Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng
-
Chương 7: Tôi có thể gọi anh là ba
Editor: Gấu Gầy
Ba ngày sau Tống Thành Nam mới gặp lại Tần Kiến.
Nói "gặp lại" thì không đúng lắm, "bắt được" có lẽ chính xác hơn.
Buổi sáng mùa đông ở phương Bắc không có ranh giới với đêm khuya, sáu giờ sáng vẫn còn tối đen như mực. Cái "đen" này dường như còn ngột ngạt hơn cả cái "đen" lúc nửa đêm. Rõ ràng biết rằng khoảnh khắc tiếp theo bình minh sẽ ló dạng, nhưng trong khoảnh khắc hy vọng tan vỡ, vẫn không tránh được cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng sâu sắc.
Tiếng bước chân trên tuyết dừng lại trước cửa nhà cậu nhóc, Tống Thành Nam nhìn cửa sổ đã sáng đèn, tìm một chỗ khuất gió châm một điếu thuốc.
Chưa hút được hai hơi, nguồn sáng vàng ấm áp đã tắt. Cửa ra vào có tiếng động, cậu nhóc đẩy cửa từ bên trong bước ra.
Tống Thành Nam nhìn đồng hồ, 6 giờ 12 phút.
– Thảo nào mấy hôm nay không chặn được thằng nhóc này, hóa ra nó ra ngoài sớm như vậy.
Anh hít một hơi thuốc thật sâu rồi ném tàn thuốc xuống đất dẫm tắt.
Sói con rõ ràng cảnh giác hơn những đứa trẻ bình thường, cậu nghe thấy tiếng động nhỏ phát ra từ trong bóng tối.
"Ai đó?"
Như một con thú nhỏ lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cơ bắp cậu căng cứng, lông tơ dựng đứng, đôi mắt xếch hơi nheo lại, theo bản năng đã bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó tiện tay bên cạnh.
Tống Thành Nam bước ra từ bóng tối ở góc nhà, dáng người cao lớn khiến cậu nhóc vô thức lùi lại một bước.
"Là tôi, đừng sợ." Ban đầu định mắng sói con vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ sợ hãi của cậu, Tống Thành Nam lại mềm lòng.
Mấy ngày nay anh bận tối mặt tối mũi, công việc lặt vặt ở cộng đồng vượt xa dự kiến của anh. Nhưng dù vậy, anh vẫn tranh thủ tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của Tần Kiến.
Hoàn cảnh của đứa trẻ này quả thực khiến người ta thở dài... Nhưng bản thân Tần Kiến lại không đáng thương cho lắm.
Giống như nước mắt đã lưng tròng, nhưng lại được cho biết trong toàn bộ sự việc không có nạn nhân hoàn hảo, nhất thời không khóc ra được cũng không kìm lại được, thật sự khiến người ta phát nghẹn.
"Đưa cậu đi học, tôi đã đến ba ngày liên tiếp rồi, hôm nay mới bắt được cậu. Ngày nào cậu cũng ra ngoài sớm như vậy, là đang trốn tôi à?"
Cậu nhóc hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường, lầm bầm: "Trốn chú? Anh tưởng mình là ai?"
Tống Thành Nam bước tới, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc: "Thái độ gì đây, không gọi "quân gia" nữa à?"
Con thú nhỏ trừng mắt, rất khó chịu với hành động trêu chọc của Tống Thành Nam: "Có việc gì không? Không có việc thì đừng làm phiền người ta làm việc."
"Ồ, bạn Tần còn có việc chính cơ à? Tiếp tục ra đường lôi kéo người ta cắt tóc nhuộm tóc lừa tiền?"
"Thì sao? Tôi có lừa đảo bịp bợm thì cũng có cảnh sát quản lý, không đến lượt anh, một chủ nhiệm cộng đồng."
"Nếu tôi cứ muốn quản lý thì sao?" Tống Thành Nam túm lấy mũ áo khoác lông vũ của cậu nhóc kéo lại, nghiêng đầu đánh giá vóc dáng gầy gò của cậu, "Cậu mười ba tuổi à? Trẻ em dưới mười bốn tuổi, cảnh sát bắt được cũng sẽ giao cho cộng đồng và cha mẹ đưa về phê bình giáo dục, chi bằng tôi trực tiếp giáo dục cậu, đỡ tốn công sức của cảnh sát."
Cậu nhóc như con chó con bị túm gáy, hận không thể quay lại cắn Tống Thành Nam một cái, cậu liếc xéo anh, nói giọng hung dữ: "Thích lo chuyện bao đồng như vậy thì ghi tên tôi vào hộ khẩu nhà anh đi. Anh làm ba tôi, tôi theo họ anh, cứ đưa nhiều tiền cho tôi tiêu rồi anh muốn quản thế nào thì quản!"
Tống Thành Nam nghe xong lời của cậu nhóc thì tưởng tượng, sau đó không khỏi nghiến răng. Nếu thật sự có đứa con trai không biết điều như vậy thì anh sẽ bị tức chết.
"Tôi không có hứng thú làm ba người khác, cậu cũng đừng mơ tưởng đến hộ khẩu nhà tôi, tôi chỉ hỏi cậu một câu, sau này cậu còn đi học nữa không? Nhà trường đã nói rồi, nếu cậu còn trốn học nữa thì sẽ đuổi học cậu đấy."
Con thú nhỏ đang vùng vẫy bỗng nhiên im lặng, nhưng rất nhanh lại nhe nanh hung dữ: "Đuổi thì đuổi, bố đây thèm vào!"
Sự bối rối và tủi thân thoáng qua của cậu nhóc đều lọt vào mắt Tống Thành Nam, anh thở dài, dùng thêm chút lực ở tay: "Chuyện này không phải do cậu quyết định, trẻ con phải nghe lời người lớn."
Anh buông mũ áo khoác ra, chuyển sang kéo tay áo cậu: "Đi, đến trường."
Lần này con thú nhỏ chỉ giãy giụa tượng trưng hai cái rồi miễn cưỡng đi theo Tống Thành Nam. Trời tờ mờ sáng, đường chân trời cuối cùng cũng hiện ra màu trắng nhạt, tia sáng đó chia cắt màn đêm đen kịt một cách thẳng tắp, như thể xé ra một khe hở, chờ đợi ánh sáng bừng lên mở ra chương mới của cuộc đời.
Lúc này đi học còn quá sớm, hai người một lớn một nhỏ dẫm lên tuyết đi đến con phố chính của thị trấn khi trời vừa hửng sáng.
Khoảnh khắc này, nơi đây có hơi thở cuộc sống trần tục nhất.
Hơi thở cuộc sống ở đây không phải là những câu chữ hoa mỹ trong tác phẩm của nhà văn, cũng không phải là cuộc sống điền viên mà người thành thị hướng tới, mà là sự kết hợp của khói và lửa, là hơi nóng bốc lên từ ống khói của quán ăn sáng vươn ra từ cửa sổ, là làn sương trắng lượn lờ bên miệng khi người ta thở ra, là làn sóng trắng xóa tràn ra từ trong nhà khi tấm rèm bông được vén lên, là một mớ hỗn độn xám xịt của cuộc sống thường nhật.
Tống Thành Nam nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc của anh. Ăn sáng rồi đưa thằng nhóc đi học, vừa kịp lúc.
Anh vẫn chưa tìm được nhà ở thị trấn Tân Phát, hiện đang ở nhờ nhà Trương Nghị. Trương Nghị là người thô kệch, lại là bạn thân từ nhỏ của anh, không hề ngại Tống Thành Nam ở nhờ. Nhưng gần đây Trương Nghị có bạn gái, bạn gái anh ta mỗi lần gặp Tống Thành Nam đều hơi ngại ngùng. Dù sao nhà chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, thêm một người ngoài thì khó mà thân mật.
Vì vậy, Tống Thành Nam đi sớm về muộn, ba bữa đều ăn ở ngoài. Anh dự định cuối tuần này sẽ tìm nhà, chuyển ra khỏi nhà Trương Nghị.
Vừa lạnh vừa đói, Tống Thành Nam kéo cậu nhóc đi về phía một quán ăn sáng. Nhưng đến cửa, cậu lại ngồi xổm xuống góc tường, nhất quyết không chịu đứng dậy.
"Tôi ăn ở nhà rồi, ngồi đây chờ chú." Cậu nhóc liếc mắt khó chịu, "Tôi không chạy đâu, chú ăn nhanh lên, đừng để bố đây chờ lâu!"
"Bố với chả con," Tống Thành Nam đá vào mông cậu một cái, "Vào trong chờ."
—-----
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook