Túng Sủng – Ngạo Thế Cuồng Phi
-
Chương 18: Chuẩn bị, khúc nhạc dạo phản kích
Trời thu, lá rụng bay tán loạn.
Tin tức Ly vương cùng Tiểu nữ Phượng gia ra ngoài bị đâm trọng thương, tốc độ lan tràn như hỏa tiễn. Thậm chí trong hoàng cung cũng thảo luận sôi sùng sục, nhưng không ngờ, một góc thành trấn, một đình viện an tĩnh, lá khô trên cây vũ động như cánh bướm lần cuối.
Tri Nhã mặc y phục tuyết trắng, dung nhan như điêu khắc lại ưu nhã, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, nét mặt suy tư, hoàn toàn không giống một đứa trẻ hơn mười tuổi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua bãi cỏ.
Mười mấy hắc y nhân hình thành phương trận, bước tiến mất trật tự, thân ảnh mấy người lại bất đồng, tốc độ càng lúc càng nhanh, vòng vây chặt chẽ đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Một chút khí tức ấm áp tràn ngập. Khóe miệng Tri Nhã cong lên, quả nhiên Sở Thiếu Ly rất có tài, mới huấn luyện vài ngày là có thể dạy những trận pháp của bọn họ cho nàng, hiệu quả tăng vọt.
“Sự tình xử lý thế nào?” Thanh âm thấp lãnh (trầm thấp, lãnh đạm) vang lên, Tri Nhã nhẹ tay nâng lên, một bóng đen liền phóng đến trước mắt, chính là Tật Phong thuộc hạ của Sở Thiếu Ly.
Sau sự việc xảy ra, Thiếu Ly tự mình tới cửa, đồng thời để lại Tật Phong ở bên cạnh nàng, cảm kích này nàng sẽ không quên.
Tật Phong đứng cạnh Tri Nhã, hồi báo tình hình gần đây. “Ly vương đã chuyển giao binh quyền vào tay hoàng thượng, về phần thừa tướng vẫn bị hoàng thượng giữ lại trong hoàng cung, thế nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào.” Nhưng trong lòng âm thầm vô cùng kinh ngạc, hắn vừa mới đến đã bị phát hiện, tiểu nha đầu này quả thực không tầm thường.
Ngón tay nhẹ gõ bàn, trên mặt non nớt lộ ra tươi cười châm biếm. Hiên Viên Uyên thật khôn khéo, không tiến, ngược lại thụt lùi, nhất định giấu diếm sát khí, binh quyền bị chuyển giao chỉ sợ là hắn cố ý, thế nhưng phụ thân…
Tật Phong do dự một lát, bổ sung một câu: “Có muốn nghĩ cách cứu thừa tướng ra không?”
Trong mắt Tri Nhã chợt lóe lên sầu lo, cười cười.
“Không cần, hoàng thượng hắn không dám động thủ với cha, về phương diện nào cũng không phải dễ xử lý. Tật Phong, ngươi dặn thám tử thám thính mọi chuyện, ta phải biết tất cả tình huống về cha. Nếu hoàng thượng triển khai sát khí trước, ta đây sẽ để cho bọn họ chung thân khó quên!” Cha mới có thể chiếu cố tốt mình.
Một cổ sát khí vô hình nhất thời tràn ngập, Tri Nhã đánh một chưởng trên bàn, cái chén liền tan thành bột phấn, rồi đứng dậy, đi đến phía bãi cỏ.
Sau lưng Tật Phong nhất thời ngẩn ra, nhìn bột phấn trên bàn, hắn che lại nội tâm kinh ngạc, đi theo phía sau Tri Nhã.
“Tiểu thư ——” kèm theo một giọng nói nhu nhu, thân thể nho nhỏ của Nhu Mễ cuồng chạy tới.
Tri Nhã xoay người sang chỗ khác, mặt trong trẻo hiện lên tiếu ý. Lấy một cái khăn tay trong túi áo ra, lau mồ hôi trên trán cho Nhu Mễ. “Chuyện gì?”
Lời vừa ra thật bình thản hoàn toàn khác với nữ tử tràn đầy sát khí khi nãy. Nàng tuy rằng máu lạnh, nhưng sẽ không bạc đãi người của mình.
“Tiểu thư…” Nhu Mễ lấy lại hơi thở, mới nói: “Sở vương đến rồi.”
Khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn, Tri Nhã buồn cười gõ đầu Nhu Mễ: “Mê sắc —— “
“Tiểu thư ——” Nhu Mễ đỏ mặt.
“Vậy ra ngoài thôi.” Tri Nhã cũng không quản mặt Nhu Mễ còn đang đỏ, xoay người đi ra đình viện. Lại quên mất trên mặt Tật Phong cũng không che giấu được kinh ngạc, đứa bé này lại mang khí phách như vậy.
Tri Nhã mới vừa đi tới đình viện, đã nhìn thấy Sở Thiếu Ly đứng trước mặt. Cũng mặc bạch y, toát ra khí chất cao quý thanh nhã.
“Vương gia, mời ngồi.” Tri Nhã ưu nhã vươn tay nhỏ bé, làm động tác thỉnh hướng về phía cái ghế tại hoa viên. “Sao lại khách khí vậy?” Thiếu Ly ngồi xuống, mỉm cười ấm áp. “Không gọi Sở đại bá nữa à?”
Tri Nhã mỉm cười cảm tạ: “Thế nào, không cần cho ngươi chút mặt mũi trước mặt thuộc hạ sao?”
“Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, buồn nôn.” Thiếu Ly khó khi nào mở miệng vui đùa, hắn không thích nha đầu dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình. “Giúp ngươi không phải vì ngươi, mà là thừa tướng gặp chuyện không may, đối với ta cũng một chẳng có bất kỳ điều gì tốt.”
“Ta biết.” Tri Nhã giản đơn đáp lời. “Nhưng vẫn cảm tạ.” Dù sao hiện tại thế lực của nàng quá yếu, cần người khác bang trợ, một ngày thời cơ thành thục, nàng nhất định sẽ hồi báo.
Đối mặt Tri Nhã thẳng thắn, trong mắt Thiếu Ly không khỏi hiện lên buồn bã, cảm thấy ghét sự khách khí này, vội vàng dời đi trọng tâm câu chuyện. “Được rồi, ngày hôm trước ngươi nhờ ta điều tra tin tức, ta đã tìm hơn phân nửa, có muốn đưa bọn họ tới không?”
“Không cần.” Tri Nhã suy nghĩ một chút: “Dù sao muốn phát triển thế lực các nơi điều không phải chuyện ngày một ngày hai, qua mấy ngày sau ta sẽ xem.” Đối với Sở Thiếu Ly, nàng nghĩ không cần thiết giấu diếm. Ở nơi này căn bản cũng không quen thuộc, chỉ có chút tài năng mới bảo vệ tốt người bên cạnh.
“Tốt lắm, những người còn lại ta sẽ hỗ trợ mau chóng giúp ngươi tìm được.” Thiếu Ly kiên định. Tuy rằng chuyện nha đầu muốn làm thật khiến hắn rất kinh ngạc, nhưng tin tưởng nàng có thể làm tốt.
Nhìn dáng dấp Sở Thiếu Ly nghiêm trang, mắt Tri Nhã hiện lên tình cảm ấm áp, thân ảnh nho nhỏ lóe lên, đưa tay vỗ vào trên người Sở Thiếu Ly: “Đại bá, cám ơn.”
Đại bá? Thiếu Ly bất đắc dĩ mỉm cười, nha đầu chết tiệt kia, còn dám gọi! Cúi đầu hỏi: “Lần sau đưa cho ngươi người huấn luyện, thế nào?”
Tri Nhã vừa muốn mở miệng, lại cảm giác được có người tới gần, bên môi gợi lên nét cười tinh nghịch. “Có người tự đến rồi.”
Quả nhiên vừa dứt lời, sau lưng thân ảnh Tật Phong chợt lóe lên, ngăn lại người đang xông tới.
Trên không trung hai đạo thân ảnh giáp đấu.
Tri Nhã nâng hai mắt lên, nhìn gương mặt trên không trung vô cùng băng lãnh, chẳng phải là thị vệ Phù Trần của Hiên Viên Uyên sao?
“Ngừng ——” Một thanh âm thanh lượng cắt đứt hai người quyết đấu.
Tri nhã vén tóc qua tai: “Người của Ly vương phủ, lại không biết quy cũ như vậy?”
Nhưng không ngờ Phù Trần xoay người trên không trung. Đầu ngón tay đầy sát khí, bắn một phong thơ về phía Tri Nhã, cú xoay người liên tiếp nhất thời tiêu thất ngay trước mắt.
Ngón tay nhỏ dài chuẩn xác nắm lấy lá thư, Tri Nhã nheo mắt lại, sát khí nặng như vậy, phỏng chừng có liên quan đến hồ ly, ý gì đây?
Tin tức Ly vương cùng Tiểu nữ Phượng gia ra ngoài bị đâm trọng thương, tốc độ lan tràn như hỏa tiễn. Thậm chí trong hoàng cung cũng thảo luận sôi sùng sục, nhưng không ngờ, một góc thành trấn, một đình viện an tĩnh, lá khô trên cây vũ động như cánh bướm lần cuối.
Tri Nhã mặc y phục tuyết trắng, dung nhan như điêu khắc lại ưu nhã, cả người tựa lưng vào ghế ngồi, nét mặt suy tư, hoàn toàn không giống một đứa trẻ hơn mười tuổi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua bãi cỏ.
Mười mấy hắc y nhân hình thành phương trận, bước tiến mất trật tự, thân ảnh mấy người lại bất đồng, tốc độ càng lúc càng nhanh, vòng vây chặt chẽ đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Một chút khí tức ấm áp tràn ngập. Khóe miệng Tri Nhã cong lên, quả nhiên Sở Thiếu Ly rất có tài, mới huấn luyện vài ngày là có thể dạy những trận pháp của bọn họ cho nàng, hiệu quả tăng vọt.
“Sự tình xử lý thế nào?” Thanh âm thấp lãnh (trầm thấp, lãnh đạm) vang lên, Tri Nhã nhẹ tay nâng lên, một bóng đen liền phóng đến trước mắt, chính là Tật Phong thuộc hạ của Sở Thiếu Ly.
Sau sự việc xảy ra, Thiếu Ly tự mình tới cửa, đồng thời để lại Tật Phong ở bên cạnh nàng, cảm kích này nàng sẽ không quên.
Tật Phong đứng cạnh Tri Nhã, hồi báo tình hình gần đây. “Ly vương đã chuyển giao binh quyền vào tay hoàng thượng, về phần thừa tướng vẫn bị hoàng thượng giữ lại trong hoàng cung, thế nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào.” Nhưng trong lòng âm thầm vô cùng kinh ngạc, hắn vừa mới đến đã bị phát hiện, tiểu nha đầu này quả thực không tầm thường.
Ngón tay nhẹ gõ bàn, trên mặt non nớt lộ ra tươi cười châm biếm. Hiên Viên Uyên thật khôn khéo, không tiến, ngược lại thụt lùi, nhất định giấu diếm sát khí, binh quyền bị chuyển giao chỉ sợ là hắn cố ý, thế nhưng phụ thân…
Tật Phong do dự một lát, bổ sung một câu: “Có muốn nghĩ cách cứu thừa tướng ra không?”
Trong mắt Tri Nhã chợt lóe lên sầu lo, cười cười.
“Không cần, hoàng thượng hắn không dám động thủ với cha, về phương diện nào cũng không phải dễ xử lý. Tật Phong, ngươi dặn thám tử thám thính mọi chuyện, ta phải biết tất cả tình huống về cha. Nếu hoàng thượng triển khai sát khí trước, ta đây sẽ để cho bọn họ chung thân khó quên!” Cha mới có thể chiếu cố tốt mình.
Một cổ sát khí vô hình nhất thời tràn ngập, Tri Nhã đánh một chưởng trên bàn, cái chén liền tan thành bột phấn, rồi đứng dậy, đi đến phía bãi cỏ.
Sau lưng Tật Phong nhất thời ngẩn ra, nhìn bột phấn trên bàn, hắn che lại nội tâm kinh ngạc, đi theo phía sau Tri Nhã.
“Tiểu thư ——” kèm theo một giọng nói nhu nhu, thân thể nho nhỏ của Nhu Mễ cuồng chạy tới.
Tri Nhã xoay người sang chỗ khác, mặt trong trẻo hiện lên tiếu ý. Lấy một cái khăn tay trong túi áo ra, lau mồ hôi trên trán cho Nhu Mễ. “Chuyện gì?”
Lời vừa ra thật bình thản hoàn toàn khác với nữ tử tràn đầy sát khí khi nãy. Nàng tuy rằng máu lạnh, nhưng sẽ không bạc đãi người của mình.
“Tiểu thư…” Nhu Mễ lấy lại hơi thở, mới nói: “Sở vương đến rồi.”
Khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn, Tri Nhã buồn cười gõ đầu Nhu Mễ: “Mê sắc —— “
“Tiểu thư ——” Nhu Mễ đỏ mặt.
“Vậy ra ngoài thôi.” Tri Nhã cũng không quản mặt Nhu Mễ còn đang đỏ, xoay người đi ra đình viện. Lại quên mất trên mặt Tật Phong cũng không che giấu được kinh ngạc, đứa bé này lại mang khí phách như vậy.
Tri Nhã mới vừa đi tới đình viện, đã nhìn thấy Sở Thiếu Ly đứng trước mặt. Cũng mặc bạch y, toát ra khí chất cao quý thanh nhã.
“Vương gia, mời ngồi.” Tri Nhã ưu nhã vươn tay nhỏ bé, làm động tác thỉnh hướng về phía cái ghế tại hoa viên. “Sao lại khách khí vậy?” Thiếu Ly ngồi xuống, mỉm cười ấm áp. “Không gọi Sở đại bá nữa à?”
Tri Nhã mỉm cười cảm tạ: “Thế nào, không cần cho ngươi chút mặt mũi trước mặt thuộc hạ sao?”
“Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, buồn nôn.” Thiếu Ly khó khi nào mở miệng vui đùa, hắn không thích nha đầu dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình. “Giúp ngươi không phải vì ngươi, mà là thừa tướng gặp chuyện không may, đối với ta cũng một chẳng có bất kỳ điều gì tốt.”
“Ta biết.” Tri Nhã giản đơn đáp lời. “Nhưng vẫn cảm tạ.” Dù sao hiện tại thế lực của nàng quá yếu, cần người khác bang trợ, một ngày thời cơ thành thục, nàng nhất định sẽ hồi báo.
Đối mặt Tri Nhã thẳng thắn, trong mắt Thiếu Ly không khỏi hiện lên buồn bã, cảm thấy ghét sự khách khí này, vội vàng dời đi trọng tâm câu chuyện. “Được rồi, ngày hôm trước ngươi nhờ ta điều tra tin tức, ta đã tìm hơn phân nửa, có muốn đưa bọn họ tới không?”
“Không cần.” Tri Nhã suy nghĩ một chút: “Dù sao muốn phát triển thế lực các nơi điều không phải chuyện ngày một ngày hai, qua mấy ngày sau ta sẽ xem.” Đối với Sở Thiếu Ly, nàng nghĩ không cần thiết giấu diếm. Ở nơi này căn bản cũng không quen thuộc, chỉ có chút tài năng mới bảo vệ tốt người bên cạnh.
“Tốt lắm, những người còn lại ta sẽ hỗ trợ mau chóng giúp ngươi tìm được.” Thiếu Ly kiên định. Tuy rằng chuyện nha đầu muốn làm thật khiến hắn rất kinh ngạc, nhưng tin tưởng nàng có thể làm tốt.
Nhìn dáng dấp Sở Thiếu Ly nghiêm trang, mắt Tri Nhã hiện lên tình cảm ấm áp, thân ảnh nho nhỏ lóe lên, đưa tay vỗ vào trên người Sở Thiếu Ly: “Đại bá, cám ơn.”
Đại bá? Thiếu Ly bất đắc dĩ mỉm cười, nha đầu chết tiệt kia, còn dám gọi! Cúi đầu hỏi: “Lần sau đưa cho ngươi người huấn luyện, thế nào?”
Tri Nhã vừa muốn mở miệng, lại cảm giác được có người tới gần, bên môi gợi lên nét cười tinh nghịch. “Có người tự đến rồi.”
Quả nhiên vừa dứt lời, sau lưng thân ảnh Tật Phong chợt lóe lên, ngăn lại người đang xông tới.
Trên không trung hai đạo thân ảnh giáp đấu.
Tri Nhã nâng hai mắt lên, nhìn gương mặt trên không trung vô cùng băng lãnh, chẳng phải là thị vệ Phù Trần của Hiên Viên Uyên sao?
“Ngừng ——” Một thanh âm thanh lượng cắt đứt hai người quyết đấu.
Tri nhã vén tóc qua tai: “Người của Ly vương phủ, lại không biết quy cũ như vậy?”
Nhưng không ngờ Phù Trần xoay người trên không trung. Đầu ngón tay đầy sát khí, bắn một phong thơ về phía Tri Nhã, cú xoay người liên tiếp nhất thời tiêu thất ngay trước mắt.
Ngón tay nhỏ dài chuẩn xác nắm lấy lá thư, Tri Nhã nheo mắt lại, sát khí nặng như vậy, phỏng chừng có liên quan đến hồ ly, ý gì đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook