Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
-
Chương 94: Là không nguyện ý
editor: Tư Di
Có thể ngồi vào chỗ nữ quyến của bữa tiệc đều là chính thê và dòng chính nữ của triều thần, và lại cũng đều tham gia cung yến đêm đó, nhóm người bọn họ bất giác nhớ tới ân oán giữa Triệu gia và vị Ly Vương phi tương lai này, vội vàng im lặng.
Một là Bân Vương phi tương lai, một là Ly Vương phi tương lai, họ đều không muốn đắc tội với một trong hai người.
Hôm nay, Bân Vương có tiếng nói nhất, nếu các nàng nịnh nọt Mộ Dung Tiểu Tiểu mà đắc tội với Triệu Thi Mộng, tương lại Bân Vương trèo lên ngôi vị Hoàng đế thì bọn họ liền chịu không nổi rồi.
Không chỉ vì các loại ân oán giữa Mộ Dung Tiểu Tiểu và Triệu gia lúc trước, gần đây bên ngoài nổi lên tin đồn Bân Vương chung tình với Mộ Dung Tiểu Tiểu, tin đôn này không thể nghi ngờ giống như một cái bạt tai tát một cái vang dội lên mặt Triệu Thi Mộng vị Bân Vương phi tương lai này, trước đoạt vị trí của tỷ tỷ, hôm nay lại mập mờ không rõ với phu quân tương lại của Triệu Thi Mộng, có thể hiểu hiện tại Triệu Thi Mộng có bao nhiêu oán hận với Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mặc dù Bân Vương có hi vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng bây giờ vẫn chưa lập Thái tử, ý Vua khó dò, vị Vương gia nào cũng là nhân trung chi long*, kết cục như thế nào cũng không thể biết được. Mà họ, mặc dù chỉ ở nơi nhà cao cửa rộng nhưng cũng không có nghĩa là không biết gì cả, hôm nay không thiên về bên nào mới là cách làm sáng suốt nhất, tạm thời xem kịch vui thôi.
*nhân trung chi long: người tài giỏi hơn hẳn người bình thường
Chỉ có một người không cho là như thế, đó chính là Âu Dương Tĩnh.
Tròng mắt nàng cười yếu ớt, thế này mới đúng như mong muốn của nàng, Nam Cung Nguyệt Hiên giao phó cho nàng phải vô thanh vô tức khơi lên mâu thuẫn tranh chấp giữa Triệu gia, Bân Vương và Ly Vương, giờ nàng còn chưa mở miệng thì mẫu tử Triệu gia đã không nhịn được rồi, quả nhiên là kẻ thù gặp nhau tức giận oán hận đến đỏ mắt, nếu Mộ Dung Tiểu Tiểu được Ly Vương sủng ái bị uất ức thì ân oán giữa Triệu gia và Ly Vương càng lấn sâu hơn, và lại Bân Vương cũng sẽ đau lòng mỹ nhân thôi, Triệu gia nên tự xử lý như thế nào đây?
Mặc dù không muốn Nam Cung Nguyệt Hiên lấy bữa tiệc của nàng làm việc riêng của hắn nhưng nàng lại không thể tỏ ra một chút không vui nào, nàng gả cho Nam Cung Nguyệt Hiên nên phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với hắn, chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên tốt lên nàng mới có tương lại sáng lạng, mới có cơ hội mang thai con nối dòng, mới có thể bò được lên cao hơn. Coi như hắn muốn lợi dụng nàng lấy được thứ gì đó, nàng cũng chỉ có thể chập nhận hỗ trợ, đây chính là nỗi sót xa của nữ nhân.
Chỉ là, nàng Âu Dương Tĩnh, cũng không phải là người ngu xuẩn, tương lai ra sao phải xem nàng ra tay như thế nào.
Không khí trên bàn khẽ dừng lại, Âu Dương Tĩnh làm như không nhận ra điều gì, bàn tay trắng nõn của nàng bưng ly trà thị nữ vừa mới rót lên, đôi môi chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ, rồi sau đó lấy khăn gấm chấm môi nói nhỏ: "Các vị phu nhân tiểu thư sao lại thất thần thế, nhanh nếm thử các món ăn, khó có được cơ hội các phu nhân tiểu thư hội tụ cùng một bàn như thế này, ta phải cảm ơn Vương gia nhà ta thật tốt mới được." Âu Dương Tĩnh cười đến thẹn thùng, trên mặt cũng lập tức đỏ ửng lên.
Không khí tạm thời dịu lại, các nữ quyến rối rít cầm đũa gắp đồ, tuy Âu Dương Tĩnh là trắc phi nhưng bằng việc ba năm nay Vương gia không nạp thêm người mới đã chứng tỏ bản lĩnh của nàng. Chỉ là, họ không quá mức hâm mộ, từ xưa đến nay, trong phủ các quan không phải chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc sao? Nữ nhi xinh đẹp như hoa của các nàng cũng có cơ hội gả vào Hoàng thất, không phải là có ba Vương gia sao, họ cũng không tin các nam nhân vĩnh viễn thủy chung.
Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ uống trà không nói gì, trước khi đến bị Dạ Nguyệt Ly dụ dỗ uống bát canh nên nàng cũng không cảm thấy đói.
Âu Dương Tĩnh này nàng có nghe qua, tuy phụ thân chỉ là Học sĩ Ngự lâm viện trong triều nhưng lại là môn sinh đắc ý của Thái phó đương triều, mặc dù dưới gối Thái phó không có con thừa tự nhưng môn sinh trải rộng triều đình, đối xử với phụ thân Âu Dương Tĩnh càng thân thiết như con, mà Nam Cung Nguyệt Hiên lấy Âu Dương Tĩnh là có mục đích, hắn muốn chờ sự ủng hộ của Thái phó -tưdi. Chỉ là nghe nói từ xưa đến nay Thái phó luôn chính trực, cuối cùng Nam Cung Nguyệt Hiên có đạt được mong ước không, bây giờ còn khó đưa ra kết luận.
"Tĩnh trắc phi nói quá rồi, muốn gặp mặt được như thế này cũng không dễ dàng, nhìn Vương gia thương Tĩnh trắc phi như thế, chắc muốn gì được nấy."
Người lên tiếng là Triệu Thị, lời nói này ý vị khó hiểu, nàng buồn rười rượi quét mắt qua chỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ngồi, từ xưa đến nay Nam Dục quốc lấy bên phải vi tôn, nàng ta và Mộng Nhi đều là chính phi Vương gia tương lai, tại sao một trắc phi nho nhỏ lại xếp cho Mộng Nhi bên trái? Họ Triệu gia còn nổi danh là công thần của Nam Dực, mà Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ là nữ nhi giang hồ, cách xếp như thế này của Tĩnh trắc phi là xem thường bọn họ?
Hận ý của Triệu Thị với Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không chờ người không liên quan như Âu Dương Tĩnh khơi máo.
Đáy mắt Âu Dương Tĩnh thoáng qua tia lạnh lẽo, chỉ thoáng qua thôi rồi biến mất, nhấn mạnh nàng trắc phi đây không phải là đang nhắc nhở địa vị của nàng kém hơn con cái nàng ta Triệu Thi Mộng sao? Nay còn chưa lên làm Bân Vương phi đã như thế, nếu làm thật, chẳng phải là sẽ dẫm nàng dưới lòng bàn chân sao?
Có điều, mục đích hôm nay không phải là để Triệu Thị với mình xảy ra bất hòa, tuy nàng là thọ tinh* nhưng cũng không phải là nhân vật chính hôm này.
*thọ tinh: người có sinh nhật
Nghe lời nói châm điếm của Triệu Thị, khóe môi Âu Dương Tĩnh lại khẽ nhếc, nàng giống như khổ não than nhẹ: "Vương gia yêu thương ta…ta đương nhiên là cảm kích, bụng ta đây lại không có tiền đồ, ba năm này Vương gia không nạp người mới, Vương gia chung tình là tốt nhưng ta lại sợ Vương gia làm theo cách làm của Ly Vương, đến lúc đó ta lại thành tội nhân."
Một chiêu lấy lùi làm tiến rất hay! Vây là đá quả bóng sang cho nàng….
Mộ Dung Tiểu Tiểu rũ mắt suy nghĩ, rốt cuộc mục đích hôm nay của Âu Dương Tĩnh là gì, có ý sắp xếp cho nàng ngồi chung với mẫu tử Triệu gia, chỉ đơn gian là muốn nhìn mâu thuẫn giữa bọn họ tăng lên thôi sao? Vẫn là có mưu đồ khác.
Làm như không nghe thấy gì, nàng nhẹ nhàng thổi lá rà đang trôi nổi trong ly trà, không nói bất kỳ câu nào.
Lới nói thẳng của Âu Dương Tĩnh khiến chúng nữ quyền ngoài nghẹn họng trân trối còn làm hai mắt sáng lên, trong này có không ít người âm thầm ái mộ Nam Cung Nguyệt Hiên, mà những người khác đã sớm muốn đưa nữ nhi mình vào Vương phủ đồng loạt vui mừng khác thường, họ còn từng tưởng rằng Âu Dương Tĩnh không cho phép người mới, mà xem câu trả lời của nàng ta, là nói cho các nàng biết các nàng có cơ hôi.
Nhất thời liền có người phụ họa: "Tĩnh trắc phi nói sai rồi, cả Vương phủ lớn như thể chỉ có mình nữ nhân là ngài, đủ để thấy được ngài có bao nhiêu sủng ái từ Vương gia, về phần con cháu, đây còn không phải là nước chảy thành sông* sao?
*nước chảy thành sông: điều đương nhiên sẽ xảy ra.
"Đúng vậy… Đúng vậy…." Mọi người rối rít phụ họa.
Lúc này, ánh mắt chúng nữ quyền nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu ý tứ không rõ, hận nàng không tới cùng tỏ thái độ.
Đối với việc mình nàng độc chiếm Ly Vương trong lòng bọn họ sớm đã có oán hận, vì Ly Vương đã sớm tuyên thề nên nếu Ly Vương tái giá đó chính là phản bội, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu thì khác, nếu nàng chấp thuận, người khác chỉ biết tán thưởng nàng là cô gái rộng lượng. Đương kim Hoàng thượng vốn ít con cháu, các Vương gia đều là hàng bán chạy, lại để mình nàng độc chiếm một người, nay Âu Dương Tĩnh đã nói thẳng đồng ý, bọn họ càng nhìn chăm chăm Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Triệu Thị bớt đi chút tức giận, mặc dù chưa châm chọc xong Âu Dương Tĩnh nhưng có thể để Mộ Dung Tiểu Tiểu không dễ chịu, nàng cũng vui vẻ coi như việc đã thành, sao lại chỉ lấy một người, quả thực là chuyện cười, nàng chiếm được Ly Vương nhất thời, chẳng lẽ còn chiếm được cả đời? Qua một thời gian, một ngày nào đó sẽ có người khác cướp mất. Đây chính là nhân quả báo ứng.
Sắc mặt Triệu Thi Mộng cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng, hận không được cho Âu Dương Tĩnh một cái tát, nàng đột nhiên quay đầu lại trừng mắt với Triệu Thị, Triệu Thị không nghe ra ý ngoài lời của Âu Dương Tĩnh, nàng lại nghe rõ ràng, đây là ám chỉ trào phúng Triệu Thi Mộng nàng, cười nhạo nàng gả cho Bân Vương mà không bằng Hiên Vương, Ly Vương chung tình.
Đáng chết! Hiện tại ở Nam Dục quốc có ai không biết Bân Vương mập mờ không rõ với Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng còn chưa gả cho Bân Vương, Bân Vương lại có ý định lên người nữ nhân khác, lại vẫn còn so sánh nàng không bằng một lão bà ba năm không sinh được con.
Có điều đáng hận nhất là đầu sỏ Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, nếu không phải vì nàng ta tham lam ăn trong chén nhìn trong nồi, sao Triệu Thi Mộng nàng có thể để một trắc phi nho nhỏ châm chọc trào phúng đây.
Âu Dương Tĩnh lười phải để ý đến Triệu Thi Mộng, nàng ta muốn nghĩ như thế nào thì tùy, nàng chỉ cần dẫn mâu thuẫn lên người Mộ Dung Tiểu Tiểu, có được kết quả như mong muốn của nàng là được.
Mộ Dung Tiểu Tiểu yên lặng không nói làm không khí trên bàn nhất thời có chút xấu hổ, ngay cả nàng thờ ơ, mọi người cũng không thể ép buộc nàng, dù sao thân phận khác biệt, ai cũng biết Ly Vương cưng chiều nàng, họ còn không muốn đắc tội với Ly Vương lạnh lùng tàn khốc đâu, nếu mà đắc tội thì không thể nghi ngờ gì chỉ có tìm chết.
Triệu Thi Mộng giận quá thành cười, nàng ưỡn ngực, mở miệng liền không khách khí nói chuyện với Mộ Dung Tiểu Tiểu: "Ta thấy Mộ Dung cô nương thật sự không muốn, cực khổ lắm mới lấy được tâm của Ly Vương, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác. Có điều, điều này cũng dễ hiểu -tưdi, nữ tử mà, dĩ nhiên ai cũng muốn muốn phu quân chỉ cưng chiều mình, chỉ là, nếu không biết trân trọng, vẫn còn vọng tưởng muốn đồ của người khác, cẩn thận không được còn mất tất!"
Căn bản Mộ Dung Tiểu Tiểu không biết bên ngoài đồn thổ chuyện của nàng với Nam Cung Nguyệt Bân, lúc này thấy rõ Triệu Thi Mộng ăn dấm chua nàng có chút không hiểu, đây là cái gì với cái gì?
Không nghĩ ra chuyện gì nên Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không phí thêm nhiều tâm tư, nàng liền đàng hoàng đáp: "Ừ, là không cẩn thận."
Trong nháy mắt mọi người trở nên si ngốc, nàng, chẳng lẽ nàng không biết cách che giấu sao? Đây cũng quá thành thật rối.
"Được rồi, ta biết Mộ Dung cô nương có chút hiểu lầm với Triệu cô nương, dù sao bảo sao nghe vậy. Hôm nay là sinh nhật của ta, hay làm mọi người tạm thởi bỏ qua ân oán, coi như là nể mặt ta, có được hay không?"
Âu Dương Tĩnh cười xoa dịu không khí, chỉ là Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy nàng ta cũng chẳng tốt bụng như thế, mặc dù nghe không hiểu họ nói có ý gì nhưng nàng lại lười phải đặt câu hỏi, chì cảm thấy tiệc hôm nay cực kỳ không thú vi, chằng bằng về nhà ôm Ly, thế giới chỉ có hai người.
Ừm, làm thế nào bây giờ, mới tách ra có một lúc mà nàng đã nhớ đến hắn rồi.
Triệu Thi Mộng lạnh lùng hừ nhẹ, chờ, thù này chưa báo được, nàng vẫn còn cơ hội khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu xấu mặt, tàn nhẫn với tỷ tỷ cũng đành thôi, còn muốn dính lấy nam nhân của nàng. Nàng sẽ cho nữ nhân giang hồ lỗ mãng này thấy sự lợi hại của nàng.
Nữ quyến bên này châm chọc chế giễu, không khí bên nam cũng có chút quỷ dị, ai nói ba người đàn bà thành cái chợ? Hôm này, ba nam nhân cũng có thể dựng thành cái sân khấu, dĩ nhiên, nếu như Dạ Nguyệt Ly chịu phối hợp.
Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Nguyệt Bân chia ra ngồi bên trái và bên phải Nam Cung Nguyệt Hiên, Triệu Kỳ Nghị ngồi phía bên phải Nam Cung Nguyệt Bân, còn lại đều là quan viên Nhất phẩm đương triều.
Cả mặt Dạ Nguyệt Ly không chút thay đổi, cộng thêm thỉnh thoảng tỏa ra lãnh khí khiến quan viên cả bàn thấp thỏm lo âu, sắc mặt rất không tự nhiên, Nam Cung Nguyệt Hiên cũng không thể làm gì khác hơn là xuống tay với Nam Cung Nguyệt Bân trước.
Hắn nặng nề vỗ bả vai Nam Cung Nguyệt Bân, cười sáng lạng nói: "Nhị Hoàng đệ, Hoàng huynh ta thật vất vả mới xin được Phụ hoàng cho ngươi tạm thời xuất phủ, có phải ngươi nên từ từ bồi Hoàng huynh ta thật tốt không, từ biệt tám năm, khiến Hoàng huynh ta thật sự rất nhớ ngươi."
Nam Cung Nguyệt Bân chỉ cảm thấy bả vai bị đau, dòng khí trong cơ thể nhất thời có chút không ổn, ngay sau đó, khuôn mặt đẹp trai lại có chút tái nhợt, càng lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng không giống như ánh sáng tỏa ra hôm cung yến, vốn mất đi chút sinh khí nhưng lại tăng thêm mấy phần tiên khí giống hệt phong cách tiêu diêu tự tại.
------ lời ngoài lề ------
(Lời tác giả)
Ngao ~ xem ra ta có chút không viết được đoạn lục đục đấu đá ~ chỉ mong mọi người đọc đừng đánh ta ~ ô ô ~
Bò đi gõ chữ đi ~ hẹn ngày mai ~
Cám ơn mọi người vẫn còn ủng hộ ta mỗi ngày ~
Thương mọi người ~ hôn hôn hôn ~
Có thể ngồi vào chỗ nữ quyến của bữa tiệc đều là chính thê và dòng chính nữ của triều thần, và lại cũng đều tham gia cung yến đêm đó, nhóm người bọn họ bất giác nhớ tới ân oán giữa Triệu gia và vị Ly Vương phi tương lai này, vội vàng im lặng.
Một là Bân Vương phi tương lai, một là Ly Vương phi tương lai, họ đều không muốn đắc tội với một trong hai người.
Hôm nay, Bân Vương có tiếng nói nhất, nếu các nàng nịnh nọt Mộ Dung Tiểu Tiểu mà đắc tội với Triệu Thi Mộng, tương lại Bân Vương trèo lên ngôi vị Hoàng đế thì bọn họ liền chịu không nổi rồi.
Không chỉ vì các loại ân oán giữa Mộ Dung Tiểu Tiểu và Triệu gia lúc trước, gần đây bên ngoài nổi lên tin đồn Bân Vương chung tình với Mộ Dung Tiểu Tiểu, tin đôn này không thể nghi ngờ giống như một cái bạt tai tát một cái vang dội lên mặt Triệu Thi Mộng vị Bân Vương phi tương lai này, trước đoạt vị trí của tỷ tỷ, hôm nay lại mập mờ không rõ với phu quân tương lại của Triệu Thi Mộng, có thể hiểu hiện tại Triệu Thi Mộng có bao nhiêu oán hận với Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Mặc dù Bân Vương có hi vọng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nhưng bây giờ vẫn chưa lập Thái tử, ý Vua khó dò, vị Vương gia nào cũng là nhân trung chi long*, kết cục như thế nào cũng không thể biết được. Mà họ, mặc dù chỉ ở nơi nhà cao cửa rộng nhưng cũng không có nghĩa là không biết gì cả, hôm nay không thiên về bên nào mới là cách làm sáng suốt nhất, tạm thời xem kịch vui thôi.
*nhân trung chi long: người tài giỏi hơn hẳn người bình thường
Chỉ có một người không cho là như thế, đó chính là Âu Dương Tĩnh.
Tròng mắt nàng cười yếu ớt, thế này mới đúng như mong muốn của nàng, Nam Cung Nguyệt Hiên giao phó cho nàng phải vô thanh vô tức khơi lên mâu thuẫn tranh chấp giữa Triệu gia, Bân Vương và Ly Vương, giờ nàng còn chưa mở miệng thì mẫu tử Triệu gia đã không nhịn được rồi, quả nhiên là kẻ thù gặp nhau tức giận oán hận đến đỏ mắt, nếu Mộ Dung Tiểu Tiểu được Ly Vương sủng ái bị uất ức thì ân oán giữa Triệu gia và Ly Vương càng lấn sâu hơn, và lại Bân Vương cũng sẽ đau lòng mỹ nhân thôi, Triệu gia nên tự xử lý như thế nào đây?
Mặc dù không muốn Nam Cung Nguyệt Hiên lấy bữa tiệc của nàng làm việc riêng của hắn nhưng nàng lại không thể tỏ ra một chút không vui nào, nàng gả cho Nam Cung Nguyệt Hiên nên phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu với hắn, chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên tốt lên nàng mới có tương lại sáng lạng, mới có cơ hội mang thai con nối dòng, mới có thể bò được lên cao hơn. Coi như hắn muốn lợi dụng nàng lấy được thứ gì đó, nàng cũng chỉ có thể chập nhận hỗ trợ, đây chính là nỗi sót xa của nữ nhân.
Chỉ là, nàng Âu Dương Tĩnh, cũng không phải là người ngu xuẩn, tương lai ra sao phải xem nàng ra tay như thế nào.
Không khí trên bàn khẽ dừng lại, Âu Dương Tĩnh làm như không nhận ra điều gì, bàn tay trắng nõn của nàng bưng ly trà thị nữ vừa mới rót lên, đôi môi chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ, rồi sau đó lấy khăn gấm chấm môi nói nhỏ: "Các vị phu nhân tiểu thư sao lại thất thần thế, nhanh nếm thử các món ăn, khó có được cơ hội các phu nhân tiểu thư hội tụ cùng một bàn như thế này, ta phải cảm ơn Vương gia nhà ta thật tốt mới được." Âu Dương Tĩnh cười đến thẹn thùng, trên mặt cũng lập tức đỏ ửng lên.
Không khí tạm thời dịu lại, các nữ quyến rối rít cầm đũa gắp đồ, tuy Âu Dương Tĩnh là trắc phi nhưng bằng việc ba năm nay Vương gia không nạp thêm người mới đã chứng tỏ bản lĩnh của nàng. Chỉ là, họ không quá mức hâm mộ, từ xưa đến nay, trong phủ các quan không phải chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc sao? Nữ nhi xinh đẹp như hoa của các nàng cũng có cơ hội gả vào Hoàng thất, không phải là có ba Vương gia sao, họ cũng không tin các nam nhân vĩnh viễn thủy chung.
Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ uống trà không nói gì, trước khi đến bị Dạ Nguyệt Ly dụ dỗ uống bát canh nên nàng cũng không cảm thấy đói.
Âu Dương Tĩnh này nàng có nghe qua, tuy phụ thân chỉ là Học sĩ Ngự lâm viện trong triều nhưng lại là môn sinh đắc ý của Thái phó đương triều, mặc dù dưới gối Thái phó không có con thừa tự nhưng môn sinh trải rộng triều đình, đối xử với phụ thân Âu Dương Tĩnh càng thân thiết như con, mà Nam Cung Nguyệt Hiên lấy Âu Dương Tĩnh là có mục đích, hắn muốn chờ sự ủng hộ của Thái phó -tưdi. Chỉ là nghe nói từ xưa đến nay Thái phó luôn chính trực, cuối cùng Nam Cung Nguyệt Hiên có đạt được mong ước không, bây giờ còn khó đưa ra kết luận.
"Tĩnh trắc phi nói quá rồi, muốn gặp mặt được như thế này cũng không dễ dàng, nhìn Vương gia thương Tĩnh trắc phi như thế, chắc muốn gì được nấy."
Người lên tiếng là Triệu Thị, lời nói này ý vị khó hiểu, nàng buồn rười rượi quét mắt qua chỗ Mộ Dung Tiểu Tiểu đang ngồi, từ xưa đến nay Nam Dục quốc lấy bên phải vi tôn, nàng ta và Mộng Nhi đều là chính phi Vương gia tương lai, tại sao một trắc phi nho nhỏ lại xếp cho Mộng Nhi bên trái? Họ Triệu gia còn nổi danh là công thần của Nam Dực, mà Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ là nữ nhi giang hồ, cách xếp như thế này của Tĩnh trắc phi là xem thường bọn họ?
Hận ý của Triệu Thị với Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không chờ người không liên quan như Âu Dương Tĩnh khơi máo.
Đáy mắt Âu Dương Tĩnh thoáng qua tia lạnh lẽo, chỉ thoáng qua thôi rồi biến mất, nhấn mạnh nàng trắc phi đây không phải là đang nhắc nhở địa vị của nàng kém hơn con cái nàng ta Triệu Thi Mộng sao? Nay còn chưa lên làm Bân Vương phi đã như thế, nếu làm thật, chẳng phải là sẽ dẫm nàng dưới lòng bàn chân sao?
Có điều, mục đích hôm nay không phải là để Triệu Thị với mình xảy ra bất hòa, tuy nàng là thọ tinh* nhưng cũng không phải là nhân vật chính hôm này.
*thọ tinh: người có sinh nhật
Nghe lời nói châm điếm của Triệu Thị, khóe môi Âu Dương Tĩnh lại khẽ nhếc, nàng giống như khổ não than nhẹ: "Vương gia yêu thương ta…ta đương nhiên là cảm kích, bụng ta đây lại không có tiền đồ, ba năm này Vương gia không nạp người mới, Vương gia chung tình là tốt nhưng ta lại sợ Vương gia làm theo cách làm của Ly Vương, đến lúc đó ta lại thành tội nhân."
Một chiêu lấy lùi làm tiến rất hay! Vây là đá quả bóng sang cho nàng….
Mộ Dung Tiểu Tiểu rũ mắt suy nghĩ, rốt cuộc mục đích hôm nay của Âu Dương Tĩnh là gì, có ý sắp xếp cho nàng ngồi chung với mẫu tử Triệu gia, chỉ đơn gian là muốn nhìn mâu thuẫn giữa bọn họ tăng lên thôi sao? Vẫn là có mưu đồ khác.
Làm như không nghe thấy gì, nàng nhẹ nhàng thổi lá rà đang trôi nổi trong ly trà, không nói bất kỳ câu nào.
Lới nói thẳng của Âu Dương Tĩnh khiến chúng nữ quyền ngoài nghẹn họng trân trối còn làm hai mắt sáng lên, trong này có không ít người âm thầm ái mộ Nam Cung Nguyệt Hiên, mà những người khác đã sớm muốn đưa nữ nhi mình vào Vương phủ đồng loạt vui mừng khác thường, họ còn từng tưởng rằng Âu Dương Tĩnh không cho phép người mới, mà xem câu trả lời của nàng ta, là nói cho các nàng biết các nàng có cơ hôi.
Nhất thời liền có người phụ họa: "Tĩnh trắc phi nói sai rồi, cả Vương phủ lớn như thể chỉ có mình nữ nhân là ngài, đủ để thấy được ngài có bao nhiêu sủng ái từ Vương gia, về phần con cháu, đây còn không phải là nước chảy thành sông* sao?
*nước chảy thành sông: điều đương nhiên sẽ xảy ra.
"Đúng vậy… Đúng vậy…." Mọi người rối rít phụ họa.
Lúc này, ánh mắt chúng nữ quyền nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu ý tứ không rõ, hận nàng không tới cùng tỏ thái độ.
Đối với việc mình nàng độc chiếm Ly Vương trong lòng bọn họ sớm đã có oán hận, vì Ly Vương đã sớm tuyên thề nên nếu Ly Vương tái giá đó chính là phản bội, nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu thì khác, nếu nàng chấp thuận, người khác chỉ biết tán thưởng nàng là cô gái rộng lượng. Đương kim Hoàng thượng vốn ít con cháu, các Vương gia đều là hàng bán chạy, lại để mình nàng độc chiếm một người, nay Âu Dương Tĩnh đã nói thẳng đồng ý, bọn họ càng nhìn chăm chăm Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Triệu Thị bớt đi chút tức giận, mặc dù chưa châm chọc xong Âu Dương Tĩnh nhưng có thể để Mộ Dung Tiểu Tiểu không dễ chịu, nàng cũng vui vẻ coi như việc đã thành, sao lại chỉ lấy một người, quả thực là chuyện cười, nàng chiếm được Ly Vương nhất thời, chẳng lẽ còn chiếm được cả đời? Qua một thời gian, một ngày nào đó sẽ có người khác cướp mất. Đây chính là nhân quả báo ứng.
Sắc mặt Triệu Thi Mộng cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng, hận không được cho Âu Dương Tĩnh một cái tát, nàng đột nhiên quay đầu lại trừng mắt với Triệu Thị, Triệu Thị không nghe ra ý ngoài lời của Âu Dương Tĩnh, nàng lại nghe rõ ràng, đây là ám chỉ trào phúng Triệu Thi Mộng nàng, cười nhạo nàng gả cho Bân Vương mà không bằng Hiên Vương, Ly Vương chung tình.
Đáng chết! Hiện tại ở Nam Dục quốc có ai không biết Bân Vương mập mờ không rõ với Mộ Dung Tiểu Tiểu, nàng còn chưa gả cho Bân Vương, Bân Vương lại có ý định lên người nữ nhân khác, lại vẫn còn so sánh nàng không bằng một lão bà ba năm không sinh được con.
Có điều đáng hận nhất là đầu sỏ Mộ Dung Tiểu Tiểu kia, nếu không phải vì nàng ta tham lam ăn trong chén nhìn trong nồi, sao Triệu Thi Mộng nàng có thể để một trắc phi nho nhỏ châm chọc trào phúng đây.
Âu Dương Tĩnh lười phải để ý đến Triệu Thi Mộng, nàng ta muốn nghĩ như thế nào thì tùy, nàng chỉ cần dẫn mâu thuẫn lên người Mộ Dung Tiểu Tiểu, có được kết quả như mong muốn của nàng là được.
Mộ Dung Tiểu Tiểu yên lặng không nói làm không khí trên bàn nhất thời có chút xấu hổ, ngay cả nàng thờ ơ, mọi người cũng không thể ép buộc nàng, dù sao thân phận khác biệt, ai cũng biết Ly Vương cưng chiều nàng, họ còn không muốn đắc tội với Ly Vương lạnh lùng tàn khốc đâu, nếu mà đắc tội thì không thể nghi ngờ gì chỉ có tìm chết.
Triệu Thi Mộng giận quá thành cười, nàng ưỡn ngực, mở miệng liền không khách khí nói chuyện với Mộ Dung Tiểu Tiểu: "Ta thấy Mộ Dung cô nương thật sự không muốn, cực khổ lắm mới lấy được tâm của Ly Vương, sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho người khác. Có điều, điều này cũng dễ hiểu -tưdi, nữ tử mà, dĩ nhiên ai cũng muốn muốn phu quân chỉ cưng chiều mình, chỉ là, nếu không biết trân trọng, vẫn còn vọng tưởng muốn đồ của người khác, cẩn thận không được còn mất tất!"
Căn bản Mộ Dung Tiểu Tiểu không biết bên ngoài đồn thổ chuyện của nàng với Nam Cung Nguyệt Bân, lúc này thấy rõ Triệu Thi Mộng ăn dấm chua nàng có chút không hiểu, đây là cái gì với cái gì?
Không nghĩ ra chuyện gì nên Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không phí thêm nhiều tâm tư, nàng liền đàng hoàng đáp: "Ừ, là không cẩn thận."
Trong nháy mắt mọi người trở nên si ngốc, nàng, chẳng lẽ nàng không biết cách che giấu sao? Đây cũng quá thành thật rối.
"Được rồi, ta biết Mộ Dung cô nương có chút hiểu lầm với Triệu cô nương, dù sao bảo sao nghe vậy. Hôm nay là sinh nhật của ta, hay làm mọi người tạm thởi bỏ qua ân oán, coi như là nể mặt ta, có được hay không?"
Âu Dương Tĩnh cười xoa dịu không khí, chỉ là Mộ Dung Tiểu Tiểu cảm thấy nàng ta cũng chẳng tốt bụng như thế, mặc dù nghe không hiểu họ nói có ý gì nhưng nàng lại lười phải đặt câu hỏi, chì cảm thấy tiệc hôm nay cực kỳ không thú vi, chằng bằng về nhà ôm Ly, thế giới chỉ có hai người.
Ừm, làm thế nào bây giờ, mới tách ra có một lúc mà nàng đã nhớ đến hắn rồi.
Triệu Thi Mộng lạnh lùng hừ nhẹ, chờ, thù này chưa báo được, nàng vẫn còn cơ hội khiến Mộ Dung Tiểu Tiểu xấu mặt, tàn nhẫn với tỷ tỷ cũng đành thôi, còn muốn dính lấy nam nhân của nàng. Nàng sẽ cho nữ nhân giang hồ lỗ mãng này thấy sự lợi hại của nàng.
Nữ quyến bên này châm chọc chế giễu, không khí bên nam cũng có chút quỷ dị, ai nói ba người đàn bà thành cái chợ? Hôm này, ba nam nhân cũng có thể dựng thành cái sân khấu, dĩ nhiên, nếu như Dạ Nguyệt Ly chịu phối hợp.
Dạ Nguyệt Ly và Nam Cung Nguyệt Bân chia ra ngồi bên trái và bên phải Nam Cung Nguyệt Hiên, Triệu Kỳ Nghị ngồi phía bên phải Nam Cung Nguyệt Bân, còn lại đều là quan viên Nhất phẩm đương triều.
Cả mặt Dạ Nguyệt Ly không chút thay đổi, cộng thêm thỉnh thoảng tỏa ra lãnh khí khiến quan viên cả bàn thấp thỏm lo âu, sắc mặt rất không tự nhiên, Nam Cung Nguyệt Hiên cũng không thể làm gì khác hơn là xuống tay với Nam Cung Nguyệt Bân trước.
Hắn nặng nề vỗ bả vai Nam Cung Nguyệt Bân, cười sáng lạng nói: "Nhị Hoàng đệ, Hoàng huynh ta thật vất vả mới xin được Phụ hoàng cho ngươi tạm thời xuất phủ, có phải ngươi nên từ từ bồi Hoàng huynh ta thật tốt không, từ biệt tám năm, khiến Hoàng huynh ta thật sự rất nhớ ngươi."
Nam Cung Nguyệt Bân chỉ cảm thấy bả vai bị đau, dòng khí trong cơ thể nhất thời có chút không ổn, ngay sau đó, khuôn mặt đẹp trai lại có chút tái nhợt, càng lộ ra vẻ ôn nhu, nhưng không giống như ánh sáng tỏa ra hôm cung yến, vốn mất đi chút sinh khí nhưng lại tăng thêm mấy phần tiên khí giống hệt phong cách tiêu diêu tự tại.
------ lời ngoài lề ------
(Lời tác giả)
Ngao ~ xem ra ta có chút không viết được đoạn lục đục đấu đá ~ chỉ mong mọi người đọc đừng đánh ta ~ ô ô ~
Bò đi gõ chữ đi ~ hẹn ngày mai ~
Cám ơn mọi người vẫn còn ủng hộ ta mỗi ngày ~
Thương mọi người ~ hôn hôn hôn ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook