Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu
Chương 43: Ô long* triền miên

(*Ô long: chắp nghĩa từng chữ thì nó là rồng đen, chẳng liên quan, theo một nghĩa khác thì cụm này cũng dùng để chỉ con chó – dựa vào câu chuyện Đào Uyên Minh từng ghi lại, cái này cũng chẳng liên quan, và cuối cùng là theo văn học mạng TQ bây giờ, có thể hiểu đây là cụm từ chỉ việc xảy ra một cách đáng xấu hổ và bất ngờ)

Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Cắn một ngụm, oa······

Mềm, co dãn tốt, mùi vị không tồi, lại liếm một phát······

Hoàng Phủ Vũ Trạch trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thiên hạ vô cùng chủ động trong lòng, bỗng nghe nàng mơ mơ màng màng nỉ non một câu “Thủy tinh cao, ăn ngon quá đi ······”

Nhất thời, khuôn mặt tuấn tú run rẩy không thôi, không biết nên khóc hay cười.

Chẳng nhẽ nữ nhân này cắn môi hắn mà tưởng thủy tinh cao?

Theo sự tùy ý liếm liếm cắn cắn của người ta, cả người Hoàng Phủ Vũ Trạch run lên, nhiệt độ bùng cháy, dần dồn xuống hạ thân.

Mật dịch ngọt lành thoảng hương thơm ngát của rượu càng làm kích thích cảm quan, cổ họng hắn bắt đầu khô rang, như đói như khát.

Nghĩ là làm!

Cánh môi khẽ mở ra, mạnh mẽ cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang càn quấy của nàng, hóa bị động thành chủ động, nhiệt tình chiếm lấy sự ngọt lành trong miệng nàng.

Một hồi ô long, đảo mắt cái đã biến biến thành triền miên ái muội.

Trong không khí, hơi thở ái muội phảng phất hương vị ngọt ngào dần dần bện thành thiên la địa võng, quấn chặt hai người, càng quấn càng chặt, tránh không ra, trốn không thoát.

Dục vọng đen tối ngập trong đáy mắt, toàn thân Hoàng Phủ Vũ Trạch trở nên khô nóng khó nhịn, không thể thỏa mãn bằng hôn môi đơn giản nữa.

Không biết từ khi nào, hai tay đã cởi xiêm y của thiên hạ trong lòng ra, chỉ còn chừa mỗi yếm và tiết khố ở lại, mà tay hắn dần chuyển sang việc đốt hỏa trên làn da ngọc ngà của nàng.

Còn đang hôn hôn, Hoàng Phủ Vũ Trạch đột nhiên phát hiện, thiên hạ trong lòng bất động?

Nghi hoặc rời môi, vừa cúi đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen xì, khóe miệng giần giật.

Nữ nhân này, câu hết toàn bộ dục hỏa của hắn ra xong thì lăn ra ngủ?!

Ngó ngó nơi nào đó đang dâng trào, thật là khóc không ra nước mắt.

Thôi, dù sao hiện tại cũng không thể, nếu không nhờ nàng ngủ mất, hắn thật sự không biết bản thân mình có thể khống chế hay không.

Chẳng phải lực tự chủ không đủ, mà là sức hấp dẫn của nàng quá lớn, vừa chạm là không thể dừng.

Yên tĩnh lại, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới phát giác ra, trái tim, đã đau đớn đến chết lặng.

Lại là cái loại đau đớn khó hiểu ấy, mỗi khi hắn và nàng thân mật thì nó đều xuất hiện, như muốn nhắc nhở hắn phải rời xa nữ nhân này, có ngày nàng sẽ bất ngờ cho hắn một vết thương trí mạng.

Cảm giác này, từ lần nghe được việc nàng có liên quan chặt chẽ với Hoàng Phủ Nhiễm Phong thì bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, thậm chí làm hắn sinh ra ý tưởng tổn thương nàng.

Rốt cuộc là thế nào đây?

Chẳng lẽ giữa hắn, nàng, và Hoàng Phủ Nhiễm Phong, tồn tại ân oán gì đó mà không muốn để lộ ra ngoài sao?

Hẳn là không có khả năng này, ký ức từ nhỏ đến lớn hắn vẫn nhớ cả, nếu thật sự từng phát sinh chuyện gì giữa ba người, sao hắn không biết được chứ?

Nhưng nếu không có thì hận ý và đau thương này từ đâu mà đến?

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảm tìnhyêuhận phức tạp của bản thân với nàng, và cả nỗi hận điên cuồng đã xâm nhập vào tận cốt tủy với Hoàng Phủ Nhiễm Phong······

Hoàng Phủ Vũ Trạch nặng nề thở dài, con ngươi thâm thúy dậy lên sóng ngầm mãnh liệt.

Xem ra, nếu không tìm ra đáp án cho những chuyện khó hiểu này, sợ là giữa hắn và nàng, vĩnh viễn đều không thể ở chung lâu dài được.

Càng có khả năng, một lúc nào đó xuất thần, bản thân lại làm ra những chuyện thương tổn nàng.

“Bất luận thế nào, cô vương cũng tuyệt đối không cho nàng rời đi! Làyêulà hận, là cười là đau, cô vương đều nhận, nàng cũng phải nhận! Cả đời này, nàng chỉ có thể là nữ nhân của cô vương!”

Giữa mơ màng, Uất Trì Nghiên San như nghe được một giọng nói cực bá đạo quanh quẩn bên tai, cố lắng tai nghe cho rõ nó nói cái gì, lại thấy hỗn loạn không ra nổi nửa chữ.

Sáng sớm, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu vào tẩm cung.

Thiên hạ trên giường khẽ rung lông mi, con ngươi xinh đẹp mở ra.

“Ai ui —”

Đau đầu quá, cảm giác say rượu thật là tra tấn người ta mà!

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng day day huyệt Thái dương, Uất Trì Nghiên San cứ có cảm giác hình như đã quên mất gì đó, một ít ký ức hỗn độn quay mòng mòng trong đầu, nhưng không thể ghép thành một hình ảnh đầy đủ.

Đúng rồi, hình như đêm qua nàng gặp Vũ Trạch?

Chẳng lẽ chỉ là mộng?

Không đúng! Xung quanh rõ ràng còn có hương vị của hắn!

Không thể sai được, hương vị của hắn, nàng sẽ không nhớ lầm! Nhất định hắn đã tới!

Trời ạ, đêm qua nàng uống say, hẳn là không làm ra chuyện gì ngu xuất mất mặt trước hắn chứ?

Quần áo này nữa, đừng nói là hắn cởi hộ nhé?

Nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ của Uất Trì Nghiên San đỏ bừng, ngượng ngùng ngọt ngào làm cả người nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn giống một tân nương tử xinh đẹp vừa hưởng qua hạnh phúc, nào có nửa phần khuê phòng oán phụ như người bên ngoài nghĩ.

“Tiểu thư, người dậy chưa?”

“Vào đi.”

“Dạ.”

Uyển Quân và Khởi Lăng dẫn đầu một đám tỳ nữ bưng đồ rửa mặt đến, thấy vẻ mặt Uất Trì Nghiên San vui vẻ, đều khó hiểu nhíu mày.

Cứ nghĩ vị này bị tân vương “vứt bỏ” như vậy, chắc chắn phải vô cùng tiều tụy, vẻ mặt ưu sầu, sao lại······

Chỉ mỗi Uyển Quân, Khởi Lăng nhìn bộ dáng tiểu thư nhà mình thế này thì yên lòng hơn, nhưng vừa nghĩ đến những lời đồn đại nghe được từ sáng sớm, hai người lại cười không nổi.

“Tiểu thư, nô tỳ hầu người thay quần áo nhé.”

Uất Trì Nghiên San gật gật đầu, thản nhiên nói: “Về sau gọi bản cung là Vươnghậuđi.”

“Dạ.”

Sâu sắc nhận thấy không khí quái dị của đám tỳ nữ, còn có vài ánh mắt ngẫu nhiên đảo tới, đến cả Khởi Lăng luôn hoạt bát cũng trầm mặc, Uất Trì Nghiên San không khỏi thở dài:

“Nghe được cái gì không tốt à?”

“Tiểu······ Vươnghậu, sao người biết?” Khởi Lăng kinh ngạc, vốn còn sợ tiểu thư khổ sở nên cô không tính nói ra, thế mà tiểu thư lại biết trước rồi?

Uất Trì Nghiên San cười nhạt, từ một khắc đưa ra lựa chọn hôm qua, nàng đã đoán trước được rồi.

“Miệng mọc trên thân người ta, muốn nói thế nào là việc của bọn họ, các ngươi chỉ cần nghe tai trái ra tai phải là được, việc gì phải để tâm.”

“Nhưng bọn họ nói thật sự rất khó nghe!”

“Lời đồn có khó nghe đến cỡ nào cũng không thay đổi được sự thật, bản cung mới là thê tử được Vương cưới hỏi đàng hoàng, là người ngồi lên vị trí tôn quý nhất trong đám nữ nhân Vương cung này! Nếu lần sau còn thấy có người dám mở mồm nói xấu bản cung, trực tiếp theo luật xử trí! Bản cung cũng muốn xem thử, tội danh vũ nhục vương thất này, ai có thể đảm đương!”

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh!”

Uất Trì Nghiên San lạnh lùng nở nụ cười, lời đồn, không cần tra cũng biết nó truyền từ đâu ra, nhất định là đám nữ nhân cô đơn tronghậucung này chứ còn ai vào đây!

Bọn họ tưởng như vậy có thể đả đảo nàng sao? Người say nói mộng!

Tuy nàng không quá để ý, nhưng tuyệt đối sẽ chẳng mặc kệ. Không giết gà dọa khỉ một chút, chỉ sợ bọn họ đều nghĩ nàng thành quả hồng mềm mặc người chà đạp mất.

“Khởi bẩm Vươnghậu, các nương nương cung tới thỉnh an người.”

“Ta biết, đưa vào phòng ngồi, một lát nữa bản cung ra.” Uất Trì Nghiên San không nhanh không chậm nói: “Khởi Lăng, cô đi lấy một bát canh tỉnh rượu đến đây, tiện thể phân phó Ngự thiện phòng làm điểm tâm nhẹ. Uyển Quân, tới trang điểm cho bản cung.”

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương