Tước Đăng Tiên
-
Chương 66
- ---------------------------------
Một vài yêu ma lớn gan hơn một chút, nhìn thấy Côn Ngô Kiếm phía sau Phong Uyên cũng không dám duỗi tay ra nữa.
Túc Âm xếp hàng phía sau, vốn dĩ không ngừng háo hức xoa tay muốn thử, nhưng đến trước mặt Phong Uyên rồi, hắn cũng cùng một dạng rụt lại như mấy yêu ma kia.
Lưu Già vỗ vai hắn, động viên: "Cố lên."
Túc Âm rên rỉ ôm lấy cánh tay nàng: "Ta không dám."
Lưu Già khó hiểu nói: "Có gì không dám, bệ hạ còn đang ở bên đó nhìn kìa."
Có bệ hạ ở bên, Phong Uyên tất nhiên không dám động thủ.
Kết quả, Túc Âm liếc nhìn ma quân đang ngồi trên đế tọa, rùng mình một cái, ôm chặt Lưu Già hơn: "Ta càng không dám."
Lưu Già hoàn toàn không hiểu trong đầu Túc Âm suy nghĩ những gì, cũng không thể trực tiếp kéo tay hắn đặt lên người Phong Uyên, cuối cùng, nàng chỉ đành cùng Túc Âm đang khóc lóc không ngừng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại môn ma cung, vẻ mặt Lưu Già nháy mắt trầm xuống, trên mông Túc Âm lập tức hằn một dấu chân sâu.
Mộng Xu ở thiên giới nghe được chuyện này cũng trộm chạy đến xem, nhìn thấy Phong Uyên thành thật thật thật, ngoan ngoãn đứng ở đó, hắn lắc đầu cảm thán, thiên giới thượng thần lại có thể sa đọa đến nông nỗi này.
Thiên đạo suy tàn, thiên địa suy tàn a!
Một ngày triển lãm có chút thất bại, yêu ma chỉ dám nhìn vị thần mà bệ hạ nói có chút ngớ ngẩn song lại cực kỳ tiêu chuẩn kép, một bước cũng không dám tiến lên.
Khi màn đêm buông xuống, đại môn ma cung đóng lại, đám yêu ma than ngắn thở dài rời khỏi, không ngừng than thở sao mình lại không biết có gắng như thế.
Hoàng hôn mênh mông bao trùm toàn bộ yêu giới, hồ Vong Thứu trăng thanh gió mát, dòng suối róc rách chảy vào hồ Tình Tuyết, phía xa xa núi non thấp thoáng, để lại những vệt đen nhấp nhô nơi chân trời.
Phong Uyên đi tới hoa viên phía sau ma cung, mấy ngày nay dây leo phát triển càng ngày càng chậm, có lẽ nên cho chúng phơi nắng nhiều hơn, hắn vô thức nói câu này, quay đầu liền nhìn thấy ma quân ở phía sau tự sờ sờ chính mình, động tác này Phong Uyên rất quen thuộc, vội vàng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Ma quân kỳ quái nhìn hắn, động tác của y rõ ràng như thế, người này còn không nhìn ra sao?
Y nói: "Nhổ lông a?"
"Ngươi nhổ lông làm gì?"
"Không phải cần thêm nắng sao? Rút một sợi lông là xong rồi, nhưng hơi nóng một chút, ngươi nhớ để xa cây ra.”
Y quên tất cả, nhưng lại không quên mấy hành động tùy tiện này.
Nghĩ đến bộ dạng trụi lông của y, Phong Uyên bất đắc dĩ thở dài: “Đừng nhổ nữa, ngươi qua bên kia ngồi đi, giao cho ta."
Ma quân nghi hoặc nhìn hắn, thu hồi cái tay đang táy máy lại, chậm rì rì ngồi trở về xích đu, có chút xuất thần nhìn Phong Uyên.
Chờ đến khi Phong Uyên bận rộn xong, ma quân không biết đã biến ra nguyên hình từ lúc nào, một con phượng hoàng rất lớn dựa trên xích đu, ngủ say từ lâu.
Phong Uyên nhìn y một hồi, đứng dậy đi tới, đưa tay muốn chạm vào, lại chợt dừng giữa không trung.
Phượng hoàng tựa hồ cảm giác được cái gì, dùng sức duỗi cổ, ngửa đầu cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của hắn, hừ hừ hai tiếng mới mỹ mãn chôn mặt vào bộ lông thật dày.
Phong Uyên bất động tại chỗ, trên mặt hắn vẫn vương nét cười, vết thương trên ngực lại đau đớn như bị xé ra.
Hắn mấp máy môi, thấp giọng gọi một tiếng, thủy quang nhanh chóng dâng lên trong mắt.
Khi ma quân lần nữa mở mắt ra, y đã trở về phòng ngủ, lông đuôi đỏ rực như lửa đặt ngay ngắn trên chăn gấm, lông vũ khắp người dường như đã bị vuốt ve qua, y cũng không để ý lắm, chỉ là duỗi đầu, nhìn thoáng qua cửa sổ, trăng vẫn sáng như vậy, phía xa mờ mờ một thân ảnh, y nhìn chằm chằm hồi lâu cũng không thể nhìn rõ.
Chắc hôm nay uống nhiều quá rồi, y nghĩ thầm.
- -----------------------------------------
Vài ngày nữa sẽ là Thượng Dương tiết của yêu giới, bất kể ngày này thời tiết như thế nào, mây đen cũng sẽ tản ra, vạn đạo ánh nắng trút xuống, dung nham bao năm chảy vào hồ Tình Tuyết cũng sẽ đun nước thành một hồ nước nóng.
Theo truyền thống, đám yêu ma sẽ tỷ thí một phen, sau đó kẻ thua cuộc phải nhảy xuống hồ, nhưng đã nhiều năm qua đi, truyền thống này hầu như đã chìm vào lãng quên, mọi người đều phát hiện ra hồ Tình Tuyết ấm áp như vậy, nếu ngâm mình trong đó cũng khá thoải mái, vì vậy sau lễ hội Thượng Dương, yêu ma chỉ đơn giản là đến hồ để đánh nhau từ sáng sớm rồi nhảy vào hồ ngâm mình khi mặt trời lên.
Lễ hội Thượng Dương năm nay có chút khác biệt so với mấy năm trước.
Có ma quân tọa trấn, tuy cùng y đánh nhau không có mất mạng, nhưng là rất đau.
Đám yêu ma mới vừa rồi còn đánh nhau đến trời đất mịt mù, mới nhìn thấy ma quân đến, trong nháy mắt cả đám hóa thân thành bé ngoan, thành thành thật thật đứng bên hồ, cúi đầu giả làm chim cút.
Mây mù dày đặc chậm rãi tản đi, ánh nắng như dòng sông đổ xuống, hơi nước trên hồ Tình Tuyết bốc lên nghi ngút, mặt hồ ùng ục nổi bọt sóng.
Nhóm yêu ma liếc mắt, lén nhìn cách ma quân không xa có mấy tiểu yêu trộm nhảy xuống hồ.
Thấy ma quân làm ngơ, mấy yêu ma khác cũng theo đó lần lượt nhảy vào, một người nối tiếp một người.
Ma quân nhàn nhã ngồi trên ghế trúc, nheo mắt ngước nhìn đỉnh đầu, ánh nắng vàng như tấm màn mỏng nhẹ trùm lên đám mây.
Nhóm yêu ma nô đùa trong nước một hồi, quay lại nhìn bệ hạ còn ở trên bờ, không khỏi thầm nghĩ bệ hạ lớn lên đẹp như vậy mà sao không xuống cùng bọn chúng?
Túc Âm cũng có câu hỏi tương tự, hắn bơi vài vòng trong hồ, đến bên bờ, ngẩng đầu lên, ngu ngốc hỏi: "Bệ hạ, người không xuống ngâm mình sao?"
Ma quân cụp mắt nhìn Túc Âm, một lúc sau mới đáp: "Ta không thích."
Nói xong, không biết vì sao, y theo bản năng liếc mắt nhìn Phong Uyên, hỏi: "Ngươi không xuống sao?"
Phong Uyên lắc đầu.
"Không biết vì sao," ma quân nhìn hắn một hồi, "Ta thật muốn một cước đạp ngươi xuống."
Phong Uyên suy nghĩ một chút, đứng ở trước mặt ma quân, chờ bệ hạ đạp hắn xuống.
Ma quân: "..."
Túc Âm: "..."
Túc Âm đã bắt đầu hoài nghi Phong Uyên thượng thần có phải đã trộm sinh ra bệ hạ của hắn không?
Nhưng cũng may hắn không có ngu ngốc như vậy, nếu như hôm nay hắn thật sự dám nói ra lời này, phỏng chừng cả đời cũng không cần đi lên khỏi hồ Tình Tuyết nữa.
Túc Âm mơ hồ cảm thấy nơi này không thích hợp để mình ở lại lâu hơn, hắn nhanh chóng lặn xuống nước, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của ma quân và Phong Uyên.
Kỳ thật ma quân cũng không phải thật sự muốn đạp Phong Uyên, y chỉ là tùy tiện nghĩ gì nói đó, nhưng là Phong Uyên phối hợp đến mức y không đành lòng động thủ.
Y vươn vai, từ trên ghế trúc đứng lên, đi đến phía tây rừng rậm, Phong Uyên đang định đuổi theo, nhưng ma quân lại quay đầu, hung dữ nói với: "Đừng đi theo ta!"
Phong Uyên dừng lại, nhìn ma quân một mình tiến rừng cây, sau đó mất dạng.
Hắn lại nhìn về phía xa xa, liếc nhìn đám yêu ma vô tâm vô phế trong hồ Tình Tuyết, quyết định trở về ma cung chăm nho..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook