nói trực tiếp đơn giản hơn bao nhiêu, lại còn bày đặt viết giấy, không mệt à?"
Tôi nằm ra bàn trong thất vọng.
Trong khi tôi đang mặt trơ lôi kéo bạn cùng chí hướng thì Giản Đơn bọn họ cũng dần quen với việc giơ tay xin thầy giảng lại, giảng tỉ mỉ hơn. Không khí lớp học cũng trở lên thoải mái hơn rất nhiều.
Trong lòng tôi cũng nhẹ đi mấy phần, cứ như cuối cùng cũng cướp được tên từ đầu chí cuối không rõ sự tình luôn đứng dưới ánh hào quang của sân khấu trở lại vậy.
Nhưng mà cậu ta vẫn "phát sáng" như vậy. Có rất nhiều cô gái không dám nhìn Hàn Tự nhưng lại rất vô tư trêu đùa cùng Dư Hoài, con trai trong lớp cũng hay lôi cổ Dư Hoài đi chơi bóng.
Tôi có một người bạn cùng bàn vừa xuất sắc vừa được mọi người yêu quý.
Vì vậy, có lúc tôi còn an ủi bản thân bằng suy nghĩ vô cùng biến thái: MÌnh ở gần cậu ta nhất!
Nhưng chuyện đó nói lên điều gì?
Rốt cuộc tôi làm sao thế này?
No. 49
Buổi tối lúc ăn cơm, bố tôi lần đầu tiên không xem tin tức, bởi vậy bữa ăn vô cùng yên tĩnh. Chúng tôi mặt đối mặt, không nói câu nào, bận và cơm ăn.
Bố tôi làm rau diếp là đỉnh nhất, tôi đang ra sức nhai thì bất chợt ông đặt bát xuống, nói: "Cảnh Cảnh à, bố và cô Tề định hôm Quốc khánh đi đăng kí."
Tôi cẩn thận nhai từng miếng cơm một, cố nuốt xuống,
"Vâng."
Ánh đèn trắng sáng đến mức chói mắt, khuôn mặt đối diện với bố tôi, có chút dối lòng.
"Chúng ta nghĩ rồi, cứ tiếp tục kéo dài mãi cũng không ra đâu vào đâu, hơn nữa làm cũng đơn giản, thế nên không cần chuẩn bị gì, vừa hay ngày quốc khánh cả hai con đều được nghỉ, bố mời bố mẹ với người thân hai nhà đến, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi."
Tôi gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn.
Bố tôi dường như không còn gì để nói nữa, bày vẽ hỏi tôi: "Con... vẫn chưa gặp mặt nhỉ?"
Tôi lắc đầu.
Người đàn ông trước mắt tôi có chút luống cuống, không biết phải nói gì mới có thể gỡ được hòn đá tảng đè nặng trong lòng. Tôi đột nhiên hỏi mà không suy nghĩ gì: "Hai người trước khi kết hôn có đi công chứng tài sản không?"
Chính tôi cũng ngây ra một lát, huống chi là bố tôi. Ông chầm chậm nhổm người dậy xới cơm, nồi cơm điện ở trong góc, quay lưng lại với tôi, nói chậm rãi: "Cái đó không cần thiết, số tiết kiệm nhà gì đó, tất cả đều chia đôi, chỉ là đến ở cùng nhau, như kiếm một người bạn đồng hành mà thôi."
Tôi cũng giống như cô giáo Địa bị giẫm vào công tắc, chìm dần.
"Vẫn nên làm một cái đi, cũng không làm tổn thương tình cảm gì của nhau."
Ông không nói gì cả, lúc này tôi mới phản ửng kịp, cũng không biết mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, đang định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì bố tôi đưa bát cơm vào tay tôi, nói: "Được!"
No. 50
Tối hôm đó, tôi không hề bị mất ngủ, ngược lại tôi còn đi ngủ từ rất sớm, cũng không hề gọi điện cho mẹ tôi. Nhìn đăm đăm vào tờ phiếu bài tập toán, tất cả những rắc rối gia đình cũng sẽ biến thành lời nói dông dài của Chu Công. Tôi đi tắm từ sớm, sau đó sấy khô tóc rồi lên giường ngủ.
Nửa đêm bỗng dưng tỉnh dậy, cũng không phải gặp ác mộng, chỉ là tỉnh dậy, tình cảm cũng "thật" hơn.
Tôi bò dậy, phát hiện cốc trên bàn cũng đã hết nước rồi, muốn đến phòng khách rót nước. Nhìn đồng hồ, đã hai rưỡi sáng.
Phát hiện trong phòng vẫn để sáng đèn, cửa mở, những tia sáng màu cam như thêu dệt đến bên ngoài, tạo thành một con đường ngắn trên sàn nhà.
Tôi nhẹ nhàng bước sang bên đó, phát hiện bố tôi quay lưng với tôi, đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
Bố tôi trước nay không hút thuốc không uống rượu, mặc dù ở cơ quan nhà nước nhưng bộ phận của bố tôi không liên quan đến thế sự, chỉ vài khi phải ra ngoài ăn cơm tiếp khách.
Nhớ hồi cấp một, nghe nói bố tôi thuốc lá rượu bia đều không động chạm, tôi vô cùng ngưỡng mộ, luôn miệng nói bố tôi là "chính phái". Lúc đó tự hào biết bao nhiêu. Không biết từ bao giờ, đánh giá cha mẹ, tiêu chuẩn từ "chính phái" chuyển sang "biết nhẫn nại". Bố tôi ngày ngày nửa đêm mới ôm cái bụng phệ về, lại là đi tiệc xã giao, cuối cùng ông cũng bị loại ra khỏi danh sách bậc cha chú ưu tú trong lịch sử dòng họ. Tôi lặng lẽ nhìn khói thuốc dưới ánh đèn vấn vút rồi bay lên cao, còn bố tôi chỉ đơn giản ngẩng đầu nhìn lên một khoảng không trắng xóa trên bức tường cao chót vót.
Vuông vuông trắng trắng, có chút chói mắt.
Đây là căn nhà mà ông bà nội để cho bố tôi, cũng vài năm rồi, bức tường cũng đã lâu lắm chưa sơn lại, theo năm tháng, nó đã không còn là màu trắng. Còn mảng tường trắng đó là do từng có một bức ảnh, được treo nơi đó, nhưng giờ đây đã gỡ xuống. Bởi vậy, nó vẫn chưa bị bám bụi, vẫn sạch sẽ tinh khôi một màu trắng trong.
Ảnh cưới của bố mẹ tôi.
Khi hai người họ li hôn, không ai gỡ bức ảnh đó xuống, không biết có phải là do quên hay không, nhưng người duy nhất chú ý đến điều đó cũng không có ý nhắc nhở bọn họ.
Kết quả là đêm trước hôm tôi thi cấp hai, hai người họ vì tôi đăng kí đi tình nguyện, đi ôn tập và một loạt vấn đề khác, nói chuyện không tìm được điểm tương đồng, mẹ tôi bất chợt nhìn thấy bức ảnh cưới treo trên tường, tức không thể làm gì được, liền chỉ vào nó mà nói cái đồ chơi này treo ở đây để làm cái gì?"
Bố tôi cũng tức giận, chẳng nói chẳng rằng giẫm lên bàn gỡ ảnh cưới xuống vứt vào đống đồ tạp nham trên tầng thượng. Sau đó để lại một mảng trắng như vậy.
Tôi không biết mình ngẩn người đứng trước cửa bao lâu, đến khi bố tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi... khuôn mặt ông dưới ánh đèn rất mệt mỏi.
"Bố, ngủ đi thôi." Tôi nói.
Giả vờ như không hề nhìn thấy ông khóc.
No. 51
Bỗng dưng lại muốn nói chuyện gì đó. Cuối tháng 9, chúng tôi đón chào Olympic mùa thu, ở trên sân vận động mà Trương Bình vẫn luôn lấy làm tự hào. Tôi nhìn xa xăm về phía khán đài, các anh chị khóa trên đang cặm cụi làm đề có lẽ chính là hình ảnh tương lai của tôi. Chỉ có năm nhất bọn tôi mới rảnh rỗi đi luyện tập mốt hai mốt, hô khẩu hiệu, mặc trang phục đội duyệt quân danh dự vô cùng ngay ngắn, nghiêm trang. Đội ngũ của năm hai năm ba đề không quy định trang phục bắt buộc, mọi người đều như hoàn thành nhiệm vụ mà đi một vòng.
Tôi nhấp nhổm nhìn về phía Dư Hoài, những tên con trai tham gia đủ các môn, trước ngực sau lưng gắn kẹp gắn số vận động viên, dáng vẻ tràn đây sinh khí đó khiến hai mắt tôi cũng sắp dính làm một.
Hàn Tự cũng tham gia 800 m và 4x100m tiếp sức. Tôi rất nghi ngờ, thân hình mỏng manh kia của cậu ta liệu có vì vậy mà anh dũng hi sinh không, tất nhiên những lời này không thể tùy tiện nói trước mặt Giản Đơn được. Trương Bình rất vui, Giản Đơn và bạn nữ hắc ám vì cuộc thi này bỏ ra không ít tâm huyết, viết đơn tuyên truyền cùng những vần thơ buồn nôn chết người để gửi lên cấp cao hơn. Chỉ có tôi mới có thể nghe ra lòng cảm mến ngọt hơn cả bánh Oreo kèm tim trong bài: "Ủng hộ vận động viên chạy 800m" của Giản Đơn.
"Cậu thích tên cậu ta đến thế à? Chẳng qua chỉ là một tên mặt trắng có thành tích học tập tốt thôi mà."
Cô ấy cuối cùng cũng yên vị trên chỗ của mình, thở dài nói chầm chậm.
Giản Đơn và cô bạn hắc ám là thành phần thiểu số ở Chấn Hoa làm tôi cảm thấy hết sức thoải mái. Nhìn khuôn mặt bọn họ, bạn sẽ không bao giờ phải liên tưởng đến tờ bảng điểm.
Cô ấy có chút không thoải mái nhưng giọng vẫn rất dịu dàng, rất giống nhà truyền giáo đang giúp tôi rửa não.
"Cái gì mà tên mặt trắng chứ, trắng không phải là một cái tội, cậu không hiểu cậu ấy. Mình biết, có rất nhiều người thấy cậu ta kiêu ngạo, thực ra không phải là như vậy, cậu ấy vốn không phải là một người hoạt bát mà. Cậu ấy cũng không hề ích kỉ, cậu xem không phải cậu ấy cũng tham gia cuộc thi lần này à? Không như một vài bạn, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào làm đề, Dư Hoài đứng trên bục giảng kêu gọi mọi người đăng kí tham gia, vậy mà chẳng ai thèm quan tâm. Hơn nữa, thực ra tôi biết cậu ấy lâu rồi, thật đấy, chỉ là cậu ấy không biết mà thôi. Từ bé cậu ta đã vô cùng ưu tú, mình nghĩ, người như vậy, có chút kiêu ngạo cũng dễ hiểu mà."
Tôi đành phải nhắc Giản Đơn: "Cậu lại nói trước sau mâu thuẫn rồi."
Cô ấy hoàn toàn không ngó ngàng đến tôi, vẫn đang đắm chìm trong lịch sử trưởng thành của Hàn Tự: "Vả lại, cậu ấy thật ra rất lương thiện, thường xuyên giảng bài cho tớ. À, cậu ấy giỏi các môn tự nhiên nhưng thành tích ngoại ngữ cũng đặc biệt tốt, cũng sắp thành huyền thoại rồi. Hàn Tự không phải là con mọt sách, cậu ấy thích chơi game, lúc lên lớp thường chơi NDS ở bên dưới, cậu biết NDS là gì không?"
Tôi có cảm giác bản thân không cẩn thận đã dẫm vào công tắc của cô ấy rồi.
Nhưng tôi ngược lại rất ngưỡng mộ cô ấy. Tôi phát hiện tôi đối với một người có một sự thích nhẹ nhưng lại không chắc chắn lắm, càng không dám giống như Giản Đơn, đường hoàng mà nói ra.
Tháng 9 sắp kết thúc rồi. Kết quả của tôi lẹt đẹt, thảm bại khôn cùng. Bố tôi sắp kết hôn rồi. Ngồi bên một tên nhóc "tỏa nắng"muôn phần, tự dưng lại cảm thấy không vui.
Bạn biết đấy, thời tiết khiến con người ta buồn nhất, thực ra chính là trời trong nắng vàng.
Hết chương 10
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook