Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nhan phá lệ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới u ám tỉnh lại, nàng hoang mang mở hai mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mình đang ở nơi nào, giống như giấc mộng Nam Kha.
Hỏng bét! Sao ta có thể ngủ như chết vậy?
Đột nhiên, Mộ Dung Nhan hoàn toàn tỉnh ngộ lại, chính mình đêm qua tá túc ở chỗ này, nhưng đã lưu lại quá lâu, bây giờ cũng không biết Tiểu Đề bọn họ ở nơi nào, nên mau chóng tìm được bọn họ mới phải.
Nàng cuống quít xoay người xuống giường, đi giày lên, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Trung còn đang ngủ say trên giường, "Tiểu Trung, Tiểu Trung, mau tỉnh lại.."
Dương Trung cũng mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mờ mịt nhìn Mộ Dung Nhan, lẩm bẩm nói, "Sư phụ...!Chúng ta đang ở đâu?"
"Chúng ta phải đi nhanh! Ngươi thấy khá hơn chưa? "Mộ Dung Nhan vừa nghĩ đến còn không biết an nguy của bọn Sở Hạ Đề, trong lòng liền lo âu dị thường, hận không thể khiêng Dương Trung bỏ đi.
Lúc này Dương Trung tuy rằng cảm thấy thân thể hơi có chút không khỏe, nhưng so với đêm qua tốt hơn nhiều, liền hiểu chuyện gật gật đầu, nói, "Sư phụ, ta không có việc gì, chúng ta đi thôi!"
"Công tử muốn đi sao?" Lúc này, lão bà tóc bạc kia vén trướng vào trong, chắc là nghe được Mộ Dung Nhan cùng Dương Trung nói chuyện với nhau.
Mộ Dung Nhan xoay người, khẩn thiết nói với lão bà kia, "Nãi nãi, đêm qua quấy rầy các người, thật sự là không có gì để báo đáp, đáng tiếc tại hạ có việc quan trọng trong người, đành phải ngày khác lại đến cửa nói cảm ơn!"
Mộ Dung Nhan vừa nói xong lời này, Linh nhi cũng xốc lều vào trong, bước nhanh vào, nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, thần sắc trong mắt thập phần không nỡ cùng nóng nảy.
Mộ Dung Nhan không biết vì sao vị thiếu nữ này chỉ có duyên gặp mặt này lại dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm mình, nhưng lập tức vẫn là nho nhã lễ độ ôm quyền nói với nàng, "Cô nương, đêm qua đa tạ ngươi chiếu cố gia đệ, sau này còn gặp lại rồi!"
Linh nhi đột nhiên bước nhanh lên, kéo ống tay áo Mộ Dung Nhan, sau đó quay mặt dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía lão bà kia, mở môi lại dừng lại, cánh môi hơi rung động.
Mộ Dung Nhan kinh ngạc nhìn thiếu nữ này, trong lòng kinh ngạc nàng sao lại không tránh hiềm nghi như thế, mình tốt xấu gì cũng là hình tượng nam tử, chủ động thân cận như vậy...!Thật sự không hợp lễ nghi.
Một lát, bà lão kia thở dài một hơi, nói, "Công tử hay là dùng xong bữa xong lại đi."
Mộ Dung Nhan nghe xong, vừa định mở miệng khéo léo cự tuyệt, liền nghe lão bà kia nói tiếp, "Thân thể đệ đệ ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu nóng lòng nhất thời chạy đi, sợ là bệnh tình sẽ tăng thêm, lão thân khuyên các ngươi nên ăn chút gì đó lót bụng lên đường cũng không muộn.
Mộ Dung Nhan hơi nhìn Dương Trung suy yếu, nghĩ đến hắn quả thật đã lâu không ăn, liền bất động thanh sắc rút ra thiếu nữ kia túm lấy ống tay áo của mình, cúi đầu nói, "Vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh, cảm tạ nải nải! "
Mộ Dung Nhan nhìn một bàn ăn, nghi hoặc trong lòng càng thêm nồng đậm, vì sao đều là món ăn mình thường ngày thích ăn?
Nàng yên lặng cầm lấy một khối bánh hoa lê trong đĩa, hương thơm mềm mại, lại tuyệt không thua kém ngự thiện phòng chế tạo.

Mộ Dung Nhan ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt đầy mắt của thiếu nữ kia, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt này mình nhất định đã gặp qua ở đâu đó, mình là một hoàng tử không được sủng ái, người có thể biết rõ sở thích ăn uống của mình thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng rốt cuộc là ai?
Mộ Dung Nhan trong lòng chần chờ thật lâu, vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, "Cô nương, chúng ta..

đã từng gặp nhau sao?"
Con ngươi như mực ngọc của Linh Nhi đột nhiên căng thẳng, thật sâu chống lại đôi mắt nông của Mộ Dung Nhan.
Đâu chỉ là gặp qua, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, chỉ là ngươi không bao giờ để ý mà thôi...
"Công tử chắc là nhận nhầm người rồi." Lão bà kia ngữ khí lãnh đạm cắt ngang nói, sắc mặt ngưng trọng trừng về phía Linh Nhi.
Linh Nhi viền mắt hơi ửng hồng, rũ mắt xuống, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu với Mộ Dung Nhan.
"Như vậy, đó là tại hạ đường đột." Mộ Dung Nhan đứng lên, lần thứ hai ôm quyền nói tạ ơn, "Đa tạ hai vị khoản đãi, thanh sơn bất cải, lục thuỷ trường lưu*, tại hạ cùng gia đệ thật sự muốn rời đi."
(*)青山不改绿水长流/Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu: Nghĩa là núi cao vẫn còn đó, nước xanh chảy mãi, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi.
"Xin cứ tự nhiên." Lúc này đây bà lão kia không còn bận tâm đến ánh mắt bi thương mà Linh nhi ném tới, lạnh như băng mở miệng tiễn khách.
Mộ Dung Nhan vỗ nhẹ Dương Trung còn đang ăn như hổ đói, ý bảo hắn có thể đứng dậy theo mình cáo từ.
Dương Trung lại lưu luyến cầm hai miếng bánh hoa lê bỏ vào trong ngực, đỏ mặt thấp giọng nói với lão bà cùng Linh Nhi, "Cái này..

Cái này thực sự ăn rất ngon." Nói xong, hắn chạy hai bước, đuổi kịp Mộ Dung Nhan, yên lặng đi theo phía sau nàng.
Linh Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Dung Nhan rời đi, trong mắt phiếm lệ, cổ họng nghẹn ngào, nàng thật sự rất muốn nàng không cần đi, cho dù lưu lại thêm một khắc nữa cũng tốt.
Nhưng bây giờ mình còn không nói nên lời...!trong thực tế, ngay cả khi mình có thể mở miệng, có mấy lời...!chính mình cũng không có tư cách nói, bên cạnh nàng vô luận đổi bao nhiêu hồng nhan, tóm lại cũng không thể là mình.
"Đừng quên, chúng ta cùng với nàng không giống nhau."
Lão bà kia nhẹ nhàng mở miệng nói, quanh thân bắt đầu lồng lên một tầng sương mù nhàn nhạt, trong nháy mắt, nàng liền từ một vị lão phụ tóc bạc dáng người cao lớn biến thành một vị mỹ nhân như họa xuất trần tựa tiên, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn tang thương thâm trầm như trước, u ám lại không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Trong thiên hạ, trong sáu đạo, vô tình lãnh huyết nhất chính là con người.
Linh nhi vẫn không nhúc nhích nghe tiếng vó ngựa lạch cạch dần dần biến mất, nhưng nước mắt như đổ rào rào từ trong hốc mắt rơi xuống.
"Bây giờ ngươi tâm nguyện đã xong, từ nay về sau, ngươi cần hảo hảo theo ta tu luyện, tâm không nên nghĩ chuyện khác." Mỹ nhân kia thanh tuyến lạnh lùng, nhưng nhìn chằm chằm Linh Nhi thần sắc lại mang theo vài phần ôn nhu nói không nên lời.
Linh Nhi lau khô nước mắt trên má, xoay người, im lặng gật đầu.
Mộ Dung Nhan, chúng ta nhất định còn có thể gặp lại.
Nghĩ tới đây, trong mắt nàng không khỏi lóe lên ánh sáng chờ đợi, khóe môi cong lên một tia ý cười mềm mại.
***
Mộ Dung Nhan mang theo Dương Trung trở về Nghiệp thành, nàng suy đoán bọn Sở Hạ Đề có thể ở trong hành cung chờ mình hay không.
Nhưng vừa đến cửa thành, Mộ Dung Nhan mở to con ngươi, không thể tin nhìn thủ vệ ở cửa thành kia lại đổi thành binh lính Bắc Tung đeo khăn đen trước trán, mà trên tường thành lại treo đầu thái thú Nghiệp thành chết không nhắm mắt.
Bất quá mới chỉ trong một đêm, Nghiệp thành này sao có thể bị quân Bắc Tung đánh hạ?!
Mà càng kỳ lạ chính là, vì sao dân chúng Nghiệp thành lại làm việc như không có việc gì làm ngơ như thường lệ, trên đỉnh bọn họ đang treo thanh thiên quan phụ mẫu của Nghiệp thành, nhưng vì sao cũng không một ai lộ ra vẻ mặt buồn bã?
Mộ Dung Nhan siết chặt hai tay, hai tròng mắt đỏ bừng, đây chính là con dân Đại Yên sao?!
Mộ Dung Nhan một tay kéo một vị lão ông gánh củi, thấp giọng hỏi, "Đại gia, Nghiệp thành này sao có thể bị Bắc Tung phản tặc chiếm giữ? "
"Phản tặc? Quân Bắc Tung đối đãi với dân chúng chúng ta tốt hơn Yên quân nhiều!" Đại gia kia khinh bỉ nhìn Mộ Dung Nhan, nói, "Hừ, vừa nhìn thấy ngươi chính là một công tử ca không biết nhân gian đau khổ đi, những năm gần đây Yên hoàng cực kì hiếu chiến, nền chính trị hà khắc thuế nặng, mọi người đã sớm oán hận, nếu thật sự có thể đổi người khác làm hoàng đế, vậy thật sự là chuyện vui!"
Mộ Dung Nhan nghe xong, tức giận đến quanh người phát run, hận không thể loạn kiếm chém chết điêu dân đại nghịch bất đạo trước mặt này mới tốt.
Mình có hận nam nhân kia, dù sao hắn cũng là phụ hoàng của mình, là đế vương độc nhất vô nhị của Đại Yên, há có thể để cho người khác bôi nhọ như thế.
Mộ Dung Nhan cố nén lửa giận ngập trời trong lòng mình, hung tợn trừng lão ông này một cái, cuối cùng không nói một lời cưỡi ngựa rời đi, việc cấp bách là tìm được thê tử của mình mới đúng.

Nàng xung quanh Nghiệp thành cưỡi ngựa chạy như điên, nhưng vẫn không tìm được tung tích đoàn người Sở Hạ Đề.
Đến lúc hoàng hôn, Mộ Dung Nhan sắc mặt tái mét mang theo Dương Trung đi vào một khách điếm.
Ôi, bây giờ Nghiệp thành bị chiếm, Tiểu Đề bọn họ khẳng định sẽ không phải ở chỗ này...!vậy rốt cuộc mình nên đi đâu tìm nàng?
Mộ Dung Nhan buồn rầu uống rượu, trong lúc nhất thời, không hề có đầu mối, không biết làm sao.
Ôi, ta không còn cầu mong gì khác, chỉ hy vọng nàng có thể bình an vô sự mới tốt...
Dương Trung nhìn ra Mộ Dung Nhan nhớ nhung Sở Hạ Đề, liền hiểu chuyện nói, "Sư phụ..

Ngươi đừng quá lo lắng, sư mẫu nhất định là an toàn."
Mộ Dung Nhan thở dài một hơi, lại ngửa đầu buồn bực một ngụm rượu, bây giờ thế đạo loạn như vậy, nếu là nàng có chuyện bất trắc...!Vậy ta cũng không sống nổi...
Mộ Dung Nhan đang suy nghĩ lung tung, chợt nghe bàn bên cạnh truyền đến vài câu nói chuyện với nam tử, lại làm cho nàng không khỏi căng thẳng trong lòng.
"Cao huynh đệ, sau khi nghe nói ngươi chính là trọng thần Yên Kinh, sao có thể nghĩ đến cũng đến đầu quân Bắc Tung này?" Một nam tử say khướt hỏi.
"Ôi, đừng nhắc nữa, hiện giờ Yên Kinh đã thay đổi rồi...!Hoàng đế kia phỏng chừng sắp không được rồi! Nghe cữu cữu ta nói, hoàng đế kia đã lâu không lên triều, nói không chừng a...!" Nam tử họ Cao kia nói đến đây, dừng một chút, thanh âm trở nên thấp hơn, "Nói không chừng...!Đã chết cũng không biết chừng."
Phụ hoàng chết rồi?
Mộ Dung Nhan chỉ cảm thấy một trận choáng váng, chính mình bất quá mới đi được mấy ngày, trong cung rốt cuộc làm sao vậy?
Lúc này, lại nghe một nam tử thô lỗ ho một ngụm đờm, lớn tiếng nói, "Ôi! Ai làm hoàng đế lão tử mới mặc kệ! Tiểu tử ngươi vẫn nên nói với chúng ta nhiều hơn về đệ nhất mỹ nhân Yên quốc kia! Ngươi đã gặp bao giờ chưa? Thật sự đẹp như thiên tiên sao?"
"Ai! Tất nhiên là đẹp vô cùng! Chẳng qua hiện giờ thái tử kia bị vây khốn trên chiến trường Ký Châu, hắn còn không biết mình đã sớm bị huynh trưởng mình đội nón xanh (cho cắm sừng) đây! Sợ là chờ hắn biết được, cũng phải tức giận mất mạng làm thái tử rồi!" Này họ Cao nam tử nói văng cả nước miếng nói, phảng phất có thể tận mắt nhìn thấy bộ dáng Thái tử tức giận hộc máu vậy.
"Lời ấy nghĩa là sao?"
Nam tử họ Cao kia lại hạ thấp thanh âm, nói, "Nghe người trong cung nói, hiện giờ Sở vương kia mỗi đêm đều đi Đông cung lưu lại, đệ nhất mỹ nhân này sợ là đã sớm đêm đêm ở dưới thân Sở vương phong lưu khoái hoạt! "
"Mẹ kiếp! Thật sự là tiện nghi cho những tên họ Mộ Dung kia! Chờ đi theo Tung vương chiếm yên kinh, có cơ hội lão tử cũng đi nếm thử tư vị đệ nhất mỹ nhân này...!" Nam tử kia đang còn chưa thỏa mãn liếm môi, nhưng lời còn chưa dứt, từ bàn bên cạnh đột nhiên nhào tới một gã bạch y nhân, chính mình còn chưa kịp phản ứng, liền bị người nọ một quyền đánh ngã trên mặt đất.
Mộ Dung Nhan thật sự không thể nhịn được nữa ba người này bôi nhọ Lãnh Lam Ca như thế, nàng đỏ hoe mắt, gân xanh trước trán bạo phát, hai quyền nặng nề nện vào mặt nam tử nói ra lời tục tĩu kia, chỉ đánh cho hắn hoàn toàn thay đổi, thất khiếu* chảy máu.
(*)Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
Hai người còn lại thấy thế, sợ tới mức tay chân nhũn ra, run rẩy rút bội kiếm ra chỉ vào Mộ Dung Nhan phát cuồng, cũng không dám tiến lên một bước.

Mộ Dung Nhan đánh thẳng xuống đất người nọ hoàn toàn tắt thở, mới đứng lên, vẻ mặt sát khí xông về phía hai người kia, không chút do dự vặn đứt cổ một người trong đó, gắt gao bóp cổ họng nam tử họ Cao kia, khàn khàn hỏi, "Ngươi vừa rồi nói đều là thật sao?"
"Đại hiệp...!Tha mạng...!"Nam tử kia vẻ mặt trướng lên giống như gan heo, run rẩy cầu khẩn, hắn không rõ rốt cuộc mình nói cái gì sẽ khiến người này lạnh lùng hạ sát thủ.
Mộ Dung Nhan tăng thêm lực đạo trong tay, ánh mắt như sát, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta hỏi ngươi vừa rồi nói là có thật hay không?! "
"Cữu cữu của ta...!chính là tổng quản Phủ Nội Vụ Cao Tuyền...!những gì tiểu nhân nói là hoàn toàn sự thật...!Cầu đại hiệp tha mạng..." Người kia hai chân trên không, khổ sở giẫy giụa nói, hắn không dám lừa gạt cuồng nhân như tu la trước mắt này.
Mộ Dung Nhan nghe xong, lập tức lại thêm một tay, gắt gao siết chặt cổ người nọ, giận dữ quát, "Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!!!"
Nhưng sau khi nàng nghe được tên Cao Tuyền, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nàng lại nghĩ đến giấc mộng lúc trước mình mơ, nghĩ đến Lãnh Lam Ca ở trong mộng đối với mình cười không hiểu, chỉ cảm thấy trong phút chốc vạn ti đều xám xịt, nản lòng thoái chí.
Nam tử họ Cao kia chỉ bị bóp đến tròng mắt nhô lên, tứ chi cứng đờ, cuối cùng chậm rãi tắt thở.
Mộ Dung Nhan buông lỏng tay, thất hồn lạc phách đi ra khỏi khách điếm loạn thành một đoàn, Dương Trung sợ tới mức cả người nhũn ra, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng thấy qua sư phụ tàn nhẫn quyết tuyệt như vậy, lại lập tức giết ba người...!Hắn do dự một lát, vẫn cắn chặt răng đuổi theo Mộ Dung Nhan.
Bây giờ...!giang sơn bị phản quân chiếm đóng, thê nhi không rõ tung tích, phụ hoàng sinh tử chưa biết, mà nàng..lại bị hoàng huynh của mình nhúng chàm.
Tin dữ liên tiếp này chỉ khiến Mộ Dung Nhan giống như đang chìm trong hầm băng, trong lòng đau khổ bi thương đến cực điểm.
Ta không tin...!Ta không tin! Nàng không có việc gì! Tuyệt đối sẽ không!
Mộ Dung Nhan đột nhiên nâng mắt lên, trong mắt lóe lên dị quang, nàng xoay người lên ngựa, nắm chặt cương ngựa.
Ta muốn đi tìm nàng! Ta muốn tận mắt nhìn nàng!
"Sư phụ!" Dương Trung sợ hãi kêu lên, hắn vừa nhìn thấy Mộ Dung Nhan giết ba người, cách đó không xa lại có một đội binh lính Bắc Tung vội vã chạy tới bên này, trong lòng thập phần sợ hãi luống cuống, e sợ Mộ Dung Nhan đem mình bỏ lại.
"Lên đây!" Mộ Dung Nhan vươn bàn tay về phía Dương Trung.
Dương Trung sửng sốt một chút, vẫn vươn tay nắm chặt bàn tay Mộ Dung Nhan.
"Sư phụ..

Chúng ta đi đâu?" Dương Trung gắt gao túm lấy vạt áo phía sau Mộ Dung Nhan, nhịn không được mở miệng hỏi.
"Yên Kinh.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương