Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện
-
17: Chạy
Sau khi nói xong lời tạm biệt với Biên Nham, cả người tôi đều ỉu xìu, sức chạy bộ cũng biến mất sạch sẽ.
Quăng cặp xách sang một bên vai, uể oải ỉu xìu mà bước về nhà.
Tôi coi như đã biết vì sao Tường Lâm tẩu lúc gặp người liền nhắc mãi một câu "Ta thật là, thật ngốc mà!"
Gần mười ngày liên tục chạy đường dài, khiến toàn thân tôi từ trên xuống dưới, chỉ thoáng khẽ động, liền có một loại cảm giác đau nhức như cơ bắp bị xé rách.
Mấy ngày trước khi cả người đang hăng hái cũng không quá để ý, lúc này mới cảm thấy chân cùng cánh tay đều nặng nề đến nổi không thể nhấc lên.
Tôi kéo lê bước chân mệt mỏi tiến về phía trước, trong lòng lại tự giễu bản thân.
Điều duy nhất có thể làm cho tôi âm thầm cảm thấy may mắn chính là, may mà Biên Nham không rõ nguyên nhân của chuyện này, bằng không hắn nhất định sẽ cười tôi đến chết.
Mà cả đời này, tôi cũng đừng hòng suy nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với hắn.
Vì ai lại đi thích một kẻ ngốc chứ?
Tiết tự học buổi tối kết thúc đã hơn chín giờ, khoảng cách mười cây số này đi bộ trở về, đến nhà cũng đã hơn mười một giờ.
Cũng may trước đó tôi đã báo với ba mẹ, nói mấy ngày nay tôi sẽ về trễ một chút.
Vì thế chờ tôi về đến nhà, hai người họ cũng không mắng tôi một trận, chỉ là chờ đến trong lòng có chút lo lắng: "Hôm nay sao con lại trễ đến như vậy mới về tới?"
"Xe đạp nửa đường bị hỏng..." Tôi lười nghĩ đến lý do khác, hơn nữa bọn họ cũng không biết mấy ngày nay là tôi chạy đi học.
"Này là đến nửa đêm rồi còn gì, bảng tin gì gì đó của các con khi nào mới có thể xong a?" Mẹ tôi nhận lấy cặp xách của tôi, sau đó đưa cho tôi một ly nước ấm.
"Hôm nay." Tôi đặt mông xuống ghế sofa, nhận lấy ly nước, uống hai ngụm: "Hôm nay là xong rồi."
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng tôi ngu ngốc.
Sáng hôm sau khi tôi lấy xe đạp ở dưới lầu chờ Lưu Dương Phương Khiếu, cảm xúc vẫn không thể phấn chấn lên.
"Lư Phái, hôm nay không chạy đến trường a?" Phương Khiếu từ xa đi tới, lớn tiếng hỏi.
"Ừm." Tôi không tự tin mà đáp một tiếng.
Lưu Dương đi tới nhéo nhéo cơ bắp trên cánh tay tôi: "Thế nào? Hai tuần này luyện thế nào?"
"......!Cũng tạm." Tôi chán nản nói, thực sự không muốn tiếp tục chủ đề này.
"Không việc gì, cậu chỉ cần xuống chạy, lấy được thứ hạng cũng không phải là chuyện khó." Phương Khiếu mở khóa xe, đứng thẳng người quay đầu nói với tôi: "Ngoại trừ ban thể thao ra, Tám Trung chân chính có thể chạy được mấy người a? Lúc ở sơ trung, cậu cũng được coi là có thể chạy mà."
"Tùy tiện mà chạy thôi." Tôi gật gật đầu, cảm thấy lấy được thứ hạng đối với tôi mà nói căn bản cũng không quan trọng.
Nội dung tám ngàn mét nam được lên lịch chạy lúc mười giờ sáng.
Từ lớp học đến cầu thang, tôi nhìn về phía lớp Nobel.
Cửa đóng chặt, tuyệt đối yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có - chưa tới tám giờ, nhưng kỳ thi tháng của lớp bọn họ đã bắt đầu.
Ngồi trên khán đài bên cạnh sân thể dục, tôi chống khuỷu tay trên đùi, cúi đầu nhìn xuống khoảng sân đang ồn ào náo nhiệt.
Nói thật, nếu muốn vượt qua Diêm Lỗi lấy hạng nhất là chuyện không có khả năng.
Nhưng từ khi quyết định chạy tám ngàn mét, tôi vẫn nhịn không được mà háo hức chờ mong ngày này đến.
Cho dù người đầu tiên chạm đến băng vải đỏ không phải là tôi, tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực để cho Biên Nham biết, tôi chính là có năng lực bảo vệ hắn.
Mặc dù hắn có thể không cần sự bảo vệ của tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình ngây thơ đến ngu ngốc, giống như một đứa trẻ mẫu giáo vừa học được một bài hát, lại không thể đợi để mà chạy về nhà hát cho ba mẹ nghe.
Tôi cần nhiều cơ hội hơn để thể hiện bản thân mình trước mặt hắn.
Lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, những người ở trong hạng mục chạy tám ngàn mét đều đứng ở vạch xuất phát.
Có hơn ba mươi người, thoạt nhìn rất dọa người.
Diêm Lỗi từng học chung với tôi hồi sơ trung, lại bởi vì quen biết với Phương Khiếu, nên hai chúng tôi cũng coi như là có biết nhau.
Hắn đứng bên cạnh tôi vừa hoạt động gân cốt vừa nói chuyện: "Thế nào, Lư Phái? Lát nữa đua không?"
"Cậu thôi đi!" Tôi cũng bắt đầu khởi động, chạy những bước nhỏ tại chỗ: "Tớ cũng đã bao lâu không vận động rồi."
"Phải không? Tớ nghe Phương Khiếu nói gần đây cậu đều là chạy bộ đi học?" Hắn cười cười nhìn về phía tôi "Cũng quá liều mạng a."
......!Phương Khiếu cái tên hại bạn này, sao cái gì cũng đem nói ra bên ngoài!
Tôi đang cười tự mỉa mai, muốn tìm đề tài gì đó để che dấu cho qua thì Phương Khiếu đi tới.
Cánh tay khoác lên vai tôi, hấc cằm nói với Diêm Lỗi: "Ban thể thao với ban mỹ thuật thi chạy cự ly dài...!Cậu đó, có tiền đồ chút đi." Lại vỗ vỗ bả vai tôi: "Không có việc gì Lư Phái, cậu cứ việc chạy, chờ lát nữa tớ giúp cậu báo thù."
Tôi cũng không để bụng, nhìn thoáng qua khu vực chính giữa sân thể dục: "Vừa rồi trên loa không phải kêu hạng mục nhảy cao sắp bắt đầu sao? Sao cậu vẫn còn ở đây?"
"Đây không phải là tới cổ vũ cho cậu sao? Tiểu tử Biên Nham kia không có ở đây, Lưu Dương lại đang thi ném lao, tớ chỉ còn lại chút thời gian để chạy đến động viên cho cậu trước trận đấu."
"......!Cho dù cậu có động viên thì tốc độ của tớ cũng chỉ có nhiêu đó thôi." Tôi kéo lấy cánh tay hắn từ trên vai xuống, thúc giục nói: "Nhanh đi đi, mau đi, sắp điểm danh rồi kìa."
"Lượng sức mà chạy a!" Hắn vỗ vai tôi cười một cái liền chạy đi.
——
"Mọi người vào vị trí! —— Chuẩn bị! ——"
"Bùm!" một tiếng, phát súng lệnh vang lên.
Ba mươi mấy người giống như những con thú bị nhốt trong lồng đã lâu, trong nháy mắt toàn bộ ào chạy ra ngoài.
Nhưng chỉ một lúc sau, liền theo thứ tự trước sau mà xếp thành một hàng dài.
Tôi chạy theo bước chạy của đại bộ phận trong nhóm, giữ ở vị trí không gần đầu cũng không gần cuối.
Thầm nghĩ mới bắt đầu không nên dùng quá nhiều sức, chờ thời điểm mọi người ở tuyến giữa tiêu hết sức lực lại hơi phát lực mà đuổi lên.
Dù sao vị khán giả mà tôi muốn nhìn thấy nhất cũng không có ở đây, còn không bằng dựa vào tiết tấu của chính mình mà chạy, đến cuối cùng cũng không đến mức là quá khó chịu đi.
Chạy đến vòng thứ sáu thứ bảy, mấy người luôn chạy ở phía sau bắt đầu lục tục rời khỏi sân.
Khi bọn họ vừa ra, tôi nhanh chóng trở thành một phần của cái "đuôi cần cẩu".
Tôi vội chạy nhanh hơn, vượt qua vài người phía trước lại trở về vị trí tuyến giữa.
Vòng thứ mười, bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà số người bỏ cuộc ngày càng nhiều, trên sân thể dục chỉ còn lại mười mấy người vẫn còn đang kiên trì chạy về phía trước.
Tôi vẫn duy trì ở tuyến giữa, lúc này đã chạy đến vị trí thứ năm, sáu.
Ngoại trừ khoảng cách so với một hai người đầu kém rất xa, mấy vòng sau phát lực hẳn là cũng có thể vượt qua được ba bốn người.
Nghiêm túc mà nói, tôi từ nhỏ đã không phải là người luôn tranh cường hiếu thắng, luôn cảm thấy ở vị trí giữa giữa cũng không tệ, áp lực không lớn lại còn vui vẻ tự tại.
Lúc này muốn lấy thứ hạng, bất quá là vì cái gọi là cảm giác lấy vinh dự cho lớp, còn vì có những người bạn cùng lớp đang ở bên cạnh sân thể dục hò hét cổ vũ cho tôi.
Phải biết rằng mỗi lần tôi chạy đến khu vực lớp mỹ thuật, luôn có thể nhìn thấy cả lớp đều đang gân cổ hô to tên tôi.
Những lời động viên chân thành này mặc dù không khơi dậy nhiều lắm nhiệt huyết cùng lòng hiếu thắng trong tôi —— nhưng đại khái cũng không ai nỡ nhẫn tâm phụ đi kỳ vọng chân thành của người khác, tôi cũng như vậy.
Thời điểm vòng thứ mười ba, Diêm Lỗi từ phía sau tôi vượt lên, lúc chạy qua tôi còn không quên quay đầu lại nháy mắt với tôi hai cái: "Thế nào Lư Phái, còn được không?"
"Sớm như vậy liền phát lực a?" Tôi nhận ra hắn chạy nhanh hơn nhiều so với lúc nãy.
"Chờ mấy vòng sau tất cả mọi người đều phát lực, lúc đó bắt đầu sẽ bị trễ." Hắn ném lại câu này xong, liền dùng đôi chân dài lướt đi, liên tiếp vượt qua hai người.
Nói cũng đúng, tôi cũng cất bước chạy theo, nghĩ đến trước mắt cứ giữ khoảng cách gần một chút với ba bốn người đầu, chờ đến phút cuối vượt lên cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng ai ngờ khoảng cách với người phía trước chỉ còn có hơn mười thước, hắn ta đại khái nghe thấy tiếng bước chân của tôi, quay đầu lại nhìn rồi cũng lập tức tăng tốc.
Điều này làm cho vị học sinh chạy thứ ba kia cũng lập tức ý thức được nguy cơ, tần suất bước chân rõ ràng cũng tăng nhanh theo.
......!Xem ra muốn trong thời gian ngắn vượt qua cũng không phải là chuyện dễ dàng, không ai cam tâm vứt bỏ đi vị trí trước mắt.
Những người chạy trước mặt tôi lúc này đều không hẹn mà cùng tăng tốc, ai cũng không muốn mất đi ưu thế ở mấy vòng cuối, dù gì cũng đã bảo trì lâu như vậy.
Hô hấp của tôi bắt đầu theo bước chân tăng tốc mà từ từ trở nên dồn dập, cổ họng cháy khô, nuốt xuống một chút cũng cảm thấy mất sức.
Thể lực bảo tồn lúc trước từng chút một bị hao hết, khoảng cách năm sáu vòng còn lại giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Tiếng hò hét cổ vũ bên cạnh sân thể dục đều trở nên phù phiếm tan trong không khí, mờ ảo quanh quẩn bên tai.
Lòng bàn chân thì mềm nhũn, hai bắp chân giống như được rót đầy chì, nặng trịch mệt mỏi, một chút sức lực cũng không còn.
Người thứ ba và thứ tư ở phía trước tôi nhìn như không xa, nhưng đuổi theo một trận lại thấy khoảng cách không hề thu hẹp lại.
Trong lòng mỗi người đều đang nén một cỗ kình khí, ai cũng không dám buông lỏng trước.
Tôi chỉ có thể chậm bước lại để điều chỉnh hơi thở của mình, để tránh đến cuối cùng khi chạy nước rút toàn thân lại vô lực.
Tôi lặng lẽ ở trong lòng đặt mục tiêu cho mình từng chút một, chạy đến cửa hàng nhỏ ở phía trước, tiếp theo chạy đến cây liễu, rồi chạy đến khung bóng rổ bên kia.
Cứ như vậy dựa vào ý chí chống đỡ của bản thân mà chạy qua mấy chục thước, rồi lại mấy chục thước.
Thời điểm quá mười giờ, ánh mặt trời xua tan cái lạnh của buổi sáng, trong không khí bắt đầu tràn ngập hương vị oi bức.
Mồ hôi từ trên trán chảy xuống gò má, có một chút ngứa.
Tôi nâng cánh tay lên, dùng mu bàn tay mà lau đi mồ hôi.
Xa xa, bên cạnh sân thể dục phía đối diện, tôi dường như nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đang nhìn xung quanh như cố gắng tìm kiếm cái gì đó.
Tôi nhất thời ngẩn ra: Biên Nham?
Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đối với thân ảnh thanh tuấn đĩnh bạc của hắn tôi đã quá quen thuộc.
Nhưng nhất thời lại không dám xác định đó rốt cuộc có phải là hắn hay không, chỉ vừa chạy vừa nheo mắt lại như muốn nhìn rõ ràng hơn một chút.
Tôi không quá dám tin hắn sẽ giữa chừng mà chạy ra khỏi phòng thi.
Dù sao lớp Nobel quản giáo rất chặt chẽ, cạnh tranh với nhau lại kịch liệt, hơn nữa nếu như mấy lần thi thành tích đều quá thấp, có thể bị chuyển xuống lớp Hồng Chí —— Tuy rằng loại chuyện này không thường xuyên phát sinh, nhưng cũng đủ để các học sinh ưu tú có lòng tự trọng mãnh liệt sản sinh ra uy hiếp cực lớn.
Chẳng lẽ là tôi chạy đến đầu váng mắt hoa, trong lúc nhất thời mà sinh ra ảo giác?
Tôi đang nhíu mày thầm nhủ, người nọ không có khả năng là Biên Nham.
Một giây sau, hắn xoay đầu lại, liếc mắt một cái thấy được tôi.
Hắn giơ cao cánh tay vẫy tôi, cất bước chạy về phía tôi, miệng còn gọi tên tôi: "Lư Phái!"
Tóc trước trán của hắn bị gió thổi bay lên, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, cả người ngược sáng mà đi, vô cùng đẹp đẽ.
Chạy đến gần hơn một chút, tôi mới thấy khóe mắt hắn cười cong lên.
Khi chạy đến trước mặt tôi, hắn còn nhẹ nhàng nhảy một cái, lại một tiếng mà gọi tên tôi: "Lư Phái!"
Tôi đây hoài nghi không biết có phải là đang nằm mơ hay không, giơ tay dụi dụi mắt, có chút mơ hồ mở miệng: "Nhanh như vậy đã thi xong?"
"Không có, đang thi tiếng Anh." Hắn theo bên cạnh tôi, ở trong sân thể dục cùng tôi chạy: "Bên ngoài náo nhiệt như vậy, lỗ tai thật sự chịu không nổi, tớ liền tìm cớ trốn đi."
Tôi trợn mắt há hốc mồm: "Sau này thầy phát hiện, thấy cậu thành tích thấp như vậy, không sợ bị mắng chết a..."
"Mặc kệ đi." Hắn không buồn quan tâm nói một câu, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, quay đầu lại nhìn thoáng qua người phía sau rồi hỏi tôi: "Còn mấy vòng nữa?"
"Năm vòng." Tuy rằng có chút lo lắng cho hắn, tôi vẫn không nhịn được mà cao hứng.
Cảm giác khí lực mất đi lại trở về trong cơ thể, hai chân cũng không giống như lúc trước mềm nhũn vô lực.
Hắn có phải luyện cái gì tuyệt thế thần công hay không, lén lút đem nội lực truyền cho tôi a?
"Đó có phải là Diêm Lỗi hay không?" Hắn duỗi cánh tay chỉ về phía trước: "Cậu ta dẫn đầu à?"
"Đúng vậy."
"Lư Phái, cậu cách vị trí đầu cũng không xa a." Hắn vừa chạy ở bên cạnh vừa cổ vũ cho tôi, tràn đầy tự tin nói: "Đến Lư Phái, chạy theo tớ, cam đoan cậu sẽ vượt qua cậu ta!"
Tôi lặng lẽ trợn trắng mắt: "...!Cậu ấy vượt qua tớ một vòng rồi, có biết không?"
"..." Hắn tựa hồ bị tôi làm nghẹn cho một chút, nhất thời không thể tiếp lời, quay đầu lại nhìn một chút, rồi mới quay đầu trở về dùng thanh âm không xác định hỏi tôi: "Ách...!Vậy cho nên, rất nhiều người cũng đã vượt qua cậu một vòng rồi, có phải không..." Hắn nuốt xuống yết hầu tiếp tục hỏi: "Cho nên Lư Phái, bây giờ cậu đang chạy cách người cuối bao nhiêu người..."
Tôi quả thực bị những lời này của hắn làm cho tức giận đến hộc máu, dở khóc dở cười nói: "Bạn học Biên Nha Nha, cậu có phải là do địch nhân phái tới, cố ý quấy nhiễu quân tâm hay không? Hả? Mau trở về thi, cậu ở đây thêm một lát nữa, tớ sẽ bị cậu chọc cho tức giận đến nội thương."
"Vậy là không cần phải đếm ngược?" Hắn mở to đôi mắt dường như chưa tin tưởng.
Này, biểu hiện này là có ý gì?
"Vậy cậu đang chạy thứ mấy?"
Trong nháy mắt, tôi hoàn toàn không còn sức lực, không tình không nguyện mà từ kẽ răng phun ra hai chữ: "...!thứ năm." Không đợi hắn nói chuyện tiếp, tôi đã cắn răng tăng tốc độ, cúi thấp cằm: "Nhưng một lát nữa thì không."
Hết chương 17
- -------
Lời của tác giả: Vậy mà lại không viết hết phần chạy tám ngàn mét! Tôi có phải là quá dài dòng hay không?.....!Khóc T.T.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook