Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
-
Chương 57: Trái tim gần lại
Edit: Tiểu Nguyệt Dương
“Các ngươi lui xuống cả đi!”
“Dạ.”
Bước vào Tê Phượng cung, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức phất tay cho đám cung nhân rời khỏi.
Nghe tiếng, Uất Trì Nghiên San ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ra nụ cười ôn nhu.
“Vương ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch không nói lời nào, đi nhanh tới kéo nàng vào trong lòng, hung hăng đè môi lên hai cánh hoa mềm mại trước mặt, hôn hôn cắn cắn như hóa thành dã thú không biết thương tiếc!
Uất Trì Nghiên San kinh ngạc mở to mắt nhìn, không biết hắn đang tức cái gì. Đau đớn trên môi làm nàng muốn đẩy ra theo bản năng, nhưng khi nhận ra sự run rẩy của thân mình hắn, nàng chỉ giật mình đứng đó, rốt cuộc không còn nửa ý định phản kháng nào trong đầu.
Nam nhân này luôn có biện pháp khiến nàng mềm lòng, khiến nàng đau lòng ······
Thôi, nếu muốn điên cuồng, vậy cùng nhau điên cuồng đi!
Tự nhủ như vậy, Uất Trì Nghiên San bắt đầu chủ động vòng tay lên cổ hắn, lại học theo bộ dáng hắn, phản công điên cuồng mà kiều diễm, cùng triền miên dây dưa, xấu hổ mà có chút to gan ······
Nhận được sự đáp lại nhiệt tình như thế, hạ thân Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức căng tràn, dường như mạch máu toàn thân đều sôi trào cả lên, kích tình ngày càng nồng nàn!
Không biết đã qua bao lâu, hai người nào đó đắm chìm trong kích tình cuối cùng cũng ăn ý dừng chiến đấu, dựa vào nhau thở dốc, không ai nói lời nào, tựa như đang mải mê hồi tưởng lại một hồi ái muội, lại giống như cố gắng bình ổn dục hỏa đang quay cuồng trong cơ thể mình lại.
Uất Trì Nghiên San mềm nhũn không còn chút sức lực nào, đổ dồn toàn bộ sức nặng lên người hắn. Nhớ lại sự nóng bỏng to gan vừa nãy, khuôn mặt nhỏ không khỏi cháy bừng lên, ngượng ngùng chôn mặt trong ngực hắn, không bao giờ lộ mặt ra nhìn đời nữa.
Nhưng mà, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại lấy tay đẩy ra, siết chặt vai nàng, lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng, trầm giọng hỏi: “Nàng biết hôm nay sẽ gặp nguy hiểm từ trước rồi à?”
Uất Trì Nghiên San thầm run lên, cuối cùng, thành thật gật đầu, “Dạ.”
“Việc này có liên quan tới mẹ con dì nhỏ?”
Ánh mắt Uất Trì Nghiên San không khỏi lóe lóe, nhẹ giọng đáp: “Có lẽ vậy.”
Trả lời qua quít, nhưng đủ để Hoàng Phủ Vũ Trạch xác định phán đoán của bản thân, lửa giận càng để lâu càng cháy to!
“Một khi đã vậy, sao lại để bản thân gặp nguy hiểm chứ? Vì sao không nói sớm cho cô vương? Vì sao lúc Lâu Thư Nhã tới tìm, nàng không ngăn cản mà còn cố tình nói đỡ? Chẳng lẽ nàng không tín nhiệm cô vương như vậy sao?!”
Nghe hắn chất vấn một cách phẫn nộ cực điểm như vậy, Uất Trì Nghiên San không nhịn được mà bật cười chua xót: “Không phải nô tì không tin Vương, mà là Vương không tin nô tì.
Ngài hỏi lại tâm ngài xem, nếu nói ra lúc đó, giữa lời của dì nhỏ và lời của nô tì, ngài sẽ tin ai hơn? Nếu lúc đó nô tì nói ra rằng, dì nhỏ và biểu muội của ngài muốn hại nô tì, Vương, ngài sẽ tin sao? Có khi Vương còn cho rằng, nô tì đang cố ý hãm hại hai người họ ấy chứ!
Khi đó, lòng Vương sẽ nghĩ gì về nô tì?”
Nghe cả một tràng như vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình, cũng á khẩu không trả lời được.
Nàng nói đúng, nếu không có lời của Hoàng Phủ Nhiễm Trần chỉ đường trước, cộng thêm một ít điểm đáng ngờ mà hắn tận mắt nhìn ra, sợ là, hắn sẽ không tin lời nàng thật.
Tuy biết Lâu Thư Nhã ái mộ mình và dì nhỏ vốn thèm muốn quyền thế đã ôm mộng nắm trong tay chức vị Vươnghậutừ lâu, hắn vẫn chưa từng nghĩ, hai người đó sẽ nhẫn tâm đến mức ra tay giết người.
Có lẽ chẳng phải không nghĩ ra, chẳng phải không tin, mà là cố gắng tự phủ nhận theo bản năng, nhỉ? Nếu không, bằng sự khôn khéo của hắn, sao có thể không nhìn ra mẹ con họ là dạng người nào cơ chứ?
Rốt cuộc là hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ còn hy vọng xa vời nữa sao?
A, Hoàng Phủ Vũ Trạch, tỉnh giấc đi nào! Cái gọi là ân cứu mạng ấy, chỉ do họ có mục đích riêng, mưu đồ riêng mà thôi! Mi còn muốn lừa mình dối người tới khi nào, hả?
Sự cô đơn và chua xót trong đáy mắt hắn làm trái tim Uất Trì Nghiên San quặn đau. Nàng biết, hắn khát vọng tình thân, khát vọng người nhà, cho nên mới đối xửđặc biệt với hai mẹ con dì nhỏ như vậy.
“Vũ Trạch ······ Chàng còn có em, còn có Nhiễm Trần nữa, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn em đều ở bên chàng.” Ngọc thủ thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ, thanh âm ôn nhu mềm mại như gió xuân phất qua, lại mang theo sự kiên định vô tận.
Không thể phủ nhận, giờ khắc này, trái tim hắn xúc động rất nhiều.
“Nhớ cho kỹ, đây là lời nàng nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không được rời khỏi bên người ta! Nếu nuốt lời, ta sẽ tự tay bẻ gẫy đôi cánh nàng, sau đó giam cầm nàng cả đời với ta!”
Tuyên ngôn “hung tợn” và cực kỳ bá đạo, làm cho Uất Trì Nghiên San không khỏi giật mình sửng sốt, chẳng những không chút sợ hãi, mà còn thấy ngọt ngào ghê gớm.
Hình như, hắn đang dần thay đổi, không còn như kiếp trước nữa.
Nhưng mà, lại kinh hỉ phát hiện ra, hắn cố chấp bá đạo như vậy, càng khiến trái tim nàng rung động nhiều hơn!
Thậm chí, bây giờ nàng còn cảm giác rất rõ, trái tim nàng đang nhảy lên từng nhịp vì hắn, không quá kịch liệt, nhưng không thể bỏ qua.
“San San ······”
“Ừm? Làm sao vậy?”
“Ta sẽ học cách tin tưởng nàng.”
“Vương, ngài ······”
“Vũ Trạch, gọi ta Vũ Trạch! Ta thích nghe thế.” Chưa từng phát hiện, tên mình dễ nghe và êm tai đến vậy. Khi nghe nàng gọi “Vũ Trạch” xưng “em”, dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện, hắn có thể cảm giác được sự hạnh phúc thản nhiên đang len lỏi trong lòng.
Giống như bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, không phân biệt tôn ti, cũng không cần nghi kỵ hay phòng bị lẫn nhau theo bản năng, chỉ còn lại thẳng thắn và thành khẩn mà đối xử nhau ······
“Về sau nàng gọi ta Vũ Trạch, ta gọi nàng San San, không có nô tì, cũng không có cô vương, ở đây chỉ còn nàng và ta, một đôi vợ chồng bình thường. Được không?”
“Được!” Con ngươi xinh đẹp lấp lánh nước mắt trong suốt, khóe miệng cong lên thật cao.
Đó, là hạnh phúc.
“Vũ Trạch, em có chuyện muốn nói với chàng.”
“Cái gì?”
“Đây.” Xòe bàn tay, một lệnhbàihuyết sắc xuất hiện.
“Huyết Ưng lệnh?” Hoàng Phủ Vũ Trạch trừng mắt nhìn, kinh ngạc một lúc rồi cũng bình tĩnh lại.
Nàng vốn là người có tư cách kế thừa Huyết Ưng lệnh nhất trong Uất Trì gia mà. Chỉ là, hắn không ngờ, Uất Trì Văn Cảnh lại thoái vị, giao quyền lợi lớn như thế cho nàng sớm vậy.
“Không thể cho bất luận kẻ nào biết việc này, rước lấy vạ vào thân.” Hoàng Phủ Vũ Trạch lo lắng nói.
Quả nhiên, nàng lựa chọn không sai. Đặt một dụ hoặc lớn thế trước mặt, vậy mà hắn nghĩ đến đầu tiên lại là an nguy của nàng.
“Em biết, em sẽ không nói cho bất luận kẻ nào nữa.”
“Sao lại nói cho ta?”
“Bởi vì, em muốn chàng học cách tin tưởng em, mà tín nhiệm phải do song phương cùng đạt được, cho nên em sẽ dùng hành động để chứng minh tấm lòng của mình trước chàng.”
“Làm thế, nàng không sợ ······” Một bước sai, vạn kiếp bất phục. Chẳng nhẽ nàng không hiểu?
“Không! Bởi vì em tin, Hoàng Phủ Vũ Trạch vĩnh viễn sẽ không thương tổn Uất Trì Nghiên San!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch sung sướng cong cánh môi, ôm lấy thân hình nhỏ xinh thon gầy của nàng, cười đến sáng lạn mà hạnh phúc.
“Các ngươi lui xuống cả đi!”
“Dạ.”
Bước vào Tê Phượng cung, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức phất tay cho đám cung nhân rời khỏi.
Nghe tiếng, Uất Trì Nghiên San ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ra nụ cười ôn nhu.
“Vương ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch không nói lời nào, đi nhanh tới kéo nàng vào trong lòng, hung hăng đè môi lên hai cánh hoa mềm mại trước mặt, hôn hôn cắn cắn như hóa thành dã thú không biết thương tiếc!
Uất Trì Nghiên San kinh ngạc mở to mắt nhìn, không biết hắn đang tức cái gì. Đau đớn trên môi làm nàng muốn đẩy ra theo bản năng, nhưng khi nhận ra sự run rẩy của thân mình hắn, nàng chỉ giật mình đứng đó, rốt cuộc không còn nửa ý định phản kháng nào trong đầu.
Nam nhân này luôn có biện pháp khiến nàng mềm lòng, khiến nàng đau lòng ······
Thôi, nếu muốn điên cuồng, vậy cùng nhau điên cuồng đi!
Tự nhủ như vậy, Uất Trì Nghiên San bắt đầu chủ động vòng tay lên cổ hắn, lại học theo bộ dáng hắn, phản công điên cuồng mà kiều diễm, cùng triền miên dây dưa, xấu hổ mà có chút to gan ······
Nhận được sự đáp lại nhiệt tình như thế, hạ thân Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức căng tràn, dường như mạch máu toàn thân đều sôi trào cả lên, kích tình ngày càng nồng nàn!
Không biết đã qua bao lâu, hai người nào đó đắm chìm trong kích tình cuối cùng cũng ăn ý dừng chiến đấu, dựa vào nhau thở dốc, không ai nói lời nào, tựa như đang mải mê hồi tưởng lại một hồi ái muội, lại giống như cố gắng bình ổn dục hỏa đang quay cuồng trong cơ thể mình lại.
Uất Trì Nghiên San mềm nhũn không còn chút sức lực nào, đổ dồn toàn bộ sức nặng lên người hắn. Nhớ lại sự nóng bỏng to gan vừa nãy, khuôn mặt nhỏ không khỏi cháy bừng lên, ngượng ngùng chôn mặt trong ngực hắn, không bao giờ lộ mặt ra nhìn đời nữa.
Nhưng mà, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại lấy tay đẩy ra, siết chặt vai nàng, lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng, trầm giọng hỏi: “Nàng biết hôm nay sẽ gặp nguy hiểm từ trước rồi à?”
Uất Trì Nghiên San thầm run lên, cuối cùng, thành thật gật đầu, “Dạ.”
“Việc này có liên quan tới mẹ con dì nhỏ?”
Ánh mắt Uất Trì Nghiên San không khỏi lóe lóe, nhẹ giọng đáp: “Có lẽ vậy.”
Trả lời qua quít, nhưng đủ để Hoàng Phủ Vũ Trạch xác định phán đoán của bản thân, lửa giận càng để lâu càng cháy to!
“Một khi đã vậy, sao lại để bản thân gặp nguy hiểm chứ? Vì sao không nói sớm cho cô vương? Vì sao lúc Lâu Thư Nhã tới tìm, nàng không ngăn cản mà còn cố tình nói đỡ? Chẳng lẽ nàng không tín nhiệm cô vương như vậy sao?!”
Nghe hắn chất vấn một cách phẫn nộ cực điểm như vậy, Uất Trì Nghiên San không nhịn được mà bật cười chua xót: “Không phải nô tì không tin Vương, mà là Vương không tin nô tì.
Ngài hỏi lại tâm ngài xem, nếu nói ra lúc đó, giữa lời của dì nhỏ và lời của nô tì, ngài sẽ tin ai hơn? Nếu lúc đó nô tì nói ra rằng, dì nhỏ và biểu muội của ngài muốn hại nô tì, Vương, ngài sẽ tin sao? Có khi Vương còn cho rằng, nô tì đang cố ý hãm hại hai người họ ấy chứ!
Khi đó, lòng Vương sẽ nghĩ gì về nô tì?”
Nghe cả một tràng như vậy, Hoàng Phủ Vũ Trạch giật mình, cũng á khẩu không trả lời được.
Nàng nói đúng, nếu không có lời của Hoàng Phủ Nhiễm Trần chỉ đường trước, cộng thêm một ít điểm đáng ngờ mà hắn tận mắt nhìn ra, sợ là, hắn sẽ không tin lời nàng thật.
Tuy biết Lâu Thư Nhã ái mộ mình và dì nhỏ vốn thèm muốn quyền thế đã ôm mộng nắm trong tay chức vị Vươnghậutừ lâu, hắn vẫn chưa từng nghĩ, hai người đó sẽ nhẫn tâm đến mức ra tay giết người.
Có lẽ chẳng phải không nghĩ ra, chẳng phải không tin, mà là cố gắng tự phủ nhận theo bản năng, nhỉ? Nếu không, bằng sự khôn khéo của hắn, sao có thể không nhìn ra mẹ con họ là dạng người nào cơ chứ?
Rốt cuộc là hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ còn hy vọng xa vời nữa sao?
A, Hoàng Phủ Vũ Trạch, tỉnh giấc đi nào! Cái gọi là ân cứu mạng ấy, chỉ do họ có mục đích riêng, mưu đồ riêng mà thôi! Mi còn muốn lừa mình dối người tới khi nào, hả?
Sự cô đơn và chua xót trong đáy mắt hắn làm trái tim Uất Trì Nghiên San quặn đau. Nàng biết, hắn khát vọng tình thân, khát vọng người nhà, cho nên mới đối xửđặc biệt với hai mẹ con dì nhỏ như vậy.
“Vũ Trạch ······ Chàng còn có em, còn có Nhiễm Trần nữa, mặc kệ phát sinh chuyện gì, bọn em đều ở bên chàng.” Ngọc thủ thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ, thanh âm ôn nhu mềm mại như gió xuân phất qua, lại mang theo sự kiên định vô tận.
Không thể phủ nhận, giờ khắc này, trái tim hắn xúc động rất nhiều.
“Nhớ cho kỹ, đây là lời nàng nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không được rời khỏi bên người ta! Nếu nuốt lời, ta sẽ tự tay bẻ gẫy đôi cánh nàng, sau đó giam cầm nàng cả đời với ta!”
Tuyên ngôn “hung tợn” và cực kỳ bá đạo, làm cho Uất Trì Nghiên San không khỏi giật mình sửng sốt, chẳng những không chút sợ hãi, mà còn thấy ngọt ngào ghê gớm.
Hình như, hắn đang dần thay đổi, không còn như kiếp trước nữa.
Nhưng mà, lại kinh hỉ phát hiện ra, hắn cố chấp bá đạo như vậy, càng khiến trái tim nàng rung động nhiều hơn!
Thậm chí, bây giờ nàng còn cảm giác rất rõ, trái tim nàng đang nhảy lên từng nhịp vì hắn, không quá kịch liệt, nhưng không thể bỏ qua.
“San San ······”
“Ừm? Làm sao vậy?”
“Ta sẽ học cách tin tưởng nàng.”
“Vương, ngài ······”
“Vũ Trạch, gọi ta Vũ Trạch! Ta thích nghe thế.” Chưa từng phát hiện, tên mình dễ nghe và êm tai đến vậy. Khi nghe nàng gọi “Vũ Trạch” xưng “em”, dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện, hắn có thể cảm giác được sự hạnh phúc thản nhiên đang len lỏi trong lòng.
Giống như bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, không phân biệt tôn ti, cũng không cần nghi kỵ hay phòng bị lẫn nhau theo bản năng, chỉ còn lại thẳng thắn và thành khẩn mà đối xử nhau ······
“Về sau nàng gọi ta Vũ Trạch, ta gọi nàng San San, không có nô tì, cũng không có cô vương, ở đây chỉ còn nàng và ta, một đôi vợ chồng bình thường. Được không?”
“Được!” Con ngươi xinh đẹp lấp lánh nước mắt trong suốt, khóe miệng cong lên thật cao.
Đó, là hạnh phúc.
“Vũ Trạch, em có chuyện muốn nói với chàng.”
“Cái gì?”
“Đây.” Xòe bàn tay, một lệnhbàihuyết sắc xuất hiện.
“Huyết Ưng lệnh?” Hoàng Phủ Vũ Trạch trừng mắt nhìn, kinh ngạc một lúc rồi cũng bình tĩnh lại.
Nàng vốn là người có tư cách kế thừa Huyết Ưng lệnh nhất trong Uất Trì gia mà. Chỉ là, hắn không ngờ, Uất Trì Văn Cảnh lại thoái vị, giao quyền lợi lớn như thế cho nàng sớm vậy.
“Không thể cho bất luận kẻ nào biết việc này, rước lấy vạ vào thân.” Hoàng Phủ Vũ Trạch lo lắng nói.
Quả nhiên, nàng lựa chọn không sai. Đặt một dụ hoặc lớn thế trước mặt, vậy mà hắn nghĩ đến đầu tiên lại là an nguy của nàng.
“Em biết, em sẽ không nói cho bất luận kẻ nào nữa.”
“Sao lại nói cho ta?”
“Bởi vì, em muốn chàng học cách tin tưởng em, mà tín nhiệm phải do song phương cùng đạt được, cho nên em sẽ dùng hành động để chứng minh tấm lòng của mình trước chàng.”
“Làm thế, nàng không sợ ······” Một bước sai, vạn kiếp bất phục. Chẳng nhẽ nàng không hiểu?
“Không! Bởi vì em tin, Hoàng Phủ Vũ Trạch vĩnh viễn sẽ không thương tổn Uất Trì Nghiên San!”
Hoàng Phủ Vũ Trạch sung sướng cong cánh môi, ôm lấy thân hình nhỏ xinh thon gầy của nàng, cười đến sáng lạn mà hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook