Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
-
Quyển 1 - Chương 44: Bi kịch Hiên Viên Địch
“Vu nữ ngươi tại sao lại muốn đi theo chúng ta?” Hiên Viên Địch rốt cuộc cũng không bị mê hoặc khi nhìn hồng y nữ nhân xinh đẹp kia, ngược lại còn phẫn nộ trừng mắt, tuy rằng còn chút sợ hãi, nhưng cũng không sợ như trước nữa, có lẽ bởi vì câu cam đoan của Thiên Thanh Hoàng làm hắn an tâm.
Goyard nâng mi, nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi tuyết trắng, mị nhãn như tơ: “Hiện tại ta là bằng hữu của Hoàng tẩu ngươi, tại sao lại không thể đi theo các ngươi?” Từ trong miệng Thiên Thanh Hoàng nàng biết được tiểu tử này chính là đệ đệ của Hiên Viên Tuyệt, tuy rằng biết không thể xuống tay, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn khi dễ hắn làm thú vui.
“Hoàng tẩu sao có thể kết giao bằng hữu với ngươi chứ?” Hiên Viên Địch rơi lệ, tuy hắn không bị câu dẫn, nhưng cho dù là ai đi nữa mỗi ngày đều phải nhìn hai cái chân trắng bóng kia thì cũng phải hoảng sợ a. Thật xúc động muốn nôn hết chỗ thịt heo ăn lúc trưa mà!
Goyard ngồi dậy, thân thủ nắm cằm Hiên Viên Địch, môi đỏ không ngừng nhích tới gần, mị hoặc nói: “Ân… Ngươi nói gì?”
Hiên Viên Địch nhanh chóng đẩy nàng ta ra: “Ngươi đã đồng ý với Hoàng tẩu không ra tay với ta!”
Thân mình Goyard càng dựa sát, trong mị hoặc mang theo điểm khí phách: “Nàng ấy chỉ bảo ta không được thương tổn ngươi thôi! Nói cách khác, chỉ cần không lưu lại vết thương trên người ngươi là được. Hơn nữa ngươi một chút võ công cũng không có mà còn muốn phản kháng ta?”
Nhìn ánh mắt Goyard như đang vờn đồ chơi, lòng tự trọng của Hiên Viên Địch có cảm giác như hung hăng bị giẫm lên, hơn nữa cố tình lời nàng ta nói hắn phản bác không được, bởi vì công phu ba chân mèo của hắn ở trước mặt Hoan Hỷ còn không quá được hai chiêu, càng không cần nói đến người ngay cả Hoan Hỷ cũng đánh không lại.
Nhìn thần sắc Hiên Viên Địch ỉu xìu, Goyard có điểm lo lắng: “Có phải ta nói ngươi không hiểu?”
Ở phía sau nàng, Thiên Thanh Hoàng vô thanh vô tức xuất hiện, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùnh nhìn về phía cửa: “Ta càng hi vọng hắn có thể hiểu. Dứt bỏ thân phận của hắn, ta thật ra rất thích thiếu niên này, có được tâm tư trong sạch là chuyện tốt, nhưng đã là người thì cần phải trưởng thành!”
“Này. Ta cũng rất muốn biết vì sao Hiên Viên Tuyệt có thể bảo vệ tốt đệ đệ như vậy, cái tâm tư kia nửa điểm cũng không giống người trong hoàng thất.” Tóm lại vẫn là thấy Hiên Viên Địch chính là đóa kỳ ba trong hoàng thất!
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Có người nhất định cả đời đều ở trong địa ngục, thế giới chỉ có màu đen cùng màu đỏ, tâm địa đen tối không thể tưởng, nhưng lại cũng có người luôn hướng tới ánh mặt trời cùng tâm tư tốt đẹp, muốn lưu lại và bảo vệ cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Lúc này Goyard cũng ngây dại, vô thức ngẩng đầu nhìn cặp con ngươi lạnh lùng như sương: Vậy còn ngươi? Có phải ngươi cũng muốn một trái tim trong sạch tốt đẹp, cho nên một người lạnh lùng như ngươi mới có thể dung túng Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch ở bên cạnh hồ nháo? Lạnh lùng như ngươi lại bởi vì ta thuần túy hữu tình, cho nên không quan tâm có một ngày sẽ trở thành kẻ thù của võ lâm thiên hạ mà kết giao với ta?
“Ngươi là ai?” Nghe được thanh âm của mình, Goyard mới biết trong lúc lơ đãng bản thân đã nói ra lời trong nội tâm, nhưng nàng không hối hận, nàng thật sự muốn biết.
“Ta là ai?” Nghe câu hỏi như vậy, thần sắc Thiên Thanh Hoàng trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, giống như thở dài lại giống như nỉ non: “Ta là ai? Ta cũng không biết ta là ai!”
Trong nháy mắt, một loại hơi thở cô tuyệt ngàn năm bỗng phát ra từ trên người Thiên Thanh Hoàng, bi thương, cô tịch, huyết tinh… làm cho Goyard kinh hãi, đồng thời cũng có một loại cảm xúc muốn khóc.
“Nha đầu!” Goyard cầm tay Thiên Thanh Hoàng, trong ánh mắt có sự kiên định: “Tuy ta không biết người đã xảy ra chuyện gì, và ta cũng không hỏi nhiều, nhưng hiện tại ta là bằng hữu của ngươi, cho nên ngươi sẽ không còn một mình nữa. Sự bi thương cùng đau lòng của ngươi, ta nguyện ý chia sẻ!”
“Bằng hữu?” Thiên Thanh Hoàng từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nhìn về phía Goyard đang cầm tay mình, một loại cảm xúc ấm áp làm nàng an tâm bỗng từ lòng bàn tay truyền đến tim… Không giống lúc Hiên Viên Tuyệt nắm tay nàng, mà là một loại cảm giác bình thản.
“Tính ra ngươi cũng là bằng hữu đầu tiên của ta! Bằng hữu nữ nhân!” Lan Nhược bọn họ cùng nàng tuy rằng không thường gặp mặt, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ lẫn nhau, chỉ cần bọn họ không phản bội nàng, thì đó sẽ mãi là bằng hữu của nàng.
Nghe vậy, Goyard nở nụ cười: “Vinh hạnh của ta!”
“Được rồi. Cũng đã đến lúc phải khởi hành, đi thôi!”
Đoàn người cưỡi ngựa rời khỏi thành trấn, trên đường đi Hiên Viên Địch không ngừng nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, mỗi khi nhìn Goyard cùng Thiên Thanh Hoàng nói giỡn, luôn muốn nói lại thôi.
Hoan Hỷ nhìn hắn như vậy nhịn không được trợn mắt, vỗ vỗ mông ngựa đi lên, làm một bộ ngươi thực không tiền đồ: “Ngươi rốt cuộc sợ cái gì?”
Hiên Viên Địch cúi đầu: “Ta sợ Hoàng tẩu không đồng ý, hơn nữa ngươi dạy ta không phải cũng giống nhau sao…” Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, nhưng Hoan Hỷ cũng có thể nghe thấy.
Tuy không biết Hiên Viên Địch đột nhiên bị cái gì kích thích mà chạy tới tìm nàng học võ công, nhưng nhìn bộ dáng hắn rất muốn học, cho nên nàng mới bảo hắn đi nhờ tiểu thư, không nghĩ tới tiểu tử này lại không dám: “Ngươi rốt cuộc có biết ý của ta là gì không?”
Hiên Viên Địch lắc đầu, hắn thật sự không rõ!
Bộ dạng này làm Hoan Hỷ giận tới mức muốn một cước đá bay hắn, cắn răng nói: “Võ công của ta cùng Hoan Lạc đều là do tiểu thư dạy, tuy rằng võ công của chúng ta hiện tại tạm có thể chấp nhận, nhưng còn chưa tới lúc xuất sư nên không thể dạy ngươi. Tiểu thư thì khác, võ công của tiểu thư rất cao cường, hơn nữa nàng biết phát huy cao nhất ưu thế của người học, nếu ngươi thật sự muốn học võ công thì nên bái tiểu thư làm sư phụ!”
Hiên Viên Địch đột nhiên sáng tỏ: “Ta đã biết! Thối bánh bao!”
Mày Hoan Hỷ dựng thẳng, cắn răng nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Hiên Viên Địch làm một cái mặt quỷ: “Bánh bao bánh bao, thối bánh bao!”
Hoan Hỷ hận: “Tên hỗn đản ngươi muốn chết sao!”
Hai người phía trước tuy rằng không có động tác, nhưng lại nghe được cuộc đối thoại của bọn họ không xót một câu. Goyard nhịn không được nhíu mày: “Không nghĩ tới nha hoàn kia đánh giá ngươi cao như vậy, ban đầu ta nghĩ đó chỉ đơn thuần là một nha đầu ngốc thôi, không ngờ lại thận trọng như thế.”
Thiên Thanh Hoàng lơ đễnh: “Đơn thuần là chuyện tốt, nhưng ngàn lần không nên biến mình thành kẻ ngu muội, nếu không sẽ hại người hại mình!”
Goyard có chút đồng ý gật gật đầu, lại bội phục Thiên Thanh Hoàng thêm một chút! Có thể dạy dỗ được thuộc hạ tốt như thế, nàng làm không được.
Lúc sau, Goyard lấy cớ rời đi một chút, Hiên Viên Địch biết mình đã có cơ hội, thầm hô một tiếng, dưới ánh mắt Hoan Hỷ phẫn hận cùng Hoan Lạc cổ vũ giục ngựa đi đến bên cạnh Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu! Hoàng tẩu dạy ta võ công được không?!”
Thiên Thanh Hoàng ngay cả mí mắt cũng chưa động: “Vì sao?”
Hiên Viên Địch sửng sốt, hắn không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng sẽ hỏi vì sao, ngẫm lại vẫn thành thật trả lời: “Ta không muốn bị người khác xem thường, cho dù đánh không lại, nhưng cũng tốt hơn hiện tại!”
Thiên Thanh Hoàng nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía hắn, dưới ánh mắt chờ mong của Hiên Viên Địch khẽ nâng ngón tay búng lên trán hắn một thật cái, làm hắn lập tức ôm đầu: “Hoàng tẩu, đau quá a!”
“Đây là phạt ngươi vì lời vừa nãy!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lạnh nói: “Ngươi muốn học võ ta tất nhiên sẽ dạy, nhưng tâm tính ngươi lại sai trái, hoàn toàn là do suy sút tư tưởng nên mới vậy. Nếu như ngươi thật sự muốn học võ, ngươi phải có mục tiêu, bất quá hiện tại xem ra ngươi không có, vậy ngươi cứ lấy Hoan Hỷ làm mục tiêu đi! Khi nào ngươi có thể tránh được mười chiêu của Hoan Hỷ, ta sẽ dạy võ công cho ngươi!”
“Hoàng tẩu!” Hiên Viên Địch kêu rên, hắn có thể tưởng tượng chính mình về sau sẽ có bao nhiêu thê thảm a, nhưng lời của Hoàng tẩu hắn lại không phản bác được. Hiên Viên Địch quay mặt nhìn Hoan Hỷ, đây không phải là cho nàng một cơ hội danh chính ngôn thuận để bắt nạt hắn hay sao? TT.TT
Goyard nâng mi, nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi tuyết trắng, mị nhãn như tơ: “Hiện tại ta là bằng hữu của Hoàng tẩu ngươi, tại sao lại không thể đi theo các ngươi?” Từ trong miệng Thiên Thanh Hoàng nàng biết được tiểu tử này chính là đệ đệ của Hiên Viên Tuyệt, tuy rằng biết không thể xuống tay, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn khi dễ hắn làm thú vui.
“Hoàng tẩu sao có thể kết giao bằng hữu với ngươi chứ?” Hiên Viên Địch rơi lệ, tuy hắn không bị câu dẫn, nhưng cho dù là ai đi nữa mỗi ngày đều phải nhìn hai cái chân trắng bóng kia thì cũng phải hoảng sợ a. Thật xúc động muốn nôn hết chỗ thịt heo ăn lúc trưa mà!
Goyard ngồi dậy, thân thủ nắm cằm Hiên Viên Địch, môi đỏ không ngừng nhích tới gần, mị hoặc nói: “Ân… Ngươi nói gì?”
Hiên Viên Địch nhanh chóng đẩy nàng ta ra: “Ngươi đã đồng ý với Hoàng tẩu không ra tay với ta!”
Thân mình Goyard càng dựa sát, trong mị hoặc mang theo điểm khí phách: “Nàng ấy chỉ bảo ta không được thương tổn ngươi thôi! Nói cách khác, chỉ cần không lưu lại vết thương trên người ngươi là được. Hơn nữa ngươi một chút võ công cũng không có mà còn muốn phản kháng ta?”
Nhìn ánh mắt Goyard như đang vờn đồ chơi, lòng tự trọng của Hiên Viên Địch có cảm giác như hung hăng bị giẫm lên, hơn nữa cố tình lời nàng ta nói hắn phản bác không được, bởi vì công phu ba chân mèo của hắn ở trước mặt Hoan Hỷ còn không quá được hai chiêu, càng không cần nói đến người ngay cả Hoan Hỷ cũng đánh không lại.
Nhìn thần sắc Hiên Viên Địch ỉu xìu, Goyard có điểm lo lắng: “Có phải ta nói ngươi không hiểu?”
Ở phía sau nàng, Thiên Thanh Hoàng vô thanh vô tức xuất hiện, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùnh nhìn về phía cửa: “Ta càng hi vọng hắn có thể hiểu. Dứt bỏ thân phận của hắn, ta thật ra rất thích thiếu niên này, có được tâm tư trong sạch là chuyện tốt, nhưng đã là người thì cần phải trưởng thành!”
“Này. Ta cũng rất muốn biết vì sao Hiên Viên Tuyệt có thể bảo vệ tốt đệ đệ như vậy, cái tâm tư kia nửa điểm cũng không giống người trong hoàng thất.” Tóm lại vẫn là thấy Hiên Viên Địch chính là đóa kỳ ba trong hoàng thất!
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Có người nhất định cả đời đều ở trong địa ngục, thế giới chỉ có màu đen cùng màu đỏ, tâm địa đen tối không thể tưởng, nhưng lại cũng có người luôn hướng tới ánh mặt trời cùng tâm tư tốt đẹp, muốn lưu lại và bảo vệ cũng không có gì đáng ngạc nhiên!”
Lúc này Goyard cũng ngây dại, vô thức ngẩng đầu nhìn cặp con ngươi lạnh lùng như sương: Vậy còn ngươi? Có phải ngươi cũng muốn một trái tim trong sạch tốt đẹp, cho nên một người lạnh lùng như ngươi mới có thể dung túng Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch ở bên cạnh hồ nháo? Lạnh lùng như ngươi lại bởi vì ta thuần túy hữu tình, cho nên không quan tâm có một ngày sẽ trở thành kẻ thù của võ lâm thiên hạ mà kết giao với ta?
“Ngươi là ai?” Nghe được thanh âm của mình, Goyard mới biết trong lúc lơ đãng bản thân đã nói ra lời trong nội tâm, nhưng nàng không hối hận, nàng thật sự muốn biết.
“Ta là ai?” Nghe câu hỏi như vậy, thần sắc Thiên Thanh Hoàng trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, giống như thở dài lại giống như nỉ non: “Ta là ai? Ta cũng không biết ta là ai!”
Trong nháy mắt, một loại hơi thở cô tuyệt ngàn năm bỗng phát ra từ trên người Thiên Thanh Hoàng, bi thương, cô tịch, huyết tinh… làm cho Goyard kinh hãi, đồng thời cũng có một loại cảm xúc muốn khóc.
“Nha đầu!” Goyard cầm tay Thiên Thanh Hoàng, trong ánh mắt có sự kiên định: “Tuy ta không biết người đã xảy ra chuyện gì, và ta cũng không hỏi nhiều, nhưng hiện tại ta là bằng hữu của ngươi, cho nên ngươi sẽ không còn một mình nữa. Sự bi thương cùng đau lòng của ngươi, ta nguyện ý chia sẻ!”
“Bằng hữu?” Thiên Thanh Hoàng từ trong hoảng hốt hoàn hồn, nhìn về phía Goyard đang cầm tay mình, một loại cảm xúc ấm áp làm nàng an tâm bỗng từ lòng bàn tay truyền đến tim… Không giống lúc Hiên Viên Tuyệt nắm tay nàng, mà là một loại cảm giác bình thản.
“Tính ra ngươi cũng là bằng hữu đầu tiên của ta! Bằng hữu nữ nhân!” Lan Nhược bọn họ cùng nàng tuy rằng không thường gặp mặt, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ lẫn nhau, chỉ cần bọn họ không phản bội nàng, thì đó sẽ mãi là bằng hữu của nàng.
Nghe vậy, Goyard nở nụ cười: “Vinh hạnh của ta!”
“Được rồi. Cũng đã đến lúc phải khởi hành, đi thôi!”
Đoàn người cưỡi ngựa rời khỏi thành trấn, trên đường đi Hiên Viên Địch không ngừng nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, mỗi khi nhìn Goyard cùng Thiên Thanh Hoàng nói giỡn, luôn muốn nói lại thôi.
Hoan Hỷ nhìn hắn như vậy nhịn không được trợn mắt, vỗ vỗ mông ngựa đi lên, làm một bộ ngươi thực không tiền đồ: “Ngươi rốt cuộc sợ cái gì?”
Hiên Viên Địch cúi đầu: “Ta sợ Hoàng tẩu không đồng ý, hơn nữa ngươi dạy ta không phải cũng giống nhau sao…” Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, nhưng Hoan Hỷ cũng có thể nghe thấy.
Tuy không biết Hiên Viên Địch đột nhiên bị cái gì kích thích mà chạy tới tìm nàng học võ công, nhưng nhìn bộ dáng hắn rất muốn học, cho nên nàng mới bảo hắn đi nhờ tiểu thư, không nghĩ tới tiểu tử này lại không dám: “Ngươi rốt cuộc có biết ý của ta là gì không?”
Hiên Viên Địch lắc đầu, hắn thật sự không rõ!
Bộ dạng này làm Hoan Hỷ giận tới mức muốn một cước đá bay hắn, cắn răng nói: “Võ công của ta cùng Hoan Lạc đều là do tiểu thư dạy, tuy rằng võ công của chúng ta hiện tại tạm có thể chấp nhận, nhưng còn chưa tới lúc xuất sư nên không thể dạy ngươi. Tiểu thư thì khác, võ công của tiểu thư rất cao cường, hơn nữa nàng biết phát huy cao nhất ưu thế của người học, nếu ngươi thật sự muốn học võ công thì nên bái tiểu thư làm sư phụ!”
Hiên Viên Địch đột nhiên sáng tỏ: “Ta đã biết! Thối bánh bao!”
Mày Hoan Hỷ dựng thẳng, cắn răng nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Hiên Viên Địch làm một cái mặt quỷ: “Bánh bao bánh bao, thối bánh bao!”
Hoan Hỷ hận: “Tên hỗn đản ngươi muốn chết sao!”
Hai người phía trước tuy rằng không có động tác, nhưng lại nghe được cuộc đối thoại của bọn họ không xót một câu. Goyard nhịn không được nhíu mày: “Không nghĩ tới nha hoàn kia đánh giá ngươi cao như vậy, ban đầu ta nghĩ đó chỉ đơn thuần là một nha đầu ngốc thôi, không ngờ lại thận trọng như thế.”
Thiên Thanh Hoàng lơ đễnh: “Đơn thuần là chuyện tốt, nhưng ngàn lần không nên biến mình thành kẻ ngu muội, nếu không sẽ hại người hại mình!”
Goyard có chút đồng ý gật gật đầu, lại bội phục Thiên Thanh Hoàng thêm một chút! Có thể dạy dỗ được thuộc hạ tốt như thế, nàng làm không được.
Lúc sau, Goyard lấy cớ rời đi một chút, Hiên Viên Địch biết mình đã có cơ hội, thầm hô một tiếng, dưới ánh mắt Hoan Hỷ phẫn hận cùng Hoan Lạc cổ vũ giục ngựa đi đến bên cạnh Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu! Hoàng tẩu dạy ta võ công được không?!”
Thiên Thanh Hoàng ngay cả mí mắt cũng chưa động: “Vì sao?”
Hiên Viên Địch sửng sốt, hắn không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng sẽ hỏi vì sao, ngẫm lại vẫn thành thật trả lời: “Ta không muốn bị người khác xem thường, cho dù đánh không lại, nhưng cũng tốt hơn hiện tại!”
Thiên Thanh Hoàng nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía hắn, dưới ánh mắt chờ mong của Hiên Viên Địch khẽ nâng ngón tay búng lên trán hắn một thật cái, làm hắn lập tức ôm đầu: “Hoàng tẩu, đau quá a!”
“Đây là phạt ngươi vì lời vừa nãy!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lạnh nói: “Ngươi muốn học võ ta tất nhiên sẽ dạy, nhưng tâm tính ngươi lại sai trái, hoàn toàn là do suy sút tư tưởng nên mới vậy. Nếu như ngươi thật sự muốn học võ, ngươi phải có mục tiêu, bất quá hiện tại xem ra ngươi không có, vậy ngươi cứ lấy Hoan Hỷ làm mục tiêu đi! Khi nào ngươi có thể tránh được mười chiêu của Hoan Hỷ, ta sẽ dạy võ công cho ngươi!”
“Hoàng tẩu!” Hiên Viên Địch kêu rên, hắn có thể tưởng tượng chính mình về sau sẽ có bao nhiêu thê thảm a, nhưng lời của Hoàng tẩu hắn lại không phản bác được. Hiên Viên Địch quay mặt nhìn Hoan Hỷ, đây không phải là cho nàng một cơ hội danh chính ngôn thuận để bắt nạt hắn hay sao? TT.TT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook