Tuổi Chú Có Hơi Lớn
-
Chương 16: Lên phòng lấy đồ dùng dành cho hai ngày sắp tới xuống đây, tôi chờ
Nhiếp Dịch rủ mắt nhìn cô, sắc mặt thờ ơ: “Tỉnh rồi?”
“Sao lại là…” Tống Hi vừa nói chuyện đã cảm nhận yết hầu vừa nóng vừa đau, âm thanh như tách ra, buộc phải ngậm miệng lại ngay.
Thấy trên tay có cảm giác kỳ lạ, vừa cúi đầu đã thấy tay mình đang siết lấy tay Nhiếp Dịch, ngay lập tức buông ra, xấu hổ không dám nhìn chủ nhân của đôi tay ấy.
Tống Hi dời mắt đi, cố gắng thanh thanh giọng nói, nhưng vẫn còn khàn, cuối cùng phải cam chịu, hỏi: “Chú đứa cháu đến bệnh viện ạ?”
“Không thì ai?” Nhiếp Dịch nói, “Sốt đến 39 độ, cháu có thể tự lết đến đây à?”
Tống Hi: “……..”
Tống Hi không nhịn được quay đầu lại quan sát anh, cố gắng giải thích: “Cháu có nhờ đồng nghiệp đưa thuốc sang mà…”
Cô còn chưa hỏi, người cô tìm rõ là Trình Tiêu, sao cuối cùng người đưa cô đến bệnh viện lại là Nhiếp Dịch thế này đâu đấy?
Lại nhớ đến cái khung cảnh hỗn độn khi bước vào nhà cô, sắc mặt của Nhiếp Dịch càng trầm như nước, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Uống thuốc xong rồi đi đâu? Về nhà đông lạnh cho chết hay sao?”
Tống Hi: “………”
Ngày hôm qua ở nhà họ Tống chăm sóc cho Tống Thạch, đến lúc về nhà mình cô mới phát hiện hệ thống tản nhiệt đã bị nổ.
Vì căn chung cư mà cô thuê đã khá cũ kỹ, chủ nhà có lắp dàn tỏa nhiệt bằng gan từ rất lâu rồi, sau bao năm cũng hoen gỉ cả lên.
May mắn là sau khi nổ không lâu, cô đã đóng nắp van lại, tuy rằng phòng khách chảy không ít nước, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến lầu dưới.
Cuối tuần cô đi trượt tuyết về, lại thức đêm chạy xuyên suốt, ở nhà họ Tống một ngày, về đến nhà cả người mệt không sao chịu nổi, thấy cả phòng ấm áp quá đỗi nên không còn sức lực tìm người sửa chữa, leo lên giường ngủ luôn.
Càng về khuya cả người càng lạnh, đến sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức lay tỉnh, mới nhận ra mình lên cơn sốt rồi.
Tống Hi xấu hổ nói: “Cháu sẽ hẹn người đến sửa.”
Sắc mặt Nhiếp Dịch vẫn rất khó coi.
Hôm nay là thứ hai, sắp đến giữa trưa rồi, Tống Hi nghĩ thầm có khi vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của người ta, dù sao thân cũng là CEO, vào thứ hai thì có biết bao nhiêu cái cuộc họp thường kỳ đang chờ chứ.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm hổ thẹn: “Hôm nay thật sự cảm ơn ngài, cháu thấy bản thân tốt hơn nhiều rồi, không phiền ngài chờ cháu truyền nước xong đâu ạ.”
Lông mi của cô ướt nhũn, run run, nâng lên nhìn anh, động tác cực kỳ cẩn thận.
“Tống Hi,” Nhiếp Dịch nói, “Cháu sợ tôi lắm sao?”
Tống Hi ngẩn ra, theo phản xạ nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu đau quá, cũng lên tinh thần, nói rất nhanh: “…….Không ạ.”
Y tá đẩy cửa đi vào, đổi nước cho Tống Hi.
Chờ sau khi y tá đi ra ngoài rồi, Nhiếp Dịch cũng không nói thêm, chỉ hỏi: “Đói bụng không?”
Tống Hi nhẹ nhàng thở hắt ra, vội lắc đầu: “Không đói, không đói, ngài mau đi làm….”
Còn chưa dứt lời, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên hai tiếng rột rột—-từ tối qua đến giữa trưa hôm nay, cô còn chưa được ăn tí nào đâu.
Tống Hi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không dám nhìn vẻ mặt của Nhiếp Dịch chút nào.
Một hồi lâu sau, Nhiếp Dịch mới ném lại hai từ: “Chờ đấy.”
Rồi theo sau là một tiếng đóng cửa.
Tống Hi hoài nghi nghĩ lại, vừa nãy anh nói chuyện với cô, có phải còn chêm thêm chút ý cười không vậy?
Nhiếp Dịch mua cơm cho cô xong vẫn chưa đi, chờ đến khi truyền xong hết nước thuốc, y tá vào rút kim ra.
Thẩm Đình tháo khẩu trang xuống, cũng đi đến cười tủm tỉm: “Tống Hi hạ sốt rồi à? Thế thì không cần khóc nhè nữa rồi.”
Bị anh ấy chọc ghẹo, Tống Hi lại nhớ đến chuyện mình tỉnh dậy trong mắt toàn là nước, không khỏi đỏ mặt, lặng lẽ trốn sau lưng Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch bị hành động trong vô thức này của cô lấy lòng, liếc Thẩm Đình: “Dạt ra đi.”
Thẩm Đình cười, duỗi tay đưa thuốc cho anh, nghiêng người sang nói với Tống Hi: “Uống thuốc đúng giờ, có chỗ nào không thoải mái thì bảo Nhiếp Dịch đưa em đến bệnh viện.”
Tống Hi cảm kích gật đầu, đến lúc sực tỉnh lại mới thấy quái quái đâu đó—
Mắc gì phải bảo Nhiếp Dịch đưa cô đến?
Cô nghiêng đầu nhìn Nhiếp Dịch, trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại không tệ lắm, mắng Thẩm Đình: “Nhàn quá thì kiếm chuyện làm đi, đừng gây phiền thêm.”
Thẩm Đình cười ha hả: “Úi chà chà, tôi chỉ vui thay cho bản thân mình thôi, cuối cùng cũng được ngồi lên đầu lên cổ cậu, ha ha ha…”
Tống Hi: “?”
Thân thể còn mông lung, tinh thần cũng không tốt, Tống Hi xin quản lý cho nghỉ một ngày, nghĩ rằng sắp sửa được về nhà ngủ nghỉ một giấc rồi, Nhiếp Dịch còn phải đi làm, thế là không khỏi cảm kích và ngượng ngùng, chờ xe dừng lại dưới chung cư nhà mình, vừa định nói tiếng cảm ơn anh, chợt nghe Nhiếp Dịch nói: “Lên phòng lấy đồ dùng dành cho hai ngày sắp tới xuống đây, tôi chờ.”
“Dạ?” Tống Hi không phản ứng kịp.
“Phòng đó còn ở được sao?” Nhiếp Dịch vặn lại, “Đến chỗ tôi ở tạm hai ngày, hết bệnh hẵng về.”
Tống Hi: “!!!”
Cô từ chối theo bản năng: “Buổi chiều cháu sẽ tìm người đến sửa, không….”
“Còn chưa hết bệnh, cháu về dọn dẹp à?” Nhiếp Dịch lại vặn tiếp câu trả lời của cô, “Lại ngất ra đấy, rồi sống chết không ai hay nữa sao?”
Tống Hi xấu hổ vùi mặt vào trong áo lông: “Nào yếu ớt thế….”
Nhiếp Dịch không nghe lọt tai, không nhịn được chen ngang vào: “Đi lấy đồ đi.”
Tống Hi: “….”
Cho đến tận lúc theo sau mông Nhiếp Dịch vào trong nhà của anh, Tống Hi vẫn còn đang bận suy nghĩ nên làm thế nào để lấy cớ đi về.
Ngặt một nỗi là Nhiếp Dịch không cho cô cơ hội đó, chỉ cho cô vị trí phòng ngủ phụ và WC, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Chiều nay tôi có việc phải đến công ty, cháu cứ tự nhiên, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tống Hi sốt ruột: “Cháu….”
“Cháu cứ đợi ở nhà.” Nhiếp Dịch nhìn cô, “Có gì thì cũng chờ tôi về rồi hẵng nói sau.”
Sau đó thì rầm một tiếng, đóng cửa lại, anh đi rồi.
Tống Hi: Người này….ngang ngược thế.
Nhà Nhiếp Dịch cách công ty không xa, trước kia Tống Hi muốn mua nhà đã có xem qua, nhưng mà chỉ dừng lại ở mức xem thôi, khu vực này hầu như là căn hộ theo phong cách biệt thự, một căn 200 mét vuông với bốn phòng ngủ, giá cả cao ngất ngưởng.
Nhiếp Dịch độc thân, vậy nên căn nhà của anh cũng tràn ngập hóc môn của người đàn ông, màu xám đậm xen với xám nhạt, nhìn thì chỉ có một tone màu nhạt nhẽo, đồ đạc và đồ trang trí cũng không đồng nhất.
Đặc biệt ở nhà ăn còn có một cái quầy bar, không lớn, nhưng đầy đủ chức năng và dụng cụ.
Cách trang trí nhà rất tương xứng với khí chất của Nhiếp Dịch, bắt mắt nhưng cũng khiêm tốn, vừa nhìn đã biết chủ nhân rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Chỉ là Nhiếp Dịch vẫn chưa quay về, đầu cô mê man cả buổi, không chịu được nữa đành phải đứng dậy đi đến phòng ngủ phụ.
Đến lúc Nhiếp Dịch quay về, trong nhà rất im ắng.
Anh tiện tay mở đèn lên, đặt phần cơm mới mua về lên trên bàn ăn.
Vì ngủ ở nhà người khác nên Tống Hi ngủ không được sâu giấc, bên ngoài vừa vang tiếng động là cô bật dậy liền.
Trong nhà ăn, Nhiếp Dịch đang đứng trước bàn ăn, mở đồ ăn đóng gói ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhiếp Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Hi mặc một chiếc váy nhung san hô màu hồng nhạt, đôi mắt còn nhập nhèm, trố mắt đứng bên quầy bar nhìn anh.
Mái tóc của cô hơi rối, tán xõa lung tung, gương mặt thanh tú và nhỏ nhắn như lòng bàn tay, cả người toát ra một nét mềm mại đáng yêu.
Nhiếp Dịch quan sát cô một hồi, mới bảo: “Đến đây ăn cơm nào, mua cháo cho cháu này.”
Chiếc đèn trên bàn cơm tỏa ra ánh sáng nhu hòa và ấm áp, mạ lên trên đỉnh đầu của anh, cũng dần làm cho nét mặt của anh nhu hòa hơn hẳn, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm thâm thúy, anh cao lớn và anh tuấn quá đỗi.
Có thể là vì bầu không khí ấm áp trong phòng lây nhiễm, Tống Hi chợt thấy mặt nóng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm Tống Hi: đẹp trai quá.
Nội tâm Nhiếp Dịch: đáng yêu quá.
“Sao lại là…” Tống Hi vừa nói chuyện đã cảm nhận yết hầu vừa nóng vừa đau, âm thanh như tách ra, buộc phải ngậm miệng lại ngay.
Thấy trên tay có cảm giác kỳ lạ, vừa cúi đầu đã thấy tay mình đang siết lấy tay Nhiếp Dịch, ngay lập tức buông ra, xấu hổ không dám nhìn chủ nhân của đôi tay ấy.
Tống Hi dời mắt đi, cố gắng thanh thanh giọng nói, nhưng vẫn còn khàn, cuối cùng phải cam chịu, hỏi: “Chú đứa cháu đến bệnh viện ạ?”
“Không thì ai?” Nhiếp Dịch nói, “Sốt đến 39 độ, cháu có thể tự lết đến đây à?”
Tống Hi: “……..”
Tống Hi không nhịn được quay đầu lại quan sát anh, cố gắng giải thích: “Cháu có nhờ đồng nghiệp đưa thuốc sang mà…”
Cô còn chưa hỏi, người cô tìm rõ là Trình Tiêu, sao cuối cùng người đưa cô đến bệnh viện lại là Nhiếp Dịch thế này đâu đấy?
Lại nhớ đến cái khung cảnh hỗn độn khi bước vào nhà cô, sắc mặt của Nhiếp Dịch càng trầm như nước, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Uống thuốc xong rồi đi đâu? Về nhà đông lạnh cho chết hay sao?”
Tống Hi: “………”
Ngày hôm qua ở nhà họ Tống chăm sóc cho Tống Thạch, đến lúc về nhà mình cô mới phát hiện hệ thống tản nhiệt đã bị nổ.
Vì căn chung cư mà cô thuê đã khá cũ kỹ, chủ nhà có lắp dàn tỏa nhiệt bằng gan từ rất lâu rồi, sau bao năm cũng hoen gỉ cả lên.
May mắn là sau khi nổ không lâu, cô đã đóng nắp van lại, tuy rằng phòng khách chảy không ít nước, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến lầu dưới.
Cuối tuần cô đi trượt tuyết về, lại thức đêm chạy xuyên suốt, ở nhà họ Tống một ngày, về đến nhà cả người mệt không sao chịu nổi, thấy cả phòng ấm áp quá đỗi nên không còn sức lực tìm người sửa chữa, leo lên giường ngủ luôn.
Càng về khuya cả người càng lạnh, đến sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức lay tỉnh, mới nhận ra mình lên cơn sốt rồi.
Tống Hi xấu hổ nói: “Cháu sẽ hẹn người đến sửa.”
Sắc mặt Nhiếp Dịch vẫn rất khó coi.
Hôm nay là thứ hai, sắp đến giữa trưa rồi, Tống Hi nghĩ thầm có khi vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của người ta, dù sao thân cũng là CEO, vào thứ hai thì có biết bao nhiêu cái cuộc họp thường kỳ đang chờ chứ.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm hổ thẹn: “Hôm nay thật sự cảm ơn ngài, cháu thấy bản thân tốt hơn nhiều rồi, không phiền ngài chờ cháu truyền nước xong đâu ạ.”
Lông mi của cô ướt nhũn, run run, nâng lên nhìn anh, động tác cực kỳ cẩn thận.
“Tống Hi,” Nhiếp Dịch nói, “Cháu sợ tôi lắm sao?”
Tống Hi ngẩn ra, theo phản xạ nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu đau quá, cũng lên tinh thần, nói rất nhanh: “…….Không ạ.”
Y tá đẩy cửa đi vào, đổi nước cho Tống Hi.
Chờ sau khi y tá đi ra ngoài rồi, Nhiếp Dịch cũng không nói thêm, chỉ hỏi: “Đói bụng không?”
Tống Hi nhẹ nhàng thở hắt ra, vội lắc đầu: “Không đói, không đói, ngài mau đi làm….”
Còn chưa dứt lời, trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên hai tiếng rột rột—-từ tối qua đến giữa trưa hôm nay, cô còn chưa được ăn tí nào đâu.
Tống Hi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Không dám nhìn vẻ mặt của Nhiếp Dịch chút nào.
Một hồi lâu sau, Nhiếp Dịch mới ném lại hai từ: “Chờ đấy.”
Rồi theo sau là một tiếng đóng cửa.
Tống Hi hoài nghi nghĩ lại, vừa nãy anh nói chuyện với cô, có phải còn chêm thêm chút ý cười không vậy?
Nhiếp Dịch mua cơm cho cô xong vẫn chưa đi, chờ đến khi truyền xong hết nước thuốc, y tá vào rút kim ra.
Thẩm Đình tháo khẩu trang xuống, cũng đi đến cười tủm tỉm: “Tống Hi hạ sốt rồi à? Thế thì không cần khóc nhè nữa rồi.”
Bị anh ấy chọc ghẹo, Tống Hi lại nhớ đến chuyện mình tỉnh dậy trong mắt toàn là nước, không khỏi đỏ mặt, lặng lẽ trốn sau lưng Nhiếp Dịch.
Nhiếp Dịch bị hành động trong vô thức này của cô lấy lòng, liếc Thẩm Đình: “Dạt ra đi.”
Thẩm Đình cười, duỗi tay đưa thuốc cho anh, nghiêng người sang nói với Tống Hi: “Uống thuốc đúng giờ, có chỗ nào không thoải mái thì bảo Nhiếp Dịch đưa em đến bệnh viện.”
Tống Hi cảm kích gật đầu, đến lúc sực tỉnh lại mới thấy quái quái đâu đó—
Mắc gì phải bảo Nhiếp Dịch đưa cô đến?
Cô nghiêng đầu nhìn Nhiếp Dịch, trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại không tệ lắm, mắng Thẩm Đình: “Nhàn quá thì kiếm chuyện làm đi, đừng gây phiền thêm.”
Thẩm Đình cười ha hả: “Úi chà chà, tôi chỉ vui thay cho bản thân mình thôi, cuối cùng cũng được ngồi lên đầu lên cổ cậu, ha ha ha…”
Tống Hi: “?”
Thân thể còn mông lung, tinh thần cũng không tốt, Tống Hi xin quản lý cho nghỉ một ngày, nghĩ rằng sắp sửa được về nhà ngủ nghỉ một giấc rồi, Nhiếp Dịch còn phải đi làm, thế là không khỏi cảm kích và ngượng ngùng, chờ xe dừng lại dưới chung cư nhà mình, vừa định nói tiếng cảm ơn anh, chợt nghe Nhiếp Dịch nói: “Lên phòng lấy đồ dùng dành cho hai ngày sắp tới xuống đây, tôi chờ.”
“Dạ?” Tống Hi không phản ứng kịp.
“Phòng đó còn ở được sao?” Nhiếp Dịch vặn lại, “Đến chỗ tôi ở tạm hai ngày, hết bệnh hẵng về.”
Tống Hi: “!!!”
Cô từ chối theo bản năng: “Buổi chiều cháu sẽ tìm người đến sửa, không….”
“Còn chưa hết bệnh, cháu về dọn dẹp à?” Nhiếp Dịch lại vặn tiếp câu trả lời của cô, “Lại ngất ra đấy, rồi sống chết không ai hay nữa sao?”
Tống Hi xấu hổ vùi mặt vào trong áo lông: “Nào yếu ớt thế….”
Nhiếp Dịch không nghe lọt tai, không nhịn được chen ngang vào: “Đi lấy đồ đi.”
Tống Hi: “….”
Cho đến tận lúc theo sau mông Nhiếp Dịch vào trong nhà của anh, Tống Hi vẫn còn đang bận suy nghĩ nên làm thế nào để lấy cớ đi về.
Ngặt một nỗi là Nhiếp Dịch không cho cô cơ hội đó, chỉ cho cô vị trí phòng ngủ phụ và WC, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Chiều nay tôi có việc phải đến công ty, cháu cứ tự nhiên, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tống Hi sốt ruột: “Cháu….”
“Cháu cứ đợi ở nhà.” Nhiếp Dịch nhìn cô, “Có gì thì cũng chờ tôi về rồi hẵng nói sau.”
Sau đó thì rầm một tiếng, đóng cửa lại, anh đi rồi.
Tống Hi: Người này….ngang ngược thế.
Nhà Nhiếp Dịch cách công ty không xa, trước kia Tống Hi muốn mua nhà đã có xem qua, nhưng mà chỉ dừng lại ở mức xem thôi, khu vực này hầu như là căn hộ theo phong cách biệt thự, một căn 200 mét vuông với bốn phòng ngủ, giá cả cao ngất ngưởng.
Nhiếp Dịch độc thân, vậy nên căn nhà của anh cũng tràn ngập hóc môn của người đàn ông, màu xám đậm xen với xám nhạt, nhìn thì chỉ có một tone màu nhạt nhẽo, đồ đạc và đồ trang trí cũng không đồng nhất.
Đặc biệt ở nhà ăn còn có một cái quầy bar, không lớn, nhưng đầy đủ chức năng và dụng cụ.
Cách trang trí nhà rất tương xứng với khí chất của Nhiếp Dịch, bắt mắt nhưng cũng khiêm tốn, vừa nhìn đã biết chủ nhân rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Chỉ là Nhiếp Dịch vẫn chưa quay về, đầu cô mê man cả buổi, không chịu được nữa đành phải đứng dậy đi đến phòng ngủ phụ.
Đến lúc Nhiếp Dịch quay về, trong nhà rất im ắng.
Anh tiện tay mở đèn lên, đặt phần cơm mới mua về lên trên bàn ăn.
Vì ngủ ở nhà người khác nên Tống Hi ngủ không được sâu giấc, bên ngoài vừa vang tiếng động là cô bật dậy liền.
Trong nhà ăn, Nhiếp Dịch đang đứng trước bàn ăn, mở đồ ăn đóng gói ra.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhiếp Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Hi mặc một chiếc váy nhung san hô màu hồng nhạt, đôi mắt còn nhập nhèm, trố mắt đứng bên quầy bar nhìn anh.
Mái tóc của cô hơi rối, tán xõa lung tung, gương mặt thanh tú và nhỏ nhắn như lòng bàn tay, cả người toát ra một nét mềm mại đáng yêu.
Nhiếp Dịch quan sát cô một hồi, mới bảo: “Đến đây ăn cơm nào, mua cháo cho cháu này.”
Chiếc đèn trên bàn cơm tỏa ra ánh sáng nhu hòa và ấm áp, mạ lên trên đỉnh đầu của anh, cũng dần làm cho nét mặt của anh nhu hòa hơn hẳn, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm thâm thúy, anh cao lớn và anh tuấn quá đỗi.
Có thể là vì bầu không khí ấm áp trong phòng lây nhiễm, Tống Hi chợt thấy mặt nóng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm Tống Hi: đẹp trai quá.
Nội tâm Nhiếp Dịch: đáng yêu quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook