Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
-
Quyển 1 - Chương 34: Ước định, rời đi:
“Tiểu thư! Trong cái hòm kia là gì?” Hoan Hỷ không rõ vì sao tiểu thư lại bảo nàng tới phần mộ của phu nhân đào cái hòm kỳ quái kia ra.
“Ta cũng không biết, trước cứ giữ lại đi!” Thiên Thanh Hoàng trả lời không yên lòng, đó là vật duy nhất nữ nhân kia lưu cho nàng, tuy cũng muốn nhìn một chút xem là gì, nhưng hiện tại không có tâm tư.
“Tiểu thư cũng không biết? Là phu nhân lưu cho tiểu thư?” Hoan Hỷ hiếu kỳ nói.
“Hoan Hỷ!” Hoan Lạc bất mãn quát, không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao?
“Nga!” Hoan Hỷ rầu rĩ lên tiếng, ngồi im trên ghế không nói câu nào, bất quá ánh mắt tò mò vẫn như trước thỉnh thoảng nhìn Thiên Thanh Hoàng, vô cùng muốn biết đáp án.
“Tiểu thư, là ai chọc giận ngươi vậy?” Hoan Lạc nhìn Thiên Thanh Hoàng buồn đã lâu, hỏi. Hiên Viên Tuyệt có việc phải rời đi, lúc các nàng ba người đến đã thấy Thiên Thanh Hoàng rầu rĩ, ánh mắt mê mang không yên lòng!
“Không có việc gì, ngươi không nên hỏi!” Thiên Thanh Hoàng ủ rũ lên tiếng, kéo hồ da đắp qua người, nằm xuống một bên chợp mắt.
Hoa Hỷ thẳng tắp nhìn Thiên Thanh Hoàng, dùng khẩu hình hỏi Hoan Lạc: Tiểu thư tâm tình không tốt?
Hoan Lạc liếc nàng một cái, không nói gì nữa.
Đột nhiên Hiên Viên Địch từ cửa ló đầu vào, trong tay cầm một chuỗi dã quả không biết tên, nhìn Thiên Thanh Hoàng như hiến vật quý: “Hoàng tẩu, đây là quả ta vừa mới phái người đi hái, đã nếm rồi, rất ngọt, người cũng thử đi!”
Đối với Hiên Viên Địch mà nói, Thiên Thanh Hoàng chính là phúc tinh của hắn. Trước đây mỗi lần chạy trốn bị túm lại, không phải bị hoàng huynh hung hăng giáo huấn một phen, thì cũng là bị hoàng huynh không thèm liếc mắt một cái đã nhốt vào tẩm cung! Nhưng lần này hoàng huynh một chút cũng không qua tâm hắn, cũng chẳng dùng hình phạt! Hy vọng vĩnh viễn đều không nhớ có hắn tồn tại là được!
“Không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao? Cút qua một bên đi!” Hoan Hỷ mặt bánh bao quát.
“Ta cho Hoàng tẩu của ta, liên quan gì đến ngươi?” Hiên Viên Địch rống lại.
“Cái gì mà Hoàng tẩu, tiểu thư nhà ta còn chưa gả, không tính!”
“Hiện tại không phải sắp gả sao? Đến Tây Hạ là lập tức thành Hoàng tẩu của ta!”
“Được rồi! Các ngươi yên tĩnh một chút đi được không? Tiểu thư muốn nghỉ ngơi!” Tính tình Hoan Lạc vẫn rất tốt cũng không nể mặt, kết quả là thuận tay đóng cửa sổ lại, nhốt Hiên Viên Địch bên ngoài.
Hoan Hỷ bất mãn hừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại.
Suốt một đoạn đường dài sau đó, Hiên Viên Tuyệt cũng không trở về, thẳng đến chạng vạng, đoàn người rốt cục cũng đến trạm dịch.
“Tiểu thư! Cẩn thận một chút!” Tuy rằng biết Thiên Thanh Hoàng sẽ không ngã, nhưng Hoan Lạc vẫn thật cẩn thận.
“Ân!” Thiên Thanh Hoàng không có tinh thần lên tiếng, bất quá do giấc ngủ ban nãy nên cũng tốt hơn rất nhiều.
“Dựa vào cái gì mà bắt ta ngủ trong cái sân kém như vậy, ta là công chúa, ta muốn ngủ bên trong!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm Tư Đồ Văn Thiên tức giận chửi mắng, khiến mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.
“Hừ!” Hiên Viên Địch tức giận hừ nói, “Nữ nhân kia thật sự đê tiện, hoàng huynh đã nói không cần nàng ta, nàng ta lại còn cố muốn đi theo! Đã đi theo lại không ăn thì khóc, nữ quan mà cũng muốn chủ viện, nàng ta tưởng mình còn là công chúa chắc!”
“Bản cung là nhất quốc công chúa, tin bản cung trị tội ngươi không?” Tư Đồ Văn Thiên chống nạnh quát Lãnh Nguyệt, đáng tiếc khuôn mặt Lãnh Nguyệt lại không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Chúng ta ở đây chỉ có một công chúa, còn ngươi chỉ là một nữ quan! Nếu muốn làm công chúa như lời ngươi nói, ta có thể phái người đưa ngươi trở về!”
“Ngươi…” Tư Đồ Văn Thiên nhìn Lãnh Nguyệt không lưu tình làm cho tức giận phát điên, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Vì Hiên Viên Tuyệt, nàng nhẫn!
Nhìn bộ dáng Tư Đồ Văn Thiên không chịu thua, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Đúng là nữ nhân quật cường! Vì Hiên Viên Tuyệt mà cam nguyện buông tha ngôi vị công chúa. Cũng đáng để thưởng thức đấy!”
“Có cái gì tốt mà thưởng thức? Nàng ta chỉ coi trọng mỹ mạo của hoàng huynh! Lúc trước thì chết sống cũng không chịu, hiện tại lại bám như đỉa, đúng là không biết xấu hổ!” Hiên Viên Địch tức giận nói.
“Đúng!” Hoan Hỷ khó có dịp không phản bác Hiên Viên Địch, hai người lần đầu tiên có tiếng nói chung.
“Được rồi! Vào đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng không nói tiếp, đoàn người dần dần đi vào căn phòng tốt nhất trong trạm dịch.
Cho lui tất cả, Thiên Thanh Hoàng một mình trở về phòng, lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang đứng trên hành lang. Lãnh Nguyệt vừa nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng, lập tức ôm quyền chắp tay: “Hoàng hậu nương nương!”
Thiên Thanh Hoàng khoát tay: “Không có người, lễ nghi như vậy làm gì? Huống hồ ta không phải hoàng hậu, chờ khi ta vào Tây Hạ hoàng cung hành lễ cũng không muộn!”
“Dạ!” Lãnh Nguyệt buông tay, lập tức hơi lo lắng hỏi: “Hoàng hậu nương nương không thoải mái?”
“Không có việc gì! Ngươi gọi ta là Thiên tiểu thư hoặc Thiên Thanh Hoàng được rồi, hoàng hậu nương nương nghe có chút không tự nhiên!” Thiên Thanh Hoàng đối với thiếu niên lạnh lùng này rất hảo cảm, cho nên khi nói chuyện cũng không tự giác nhu hòa một chút.
“Thật sự không có việc? Cả buổi chiều đều không thấy người nói gì, giống như tâm tình không tốt.” Hắn luôn canh giữ phía ngoài xe ngựa, cho nên lấy nhĩ lực của hắn mà nói, không cần cố ý cũng có thể nghe hết động tĩnh bên trong.
“Ân! Cứ xem như tâm tình không tốt đi! Bất quá hiện tại đã không có việc gì!” Thiên Thanh Hoàng không muốn nhiều lời, cho dù nói cũng không có người hiểu.
“Ngươi là thiếu gia Lãnh gia?” Nàng nhớ Tây Hạ có tam đại thế gia, trong đó Lãnh gia là đứng đầu, hơn nữa Lãnh gia nhân phụng vi tôn Hiên Viên Tuyệt, cho nên thân phận của Lãnh Nguyệt không khó đoán.
“Ta là con trai thứ ba của đại phu nhân.” Không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng trở về đi.” Nói xong lập tức xoay người rời đi, lưu lại bóng dáng thiếu niên lạnh lùng vẫn còn mê mang.
Trở lại phòng, thay một thân hoa y, mặc tố sam màu trắng, nắm y phục trong tay, trong đầu nàng lại đột nhiên hiện lên hình ảnh khi bị Hiên Viên Tuyệt hôn môi. Nỗi lòng thật vất vả mới yên tĩnh lại nhất thời loạn cả lên.
“Ba ba!” Vỗ vỗ hai má, nàng cố gắng khiến cho loại cảm giác kỳ quái này trôi đi: “Ta đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đem y phục ném lên giường, xoay người lại thấy Hiên Viên Tuyệt ngồi ở cái bàn bên cạnh, tâm tư đột nhiên mạnh mẽ nhảy một chút: “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.” Hiên Viên Tuyệt buông chén trà trong tay nhìn về phía nàng, con ngươi sâu thẳm không hề chớp, trước sau như một thần bí khó lường, bất quá lại làm tim Thiên Thanh Hoàng đập nhanh.
Có chút chật vật chuyển dời tầm mắt, Thiên Thanh Hoàng thầm mắng tính cảnh giác của mình khi nào thấp như vậy. Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ đã ngồi hồi lâu, nhưng nàng một chút cũng không phát giác, chẳng lẽ hắn đã có thể ảnh hưởng đến nàng? Cái này không phải chuyện tốt!
“Ngươi chuẩn bị rời đi?” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng kéo lại suy nghĩ của nàng.
“Ân!” Gật gật đầu, “Đã đi xa Vũ Kinh rồi, ta cũng nên rời đi!”
Hiên Viên Tuyệt trầm mặc một lát, đến tận lúc Thiên Thanh Hoàng nhịn không được nhìn về phía hắn, rốt cục mới mở miệng: “Đến ngày thành hôn, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy lại không có tân nương, ngươi bảo ta giải thích thế nào?”
Lời của Hiên Viên Tuyệt làm Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, quả thật thân phận Hiên Viên Tuyệt không phải bình thường, hắn là hoàng đế một quốc gia, ngay ngày tân hôn lại không thấy tân nương, đây chính là chuyện mất mặt nhất trên đời! Nàng sao có thể không nghĩ tới?!
Thiên Thanh Hoàng trong lòng hiện lên một tia ngưng đọng, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt mang theo vẻ xem kỹ cùng xa cách: Nam nhân này quá nguy hiểm! Rõ ràng mới gặp không lâu mà đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng! Nghĩ như vậy, Thiên Thanh Hoàng càng thêm kiên định về quyết tâm phải rời khỏi hắn!
“Không phải còn một công chúa chân chính sao?” Tư Đồ Văn Thiên là nhất quốc công chúa, cam đoan sẽ không ai nói gì.
Hiên Viên Tuyệt cảm giác được Thiên Thanh Hoàng xa cách cùng lạnh lùng, một cỗ hờn giận trong lòng liền từ từ dâng lên: “Trẫm khiến ngươi chán ghét như vậy?” Chán ghét đến mức muốn thoát đi, giờ phút này còn muốn vứt hắn cho người khác?
“Không phải! Ta…” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên không biết nên nói cái gì, “Trẫm”? Hắn chưa từng tự xưng như vậy trước mặt nàng, cũng làm cho nàng thiếu chút nữa quên mất hắn là một đế vương, hơn nữa còn là đế vương thô bạo huyết danh trong tứ quốc!
Nàng biết Phượng Huyết sẽ không thương tổn nàng, nhưng nếu là Hiên Viên Tuyệt thì sao? Nếu như người nàng gả là Phượng Huyết, thì có rời đi cũng sẽ không ai nói gì, nhưng đằng này người nàng gả lại là Hiên Viên Tuyệt, gả cho là một quốc gia hoàng đế! Cho tới bây giờ quả thật nàng chưa suy nghĩ tới hậu quả khi rời đi!
Sự khôn khéo của nàng đâu rồi? Sự cơ trí của nàng đâu rồi? Còn có linh lung tâm thông thấu kia nữa?
Trong lòng Thiên Thanh Hoàng có đủ loại cảm xúc, hai tay đặt bên người không tự chủ nắm lại.
Hiên Viên Tuyệt cảm giác chính mình đã đạt được mục đích, liền không hề ép nói tiếp: “Trẫm yêu cầu không nhiều lắm, chỉ muốn khẳng định có cuộc hòa thân này, ngươi rời đi trẫm không ngăn cản, nhưng trẫm hy vọng đại hôn ngày đó có thể ở Tây Hạ nhìn thấy ngươi!”
Hồi lâu sau, lâu đến mức không khí đều ngưng đọng, Thiên Thanh Hoàng mới mở miệng nói ra một chữ: “Được!”
Sau đó nàng nở nụ cười, cười như bình thường nàng vẫn cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng, tiếu ý càng lúc càng tùy ý nhìn Hiên Viên Tuyệt, thanh âm bình thản nói: “Ngươi thắng!”
“Uổng cho ta tự nhận hết thảy đều nhìn thông thấu, cuối cùng lại bị ngươi mê hoặc, có lẽ phải nói là bị hai thân phận của ngươi mê hoặc. Ta vẫn xem ngươi là Phượng Huyết, mà đã quên ngươi cũng là một đế vương!”
“Nếu đã đáp ứng thì sẽ làm được, hiện tại ta phải đi rồi!” Nói xong, cũng không nhìn mặt Hiên Viên Tuyệt, lập tức mở cửa đi ra ngoài, mang theo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc biến mất trong bóng đêm.
Bởi vì không quay đầu, cho nên nàng không thấy thâm tình trong mắt Hiên Viên Tuyệt, thậm chí còn sự bá đạo phải đạt được…
Nhìn phương hướng Thiên Thanh Hoàng ly khai, con ngươi sâu thẳm thâm trầm như nước: “Nếu như trẫm không làm như vậy, chúng ta còn có thể cùng xuất hiện sao…” Hắn biết rõ nàng sẽ tức giận, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bức thiết muốn bảo vệ một người, một người hắn không muốn mất đi, một người cô độc có thể đi vào thế giới của hắn, giống như dòng nước ấm từ từ len lỏi, khiến hắn không thể buông tay…
“Ta cũng không biết, trước cứ giữ lại đi!” Thiên Thanh Hoàng trả lời không yên lòng, đó là vật duy nhất nữ nhân kia lưu cho nàng, tuy cũng muốn nhìn một chút xem là gì, nhưng hiện tại không có tâm tư.
“Tiểu thư cũng không biết? Là phu nhân lưu cho tiểu thư?” Hoan Hỷ hiếu kỳ nói.
“Hoan Hỷ!” Hoan Lạc bất mãn quát, không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao?
“Nga!” Hoan Hỷ rầu rĩ lên tiếng, ngồi im trên ghế không nói câu nào, bất quá ánh mắt tò mò vẫn như trước thỉnh thoảng nhìn Thiên Thanh Hoàng, vô cùng muốn biết đáp án.
“Tiểu thư, là ai chọc giận ngươi vậy?” Hoan Lạc nhìn Thiên Thanh Hoàng buồn đã lâu, hỏi. Hiên Viên Tuyệt có việc phải rời đi, lúc các nàng ba người đến đã thấy Thiên Thanh Hoàng rầu rĩ, ánh mắt mê mang không yên lòng!
“Không có việc gì, ngươi không nên hỏi!” Thiên Thanh Hoàng ủ rũ lên tiếng, kéo hồ da đắp qua người, nằm xuống một bên chợp mắt.
Hoa Hỷ thẳng tắp nhìn Thiên Thanh Hoàng, dùng khẩu hình hỏi Hoan Lạc: Tiểu thư tâm tình không tốt?
Hoan Lạc liếc nàng một cái, không nói gì nữa.
Đột nhiên Hiên Viên Địch từ cửa ló đầu vào, trong tay cầm một chuỗi dã quả không biết tên, nhìn Thiên Thanh Hoàng như hiến vật quý: “Hoàng tẩu, đây là quả ta vừa mới phái người đi hái, đã nếm rồi, rất ngọt, người cũng thử đi!”
Đối với Hiên Viên Địch mà nói, Thiên Thanh Hoàng chính là phúc tinh của hắn. Trước đây mỗi lần chạy trốn bị túm lại, không phải bị hoàng huynh hung hăng giáo huấn một phen, thì cũng là bị hoàng huynh không thèm liếc mắt một cái đã nhốt vào tẩm cung! Nhưng lần này hoàng huynh một chút cũng không qua tâm hắn, cũng chẳng dùng hình phạt! Hy vọng vĩnh viễn đều không nhớ có hắn tồn tại là được!
“Không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao? Cút qua một bên đi!” Hoan Hỷ mặt bánh bao quát.
“Ta cho Hoàng tẩu của ta, liên quan gì đến ngươi?” Hiên Viên Địch rống lại.
“Cái gì mà Hoàng tẩu, tiểu thư nhà ta còn chưa gả, không tính!”
“Hiện tại không phải sắp gả sao? Đến Tây Hạ là lập tức thành Hoàng tẩu của ta!”
“Được rồi! Các ngươi yên tĩnh một chút đi được không? Tiểu thư muốn nghỉ ngơi!” Tính tình Hoan Lạc vẫn rất tốt cũng không nể mặt, kết quả là thuận tay đóng cửa sổ lại, nhốt Hiên Viên Địch bên ngoài.
Hoan Hỷ bất mãn hừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại.
Suốt một đoạn đường dài sau đó, Hiên Viên Tuyệt cũng không trở về, thẳng đến chạng vạng, đoàn người rốt cục cũng đến trạm dịch.
“Tiểu thư! Cẩn thận một chút!” Tuy rằng biết Thiên Thanh Hoàng sẽ không ngã, nhưng Hoan Lạc vẫn thật cẩn thận.
“Ân!” Thiên Thanh Hoàng không có tinh thần lên tiếng, bất quá do giấc ngủ ban nãy nên cũng tốt hơn rất nhiều.
“Dựa vào cái gì mà bắt ta ngủ trong cái sân kém như vậy, ta là công chúa, ta muốn ngủ bên trong!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm Tư Đồ Văn Thiên tức giận chửi mắng, khiến mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.
“Hừ!” Hiên Viên Địch tức giận hừ nói, “Nữ nhân kia thật sự đê tiện, hoàng huynh đã nói không cần nàng ta, nàng ta lại còn cố muốn đi theo! Đã đi theo lại không ăn thì khóc, nữ quan mà cũng muốn chủ viện, nàng ta tưởng mình còn là công chúa chắc!”
“Bản cung là nhất quốc công chúa, tin bản cung trị tội ngươi không?” Tư Đồ Văn Thiên chống nạnh quát Lãnh Nguyệt, đáng tiếc khuôn mặt Lãnh Nguyệt lại không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Chúng ta ở đây chỉ có một công chúa, còn ngươi chỉ là một nữ quan! Nếu muốn làm công chúa như lời ngươi nói, ta có thể phái người đưa ngươi trở về!”
“Ngươi…” Tư Đồ Văn Thiên nhìn Lãnh Nguyệt không lưu tình làm cho tức giận phát điên, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Vì Hiên Viên Tuyệt, nàng nhẫn!
Nhìn bộ dáng Tư Đồ Văn Thiên không chịu thua, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Đúng là nữ nhân quật cường! Vì Hiên Viên Tuyệt mà cam nguyện buông tha ngôi vị công chúa. Cũng đáng để thưởng thức đấy!”
“Có cái gì tốt mà thưởng thức? Nàng ta chỉ coi trọng mỹ mạo của hoàng huynh! Lúc trước thì chết sống cũng không chịu, hiện tại lại bám như đỉa, đúng là không biết xấu hổ!” Hiên Viên Địch tức giận nói.
“Đúng!” Hoan Hỷ khó có dịp không phản bác Hiên Viên Địch, hai người lần đầu tiên có tiếng nói chung.
“Được rồi! Vào đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng không nói tiếp, đoàn người dần dần đi vào căn phòng tốt nhất trong trạm dịch.
Cho lui tất cả, Thiên Thanh Hoàng một mình trở về phòng, lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang đứng trên hành lang. Lãnh Nguyệt vừa nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng, lập tức ôm quyền chắp tay: “Hoàng hậu nương nương!”
Thiên Thanh Hoàng khoát tay: “Không có người, lễ nghi như vậy làm gì? Huống hồ ta không phải hoàng hậu, chờ khi ta vào Tây Hạ hoàng cung hành lễ cũng không muộn!”
“Dạ!” Lãnh Nguyệt buông tay, lập tức hơi lo lắng hỏi: “Hoàng hậu nương nương không thoải mái?”
“Không có việc gì! Ngươi gọi ta là Thiên tiểu thư hoặc Thiên Thanh Hoàng được rồi, hoàng hậu nương nương nghe có chút không tự nhiên!” Thiên Thanh Hoàng đối với thiếu niên lạnh lùng này rất hảo cảm, cho nên khi nói chuyện cũng không tự giác nhu hòa một chút.
“Thật sự không có việc? Cả buổi chiều đều không thấy người nói gì, giống như tâm tình không tốt.” Hắn luôn canh giữ phía ngoài xe ngựa, cho nên lấy nhĩ lực của hắn mà nói, không cần cố ý cũng có thể nghe hết động tĩnh bên trong.
“Ân! Cứ xem như tâm tình không tốt đi! Bất quá hiện tại đã không có việc gì!” Thiên Thanh Hoàng không muốn nhiều lời, cho dù nói cũng không có người hiểu.
“Ngươi là thiếu gia Lãnh gia?” Nàng nhớ Tây Hạ có tam đại thế gia, trong đó Lãnh gia là đứng đầu, hơn nữa Lãnh gia nhân phụng vi tôn Hiên Viên Tuyệt, cho nên thân phận của Lãnh Nguyệt không khó đoán.
“Ta là con trai thứ ba của đại phu nhân.” Không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng trở về đi.” Nói xong lập tức xoay người rời đi, lưu lại bóng dáng thiếu niên lạnh lùng vẫn còn mê mang.
Trở lại phòng, thay một thân hoa y, mặc tố sam màu trắng, nắm y phục trong tay, trong đầu nàng lại đột nhiên hiện lên hình ảnh khi bị Hiên Viên Tuyệt hôn môi. Nỗi lòng thật vất vả mới yên tĩnh lại nhất thời loạn cả lên.
“Ba ba!” Vỗ vỗ hai má, nàng cố gắng khiến cho loại cảm giác kỳ quái này trôi đi: “Ta đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Đem y phục ném lên giường, xoay người lại thấy Hiên Viên Tuyệt ngồi ở cái bàn bên cạnh, tâm tư đột nhiên mạnh mẽ nhảy một chút: “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Vừa tới.” Hiên Viên Tuyệt buông chén trà trong tay nhìn về phía nàng, con ngươi sâu thẳm không hề chớp, trước sau như một thần bí khó lường, bất quá lại làm tim Thiên Thanh Hoàng đập nhanh.
Có chút chật vật chuyển dời tầm mắt, Thiên Thanh Hoàng thầm mắng tính cảnh giác của mình khi nào thấp như vậy. Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ đã ngồi hồi lâu, nhưng nàng một chút cũng không phát giác, chẳng lẽ hắn đã có thể ảnh hưởng đến nàng? Cái này không phải chuyện tốt!
“Ngươi chuẩn bị rời đi?” Thanh âm Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng kéo lại suy nghĩ của nàng.
“Ân!” Gật gật đầu, “Đã đi xa Vũ Kinh rồi, ta cũng nên rời đi!”
Hiên Viên Tuyệt trầm mặc một lát, đến tận lúc Thiên Thanh Hoàng nhịn không được nhìn về phía hắn, rốt cục mới mở miệng: “Đến ngày thành hôn, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy lại không có tân nương, ngươi bảo ta giải thích thế nào?”
Lời của Hiên Viên Tuyệt làm Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, quả thật thân phận Hiên Viên Tuyệt không phải bình thường, hắn là hoàng đế một quốc gia, ngay ngày tân hôn lại không thấy tân nương, đây chính là chuyện mất mặt nhất trên đời! Nàng sao có thể không nghĩ tới?!
Thiên Thanh Hoàng trong lòng hiện lên một tia ngưng đọng, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt mang theo vẻ xem kỹ cùng xa cách: Nam nhân này quá nguy hiểm! Rõ ràng mới gặp không lâu mà đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng! Nghĩ như vậy, Thiên Thanh Hoàng càng thêm kiên định về quyết tâm phải rời khỏi hắn!
“Không phải còn một công chúa chân chính sao?” Tư Đồ Văn Thiên là nhất quốc công chúa, cam đoan sẽ không ai nói gì.
Hiên Viên Tuyệt cảm giác được Thiên Thanh Hoàng xa cách cùng lạnh lùng, một cỗ hờn giận trong lòng liền từ từ dâng lên: “Trẫm khiến ngươi chán ghét như vậy?” Chán ghét đến mức muốn thoát đi, giờ phút này còn muốn vứt hắn cho người khác?
“Không phải! Ta…” Thiên Thanh Hoàng đột nhiên không biết nên nói cái gì, “Trẫm”? Hắn chưa từng tự xưng như vậy trước mặt nàng, cũng làm cho nàng thiếu chút nữa quên mất hắn là một đế vương, hơn nữa còn là đế vương thô bạo huyết danh trong tứ quốc!
Nàng biết Phượng Huyết sẽ không thương tổn nàng, nhưng nếu là Hiên Viên Tuyệt thì sao? Nếu như người nàng gả là Phượng Huyết, thì có rời đi cũng sẽ không ai nói gì, nhưng đằng này người nàng gả lại là Hiên Viên Tuyệt, gả cho là một quốc gia hoàng đế! Cho tới bây giờ quả thật nàng chưa suy nghĩ tới hậu quả khi rời đi!
Sự khôn khéo của nàng đâu rồi? Sự cơ trí của nàng đâu rồi? Còn có linh lung tâm thông thấu kia nữa?
Trong lòng Thiên Thanh Hoàng có đủ loại cảm xúc, hai tay đặt bên người không tự chủ nắm lại.
Hiên Viên Tuyệt cảm giác chính mình đã đạt được mục đích, liền không hề ép nói tiếp: “Trẫm yêu cầu không nhiều lắm, chỉ muốn khẳng định có cuộc hòa thân này, ngươi rời đi trẫm không ngăn cản, nhưng trẫm hy vọng đại hôn ngày đó có thể ở Tây Hạ nhìn thấy ngươi!”
Hồi lâu sau, lâu đến mức không khí đều ngưng đọng, Thiên Thanh Hoàng mới mở miệng nói ra một chữ: “Được!”
Sau đó nàng nở nụ cười, cười như bình thường nàng vẫn cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng, tiếu ý càng lúc càng tùy ý nhìn Hiên Viên Tuyệt, thanh âm bình thản nói: “Ngươi thắng!”
“Uổng cho ta tự nhận hết thảy đều nhìn thông thấu, cuối cùng lại bị ngươi mê hoặc, có lẽ phải nói là bị hai thân phận của ngươi mê hoặc. Ta vẫn xem ngươi là Phượng Huyết, mà đã quên ngươi cũng là một đế vương!”
“Nếu đã đáp ứng thì sẽ làm được, hiện tại ta phải đi rồi!” Nói xong, cũng không nhìn mặt Hiên Viên Tuyệt, lập tức mở cửa đi ra ngoài, mang theo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc biến mất trong bóng đêm.
Bởi vì không quay đầu, cho nên nàng không thấy thâm tình trong mắt Hiên Viên Tuyệt, thậm chí còn sự bá đạo phải đạt được…
Nhìn phương hướng Thiên Thanh Hoàng ly khai, con ngươi sâu thẳm thâm trầm như nước: “Nếu như trẫm không làm như vậy, chúng ta còn có thể cùng xuất hiện sao…” Hắn biết rõ nàng sẽ tức giận, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bức thiết muốn bảo vệ một người, một người hắn không muốn mất đi, một người cô độc có thể đi vào thế giới của hắn, giống như dòng nước ấm từ từ len lỏi, khiến hắn không thể buông tay…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook