Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
-
Quyển 1 - Chương 31: Tâm tư Thiên Thanh Tuyết
Mặc kệ có nguyện ý hay không thì hoàng cung vẫn phải bận rộn thu xếp việc xuất giá của Thiên Thanh Hoàng. Nhưng trong khi đó, viện tử của Thiên Thanh Hoàng lại một mảnh lạnh lẽo đối mặt với những ánh mắt nghiên cứu, lấy lòng, hâm mộ ghen tị, cùng hận thù lần lượt kéo đến.
Sau ngày Tư Đồ Văn Thiên cùng Tư Đồ Vãn Nguyệt lần nữa nháo đến cửa, ở ngự thư phòng liền phát hiện điệp lệnh thông sát, làm cho Tư Đồ Thanh cùng hoàng hậu sợ tới mức xanh mặt, cho nên mới rốt cuộc được an tĩnh.
Ngày mai chính là đại hôn, Thiên Thanh Hoàng không có bất kỳ sự sốt ruột nào của tân nương bình thường. Đã nghĩ cách phải đi, thì cứ xem như hôn lễ xa hoa ngày mai là tiệc tiễn đưa đi.
Đột nhiên cảm giác có người đang đến, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, Thiên Thanh Tuyết rốt cục cũng nhịn không được!
“Ngươi thắng!” Không có ngữ khí ôn nhu, cũng không có biểu tình nhẹ nhàng nhu mì.
“Hôm nay nhìn ngươi đã thuận mắt hơn!” Bình tĩnh xem xét thì Thiên Thanh Tuyết quả thật đúng là một đại mỹ nhân, chính là thái độ ra vẻ trước kia của nàng ta thực làm cho người khác nhìn thấy khó chịu.
Nghe vậy, Thiên Thanh Tuyết cười khẽ: “Ngươi cái gì cũng nhìn thấu, ta còn ở trước mặt ngươi tiếp tục diễn nhu nhược, thì không phải rất ngu ngốc sao?” Thiên Thanh Tuyết cả đời lừa được thế nhân, nhưng lại không lừa được muội muội này.
“Đúng vậy!” Thiên Thanh Tuyết ở trong mắt Thiên Thanh Hoàng cho tới bây giờ đều không thể che giấu một chút ít.
“Ngươi… Thật quyết định gả cho Hạ Hoàng?” Thiên Thanh Tuyết thử hỏi.
Thiên Thanh Hoàng nhìn nàng ta một cái, cười khẽ: “Thiên Thanh Tuyết, ngươi biết rõ ở trước mặt ta không thể che giấu, vậy sao không nói thẳng? Ngươi hỏi như vậy làm gì cho mệt, để ta trả lời cũng mệt!”
Thiên Thanh Tuyết mím môi, ánh mắt bình tĩnh: “Ta muốn làm của hồi môn!”
“A!” Thiên Thanh Hoàng nở nụ cười: “Đông Hán Đệ nhất tài nữ muốn làm của hồi môn của Đệ nhất bạch si? Ngươi không sợ nước miếng của người trong thiên hạ làm chết đuối ta sao?”
“Từ lúc ngươi viết câu thơ kia, ta đã không còn là Đệ nhất tài nữ!” Tuy rằng khó có thể thừa nhận, nhưng là đây là sự thật!
“Ngươi dựa vào cái gì muốn ta nhận của hồi môn này?”
“Hạ Hoàng tuấn mỹ, thiên hạ không có nam tử nào so được với hắn, nữ tử trên thế gian ái mộ hắn đâu chỉ trăm ngàn. Mà với thân phận của Hạ Hoàng, người bên hắn cũng đâu chỉ có một. Muốn tranh thủ tình cảm thì hậu cung nữ nhân phải không từ thủ đoạn, chuyện có người phải chết đã trở nên quá bình thường!”
“Tâm tư ngươi đơn giản, không thấu lí lẽ nên sẽ không đối phó được với mưu kế của nữ nhân kia. Nhưng ta thì khác, ta từ nhỏ đã bắt đầu sát ngôn quan sắc, biết phân tích thế cục, biết rõ các thủ đoạn của nữ nhân. Nếu như ta là của hồi môn, ta có thể giúp ngươi dọn sạch hết thảy chướng ngại, để ngươi có thể an ổn tọa trên hậu vị!”
Thiên Thanh Tuyết cực lực giảng giải xong rồi nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, chờ mong nàng có thể bị lay động.
Thiên Thanh Hoàng bình tĩnh nhìn Thiên Thanh Tuyết, nghe nàng ta nói đến câu cuối cùng: “Điều kiện của ngươi thực mê người! Nếu như đổi lại là Tư Đồ Vãn Nguyệt cùng Tư Đồ Văn Thiên thì khẳng định đã tin là thật!”
“Chẳng lẽ ngươi không tin ta?” Thiên Thanh Tuyết rốt cục có một tia lo lắng.
Thiên Thanh Hoàng than nhẹ một tiếng: “Thiên Thanh Tuyết! Ngươi đừng quên ngươi là một con sói, hơn nữa còn là sói đội lốt cừu, mặt ngoài ôn thuận, nhưng kì thực tùy thời sẽ lộ ra răng nanh bén nhọn! Nếu như ta là nông phu, ta nhất định sẽ đem con sói kia giết chết rồi ăn luôn, tuyệt đối không một tia mềm lòng, để rồi sau này uy hiếp đến sự tồn tại của ta!”
“Ta quả thật không thể thông thấu hết thảy, cũng quả thật không thích hợp với cung đấu, ngươi nói rất đúng, nhưng là ngươi đã đánh giá sai lầm về tâm tư của ta đối với Hiên Viên Tuyệt, cũng đánh giá sai lầm về việc ta có bao nhiêu thấu triệt ngươi!”
Lời nói của Thiên Thanh Hoàng tựa như búa tạ gõ vào đáy lòng Thiên Thanh Tuyết, chỉ thấy nàng ta sắc mặt trắng bệch, thân mình lảo đảo, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống. Mà một câu kia của Thiên Thanh Hoàng đã tiêu diệt tia hy vọng cuối cùng của Thiên Thanh Tuyết: “Thiên Thanh Tuyết, ngươi không phải đã quên ngày ấy là ngươi phái người đến ám sát ta đi? Ngươi cho rằng ta thiện lương như vậy?”
“Ta… Không phải…” Nguyên lai nàng đều rõ ràng! Lúc trước Thiên Thanh Tuyết còn ôm một tia may mắn, dù sao bất kỳ ai đối mặt với sát thủ đều không có khả năng bình tĩnh, nhưng giờ phút này nàng ta mới biết được mình có bao nhiêu buồn cười.
“Nguyên lai... Ngươi mới là kẻ giả trang tốt nhất! Ngươi nói ta lừa người trong thiên hạ, ngươi đây không phải cũng vậy sao? Làm cho chúng ta nghĩ ngươi chẳng qua là một kẻ ngu ngốc, mà không biết ngươi mới là người thông minh nhất, dùng sự yếu đuối để ngụy trang, rồi ở thời điểm mấu chốt mới hung hăng xuất kích! Thiên Thanh Hoàng, ngươi mới là người đáng sợ nhất…” Thiên Thanh Tuyết kích động vô cùng.
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói qua ta không đáng sợ, chính là ngươi vẫn không thấy rõ mà thôi! Mà về sau… ngươi sợ rằng không còn cơ hội thấy nữa …”
“Ngươi muốn làm gì?” Thiên Thanh Tuyết nghe vậy sợ tới mức lùi ra sau vài bước, lại ở trong nháy mắt bị Thiên Thanh Hoàng kéo lại, sau đó một viên thuốc liền được đút vào miệng nàng ta, muốn phun cũng phun không được!
“Khụ khụ… Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Nhìn bộ dạng méo mó của Thiên Thanh Tuyết, Thiên Thanh Hoàng hảo tâm giải thích: “Thuốc này có một cái tên rất đẹp… chính là Túy hồng nhan! Chuyên môn dùng để đối phó với nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì tác dụng càng mãnh liệt! Ngươi không lập tức chết đi mà sẽ có cơ hội nhìn dung nhan của mình dần biến đổi. Trong mấy ngày tới, ngươi sẽ được trải qua cảm giác từ một nữ nhân phong nhã hào hoa đến một bà cụ gần đất xa trời. Nếu muốn trước lúc chết đi lưu lại cho mọi người một cái ấn tượng tốt đẹp, thì ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhốt mình trong phòng, không gặp bất kỳ ai!”
“Thiên Thanh Hoàng! Ta hận ngươi!” Giờ khắc này, Thiên Thanh Tuyết rốt cục cũng bùng nổ hận ý, từng lời của nữ nhân trước mắt nói ra so với trực tiếp giết nàng còn ngoan độc hơn, nhìn dung nhan kiêu ngạo của mình từng chút một bị tàn phá, cái này quả thực là sống không bằng chết!
“Ngươi nếu muốn lập tức chết thì ta cũng có thể thành toàn ngươi!” Thiên Thanh Hoàng một chút cũng không bị hận ý ảnh hưởng.
“Ngươi sẽ chết không được tử tế!” Thiên Thanh Tuyết bỏ lại một câu rồi xoay người trở về phòng.
Ngồi trước gương nhìn dung mạo kiêu ngạo rất nhanh sẽ mất đi, hận ý trong lòng rốt cuộc trấn áp không được, Thiên Thanh Tuyết cắn răng nói: “Cho dù chết ta cũng phải kéo Thiên Thanh Hoàng làm đệm lưng!”
Nàng ta tự nhiên biết không giết được Thiên Thanh Hoàng, cho nên lập tức chuẩn bị tiền đi thuê sát thủ, đáng tiếc còn chưa bước ra cửa phòng đã cảm giác làn da trên mặt đang bắt đầu nhăn nheo. Thân thủ cả kinh sờ sờ, làn da nguyên bản bóng loáng vô cùng giờ phút này lại xuất hiện vô vàn khe rãnh, ánh mắt dừng trên gương đồng cách đó không xa, nhưng lại không có dũng khí đi lên nhìn bộ dáng của chính mình, đáy lòng đột nhiên truyền đến một trận quặn đau, sau đó rốt cục cũng lâm vào bóng tối vĩnh viễn!
Thúy Trúc uyển, Thiên Thanh Hoàng nhìn sân viện Thiên Thanh Tuyết: “Ta đã nói càng đẹp thì càng độc, với dung mạo của ngươi mà có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích!”
Không cần nói nàng ngoan độc, bởi vì nàng đã sớm nói qua, nàng không phải thánh mẫu, không thể tha thứ cho người muốn giết mình! Người thông minh sẽ không lưu lại một con sói bên cạnh…
Sau ngày Tư Đồ Văn Thiên cùng Tư Đồ Vãn Nguyệt lần nữa nháo đến cửa, ở ngự thư phòng liền phát hiện điệp lệnh thông sát, làm cho Tư Đồ Thanh cùng hoàng hậu sợ tới mức xanh mặt, cho nên mới rốt cuộc được an tĩnh.
Ngày mai chính là đại hôn, Thiên Thanh Hoàng không có bất kỳ sự sốt ruột nào của tân nương bình thường. Đã nghĩ cách phải đi, thì cứ xem như hôn lễ xa hoa ngày mai là tiệc tiễn đưa đi.
Đột nhiên cảm giác có người đang đến, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, Thiên Thanh Tuyết rốt cục cũng nhịn không được!
“Ngươi thắng!” Không có ngữ khí ôn nhu, cũng không có biểu tình nhẹ nhàng nhu mì.
“Hôm nay nhìn ngươi đã thuận mắt hơn!” Bình tĩnh xem xét thì Thiên Thanh Tuyết quả thật đúng là một đại mỹ nhân, chính là thái độ ra vẻ trước kia của nàng ta thực làm cho người khác nhìn thấy khó chịu.
Nghe vậy, Thiên Thanh Tuyết cười khẽ: “Ngươi cái gì cũng nhìn thấu, ta còn ở trước mặt ngươi tiếp tục diễn nhu nhược, thì không phải rất ngu ngốc sao?” Thiên Thanh Tuyết cả đời lừa được thế nhân, nhưng lại không lừa được muội muội này.
“Đúng vậy!” Thiên Thanh Tuyết ở trong mắt Thiên Thanh Hoàng cho tới bây giờ đều không thể che giấu một chút ít.
“Ngươi… Thật quyết định gả cho Hạ Hoàng?” Thiên Thanh Tuyết thử hỏi.
Thiên Thanh Hoàng nhìn nàng ta một cái, cười khẽ: “Thiên Thanh Tuyết, ngươi biết rõ ở trước mặt ta không thể che giấu, vậy sao không nói thẳng? Ngươi hỏi như vậy làm gì cho mệt, để ta trả lời cũng mệt!”
Thiên Thanh Tuyết mím môi, ánh mắt bình tĩnh: “Ta muốn làm của hồi môn!”
“A!” Thiên Thanh Hoàng nở nụ cười: “Đông Hán Đệ nhất tài nữ muốn làm của hồi môn của Đệ nhất bạch si? Ngươi không sợ nước miếng của người trong thiên hạ làm chết đuối ta sao?”
“Từ lúc ngươi viết câu thơ kia, ta đã không còn là Đệ nhất tài nữ!” Tuy rằng khó có thể thừa nhận, nhưng là đây là sự thật!
“Ngươi dựa vào cái gì muốn ta nhận của hồi môn này?”
“Hạ Hoàng tuấn mỹ, thiên hạ không có nam tử nào so được với hắn, nữ tử trên thế gian ái mộ hắn đâu chỉ trăm ngàn. Mà với thân phận của Hạ Hoàng, người bên hắn cũng đâu chỉ có một. Muốn tranh thủ tình cảm thì hậu cung nữ nhân phải không từ thủ đoạn, chuyện có người phải chết đã trở nên quá bình thường!”
“Tâm tư ngươi đơn giản, không thấu lí lẽ nên sẽ không đối phó được với mưu kế của nữ nhân kia. Nhưng ta thì khác, ta từ nhỏ đã bắt đầu sát ngôn quan sắc, biết phân tích thế cục, biết rõ các thủ đoạn của nữ nhân. Nếu như ta là của hồi môn, ta có thể giúp ngươi dọn sạch hết thảy chướng ngại, để ngươi có thể an ổn tọa trên hậu vị!”
Thiên Thanh Tuyết cực lực giảng giải xong rồi nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, chờ mong nàng có thể bị lay động.
Thiên Thanh Hoàng bình tĩnh nhìn Thiên Thanh Tuyết, nghe nàng ta nói đến câu cuối cùng: “Điều kiện của ngươi thực mê người! Nếu như đổi lại là Tư Đồ Vãn Nguyệt cùng Tư Đồ Văn Thiên thì khẳng định đã tin là thật!”
“Chẳng lẽ ngươi không tin ta?” Thiên Thanh Tuyết rốt cục có một tia lo lắng.
Thiên Thanh Hoàng than nhẹ một tiếng: “Thiên Thanh Tuyết! Ngươi đừng quên ngươi là một con sói, hơn nữa còn là sói đội lốt cừu, mặt ngoài ôn thuận, nhưng kì thực tùy thời sẽ lộ ra răng nanh bén nhọn! Nếu như ta là nông phu, ta nhất định sẽ đem con sói kia giết chết rồi ăn luôn, tuyệt đối không một tia mềm lòng, để rồi sau này uy hiếp đến sự tồn tại của ta!”
“Ta quả thật không thể thông thấu hết thảy, cũng quả thật không thích hợp với cung đấu, ngươi nói rất đúng, nhưng là ngươi đã đánh giá sai lầm về tâm tư của ta đối với Hiên Viên Tuyệt, cũng đánh giá sai lầm về việc ta có bao nhiêu thấu triệt ngươi!”
Lời nói của Thiên Thanh Hoàng tựa như búa tạ gõ vào đáy lòng Thiên Thanh Tuyết, chỉ thấy nàng ta sắc mặt trắng bệch, thân mình lảo đảo, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống. Mà một câu kia của Thiên Thanh Hoàng đã tiêu diệt tia hy vọng cuối cùng của Thiên Thanh Tuyết: “Thiên Thanh Tuyết, ngươi không phải đã quên ngày ấy là ngươi phái người đến ám sát ta đi? Ngươi cho rằng ta thiện lương như vậy?”
“Ta… Không phải…” Nguyên lai nàng đều rõ ràng! Lúc trước Thiên Thanh Tuyết còn ôm một tia may mắn, dù sao bất kỳ ai đối mặt với sát thủ đều không có khả năng bình tĩnh, nhưng giờ phút này nàng ta mới biết được mình có bao nhiêu buồn cười.
“Nguyên lai... Ngươi mới là kẻ giả trang tốt nhất! Ngươi nói ta lừa người trong thiên hạ, ngươi đây không phải cũng vậy sao? Làm cho chúng ta nghĩ ngươi chẳng qua là một kẻ ngu ngốc, mà không biết ngươi mới là người thông minh nhất, dùng sự yếu đuối để ngụy trang, rồi ở thời điểm mấu chốt mới hung hăng xuất kích! Thiên Thanh Hoàng, ngươi mới là người đáng sợ nhất…” Thiên Thanh Tuyết kích động vô cùng.
“Ta cho tới bây giờ chưa từng nói qua ta không đáng sợ, chính là ngươi vẫn không thấy rõ mà thôi! Mà về sau… ngươi sợ rằng không còn cơ hội thấy nữa …”
“Ngươi muốn làm gì?” Thiên Thanh Tuyết nghe vậy sợ tới mức lùi ra sau vài bước, lại ở trong nháy mắt bị Thiên Thanh Hoàng kéo lại, sau đó một viên thuốc liền được đút vào miệng nàng ta, muốn phun cũng phun không được!
“Khụ khụ… Ngươi cho ta ăn cái gì?”
Nhìn bộ dạng méo mó của Thiên Thanh Tuyết, Thiên Thanh Hoàng hảo tâm giải thích: “Thuốc này có một cái tên rất đẹp… chính là Túy hồng nhan! Chuyên môn dùng để đối phó với nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì tác dụng càng mãnh liệt! Ngươi không lập tức chết đi mà sẽ có cơ hội nhìn dung nhan của mình dần biến đổi. Trong mấy ngày tới, ngươi sẽ được trải qua cảm giác từ một nữ nhân phong nhã hào hoa đến một bà cụ gần đất xa trời. Nếu muốn trước lúc chết đi lưu lại cho mọi người một cái ấn tượng tốt đẹp, thì ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhốt mình trong phòng, không gặp bất kỳ ai!”
“Thiên Thanh Hoàng! Ta hận ngươi!” Giờ khắc này, Thiên Thanh Tuyết rốt cục cũng bùng nổ hận ý, từng lời của nữ nhân trước mắt nói ra so với trực tiếp giết nàng còn ngoan độc hơn, nhìn dung nhan kiêu ngạo của mình từng chút một bị tàn phá, cái này quả thực là sống không bằng chết!
“Ngươi nếu muốn lập tức chết thì ta cũng có thể thành toàn ngươi!” Thiên Thanh Hoàng một chút cũng không bị hận ý ảnh hưởng.
“Ngươi sẽ chết không được tử tế!” Thiên Thanh Tuyết bỏ lại một câu rồi xoay người trở về phòng.
Ngồi trước gương nhìn dung mạo kiêu ngạo rất nhanh sẽ mất đi, hận ý trong lòng rốt cuộc trấn áp không được, Thiên Thanh Tuyết cắn răng nói: “Cho dù chết ta cũng phải kéo Thiên Thanh Hoàng làm đệm lưng!”
Nàng ta tự nhiên biết không giết được Thiên Thanh Hoàng, cho nên lập tức chuẩn bị tiền đi thuê sát thủ, đáng tiếc còn chưa bước ra cửa phòng đã cảm giác làn da trên mặt đang bắt đầu nhăn nheo. Thân thủ cả kinh sờ sờ, làn da nguyên bản bóng loáng vô cùng giờ phút này lại xuất hiện vô vàn khe rãnh, ánh mắt dừng trên gương đồng cách đó không xa, nhưng lại không có dũng khí đi lên nhìn bộ dáng của chính mình, đáy lòng đột nhiên truyền đến một trận quặn đau, sau đó rốt cục cũng lâm vào bóng tối vĩnh viễn!
Thúy Trúc uyển, Thiên Thanh Hoàng nhìn sân viện Thiên Thanh Tuyết: “Ta đã nói càng đẹp thì càng độc, với dung mạo của ngươi mà có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích!”
Không cần nói nàng ngoan độc, bởi vì nàng đã sớm nói qua, nàng không phải thánh mẫu, không thể tha thứ cho người muốn giết mình! Người thông minh sẽ không lưu lại một con sói bên cạnh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook