Bùi Tông Chi đã trở về.
Ở chính đường, có một vị công tử đang đứng, trông người đó như cây liễu mùa xuân, như viên ngọc quý trong núi xanh.
Đây là vị công tử có tài năng và có triển vọng nhất của Thừa Bình Hầu phủ.
Khi còn nhỏ đã thi đỗ vào trường trung học, sau đó thì vào viện Hàn Lâm, người này có tương lai rất sáng lạng.
Ba tháng trước, chàng được lệnh đi về phía nam để kiểm soát nạn lũ lụt và cứu trợ thiên tai, chuyến đi này khá xa, lại thêm những trận mưa lớn kéo dài mấy tháng trời, đến hôm nay mới trở về.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Đường đang đi tới, chàng khẽ mỉm cười, lông mày hơi nhếch lên.
Thẩm Thanh Đường đi phía sau, Bùi Tử Thê thì xách váy chạy về phía trước, ngọt ngào gọi: “Tông Chi ca ca.”
Bùi Tông Chi khẽ gật đầu.
“Tông Chi ca ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi.”
Thẩm Thanh Đường có chút lo lắng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay, ngước mắt nghiêm túc nhìn: “Có thư từ Vĩnh Châu tới nói rằng huynh bị tấn công, chuyện này làm mọi người rất lo lắng.
Huynh có bị thương ở đâu không?”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ ngoài da thôi, bây giờ đã lành rồi.”
Bùi Tông Chi cụp mắt nhìn nàng, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Xin lỗi vì đã khiến muội muội phải lo lắng cho ta.
Ta nghe nói muội còn đến chùa Vọng An để cầu bình an cho ta.
Đường núi khó đi như vậy, cảm ơn muội, vất vả rồi.”
“Dạ, không sao đâu, chỉ cần huynh bình an trở về là tốt rồi.”
Hai người huynh muội này, trông rất gần gũi và ấm áp.
Năm xưa, lúc phụ mẫu của Thẩm Thanh Đường chết, nàng không còn cách nào khác, đành đi tới Thừa Bình Hầu phủ để tìm sự giúp đỡ.
Chính nơi đây, nàng được Bùi Tông Chi đích thân đưa vào.
Thẩm Thanh Đường đối với vị huynh trưởng này luôn rất tận tâm và chu đáo hơn những người khác.
“Đại ca là đồ không có lương tâm.”
Bùi Tử Thê nghe hai người trò chuyện, nàng ta bĩu môi nói: “Đâu phải có mỗi Thanh Đường muội muội đi đến chùa Vọng An cầu bình an cho huynh.
Muội cũng đến đó mà, muội còn quỳ xuống xin Bồ Tát, đau hết cả chân đây này.
Tại sao huynh chỉ quan tâm mỗi Thanh Đường muội muội mà không hỏi thăm muội chút nào?”
“Là lỗi của huynh, tứ muội muội đừng buồn nhé!”
Bùi Tông Chi khẽ cười, dịu dàng nói: “Huynh biết các muội đều rất quan tâm tới huynh, không ai hơn ai hết.
Đương nhiên rồi, tứ muội muội cũng chịu cực rồi.”
Bùi Tử Thê khịt mũi nói: “Thôi bỏ đi, lần sau còn như vậy thì muội sẽ không tha thứ cho huynh đâu.
Không có lần sau đâu, huynh biết chưa?”
Hai huynh muội đang đùa giỡn nói chuyện vui vẻ, Thẩm Thanh Đường chỉ đứng sang một bên im lặng quan sát.
Lang quân vẫn là lang quân, vẫn lịch sự, khiêm tốn, lương thiện và nhã nhặn nhất trên đời.
Huynh ấy không giống cái người lỗ mãng, ngạo mạn trong giấc mơ của nàng.
Ngoại trừ tiếng gọi “Muội muội”...
“Muội muội, muội muội…”
“Sao muội muội lại nghịch ngợm như vậy, còn muốn chạy đi đâu?”
Người đàn ông trong giấc mơ ôm chặt lấy cơ thể nàng, nói với giọng điệu rất lỗ mãng.
Người đó giống như một con trăn, đang quấn quanh người nàng, nó thè lưỡi, từ từ bò lên trên, mạnh mẽ nuốt chửng nàng từng chút từng chút một.
Thẩm Thanh Đường mỉm chặt môi, nàng siết chặt chiếc khăn trong tay, gần như không thể thở nổi.
“Muội muội, có chuyện gì vậy?”
Bùi Tông Chi nhận thấy nàng có gì đó không ổn, liền gọi nàng hỏi.
Cô nương cố gắng bình tĩnh lại sau cơn ác mộng đó.
Vẻ mặt ngạc nhiên nói “Có chuyện gì sao?”
“Muội làm sao vậy?” Bùi Tử Thê đầy lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, “Muội muội không sao chứ? Sao sắc mặt lại xanh xao như vậy, có thấy khó chịu ở đâu không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook