Tuổi Mười Tám Tôi Có Mối Tình Đầu
-
Chương 11
Tôi ngẫm nghĩ ra tình cảnh thảm thương của con Khánh khi nó bị cận.
Tôi tiếp tục uống, thấy tay có cứ quơ quơ trên bàn, chắc nó đang tìm cốc nước gùi, mắt vẫn không hề rời khỏi cái điện thoại.
- Mày quơ quơ cái gì đấy, ngẩng mặt lên coi chừng làm vỡ cốc nước gùi bây giờ.
- Vỡ thế nào được mà, chị lấy hộ em với.
Tôi đang giơ tay định lấy cốc nước cho nó thì tay nó đụng trúng cốc nước, nó lấy tay gạt bay nó xuống đất, tôi chưa kịp trở tay thì đã rơi rồi.
Một tiếng choảng vang lên.
- Thôi xong, vỡ cốc nước rồi - Nó giật mình hoảng hốt nhăn nhó ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Tôi nhìn ngó xung quanh, may cho nó ông không có nhà, ông mà có ở nhà thì nó tới số rồi.
- Con Khánh làm vỡ cái gì đấy phải không?
Giọng nói của bà tôi từ trong bếp vọng lên.
- Dạ không bà ơi, Chị Oanh làm vỡ đấy, bà mau đánh chị ấy đi ạ, không là lần sau lại chứng nào tật nấy đấy bà ạ.
À được cái con này, thích gắp lửa bỏ tay người đây mà, tôi trợn mắt lên nhìn nó, khởi động các đốt ngón tay túm cổ chuẩn bị cho nó một trận thì nó bảo:
- Thôi chị ấy lỡ tay, bà thả cho chị ấy bà ạ.
- Này, mày muốn chết rồi phải không? - Tôi đặt tay lên vai nó.
Nó năng nỉ tôi nhận giùm nó, hôm nọ nó lên chơi làm vỡ vài cái rồi, lần này ông mà biết ông đập chết.
- Con Oanh làm vỡ thật à, giỏi thật, lo dọn nhanh đi ông về ông thấy ông lại mắng cho bây giờ.
- Không phải chị Oanh làm vỡ đâu bà, là chị Khánh đấy.
- Thằng Huy nói với bà tôi.
Tôi bật cười tiếp lời:
- Tuyệt vời Huy ạ, lần này hết đường đổ cho chị nhé, huy ngoan lắm, chị đẫn đi mua kẹo nhé, chịu không?
Huy đáp:
- Dạ chịu ạ.
Về phần cái Khánh nó nhăn nhó hết cả mặt, bà tôi bắt nó dọn sạch sẽ cốc thủy tinh bị vỡ, còn bắt nó quét sân vườn, quét nhà, thổi cơm nữa.
Bình thường những công việc ấy bà sẽ sai tôi làm mỗi khi đến chơi.
Có người chịu trận thay, sướng kinh khủng, nó đưa mắt cầu cứu tôi, tôi bĩu môi lè lưỡi, cho chừa.
Sau đó tôi dẫn thằng Huy đi mua kẹo.
Lúc về thấy con Khánh vẫn khom lưng ra quét sân, tôi ăn kẹo xong vứt xuống sân.
- trêu cái Khánh.
- Ê, em ơi còn vỏ kẹo kìa, không lo nhặt đi.
- Tôi mỉm cười đắc ý.
- Sướng chị nhờ, đi ăn không rủ người ta, lại còn vứt ra đấy, ai dọn cho.
- Mày dọn chứ ai dọn nữa, a chỗ kia còn bẩn kìa chị Khánh quét đi.
- Tôi mỉm cười chỉ về đống rác bẩn.
Khánh thở dài nói:
- Thôi bà chị đi vào nhà cho em nhờ.
- Con Khánh lấy cái chỗi xua xua đuổi tôi như đuổi tà.
Sáng hôm sau, tôi đang chuẩn bị dắt xe ra cổng đi học thì mới phát hiện ra bánh sau bị thủng một lỗ, lại phải mất công dắt xe đi vá, xui gì mà xui thế không biết, tôi dựng xe trước cửa tiệm bác Minh:
- Bác Minh ơi, vá cho cháu cái bánh sau nhé, trưa về cháu lấy ạ.
Đang đi thì không biết từ đâu một chiếc xe đạp xuất hiện trước mặt tôi, nụ cười cùng với chiếc răng khểnh nhìn tôi và nói:
- Xe bị hư hả? Lên đây tớ chở - An nói với tôi.
- Ôi may quá, cậu là cứu tinh của tớ đấy.
An chở tôi đến trường, vừa đi vừa nói những câu chuyện linh tinh, trong khi đợi Ăn cất xe thì tôi bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Thúy Vân, tôi cũng mặc kệ, lờ đi quan tâm chi cho mệt.
- Nhanh lên An ơi.
- Đây, tớ ra rồi đây, - Cậu ta vừa nói vừa tiện tay véo má tôi.
Tôi đưa tay lên má xoa xoa nói:
- Má của người ta là để yêu thương chứ không phải để véo, véo thêm cái nữa tôi đá cậu chết bây giờ.
Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, thì muộn mất mười phút rồi.
Muộn mười phút tôi quay sang giục Ăn rồi hai đứa cắm đầu chạy về lớp.
Vào lớp chưa thấy cô giáo lên chỉ thấy bọn lớp tôi xúm lại vào một gốc kể chuyện gì mà cười to lắm.
- Có chuyện gì mà vui thế tụi bây? - Ăn hỏi khi thấy tụi nó cười phá lên.
Mấy đứa vẩy tay với hai đứa tôi rồi nói:
- Tới rồi đó hả, hai đưa lại đây kể cho nghe.
- Cả lũ lao nhao.
Không thấy cố giáo tôi liền hỏi:
- Cô giáo đâu rồi mấy đứa?
- Hôm nay cô cho nghỉ tiết đầu.
- Thằng Tài trả lời.
- Có chuyện gì kể đi? - Thằng An lại gần chỗ mấy đứa nói.
Chuyện là chiều hôm qua con Quỳnh ở lại trực lớp, đang trực lớp thì nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện nó mới thò đầu ra xem thì thấy Thúy Vân tỏ tình người ta bị từ chối phũ phàng, sau khi nghe con Quỳnh tường thuật lại cả lớp tôi cười sặc sụa.
Tiếng chuông vang lên được một lúc mà vẫn không thấy thầy cô bước vào.
Bỗng thằng Quân không biết từ đâu xuất hiện thông báo với chúng tôi một tin động trời.
Cô Xuân, giáo viên chủ nhiệm lớp tôi bị ốm phải ở nhà dưỡng bệnh ít nhất phải mất một tuần, nhỏ Ly đề nghị cả lớp chiều nay tới nhà thăm cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook