Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
-
Chương 46: Hậu cung ngọa hổ tàng long
Edit: Tiểu Nguyệt Dương
Mèo hoang nhỏ? Hắn gọi nàng là mèo hoang nhỏ á? Chẳng lẽ ······ Hay là ······?
Từ từ đã, vừa nãy hình như hắn đã nói, đêm qua bị cắn?!
Chẳng lẽ đêm qua ······?
Giống như đoán được suy nghĩ của nàng cái, đáy mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch lóe chút ý cười, trêu đùa: “Cô vương thật không ngờ, Vươnghậulại hào phóng như vậy, còn chủ độngyêuthương nhung nhớ, nhào tới cắn rồi lại cắn môi của cô vương kìa.”
Không phải chứ, đêm qua uống chút rượu mà đã làm ra loại chuyện dọa người ấy sao?
Uất Trì Nghiên San đỏ bừng bừng, lắp bắp nói: “Đó ······ đó là vì nô tì uống ······ uống rượu ······”
“Tục ngữ có nói, rượu say nói lời thật lòng, vậy thì hành động sau khi say rượu đương nhiên cũng xuất phát từ trong tâm.”
Cái kiểu tư duy gì vậy? Có thể suy diễn như thế à?
Biết mình nói gì cũng không lại, đề tài này lại quá mẫn cảm quá dọa người, Uất Trì Nghiên San đảo mắt, lập tức chuyển đề tài.
“Nhưng mà, đêm qua ngài ở chỗ Tuyết phi còn gì, sao có thể đến bên nô tì được?” Có một số việc, tuy đã biết, nhưng vẫn hy vọng có thể nghe chính mồm hắn nói ra.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe vậy, đồng tử chợt lóe, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cô vương bỏ mỹ nhân đến chỗ này, chẳng lẽ Vươnghậukhông thích sao?”
Uất Trì Nghiên San cứng người, chút chua sót xẹt qua đáy mắt.
Hắn không tin nàng, quả thực không hề tin tưởng nàng.
Hóa ra, cho dù một người không nhớ chuyện cũ trước kia, nhưng những gì đã từng khắc cốt minh tâm, ăn vào cốt tủy, vẫn khó có thể dứt bỏ ······
Uất Trì Nghiên San gượng cười đáp một tiếng, rồi cả hai cùng dùng điểm tâm. Không hề giống với bình thường, ai cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.
Bằng mặt không bằng lòng như vậy, giữa hai người coi như đã hình thành một bức tường ngăn cách. Rõ ràng là gần ngay trước mắt mà cứ như xa tận chân trời, không thể chạm vào đối phương.
Dưới áp lực đáng sợ của bầu không khí cổ quái, trong lòng Hoàng Phủ Vũ Trạch bỗng dâng lên một nỗi phiền chán, tùy tiện ăn hai miếng điểm tâm, hắn lấy cớ phê duyệt tấu chương rồi ra vẻ bình tĩnh trốn khỏi Tê Phượng cung.
“Vươnghậu, Vương ngài ấy······” Uyển Quân lo lắng nhìn khuôn mặt tiểu thư tái nhợt, thấy có chút khó hiểu. Vừa nãy còn “ân ái” vô cùng, sao trong chớp mắt lại biến thành cái dạng này?
Uất Trì Nghiên San cười khổ: “Không có gì đâu. Dọn hết mấy thứ này đi. Bản cung về tẩm cung chợp mắt một lúc, các ngươi không cần theo.”
“Dạ.”
Suốt cả ngày, Uất Trì Nghiên San không ăn thêm gì nữa, cũng chẳng hề ra khỏi tẩm cung. Đám Uyển Quân, Khởi Lăng tới khuyên, đều bị một câu “Không hợp thời tiết” đuổi về.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần cũng ghé đến, nhưng tâm tình nàng hôm nay thực sự không phù hợp, liền bảo Uyển Quân đuổi người đi nốt.
Mà thân là “nam nhân bên ngoài vào”, Hoàng Phủ Nhiễm Trần cho dù lo lắng cũng chẳng thể làm gì. Tẩm cung không phải nơi tùy tiện xông vào mà được.
Đêm đã khuya, trên tay Uất Trì Nghiên San thủ còn cầm một quyển sách, người tựa trên ghế quý phi, tâm tư thì bay lên chín tầng mây từ hồi nào, ngồi thẫn thờ hồi lâu.
Bỗng nhiên, tiếng gió rất nhỏ bay tới, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện ở ngay trước mắt nàng.
“Vươnghậuđang nhớ ai thế? Chẳng lẽ còn thương tâm vì Vương vô tình đấy à?”
Uất Trì Nghiên San thản nhiên liếc mắt một cái, cười trào phúng: “Đêm khuya xông vào tẩm cung của bản cung, thật đúng là can đảm lớn gan. Không hiểu vì sao mà lâu như vậy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao nhỉ?”
“Ngươi!” Sắc mặt nữ tử xanh xanh rồi đỏ đỏ, cắn chặt răng áp chế tức giận trong lòng, cứng rắn nói: “Hôm nay ta không đến để cãi nhau với ngươi.”
Đến bên cạnh Hoàng Phủ Vũ Trạch lâu như vậy mà chưa hoàn thành nhiệm vụ, đó là sai lầm của mình, không thể ngờ được, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại giảo hoạt khó chơi đến thế!
Võ công cực cao, bên người còn có một đám ám vệ cứ như Thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi vậy, người thường không thể đến gần hắn nổi!
Đáng giận nhất phải là, ngay cả thời điểmsủnghạnh tần phi, hắn cũng đề phòng!
Không chỉ để tâm phúc tẩy trừ với kiểm tra toàn thân tần phi, sau đó mới được nâng tới tẩm cung, mà hắn còn không bao giờ hôn môi. Biện pháp giấu độc trong mồm để đồng quy vu tận cũng không thể thực hiện!
Cẩn thận phòng bị như thế, mình còn có biện pháp gì được chứ?
“Có chuyện gì? Nói đi.”
“Nhiệm vụ Hoàng thượng giao ấy, ngươi có kế hoạch gì rồi?”
“Không có.”
“Ngươi ······ ngươi không quên bổn phận của mình đấy chứ? Hay là, đã bị Hoàng Phủ Vũ Trạch mê hoặc, cho nên luyến tiếc rồi?”
Ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Uất Trì Nghiên San, tựa như có thể nhìn thấu nội tâm nàng vậy.
Nhưng mà, Uất Trì Nghiên San sẽ tốt bụng để yên chắc?
Không hề chớp mắt, tự nhiên đối diện, nàng lạnh lùng nói: “Bản cung muốn xử lý thế nào là chuyện của bản cung, chưa phải báo cáo với ngươi! Nhiệm vụ của ngươi là toàn lực phối hợp, che giấu cho bản cung mà thôi!”
Nữ tử chán nản, nhưng cũng biết rõ địa vị của cô ta trong lòng Hoàng thượng còn nặng hơn mình, mà muốn hoàn thành nhiệm vụ còn phải dựa cả vào cô ta, cho nên ······ tức mấy cũng phải chịu!
“Biết rồi, ta sẽ nỗ lực phối hợp với ngươi.”
“Ừm.” Uất Trì Nghiên San vừa lòng gật đầu, nói như lơ đãng: “Ngươi ở trong cung lâu như vậy, nhiệm vụ không hoàn thành thì thôi, chẳng lẽ không có chút thu hoạch nào à?”
Nữ tử không hề nghi ngờ gì, ngược lại còn thoáng đắc ý: “Đương nhiên là có! Ta đã tra ra, ngoại trừ chúng ta, tronghậucung còn ít nhất ba thế lực khác. Tuyết Sinh quốc và Vân Tấn quốc thì đương nhiên không cần nói nữa, có người là cái chắc. Chỉ là, bằng đủ cách cũng không tra ra thế lực thần bí còn lại. Nhưng ta dám khẳng định, nó không hề kém tam quốc!”
“A? Vậy ngươi cũng biết ai thuộc phe nào chứ?”
“Còn chưa tra rõ, bọn họ che giấu cực tốt, tuy ta biết đại khái là người nào, nhưng không nhận ra phe phái.”
Uất Trì Nghiên San hơi hơi nhíu mày liễu, thản nhiên nói: “Tiếp tục tra đi, có chuyện thì liên hệ qua Lộ Tuyết, người này cũng là của Hoàng thượng. Thôi, ngươi trở về đi.”
Nữ tử thản nhiên gật gật đầu, lóe một cái, đã biến mất tại tẩm cung.
Một cáihậucung nho nhỏ, quả nhiên là ngọa hổ tàng long a.
Đều tại nàng, nếu kiếp trước không vội vã hoàn thành cái gọi là ‘nhiệm vụ’ mà dùng thời gian để tìm hiểu bối cảnh đám nữ nhân đó thì tốt rồi ······
Chỉ là, nàng không hiểu, một khối đất phong có sức quyến rũ lớn gì mà dẫn tới nhiều thế lực lớn muốn đột kích như vậy?
Chẳng lẽ giống Hoàng Phủ Nhiễm Phong, trừ bỏ Hoàng Phủ Vũ Trạch thôi à?
Nhưng hắn là một vị Vương nho nhỏ, mục đích của Hoàng Phủ Nhiễm Phong thì nàng có thể lý giải, vô duyên vô cớ bị người ta lấy mất một phần ba đất phong, là ai đều không cam lòng nổi.
Còn những người khác, không có lý do gì cả ······
Mèo hoang nhỏ? Hắn gọi nàng là mèo hoang nhỏ á? Chẳng lẽ ······ Hay là ······?
Từ từ đã, vừa nãy hình như hắn đã nói, đêm qua bị cắn?!
Chẳng lẽ đêm qua ······?
Giống như đoán được suy nghĩ của nàng cái, đáy mắt Hoàng Phủ Vũ Trạch lóe chút ý cười, trêu đùa: “Cô vương thật không ngờ, Vươnghậulại hào phóng như vậy, còn chủ độngyêuthương nhung nhớ, nhào tới cắn rồi lại cắn môi của cô vương kìa.”
Không phải chứ, đêm qua uống chút rượu mà đã làm ra loại chuyện dọa người ấy sao?
Uất Trì Nghiên San đỏ bừng bừng, lắp bắp nói: “Đó ······ đó là vì nô tì uống ······ uống rượu ······”
“Tục ngữ có nói, rượu say nói lời thật lòng, vậy thì hành động sau khi say rượu đương nhiên cũng xuất phát từ trong tâm.”
Cái kiểu tư duy gì vậy? Có thể suy diễn như thế à?
Biết mình nói gì cũng không lại, đề tài này lại quá mẫn cảm quá dọa người, Uất Trì Nghiên San đảo mắt, lập tức chuyển đề tài.
“Nhưng mà, đêm qua ngài ở chỗ Tuyết phi còn gì, sao có thể đến bên nô tì được?” Có một số việc, tuy đã biết, nhưng vẫn hy vọng có thể nghe chính mồm hắn nói ra.
Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe vậy, đồng tử chợt lóe, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Cô vương bỏ mỹ nhân đến chỗ này, chẳng lẽ Vươnghậukhông thích sao?”
Uất Trì Nghiên San cứng người, chút chua sót xẹt qua đáy mắt.
Hắn không tin nàng, quả thực không hề tin tưởng nàng.
Hóa ra, cho dù một người không nhớ chuyện cũ trước kia, nhưng những gì đã từng khắc cốt minh tâm, ăn vào cốt tủy, vẫn khó có thể dứt bỏ ······
Uất Trì Nghiên San gượng cười đáp một tiếng, rồi cả hai cùng dùng điểm tâm. Không hề giống với bình thường, ai cũng chẳng nói thêm lời nào nữa.
Bằng mặt không bằng lòng như vậy, giữa hai người coi như đã hình thành một bức tường ngăn cách. Rõ ràng là gần ngay trước mắt mà cứ như xa tận chân trời, không thể chạm vào đối phương.
Dưới áp lực đáng sợ của bầu không khí cổ quái, trong lòng Hoàng Phủ Vũ Trạch bỗng dâng lên một nỗi phiền chán, tùy tiện ăn hai miếng điểm tâm, hắn lấy cớ phê duyệt tấu chương rồi ra vẻ bình tĩnh trốn khỏi Tê Phượng cung.
“Vươnghậu, Vương ngài ấy······” Uyển Quân lo lắng nhìn khuôn mặt tiểu thư tái nhợt, thấy có chút khó hiểu. Vừa nãy còn “ân ái” vô cùng, sao trong chớp mắt lại biến thành cái dạng này?
Uất Trì Nghiên San cười khổ: “Không có gì đâu. Dọn hết mấy thứ này đi. Bản cung về tẩm cung chợp mắt một lúc, các ngươi không cần theo.”
“Dạ.”
Suốt cả ngày, Uất Trì Nghiên San không ăn thêm gì nữa, cũng chẳng hề ra khỏi tẩm cung. Đám Uyển Quân, Khởi Lăng tới khuyên, đều bị một câu “Không hợp thời tiết” đuổi về.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần cũng ghé đến, nhưng tâm tình nàng hôm nay thực sự không phù hợp, liền bảo Uyển Quân đuổi người đi nốt.
Mà thân là “nam nhân bên ngoài vào”, Hoàng Phủ Nhiễm Trần cho dù lo lắng cũng chẳng thể làm gì. Tẩm cung không phải nơi tùy tiện xông vào mà được.
Đêm đã khuya, trên tay Uất Trì Nghiên San thủ còn cầm một quyển sách, người tựa trên ghế quý phi, tâm tư thì bay lên chín tầng mây từ hồi nào, ngồi thẫn thờ hồi lâu.
Bỗng nhiên, tiếng gió rất nhỏ bay tới, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện ở ngay trước mắt nàng.
“Vươnghậuđang nhớ ai thế? Chẳng lẽ còn thương tâm vì Vương vô tình đấy à?”
Uất Trì Nghiên San thản nhiên liếc mắt một cái, cười trào phúng: “Đêm khuya xông vào tẩm cung của bản cung, thật đúng là can đảm lớn gan. Không hiểu vì sao mà lâu như vậy vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao nhỉ?”
“Ngươi!” Sắc mặt nữ tử xanh xanh rồi đỏ đỏ, cắn chặt răng áp chế tức giận trong lòng, cứng rắn nói: “Hôm nay ta không đến để cãi nhau với ngươi.”
Đến bên cạnh Hoàng Phủ Vũ Trạch lâu như vậy mà chưa hoàn thành nhiệm vụ, đó là sai lầm của mình, không thể ngờ được, Hoàng Phủ Vũ Trạch lại giảo hoạt khó chơi đến thế!
Võ công cực cao, bên người còn có một đám ám vệ cứ như Thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi vậy, người thường không thể đến gần hắn nổi!
Đáng giận nhất phải là, ngay cả thời điểmsủnghạnh tần phi, hắn cũng đề phòng!
Không chỉ để tâm phúc tẩy trừ với kiểm tra toàn thân tần phi, sau đó mới được nâng tới tẩm cung, mà hắn còn không bao giờ hôn môi. Biện pháp giấu độc trong mồm để đồng quy vu tận cũng không thể thực hiện!
Cẩn thận phòng bị như thế, mình còn có biện pháp gì được chứ?
“Có chuyện gì? Nói đi.”
“Nhiệm vụ Hoàng thượng giao ấy, ngươi có kế hoạch gì rồi?”
“Không có.”
“Ngươi ······ ngươi không quên bổn phận của mình đấy chứ? Hay là, đã bị Hoàng Phủ Vũ Trạch mê hoặc, cho nên luyến tiếc rồi?”
Ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào Uất Trì Nghiên San, tựa như có thể nhìn thấu nội tâm nàng vậy.
Nhưng mà, Uất Trì Nghiên San sẽ tốt bụng để yên chắc?
Không hề chớp mắt, tự nhiên đối diện, nàng lạnh lùng nói: “Bản cung muốn xử lý thế nào là chuyện của bản cung, chưa phải báo cáo với ngươi! Nhiệm vụ của ngươi là toàn lực phối hợp, che giấu cho bản cung mà thôi!”
Nữ tử chán nản, nhưng cũng biết rõ địa vị của cô ta trong lòng Hoàng thượng còn nặng hơn mình, mà muốn hoàn thành nhiệm vụ còn phải dựa cả vào cô ta, cho nên ······ tức mấy cũng phải chịu!
“Biết rồi, ta sẽ nỗ lực phối hợp với ngươi.”
“Ừm.” Uất Trì Nghiên San vừa lòng gật đầu, nói như lơ đãng: “Ngươi ở trong cung lâu như vậy, nhiệm vụ không hoàn thành thì thôi, chẳng lẽ không có chút thu hoạch nào à?”
Nữ tử không hề nghi ngờ gì, ngược lại còn thoáng đắc ý: “Đương nhiên là có! Ta đã tra ra, ngoại trừ chúng ta, tronghậucung còn ít nhất ba thế lực khác. Tuyết Sinh quốc và Vân Tấn quốc thì đương nhiên không cần nói nữa, có người là cái chắc. Chỉ là, bằng đủ cách cũng không tra ra thế lực thần bí còn lại. Nhưng ta dám khẳng định, nó không hề kém tam quốc!”
“A? Vậy ngươi cũng biết ai thuộc phe nào chứ?”
“Còn chưa tra rõ, bọn họ che giấu cực tốt, tuy ta biết đại khái là người nào, nhưng không nhận ra phe phái.”
Uất Trì Nghiên San hơi hơi nhíu mày liễu, thản nhiên nói: “Tiếp tục tra đi, có chuyện thì liên hệ qua Lộ Tuyết, người này cũng là của Hoàng thượng. Thôi, ngươi trở về đi.”
Nữ tử thản nhiên gật gật đầu, lóe một cái, đã biến mất tại tẩm cung.
Một cáihậucung nho nhỏ, quả nhiên là ngọa hổ tàng long a.
Đều tại nàng, nếu kiếp trước không vội vã hoàn thành cái gọi là ‘nhiệm vụ’ mà dùng thời gian để tìm hiểu bối cảnh đám nữ nhân đó thì tốt rồi ······
Chỉ là, nàng không hiểu, một khối đất phong có sức quyến rũ lớn gì mà dẫn tới nhiều thế lực lớn muốn đột kích như vậy?
Chẳng lẽ giống Hoàng Phủ Nhiễm Phong, trừ bỏ Hoàng Phủ Vũ Trạch thôi à?
Nhưng hắn là một vị Vương nho nhỏ, mục đích của Hoàng Phủ Nhiễm Phong thì nàng có thể lý giải, vô duyên vô cớ bị người ta lấy mất một phần ba đất phong, là ai đều không cam lòng nổi.
Còn những người khác, không có lý do gì cả ······
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook