Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 47: Đông Phương Mạc đáng đánh đòn

“Sư muội! Theo ta trở về được không?”

“Sư muội! Sư phụ kỳ thật rất nhớ ngươi, ngươi trở về đi, được không?”

“Sư muội! Ngươi xem sư huynh đã tự mình tới đón ngươi này, ngươi nể mặt ta đi mà!”

“Sư muội…”

Đông Phương Mạc chân chó vây quanh Thiên Thanh Hoàng, trong ánh mắt đào hoa tất cả đều là khẩn cầu, nhìn nàng không để ý tới, hắn lập tức thực hành tuyệt chiêu, tử triền lạn đánh!

“Người này là ai a?” Hiên Viên Địch hai mắt đầy lửa giận nhìn cái người đang quấn quít lấy Thiên Thanh Hoàng, nam nhân này cư nhiên dám phá Hoàng tẩu của hắn.

Đông Phương Mạc liếc hắn một cái, lập tức xuất ra bộ dáng đào hoa cực suất nắm tay Thiên Thanh Hoàng: “Ta là sư huynh đáng yêu mà sư muội nhà ta thích nhất!”

Thiên Thanh Hoàng liếc trắng mắt, tự kỷ cũng phải có độ a!

“Cái gì?” Hiên Viên Địch đặc biệt chú ý tới hai từ ‘Thích nhất’, lập tức nổi cơn thịnh nộ, “Ngươi buông nàng ra, nàng là Hoàng tẩu của ta!”

“Gì? Hoàng tẩu? Sư muội ta không phải họ Hoàng!” Đông Phương Mạc giả ngu nói.

“Được rồi!” Thiên Thanh Hoàng túm áo, quăng hắn lên ghế: “Ta còn chưa hỏi ngươi sao lại chọc phải nữ nhân kia đâu!”

Đông Phương Mạc xoa xoa bị cái mông bị đau, ai oán nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Sư muội! Đau quá!”

Thiên Thanh Hoàng: =.=!!!

Hôm nay ra cửa nàng không xem hoàng lịch sao mà lại đem cái thứ này trở về a?

“Ha ha ha!” Goyard luôn đứng một bên xem kịch nhịn không được nở nụ cười: “Nha đầu, ngươi cũng có lúc gặp được khắc tinh?” Người này tuy rằng vô lại nhưng lại có thể thắng được Thiên Thanh Hoàng. Nhìn bộ dáng Thiên Thanh Hoàng đau đầu mà nàng cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Thiên Thanh Hoàng lạnh buốt liếc mắt một cái, làm cho Goyard lập tức cười gượng hai tiếng: “Khụ khụ! Không có việc gì, các ngươi cứ coi như ta không tồn tại đi!”

Đông Phương Mạc cao thấp nhìn nàng một cái: “Ngươi đã từng tồn tại sao!”

Dứt lời, Goyard nhất thời tạc mao: “Ngươi đúng là vô lại, vừa nãy ta còn giúp ngươi cản cái nữ nhân kia đấy! Ngươi không biết báo đáp thì thôi đi, lại còn dám nói chuyện với ta như vậy?”

Ánh mắt Đông Phương Mạc thẳng tắp đảo qua bộ ngực nàng: “Rõ ràng là ngươi muốn so ngực với người ta cơ mà, liên quan gì tới ta!”

Goyard giận: “Ngươi muốn chết sao!”

Mắt thấy Goyard sắp động thủ, Đông Phương Mạc không cốt khí trực tiếp trốn sau lưng Thiên Thanh Hoàng kêu to: “Sư muội cứu mạng a! Nữ nhân ngực lớn muốn giết người!”

Goyard nhịn không được rống to: “Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không? Cư nhiên lại trốn sao lưng nữ nhân!”

Đông Phương Mạc ở sau lưng Thiên Thanh Hoàng cao hơn một cái đầu: “Ta đương nhiên là nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân bình thường. Nhưng bởi vì là nam nhân bình thường cho nên sẽ thích người như sư muội chứ không phải người mạnh mẽ như ngươi a, nữ nhân ngực lớn!”

Cái gì gọi là miệng lưỡi độc xà! Nhìn Đông Phương Mạc là biết, rõ ràng là một đại mỹ nữ, nhưng từ miệng hắn chui ra lại hoàn toàn trái ngược!

“Muốn chết sao!” Goyard khó thở, cũng không quản Thiên Thanh Hoàng, trực tiếp vung roi lên. Thiên Thanh Hoàng thấy vậy trực tiếp lách người tránh đi, làm cho Đông Phương Mạc trốn sau lưng lập tức bại lộ phía trước roi da của Goyard.

“Sư muội! Ngươi mưu sát a!” Nhanh nhẹn tránh roi của Goyard, hắn co chân đuổi theo Thiên Thanh Hoàng.

“Ba ba ba!” Roi trong tay không ngừng huy động, Đông Phương Mạc cũng không ngừng chạy trốn, hắn thì không có việc gì, nhưng toàn bộ đồ vật trong phòng đều dần dần đổ vỡ, đợi cho đến khi bọn họ dừng lại thì đã không còn gì nguyên vẹn.

“Hỗn đản!” Hô! Goyard từng ngụm từng ngụm thở dốc, người có thể tránh được roi da của nàng không nhiều, vậy mà hắn ngay cả một góc nàng cũng không đụng tới được! Tuy rằng thực sinh khí, nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục, võ công của người này tuyệt đối ở trên nàng, nhưng là cũng quá hỗn đản đi!

Đông Phương Mạc dừng cước bộ đứng cách đó không xa, sắc mặt không đổi, giống như người vừa bị truy đuổi không phải là hắn, ánh mắt phong tình chuyển động, nhếch miệng cười: “Thấy chưa, ta đã bảo rồi mà! Rất mạnh mẽ nha!”

Goyard cắn răng, hiện tại ngay cả khí lực để mắng lại cũng không có!

“Đủ rồi!” Thiên Thanh Hoàng đúng lúc ngăn cản: “Ngươi còn nháo nữa thì cút đi cho ta!” Thiên hạ này còn chưa đủ loạn hay sao!

“Ta nghe sư muội!” Đông Phương Mạc vốn định đả kích thêm hai câu lập tức im tiếng, một bộ giống nàng dâu nhỏ nhìn Goyard.

Đột nhiên, ánh mắt Đông Phương Mạc sáng lấp lánh dừng trên thân ảnh Hoan Lạc Hoan Hỷ vừa bước vào cửa: “Sư muội! Đôi bánh bao này là nha hoàn của ngươi?”

Nghe vậy, khuôn mặt Hoan Lạc Hoan Hỷ đồng thời đen lại.

“Không được gọi là bánh bao!”

Ách? Đông Phương Mạc nhìn về phía Hiên Viên Địch vẻ mặt phẫn nộ, hắn rống cái gì a?: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?”

Hiên Viên Địch vẻ mặt oán hận: “Thối bánh bao chỉ có thể là bổn hoàng tử gọi, ngươi không được gọi!” Đã tranh Hoàng tẩu với Hoàng huynh rồi mà cư nhiên còn muốn thưởng bánh bao cùng hắn! Đúng là kẻ đáng ghét.

Đông Phương Mạc đảo mắt: “Bánh bao bánh bao bánh bao bánh bao! Bản công tử thích nhất ăn bánh bao!”

“Muốn chết à!” Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch đồng thời đánh lên, chiến trường vừa mới ngừng lại tiếp tục bắt đầu. Tuy Hoan Lạc không gia nhập, bất quá bàn tay trong áo đã hạ thủ khẽ nhúc nhích, ở thời điểm tất yếu sẽ phóng ám khí!

“Bánh bao bánh bao bánh bao! Sư muội cứu mạng a!”

Goyard nhìn cảnh tượng so với chính mình ban nãy còn hỗn loạn hơn mà mí mắt giật giật, nàng tổng cảm thấy đứng bên cạnh Thiên Thanh Hoàng vẫn có vẻ an toàn hơn cả, lập tức vẻ mặt hèn mọn mở miệng: “Nha đầu! Người này sao có thể là sư huynh ngươi a?”

Thiên Thanh Hoàng mí mắt vừa kéo: “Ta không biết hắn!”

Đông Phương Mạc đang bị đánh nghe được lời Thiên Thanh Hoàng nói lập tức kêu to: “Sư muội! Ta rất đau lòng a!” Dứt lời, bởi vì hắn phân tâm mà bị Hoan Hỷ chú ý, một quyền đánh lên đầu khiến hắn choáng váng.

Thấy ánh mắt hắn tối sầm, Goyard nhất thời vui vẻ, nhớ tới lời Thiên Thanh Hoàng nói lại càng vui: “Nếu ta có một sư huynh như vậy, ta nhất định cũng nói ta không biết!” Quả thực quá dọa người!

“Tiểu thư! Lần trước không phải ngươi nói ghét nhất là kẻ phải gọi là Đông Phương sư huynh sao?” Hoan Hỷ đang động thủ nháy mắt thốt ra một câu, Đông Phương Mạc lập tức thương tâm hỏi: “Sư muội! Ngươi sao có thể chán ghét sư huynh a?”

Hắn còn chưa nói xong, Hoan Hỷ đã thừa dịp hắn phân tâm mà vù vù vung quyền, ám khí của Hoan Lạc cũng chuẩn xác đánh tới bên hông hắn, Hiên Viên Địch cũng không tụt lại phía sau mà đá vào mông hắn.

“Tiểu thư! Ngươi ghét nhất kẻ này phải không?! Vậy thì lần sau chúng ta gặp một lần đánh một lần!”

“Sư muội… A…” Lúc này quyền đầu của Hoan Hỷ đã nhanh hơn, cơ hồ là trong nháy mắt khuôn mặt nhân thần cộng phẫn của Đông Phương Mạc đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Goyard nhướn mày liếc Thiên Thanh Hoàng: “Ai nói nha đầu Hoan Hỷ này đơn thuần?” Đúng là một hắc tâm oa nhi mà! Bất quá nhìn đến kẻ đang hung hăng bị đánh mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng hả dạ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương