Tước Tích
-
Quyển 4 - Chương 0-2-5: [Đặc điển] Phong Tân Đạo Biệt Chương: Quyền Trượng Của Vương Gia (1/2)
Editor: SuraChan
***
Note: Trước khi bắt đầu đọc biệt chương này, ta muốn khẳng định lại một điều: Chương thứ 13 là do đồng nghiệp của Quách Kính Minh viết, không được xuất bản trong chính văn! Ta không bàn luận tại sao ông ấy lại để cho đồng nghiệp của mình chấp bút chương cuối của Phong Tân Đạo rồi bỏ rơi Tước Tích năm năm liền. Trước khi ông ấy xuất bản quyển bốn, tất cả vẫn là một bí mật.
Ta rất vui khi mọi người có thể chia sẻ chương này với nhiều người hơn nữa, vì không có nhiều người biết đến sự tồn tại của Chương thứ 13! Ta rất vui khi được đem chút tài mọn tìm hiểu và edit chương này cho mn, mong mn tiếp tục ủng hộ bằng cách bình chọn và bình luận bên dưới. Ta cũng là fan cứng của Tước Tích nên những thắc mắc của mn cứ bình luận vô đây, ta sẽ cố gắng trả lời trong tầm hiểu biết của ta hoặc tìm hiểu giúp mn.
多谢!
***
Quyền Trượng Của Vương Gia. (1/2)
[Phía Tây Aslan, Tháp Thành Josephine, vách núi đối diện bờ sông]
Giống như quái vật khổng lồ vừa mới thức tỉnh, một trận rung động mãnh liệt cùng hồn lực dày đặc truyền ra từ trong đất, như tiếng chuông hùng hậu trong trời đất đánh lên một tiếng rung chuyển, hồn lực cực đại nổ tung làm vặn vẹo cả không gian.
Tựa hồ như có một con quái thú giãy giụa trong lòng đất, toàn bộ dáng núi cùng mặt đất mấy dặm xung quanh đều kịch liệt chấn động. Hai người đứng trên mỏm núi miễn cưỡng mới có thể đứng thẳng.
"Hồn lực mạnh mẽ như vậy toả ra từ lòng đất, chẳng lẽ Tây Lỗ Phù đã [Ám Hoá]?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc thân thể lay động không ngừng.
Vô số hồn lực từ trong đất mãnh liệt phóng ra, nếu có quả Hi Tư Nhã (Cecila) chắc chắn sẽ thấy rõ, dòng sông lúc này đã biến thành một đại dương hồn lực, gió lốc cuồn cuộn, tựa hồ có thể phá huỷ tất cả. Mà bây giờ, vì mật độ hồn lực quá dày đặc, nhiều đoạn bờ sông đã bị chuyển hoá thành nước bạc. Vách núi bị một lực lượng cuồng bạo làm vỡ ra một mảng. Khi Tiểu Cổ Nhĩ Khắc suýt nữa ngã nhào, chấn động núi lở đất mòn cùng hồn lực được giải phóng bất chợt ngưng bặt, giống như có người vừa nhấn nút ngưng đọng. "Làm sao lại dừng lại?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc mặt đầy nghi vấn, ánh mắt trong suốt như hai viên bảo thạch tinh khiết, gương mặt hắn được bao quanh bởi một vẻ hoàn mỹ tựa như một loại điêu khắc.
"Đây chính là thực lực của Tác Nhĩ. Hắn đã giải phóng [Phược Hồn]." Cổ Nhĩ Khắc nhìn về bãi đất trống ven sông, mặt đất mới phút trước còn phập phồng chấn động trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, tựa như gợn sóng đã qua, con mãnh thú bị giam cầm không ngừng giãy dụa đột nhiên khôi phục vẻ an tĩnh ban đầu. Nhưng trung tâm trận địa kia vẫn không ngừng co rút, hắn ở vách núi bên này đã thấy khoảng cách với bờ sông tăng lên đáng kể, một góc núi bị phá vỡ thành những hang động lởm chởm, phần phía bên kia nơi Tây Lỗ Phù cùng nhóm người bị lôi xuống lòng đất đã khôi phục diện mạo, không nhìn ra một chút dấu vết nào. Lông mày Cổ Nhĩ Khắc từ từ nhíu chặt lại, nơi chân mày phảng phất vẻ thanh tú như vầng trăng trên mỏm núi, "thật kì quái, tại sao hồn lực của Tác Nhĩ đột nhiên lại biến mất?"
Đã là hồn lực, từ hồn thuật sư đến hồn thú trong cơ thể thả ra, trừ khi bị trực tiếp hấp thụ và tiêu hao ở bên ngoài, không thể nào trong nháy mắt bốc hơi. Vậy mà hồn lực khổng lồ của Tác Nhĩ phút chốc biến mất, điều này hiển nhiên trái với lẽ thường. Hơn nữa, hồn lực giải phóng ra cũng bị cắt đứt, tình huống như vậy chỉ có thể phát sinh khi hồn thuật sư đó tử vong. Chỉ một cái chết chí mạng mới có thể cắt đứt hoàn toàn lượng hồn lực được giải phóng. Cổ Nhĩ Khắc không dám nghĩ tiếp.Ở Phong Nguyên, về xếp hạng Tác Nhĩ đứng hàng thứ tư, chỉ sau Vương Tước Cấp Một Bạc Y Tư, Sứ đồ thiên Mạt Đức Nhĩ và Tây Lỗ Phù. Nhưng hắn chính là Vương Tước cấp Hai tân nhiệm luôn ẩn giấu thực lực, theo Tây Lỗ Phù, một khi hắn phát động thiên phú thành công, cộng thêm hồn khí, bản thân mình có sử dụng trạng thái hắc ám cũng không bì lại được. Lúc Tác Nhĩ còn là sứ đồ cấp Hai đã từng giao đấu với hắn, thực ra lúc ấy năng lực của hắn đã ngang ngửa Vương Tước cấp cao. Nay hắn trở thành Vương Tước rồi, thực lực chắc hẳn đã vượt xa Tây Lỗ Phù cùng Mạt Đức Nhĩ, chỉ xếp sau Bạc Y Tư. Đại khái cũng chính vì vậy mà chỉ có Bạc Y Tư mới có thể dùng [Phược Hồn Tác] ức chế hồn lực cực đại của hắn, Cổ Nhĩ Khắc suy đoán. Thiên phú của hắn [Cực Lạc Tịnh Thổ] cùng thiên phú của Bạc Y Tư [Thần Phong Chức Tác] (Phong Thần Dệt Lưới) là hai trong số ít thiên phú hoàn mỹ nhất, năng lực gần như bất bại, chính là kiệt tác của Bạch Ngân Tế Ti. Nếu thực sự Tác Nhĩ bị kết liễu, đối phương là loại quái vật đáng sợ đến thế nào, hắn không dám tưởng tượng tiếp.
"Đi xuống xem một chút là biết mà" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc cắt ngang khúc trầm tư của Cổ Nhĩ Khắc. Hắn chưa kịp nói gì đã thấy đệ đệ của mình từ vách núi nhảy xuống, động tác cực kì ưu nhã, giống như cưỡi trên gió. Thân thể hắn trong không trung được một luồng khí lưu nâng lên, tư thế nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống đất, dưới hai chân văng lên chút bụi bặm.
Trong nháy mắt sau khi hắn chạm đất, Cổ Nhĩ Khắc cảm thấy có một trận rung động nho nhỏ cực kì khó phát hiện. Miệng hắn vừa mở ra định nhắc nhở đệ đệ, thanh âm chưa kịp thoát ra, mặt đất đã truyền tới những chấn động kịch liệt. Hắn trông thấy rõ đất dưới chân Tiểu Cổ Nhĩ Khắc nhô ra một khối, một bàn tay nham thạch từ dưới đất chui lên hướng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc bắt đi. Nhưng hắn nhanh chóng tránh được, lùi về sau rút lui. Vậy mà ngay sau đó một bàn tay khác cũng xuất hiện, không ngừng quơ múa trong không trung, cố gắng bắt lấy Tiểu Cổ Nhĩ Khắc. Tiểu Cổ Nhĩ Khắc thấy vậy liền phóng vút lên như một tia chớp màu đen, nhanh nhạy tránh né những bàn tay nham thạch xông lên như vũ bão. Mỗi lần tóm hụt hắn, bàn tay ấy lại dài thêm ra, mọc thêm nhiều gai nhọn sắc bén. Một khi bị tóm được, hắn sẽ chết ngay tức khắc.
Tiểu Cổ Nhĩ Khắc nhìn cảnh tượng trước mắt, tinh thần căng thẳng tột độ. Những bàn tay khổng lồ nhanh chóng bị một đao gió lớn cắt lìa, rối rít đổ xuống.
Hắn nhìn bàn tay nham thạch ngã rạp, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười đầy tà khí rất hợp với cá tính của hắn, thoạt nhìn rất giống một thiếu niên tuấn tú bất cần. Trong phút thư thả, xung quanh đột nhiên phát ra tiếng nổ, vô số gai đá nhọn dài thi nhau chồi lên từ mặt đất, hướng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc đâm tới. Hắn thất kinh, không ngờ có đợt công kích thứ hai, tay chân nhất thời luống cuống không biết làm sao, một giây kế tiếp những gai nhọn ấy đã đến sát bên mình.
Cổ Nhĩ Khắc trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay triệu hồi một vòng hồn vụ hoàng kim, trong đêm tối cực kì nổi bật. Bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cúi xuống, hướng nền đất nhấn một cái, ánh sáng chói loà từ bàn tay khuếch tán ra. Một tấm lá chắn khí to lớn hiện ra dưới chân Tiểu Cổ Nhĩ Khắc, ngăn cản thứ gai nhọn kia tấn công.Tiểu Cổ Nhĩ Khắc lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng trên tấm lá chắn tản ra thứ ánh sáng đỏ hồng, áo giáp vì phản xạ ánh sáng cũng biến thành màu đỏ sẫm.
"Cảm ơn ca ca" Khoé miệng của hắn trưng lên một nụ cười.
"Ngươi cứ hành động bồng bột như thế sau này trở thành Vương Tước làm sao được" ánh mắt Cổ Nhĩ Khắc lạnh lùng, cả khuôn mặt như bị bao phủ bởi một tầng hàn khí, khiến người ta có cảm giác khó gần.
"Không sao đâu, có bọn họ cùng Tây Lỗ Phù ở đây, Tác Nhĩ ắt tìm được cách làm cho ta sống lại" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc cười toe toét. Mặc dù anh em họ mặt mũi giống nhau nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt. Người anh Cổ Nhĩ Khắc mang dáng vẻ chững chạc thành thục, làm gì cũng tỉ mỉ cẩn thận, giống như một trưởng giả am tường thế sự mà em trai hắn, Tiểu Cổ Nhĩ Khắc rõ ràng vẫn còn non nớt, hành xử bồng bột, hùng hùng hổ hổ như một thiếu niên nông cạn chưa hiểu cách đối nhân xử thế. Đem hai người ra so sánh, Cổ Nhĩ Khắc lý trí tỉnh táo và ít nói, mang đến cảm giác khó gần, trong khi đó Tiểu Cổ Nhĩ Khắc so với anh trai hoạt ngôn hơn nhiều, tính tình sáng sủa, trên mặt cũng hay trưng lên nụ cười cho người ta cảm giác hoà ái, dễ dàng kết thân. Ở Phong Nguyên, dù hai người giống nhau như đúc, rõ ràng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc được nhiều cô gái mến mộ hơn.
"không bao giờ có chuyện dễ dàng như vậy đâu" Cổ Nhĩ Khắc nhìn xuyên qua tấm lá chắn, thấy được gai đá mọc chi chít như rừng rậm, chân mày nhíu lại, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
Chú ý biểu lộ của anh trai, Tiểu Cổ Nhĩ Khắc không nhịn được cũng cúi xuống, bên dưới tấm lá chắn trong suốt, mặt đất vốn bằng phẳng đã mọc ra vô số gai nhọn chen chúc nhau như rừng trúc rậm rạp, địa hình trong nháy mắt bị sửa đổi hoàn toàn. Trong lòng hắn có chút run sợ "Có thể dùng một luồng hồn lực yếu ớt để thay đổi địa hình trong phạm vi lớn như vậy, thật không thể tin nổi. Những địa tước chúng ta từng giao đấu trước đây cũng không dễ dàng làm được"
"Không, ngươi đã đoán sai trọng điểm" Cổ Nhĩ Khắc nói.
"Cái gì mới là trọng điểm?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc không hiểu.
"Trọng điểm là ở chỗ, người này vừa có thể đối phó với Tây Lỗ Phù, Tác Nhĩ cùng Y Hách Lạc Tư hồn lực hùng hậu, vừa có thể phân ra tinh lực tới đây công kích chúng ta, thử nghĩ xem, trên thế gian ai có thể làm được điều này?" Từ trong mắt Cổ Nhĩ Khắc loé lên một tia sáng sắc bén, tựa như trong đó ẩn giấu hai thanh đao bén nhọn.
"Bạc.. Bạc Y Tư?" bị ca ca hỏi như vậy, Tiểu Cổ Nhĩ Khắc lờ mờ nhận ra. Sợ hãi trong cơ thể dần dần lộ rõ ra ngoài, hiện lên trên khuôn mặt hắn. Ở đại lục Odin, có thể đối kháng với Tây Lỗ Phù, Tác Nhĩ, Y Hách Lạc Tư cùng thợ săn phong tân liên thủ lại, e rằng chỉ có Bạc Y Tư. Nhưng với loại năng lực này, Bạc Y Tư không thể phân ra tinh lực điều khiển nguyên tố khác trong cự li như vậy, hơn nữa lại còn là nguyên tố khó điều khiển nhất là địa nguyên. Hắn không dám tưởng tượng dưới lòng đất kia giao tranh cùng đám người Tây Lỗ Phù là quái vật như thế nào. "Tên kia so với Bạc Y Tư ắt hẳn cũng là dạng thực lực biến thái. Trên đời này còn có loại người như vậy tồn tại sao? Đúng là không thể tha thứ. "Cổ Nhĩ Khắc không trả lời hắn, yên lặng nhìn xuống chân, trên mặt không có chút lơi là, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tiểu Cổ Nhĩ Khắc lần đầu trông thấy biểu cảm như vậy của anh trai, sợ hãi trong lòng ngày càng tăng lên.
"Chúng ta xuống đó thám thính một chút" Nghĩ ngợi hồi lâu, Cổ Nhĩ Khắc nói ra mấy từ này.
"Làm thế nào được? Người của Phong Nguyên chỉ có thể bay trên trời, không thể giống người của Địa Nguyên có thể độn thổ" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc tỏ ra bất lực.
"Dùng [Phục Ma Giả]" Cổ Nhĩ Khắc nhẹ nhàng nói. Sau đó hắn xoay người, không khí sau lưng hắn vặn vẹo một hồi, mười hai thợ săn phong tân trong nháy mắt hiện thân trên tấm lá chắn. Áo bào của họ dưới ánh trăng phảng phất như một đám u linh màu trắng.
"Các ngươi chờ ở chỗ này, ta cùng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc xuống đó xem xét một chút"
"Tuân lệnh" Mười hai người bọn họ cung kính trả lời.
Bên cạnh đám thợ săn phong tân là một thiếu niên mặc áo giáp trắng bạc tinh khôi, trên người bao phủ bởi khí lưu, dung mạo trẻ tuổi lại vô cùng tinh xảo, cặp mắt an tĩnh, giống như đang ngủ thiếp đi.
o0o
Ba người vừa mới bay vút về phía trước một đoạn, rung động kịch liệt dưới chân trong chớp mắt đã ngừng lại, mà trận áp mãnh liệt như cắn nuốt hết thảy hồn lực ở đây cũng biến mất, giống như bị người nào đó dời đi không một chút dấu vết.
"Tại sao dừng lại?" Quỷ Sơn Liên Tuyền dừng bước trên mặt tuyết, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ không tì vết như tuyết trắng của nàng lộ ra, bóng loáng như ngọc thạch, da thịt mềm mại toả ra những tia sáng êm dịu.
"Ai mà biết được" A Khắc Lưu Khắc ngồi dựa vào thân cây khô, mặt mũi tái nhợt, không khác gì toàn thân vừa trúng phải bệnh rất nặng. Đôi môi tím bầm nứt ra vài chỗ. Trên người hắn chằng chịt vết thương, mặc dù ở trong trận [Vĩnh Sinh] đã khôi phục không ít, vừa mới trải qua vận động kịch liệt nhiều vết thương lại nứt ra, bắt đầu rỉ máu ra ngoài. "Trước kia chiến đấu với quái vật cũng không đến nỗi phát sinh loại chuyện kì quái thế này"
Vừa nói xong, trong thân thể hắn dâng lên một trận co thắt, như có vô số thanh đao chém vào cơ thể. "Ba" từ miệng hắn nhổ ra một ngụm máu tươi sền sệt. Máu tiếp xúc với không khí, nhanh chóng bị ngưng kết bởi hơi lạnh, trên mặt tuyết lưu lại một viên đá đỏ hồng.
Thiên Thúc U Hoa bên cạnh Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn A Khắc Lưu Khắc, không chút đành lòng, nghĩ nếu không phải chàng trai lạnh lùng ấy cứu mình ra khỏi khu rừng rậm rạp chằng chịt, mang mình chạy trốn, mà thiên phú Vĩnh Sinh của mình hoàn toàn vô dụng với thứ ánh sáng kì quái kia, bản thân đã chết từ lâu rồi. Nghĩ tới đây, nàng nhắm mắt vận dụng hồn lực, hồn lộ dưới da nổi lên, phảng phất ánh sáng màu vàng chói mắt. Dưới chân nàng, một trận đồ xoay tròn loé sáng nhanh chóng hiện ra, giống như cái mâm bằng vàng không ngừng chuyển động.
Từ trận đồ toả ra ánh kim quang, vết thương trên người A Khắc Lưu Khắc chậm rãi khép miệng, cụp lại như lá cây xấu hổ.
A Khắc Lưu Khắc chú ý những phần da thịt lộ ra trên cổ, hai tay và hai chân Thiên Thúc U Hoa, hồn lộ trên người có rất nhiều đoạn đứt gãy thậm chí trống trơn, có thể thấy được mạch hồn của nàng không hề trọn vẹn. Khi nàng vận dụng hồn lực cũng không được lưu loát như người thường, thực lực giảm đi rất nhiều. Hắn cũng để ý thấy trận Vĩnh Sinh Thiên Thúc U Hoa tạo ra cũng không khác là bao, có rất nhiều hoa văn bị cắt đứt, thậm chí là thiếu sót, hồn lực lưu động phía trên bị tắc nghẽn, buộc phải đổi hướng khiến tốc độ xoay tròn của trận chậm lại đáng kể, giống như thay phiên nhau miễn cưỡng duy trì cơ khí vận chuyển.Cùng là Sứ đồ Vĩnh Sinh, khó trách ông trời tại sao năng lực của nàng không thể ngang hàng với mẫu thân, cô gái này đã thừa kế mạch hồn không hoàn chỉnh. A Khắc Lưu Khắc thầm nghĩ.
Quỷ Sơn Liên Tuyền thấy Thiên Thúc U Hoa hết sức duy trì trận Vĩnh Sinh, đem hồn lực khuếch trương ra ngoài, tạo ra trận Vĩnh Sinh mới, tăng tốc độ hồi phục của A Khắc Lưu Khắc.
A Khắc Lưu Khắc bị ánh mắt của Quỷ Sơn Liên Tuyền thu hút, hắn bất ngờ phát hiện, Quỷ Sơn Liên Tuyền sở hữu mạch hồn giống Thiên Thúc U Hoa như đúc. Hơn nữa, hồn lộ trên người nàng cũng không hoàn chỉnh, tồn tại rất nhiều thiếu sót. Đây là thực lực của Vương Tước Thứ Năm Thuỷ Nguyên, cũng chính là người thừa kế của Vương Tước Vĩnh Sinh Tây Lưu Nhĩ sao? Vốn là thành viên của [Phong Âm] rất nhiều tin tức về Vương Tước cùng Sứ đồ Thuỷ Nguyên được hắn nắm chắc trong lòng bàn tay.
A Khắc Lưu Khắc suy tính, hai trận Vĩnh Sinh phóng thích ra lại có thể hợp nhau đến kì lạ, tất cả những điểm không trọn vẹn hay đứt lìa đều ăn khớp với đối phương, tạo thành một trận Vĩnh Sinh hoàn mỹ không một chút sứt mẻ. Trận đồ trong chớp mắt xoay tròn nhanh gấp mấy lần, toả sáng rực rỡ.
A Khắc Lưu Khắc cảm giác được, tất cả những vết thương trên người mình khép lại với tốc độ đáng kinh ngạc. những đốt xương nát bấy hoặc gãy lìa, bắp thịt tê liệt hay các dây thần kinh đều nhanh chóng phục hồi như cũ, máu thịt tươi mới sinh trưởng chóng mặt.
Đây chính là thực lực của trận Vĩnh Sinh hoàn thiện sao? A Khắc Lưu Khắc trong lòng đầy kinh ngạc. Ngay cả Quỷ Sơn Liên Tuyền và Thiên Thúc U Hoa cũng không nghĩ tới, trận đồ họ tạo ra lại ăn khớp, sinh ra năng lượng lợi hại như thế. Trên mặt hai người lộ ra biểu cảm giật mình giống hệt nhau.
Chỉ một lát sau, ánh sáng tản đi, trận Vĩnh Sinh từ từ biến mất, giống như ngọn nến bị thổi tắt, cuối cùng không còn chút dấu vết. A Khắc Lưu Khắc cũng hoàn toàn hồi phục. Hắn ngồi trên thân cây khô, gương mặt tái nhợt kia đã mất dạng. Ở cạnh hai người bây giờ là một nam tử trung niên đứng thẳng dậy, dù quần áo rách nát loang lổ vết máu nhưng trên người tỏa ra hơi thở sắc bén, như thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ. Ngũ quan cường tráng phát ra anh khí thành thục, hoàn toàn lộ rõ là một nam tử trung niên cương nghị.
"Hai người các ngươi thật là kì quái" thanh âm của A Khắc Lưu Khắc có chút trầm thấp, giống như tiếng sấm từ xa vọng tới, xuyên thấu tâm can người khác.
"Ngươi không cần bận tâm, ngươi không phải người Thuỷ Nguyên, với chúng ta không thù không oán, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi, ca ca ta luôn dạy ta phải giúp đỡ nhiều người. Huống chi ngươi mà chết ở Thuỷ Nguyên không chừng sẽ có cớ phát động chiến tranh." khoé miệng Quỷ Sơn Liên Tuyền hé ra một nụ cười nhàn nhạt, như có như không. Gương mặt trắng nõn của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng.
"Không, ta không có nói chuyện đó" A Khắc Lưu Khắc lắc đầu một cái, thân thể từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng chạm đất, không lưu lại dấu chân trên tuyết, cả người hắn như không có sức nặng, "Ngươi với ta không có thù oán, không có nghĩa nàng ấy với Phong Nguyên bọn ta không có" A Khắc Lưu Khắc hướng ánh mắt về phía Thiên Thúc U Hoa.
"Cái gì" Quỷ Sơn Liên Tuyền không dám tin điều mình vừa nghe.
"Đùa kiểu gì thế, ta từ nhỏ đến lớn đều không ra khỏi thành, bình dân ở Thuỷ Nguyên còn không được gặp, chưa bao giờ đụng mặt với người của Phong Nguyên, có thể gây thù chuốc oán cái gì!?" Thiên Thúc U Hoa chán ghét nhìn nam tử trung niên trước mặt, biểu lộ bất mãn."Xem ra bọn họ cái gì cũng không nói cho ngươi biết" khuôn mặt A Khắc Lưu Khắc thoáng một ý buồn.
"Bọn họ có thể cho ta biết cái gì?" Thiên Thúc U Hoa khoanh tay trước ngực, xoay người đi, tiếp tục lý sự.
"Nói về phụ thân của ngươi, bí mật về thiên phú ngươi được thừa kế và nguyên nhân cái chết của mẹ ngươi" A Khắc Lưu Khắc càng tỏ ý thương hại. "Nếu bọn họ không chịu nói, hãy để ta nói cho ngươi biết tất cả chân tướng"
"Chân tướng?" Quỷ Sơn Liên Tuyền hỏi lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tia sáng tinh luyện khó thấy phát ra bên ngoài. "Người của Phong Nguyên cho chúng ta, người của Thuỷ Nguyên biết chân tướng, ngươi đủ tư cách sao?"
"Đúng là ngươi ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc " Ngũ quan cường tráng, rắn rỏi như dãy núi của hắn toả sáng dưới ánh trăng "Trí nhớ Thuỷ Nguyên các người đều đã bị Bạch Ngân Tế Ti sửa đổi, các người vẫn luôn sống trong giả dối" đôi mắt hắn phát ra một tia sáng lạnh lẽo như ánh mắt tử thần nhìn chằm chằm Quỷ Sơn Liên Tuyền "Muốn biết sự thật thì hãy yên lặng mà lắng nghe ta"
Trong giọng nói của hắn có chút uy nghiêm, Quỷ Sơn Liên Tuyền cùng U Hoa không nói gì thêm nữa.
"Chuyện này phải truy vấn từ hai mươi mốt năm trước, cũng là lúc Ngải Âu Tư lên mười, hắn chỉ là một người trong hoàng tộc có hồn lực bình thường. Khi đó, nắm trong tay vương quyền của Aslan các ngươi là một người tên Âu Lôi Mỗ. "
" Băng đế tiền nhiệm không phải là phụ thân của Ngải Âu Tư, Thác Lôi Nhĩ sao?" Quỷ Sơn Liên Tuyền thắc mắc, trong lịch sử Aslan, Ngải Âu Tư chính là thừa kế ngôi vị từ cha ruột Thác Lôi Nhĩ.
"Trí nhớ của các người đều đã bị sửa đổi, hơn nữa Băng đế của Thuỷ Nguyên cũng không giống Phong hậu của chúng ta thường xuyên lộ diện, thậm chí với quần thần hắn cũng hạn chế gặp mặt, vậy nên ba quốc gia còn lại không thể nắm rõ việc thừa kế ngai vị của hoàng tộc Thuỷ Nguyên. Bí mật này chỉ có Vương Tước của Phong Nguyên mới được biết. Không ai có thể nghĩ đến, Băng đế Âu Lôi Mỗ lại có thiên phú phòng ngự mạnh mẽ nhất Aslan...[Vĩnh Sinh].."
"Đó chẳng phải là thiên phú của phụ thân ta sao? Chẳng lẽ Âu Lôi Mỗ lại chính là Vương tước Tây Lưu Nhĩ (Hilure)? Thiên Thúc U Hoa hỏi lại, trong ý niệm phát hiện có gì đó không đúng, "Nhất định không phải, nếu cha thực sự là Băng đế làm thế nào lại có sứ đồ?" Thiên Thúc U Hoa nghe được tin tức hiếm hoi liên quan đến mạch hồn Vĩnh Sinh, có chút kích động.
"Tây Lưu Nhĩ là tên của người sau khi trở thành Vương Tước Cấp Sáu"
"Ngươi nói Tây Lưu Nhĩ là Băng đế" Liên Tuyền cố nén trong lòng kinh ngạc, hỏi dồn "hồn lực của Băng đế so với Vương Tước Cấp Một không có mấy chênh lệch, nằm trên đỉnh cao cả về phương diện chính trị lẫn hồn thuật, sở hữu quyền lực tối cao. Thực lực của Tây Lưu Nhĩ khi ấy cùng thiên phú của ông ta còn chưa đủ để áp chế Vương Tước Cấp Một sao? Từ một đế vương chí cao vô thượng trở thành Vương Tước Cấp Sáu, chỉ có kẻ ngu ngốc mới đồng ý làm vậy."
"Ở Thuỷ Nguyên các người, mệnh lệnh của Bạch Ngân Tế Ti là tối cao, ngay cả khi bọn họ bảo ngươi chết, ngươi cũng chỉ có thể phục tùng. Âu Lôi Mỗ can tâm từ bỏ ngai vàng cũng là chuyện bình thường. Kể cả hắn không bằng lòng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Bạch Ngân Tế Ti. Hơn nữa nếu các ngươi cho rằng thiên phú của Tây Lưu Nhĩ chỉ có khả năng trị thương thực sự là sai lầm rất lớn. Tây Lưu Nhĩ mạnh mẽ nhất, cũng đặc biệt nhất chính là khả năng phòng ngự bên ngoài, đồng thời cũng có năng lực công kích cực kì đáng sợ. Trong truyền thuyết, ông ta trong nháy mắt có thể phá huỷ cả một thành phố phồn hoa.""Thiên phú vĩnh sinh có khả năng tàn phá đáng sợ như vậy sao? Ta dùng nó bao nhiêu năm nay thế nào lại không biết điều đó?" Thiên Thúc U Hoa chất vấn A Khắc Lưu Khắc. Mặc dù hồn lộ trong người nàng không toàn vẹn, nhiều năm qua nàng không hề phát hiện thực lực công kích của thiên phú này, cùng lắm là tấm phòng ngự mạnh mẽ nhất, bất kì loại tổn thương nào cũng có thể hồi phục trong phút chốc, tất cả công kích dù trực tiếp hay gián tiếp đều không có hiệu quả.
"Uổng công ngươi trở thành Sứ đồ Cấp Sáu, ngay cả năng lực của bản thân còn không biết." thanh âm của A Khắc Lưu Khắc tràn đầy giễu cợt. "Trị thương chỉ là một trong những công dụng của trận đồ Vĩnh Sinh thôi, các người không biết, thực ra trận đồ này luôn chữa khỏi và hấp thụ tổn thương, tự động đem chúng tích tụ lại"
"Tích tụ tổn thương?"
"Ngươi thử đảo chiều trận Vĩnh Sinh đi" A Khắc Lưu Khắc nhìn Thiên Thúc U Hoa lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, thân thể hắn được một luồng khí lưu nâng lên, trôi lơ lửng trong không trung. Hắn giơ tay lên, Thiên Thúc U Hoa cùng Quỷ Sơn Liên Tuyền cũng bị một luồng khí quấn quanh, thân thể rời khỏi mặt đất. "Bất kì ai ở trong trận Vĩnh Sinh đảo chiều đều sẽ phải chết"
Thiên Thúc U Hoa nghe được lời của A Khắc Lưu Khắc, hơi sững sờ. Từ nhỏ đến lớn nàng đều có người bên cạnh bảo hộ, không có cơ hội sử dụng trận Vĩnh Sinh, càng không nghĩ đến việc xoay ngược lại chiều quay của nó. Trên thân thể nàng lộ ra những hồn lộ chi chít, ánh kim quang loé lên, dưới chân xuất hiện một trận đồ to lớn. Nàng mặc niệm trong lòng, cắn chặt răng, trận đồ đang quay bỗng dừng lại, xoay tròn theo hướng ngược lại càng lúc càng nhanh.
Nàng cẩn thận để ý xung quanh, đột nhiên phát hiện gốc cây khô bên cạnh nứt ra một vết thương, phía trên vết rách sạch sẽ bằng phẳng, không giống như bị búa rìu thô chém vào mà giống như vết cắt của một vũ khí bén nhọn. Tiếp đến, vỏ cây chợt bốc cháy hoá thành tro bụi. Nàng đang định hỏi A Khắc Lưu Khắc thì trong phạm vi của trận Vĩnh Sinh, tất cả vật thể đều xuất hiện dấu vết tương tự, chen chúc ở mặt ngoài, càng ngày càng nhiều, tựa như bị một đàn kiến đen bu lại. Cuối cùng, "bành" một tiếng, những vật thể đó cùng lúc tan rã thành bột, phát tán trong gió. Lấy Thiên Thúc U Hoa làm trung tâm, trong bán kính năm mươi thước, tất cả vật thể đều bị phá huỷ không thể nào giải thích được. Vốn là mảng rừng rậm rạp trong nháy mắt đã chỉ còn là một khoảng trống lớn.
Quỷ Sơn Liên Tuyền trôi lơ lửng trong không trung nhìn xuống mặt đất. Cỏ cây giờ phút này đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Ngay cả mặt đất cũng toác ra những vết nứt lớn, giống như thân thể bị thương đầy những vết sẹo dữ tợn đến đáng sợ. Nàng vô cùng kinh ngạc, không tin nổi trận đồ vĩnh sinh lại có thể tạo ra sức phá huỷ khủng khiếp đến thế. Nếu như vừa rồi mình đứng trên mặt đất, không phải đã tan ra thành tro bụi rồi sao. Trán nàng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Cái này... Chuyện gì đã xảy ra" Thiên Thúc U Hoa nhìn sang bên cạnh, xung quanh trống trơn không có lấy một đồ vật. Sắc mặt nàng tái nhợt, không dám tin đây là do mình gây nên.
"Trận Vĩnh Sinh có thể đem tổn thương tích tụ giải phóng trên thân thể vật khác, nhanh chóng phá huỷ nó. Trong phạm vi của Trận, không có bất kì thứ gì có thể chịu nổi công kích như thế này, cuối cùng hoàn toàn bị huỷ diệt." A Khắc Lưu Khắc nói tiếp, "Ngươi càng trị thương cho nhiều người, sức tàn phá của thiên phú càng mạnh. Nhưng so với Tây Lưu Nhĩ, năng lực của ngươi không là gì cả.""Làm sao ngươi biết điều này?" Quỷ Sơn Liên Tuyền kéo mình ra khỏi nỗi khiếp sợ, đầu óc tỉnh táo trở lại. Thiên phú của Tây Lưu Nhĩ ngay cả người của Thuỷ Nguyên cũng không biết, làm thế nào Phong Nguyên các người lại nắm rõ trong lòng bàn tay?" Trong lòng Liên Tuyền đã giương ra một lớp phòng bị.
"Ta nằm trong mạng lưới tình báo của Tây Lỗ Phù [Phong Âm], nhiều năm bí mật điều tra các thông tin về Thuỷ Nguyên. Năm đó Băng đế Âu Lôi Mỗ chúng ta luôn kính trọng đột nhiên mất tích. Sau đó chúng ta phát hiện thì ra Âu Lôi Mỗ thay đổi dung mạo, che giấu thực lực công kích của thiên phú, trở thành Vương Tước Cấp Sáu của Thuỷ Nguyên. Chúng ta không hiểu được dụng ý của Bạch Ngân Tế Ti, người đem Ngải Âu Tư còn bé lên thừa kế ngai vị, còn Âu Lôi Mỗ lại tiếp nhận vị trí Vương Tước Cấp Sáu. Lí do cuối cùng là như thế nào, chúng ta không có cách nào tra ra được. Vài năm sau, Tây Lỗ Phù trở thành Phong hậu, khao khát có được năng lực của Tây Lưu Nhĩ nên đã bày ra kế hoạch bắt cóc Tây Lưu Nhĩ, đổ lỗi cho Hoả Nguyên. Kế hoạch của chúng ta không hề có sơ hở nhưng cuối cùng lại không thành công, bởi vì Tây Lưu Nhĩ đã mất tích, hoàn toàn không có một tin tức.
Chúng ta điều tra mãi không có kết quả, cuối cùng chuyển mục tiêu sang thê tử đang mang thai của hắn, cũng chính là Sứ đồ Cấp Sáu, Thiên Thúc U Cơ, mẫu thân của ngươi"
"Mẫu thân của ta" Thiên Thúc U Hoa mơ hồ nhận ra được, kích động, thân thể không ngừng run rẩy. "Chẳng lẽ không phải chết vì khó sinh? Là do các người hại chết?"
"Không, đúng là nàng chết vì sinh khó" A Khắc Lưu Khắc thấy biểu lộ khẩn trương của Thiên Thúc U Hoa, nói.
Nghe được như vậy thần kinh căng thẳng của nàng trùng xuống.
"Nhưng là Phong Nguyên cũng có một phần trách nhiệm" A Khắc Lưu Khắc tiếp tục "Lúc ấy người của Phong Nguyên lẻn vào tẩm cung của nàng, nghĩ rằng nàng sẽ không có nhiều chống cự vì còn đứa con trong bụng, cùng chúng ta giao đấu đứa bé chắc chắn không thể chịu nổi. Nhưng chúng ta không ngờ tới, nàng không quan tâm đến an nguy của đứa trẻ trong bụng mà phát động trận đồ Vĩnh Sinh, dù sao cũng là người thừa kế năng lực của đế vương Âu Lôi Mỗ, người của Phong Nguyên không thể dễ dàng hành động. Cuối cùng vì chiến đấu kịch liệt, kinh động hộ vệ, kế hoạch thất bại. Vì trận đấu kia, Thiên Thúc U Cơ đã sớm sinh, hơn nữa còn chết vì sinh khó. Mà con gái của nàng lại thừa kế hồn lộ Vĩnh Sinh, chúng ta nhanh chóng chuyển mục tiêu sang ngươi lúc ấy vẫn còn nhỏ tuổi. Nhưng sau sự kiện của Thiên Thúc U Cơ, Thuỷ Nguyên tăng cường cảnh vệ, giam lỏng ngươi ở thành trong, kẻ bên ngoài rất khó tiếp cận"
"Cái gì?" Thiên Thúc U Hoa như bị oanh tạc bởi lời nói của A Khắc Lưu Khắc, vô số tin tức trong đầu rối loạn. Hiểu, rốt cuộc cũng hiểu rồi. Khó trách gia tộc của nàng lại nhận được đãi ngộ hơn hẳn các gia tộc khác, không phải vì phụ thân vừa là hoàng tộc lại là Vương Tước mà là bởi vì ông chính là đế vương tiền nhiệm. Khó trách mình bị giam cầm trong cung cấm mười mấy năm, không được phép đi ra ngoài, ăn cơm hay đi ngủ cũng có hộ vệ ở bên trông trừng, thì ra là vì không muốn mình bị người của Phong Nguyên bắt mất. Khó trách mỗi khi hỏi về cái chết của mẫu thân, họ cũng không nói gì hơn ngoài việc bà sinh khó mà chết, thì ra mình lại được ra đời trong hoàn cảnh như vậy.Qua nhiều năm như thế mới hiểu ra. Bất kể là loại bí mật gì trên đời, dù được cất giấu như thế nào một ngày cũng bị đưa ra ánh sáng. Những sự thật trần trụi đau đớn xuất hiện trước mắt nàng, nhất thời không thể tiếp nhận. Bao năm qua cái sự thật mà bản thân luôn tin tưởng bây giờ bị người ta bóc trần, bại lộ trong không khí như mãnh thú nanh dài hướng nàng nhào tới, trong phút chốc nuốt mất lí trí "Thì ra là như vậy... thì ra là như vậy..." ánh mắt nàng ảm đạm, tự mình lẩm bẩm, như một cái xác không hồn. Biểu lộ trên mặt vạn phần chật vật.
Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn bộ dáng của Thiên Thúc U Hoa, nhủ thầm tiểu thư quý tộc cao ngạo xưa kia đã không còn, mất đi tất cả khí chất vương giả, biểu cảm chật vật, thân thể mỏi mệt. Nhìn thân thể nhỏ bé của nàng, Quỷ Sơn Liên Tuyền cảm thấy có chút khổ sở, thì ra nàng vẫn luôn cô độc đến thê thảm, từ nhỏ không cha không mẹ, bị giam lỏng trong thành như viên kim cương lấp lánh, một mình lớn lên, nửa bước cũng không rời khỏi ánh mắt theo dõi của người khác. Để che giấu bi thương trong lòng, nàng nguỵ trang bằng vỏ bọc bất cần nhưng nội tâm lại cực kì yếu ớt. Suốt những năm dài nàng luôn cô đơn tịch mịch, không người lắng nghe, không người chia sẻ, chỉ có thể đem đau đớn cất giấu trong lòng. Người thiếu nữ này nội tâm rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ?... Đang mải suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy trong không khí xẹt qua một tia hồn lực sắc bén, như thanh gươm bị tuốt ra khỏi vỏ.
Nàng nhìn xuống, chỉ thấy trong ánh mắt của Thiên Thúc U Hoa sát khí sôi trào, đồng tử phảng phất hình dáng hai ngọn lửa cháy hừng hực, U Hoa nhìn A Khắc Lưu Khắc bên cạnh, trong đôi mắt có một loại dục vọng huỷ diệt thiêu đốt. Trận đồ dưới chân nàng khuếch đại lên mấy lần, bao trùm lên mặt tuyết. Trong phạm vi của nó, tất cả vật thể đều xuất hiện vết thương, như vừa trải qua một trận huyết chiến. Qua một giây, trận Vĩnh Sinh loé sáng, tổn thương được giải phóng ngay lập tức phát nát ba vật thể trên mặt đất.
"Các người dám hại chết mẫu thân ta?! Không thể tha thứ!!!" Khuôn mặt tinh xảo của Thiên Thúc U Hoa trở nên đáng sợ, tay phải cắm vào trong thân thể, móng tay sắc nhọn rạch ra một đường nhẵn nhụi trên da thịt, máu tươi từ vết thương chảy xuống mà nét mặt của nàng vẫn không đổi, tựa như đã mất đi cảm giác đau đớn. Nàng lấy từ trong thân thể một cây cung to lớn, vết thương nhanh chóng khép miệng, khôi phục lại như ban đầu.
"Mẫu thân của ngươi không phải chúng ta hại chết, là do Tây Lỗ Phù hạ lệnh" A Khắc Lưu Khắc sửa lại lời nói của nàng.
Liên Tuyền nhìn vết thương của U Hoa, trong lòng không khỏi giật mình. Dù Sứ đồ Cấp Sáu thừa kế mạch hồn không hoàn chỉnh, tốc độ cũng thật đáng kinh ngạc, không giống thuốc của Tác Nhĩ [Tê Phong Thạch Liên] ở thể khí, vết thương của U Hoa nhanh chóng tự động khép miệng, tốc độ khó có thể sánh kịp. Tổn thương đã bị hấp thụ sao?
"Còn không phải là các người?" Thiên Thúc U Hoa hét lên một tiếng, kéo cây cung trong tay, gió tuyết xung quanh đã biến thành tên băng, nhắm ngay A Khắc Lưu Khắc, sau đó nàng thả lỏng tay, trong không khí xuất hiện thêm năm mũi tên nữa, hướng chỗ hắn lao tới.
"Tiểu nha đầu này không nghe ta nói... Tốc độ rất nhanh nhưng dù sao cũng chỉ là một Sứ đồ cấp Sáu, so sánh với mũi tên của Cổ Nhĩ Khắc là một trời một vực"Trong mắt A Khắc Lưu Khắc xuất hiện một tia hồn lực yếu ớt, không khí vặn vẹo một hồi, năm mũi tên băng bị một năng lượng vô hình làm náy bấy. Thân thể hắn thoáng một cái đã bốc hơi trong không khí. Thiên Thúc U Hoa thất kinh, cẩn thận quan sát xung quanh. Bất chợt nàng cảm thấy được một hơi thở khe khẽ sau lưng, lúc nàng phản ứng đã muộn. Từ cổ truyền đến một cảm giác đau, nhanh chóng lan đến toàn thân, mọi thứ trong tầm mắt bắt đầu mơ hồ, bóng tối như thuỷ triều tràn tới, nuốt mất ý niệm của nàng. Trước khi rơi vào hôn mê nàng nhìn thấy A Khắc Lưu Khắc trôi lơ lửng sau lưng mình, từ từ hiện nguyên hình.
"Ngươi!!!" Quỷ Sơn Liên Tuyền thấy A Khắc Lưu Khắc hạ thủ với U Hoa, nhất thời giận dữ, hồn lộ chằng chịt hiện lên trên thân thể, phát ra ánh sáng chói mắt. Gió tuyết thổi tung vạt áo nàng, giống như một nữ thần chuẩn bị ra trận.
"Không cần lo lắng, trong tình huống thế này nàng nhất định sẽ không nghe ta giải thích cho nên ta chỉ khiến nàng ấy ngủ một chút thôi" A Khắc Lưu Khắc từ trong không trung lạnh lùng nói, lông mi cao vút như dáng núi nằm ngang khiến ổ mắt ở bên dưới giống như một hang động không đáy. Hắn từ từ hạ Quỷ Sơn Liên Tuyền xuống, "mục đích của chuyến đi này không phải là gây thù chuốc oán với các ngươi, nếu không phải bị Tác Nhĩ bắt lại, không chừng ta và Ngải Âu Tư đã thuận lợi đến được Phong Nguyên rồi"
"Tóm lại câu chuyện là như thế nào?" Liên Tuyền trấn tĩnh lại, trong đầu là một mảng hỗn loạn.
"Dù gì chúng ta cũng sẽ trở thành đồng minh, bây giờ nói cho ngươi biết cũng không sao" A Khắc Lưu Khắc lạnh lùng nói, "hãy thật nghiêm túc lắng nghe"
"Ừm" Quỷ Sơn Liên Tuyền khẽ gật đầu một cái, nàng đã chuẩn bị xong rồi, bởi vì nàng biết những điều tiếp theo mình nghe được sẽ đáng sợ như thế nào, ít nhất cũng phải giống như sóng biển trong cơn cuồng phong thô bạo vỗ vào bờ cát, mãnh liệt mênh mông.
"Ở Phong Nguyên chúng ta, Phong hậu Tây Lỗ Phù là một sự tồn tại hết sức đặc biệt. Bởi vì Vương Tước Cấp Một Bạc Y Tư ẩn cư lâu dài, nàng thay ngài ấy một tay tiếp quản thế giới hồn thuật, tất cả Vương Tước và Sứ đồ đều phải tuân theo sự chỉ đạo của nàng. Nàng ngoài tham gia các hoạt động chính trị, ngay cả thế giới hồn thuật cũng nhúng tay vào nên với dân chúng Phong Nguyên, nàng luôn xuất hiện nhiều nhất. Trong lòng họ, Tây Lỗ Phù là chí cao vô thượng. Mọi người kính yêu nàng, ủng hộ nàng, tiếng tăm còn vượt xa Bạc Y Tư cùng Bạch Ngân Tế Ti. Hơn nữa, nàng chính là kẻ thống trị nắm trong tay nhiều quyền lực nhất Phong Nguyên. Nàng phụ trách truyền lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, thay Bạc Y Tư thống trị hồn thuật giới, một mình chấp trướng vương quyền, bất kể tôn giáo, hồn thuật hay chính trị đều ở trong tay nàng cả. Có lúc sự tồn tại của nàng còn cao hơn cả Bạch Ngân Tế Ti, nàng thậm chí còn chống đối thi hành một vài mệnh lệnh của họ."
"Sự tồn tại của nàng còn cao hơn cả Bạch Ngân Tế Ti? Nàng ta lấy đâu ra nhiều quyền lợi như vậy?" Quỷ Sơn Liên Tuyền khiếp sợ. Thuỷ Nguyên luôn lấy Bạch Ngân Tế Ti làm trung tâm, Băng đế cùng Vương Tước Cấp Một phụ trách hai mảng riêng biệt, Băng đế là chính trị, Vương Tước trông coi hồn thuật giới, nước sông không phạm nước giếng, thi hành mệnh lệnh của Tư Tế Bạch Ngân. Mà người truyền lệnh chính là Vương Tước Cấp Bốn, quyền hành chia đều. Mà ở Phong Nguyên, quyền lực của ba người này đều ở trong tay một người, như vậy Tây Lỗ Phù không phải là một nhà độc tài sao?"Bởi vì quyền lực của Tây Lỗ Phù quá lớn, gây lệch lạc nghiêm trọng cán cân duy trì trật tự của Phong Nguyên, hơn nữa cũng không ít lần Tây Lỗ Phù trái lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, ép buộc họ phải diệt trừ người này nhưng đã quá muộn. Nàng dùng thủ đoạn khiến cho Vương Tước và Sứ đồ Cấp Hai, Cấp Ba nhất mực trung thành với mình, Sứ đồ Địa của Bạc Y Tư dưới tay nàng bồi dưỡng nhiều năm cùng thợ săn phong tân, kết hợp với thiên thú của nàng bắt được những hồn thú mạnh mẽ nhất tạo thành một quân đoàn, phe cánh của nàng thực lực đã vượt xa Tư Tế Bạch Ngân và Bạc Y Tư, không có ai dám đối kháng trực tiếp. Lại nói về thủ đoạn, Tây Lỗ Phù thông minh tuyệt đỉnh, không cần phải đem ra so bì. Để suy yếu lực lượng của Bạc Y Tư và Bạch Ngân Tế Ti, nàng cố ý phát động chiến tranh với Địa Nguyên, tất cả Vương Tước cùng Sứ đồ từ cấp Bốn đến cấp Bảy đều phải ra chiến trường. Cứ như vậy những Vương Tước và Sứ đồ ấy không thể thoát khỏi cái chết, lực lượng còn lại chỉ còn Bạc Y Tư và hai Sứ đồ của ngài, chỉ dựa vào ba người họ làm thế nào đối phó nổi quân đoàn của Tây Lỗ Phù? Nàng còn phát động nội chiến, đem mình chính thức trở thành người thống trị tối cao của Phong Nguyên, bậc đế vương chí cao vô thượng. Nói theo cách khác, Phong Nguyên đã là vật trong túi nàng. Nhưng dã tâm của nàng vẫn không dừng lại"
"Nàng đã trở thành nhà độc tài của Phong Nguyên, còn muốn cái gì nữa?"
"Thật ra nàng luôn khao khát có được thiên phú của Tây Lưu Nhĩ bởi vì hồn lực của nàng thuộc gió, khi lấy được [Vĩnh Sinh] nàng có thể tuỳ ý tạo ra trận đồ Vĩnh Sinh bất kể không gian thời gian, vượt qua năng lực bất tử của Tây Lưu Nhĩ vì ông ta buộc phải có nguồn nước ở bên cạnh mới có thể chế tạo Trận. Bất kể chỗ nào có không khí, Tây Lỗ Phù đều có thể tạo ra trận. Không ai có thể xâm nhập vào trong Trận để tiêu diệt nàng vì nàng có thể ngay lập tức xoay ngược Trận phá huỷ tất cả. Hơn nữa, Tây Lưu Nhĩ chỉ có thể tạo Trận Vĩnh Sinh trên bề mặt, ở trên mặt nước hay băng tuyết mới đạt đến cực hạn, giống như vừa rồi vậy, chỉ cần không đứng trên mặt đất hay nước, dù có giải phóng tổn thương cũng không có cách nào chạm tới chúng ta. Nhưng Tây Lỗ Phù thuộc gió, gió chỗ nào mà chẳng có, Trận Vĩnh Sinh nàng tạo ra sẽ có hình dáng hình cầu lấy nàng là trung tâm, diện tích tàn phá của trận tăng lên mấy lần. Chính vì thế nàng mới để mắt tới Tây Lưu Nhĩ và sứ đồ của ông. Hơn nữa, kể cả có được thiên phú này, thân thể nàng vẫn sẽ già yếu, rồi cũng sẽ phải chết. Vì vậy nàng có ý niệm truy tìm [Hoàn Mỹ Dung Khí] đã lưu lạc nhân gian. Vì [Hoàn Mỹ Dung Khí] trên cơ thể sẽ khiến nó dừng sinh trưởng ở một thời điểm nào đó, toàn bộ cơ năng sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thời kỳ hoàng kim, sông có cạn núi có mòn cũng không bao giờ bị tiêu diệt, song song tồn tại cùng với đất trời. Thiên phú [Phụ Linh] của Tây Lỗ Phù giúp nàng ta dễ dàng chiếm được dung khí này. Nhất cử lưỡng tiện, nàng không những có thể tồn tại bất diệt mà quan trọng hơn chính là, nàng cũng có thể chiếm được nguồn gốc hồn lực của thế giới này [Đồng Tử Hoàng Kim] sau đó giống như Bạc Y Tư có hồn lực vô hạn, trên đời này không ai có thể địch nổi. Nàng sẽ thống nhất toàn bộ lục địa Odin, thiên thu vạn đại"
"Trời ạ!!!" Liên Tuyền không tìm ra bất kì từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi sợ của chính mình. Nàng không thể tin được tất cả đều là dã tâm của một nữ nhân, thống nhất Odin, trở thành đế vương bất diệt. Một nữ nhân lại muốn làm chuyện lớn như vậy, Tây Lỗ Phù, nàng ta rốt cuộc là người như thế nào..?"Cho nên Bạc Y Tư mới triệu hồi Sứ đồ chúng ta từ chiến trường trở về, mang theo hai sứ đồ Thiên và Hải tiếp chiến với Địa Nguyên. Nếu ngài đích thân đến Thuỷ Nguyên nhờ Ngải Âu Tư giúp đỡ sẽ khiến Tây Lỗ Phù nghi ngờ nên mới phái chúng ta lẻn vào Thuỷ Nguyên, tìm Ngải Âu Tư nhắn nhủ ý nguyện của ngài. Nhưng trên đường ta gặp phải Vương Tước Cấp Hai Tác Nhĩ, bị hắn nhốt lại. Nếu không bây giờ đã cùng những người khác hộ tống Ngải Âu Tư tới Phong Nguyên rồi."
"Còn có những người khác?"
"Sứ đồ từ cấp Bốn đến cấp Bảy của Phong Nguyên đã lẻn vào trong Aslan, chắc Bạch Ngân Tế Ti của các người cũng biết. Chúng ta ngoài việc nhắn nhủ Ngải Âu Tư còn có nhiệm vụ điều tra xem Vương Tước Cấp Một Thuỷ Nguyên Gilgamesh bị nhốt ở đâu rồi giải cứu ông ta. Năm đó Bạch Ngân Tế Ti công bố Gilgamesh đã chết trong trận chiến với Tự Do và Khoan Dung nhưng thực ra chúng ta biết Gilgamesh chẳng qua là bị nhốt lại thôi. Bởi vì với một hồn thuật sư cùng hồn thú chiến đấu, Phong Hậu của chúng ta Tây Lỗ Phù luôn hiểu rõ nhất. Nàng vốn định thu phục Tự Do và Khoan Dung nhưng không bao giờ nghĩ tới năng lực thâm hậu đến mức biến thái của Gilgamesh lại có thể đánh bại Tự Do, thu nó vào hồn khí, sau đó lại đối đầu với Khoan Dung rồi thu phục vào Tước Ấn"
"Gilgamesh đã được người khác cứu ra rồi... Phong Nguyên các người sao lại muốn giải cứu Gilgamesh? Các ngươi được lợi gì chứ?" Liên Tuyền nghe được những lời này, giọng nói có chút run rẩy.
"Bởi khi Gilgamesh giao chiến với Tự Do đã để lộ một bí mật"
"Bí mật gì?"
"Gilgamesh, Vương Tước cùng Sứ đồ cấp Hai và cấp Bốn của Thuỷ Nguyên các người, giống như tất cả Vương Tước và Sứ đồ Phong Nguyên đều ra đời từ [Hang Ngưng Tinh], là dung khí do Bạch Ngân Tế Ti chế tạo ra. Chúng ta đều là sản phẩm thất bại, chỉ có hắn là dung khí hoàn mĩ nhất. Bạch Ngân Tế Ti cho hắn mạch hồn cùng hồn khí thượng đẳng, hắn đáng lẽ có thể cùng Bạc Y Tư thu phục [Đồng Tử Hoàng Kim] nhưng lại cự tuyệt, lần đầu làm trái lệnh của Bạch Ngân Tế Ti. Nói cách khác thì Gilgamesh cũng vẫn là một sản phẩm thất bại bởi vì trí thông minh của hắn không hề kém cạnh với Tây Lỗ Phù, không can tâm tình nguyện trở thành bản thể cho người khác. Vì không muốn dung khí này rơi vào tay ba quốc gia còn lại, Bạch Ngân Tế Ti định huỷ diệt hắn, một dung khí không thể lợi dụng thì không còn giá trị. Hắn không những thế còn xem lén hiệp ước Phong Thuỷ, không chừng sẽ phản lại họ. Nhưng vì Gilgamesh quá mạnh, tất cả Vương Tước cùng Sứ đồ Thuỷ Nguyên liên thủ lại cũng không có cách nào giết được hắn, cuối cùng chỉ có thể lợi dụng Tự Do và Khoan Dung, hoặc là hắn bị hai hồn thú này giết chết, hoặc là chúng bị hắn thu phục, thừa dịp hồn lực bị ngắt quãng đem hắn giam cầm. Nói cho cùng, chỉ có năng lực và thân thể hoàn mỹ của Gilgamesh mới có thể cứu vớt cái thế giới này" ánh mắt của A Khắc Lưu Khắc lạnh như băng, ngũ quan toả ra khí chất cương nghị dị thường.
"Thì ra là như vậy..."sắc mặt Liên Tuyền tái nhợt, nàng nhớ mang máng Bạch Ngân Tế Ti đã từng nói Gilgamesh sẽ là đấng cứu thế, cứu rỗi toàn bộ lục địa Odin.
Thế giới này rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật kinh thiên động địa? Nàng không dám tưởng tượng.
"Ta cảm thấy rất kì quái.." Khắc Lưu Khắc nhìn Thiên Thúc U Hoa hôn mê trên mặt đất, "Thiên Thúc U Hoa thừa hưởng thiên phú không hoàn chỉnh từ mẫu thân, hồn lộ trên người không trọn vẹn là điều dễ hiểu. Nhưng ngươi là do đích thân Tây Lưu Nhĩ ban ấn, trở thành Vương Tước Cấp Sáu, mạch hồn trên người sao cũng không trọn vẹn? Hơn nữa mạch hồn của hai người lại vô cùng ăn khớp, tạo thành thiên phú hoàn chỉnh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không phải đã cùng Xuyên Trạch Gia Mộc giao chiến?"
"Không, Tây Lưu Nhĩ từ đầu ban ấn cho ta đã cố ý truyền lại mạch hồn không toàn vẹn, những phần thiếu sót của ta chỉ có thể tìm được trên người Thiên Thúc U Hoa. Một khi Thiên Thúc U Hoa chết đi, mạch hồn trên người biến mất, hồn lộ trên người ta cũng lập tức phân rã, mà không còn thiên phú Vĩnh Sinh để khôi phục, hai mạch hồn bài xích sẽ tự động phá huỷ lẫn nhau, ta đương nhiên cũng sẽ chết. Dụng ý của Tây Lưu Nhĩ chính là để người thừa kế hồn lộ vĩnh viễn bảo hộ cho con gái của hắn" Quỷ Sơn Liên Tuyền an tĩnh nhìn thiếu nữ đang say ngủ, giống như tỷ tỷ che chở cho muội muội của mình. Gương mặt của nàng trong gió tuyết hơi ửng đỏ lên. Nghĩ đến những việc nàng ấy phải trải qua, Liên Tuyền không khỏi chua xót.
"Ra là vậy" A Khắc Lưu Khắc gật đầu một cái "các ngươi nếu thực sự gặp phải Xuyên Trạch Gia Mộc thì làm sao có thể sống sót."
"Xuyên Trạch Gia Mộc?"
"Vương Tước Cấp Một của Địa Nguyên, hắn có thiên phú [Huỷ diệt], không giống như [Thần Phong Chức Tác] (Phong Thần Dệt Lưới) của Bạc Y Tư, Xuyên Trạch Gia Mộc có thể phá huỷ hoàn toàn thiên phú của người khác, trong phút chốc kẻ đó sẽ mất hết năng lực, chính là khắc tinh của bất kì Vương Tước hay Sứ đồ nào. Khi Bạc Y Tư đích thân đến chiến trường, hắn cũng tham chiến"
Nói những lời này, con ngươi của A Khắc Lưu Khắc bỗng nhiên nhoè đi, không còn sắc bén như trước, dịu dàng như ánh hoàng hôn "Vương Tước của ta đã chết trong tay hắn, nhờ có Bạc Y Tư ta mới may mắn nhặt về một cái mạng. Dù Vương Tước của ta không còn, ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một Sứ đồ Cấp Bảy vì hồn lộ trong người ta đã bị phá huỷ một phần. Vương Tước sau khi chết, hồn lộ không có cách nào hô ứng sao chép. Đáng lẽ ta vẫn có thể tiến hành ban ấn lần nữa, nhưng Vương Tước của ta là chết trên chiến trường. Ta vĩnh viễn sẽ không thể trở thành một Vương Tước, cũng không đủ tư cách làm Sứ đồ Cấp Bảy"
"Vương Tước? Một lần nữa ban ấn?" Nghe lời của A Khắc Lưu Khắc, đôi mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền sáng lên, đồng tử lộ ra một tia mừng rỡ.
"Sao vậy?" A Khắc Lưu Khắc không hiểu.
"Ta biết cách đem mạch hồn Vĩnh Sinh khôi phục lại như cũ rồi" Nụ cười trên mặt Liên Tuyền sáng lạn, nàng nhìn Thiên Thúc U Hoa ngủ say bên cạnh, nụ cười phảng phất bóng dáng của một đoá sen nở rộ trong gió tuyết.
Note:
(""") là cách diễn đạt khác của cụm từ đứng trước trong các bản dịch khác. Ta thêm vào để mn không bị nhầm lẫn.
***
Note: Trước khi bắt đầu đọc biệt chương này, ta muốn khẳng định lại một điều: Chương thứ 13 là do đồng nghiệp của Quách Kính Minh viết, không được xuất bản trong chính văn! Ta không bàn luận tại sao ông ấy lại để cho đồng nghiệp của mình chấp bút chương cuối của Phong Tân Đạo rồi bỏ rơi Tước Tích năm năm liền. Trước khi ông ấy xuất bản quyển bốn, tất cả vẫn là một bí mật.
Ta rất vui khi mọi người có thể chia sẻ chương này với nhiều người hơn nữa, vì không có nhiều người biết đến sự tồn tại của Chương thứ 13! Ta rất vui khi được đem chút tài mọn tìm hiểu và edit chương này cho mn, mong mn tiếp tục ủng hộ bằng cách bình chọn và bình luận bên dưới. Ta cũng là fan cứng của Tước Tích nên những thắc mắc của mn cứ bình luận vô đây, ta sẽ cố gắng trả lời trong tầm hiểu biết của ta hoặc tìm hiểu giúp mn.
多谢!
***
Quyền Trượng Của Vương Gia. (1/2)
[Phía Tây Aslan, Tháp Thành Josephine, vách núi đối diện bờ sông]
Giống như quái vật khổng lồ vừa mới thức tỉnh, một trận rung động mãnh liệt cùng hồn lực dày đặc truyền ra từ trong đất, như tiếng chuông hùng hậu trong trời đất đánh lên một tiếng rung chuyển, hồn lực cực đại nổ tung làm vặn vẹo cả không gian.
Tựa hồ như có một con quái thú giãy giụa trong lòng đất, toàn bộ dáng núi cùng mặt đất mấy dặm xung quanh đều kịch liệt chấn động. Hai người đứng trên mỏm núi miễn cưỡng mới có thể đứng thẳng.
"Hồn lực mạnh mẽ như vậy toả ra từ lòng đất, chẳng lẽ Tây Lỗ Phù đã [Ám Hoá]?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc thân thể lay động không ngừng.
Vô số hồn lực từ trong đất mãnh liệt phóng ra, nếu có quả Hi Tư Nhã (Cecila) chắc chắn sẽ thấy rõ, dòng sông lúc này đã biến thành một đại dương hồn lực, gió lốc cuồn cuộn, tựa hồ có thể phá huỷ tất cả. Mà bây giờ, vì mật độ hồn lực quá dày đặc, nhiều đoạn bờ sông đã bị chuyển hoá thành nước bạc. Vách núi bị một lực lượng cuồng bạo làm vỡ ra một mảng. Khi Tiểu Cổ Nhĩ Khắc suýt nữa ngã nhào, chấn động núi lở đất mòn cùng hồn lực được giải phóng bất chợt ngưng bặt, giống như có người vừa nhấn nút ngưng đọng. "Làm sao lại dừng lại?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc mặt đầy nghi vấn, ánh mắt trong suốt như hai viên bảo thạch tinh khiết, gương mặt hắn được bao quanh bởi một vẻ hoàn mỹ tựa như một loại điêu khắc.
"Đây chính là thực lực của Tác Nhĩ. Hắn đã giải phóng [Phược Hồn]." Cổ Nhĩ Khắc nhìn về bãi đất trống ven sông, mặt đất mới phút trước còn phập phồng chấn động trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, tựa như gợn sóng đã qua, con mãnh thú bị giam cầm không ngừng giãy dụa đột nhiên khôi phục vẻ an tĩnh ban đầu. Nhưng trung tâm trận địa kia vẫn không ngừng co rút, hắn ở vách núi bên này đã thấy khoảng cách với bờ sông tăng lên đáng kể, một góc núi bị phá vỡ thành những hang động lởm chởm, phần phía bên kia nơi Tây Lỗ Phù cùng nhóm người bị lôi xuống lòng đất đã khôi phục diện mạo, không nhìn ra một chút dấu vết nào. Lông mày Cổ Nhĩ Khắc từ từ nhíu chặt lại, nơi chân mày phảng phất vẻ thanh tú như vầng trăng trên mỏm núi, "thật kì quái, tại sao hồn lực của Tác Nhĩ đột nhiên lại biến mất?"
Đã là hồn lực, từ hồn thuật sư đến hồn thú trong cơ thể thả ra, trừ khi bị trực tiếp hấp thụ và tiêu hao ở bên ngoài, không thể nào trong nháy mắt bốc hơi. Vậy mà hồn lực khổng lồ của Tác Nhĩ phút chốc biến mất, điều này hiển nhiên trái với lẽ thường. Hơn nữa, hồn lực giải phóng ra cũng bị cắt đứt, tình huống như vậy chỉ có thể phát sinh khi hồn thuật sư đó tử vong. Chỉ một cái chết chí mạng mới có thể cắt đứt hoàn toàn lượng hồn lực được giải phóng. Cổ Nhĩ Khắc không dám nghĩ tiếp.Ở Phong Nguyên, về xếp hạng Tác Nhĩ đứng hàng thứ tư, chỉ sau Vương Tước Cấp Một Bạc Y Tư, Sứ đồ thiên Mạt Đức Nhĩ và Tây Lỗ Phù. Nhưng hắn chính là Vương Tước cấp Hai tân nhiệm luôn ẩn giấu thực lực, theo Tây Lỗ Phù, một khi hắn phát động thiên phú thành công, cộng thêm hồn khí, bản thân mình có sử dụng trạng thái hắc ám cũng không bì lại được. Lúc Tác Nhĩ còn là sứ đồ cấp Hai đã từng giao đấu với hắn, thực ra lúc ấy năng lực của hắn đã ngang ngửa Vương Tước cấp cao. Nay hắn trở thành Vương Tước rồi, thực lực chắc hẳn đã vượt xa Tây Lỗ Phù cùng Mạt Đức Nhĩ, chỉ xếp sau Bạc Y Tư. Đại khái cũng chính vì vậy mà chỉ có Bạc Y Tư mới có thể dùng [Phược Hồn Tác] ức chế hồn lực cực đại của hắn, Cổ Nhĩ Khắc suy đoán. Thiên phú của hắn [Cực Lạc Tịnh Thổ] cùng thiên phú của Bạc Y Tư [Thần Phong Chức Tác] (Phong Thần Dệt Lưới) là hai trong số ít thiên phú hoàn mỹ nhất, năng lực gần như bất bại, chính là kiệt tác của Bạch Ngân Tế Ti. Nếu thực sự Tác Nhĩ bị kết liễu, đối phương là loại quái vật đáng sợ đến thế nào, hắn không dám tưởng tượng tiếp.
"Đi xuống xem một chút là biết mà" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc cắt ngang khúc trầm tư của Cổ Nhĩ Khắc. Hắn chưa kịp nói gì đã thấy đệ đệ của mình từ vách núi nhảy xuống, động tác cực kì ưu nhã, giống như cưỡi trên gió. Thân thể hắn trong không trung được một luồng khí lưu nâng lên, tư thế nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống đất, dưới hai chân văng lên chút bụi bặm.
Trong nháy mắt sau khi hắn chạm đất, Cổ Nhĩ Khắc cảm thấy có một trận rung động nho nhỏ cực kì khó phát hiện. Miệng hắn vừa mở ra định nhắc nhở đệ đệ, thanh âm chưa kịp thoát ra, mặt đất đã truyền tới những chấn động kịch liệt. Hắn trông thấy rõ đất dưới chân Tiểu Cổ Nhĩ Khắc nhô ra một khối, một bàn tay nham thạch từ dưới đất chui lên hướng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc bắt đi. Nhưng hắn nhanh chóng tránh được, lùi về sau rút lui. Vậy mà ngay sau đó một bàn tay khác cũng xuất hiện, không ngừng quơ múa trong không trung, cố gắng bắt lấy Tiểu Cổ Nhĩ Khắc. Tiểu Cổ Nhĩ Khắc thấy vậy liền phóng vút lên như một tia chớp màu đen, nhanh nhạy tránh né những bàn tay nham thạch xông lên như vũ bão. Mỗi lần tóm hụt hắn, bàn tay ấy lại dài thêm ra, mọc thêm nhiều gai nhọn sắc bén. Một khi bị tóm được, hắn sẽ chết ngay tức khắc.
Tiểu Cổ Nhĩ Khắc nhìn cảnh tượng trước mắt, tinh thần căng thẳng tột độ. Những bàn tay khổng lồ nhanh chóng bị một đao gió lớn cắt lìa, rối rít đổ xuống.
Hắn nhìn bàn tay nham thạch ngã rạp, khoé miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười đầy tà khí rất hợp với cá tính của hắn, thoạt nhìn rất giống một thiếu niên tuấn tú bất cần. Trong phút thư thả, xung quanh đột nhiên phát ra tiếng nổ, vô số gai đá nhọn dài thi nhau chồi lên từ mặt đất, hướng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc đâm tới. Hắn thất kinh, không ngờ có đợt công kích thứ hai, tay chân nhất thời luống cuống không biết làm sao, một giây kế tiếp những gai nhọn ấy đã đến sát bên mình.
Cổ Nhĩ Khắc trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay triệu hồi một vòng hồn vụ hoàng kim, trong đêm tối cực kì nổi bật. Bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cúi xuống, hướng nền đất nhấn một cái, ánh sáng chói loà từ bàn tay khuếch tán ra. Một tấm lá chắn khí to lớn hiện ra dưới chân Tiểu Cổ Nhĩ Khắc, ngăn cản thứ gai nhọn kia tấn công.Tiểu Cổ Nhĩ Khắc lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng trên tấm lá chắn tản ra thứ ánh sáng đỏ hồng, áo giáp vì phản xạ ánh sáng cũng biến thành màu đỏ sẫm.
"Cảm ơn ca ca" Khoé miệng của hắn trưng lên một nụ cười.
"Ngươi cứ hành động bồng bột như thế sau này trở thành Vương Tước làm sao được" ánh mắt Cổ Nhĩ Khắc lạnh lùng, cả khuôn mặt như bị bao phủ bởi một tầng hàn khí, khiến người ta có cảm giác khó gần.
"Không sao đâu, có bọn họ cùng Tây Lỗ Phù ở đây, Tác Nhĩ ắt tìm được cách làm cho ta sống lại" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc cười toe toét. Mặc dù anh em họ mặt mũi giống nhau nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt. Người anh Cổ Nhĩ Khắc mang dáng vẻ chững chạc thành thục, làm gì cũng tỉ mỉ cẩn thận, giống như một trưởng giả am tường thế sự mà em trai hắn, Tiểu Cổ Nhĩ Khắc rõ ràng vẫn còn non nớt, hành xử bồng bột, hùng hùng hổ hổ như một thiếu niên nông cạn chưa hiểu cách đối nhân xử thế. Đem hai người ra so sánh, Cổ Nhĩ Khắc lý trí tỉnh táo và ít nói, mang đến cảm giác khó gần, trong khi đó Tiểu Cổ Nhĩ Khắc so với anh trai hoạt ngôn hơn nhiều, tính tình sáng sủa, trên mặt cũng hay trưng lên nụ cười cho người ta cảm giác hoà ái, dễ dàng kết thân. Ở Phong Nguyên, dù hai người giống nhau như đúc, rõ ràng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc được nhiều cô gái mến mộ hơn.
"không bao giờ có chuyện dễ dàng như vậy đâu" Cổ Nhĩ Khắc nhìn xuyên qua tấm lá chắn, thấy được gai đá mọc chi chít như rừng rậm, chân mày nhíu lại, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
Chú ý biểu lộ của anh trai, Tiểu Cổ Nhĩ Khắc không nhịn được cũng cúi xuống, bên dưới tấm lá chắn trong suốt, mặt đất vốn bằng phẳng đã mọc ra vô số gai nhọn chen chúc nhau như rừng trúc rậm rạp, địa hình trong nháy mắt bị sửa đổi hoàn toàn. Trong lòng hắn có chút run sợ "Có thể dùng một luồng hồn lực yếu ớt để thay đổi địa hình trong phạm vi lớn như vậy, thật không thể tin nổi. Những địa tước chúng ta từng giao đấu trước đây cũng không dễ dàng làm được"
"Không, ngươi đã đoán sai trọng điểm" Cổ Nhĩ Khắc nói.
"Cái gì mới là trọng điểm?" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc không hiểu.
"Trọng điểm là ở chỗ, người này vừa có thể đối phó với Tây Lỗ Phù, Tác Nhĩ cùng Y Hách Lạc Tư hồn lực hùng hậu, vừa có thể phân ra tinh lực tới đây công kích chúng ta, thử nghĩ xem, trên thế gian ai có thể làm được điều này?" Từ trong mắt Cổ Nhĩ Khắc loé lên một tia sáng sắc bén, tựa như trong đó ẩn giấu hai thanh đao bén nhọn.
"Bạc.. Bạc Y Tư?" bị ca ca hỏi như vậy, Tiểu Cổ Nhĩ Khắc lờ mờ nhận ra. Sợ hãi trong cơ thể dần dần lộ rõ ra ngoài, hiện lên trên khuôn mặt hắn. Ở đại lục Odin, có thể đối kháng với Tây Lỗ Phù, Tác Nhĩ, Y Hách Lạc Tư cùng thợ săn phong tân liên thủ lại, e rằng chỉ có Bạc Y Tư. Nhưng với loại năng lực này, Bạc Y Tư không thể phân ra tinh lực điều khiển nguyên tố khác trong cự li như vậy, hơn nữa lại còn là nguyên tố khó điều khiển nhất là địa nguyên. Hắn không dám tưởng tượng dưới lòng đất kia giao tranh cùng đám người Tây Lỗ Phù là quái vật như thế nào. "Tên kia so với Bạc Y Tư ắt hẳn cũng là dạng thực lực biến thái. Trên đời này còn có loại người như vậy tồn tại sao? Đúng là không thể tha thứ. "Cổ Nhĩ Khắc không trả lời hắn, yên lặng nhìn xuống chân, trên mặt không có chút lơi là, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tiểu Cổ Nhĩ Khắc lần đầu trông thấy biểu cảm như vậy của anh trai, sợ hãi trong lòng ngày càng tăng lên.
"Chúng ta xuống đó thám thính một chút" Nghĩ ngợi hồi lâu, Cổ Nhĩ Khắc nói ra mấy từ này.
"Làm thế nào được? Người của Phong Nguyên chỉ có thể bay trên trời, không thể giống người của Địa Nguyên có thể độn thổ" Tiểu Cổ Nhĩ Khắc tỏ ra bất lực.
"Dùng [Phục Ma Giả]" Cổ Nhĩ Khắc nhẹ nhàng nói. Sau đó hắn xoay người, không khí sau lưng hắn vặn vẹo một hồi, mười hai thợ săn phong tân trong nháy mắt hiện thân trên tấm lá chắn. Áo bào của họ dưới ánh trăng phảng phất như một đám u linh màu trắng.
"Các ngươi chờ ở chỗ này, ta cùng Tiểu Cổ Nhĩ Khắc xuống đó xem xét một chút"
"Tuân lệnh" Mười hai người bọn họ cung kính trả lời.
Bên cạnh đám thợ săn phong tân là một thiếu niên mặc áo giáp trắng bạc tinh khôi, trên người bao phủ bởi khí lưu, dung mạo trẻ tuổi lại vô cùng tinh xảo, cặp mắt an tĩnh, giống như đang ngủ thiếp đi.
o0o
Ba người vừa mới bay vút về phía trước một đoạn, rung động kịch liệt dưới chân trong chớp mắt đã ngừng lại, mà trận áp mãnh liệt như cắn nuốt hết thảy hồn lực ở đây cũng biến mất, giống như bị người nào đó dời đi không một chút dấu vết.
"Tại sao dừng lại?" Quỷ Sơn Liên Tuyền dừng bước trên mặt tuyết, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ không tì vết như tuyết trắng của nàng lộ ra, bóng loáng như ngọc thạch, da thịt mềm mại toả ra những tia sáng êm dịu.
"Ai mà biết được" A Khắc Lưu Khắc ngồi dựa vào thân cây khô, mặt mũi tái nhợt, không khác gì toàn thân vừa trúng phải bệnh rất nặng. Đôi môi tím bầm nứt ra vài chỗ. Trên người hắn chằng chịt vết thương, mặc dù ở trong trận [Vĩnh Sinh] đã khôi phục không ít, vừa mới trải qua vận động kịch liệt nhiều vết thương lại nứt ra, bắt đầu rỉ máu ra ngoài. "Trước kia chiến đấu với quái vật cũng không đến nỗi phát sinh loại chuyện kì quái thế này"
Vừa nói xong, trong thân thể hắn dâng lên một trận co thắt, như có vô số thanh đao chém vào cơ thể. "Ba" từ miệng hắn nhổ ra một ngụm máu tươi sền sệt. Máu tiếp xúc với không khí, nhanh chóng bị ngưng kết bởi hơi lạnh, trên mặt tuyết lưu lại một viên đá đỏ hồng.
Thiên Thúc U Hoa bên cạnh Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn A Khắc Lưu Khắc, không chút đành lòng, nghĩ nếu không phải chàng trai lạnh lùng ấy cứu mình ra khỏi khu rừng rậm rạp chằng chịt, mang mình chạy trốn, mà thiên phú Vĩnh Sinh của mình hoàn toàn vô dụng với thứ ánh sáng kì quái kia, bản thân đã chết từ lâu rồi. Nghĩ tới đây, nàng nhắm mắt vận dụng hồn lực, hồn lộ dưới da nổi lên, phảng phất ánh sáng màu vàng chói mắt. Dưới chân nàng, một trận đồ xoay tròn loé sáng nhanh chóng hiện ra, giống như cái mâm bằng vàng không ngừng chuyển động.
Từ trận đồ toả ra ánh kim quang, vết thương trên người A Khắc Lưu Khắc chậm rãi khép miệng, cụp lại như lá cây xấu hổ.
A Khắc Lưu Khắc chú ý những phần da thịt lộ ra trên cổ, hai tay và hai chân Thiên Thúc U Hoa, hồn lộ trên người có rất nhiều đoạn đứt gãy thậm chí trống trơn, có thể thấy được mạch hồn của nàng không hề trọn vẹn. Khi nàng vận dụng hồn lực cũng không được lưu loát như người thường, thực lực giảm đi rất nhiều. Hắn cũng để ý thấy trận Vĩnh Sinh Thiên Thúc U Hoa tạo ra cũng không khác là bao, có rất nhiều hoa văn bị cắt đứt, thậm chí là thiếu sót, hồn lực lưu động phía trên bị tắc nghẽn, buộc phải đổi hướng khiến tốc độ xoay tròn của trận chậm lại đáng kể, giống như thay phiên nhau miễn cưỡng duy trì cơ khí vận chuyển.Cùng là Sứ đồ Vĩnh Sinh, khó trách ông trời tại sao năng lực của nàng không thể ngang hàng với mẫu thân, cô gái này đã thừa kế mạch hồn không hoàn chỉnh. A Khắc Lưu Khắc thầm nghĩ.
Quỷ Sơn Liên Tuyền thấy Thiên Thúc U Hoa hết sức duy trì trận Vĩnh Sinh, đem hồn lực khuếch trương ra ngoài, tạo ra trận Vĩnh Sinh mới, tăng tốc độ hồi phục của A Khắc Lưu Khắc.
A Khắc Lưu Khắc bị ánh mắt của Quỷ Sơn Liên Tuyền thu hút, hắn bất ngờ phát hiện, Quỷ Sơn Liên Tuyền sở hữu mạch hồn giống Thiên Thúc U Hoa như đúc. Hơn nữa, hồn lộ trên người nàng cũng không hoàn chỉnh, tồn tại rất nhiều thiếu sót. Đây là thực lực của Vương Tước Thứ Năm Thuỷ Nguyên, cũng chính là người thừa kế của Vương Tước Vĩnh Sinh Tây Lưu Nhĩ sao? Vốn là thành viên của [Phong Âm] rất nhiều tin tức về Vương Tước cùng Sứ đồ Thuỷ Nguyên được hắn nắm chắc trong lòng bàn tay.
A Khắc Lưu Khắc suy tính, hai trận Vĩnh Sinh phóng thích ra lại có thể hợp nhau đến kì lạ, tất cả những điểm không trọn vẹn hay đứt lìa đều ăn khớp với đối phương, tạo thành một trận Vĩnh Sinh hoàn mỹ không một chút sứt mẻ. Trận đồ trong chớp mắt xoay tròn nhanh gấp mấy lần, toả sáng rực rỡ.
A Khắc Lưu Khắc cảm giác được, tất cả những vết thương trên người mình khép lại với tốc độ đáng kinh ngạc. những đốt xương nát bấy hoặc gãy lìa, bắp thịt tê liệt hay các dây thần kinh đều nhanh chóng phục hồi như cũ, máu thịt tươi mới sinh trưởng chóng mặt.
Đây chính là thực lực của trận Vĩnh Sinh hoàn thiện sao? A Khắc Lưu Khắc trong lòng đầy kinh ngạc. Ngay cả Quỷ Sơn Liên Tuyền và Thiên Thúc U Hoa cũng không nghĩ tới, trận đồ họ tạo ra lại ăn khớp, sinh ra năng lượng lợi hại như thế. Trên mặt hai người lộ ra biểu cảm giật mình giống hệt nhau.
Chỉ một lát sau, ánh sáng tản đi, trận Vĩnh Sinh từ từ biến mất, giống như ngọn nến bị thổi tắt, cuối cùng không còn chút dấu vết. A Khắc Lưu Khắc cũng hoàn toàn hồi phục. Hắn ngồi trên thân cây khô, gương mặt tái nhợt kia đã mất dạng. Ở cạnh hai người bây giờ là một nam tử trung niên đứng thẳng dậy, dù quần áo rách nát loang lổ vết máu nhưng trên người tỏa ra hơi thở sắc bén, như thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ. Ngũ quan cường tráng phát ra anh khí thành thục, hoàn toàn lộ rõ là một nam tử trung niên cương nghị.
"Hai người các ngươi thật là kì quái" thanh âm của A Khắc Lưu Khắc có chút trầm thấp, giống như tiếng sấm từ xa vọng tới, xuyên thấu tâm can người khác.
"Ngươi không cần bận tâm, ngươi không phải người Thuỷ Nguyên, với chúng ta không thù không oán, chúng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi, ca ca ta luôn dạy ta phải giúp đỡ nhiều người. Huống chi ngươi mà chết ở Thuỷ Nguyên không chừng sẽ có cớ phát động chiến tranh." khoé miệng Quỷ Sơn Liên Tuyền hé ra một nụ cười nhàn nhạt, như có như không. Gương mặt trắng nõn của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng.
"Không, ta không có nói chuyện đó" A Khắc Lưu Khắc lắc đầu một cái, thân thể từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng chạm đất, không lưu lại dấu chân trên tuyết, cả người hắn như không có sức nặng, "Ngươi với ta không có thù oán, không có nghĩa nàng ấy với Phong Nguyên bọn ta không có" A Khắc Lưu Khắc hướng ánh mắt về phía Thiên Thúc U Hoa.
"Cái gì" Quỷ Sơn Liên Tuyền không dám tin điều mình vừa nghe.
"Đùa kiểu gì thế, ta từ nhỏ đến lớn đều không ra khỏi thành, bình dân ở Thuỷ Nguyên còn không được gặp, chưa bao giờ đụng mặt với người của Phong Nguyên, có thể gây thù chuốc oán cái gì!?" Thiên Thúc U Hoa chán ghét nhìn nam tử trung niên trước mặt, biểu lộ bất mãn."Xem ra bọn họ cái gì cũng không nói cho ngươi biết" khuôn mặt A Khắc Lưu Khắc thoáng một ý buồn.
"Bọn họ có thể cho ta biết cái gì?" Thiên Thúc U Hoa khoanh tay trước ngực, xoay người đi, tiếp tục lý sự.
"Nói về phụ thân của ngươi, bí mật về thiên phú ngươi được thừa kế và nguyên nhân cái chết của mẹ ngươi" A Khắc Lưu Khắc càng tỏ ý thương hại. "Nếu bọn họ không chịu nói, hãy để ta nói cho ngươi biết tất cả chân tướng"
"Chân tướng?" Quỷ Sơn Liên Tuyền hỏi lại, ánh mắt trở nên sắc bén, tia sáng tinh luyện khó thấy phát ra bên ngoài. "Người của Phong Nguyên cho chúng ta, người của Thuỷ Nguyên biết chân tướng, ngươi đủ tư cách sao?"
"Đúng là ngươi ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc " Ngũ quan cường tráng, rắn rỏi như dãy núi của hắn toả sáng dưới ánh trăng "Trí nhớ Thuỷ Nguyên các người đều đã bị Bạch Ngân Tế Ti sửa đổi, các người vẫn luôn sống trong giả dối" đôi mắt hắn phát ra một tia sáng lạnh lẽo như ánh mắt tử thần nhìn chằm chằm Quỷ Sơn Liên Tuyền "Muốn biết sự thật thì hãy yên lặng mà lắng nghe ta"
Trong giọng nói của hắn có chút uy nghiêm, Quỷ Sơn Liên Tuyền cùng U Hoa không nói gì thêm nữa.
"Chuyện này phải truy vấn từ hai mươi mốt năm trước, cũng là lúc Ngải Âu Tư lên mười, hắn chỉ là một người trong hoàng tộc có hồn lực bình thường. Khi đó, nắm trong tay vương quyền của Aslan các ngươi là một người tên Âu Lôi Mỗ. "
" Băng đế tiền nhiệm không phải là phụ thân của Ngải Âu Tư, Thác Lôi Nhĩ sao?" Quỷ Sơn Liên Tuyền thắc mắc, trong lịch sử Aslan, Ngải Âu Tư chính là thừa kế ngôi vị từ cha ruột Thác Lôi Nhĩ.
"Trí nhớ của các người đều đã bị sửa đổi, hơn nữa Băng đế của Thuỷ Nguyên cũng không giống Phong hậu của chúng ta thường xuyên lộ diện, thậm chí với quần thần hắn cũng hạn chế gặp mặt, vậy nên ba quốc gia còn lại không thể nắm rõ việc thừa kế ngai vị của hoàng tộc Thuỷ Nguyên. Bí mật này chỉ có Vương Tước của Phong Nguyên mới được biết. Không ai có thể nghĩ đến, Băng đế Âu Lôi Mỗ lại có thiên phú phòng ngự mạnh mẽ nhất Aslan...[Vĩnh Sinh].."
"Đó chẳng phải là thiên phú của phụ thân ta sao? Chẳng lẽ Âu Lôi Mỗ lại chính là Vương tước Tây Lưu Nhĩ (Hilure)? Thiên Thúc U Hoa hỏi lại, trong ý niệm phát hiện có gì đó không đúng, "Nhất định không phải, nếu cha thực sự là Băng đế làm thế nào lại có sứ đồ?" Thiên Thúc U Hoa nghe được tin tức hiếm hoi liên quan đến mạch hồn Vĩnh Sinh, có chút kích động.
"Tây Lưu Nhĩ là tên của người sau khi trở thành Vương Tước Cấp Sáu"
"Ngươi nói Tây Lưu Nhĩ là Băng đế" Liên Tuyền cố nén trong lòng kinh ngạc, hỏi dồn "hồn lực của Băng đế so với Vương Tước Cấp Một không có mấy chênh lệch, nằm trên đỉnh cao cả về phương diện chính trị lẫn hồn thuật, sở hữu quyền lực tối cao. Thực lực của Tây Lưu Nhĩ khi ấy cùng thiên phú của ông ta còn chưa đủ để áp chế Vương Tước Cấp Một sao? Từ một đế vương chí cao vô thượng trở thành Vương Tước Cấp Sáu, chỉ có kẻ ngu ngốc mới đồng ý làm vậy."
"Ở Thuỷ Nguyên các người, mệnh lệnh của Bạch Ngân Tế Ti là tối cao, ngay cả khi bọn họ bảo ngươi chết, ngươi cũng chỉ có thể phục tùng. Âu Lôi Mỗ can tâm từ bỏ ngai vàng cũng là chuyện bình thường. Kể cả hắn không bằng lòng cũng không thể làm trái mệnh lệnh của Bạch Ngân Tế Ti. Hơn nữa nếu các ngươi cho rằng thiên phú của Tây Lưu Nhĩ chỉ có khả năng trị thương thực sự là sai lầm rất lớn. Tây Lưu Nhĩ mạnh mẽ nhất, cũng đặc biệt nhất chính là khả năng phòng ngự bên ngoài, đồng thời cũng có năng lực công kích cực kì đáng sợ. Trong truyền thuyết, ông ta trong nháy mắt có thể phá huỷ cả một thành phố phồn hoa.""Thiên phú vĩnh sinh có khả năng tàn phá đáng sợ như vậy sao? Ta dùng nó bao nhiêu năm nay thế nào lại không biết điều đó?" Thiên Thúc U Hoa chất vấn A Khắc Lưu Khắc. Mặc dù hồn lộ trong người nàng không toàn vẹn, nhiều năm qua nàng không hề phát hiện thực lực công kích của thiên phú này, cùng lắm là tấm phòng ngự mạnh mẽ nhất, bất kì loại tổn thương nào cũng có thể hồi phục trong phút chốc, tất cả công kích dù trực tiếp hay gián tiếp đều không có hiệu quả.
"Uổng công ngươi trở thành Sứ đồ Cấp Sáu, ngay cả năng lực của bản thân còn không biết." thanh âm của A Khắc Lưu Khắc tràn đầy giễu cợt. "Trị thương chỉ là một trong những công dụng của trận đồ Vĩnh Sinh thôi, các người không biết, thực ra trận đồ này luôn chữa khỏi và hấp thụ tổn thương, tự động đem chúng tích tụ lại"
"Tích tụ tổn thương?"
"Ngươi thử đảo chiều trận Vĩnh Sinh đi" A Khắc Lưu Khắc nhìn Thiên Thúc U Hoa lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, thân thể hắn được một luồng khí lưu nâng lên, trôi lơ lửng trong không trung. Hắn giơ tay lên, Thiên Thúc U Hoa cùng Quỷ Sơn Liên Tuyền cũng bị một luồng khí quấn quanh, thân thể rời khỏi mặt đất. "Bất kì ai ở trong trận Vĩnh Sinh đảo chiều đều sẽ phải chết"
Thiên Thúc U Hoa nghe được lời của A Khắc Lưu Khắc, hơi sững sờ. Từ nhỏ đến lớn nàng đều có người bên cạnh bảo hộ, không có cơ hội sử dụng trận Vĩnh Sinh, càng không nghĩ đến việc xoay ngược lại chiều quay của nó. Trên thân thể nàng lộ ra những hồn lộ chi chít, ánh kim quang loé lên, dưới chân xuất hiện một trận đồ to lớn. Nàng mặc niệm trong lòng, cắn chặt răng, trận đồ đang quay bỗng dừng lại, xoay tròn theo hướng ngược lại càng lúc càng nhanh.
Nàng cẩn thận để ý xung quanh, đột nhiên phát hiện gốc cây khô bên cạnh nứt ra một vết thương, phía trên vết rách sạch sẽ bằng phẳng, không giống như bị búa rìu thô chém vào mà giống như vết cắt của một vũ khí bén nhọn. Tiếp đến, vỏ cây chợt bốc cháy hoá thành tro bụi. Nàng đang định hỏi A Khắc Lưu Khắc thì trong phạm vi của trận Vĩnh Sinh, tất cả vật thể đều xuất hiện dấu vết tương tự, chen chúc ở mặt ngoài, càng ngày càng nhiều, tựa như bị một đàn kiến đen bu lại. Cuối cùng, "bành" một tiếng, những vật thể đó cùng lúc tan rã thành bột, phát tán trong gió. Lấy Thiên Thúc U Hoa làm trung tâm, trong bán kính năm mươi thước, tất cả vật thể đều bị phá huỷ không thể nào giải thích được. Vốn là mảng rừng rậm rạp trong nháy mắt đã chỉ còn là một khoảng trống lớn.
Quỷ Sơn Liên Tuyền trôi lơ lửng trong không trung nhìn xuống mặt đất. Cỏ cây giờ phút này đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Ngay cả mặt đất cũng toác ra những vết nứt lớn, giống như thân thể bị thương đầy những vết sẹo dữ tợn đến đáng sợ. Nàng vô cùng kinh ngạc, không tin nổi trận đồ vĩnh sinh lại có thể tạo ra sức phá huỷ khủng khiếp đến thế. Nếu như vừa rồi mình đứng trên mặt đất, không phải đã tan ra thành tro bụi rồi sao. Trán nàng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
"Cái này... Chuyện gì đã xảy ra" Thiên Thúc U Hoa nhìn sang bên cạnh, xung quanh trống trơn không có lấy một đồ vật. Sắc mặt nàng tái nhợt, không dám tin đây là do mình gây nên.
"Trận Vĩnh Sinh có thể đem tổn thương tích tụ giải phóng trên thân thể vật khác, nhanh chóng phá huỷ nó. Trong phạm vi của Trận, không có bất kì thứ gì có thể chịu nổi công kích như thế này, cuối cùng hoàn toàn bị huỷ diệt." A Khắc Lưu Khắc nói tiếp, "Ngươi càng trị thương cho nhiều người, sức tàn phá của thiên phú càng mạnh. Nhưng so với Tây Lưu Nhĩ, năng lực của ngươi không là gì cả.""Làm sao ngươi biết điều này?" Quỷ Sơn Liên Tuyền kéo mình ra khỏi nỗi khiếp sợ, đầu óc tỉnh táo trở lại. Thiên phú của Tây Lưu Nhĩ ngay cả người của Thuỷ Nguyên cũng không biết, làm thế nào Phong Nguyên các người lại nắm rõ trong lòng bàn tay?" Trong lòng Liên Tuyền đã giương ra một lớp phòng bị.
"Ta nằm trong mạng lưới tình báo của Tây Lỗ Phù [Phong Âm], nhiều năm bí mật điều tra các thông tin về Thuỷ Nguyên. Năm đó Băng đế Âu Lôi Mỗ chúng ta luôn kính trọng đột nhiên mất tích. Sau đó chúng ta phát hiện thì ra Âu Lôi Mỗ thay đổi dung mạo, che giấu thực lực công kích của thiên phú, trở thành Vương Tước Cấp Sáu của Thuỷ Nguyên. Chúng ta không hiểu được dụng ý của Bạch Ngân Tế Ti, người đem Ngải Âu Tư còn bé lên thừa kế ngai vị, còn Âu Lôi Mỗ lại tiếp nhận vị trí Vương Tước Cấp Sáu. Lí do cuối cùng là như thế nào, chúng ta không có cách nào tra ra được. Vài năm sau, Tây Lỗ Phù trở thành Phong hậu, khao khát có được năng lực của Tây Lưu Nhĩ nên đã bày ra kế hoạch bắt cóc Tây Lưu Nhĩ, đổ lỗi cho Hoả Nguyên. Kế hoạch của chúng ta không hề có sơ hở nhưng cuối cùng lại không thành công, bởi vì Tây Lưu Nhĩ đã mất tích, hoàn toàn không có một tin tức.
Chúng ta điều tra mãi không có kết quả, cuối cùng chuyển mục tiêu sang thê tử đang mang thai của hắn, cũng chính là Sứ đồ Cấp Sáu, Thiên Thúc U Cơ, mẫu thân của ngươi"
"Mẫu thân của ta" Thiên Thúc U Hoa mơ hồ nhận ra được, kích động, thân thể không ngừng run rẩy. "Chẳng lẽ không phải chết vì khó sinh? Là do các người hại chết?"
"Không, đúng là nàng chết vì sinh khó" A Khắc Lưu Khắc thấy biểu lộ khẩn trương của Thiên Thúc U Hoa, nói.
Nghe được như vậy thần kinh căng thẳng của nàng trùng xuống.
"Nhưng là Phong Nguyên cũng có một phần trách nhiệm" A Khắc Lưu Khắc tiếp tục "Lúc ấy người của Phong Nguyên lẻn vào tẩm cung của nàng, nghĩ rằng nàng sẽ không có nhiều chống cự vì còn đứa con trong bụng, cùng chúng ta giao đấu đứa bé chắc chắn không thể chịu nổi. Nhưng chúng ta không ngờ tới, nàng không quan tâm đến an nguy của đứa trẻ trong bụng mà phát động trận đồ Vĩnh Sinh, dù sao cũng là người thừa kế năng lực của đế vương Âu Lôi Mỗ, người của Phong Nguyên không thể dễ dàng hành động. Cuối cùng vì chiến đấu kịch liệt, kinh động hộ vệ, kế hoạch thất bại. Vì trận đấu kia, Thiên Thúc U Cơ đã sớm sinh, hơn nữa còn chết vì sinh khó. Mà con gái của nàng lại thừa kế hồn lộ Vĩnh Sinh, chúng ta nhanh chóng chuyển mục tiêu sang ngươi lúc ấy vẫn còn nhỏ tuổi. Nhưng sau sự kiện của Thiên Thúc U Cơ, Thuỷ Nguyên tăng cường cảnh vệ, giam lỏng ngươi ở thành trong, kẻ bên ngoài rất khó tiếp cận"
"Cái gì?" Thiên Thúc U Hoa như bị oanh tạc bởi lời nói của A Khắc Lưu Khắc, vô số tin tức trong đầu rối loạn. Hiểu, rốt cuộc cũng hiểu rồi. Khó trách gia tộc của nàng lại nhận được đãi ngộ hơn hẳn các gia tộc khác, không phải vì phụ thân vừa là hoàng tộc lại là Vương Tước mà là bởi vì ông chính là đế vương tiền nhiệm. Khó trách mình bị giam cầm trong cung cấm mười mấy năm, không được phép đi ra ngoài, ăn cơm hay đi ngủ cũng có hộ vệ ở bên trông trừng, thì ra là vì không muốn mình bị người của Phong Nguyên bắt mất. Khó trách mỗi khi hỏi về cái chết của mẫu thân, họ cũng không nói gì hơn ngoài việc bà sinh khó mà chết, thì ra mình lại được ra đời trong hoàn cảnh như vậy.Qua nhiều năm như thế mới hiểu ra. Bất kể là loại bí mật gì trên đời, dù được cất giấu như thế nào một ngày cũng bị đưa ra ánh sáng. Những sự thật trần trụi đau đớn xuất hiện trước mắt nàng, nhất thời không thể tiếp nhận. Bao năm qua cái sự thật mà bản thân luôn tin tưởng bây giờ bị người ta bóc trần, bại lộ trong không khí như mãnh thú nanh dài hướng nàng nhào tới, trong phút chốc nuốt mất lí trí "Thì ra là như vậy... thì ra là như vậy..." ánh mắt nàng ảm đạm, tự mình lẩm bẩm, như một cái xác không hồn. Biểu lộ trên mặt vạn phần chật vật.
Quỷ Sơn Liên Tuyền nhìn bộ dáng của Thiên Thúc U Hoa, nhủ thầm tiểu thư quý tộc cao ngạo xưa kia đã không còn, mất đi tất cả khí chất vương giả, biểu cảm chật vật, thân thể mỏi mệt. Nhìn thân thể nhỏ bé của nàng, Quỷ Sơn Liên Tuyền cảm thấy có chút khổ sở, thì ra nàng vẫn luôn cô độc đến thê thảm, từ nhỏ không cha không mẹ, bị giam lỏng trong thành như viên kim cương lấp lánh, một mình lớn lên, nửa bước cũng không rời khỏi ánh mắt theo dõi của người khác. Để che giấu bi thương trong lòng, nàng nguỵ trang bằng vỏ bọc bất cần nhưng nội tâm lại cực kì yếu ớt. Suốt những năm dài nàng luôn cô đơn tịch mịch, không người lắng nghe, không người chia sẻ, chỉ có thể đem đau đớn cất giấu trong lòng. Người thiếu nữ này nội tâm rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ?... Đang mải suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy trong không khí xẹt qua một tia hồn lực sắc bén, như thanh gươm bị tuốt ra khỏi vỏ.
Nàng nhìn xuống, chỉ thấy trong ánh mắt của Thiên Thúc U Hoa sát khí sôi trào, đồng tử phảng phất hình dáng hai ngọn lửa cháy hừng hực, U Hoa nhìn A Khắc Lưu Khắc bên cạnh, trong đôi mắt có một loại dục vọng huỷ diệt thiêu đốt. Trận đồ dưới chân nàng khuếch đại lên mấy lần, bao trùm lên mặt tuyết. Trong phạm vi của nó, tất cả vật thể đều xuất hiện vết thương, như vừa trải qua một trận huyết chiến. Qua một giây, trận Vĩnh Sinh loé sáng, tổn thương được giải phóng ngay lập tức phát nát ba vật thể trên mặt đất.
"Các người dám hại chết mẫu thân ta?! Không thể tha thứ!!!" Khuôn mặt tinh xảo của Thiên Thúc U Hoa trở nên đáng sợ, tay phải cắm vào trong thân thể, móng tay sắc nhọn rạch ra một đường nhẵn nhụi trên da thịt, máu tươi từ vết thương chảy xuống mà nét mặt của nàng vẫn không đổi, tựa như đã mất đi cảm giác đau đớn. Nàng lấy từ trong thân thể một cây cung to lớn, vết thương nhanh chóng khép miệng, khôi phục lại như ban đầu.
"Mẫu thân của ngươi không phải chúng ta hại chết, là do Tây Lỗ Phù hạ lệnh" A Khắc Lưu Khắc sửa lại lời nói của nàng.
Liên Tuyền nhìn vết thương của U Hoa, trong lòng không khỏi giật mình. Dù Sứ đồ Cấp Sáu thừa kế mạch hồn không hoàn chỉnh, tốc độ cũng thật đáng kinh ngạc, không giống thuốc của Tác Nhĩ [Tê Phong Thạch Liên] ở thể khí, vết thương của U Hoa nhanh chóng tự động khép miệng, tốc độ khó có thể sánh kịp. Tổn thương đã bị hấp thụ sao?
"Còn không phải là các người?" Thiên Thúc U Hoa hét lên một tiếng, kéo cây cung trong tay, gió tuyết xung quanh đã biến thành tên băng, nhắm ngay A Khắc Lưu Khắc, sau đó nàng thả lỏng tay, trong không khí xuất hiện thêm năm mũi tên nữa, hướng chỗ hắn lao tới.
"Tiểu nha đầu này không nghe ta nói... Tốc độ rất nhanh nhưng dù sao cũng chỉ là một Sứ đồ cấp Sáu, so sánh với mũi tên của Cổ Nhĩ Khắc là một trời một vực"Trong mắt A Khắc Lưu Khắc xuất hiện một tia hồn lực yếu ớt, không khí vặn vẹo một hồi, năm mũi tên băng bị một năng lượng vô hình làm náy bấy. Thân thể hắn thoáng một cái đã bốc hơi trong không khí. Thiên Thúc U Hoa thất kinh, cẩn thận quan sát xung quanh. Bất chợt nàng cảm thấy được một hơi thở khe khẽ sau lưng, lúc nàng phản ứng đã muộn. Từ cổ truyền đến một cảm giác đau, nhanh chóng lan đến toàn thân, mọi thứ trong tầm mắt bắt đầu mơ hồ, bóng tối như thuỷ triều tràn tới, nuốt mất ý niệm của nàng. Trước khi rơi vào hôn mê nàng nhìn thấy A Khắc Lưu Khắc trôi lơ lửng sau lưng mình, từ từ hiện nguyên hình.
"Ngươi!!!" Quỷ Sơn Liên Tuyền thấy A Khắc Lưu Khắc hạ thủ với U Hoa, nhất thời giận dữ, hồn lộ chằng chịt hiện lên trên thân thể, phát ra ánh sáng chói mắt. Gió tuyết thổi tung vạt áo nàng, giống như một nữ thần chuẩn bị ra trận.
"Không cần lo lắng, trong tình huống thế này nàng nhất định sẽ không nghe ta giải thích cho nên ta chỉ khiến nàng ấy ngủ một chút thôi" A Khắc Lưu Khắc từ trong không trung lạnh lùng nói, lông mi cao vút như dáng núi nằm ngang khiến ổ mắt ở bên dưới giống như một hang động không đáy. Hắn từ từ hạ Quỷ Sơn Liên Tuyền xuống, "mục đích của chuyến đi này không phải là gây thù chuốc oán với các ngươi, nếu không phải bị Tác Nhĩ bắt lại, không chừng ta và Ngải Âu Tư đã thuận lợi đến được Phong Nguyên rồi"
"Tóm lại câu chuyện là như thế nào?" Liên Tuyền trấn tĩnh lại, trong đầu là một mảng hỗn loạn.
"Dù gì chúng ta cũng sẽ trở thành đồng minh, bây giờ nói cho ngươi biết cũng không sao" A Khắc Lưu Khắc lạnh lùng nói, "hãy thật nghiêm túc lắng nghe"
"Ừm" Quỷ Sơn Liên Tuyền khẽ gật đầu một cái, nàng đã chuẩn bị xong rồi, bởi vì nàng biết những điều tiếp theo mình nghe được sẽ đáng sợ như thế nào, ít nhất cũng phải giống như sóng biển trong cơn cuồng phong thô bạo vỗ vào bờ cát, mãnh liệt mênh mông.
"Ở Phong Nguyên chúng ta, Phong hậu Tây Lỗ Phù là một sự tồn tại hết sức đặc biệt. Bởi vì Vương Tước Cấp Một Bạc Y Tư ẩn cư lâu dài, nàng thay ngài ấy một tay tiếp quản thế giới hồn thuật, tất cả Vương Tước và Sứ đồ đều phải tuân theo sự chỉ đạo của nàng. Nàng ngoài tham gia các hoạt động chính trị, ngay cả thế giới hồn thuật cũng nhúng tay vào nên với dân chúng Phong Nguyên, nàng luôn xuất hiện nhiều nhất. Trong lòng họ, Tây Lỗ Phù là chí cao vô thượng. Mọi người kính yêu nàng, ủng hộ nàng, tiếng tăm còn vượt xa Bạc Y Tư cùng Bạch Ngân Tế Ti. Hơn nữa, nàng chính là kẻ thống trị nắm trong tay nhiều quyền lực nhất Phong Nguyên. Nàng phụ trách truyền lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, thay Bạc Y Tư thống trị hồn thuật giới, một mình chấp trướng vương quyền, bất kể tôn giáo, hồn thuật hay chính trị đều ở trong tay nàng cả. Có lúc sự tồn tại của nàng còn cao hơn cả Bạch Ngân Tế Ti, nàng thậm chí còn chống đối thi hành một vài mệnh lệnh của họ."
"Sự tồn tại của nàng còn cao hơn cả Bạch Ngân Tế Ti? Nàng ta lấy đâu ra nhiều quyền lợi như vậy?" Quỷ Sơn Liên Tuyền khiếp sợ. Thuỷ Nguyên luôn lấy Bạch Ngân Tế Ti làm trung tâm, Băng đế cùng Vương Tước Cấp Một phụ trách hai mảng riêng biệt, Băng đế là chính trị, Vương Tước trông coi hồn thuật giới, nước sông không phạm nước giếng, thi hành mệnh lệnh của Tư Tế Bạch Ngân. Mà người truyền lệnh chính là Vương Tước Cấp Bốn, quyền hành chia đều. Mà ở Phong Nguyên, quyền lực của ba người này đều ở trong tay một người, như vậy Tây Lỗ Phù không phải là một nhà độc tài sao?"Bởi vì quyền lực của Tây Lỗ Phù quá lớn, gây lệch lạc nghiêm trọng cán cân duy trì trật tự của Phong Nguyên, hơn nữa cũng không ít lần Tây Lỗ Phù trái lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, ép buộc họ phải diệt trừ người này nhưng đã quá muộn. Nàng dùng thủ đoạn khiến cho Vương Tước và Sứ đồ Cấp Hai, Cấp Ba nhất mực trung thành với mình, Sứ đồ Địa của Bạc Y Tư dưới tay nàng bồi dưỡng nhiều năm cùng thợ săn phong tân, kết hợp với thiên thú của nàng bắt được những hồn thú mạnh mẽ nhất tạo thành một quân đoàn, phe cánh của nàng thực lực đã vượt xa Tư Tế Bạch Ngân và Bạc Y Tư, không có ai dám đối kháng trực tiếp. Lại nói về thủ đoạn, Tây Lỗ Phù thông minh tuyệt đỉnh, không cần phải đem ra so bì. Để suy yếu lực lượng của Bạc Y Tư và Bạch Ngân Tế Ti, nàng cố ý phát động chiến tranh với Địa Nguyên, tất cả Vương Tước cùng Sứ đồ từ cấp Bốn đến cấp Bảy đều phải ra chiến trường. Cứ như vậy những Vương Tước và Sứ đồ ấy không thể thoát khỏi cái chết, lực lượng còn lại chỉ còn Bạc Y Tư và hai Sứ đồ của ngài, chỉ dựa vào ba người họ làm thế nào đối phó nổi quân đoàn của Tây Lỗ Phù? Nàng còn phát động nội chiến, đem mình chính thức trở thành người thống trị tối cao của Phong Nguyên, bậc đế vương chí cao vô thượng. Nói theo cách khác, Phong Nguyên đã là vật trong túi nàng. Nhưng dã tâm của nàng vẫn không dừng lại"
"Nàng đã trở thành nhà độc tài của Phong Nguyên, còn muốn cái gì nữa?"
"Thật ra nàng luôn khao khát có được thiên phú của Tây Lưu Nhĩ bởi vì hồn lực của nàng thuộc gió, khi lấy được [Vĩnh Sinh] nàng có thể tuỳ ý tạo ra trận đồ Vĩnh Sinh bất kể không gian thời gian, vượt qua năng lực bất tử của Tây Lưu Nhĩ vì ông ta buộc phải có nguồn nước ở bên cạnh mới có thể chế tạo Trận. Bất kể chỗ nào có không khí, Tây Lỗ Phù đều có thể tạo ra trận. Không ai có thể xâm nhập vào trong Trận để tiêu diệt nàng vì nàng có thể ngay lập tức xoay ngược Trận phá huỷ tất cả. Hơn nữa, Tây Lưu Nhĩ chỉ có thể tạo Trận Vĩnh Sinh trên bề mặt, ở trên mặt nước hay băng tuyết mới đạt đến cực hạn, giống như vừa rồi vậy, chỉ cần không đứng trên mặt đất hay nước, dù có giải phóng tổn thương cũng không có cách nào chạm tới chúng ta. Nhưng Tây Lỗ Phù thuộc gió, gió chỗ nào mà chẳng có, Trận Vĩnh Sinh nàng tạo ra sẽ có hình dáng hình cầu lấy nàng là trung tâm, diện tích tàn phá của trận tăng lên mấy lần. Chính vì thế nàng mới để mắt tới Tây Lưu Nhĩ và sứ đồ của ông. Hơn nữa, kể cả có được thiên phú này, thân thể nàng vẫn sẽ già yếu, rồi cũng sẽ phải chết. Vì vậy nàng có ý niệm truy tìm [Hoàn Mỹ Dung Khí] đã lưu lạc nhân gian. Vì [Hoàn Mỹ Dung Khí] trên cơ thể sẽ khiến nó dừng sinh trưởng ở một thời điểm nào đó, toàn bộ cơ năng sẽ vĩnh viễn dừng lại ở thời kỳ hoàng kim, sông có cạn núi có mòn cũng không bao giờ bị tiêu diệt, song song tồn tại cùng với đất trời. Thiên phú [Phụ Linh] của Tây Lỗ Phù giúp nàng ta dễ dàng chiếm được dung khí này. Nhất cử lưỡng tiện, nàng không những có thể tồn tại bất diệt mà quan trọng hơn chính là, nàng cũng có thể chiếm được nguồn gốc hồn lực của thế giới này [Đồng Tử Hoàng Kim] sau đó giống như Bạc Y Tư có hồn lực vô hạn, trên đời này không ai có thể địch nổi. Nàng sẽ thống nhất toàn bộ lục địa Odin, thiên thu vạn đại"
"Trời ạ!!!" Liên Tuyền không tìm ra bất kì từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi sợ của chính mình. Nàng không thể tin được tất cả đều là dã tâm của một nữ nhân, thống nhất Odin, trở thành đế vương bất diệt. Một nữ nhân lại muốn làm chuyện lớn như vậy, Tây Lỗ Phù, nàng ta rốt cuộc là người như thế nào..?"Cho nên Bạc Y Tư mới triệu hồi Sứ đồ chúng ta từ chiến trường trở về, mang theo hai sứ đồ Thiên và Hải tiếp chiến với Địa Nguyên. Nếu ngài đích thân đến Thuỷ Nguyên nhờ Ngải Âu Tư giúp đỡ sẽ khiến Tây Lỗ Phù nghi ngờ nên mới phái chúng ta lẻn vào Thuỷ Nguyên, tìm Ngải Âu Tư nhắn nhủ ý nguyện của ngài. Nhưng trên đường ta gặp phải Vương Tước Cấp Hai Tác Nhĩ, bị hắn nhốt lại. Nếu không bây giờ đã cùng những người khác hộ tống Ngải Âu Tư tới Phong Nguyên rồi."
"Còn có những người khác?"
"Sứ đồ từ cấp Bốn đến cấp Bảy của Phong Nguyên đã lẻn vào trong Aslan, chắc Bạch Ngân Tế Ti của các người cũng biết. Chúng ta ngoài việc nhắn nhủ Ngải Âu Tư còn có nhiệm vụ điều tra xem Vương Tước Cấp Một Thuỷ Nguyên Gilgamesh bị nhốt ở đâu rồi giải cứu ông ta. Năm đó Bạch Ngân Tế Ti công bố Gilgamesh đã chết trong trận chiến với Tự Do và Khoan Dung nhưng thực ra chúng ta biết Gilgamesh chẳng qua là bị nhốt lại thôi. Bởi vì với một hồn thuật sư cùng hồn thú chiến đấu, Phong Hậu của chúng ta Tây Lỗ Phù luôn hiểu rõ nhất. Nàng vốn định thu phục Tự Do và Khoan Dung nhưng không bao giờ nghĩ tới năng lực thâm hậu đến mức biến thái của Gilgamesh lại có thể đánh bại Tự Do, thu nó vào hồn khí, sau đó lại đối đầu với Khoan Dung rồi thu phục vào Tước Ấn"
"Gilgamesh đã được người khác cứu ra rồi... Phong Nguyên các người sao lại muốn giải cứu Gilgamesh? Các ngươi được lợi gì chứ?" Liên Tuyền nghe được những lời này, giọng nói có chút run rẩy.
"Bởi khi Gilgamesh giao chiến với Tự Do đã để lộ một bí mật"
"Bí mật gì?"
"Gilgamesh, Vương Tước cùng Sứ đồ cấp Hai và cấp Bốn của Thuỷ Nguyên các người, giống như tất cả Vương Tước và Sứ đồ Phong Nguyên đều ra đời từ [Hang Ngưng Tinh], là dung khí do Bạch Ngân Tế Ti chế tạo ra. Chúng ta đều là sản phẩm thất bại, chỉ có hắn là dung khí hoàn mĩ nhất. Bạch Ngân Tế Ti cho hắn mạch hồn cùng hồn khí thượng đẳng, hắn đáng lẽ có thể cùng Bạc Y Tư thu phục [Đồng Tử Hoàng Kim] nhưng lại cự tuyệt, lần đầu làm trái lệnh của Bạch Ngân Tế Ti. Nói cách khác thì Gilgamesh cũng vẫn là một sản phẩm thất bại bởi vì trí thông minh của hắn không hề kém cạnh với Tây Lỗ Phù, không can tâm tình nguyện trở thành bản thể cho người khác. Vì không muốn dung khí này rơi vào tay ba quốc gia còn lại, Bạch Ngân Tế Ti định huỷ diệt hắn, một dung khí không thể lợi dụng thì không còn giá trị. Hắn không những thế còn xem lén hiệp ước Phong Thuỷ, không chừng sẽ phản lại họ. Nhưng vì Gilgamesh quá mạnh, tất cả Vương Tước cùng Sứ đồ Thuỷ Nguyên liên thủ lại cũng không có cách nào giết được hắn, cuối cùng chỉ có thể lợi dụng Tự Do và Khoan Dung, hoặc là hắn bị hai hồn thú này giết chết, hoặc là chúng bị hắn thu phục, thừa dịp hồn lực bị ngắt quãng đem hắn giam cầm. Nói cho cùng, chỉ có năng lực và thân thể hoàn mỹ của Gilgamesh mới có thể cứu vớt cái thế giới này" ánh mắt của A Khắc Lưu Khắc lạnh như băng, ngũ quan toả ra khí chất cương nghị dị thường.
"Thì ra là như vậy..."sắc mặt Liên Tuyền tái nhợt, nàng nhớ mang máng Bạch Ngân Tế Ti đã từng nói Gilgamesh sẽ là đấng cứu thế, cứu rỗi toàn bộ lục địa Odin.
Thế giới này rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật kinh thiên động địa? Nàng không dám tưởng tượng.
"Ta cảm thấy rất kì quái.." Khắc Lưu Khắc nhìn Thiên Thúc U Hoa hôn mê trên mặt đất, "Thiên Thúc U Hoa thừa hưởng thiên phú không hoàn chỉnh từ mẫu thân, hồn lộ trên người không trọn vẹn là điều dễ hiểu. Nhưng ngươi là do đích thân Tây Lưu Nhĩ ban ấn, trở thành Vương Tước Cấp Sáu, mạch hồn trên người sao cũng không trọn vẹn? Hơn nữa mạch hồn của hai người lại vô cùng ăn khớp, tạo thành thiên phú hoàn chỉnh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Không phải đã cùng Xuyên Trạch Gia Mộc giao chiến?"
"Không, Tây Lưu Nhĩ từ đầu ban ấn cho ta đã cố ý truyền lại mạch hồn không toàn vẹn, những phần thiếu sót của ta chỉ có thể tìm được trên người Thiên Thúc U Hoa. Một khi Thiên Thúc U Hoa chết đi, mạch hồn trên người biến mất, hồn lộ trên người ta cũng lập tức phân rã, mà không còn thiên phú Vĩnh Sinh để khôi phục, hai mạch hồn bài xích sẽ tự động phá huỷ lẫn nhau, ta đương nhiên cũng sẽ chết. Dụng ý của Tây Lưu Nhĩ chính là để người thừa kế hồn lộ vĩnh viễn bảo hộ cho con gái của hắn" Quỷ Sơn Liên Tuyền an tĩnh nhìn thiếu nữ đang say ngủ, giống như tỷ tỷ che chở cho muội muội của mình. Gương mặt của nàng trong gió tuyết hơi ửng đỏ lên. Nghĩ đến những việc nàng ấy phải trải qua, Liên Tuyền không khỏi chua xót.
"Ra là vậy" A Khắc Lưu Khắc gật đầu một cái "các ngươi nếu thực sự gặp phải Xuyên Trạch Gia Mộc thì làm sao có thể sống sót."
"Xuyên Trạch Gia Mộc?"
"Vương Tước Cấp Một của Địa Nguyên, hắn có thiên phú [Huỷ diệt], không giống như [Thần Phong Chức Tác] (Phong Thần Dệt Lưới) của Bạc Y Tư, Xuyên Trạch Gia Mộc có thể phá huỷ hoàn toàn thiên phú của người khác, trong phút chốc kẻ đó sẽ mất hết năng lực, chính là khắc tinh của bất kì Vương Tước hay Sứ đồ nào. Khi Bạc Y Tư đích thân đến chiến trường, hắn cũng tham chiến"
Nói những lời này, con ngươi của A Khắc Lưu Khắc bỗng nhiên nhoè đi, không còn sắc bén như trước, dịu dàng như ánh hoàng hôn "Vương Tước của ta đã chết trong tay hắn, nhờ có Bạc Y Tư ta mới may mắn nhặt về một cái mạng. Dù Vương Tước của ta không còn, ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một Sứ đồ Cấp Bảy vì hồn lộ trong người ta đã bị phá huỷ một phần. Vương Tước sau khi chết, hồn lộ không có cách nào hô ứng sao chép. Đáng lẽ ta vẫn có thể tiến hành ban ấn lần nữa, nhưng Vương Tước của ta là chết trên chiến trường. Ta vĩnh viễn sẽ không thể trở thành một Vương Tước, cũng không đủ tư cách làm Sứ đồ Cấp Bảy"
"Vương Tước? Một lần nữa ban ấn?" Nghe lời của A Khắc Lưu Khắc, đôi mắt Quỷ Sơn Liên Tuyền sáng lên, đồng tử lộ ra một tia mừng rỡ.
"Sao vậy?" A Khắc Lưu Khắc không hiểu.
"Ta biết cách đem mạch hồn Vĩnh Sinh khôi phục lại như cũ rồi" Nụ cười trên mặt Liên Tuyền sáng lạn, nàng nhìn Thiên Thúc U Hoa ngủ say bên cạnh, nụ cười phảng phất bóng dáng của một đoá sen nở rộ trong gió tuyết.
Note:
(""") là cách diễn đạt khác của cụm từ đứng trước trong các bản dịch khác. Ta thêm vào để mn không bị nhầm lẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook