Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
-
Chương 1: Thế giới song song (01)
Bắc bán cầu sắp đi vào ngày đông giá rét, nam bán cầu vừa mới ló sắc xuân.
Nam Phi, tháng mười, mùa du lịch thịnh vượng.
Từ Cape Town tới cảng biển Elizabeth có một đường tàu riêng dài đến năm trăm km du ngoạn, đường tàu băng qua những cảnh đẹp nhất thế giới với nhiều núi non, đồng cỏ, vườn cây của cung đường Garden Route nổi tiếng.
Vườn cây bên cung đường lớn một năm bốn mùa hoa nở không ngừng, trong đó phải kể tới đoạn đường đi qua George và Knysna rất hoan nghênh khách du lịch.
Nho ở George rất nổi tiếng, tháng mười là mùa hoa bách nhật hồng ra hoa, vườn nho sẽ cho loại rượu hảo hạng nhất. Băng qua những bụi hoa bách nhật hồng đi đến bến tàu gần đây, lên du thuyền.
Du thuyền đưa người từ Đại Tây Dương tới Vịnh Plettenberg, đưa mắt nhìn lại, trước mắt ven bờ xanh biếc, gió khẽ lay cành ngô đồng.
Cây phong râm bóng như cái ô, lá ngô đồng vừa mới nhú.
Loài chim vô danh bay qua từ trêи đỉnh đầu, mấy con lao vào bóng cây chỉ trong chớp mắt.
Dưới tàng cây xanh biếc, chim đứng ở trêи chạc cây ngô đồng vui vẻ hót líu lo.
Một cô bé mặc chiếc váy mỏng manh đứng dưới tàng cây.
Cô bé hơi nghiêng đầu, nét mặt chuyên chú, tiếng chim hót nghe vào trong tai cô tựa như biến thành bản nhạc tuyệt vời ca tụng vẻ đẹp rực rỡ của mặt trời đầu xuân.
Xung quanh im ắng.
Ban đầu, ánh mặt trời len qua những lá cây phản chiếu sắc vàng trêи làn váy mỏng của cô, khiến chiếc váy trở nên sáng rực như tuyết.
Và tuyết trắng tạo thành vẻ đẹp đối lập với đôi mắt của cô, đen như mực, u ám như hồ sâu.
Cùng lắm thì cô bé cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, thông thường, những cô bé tầm tuổi như thế thì chắc chắn là đôi mắt sẽ sáng ngời trong veo, nhưng ánh mắt tập trung của cô bé lại khiến cho người ta có một cảm giác kỳ dị, như một vị Divination* cầm chiếc chuông đong đưa.
(*) Tiên tri
Đừng thấy vị Divination này có vẻ mặt trẻ con, kỳ thực nội tâm bên trong chứa đựng một linh hồn già nua.
Nhìn bóng dáng kéo dài, nhìn cô bé có vẻ là một người da vàng, nhưng nhìn làn da cô bé rất nhạt, nhìn kỹ lại thì chỉ có thể dùng từ "Tái nhợt" để hình dung.
Dùng từ "Tái nhợt" để hình dung một cô bé khoảng mười hai tuổi tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Da trắng váy trắng, cũng không nhúc nhích, nhìn tựa như một cô búp bê giấy bị bỏ vào rừng rậm, khắp nơi xanh biếc càng khiến cô bé trở nên trong suốt, khiến người ta chỉ dám nhìn về nơi xa.
Nhìn về nơi xa, phỏng đoán trong lòng: Đây có phải cô công chúa nhỏ vừa trốn ra khỏi tòa lâu đài hay không?
Tại sao là công chúa nhỏ mà không phải là một kẻ nghèo hèn?
Thứ nhất, chiếc váy của cô bé có giá cả cao ngất ngưởng; thứ hai, cô bé đứng trong một trang trại trồng nho ủ rượu tư nhân ven bờ.
Đến Nam Phi sinh sống có một số những người giàu có tới từ các nơi trêи thế giới biết thưởng thức cái đẹp. Họ mua một mảnh đất, xây dựng sửa sang lại thành trang trại rượu tư nhân, để ngày nghỉ đón bạn bè tới Nam Phi săn bắn có một điểm dừng chân thoải mái dễ chịu. Để thuận tiện cho việc đảm bảo riêng tư, tiện thể họ mua cả diện tích xung quanh trong phạm vi mười dặm, bến tàu, ven hồ, vườn nho.
Những trang trại rượu tư nhân kiểu này đều có chung một điểm là người lạ đừng hòng tới gần, quan trọng là người dân bản xứ càng không thể.
Vẻ mặt cô bé đã nói lên tất cả, cô là cô chủ nhỏ của trang trại rượu tư nhân này.
Theo ánh mắt của cô bé, qua tầng tầng lớp lớp cây cối có thể nhìn thấy tòa kiến trúc màu trắng ẩn mình trong đám sương mù của Vịnh Plettenberg.
Làn gió đến từ Đại Tây Dương bị một gốc cây chặn lại khiến chia năm xẻ bảy, tới trong rừng sâu đã trở nên mong manh, gió nhẹ khẽ đẩy làn váy mỏng.
Hình ảnh làn váy bay bay đã làm kinh động những chú chim đang hót véo von trêи chạc cây.
Bọn chúng im tiếng, đạp chân, thi nhau vỗ cánh, khi những cánh chim mang màu sắc rực rỡ bay vụt qua lá cây ngô đồng thì cùng lúc đó có một vật thể to bằng hạt đậu rơi thẳng xuống.
Làn váy trắng của cô bé dính một vệt bẩn.
Vệt bẩn xuất hiện ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, nhìn rất chướng mắt, nếu như là một người ưa sạch sẽ thì lúc này sẽ đi thay váy ngay lập tức; hoặc ví dụ như nếu đổi lại là người ưa sạch sẽ xấu tính cũng sẽ chửi ầm lên trước tiên.
Cho dù tính cách coi như là ôn hòa, nói vậy cũng sẽ không kiềm chế được nhíu mày: Nó thoạt nhìn rất khó coi, chứ chưa nhắc tới mùi của nó.
Cô bé không đi thay váy, cũng không hề chửi ầm lên, thậm chí ngay cả nhíu mày cũng không có, cô chỉ mím môi, an tĩnh nhìn vết bẩn rơi trêи váy.
Vài con chim khác cũng bay đi, xung quanh chỉ còn lại cây, gió thổi, còn có một cô bé mặc váy trắng đứng im không hề di chuyển.
Từ từ, khóe miệng cô bé mím chặt buông ra, với một loại thái độ cực kỳ thong thả, như mặt hồ yên tĩnh có những rung động nhỏ đang lan rộng dưới sự tác động của một lực nào đó.
Cô nở nụ cười, cô bé nở nụ cười.
Nụ cười kia khiến hai gò má tái nhợt của cô thêm ửng hồng, đôi mắt hơi đờ đẫn dường như được rót vào sức sống chỉ trong nháy mắt, linh động mà trong sáng, đẹp tới nỗi có thể so sánh cùng với ánh nắng cảnh xuân ven bờ Vịnh Plettenberg.
Trong nụ cười mê hoặc kia, bạn sẽ không kiềm chế được rồi hoài nghi, mấy phút trước, có cô bé búp bê giấy đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, hay chỉ là ảo giác của chính mình hay không.
Tại vì buổi sáng khu rừng rậm thật đẹp; cô bé mặc váy trắng rất giống một giấc mộng.
Ngơ ngác nhìn, bị nụ cười lôi cuốn, tất cả nghi vấn đã không quan trọng nữa rồi.
Cô bé khác hẳn với những người có màu da tái nhợt; tại sao cô bé lại phải đứng dưới gốc cây ngô đồng một mình vào sáng sớm; có phải khi nãy cô bé chỉ muốn nghe tiếng chim ca hay không?
Thế nhưng, về chuyện bỗng nhiên cô bé cười, đáy lòng không nén được đặt câu hỏi: Cô đang cười cái gì?
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?"
Nếu như lúc này, ngoại trừ ba hoặc mẹ một trong hai người hỏi cô vấn đề này, cô sẽ mỉm cười trả lời: "Thanh âm của chim nhỏ vô cùng êm tai." Đáp án như vậy đến từ một cô bé mười hai tuổi lại vô cùng bình thường.
Độ tuổi ngây thơ, thanh âm thánh thót của chim nhỏ đủ để mở chiếc hộp vui sướиɠ.
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?" Nếu như câu hỏi này biến thành ba hỏi, cô sẽ cười trả lời: "Oh, ba à, ba không cảm thấy nó đang hát bài chúc mừng sinh nhật sao? Nhưng nó tính sai đối tượng, hẳn là nó nên tới bệ cửa sổ của mẹ mà xum xoe." Đáp án này đủ để lừa gạt một nhà tư bản tự phụ.
Huống hồ, hiện nay nhà tư bản này còn đang một lòng một dạ muốn sắm vai một người cha nhân từ sáng suốt.
Ba hỏi xong thì đương nhiên là tới lượt mẹ.
Đáng tiếc hơn là --
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?" Vấn đề này có đến chín mươi chín phần trăm sẽ không tới từ miệng mẹ.
Nên nói gì để hình dung về mẹ của cô đây?
Dùng trích dẫn câu nói từ một nghệ thuật gia bạn của mẹ: "Cô ấy chỉ là quá mức chìm đắm trong lĩnh vực nghệ thuật" nhỉ; hay là dùng câu nói của dì nhỏ: "Mẹ con, từ nhỏ ở trong mắt dì là tiên nữ không quan tâm tới trần gian" nhỉ?
Hai người có đồng ý kiến trở nên dường như cũng có đạo lý nhất định.
Người phụ nữ đưa cô tới với thế giới này được Qua Việt Tú kết luận là: "Một người phụ nữ không thú vị", tin chắc ba cũng có cảm tưởng giống như cô, cho dù ở điểm này, ông che giấu rất khá.
Có một nửa đêm, cô nghe thấy ông uống say khướt và nói với người bạn của mình: "Trêи thế giới này lại có người yêu tha thiết nụ cười của một người phụ nữ mang khăn che mặt, tôi chỉ là một người phàm phu tục tử."
Người phụ nữ mang khăn che mặt trong câu nói của ba tên gọi Mona Lisa, có vô số người đàn ông nói mình bị nụ cười của Mona Lisa mê hoặc.
Thôi đi.
Những người giúp việc trong trang trại rượu đều hình dung nữ chủ nhân của mình: "Người phụ nữ Trung Quốc đó suốt ngày chỉ biết ngẩn người với không khí, không hiểu sao cô ấy có thể không chớp mắt lấy một lần trong năm phút đồng hồ được chứ"; những kẻ công tử bột phóng đãng thường khoác lác muốn lột chiếc qυầи ɭót của vị mỹ nhân u sầu kia ra, khiến cô không có một mảnh vải che thân nằm dưới người mình. Nhưng những người này cũng chỉ dám nói ra lời nói này ở những nơi vô cùng bí mật.
Bởi vì, chồng của "Mỹ nhân u sầu" trong miệng họ tên là Qua Hồng Huyên.
Qua Hồng Huyên, cái tên này ở Nam Phi đủ để đảm bảo từng thông tin, đối mặt nó, quan chức ngành tài vụ Nam Phi cũng phải thi nhau cúi đầu khom lưng, mà những kẻ nắm giữ những kho vũ khí bí mật hạng nặng hung ác cũng trở nên thân thiện đi rất nhiều.
Qua Hồng Huyên, cái tên này đối với dân thường Nam Phi mà nói chính là nhân vật hiếm thấy. Nhưng ở vùng xa xôi, một khi có người đề cập tới ký hiệu "Cabo Africano. G" này, mười người sẽ có chín người thả tay xuống giữa chừng, không dám nói nhiều một câu. Trong mười người này ít nhất là hơn một nửa người nhà thân thích đang làm việc cho nhà xưởng hầm mỏ của vị doanh nhân lấy danh nghĩa "Cabo Africano. G", họ rất sợ nhất là nhiều lời lại hại người nhà mình mất bát ăn cơm.
"Cabo Africano. G" dùng ngôn ngữ Bồ Đào Nha và họ của Qua Hồng Huyên kết hợp lại, đại ý là mảnh nham thạch cứng rắn nhất Châu Phi, có thể đổi thành ý ngông cuồng hơn "Người có rất nhiều hầm mỏ nhà xưởng" hay là "Vua khoáng thạch".
Ngoại trừ danh tiếng của Qua Hồng Huyên, "Mỹ nhân u sầu" cũng có bối cảnh có thể khiến những kẻ công tử bột ở George mà gặp ở nơi công cộng thì phải cúi người xuống, mắt nhìn chăm chú xuống đất, cho đến khi tiếng giày cao gót đi xa mới có thể đứng thẳng lưng, dáng vẻ y hệt như một người lính đứng canh gác.
Về mẹ, Qua Việt Tú có rất nhiều bực tức trong lòng.
Ba nói không sai, càng như người sống ở trong bức tranh, một ngày đêm có hai mươi bốn tiếng đồng hồ, người phụ nữ sống ở trong bức tranh này cũng chỉ có nửa phút thời gian mới có thể nhớ tới, trêи thế giới này bà còn có một cô con gái tên là Qua Việt Tú.
Trong nửa phút thời gian đó, giống như thoát ra khỏi khung ảnh được lồng kính, dùng ngón tay nhỏ và dài khẽ chạm vào đuôi lông mày người trước mặt, thì thào những lời mà Qua Việt Tú nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nhưng không thể phủ nhận, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp.
Đẹp tới trình độ nào nhỉ, đẹp tới nỗi con gái của mình nhìn cũng sẽ thấy ngây ngô.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy thực sự là mẹ của cô sao? Thật là như vậy sao?
Trong lòng suy nghĩ, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu như cũng giống như những người mẹ trong gia đình bình thường, thật là tốt biết bao, có thể tưởng tượng khi mẹ nắm tay cô đi ra phố, có biết bao đứa trẻ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ước ao.
"Mẹ, mẹ à." Trong lòng khẽ gọi.
Còn chưa kịp kêu lên thành tiếng "Mẹ mẹ...", còn chưa kịp nói hết những lời trong lòng, ngón tay nhỏ và dài rời khỏi đuôi lông mày của cô chỉ trong chớp mắt, ánh mắt phiêu diêu về nơi xa.
Bà trở lại trong bức tranh.
"Mẹ, nửa phút quá ngắn." Bụng đầy oán hận, giữa lúc thời gian đan xen, cảm giác khẽ vuốt mi mắt cô biến thành một người phụ nữ khác, một người phụ nữ có 1/3 nét giống như mẹ.
Người phụ nữ này khẽ giọng gọi "A Việt", thanh âm tràn đầy trìu mến cưng chiều.
Xung quanh không người, nhào vào lồng ngực kia, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: Dì nhỏ.
Người phụ nữ có 1/3 nét giống như mẹ chính là dì nhỏ, em gái cùng cha khác mẹ, nói thì nói như vậy, nhưng đối với thân phận của dì nhỏ, bên ngoài thường rảnh rỗi bàn luận rất nhiều.
"A Việt, mẹ con ngã bệnh." Dì nhỏ thở dài nói.
Đúng vậy, mẹ ngã bệnh, Qua Việt Tú vẫn biết, cách một thời gian là mẹ lại cần khám bác sĩ, chỉ có điều Qua Việt Tú không biết mẹ cô bị mắc bệnh gì.
Ở trong mắt Qua Việt Tú, ngoại trừ sắc mặt mẹ tái nhợt, phần lớn thời gian đờ đẫn với khoảng không thì không có gì khác biệt với người khỏe mạnh hết.
Cũng uống rượu, cũng ăn thịt, cũng ra ngoài, thời tiết đẹp còn mời bạn đến trang trại rượu mở party, hào hứng khiêu vũ cùng những người bạn nam nữ của bà, tóc dài rơi xõa trêи bờ vai, hướng về phía người kia, đám người cười nói.
Cười đến nỗi vừa đẹp vừa say mê.
Nhưng mẹ rất ít khi cười với cô, thỉnh thoảng cười, cũng rất lạnh nhạt, lạnh nhạt tới nỗi Qua Việt Tú đều hoài nghi trong lòng, cô chưa hề nhận được, mẹ đang quay về phía cô cười sao?
"Dì nhỏ, mẹ bị bệnh gì?" Cô hỏi dì nhỏ.
Sau một lúc cân nhắc, dì nhỏ cho cô biết: Đó là bệnh không khác gì cảm sốt, chỉ có điều một người bình thường một năm cũng chỉ mắc phải một vài lần, còn mẹ con một năm hơn mười lần.
Một câu nói thật ba phải, cái nào cũng được, nói như vậy không nghe cũng chả sao.
Những người lớn luôn coi con cái của họ như những chú mèo chú cún nhỏ, cho rằng rất dễ lừa gạt, chỉ cần đáp lại một câu kiểu như: "Con yêu, ban đêm trời sẽ tối hay sẽ sáng?" Chỉ để lại một vấn đề ngu xuẩn như thế thôi là họ có thể phủi ʍôиɠ một cái rồi rời đi.
Xem kìa, vừa nhắc tới mẹ, cơn bực tức của cô đã tới rồi.
Ngừng! Qua Việt Tú vội vàng ra lệnh cho mình.
Hôm nay là sinh nhật mẹ, phải để cho "Mỹ nhân u sầu" kia chút mặt mũi, để lấy lòng người được chúc thọ, cô mặc chiếc váy mỏng vướng chân vướng tay, ba đã trở về từ Los Angeles xa xôi.
Không được hoàn mỹ hơn là, đi cùng ba còn có nữ thư ký có dáng người nóng bỏng của ông ấy.
Được rồi, trở lại vấn đề "Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?" này.
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?"
Vấn đề này, ví dụ như do dì nhỏ nhắc tới, cô bé sẽ không ngừng vuốt tóc và đưa lưng về phía dì nhỏ, thốt ra một câu thật hồn nhiên: "Dì đoán đi."
Đây không phải là lừa dối, mà là cô đang dụ dỗ dì nhỏ, tựa như dì nhỏ hay gian lận với cô vậy, bí mật để thứ gì đó vào trong túi chứ sao.
Đánh lừa ba, thỉnh thoảng ghét mẹ cũng không liên quan, nhưng trong lòng Qua Việt Tú tuyệt đối không mong muốn có ý nghĩ trêu chọc dì nhỏ.
Dì nhỏ là một người phụ nữ đáng thương.
Bốn năm trước, một hôm chạng vạng, người phụ nữ đáng thương này xuất hiện trong phòng khách nhà cô, một đôi giày dính đầy bụi bậm, mũi giày cách chiếc thảm Ba Tư màu trắng nửa thước, lúc nói chuyện cúi thấp đầu.
Và xuất hiện cùng dì nhỏ còn có Tống Du Liệt.
Bốn năm trôi qua, người phụ nữ đáng thương này đóng vai ba mẹ trong cuộc đời cô, mà ngày Tống Du Liệt bị dì nhỏ dắt theo lén lút trồng quả mâm xôi ở phía sau vườn hoa, vừa bỏ vào miệng thì vừa chua lại chát nhưng sau cùng thì rất ngọt.
Ngọt tới nỗi khiến cô mở cờ trong bụng.
Cô có quyền hạn muốn làm gì thì làm quả mâm xôi ở phía sau vườn hoa, tâm tình tốt thì tưới cho nó chút nước, tâm tình không tốt thì mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Quả mâm xôi ở phía sau vườn hoa là như thế, Tống Du Liệt cũng vậy.
Một cô bé mười hai tuổi có nhiều suy nghĩ chất chứa trong lòng như vậy, đáng sợ sao?
Đúng là có chút như vậy, Qua Việt Tú thừa nhận.
Nhưng đây hết thảy mọi nguyên do đều đến từ chính ba của cô.
Ở mảnh đất châu Phi đại lục này, có Qua Hồng Huyên bỏ tiền sửa đường cái; xây trường học, trạm y tế miễn phí, công viên; nhưng đồng thời, đối với mảnh đất này mà nói, ông cũng là một kẻ cướp đoạt.
Tài sản thuộc sở hữu trêи danh nghĩa Qua Hồng Huyên khiến một bộ tộc mất đi địa bàn sinh sống.
Nhà xưởng của ông xả nước thải bẩn khiến vùng đất đã khan hiếm nước càng trở nên họa vô đơn chí; ông là một người có tài thuyết phục, khéo léo. Đẩy mạnh kinh doanh nơi đât khách quê người, từng nhóm vũ khí hạng nặng được vận chuyển đến Châu Phi đại lục, mà mỗi lần như vậy là trong đó ông đã có những khoản lãi kếch xù.
Khi đứa trẻ chỉ nặng khoảng 10kg quanh quẩn ở bên dưới gọi người mẹ bỗng nhiên ngã xuống thì lúc đó Qua Hồng Huyên đang mở tiệc cùng với những người giàu nâng chén ở Beverly Hills, Los Angeles.
Những tin tức ngoài luồng đều là Qua Việt Tú đọc được ở một vài trang web độc lập, những bài báo kiểu như vậy thường là đêm nay thấy, ngày kế tiếp mở ra thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Qua Hồng Huyên chắc là nhân vật phản diện trong phim, cũng chính là kẻ khốn kiếp theo lời bọn trẻ con.
Chẳng qua là để lấy lòng khán giả, dường như nhà biên kịch sẽ tạo hình nhân vật con gái của kẻ khốn kiếp đó tạo thành người hiền lành.
Hiện thực không thể nào là phim được, Qua Việt Tú hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng mình chả có liên quan gì đến thiện lương. Nhưng cũng chẳng sao cả, hết thảy đây không phải là lỗi của cô, lỗi là của Qua Hồng Huyên.
Thậm chí cô còn có cảm giác mình vô cùng vô tội, sự vô tội của cô là trong người cô chảy dòng máu của một kẻ khốn kiếp.
Gien rất mạnh.
Người thông minh sinh con đa phần trí óc sẽ thông minh, còn kẻ khốn kiếp sinh con đương nhiên sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Cuối cùng, cô nên quay lại vấn đề chính này: "Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?"
Đúng vậy, Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?
Về vấn đề này, trong lòng Qua Việt Tú cũng không biết gì cả.
Điểm duy nhất có thể thừa nhận là: Từ lúc mặc chiếc váy mỏng màu tuyết trắng thì tâm tình của cô trở nên cáu kỉnh khó chịu, cái gì cũng không được. Mà rõ ràng là từ chất vải cho tới kiểu dáng của chiếc váy đều không thể chê vào đâu được.
Sự khó chịu khiến cô không muốn nhìn nó, khiến cho cô chỉ có thể dừng bước lại và chống đối lại họ, mãi cho đến...
Mãi cho tới khi làn váy như tuyết trắng dính chút vệt bẩn, nỗi khó chịu mới ngừng lại.
Chiếc váy không hoàn mỹ.
Phá hư sự hoàn mỹ đó lại còn là một bãi cứt chim, không phải là chọc tức nhà tạo mẫu Anh quốc may ra cái váy này hay sao. Mà hiện tại nhà tạo mẫu Anh quốc này đang ở nhà cô, cô phải nói tin tức bất hạnh này cho ông ta biết như thế nào đây?
Khóe miệng đang mím chặt buông ra, thiếu chút nữa là cười thành tiếng.
Kỳ thực, Qua Việt Tú cũng không biết mình đang vui vì cái gì.
Nhiều năm sau, Qua Việt Tú mới biết được, ngọn nguồn của sự vui vẻ đó đến từ chính tính di truyền lịch sử của gia tộc mẹ.
Dòng máu gia tộc này chảy xuôi trong người cô chiếm giữ và thay đổi.
Nam Phi, tháng mười, mùa du lịch thịnh vượng.
Từ Cape Town tới cảng biển Elizabeth có một đường tàu riêng dài đến năm trăm km du ngoạn, đường tàu băng qua những cảnh đẹp nhất thế giới với nhiều núi non, đồng cỏ, vườn cây của cung đường Garden Route nổi tiếng.
Vườn cây bên cung đường lớn một năm bốn mùa hoa nở không ngừng, trong đó phải kể tới đoạn đường đi qua George và Knysna rất hoan nghênh khách du lịch.
Nho ở George rất nổi tiếng, tháng mười là mùa hoa bách nhật hồng ra hoa, vườn nho sẽ cho loại rượu hảo hạng nhất. Băng qua những bụi hoa bách nhật hồng đi đến bến tàu gần đây, lên du thuyền.
Du thuyền đưa người từ Đại Tây Dương tới Vịnh Plettenberg, đưa mắt nhìn lại, trước mắt ven bờ xanh biếc, gió khẽ lay cành ngô đồng.
Cây phong râm bóng như cái ô, lá ngô đồng vừa mới nhú.
Loài chim vô danh bay qua từ trêи đỉnh đầu, mấy con lao vào bóng cây chỉ trong chớp mắt.
Dưới tàng cây xanh biếc, chim đứng ở trêи chạc cây ngô đồng vui vẻ hót líu lo.
Một cô bé mặc chiếc váy mỏng manh đứng dưới tàng cây.
Cô bé hơi nghiêng đầu, nét mặt chuyên chú, tiếng chim hót nghe vào trong tai cô tựa như biến thành bản nhạc tuyệt vời ca tụng vẻ đẹp rực rỡ của mặt trời đầu xuân.
Xung quanh im ắng.
Ban đầu, ánh mặt trời len qua những lá cây phản chiếu sắc vàng trêи làn váy mỏng của cô, khiến chiếc váy trở nên sáng rực như tuyết.
Và tuyết trắng tạo thành vẻ đẹp đối lập với đôi mắt của cô, đen như mực, u ám như hồ sâu.
Cùng lắm thì cô bé cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, thông thường, những cô bé tầm tuổi như thế thì chắc chắn là đôi mắt sẽ sáng ngời trong veo, nhưng ánh mắt tập trung của cô bé lại khiến cho người ta có một cảm giác kỳ dị, như một vị Divination* cầm chiếc chuông đong đưa.
(*) Tiên tri
Đừng thấy vị Divination này có vẻ mặt trẻ con, kỳ thực nội tâm bên trong chứa đựng một linh hồn già nua.
Nhìn bóng dáng kéo dài, nhìn cô bé có vẻ là một người da vàng, nhưng nhìn làn da cô bé rất nhạt, nhìn kỹ lại thì chỉ có thể dùng từ "Tái nhợt" để hình dung.
Dùng từ "Tái nhợt" để hình dung một cô bé khoảng mười hai tuổi tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Da trắng váy trắng, cũng không nhúc nhích, nhìn tựa như một cô búp bê giấy bị bỏ vào rừng rậm, khắp nơi xanh biếc càng khiến cô bé trở nên trong suốt, khiến người ta chỉ dám nhìn về nơi xa.
Nhìn về nơi xa, phỏng đoán trong lòng: Đây có phải cô công chúa nhỏ vừa trốn ra khỏi tòa lâu đài hay không?
Tại sao là công chúa nhỏ mà không phải là một kẻ nghèo hèn?
Thứ nhất, chiếc váy của cô bé có giá cả cao ngất ngưởng; thứ hai, cô bé đứng trong một trang trại trồng nho ủ rượu tư nhân ven bờ.
Đến Nam Phi sinh sống có một số những người giàu có tới từ các nơi trêи thế giới biết thưởng thức cái đẹp. Họ mua một mảnh đất, xây dựng sửa sang lại thành trang trại rượu tư nhân, để ngày nghỉ đón bạn bè tới Nam Phi săn bắn có một điểm dừng chân thoải mái dễ chịu. Để thuận tiện cho việc đảm bảo riêng tư, tiện thể họ mua cả diện tích xung quanh trong phạm vi mười dặm, bến tàu, ven hồ, vườn nho.
Những trang trại rượu tư nhân kiểu này đều có chung một điểm là người lạ đừng hòng tới gần, quan trọng là người dân bản xứ càng không thể.
Vẻ mặt cô bé đã nói lên tất cả, cô là cô chủ nhỏ của trang trại rượu tư nhân này.
Theo ánh mắt của cô bé, qua tầng tầng lớp lớp cây cối có thể nhìn thấy tòa kiến trúc màu trắng ẩn mình trong đám sương mù của Vịnh Plettenberg.
Làn gió đến từ Đại Tây Dương bị một gốc cây chặn lại khiến chia năm xẻ bảy, tới trong rừng sâu đã trở nên mong manh, gió nhẹ khẽ đẩy làn váy mỏng.
Hình ảnh làn váy bay bay đã làm kinh động những chú chim đang hót véo von trêи chạc cây.
Bọn chúng im tiếng, đạp chân, thi nhau vỗ cánh, khi những cánh chim mang màu sắc rực rỡ bay vụt qua lá cây ngô đồng thì cùng lúc đó có một vật thể to bằng hạt đậu rơi thẳng xuống.
Làn váy trắng của cô bé dính một vệt bẩn.
Vệt bẩn xuất hiện ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, nhìn rất chướng mắt, nếu như là một người ưa sạch sẽ thì lúc này sẽ đi thay váy ngay lập tức; hoặc ví dụ như nếu đổi lại là người ưa sạch sẽ xấu tính cũng sẽ chửi ầm lên trước tiên.
Cho dù tính cách coi như là ôn hòa, nói vậy cũng sẽ không kiềm chế được nhíu mày: Nó thoạt nhìn rất khó coi, chứ chưa nhắc tới mùi của nó.
Cô bé không đi thay váy, cũng không hề chửi ầm lên, thậm chí ngay cả nhíu mày cũng không có, cô chỉ mím môi, an tĩnh nhìn vết bẩn rơi trêи váy.
Vài con chim khác cũng bay đi, xung quanh chỉ còn lại cây, gió thổi, còn có một cô bé mặc váy trắng đứng im không hề di chuyển.
Từ từ, khóe miệng cô bé mím chặt buông ra, với một loại thái độ cực kỳ thong thả, như mặt hồ yên tĩnh có những rung động nhỏ đang lan rộng dưới sự tác động của một lực nào đó.
Cô nở nụ cười, cô bé nở nụ cười.
Nụ cười kia khiến hai gò má tái nhợt của cô thêm ửng hồng, đôi mắt hơi đờ đẫn dường như được rót vào sức sống chỉ trong nháy mắt, linh động mà trong sáng, đẹp tới nỗi có thể so sánh cùng với ánh nắng cảnh xuân ven bờ Vịnh Plettenberg.
Trong nụ cười mê hoặc kia, bạn sẽ không kiềm chế được rồi hoài nghi, mấy phút trước, có cô bé búp bê giấy đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, hay chỉ là ảo giác của chính mình hay không.
Tại vì buổi sáng khu rừng rậm thật đẹp; cô bé mặc váy trắng rất giống một giấc mộng.
Ngơ ngác nhìn, bị nụ cười lôi cuốn, tất cả nghi vấn đã không quan trọng nữa rồi.
Cô bé khác hẳn với những người có màu da tái nhợt; tại sao cô bé lại phải đứng dưới gốc cây ngô đồng một mình vào sáng sớm; có phải khi nãy cô bé chỉ muốn nghe tiếng chim ca hay không?
Thế nhưng, về chuyện bỗng nhiên cô bé cười, đáy lòng không nén được đặt câu hỏi: Cô đang cười cái gì?
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?"
Nếu như lúc này, ngoại trừ ba hoặc mẹ một trong hai người hỏi cô vấn đề này, cô sẽ mỉm cười trả lời: "Thanh âm của chim nhỏ vô cùng êm tai." Đáp án như vậy đến từ một cô bé mười hai tuổi lại vô cùng bình thường.
Độ tuổi ngây thơ, thanh âm thánh thót của chim nhỏ đủ để mở chiếc hộp vui sướиɠ.
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?" Nếu như câu hỏi này biến thành ba hỏi, cô sẽ cười trả lời: "Oh, ba à, ba không cảm thấy nó đang hát bài chúc mừng sinh nhật sao? Nhưng nó tính sai đối tượng, hẳn là nó nên tới bệ cửa sổ của mẹ mà xum xoe." Đáp án này đủ để lừa gạt một nhà tư bản tự phụ.
Huống hồ, hiện nay nhà tư bản này còn đang một lòng một dạ muốn sắm vai một người cha nhân từ sáng suốt.
Ba hỏi xong thì đương nhiên là tới lượt mẹ.
Đáng tiếc hơn là --
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?" Vấn đề này có đến chín mươi chín phần trăm sẽ không tới từ miệng mẹ.
Nên nói gì để hình dung về mẹ của cô đây?
Dùng trích dẫn câu nói từ một nghệ thuật gia bạn của mẹ: "Cô ấy chỉ là quá mức chìm đắm trong lĩnh vực nghệ thuật" nhỉ; hay là dùng câu nói của dì nhỏ: "Mẹ con, từ nhỏ ở trong mắt dì là tiên nữ không quan tâm tới trần gian" nhỉ?
Hai người có đồng ý kiến trở nên dường như cũng có đạo lý nhất định.
Người phụ nữ đưa cô tới với thế giới này được Qua Việt Tú kết luận là: "Một người phụ nữ không thú vị", tin chắc ba cũng có cảm tưởng giống như cô, cho dù ở điểm này, ông che giấu rất khá.
Có một nửa đêm, cô nghe thấy ông uống say khướt và nói với người bạn của mình: "Trêи thế giới này lại có người yêu tha thiết nụ cười của một người phụ nữ mang khăn che mặt, tôi chỉ là một người phàm phu tục tử."
Người phụ nữ mang khăn che mặt trong câu nói của ba tên gọi Mona Lisa, có vô số người đàn ông nói mình bị nụ cười của Mona Lisa mê hoặc.
Thôi đi.
Những người giúp việc trong trang trại rượu đều hình dung nữ chủ nhân của mình: "Người phụ nữ Trung Quốc đó suốt ngày chỉ biết ngẩn người với không khí, không hiểu sao cô ấy có thể không chớp mắt lấy một lần trong năm phút đồng hồ được chứ"; những kẻ công tử bột phóng đãng thường khoác lác muốn lột chiếc qυầи ɭót của vị mỹ nhân u sầu kia ra, khiến cô không có một mảnh vải che thân nằm dưới người mình. Nhưng những người này cũng chỉ dám nói ra lời nói này ở những nơi vô cùng bí mật.
Bởi vì, chồng của "Mỹ nhân u sầu" trong miệng họ tên là Qua Hồng Huyên.
Qua Hồng Huyên, cái tên này ở Nam Phi đủ để đảm bảo từng thông tin, đối mặt nó, quan chức ngành tài vụ Nam Phi cũng phải thi nhau cúi đầu khom lưng, mà những kẻ nắm giữ những kho vũ khí bí mật hạng nặng hung ác cũng trở nên thân thiện đi rất nhiều.
Qua Hồng Huyên, cái tên này đối với dân thường Nam Phi mà nói chính là nhân vật hiếm thấy. Nhưng ở vùng xa xôi, một khi có người đề cập tới ký hiệu "Cabo Africano. G" này, mười người sẽ có chín người thả tay xuống giữa chừng, không dám nói nhiều một câu. Trong mười người này ít nhất là hơn một nửa người nhà thân thích đang làm việc cho nhà xưởng hầm mỏ của vị doanh nhân lấy danh nghĩa "Cabo Africano. G", họ rất sợ nhất là nhiều lời lại hại người nhà mình mất bát ăn cơm.
"Cabo Africano. G" dùng ngôn ngữ Bồ Đào Nha và họ của Qua Hồng Huyên kết hợp lại, đại ý là mảnh nham thạch cứng rắn nhất Châu Phi, có thể đổi thành ý ngông cuồng hơn "Người có rất nhiều hầm mỏ nhà xưởng" hay là "Vua khoáng thạch".
Ngoại trừ danh tiếng của Qua Hồng Huyên, "Mỹ nhân u sầu" cũng có bối cảnh có thể khiến những kẻ công tử bột ở George mà gặp ở nơi công cộng thì phải cúi người xuống, mắt nhìn chăm chú xuống đất, cho đến khi tiếng giày cao gót đi xa mới có thể đứng thẳng lưng, dáng vẻ y hệt như một người lính đứng canh gác.
Về mẹ, Qua Việt Tú có rất nhiều bực tức trong lòng.
Ba nói không sai, càng như người sống ở trong bức tranh, một ngày đêm có hai mươi bốn tiếng đồng hồ, người phụ nữ sống ở trong bức tranh này cũng chỉ có nửa phút thời gian mới có thể nhớ tới, trêи thế giới này bà còn có một cô con gái tên là Qua Việt Tú.
Trong nửa phút thời gian đó, giống như thoát ra khỏi khung ảnh được lồng kính, dùng ngón tay nhỏ và dài khẽ chạm vào đuôi lông mày người trước mặt, thì thào những lời mà Qua Việt Tú nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nhưng không thể phủ nhận, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp.
Đẹp tới trình độ nào nhỉ, đẹp tới nỗi con gái của mình nhìn cũng sẽ thấy ngây ngô.
Người phụ nữ xinh đẹp như vậy thực sự là mẹ của cô sao? Thật là như vậy sao?
Trong lòng suy nghĩ, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu như cũng giống như những người mẹ trong gia đình bình thường, thật là tốt biết bao, có thể tưởng tượng khi mẹ nắm tay cô đi ra phố, có biết bao đứa trẻ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ước ao.
"Mẹ, mẹ à." Trong lòng khẽ gọi.
Còn chưa kịp kêu lên thành tiếng "Mẹ mẹ...", còn chưa kịp nói hết những lời trong lòng, ngón tay nhỏ và dài rời khỏi đuôi lông mày của cô chỉ trong chớp mắt, ánh mắt phiêu diêu về nơi xa.
Bà trở lại trong bức tranh.
"Mẹ, nửa phút quá ngắn." Bụng đầy oán hận, giữa lúc thời gian đan xen, cảm giác khẽ vuốt mi mắt cô biến thành một người phụ nữ khác, một người phụ nữ có 1/3 nét giống như mẹ.
Người phụ nữ này khẽ giọng gọi "A Việt", thanh âm tràn đầy trìu mến cưng chiều.
Xung quanh không người, nhào vào lồng ngực kia, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: Dì nhỏ.
Người phụ nữ có 1/3 nét giống như mẹ chính là dì nhỏ, em gái cùng cha khác mẹ, nói thì nói như vậy, nhưng đối với thân phận của dì nhỏ, bên ngoài thường rảnh rỗi bàn luận rất nhiều.
"A Việt, mẹ con ngã bệnh." Dì nhỏ thở dài nói.
Đúng vậy, mẹ ngã bệnh, Qua Việt Tú vẫn biết, cách một thời gian là mẹ lại cần khám bác sĩ, chỉ có điều Qua Việt Tú không biết mẹ cô bị mắc bệnh gì.
Ở trong mắt Qua Việt Tú, ngoại trừ sắc mặt mẹ tái nhợt, phần lớn thời gian đờ đẫn với khoảng không thì không có gì khác biệt với người khỏe mạnh hết.
Cũng uống rượu, cũng ăn thịt, cũng ra ngoài, thời tiết đẹp còn mời bạn đến trang trại rượu mở party, hào hứng khiêu vũ cùng những người bạn nam nữ của bà, tóc dài rơi xõa trêи bờ vai, hướng về phía người kia, đám người cười nói.
Cười đến nỗi vừa đẹp vừa say mê.
Nhưng mẹ rất ít khi cười với cô, thỉnh thoảng cười, cũng rất lạnh nhạt, lạnh nhạt tới nỗi Qua Việt Tú đều hoài nghi trong lòng, cô chưa hề nhận được, mẹ đang quay về phía cô cười sao?
"Dì nhỏ, mẹ bị bệnh gì?" Cô hỏi dì nhỏ.
Sau một lúc cân nhắc, dì nhỏ cho cô biết: Đó là bệnh không khác gì cảm sốt, chỉ có điều một người bình thường một năm cũng chỉ mắc phải một vài lần, còn mẹ con một năm hơn mười lần.
Một câu nói thật ba phải, cái nào cũng được, nói như vậy không nghe cũng chả sao.
Những người lớn luôn coi con cái của họ như những chú mèo chú cún nhỏ, cho rằng rất dễ lừa gạt, chỉ cần đáp lại một câu kiểu như: "Con yêu, ban đêm trời sẽ tối hay sẽ sáng?" Chỉ để lại một vấn đề ngu xuẩn như thế thôi là họ có thể phủi ʍôиɠ một cái rồi rời đi.
Xem kìa, vừa nhắc tới mẹ, cơn bực tức của cô đã tới rồi.
Ngừng! Qua Việt Tú vội vàng ra lệnh cho mình.
Hôm nay là sinh nhật mẹ, phải để cho "Mỹ nhân u sầu" kia chút mặt mũi, để lấy lòng người được chúc thọ, cô mặc chiếc váy mỏng vướng chân vướng tay, ba đã trở về từ Los Angeles xa xôi.
Không được hoàn mỹ hơn là, đi cùng ba còn có nữ thư ký có dáng người nóng bỏng của ông ấy.
Được rồi, trở lại vấn đề "Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?" này.
"Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?"
Vấn đề này, ví dụ như do dì nhỏ nhắc tới, cô bé sẽ không ngừng vuốt tóc và đưa lưng về phía dì nhỏ, thốt ra một câu thật hồn nhiên: "Dì đoán đi."
Đây không phải là lừa dối, mà là cô đang dụ dỗ dì nhỏ, tựa như dì nhỏ hay gian lận với cô vậy, bí mật để thứ gì đó vào trong túi chứ sao.
Đánh lừa ba, thỉnh thoảng ghét mẹ cũng không liên quan, nhưng trong lòng Qua Việt Tú tuyệt đối không mong muốn có ý nghĩ trêu chọc dì nhỏ.
Dì nhỏ là một người phụ nữ đáng thương.
Bốn năm trước, một hôm chạng vạng, người phụ nữ đáng thương này xuất hiện trong phòng khách nhà cô, một đôi giày dính đầy bụi bậm, mũi giày cách chiếc thảm Ba Tư màu trắng nửa thước, lúc nói chuyện cúi thấp đầu.
Và xuất hiện cùng dì nhỏ còn có Tống Du Liệt.
Bốn năm trôi qua, người phụ nữ đáng thương này đóng vai ba mẹ trong cuộc đời cô, mà ngày Tống Du Liệt bị dì nhỏ dắt theo lén lút trồng quả mâm xôi ở phía sau vườn hoa, vừa bỏ vào miệng thì vừa chua lại chát nhưng sau cùng thì rất ngọt.
Ngọt tới nỗi khiến cô mở cờ trong bụng.
Cô có quyền hạn muốn làm gì thì làm quả mâm xôi ở phía sau vườn hoa, tâm tình tốt thì tưới cho nó chút nước, tâm tình không tốt thì mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Quả mâm xôi ở phía sau vườn hoa là như thế, Tống Du Liệt cũng vậy.
Một cô bé mười hai tuổi có nhiều suy nghĩ chất chứa trong lòng như vậy, đáng sợ sao?
Đúng là có chút như vậy, Qua Việt Tú thừa nhận.
Nhưng đây hết thảy mọi nguyên do đều đến từ chính ba của cô.
Ở mảnh đất châu Phi đại lục này, có Qua Hồng Huyên bỏ tiền sửa đường cái; xây trường học, trạm y tế miễn phí, công viên; nhưng đồng thời, đối với mảnh đất này mà nói, ông cũng là một kẻ cướp đoạt.
Tài sản thuộc sở hữu trêи danh nghĩa Qua Hồng Huyên khiến một bộ tộc mất đi địa bàn sinh sống.
Nhà xưởng của ông xả nước thải bẩn khiến vùng đất đã khan hiếm nước càng trở nên họa vô đơn chí; ông là một người có tài thuyết phục, khéo léo. Đẩy mạnh kinh doanh nơi đât khách quê người, từng nhóm vũ khí hạng nặng được vận chuyển đến Châu Phi đại lục, mà mỗi lần như vậy là trong đó ông đã có những khoản lãi kếch xù.
Khi đứa trẻ chỉ nặng khoảng 10kg quanh quẩn ở bên dưới gọi người mẹ bỗng nhiên ngã xuống thì lúc đó Qua Hồng Huyên đang mở tiệc cùng với những người giàu nâng chén ở Beverly Hills, Los Angeles.
Những tin tức ngoài luồng đều là Qua Việt Tú đọc được ở một vài trang web độc lập, những bài báo kiểu như vậy thường là đêm nay thấy, ngày kế tiếp mở ra thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Qua Hồng Huyên chắc là nhân vật phản diện trong phim, cũng chính là kẻ khốn kiếp theo lời bọn trẻ con.
Chẳng qua là để lấy lòng khán giả, dường như nhà biên kịch sẽ tạo hình nhân vật con gái của kẻ khốn kiếp đó tạo thành người hiền lành.
Hiện thực không thể nào là phim được, Qua Việt Tú hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng mình chả có liên quan gì đến thiện lương. Nhưng cũng chẳng sao cả, hết thảy đây không phải là lỗi của cô, lỗi là của Qua Hồng Huyên.
Thậm chí cô còn có cảm giác mình vô cùng vô tội, sự vô tội của cô là trong người cô chảy dòng máu của một kẻ khốn kiếp.
Gien rất mạnh.
Người thông minh sinh con đa phần trí óc sẽ thông minh, còn kẻ khốn kiếp sinh con đương nhiên sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Cuối cùng, cô nên quay lại vấn đề chính này: "Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?"
Đúng vậy, Qua Việt Tú, con đang cười cái gì?
Về vấn đề này, trong lòng Qua Việt Tú cũng không biết gì cả.
Điểm duy nhất có thể thừa nhận là: Từ lúc mặc chiếc váy mỏng màu tuyết trắng thì tâm tình của cô trở nên cáu kỉnh khó chịu, cái gì cũng không được. Mà rõ ràng là từ chất vải cho tới kiểu dáng của chiếc váy đều không thể chê vào đâu được.
Sự khó chịu khiến cô không muốn nhìn nó, khiến cho cô chỉ có thể dừng bước lại và chống đối lại họ, mãi cho đến...
Mãi cho tới khi làn váy như tuyết trắng dính chút vệt bẩn, nỗi khó chịu mới ngừng lại.
Chiếc váy không hoàn mỹ.
Phá hư sự hoàn mỹ đó lại còn là một bãi cứt chim, không phải là chọc tức nhà tạo mẫu Anh quốc may ra cái váy này hay sao. Mà hiện tại nhà tạo mẫu Anh quốc này đang ở nhà cô, cô phải nói tin tức bất hạnh này cho ông ta biết như thế nào đây?
Khóe miệng đang mím chặt buông ra, thiếu chút nữa là cười thành tiếng.
Kỳ thực, Qua Việt Tú cũng không biết mình đang vui vì cái gì.
Nhiều năm sau, Qua Việt Tú mới biết được, ngọn nguồn của sự vui vẻ đó đến từ chính tính di truyền lịch sử của gia tộc mẹ.
Dòng máu gia tộc này chảy xuôi trong người cô chiếm giữ và thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook