Tuổi Chú Có Hơi Lớn
-
Chương 11: “Tống Hi vội xua tay: "Không quá quen….” Cùng lúc đó, Nhiếp Dịch mở miệng: ?��Quen.” ”
Buổi đính hôn của Tống Tĩnh Viện diễn ra vào tối thứ tư.
Hôm ấy công việc nhiều, đến năm giờ còn mở họp, Trình Tiêu thấy Tống Hi cứ hay xem thời gian, nhỏ giọng bảo cô có việc thì đi trước đi, phần công việc còn lại cứ để cậu.
Cuối tuần trước hai người đến đồn cảnh sát lấy lời khai, Tống Hi mới biết được đêm đó Trình Tiêu hẹn bạn trên mạng gặp mặt, kết quả bạn trên mạng không thấy đâu, cậu còn chưa kịp đi đã bị người ta để ý, đối phương không có ý tốt liều mạng chuốc rượu cậu, cậu gấp quá độ nên đá ngay cậu em của gã ta, chớp thời cơ chạy ra khỏi cửa club.
Tống Hi bèn nhớ đến những câu dạy dỗ của Nhiếp Dịch, quả thật là anh nói không sai.
Chỉ là hơi không lọt tai thôi, cái gì mà nói cô tuổi còn nhỏ, nhưng hẳn là trưởng thành hơn người chứ?
Anh, đứng ở lập trường nào mà nói ra được những lời ấy?
Tiệc đính hôn được tổ chức ở một khách sạn cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, nhà họ Tống và Thẩm bao nguyên một căn phòng lớn nhất.
Tống Hi nâng váy đứng chờ ở thang máy tầng một, nhìn thiệp mời trên tay.
Tống Tĩnh Viện & Thẩm Đình.
Không biết Thẩm Đình và Thẩm Hành Chu có quan hệ gì với nhau không, hậu thuẫn của Thẩm Hành Chu hùng hậu, còn Thẩm Đình của nhà họ Thẩm này, nhìn địa điểm kết hôn thì đoán chừng bối cảnh cũng không đơn giản rồi.
Năm rồi đến nhà họ Tống ăn tết âm lịch, Tống Tĩnh Viện có cãi cọ đôi câu với Tưởng Mạn, trong đó họ đã nhắc vài câu về bạn trai cô ấy có hoàn cảnh không tốt cho lắm.
Tống Hi nhìn cửa thang máy bóng loáng có thể soi gương được mà hổ thẹn nghĩ, một đứa độc thân từ trong bụng mẹ 23 năm như cô, thế mà cũng đi tò mò chuyện bạn trai nhà người ta, đúng là gan gớm nhỉ.
Trong lúc thất thần, đột nhiên có tiếng ai đó ở sau gọi cô.
Quay người lại, thấy Nhiếp Minh Châu mặc một bộ váy màu xanh lam xinh đẹp như một cô tiên đi nhanh về hướng của cô: “Đã bảo dáng người y hệt cậu mà, bộ váy tớ chọn cho cậu đúng là quá hoàn mỹ, đẹp rớt nước mắt luôn!”
Tống Hi có làn da trắng, mái tóc xõa tung sau lưng, để lộ ra cần cổ duyên dáng, chiếc váy cam tơ lụa trên người cô nhìn thật thoát tục và đẹp xuất trần, đôi môi ửng hồng tương phản với đôi mắt đen lay láy, và hai chiếc bông tai ngọc trai chói mắt lấp lánh.
Nhiếp Dịch đi phía sau, nghe thế thì nhìn sang quan sát cô.
Vừa lúc đối diện với đôi mắt lơ đãng của cô, lông mi dày đen nhánh, đôi mắt sáng bừng lên.
Vẻ mặt Nhiếp Dịch bình tĩnh chín chắn, hơi chau mày.
Tống Hi lại không phát hiện ra điều bất thường, ánh mắt không hề lưu luyến lướt qua người anh, dời sang Nhiếp Minh Châu.
Nhiếp Dịch: “…..”
Vẫn còn mang thù.
Cho đến khi vào thang máy, Nhiếp Minh Châu nhìn thấy thiệp mời trên tay cô, mới nhận ra: “Chúng ta tham gia cùng một bữa tiệc đính hôn á?”
Tống Hi thật muốn tàng hình tại chỗ ghê.
Vấn đề này cuối cùng cũng đến rồi.
Theo bản năng, cô liếc sang Nhiếp Dịch, đôi chân dài bao bọc bởi một bởi bộ tây trang, càng làm anh thêm cao lớn, lúc này anh đang nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy trên bảng điều khiến, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Tống Hi thấy nét mặt anh mang chút vui vẻ như cười trên nỗi đau của người ta.
“…. Tống Tĩnh Viện là chị tớ.” Ngày đó nhiều chuyện đến dồn dập quá nên không kịp nói với Nhiếp Minh Châu, đương nhiên cũng là có chút ý định muốn kéo dài tí nào hay tí ấy.
Nhiếp Minh Châu không khỏi giật mình: “Á… Bảo sao cậu nói có người chị đính hôn! Vậy sao trước kia không nghe cậu kể bao giờ?”
Tống Hi cười cười: “Tớ thấy cũng không cần thiết, nhưng không ngờ là trùng hợp vậy.”
Nhiếp Minh Châu gật đầu, nhưng vẫn không kìm được cơn tò mò: “Hai người là chị em ruột sao?”
Nhiếp Dịch lên tiếng ngăn cô ấy lại: “Minh Châu.”
Kinh ngạc qua đi, Nhiếp Minh Châu chỉ còn lại sự tò mò, cô ấy không quen nhà họ Tống, nhưng cũng biết điều kiện của nhà họ Tống không hề tệ, nhà họ Tống tổ chức tiệc đính hôn ở nhà hàng năm sao thế này so với Tống Hi ngày thường cư xử, thì khác xa nhau, không khỏi nghi ngờ hỏi ra, cho đến khi Nhiếp Dịch mở miệng cảnh cáo cô ấy, mới biết được đây là điều mà mình không nên hỏi.
Cô ấy lập tức ngậm miệng.
Nhưng Tống Hi lại muốn kể, nhìn cô ấy cười: “Lát nữa sẽ kể cậu nghe.”
Nhiếp Minh Châu gật đầu.
Cô ấy nhìn Nhiếp Dịch, rồi lại nhìn Tống Hi, đột nhiên sực nhớ ra, nhịn cả buổi vẫn không kìm được, nghi hoặc: “Hi Hi, Tống Đông Nguyên là chú nhỏ của cậu đúng không? Chú nhỏ tớ thân với chú ấy lắm, vậy cậu và chú nhỏ tớ….trước kia không lẽ không biết nhau sao?”
Nói xong còn quay đầu lại hoài nghi nhìn Nhiếp Dịch: “Chú nhỏ, chú và Hi Hi hẳn là phải quen nhau chứ ạ?”
Thật hay cho một câu hỏi chạm đến tâm can.
Tống Hi vội xua tay: “Không quá quen….”
Cùng lúc đó, Nhiếp Dịch mở miệng: “Quen.”
Tống Hi: “………”
Nhiếp Dịch: “…….”
Nhiếp Minh Châu: “?”
Tống Hi không khỏi nâng tay lên xoa đầu.
Nhiếp Minh Châu, cậu là quỷ đấy à.
Cũng may thang máy đã mở ra.
Ba mẹ Nhiếp Minh Châu đã đến trước, đang hàn huyên với ba mẹ hai nhà Tống, Thẩm, thấy Nhiếp Minh Châu và Nhiếp Dịch cùng đến liền vẫy tay với họ.
Tống Hi xoay người đi tìm Tống Tĩnh Viện, muốn tặng cho cô ấy món quà.
Trước giờ cô và Tống Tĩnh Viện rất ít giao lưu với nhau, cũng không biết cô ấy thích gì, nếu là đính hôn thì nên mua món quà đôi để cả hai cùng dùng mới hợp lý, lúc đi dạo thấy cây bút máy Montblanc, thế là mua hai cây.
Không ngờ, chồng chưa cưới của Tống Tĩnh Viện lại chính là người bác sĩ hôm nọ đứng trên hành lang trò chuyện với Nhiếp Dịch.
“Chúc mừng.” Tống Hi đưa quà đến.
“Hôm nay cô xinh lắm.” Tống Tĩnh Viện mặc một chiếc váy trắng, nghiêng cằm hếch sang người bên cạnh, giới thiệu với cô, “Thẩm Đình.”
Thẩm Đình nhìn Tống Hi, cười xán lạn và đẹp trai: “Chào em gái Tống Hi nhé.”
Tống Tĩnh Viện chưa từng gọi cô một tiếng em, Tống Hi nhìn người đối diện hào sảng thế này, nhất thời do dự không biết có nên gọi tiếng anh rể hay không nữa.
Nhưng Tống Tĩnh Viện lại không quá để ý: “Trên bàn bên kia có đồ ăn, đói bụng thì ăn đi, đông quá nên không có thời gian để lo lắng cho cô, tự cô chơi nhé, nếu chán quá thì nói một tiếng, về nhà cũng được.”
Tống Hi: “…….”
“Vậy tôi đi dạo vài vòng vậy.”
Tiệc đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu, người mới cũng không cần đọc lời đề, tuy rằng Tống Tĩnh Viện nhìn thì không quá để ý, nhưng mà tặng quà xong rồi về ngay thì không phải phép lắm nhỉ?
Chờ Tống Hi rời đi, Thẩm Đình lập tức thu lại cái vẻ tươi cười, ‘ôi cha’ một tiếng: “Lúc cô giới thiệu tôi là cái thái độ gì vậy? Không thấy nó rất mất tôn trọng tôi sao?”
Tống Tĩnh Viện liếc mắt nhìn anh ấy: “Tôi giới thiệu anh đã là dành cho anh sự tôn trọng lớn nhất rồi đấy.”
Thẩm Đình: “…….”
“Tôi nói cô này Tống Tĩnh Viện, cái thái độ này của cô thật sự khiến người ta hận nhất, làm tôi muốn hủy hôn ước với cô ngay tức khắc đấy cô có biết không?”
Tống Tĩnh Viện hiếm khi cho anh ấy được vẻ mặt tốt: “Cầu còn không được, mau đi đi.”
Thẩm Đình cứng đờ cả mặt, khóe môi nhếch lên: “Tôi không nhé, chọc cô chơi ấy mà.”
Tống Tĩnh Viện: “…….Có ai nói anh quá tiện chưa?”
Thẩm Đình làm như không nghe thấy, duỗi tay lấy món quà to trong tay cô ấy đến: “Ánh mắt của em gái cô đúng là tốt thật, bác sĩ bọn tôi quả là rất cần một cây bút máy xịn.”
“Đáng tiếc, em ấy không phải em gái anh đâu.” Tống Tĩnh Viện rụt lại, không cho anh lấy.
“Hai con tranh giành cái gì vậy?” Ngay lúc hai người lôi kéo nhau, Tưởng Mạn đi vào, hôm nay nhìn bà ta rất có tinh thần, makeup tinh xảo, nhìn dịu dàng và hòa nhã hơn lúc thường rất nhiều.
Thẩm Đình lập tức lễ phép gọi: “Bác gái ạ.”
Tưởng Mạn gật đầu, cười cười nhìn Tống Tĩnh Viện hỏi: “Đồ này để Thẩm Đình cầm cho con, con theo mẹ đến đây, có mấy câu muốn hỏi con.’
Thẩm Đình cười tươi ơi là tươi.
Tống Tĩnh Viện đành phải đưa túi quà cho anh ấy, tiện thể trừng mắt liếc anh ấy thêm cái nữa.
Đến phòng nghỉ, sắc mặt Tưởng Mạn lập tức trầm xuống: “Sao nó lại đến đây.”
Người có thể khiến Tưởng Mạn làm ra vẻ mặt này, chỉ có một người, Tống Tĩnh Viện thản nhiên đáp: “Là con mời.”
Trường hợp như hôm nay, lường trước được Tống Tòng An sẽ không dám mời Tống Hi đến, Tưởng Mạn còn tưởng là chủ ý của Tống Thạch hay Tống Đông Nguyên, không ngờ hóa ra lại là con gái rượu của mình.
“Con muốn mẹ tức chết hả, Tĩnh Viện?”
“Mẹ, mẹ biết con không có ý này mà.” Tống Tĩnh Viện bình tĩnh nói, “Chỉ là để cô ấy quen biết mọi người thôi, tốt xấu gì cũng là người một nhà!”
“Ai một nhà với nó? Tống Tĩnh Viện, mẹ dạy còn biết bao nhiêu năm, con xem lời mẹ nói như gió thoảng qua tai hết à?” Tưởng Mạn lạnh giọng: “Con xem nó là người nhà, vậy xem mẹ thành thứ gì? Hả? Mẹ nói cho con biết, Tống Tĩnh Viện, mẹ và đứa con của thứ ti tiện kia, mãi mãi không thể trở thành gia đình!”
Thấy cảm xúc của bà ta dâng lên, Tống Tĩnh Viện đành nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Mẹ không thấy Tống Hi cũng vô tội sao? Cô ấy đâu thể ngăn Tống Tòng An ngoại tình, cũng không thể ngăn bản thân được sinh ra mà? Nhiều năm rồi, con thấy cô ấy không có chỗ nào sai cả, mẹ chửi cô ấy, cô ấy từng cãi lại sao?”
Tưởng Mạn cười lạnh, nét dịu dàng đoan trang không còn một mảnh: “Vô tội? Nó vô tội, nó đáng thương, vậy nên con kêu nó đến đây thọc mắt mẹ? Trong nhà này, nào có ai vô tội hơn mẹ đây?!”
Tống Tĩnh Viện hít một hơi thật sâu, chỉ cảm giác vô lực.
Những lời này, cô ấy đã nghe qua vô số lần.
Tưởng Mạn chỉ vào cửa, nói: “Con đuổi nó đi cho mẹ.”
Tống Tĩnh Viện không nhúc nhích: “Mười mấy năm rồi, mẹ không thể học cách buông bỏ ư?”
“Hay lắm, đúng là con gái ngoan của mẹ.” Tưởng Mạn gật đầu, “Con không đi đúng không? Mẹ đi!”
Nói xong liền đi ra ngoài, Tống Tĩnh Viện mở miệng: “Mẹ, mẹ tưởng rằng con không biết, tại sao Chu Việt Bân lại chia tay với con à?”
Động tác mở cửa của Tưởng Mạn dừng lại.
Tống Tĩnh Viện nói: “Mẹ thấy anh ấy không tốt, mẹ nói con chia tay, con chia tay, mẹ thấy Thẩm Đình tốt, nói con đính hôn với anh ta, con đính hôn…Hôm nay chuyện của Tống Hi, mẹ nhất định cũng muốn quậy tung lên sao?”
Trước kia Tống Hi rất ít khi tham gia các bữa tiệc lớn nhỏ của nhà họ Tống, nên rất ít biết những giao thoa trong giới nhà giàu của nhà họ Tống, tiệc đính hôn hôm nay theo phong cách châu Âu, người quen biết nhau đương nhiên cũng tụ tập lại trò chuyện, cô thì không quen với ai cả nên chỉ đành đứng một mình nhìn chung quanh.
Nhiếp Minh Châu bị mẹ cô ấy kéo đi làm quen với mọi người, Tống Hi bưng một ly rượu vang đứng một mình bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại nâng ly lên hớp một ngụm, hai mươi phút sau, không thể không thừa nhận là Tống Tĩnh Viện nói rất chuẩn, đoán được cô sẽ nhàm chán, vậy nên mới nói trước với cô là có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Cô uống hơn non nửa ly, đi ra ngoài láo liêng tìm một nhân viên phục vụ.
Bất thình lình động phải hai người phụ nữ đi từ đối diện đến.
“Xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy!” Tống Hi vội vàng nói xin lỗi, cũng may rượu trong tay không đổ lên người người ta.
Người phụ nữ mặc chiếc váy nhung màu xanh lam đối diện bày ra vẻ mặt chán ghét, vừa muốn nói đã bị người phụ nữ bận chiếc váy bạc bên cạnh đè lại, nhìn Tống Hi cười cười: “Không có gì, cô là Tống Hi à?”
Hai người này rất trẻ tuổi, makeup tinh xảo trưởng thành, nhất là cái người mang váy bạc, vừa nhìn đã thấy có chút gì đó mang máng với Tống Tĩnh Viện, chỉ là động tác kiều mị hơn nhiều.
Tống Hi không đáp lại câu hỏi này: “Cô là?”
“Tôi là Điền Diệp.” Đối phương cười xải lai, dáng vẻ rất vô hại, “Là bạn của Tĩnh Viện và Thẩm Đình.”
Tống Hi gật đầu, lễ phép cười đáp lại: “Các cô chơi đi, tôi đi trước.”
“Chớ đi chứ, mới quen nhau thôi mà.” Điền Diệp giữ chặt người cô, “Nghe nói cô là em gái của Tĩnh Viện à? Sao chưa từng nghe cậu ấy nói qua thế?”
Áo lam lập tức chen lời: “Đúng đấy, mẹ Tống Tĩnh Viện không phải chỉ sinh có một cô con gái thôi à?”
Sắc mặt Tống Hi trầm lại, giằng khỏi cánh tay của Điền Diệp, xoay người rời đi nhưng lại bị một tên đàn ông đi đến ngăn lại.
Người đàn ông đấy nói: “Ối, cô gái nhỏ nhà ai, lại ngã vào áo đàn ông thế này?”
“Cố ý à?” Áo lam nở nụ cười, nói.
Tống Hi đã hiểu ra, lạnh lùng nâng mắt nhìn gã: “Tránh.”
Gã không có ý tốt, cười cợt: “Úi, đây không phải là con gái hoang của nhà họ Tống à? Mười mấy năm trước được dẫn về đấy.”
Điền Diệp nhất thời kinh ngạc: “Con hoang? Thảo nào chưa từng gặp qua.”
Áo lam che miệng cười: “Triệu Nhị, đã vậy thì đừng trách sao người ta ngã vào người anh chứ, mẹ là con hồ ly lẳng lơ, thì anh nói thử xem cái thứ mà con hồ ly kia sinh ra, còn thơm tho được à? Gien cả đấy, không đổi được.”
“Cô lặp lại lần nữa?” Tống Hi không đổi sắc hỏi lại.
“Sao? Tính đánh nhau trong buổi đính hôn của chị gái mình à?” Điền Diệp mỉm cười, “Cậu ấy nói có sai đâu? Mẹ cô không phải kẻ thứ ba à? Nhà họ Tống các cô, nhất là mẹ của Tống Tĩnh Viện đấy, bị cái giới nhà giàu này chê cười mãi đấy, cô có biết không?”
Áo lam liếc mắt quan sát Tống Hi: “Nhìn cái dáng vẻ này trông có khác gì hồ ly đâu!”
Điền Diệp như cười như không, chen ngang: “Cậu ghen tị à, ghen tị thì cậu cũng trèo lên giường đàn ông đã có vợ đi!”
Áo lam cười khanh khách: “Tôi không đê tiện đến….Á á!!”
Khi có một nhân viên phục vụ đi đến có bưng một khay đồ uống, Tống Hi nhanh tay lấy một ly rượu vang trên khay hắt lên người hai người phụ nữ kia.
Hai cô ta đứng cạnh nhau, vậy nên rượu dính hết lên tóc và mặt, cả hai ngay lập tức hét lên.
Nhân viên phục vụ há mồm trợn mắt, quên mất phải rời đi.
Tống Hi buông ly rượu ra, dù trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn vươn trên môi: “Con gái hoang thì sao? Vẫn có giáo dục hơn những kẻ ngu ngốc không có người dạy như các người.”
Hôm ấy công việc nhiều, đến năm giờ còn mở họp, Trình Tiêu thấy Tống Hi cứ hay xem thời gian, nhỏ giọng bảo cô có việc thì đi trước đi, phần công việc còn lại cứ để cậu.
Cuối tuần trước hai người đến đồn cảnh sát lấy lời khai, Tống Hi mới biết được đêm đó Trình Tiêu hẹn bạn trên mạng gặp mặt, kết quả bạn trên mạng không thấy đâu, cậu còn chưa kịp đi đã bị người ta để ý, đối phương không có ý tốt liều mạng chuốc rượu cậu, cậu gấp quá độ nên đá ngay cậu em của gã ta, chớp thời cơ chạy ra khỏi cửa club.
Tống Hi bèn nhớ đến những câu dạy dỗ của Nhiếp Dịch, quả thật là anh nói không sai.
Chỉ là hơi không lọt tai thôi, cái gì mà nói cô tuổi còn nhỏ, nhưng hẳn là trưởng thành hơn người chứ?
Anh, đứng ở lập trường nào mà nói ra được những lời ấy?
Tiệc đính hôn được tổ chức ở một khách sạn cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, nhà họ Tống và Thẩm bao nguyên một căn phòng lớn nhất.
Tống Hi nâng váy đứng chờ ở thang máy tầng một, nhìn thiệp mời trên tay.
Tống Tĩnh Viện & Thẩm Đình.
Không biết Thẩm Đình và Thẩm Hành Chu có quan hệ gì với nhau không, hậu thuẫn của Thẩm Hành Chu hùng hậu, còn Thẩm Đình của nhà họ Thẩm này, nhìn địa điểm kết hôn thì đoán chừng bối cảnh cũng không đơn giản rồi.
Năm rồi đến nhà họ Tống ăn tết âm lịch, Tống Tĩnh Viện có cãi cọ đôi câu với Tưởng Mạn, trong đó họ đã nhắc vài câu về bạn trai cô ấy có hoàn cảnh không tốt cho lắm.
Tống Hi nhìn cửa thang máy bóng loáng có thể soi gương được mà hổ thẹn nghĩ, một đứa độc thân từ trong bụng mẹ 23 năm như cô, thế mà cũng đi tò mò chuyện bạn trai nhà người ta, đúng là gan gớm nhỉ.
Trong lúc thất thần, đột nhiên có tiếng ai đó ở sau gọi cô.
Quay người lại, thấy Nhiếp Minh Châu mặc một bộ váy màu xanh lam xinh đẹp như một cô tiên đi nhanh về hướng của cô: “Đã bảo dáng người y hệt cậu mà, bộ váy tớ chọn cho cậu đúng là quá hoàn mỹ, đẹp rớt nước mắt luôn!”
Tống Hi có làn da trắng, mái tóc xõa tung sau lưng, để lộ ra cần cổ duyên dáng, chiếc váy cam tơ lụa trên người cô nhìn thật thoát tục và đẹp xuất trần, đôi môi ửng hồng tương phản với đôi mắt đen lay láy, và hai chiếc bông tai ngọc trai chói mắt lấp lánh.
Nhiếp Dịch đi phía sau, nghe thế thì nhìn sang quan sát cô.
Vừa lúc đối diện với đôi mắt lơ đãng của cô, lông mi dày đen nhánh, đôi mắt sáng bừng lên.
Vẻ mặt Nhiếp Dịch bình tĩnh chín chắn, hơi chau mày.
Tống Hi lại không phát hiện ra điều bất thường, ánh mắt không hề lưu luyến lướt qua người anh, dời sang Nhiếp Minh Châu.
Nhiếp Dịch: “…..”
Vẫn còn mang thù.
Cho đến khi vào thang máy, Nhiếp Minh Châu nhìn thấy thiệp mời trên tay cô, mới nhận ra: “Chúng ta tham gia cùng một bữa tiệc đính hôn á?”
Tống Hi thật muốn tàng hình tại chỗ ghê.
Vấn đề này cuối cùng cũng đến rồi.
Theo bản năng, cô liếc sang Nhiếp Dịch, đôi chân dài bao bọc bởi một bởi bộ tây trang, càng làm anh thêm cao lớn, lúc này anh đang nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy trên bảng điều khiến, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Tống Hi thấy nét mặt anh mang chút vui vẻ như cười trên nỗi đau của người ta.
“…. Tống Tĩnh Viện là chị tớ.” Ngày đó nhiều chuyện đến dồn dập quá nên không kịp nói với Nhiếp Minh Châu, đương nhiên cũng là có chút ý định muốn kéo dài tí nào hay tí ấy.
Nhiếp Minh Châu không khỏi giật mình: “Á… Bảo sao cậu nói có người chị đính hôn! Vậy sao trước kia không nghe cậu kể bao giờ?”
Tống Hi cười cười: “Tớ thấy cũng không cần thiết, nhưng không ngờ là trùng hợp vậy.”
Nhiếp Minh Châu gật đầu, nhưng vẫn không kìm được cơn tò mò: “Hai người là chị em ruột sao?”
Nhiếp Dịch lên tiếng ngăn cô ấy lại: “Minh Châu.”
Kinh ngạc qua đi, Nhiếp Minh Châu chỉ còn lại sự tò mò, cô ấy không quen nhà họ Tống, nhưng cũng biết điều kiện của nhà họ Tống không hề tệ, nhà họ Tống tổ chức tiệc đính hôn ở nhà hàng năm sao thế này so với Tống Hi ngày thường cư xử, thì khác xa nhau, không khỏi nghi ngờ hỏi ra, cho đến khi Nhiếp Dịch mở miệng cảnh cáo cô ấy, mới biết được đây là điều mà mình không nên hỏi.
Cô ấy lập tức ngậm miệng.
Nhưng Tống Hi lại muốn kể, nhìn cô ấy cười: “Lát nữa sẽ kể cậu nghe.”
Nhiếp Minh Châu gật đầu.
Cô ấy nhìn Nhiếp Dịch, rồi lại nhìn Tống Hi, đột nhiên sực nhớ ra, nhịn cả buổi vẫn không kìm được, nghi hoặc: “Hi Hi, Tống Đông Nguyên là chú nhỏ của cậu đúng không? Chú nhỏ tớ thân với chú ấy lắm, vậy cậu và chú nhỏ tớ….trước kia không lẽ không biết nhau sao?”
Nói xong còn quay đầu lại hoài nghi nhìn Nhiếp Dịch: “Chú nhỏ, chú và Hi Hi hẳn là phải quen nhau chứ ạ?”
Thật hay cho một câu hỏi chạm đến tâm can.
Tống Hi vội xua tay: “Không quá quen….”
Cùng lúc đó, Nhiếp Dịch mở miệng: “Quen.”
Tống Hi: “………”
Nhiếp Dịch: “…….”
Nhiếp Minh Châu: “?”
Tống Hi không khỏi nâng tay lên xoa đầu.
Nhiếp Minh Châu, cậu là quỷ đấy à.
Cũng may thang máy đã mở ra.
Ba mẹ Nhiếp Minh Châu đã đến trước, đang hàn huyên với ba mẹ hai nhà Tống, Thẩm, thấy Nhiếp Minh Châu và Nhiếp Dịch cùng đến liền vẫy tay với họ.
Tống Hi xoay người đi tìm Tống Tĩnh Viện, muốn tặng cho cô ấy món quà.
Trước giờ cô và Tống Tĩnh Viện rất ít giao lưu với nhau, cũng không biết cô ấy thích gì, nếu là đính hôn thì nên mua món quà đôi để cả hai cùng dùng mới hợp lý, lúc đi dạo thấy cây bút máy Montblanc, thế là mua hai cây.
Không ngờ, chồng chưa cưới của Tống Tĩnh Viện lại chính là người bác sĩ hôm nọ đứng trên hành lang trò chuyện với Nhiếp Dịch.
“Chúc mừng.” Tống Hi đưa quà đến.
“Hôm nay cô xinh lắm.” Tống Tĩnh Viện mặc một chiếc váy trắng, nghiêng cằm hếch sang người bên cạnh, giới thiệu với cô, “Thẩm Đình.”
Thẩm Đình nhìn Tống Hi, cười xán lạn và đẹp trai: “Chào em gái Tống Hi nhé.”
Tống Tĩnh Viện chưa từng gọi cô một tiếng em, Tống Hi nhìn người đối diện hào sảng thế này, nhất thời do dự không biết có nên gọi tiếng anh rể hay không nữa.
Nhưng Tống Tĩnh Viện lại không quá để ý: “Trên bàn bên kia có đồ ăn, đói bụng thì ăn đi, đông quá nên không có thời gian để lo lắng cho cô, tự cô chơi nhé, nếu chán quá thì nói một tiếng, về nhà cũng được.”
Tống Hi: “…….”
“Vậy tôi đi dạo vài vòng vậy.”
Tiệc đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu, người mới cũng không cần đọc lời đề, tuy rằng Tống Tĩnh Viện nhìn thì không quá để ý, nhưng mà tặng quà xong rồi về ngay thì không phải phép lắm nhỉ?
Chờ Tống Hi rời đi, Thẩm Đình lập tức thu lại cái vẻ tươi cười, ‘ôi cha’ một tiếng: “Lúc cô giới thiệu tôi là cái thái độ gì vậy? Không thấy nó rất mất tôn trọng tôi sao?”
Tống Tĩnh Viện liếc mắt nhìn anh ấy: “Tôi giới thiệu anh đã là dành cho anh sự tôn trọng lớn nhất rồi đấy.”
Thẩm Đình: “…….”
“Tôi nói cô này Tống Tĩnh Viện, cái thái độ này của cô thật sự khiến người ta hận nhất, làm tôi muốn hủy hôn ước với cô ngay tức khắc đấy cô có biết không?”
Tống Tĩnh Viện hiếm khi cho anh ấy được vẻ mặt tốt: “Cầu còn không được, mau đi đi.”
Thẩm Đình cứng đờ cả mặt, khóe môi nhếch lên: “Tôi không nhé, chọc cô chơi ấy mà.”
Tống Tĩnh Viện: “…….Có ai nói anh quá tiện chưa?”
Thẩm Đình làm như không nghe thấy, duỗi tay lấy món quà to trong tay cô ấy đến: “Ánh mắt của em gái cô đúng là tốt thật, bác sĩ bọn tôi quả là rất cần một cây bút máy xịn.”
“Đáng tiếc, em ấy không phải em gái anh đâu.” Tống Tĩnh Viện rụt lại, không cho anh lấy.
“Hai con tranh giành cái gì vậy?” Ngay lúc hai người lôi kéo nhau, Tưởng Mạn đi vào, hôm nay nhìn bà ta rất có tinh thần, makeup tinh xảo, nhìn dịu dàng và hòa nhã hơn lúc thường rất nhiều.
Thẩm Đình lập tức lễ phép gọi: “Bác gái ạ.”
Tưởng Mạn gật đầu, cười cười nhìn Tống Tĩnh Viện hỏi: “Đồ này để Thẩm Đình cầm cho con, con theo mẹ đến đây, có mấy câu muốn hỏi con.’
Thẩm Đình cười tươi ơi là tươi.
Tống Tĩnh Viện đành phải đưa túi quà cho anh ấy, tiện thể trừng mắt liếc anh ấy thêm cái nữa.
Đến phòng nghỉ, sắc mặt Tưởng Mạn lập tức trầm xuống: “Sao nó lại đến đây.”
Người có thể khiến Tưởng Mạn làm ra vẻ mặt này, chỉ có một người, Tống Tĩnh Viện thản nhiên đáp: “Là con mời.”
Trường hợp như hôm nay, lường trước được Tống Tòng An sẽ không dám mời Tống Hi đến, Tưởng Mạn còn tưởng là chủ ý của Tống Thạch hay Tống Đông Nguyên, không ngờ hóa ra lại là con gái rượu của mình.
“Con muốn mẹ tức chết hả, Tĩnh Viện?”
“Mẹ, mẹ biết con không có ý này mà.” Tống Tĩnh Viện bình tĩnh nói, “Chỉ là để cô ấy quen biết mọi người thôi, tốt xấu gì cũng là người một nhà!”
“Ai một nhà với nó? Tống Tĩnh Viện, mẹ dạy còn biết bao nhiêu năm, con xem lời mẹ nói như gió thoảng qua tai hết à?” Tưởng Mạn lạnh giọng: “Con xem nó là người nhà, vậy xem mẹ thành thứ gì? Hả? Mẹ nói cho con biết, Tống Tĩnh Viện, mẹ và đứa con của thứ ti tiện kia, mãi mãi không thể trở thành gia đình!”
Thấy cảm xúc của bà ta dâng lên, Tống Tĩnh Viện đành nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Mẹ không thấy Tống Hi cũng vô tội sao? Cô ấy đâu thể ngăn Tống Tòng An ngoại tình, cũng không thể ngăn bản thân được sinh ra mà? Nhiều năm rồi, con thấy cô ấy không có chỗ nào sai cả, mẹ chửi cô ấy, cô ấy từng cãi lại sao?”
Tưởng Mạn cười lạnh, nét dịu dàng đoan trang không còn một mảnh: “Vô tội? Nó vô tội, nó đáng thương, vậy nên con kêu nó đến đây thọc mắt mẹ? Trong nhà này, nào có ai vô tội hơn mẹ đây?!”
Tống Tĩnh Viện hít một hơi thật sâu, chỉ cảm giác vô lực.
Những lời này, cô ấy đã nghe qua vô số lần.
Tưởng Mạn chỉ vào cửa, nói: “Con đuổi nó đi cho mẹ.”
Tống Tĩnh Viện không nhúc nhích: “Mười mấy năm rồi, mẹ không thể học cách buông bỏ ư?”
“Hay lắm, đúng là con gái ngoan của mẹ.” Tưởng Mạn gật đầu, “Con không đi đúng không? Mẹ đi!”
Nói xong liền đi ra ngoài, Tống Tĩnh Viện mở miệng: “Mẹ, mẹ tưởng rằng con không biết, tại sao Chu Việt Bân lại chia tay với con à?”
Động tác mở cửa của Tưởng Mạn dừng lại.
Tống Tĩnh Viện nói: “Mẹ thấy anh ấy không tốt, mẹ nói con chia tay, con chia tay, mẹ thấy Thẩm Đình tốt, nói con đính hôn với anh ta, con đính hôn…Hôm nay chuyện của Tống Hi, mẹ nhất định cũng muốn quậy tung lên sao?”
Trước kia Tống Hi rất ít khi tham gia các bữa tiệc lớn nhỏ của nhà họ Tống, nên rất ít biết những giao thoa trong giới nhà giàu của nhà họ Tống, tiệc đính hôn hôm nay theo phong cách châu Âu, người quen biết nhau đương nhiên cũng tụ tập lại trò chuyện, cô thì không quen với ai cả nên chỉ đành đứng một mình nhìn chung quanh.
Nhiếp Minh Châu bị mẹ cô ấy kéo đi làm quen với mọi người, Tống Hi bưng một ly rượu vang đứng một mình bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại nâng ly lên hớp một ngụm, hai mươi phút sau, không thể không thừa nhận là Tống Tĩnh Viện nói rất chuẩn, đoán được cô sẽ nhàm chán, vậy nên mới nói trước với cô là có thể về nhà bất cứ lúc nào.
Cô uống hơn non nửa ly, đi ra ngoài láo liêng tìm một nhân viên phục vụ.
Bất thình lình động phải hai người phụ nữ đi từ đối diện đến.
“Xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy!” Tống Hi vội vàng nói xin lỗi, cũng may rượu trong tay không đổ lên người người ta.
Người phụ nữ mặc chiếc váy nhung màu xanh lam đối diện bày ra vẻ mặt chán ghét, vừa muốn nói đã bị người phụ nữ bận chiếc váy bạc bên cạnh đè lại, nhìn Tống Hi cười cười: “Không có gì, cô là Tống Hi à?”
Hai người này rất trẻ tuổi, makeup tinh xảo trưởng thành, nhất là cái người mang váy bạc, vừa nhìn đã thấy có chút gì đó mang máng với Tống Tĩnh Viện, chỉ là động tác kiều mị hơn nhiều.
Tống Hi không đáp lại câu hỏi này: “Cô là?”
“Tôi là Điền Diệp.” Đối phương cười xải lai, dáng vẻ rất vô hại, “Là bạn của Tĩnh Viện và Thẩm Đình.”
Tống Hi gật đầu, lễ phép cười đáp lại: “Các cô chơi đi, tôi đi trước.”
“Chớ đi chứ, mới quen nhau thôi mà.” Điền Diệp giữ chặt người cô, “Nghe nói cô là em gái của Tĩnh Viện à? Sao chưa từng nghe cậu ấy nói qua thế?”
Áo lam lập tức chen lời: “Đúng đấy, mẹ Tống Tĩnh Viện không phải chỉ sinh có một cô con gái thôi à?”
Sắc mặt Tống Hi trầm lại, giằng khỏi cánh tay của Điền Diệp, xoay người rời đi nhưng lại bị một tên đàn ông đi đến ngăn lại.
Người đàn ông đấy nói: “Ối, cô gái nhỏ nhà ai, lại ngã vào áo đàn ông thế này?”
“Cố ý à?” Áo lam nở nụ cười, nói.
Tống Hi đã hiểu ra, lạnh lùng nâng mắt nhìn gã: “Tránh.”
Gã không có ý tốt, cười cợt: “Úi, đây không phải là con gái hoang của nhà họ Tống à? Mười mấy năm trước được dẫn về đấy.”
Điền Diệp nhất thời kinh ngạc: “Con hoang? Thảo nào chưa từng gặp qua.”
Áo lam che miệng cười: “Triệu Nhị, đã vậy thì đừng trách sao người ta ngã vào người anh chứ, mẹ là con hồ ly lẳng lơ, thì anh nói thử xem cái thứ mà con hồ ly kia sinh ra, còn thơm tho được à? Gien cả đấy, không đổi được.”
“Cô lặp lại lần nữa?” Tống Hi không đổi sắc hỏi lại.
“Sao? Tính đánh nhau trong buổi đính hôn của chị gái mình à?” Điền Diệp mỉm cười, “Cậu ấy nói có sai đâu? Mẹ cô không phải kẻ thứ ba à? Nhà họ Tống các cô, nhất là mẹ của Tống Tĩnh Viện đấy, bị cái giới nhà giàu này chê cười mãi đấy, cô có biết không?”
Áo lam liếc mắt quan sát Tống Hi: “Nhìn cái dáng vẻ này trông có khác gì hồ ly đâu!”
Điền Diệp như cười như không, chen ngang: “Cậu ghen tị à, ghen tị thì cậu cũng trèo lên giường đàn ông đã có vợ đi!”
Áo lam cười khanh khách: “Tôi không đê tiện đến….Á á!!”
Khi có một nhân viên phục vụ đi đến có bưng một khay đồ uống, Tống Hi nhanh tay lấy một ly rượu vang trên khay hắt lên người hai người phụ nữ kia.
Hai cô ta đứng cạnh nhau, vậy nên rượu dính hết lên tóc và mặt, cả hai ngay lập tức hét lên.
Nhân viên phục vụ há mồm trợn mắt, quên mất phải rời đi.
Tống Hi buông ly rượu ra, dù trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, nhưng nụ cười vẫn vươn trên môi: “Con gái hoang thì sao? Vẫn có giáo dục hơn những kẻ ngu ngốc không có người dạy như các người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook