Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
-
Chương 49-1: Nàng xem thường (1)
Dạ Nguyệt Ly vẫn có chút tò mò rốt cuộc vừa nãy chuyện gì mới phát sinh, trầm giọng hỏi, “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Dạ….” Ám vệ có chút ấp úng, không biết hắn không nói, mà là không biết nên nói từ đâu, lời nói kỳ quái của tiểu thư quá nhanh, hắn cũng không kịp nhớ hết toàn bộ.
Ánh mắt của ám vệ né tránh, khiến Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, xem ra hắn đã bỏ lỡ một số điều hay ho rồi.
“Nói đi, biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
“Vâng, chủ tử!”
Ám vệ chậm rãi nuốt nước bọt kể lại toàn bộ, hắn phát hiện, lần này hiệu suất làm việc của mình đã bị kém cỏi đi quá nhiều, đối mặt với chủ tử, hắn thấy thật hổ thẹn.
Nghe ám vệ cố gắng vừa nhớ một chút vừa nói một câu Dạ Nguyệt Ly cũng hiểu được toàn bộ sự việc, bao gồm cả đoạn về “người chim” của nàng, đôi môi mím chặt tức giận của hắn đột nhiên mở ra, ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha ha…”
“Ai,ai ở bên kia?!” Thị vệ hoàng cung bị tiếng cười này làm cho giật mình kinh động, đều chạy về phía bên này, tiếng bước chân nặng nề, nghe âm thanh, hình như có hơn 10 người.
Người cầm đầu đi vào chỗ tối vừa thấy, rèm ngăn cách hai điện lay động trống trơn, không có lấy một bóng người, đâu có nghe được chút tiếng cười nào? Người cầm đầu lau chút mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, ban ngày ban mặt, gặp quỷ rồi?
Thổn thức nhìn lại một lần, dẫn người quay trở lại chỗ gác.
Đi nhanh đến cửa cung Dạ Nguyệt Ly mấy lần suýt chút nữa lỡ chân, trong lòng buồn cười, hơn tám năm rồi, hắn còn không biết thật ra nha đầu lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, điệu bộ mắng chửi người rất thuận miệng nha.
Nhưng mà, tại soa lại để Bắc Thần Thụy nhìn thấy trước?!
Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly âm trầm, khá lắm Bắc Thần Thụy, lại dám cướp người với hắn.
Hai ám vệ ở chỗ tối, mồ hôi lạnh cả người chảy ròng ròng, chủ tử thật đáng sợ, một tràng cười quỷ dị trăm năm khó gặp, cười xong một lúc sắc mặt lại băng lãnh âm trầm, mâu quang lạnh thấu xương, chủ tử như vậy không biết rằng mình rất dọa người sao, Toái Nguyệt hộ pháp đã từng nhìn thấy bộ dạng như vậy bao giờ chưa?
Chủ tử của bọn họ, trở nên thật kỳ quái.
Còn Toái Nguyệt đang ở trong phủ thình lình hắt hơi một cái, nhíu mày, cảm lạnh?
Vừa đi qua cửa cung, liếc mắt một cái Dạ Nguyệt Ly liền nhìn thấy nàng, thân thể còn chưa chạm đất, bàn tay to đã duỗi ra, đem Mộ Dung Tiểu Tiểu kéo vào lòng, rồi lại vận khí hướng về phủ đệ của mình bay đi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngửi được mùi hương quen thuộc, theo cánh tay người nào đó, tiến vào trong lòng, “Sư huynh, thật xin lỗi/” Nàng nói lời giữ lời, vừa mới gặp mặt liền kiểm điểm.
“Nghĩ xin lỗi là xong sao?” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly trêu tức, mặc dù không biết vì sao nha đầu xin lỗi, nhưng mà theo lời của nàng, hắn cũng không quên, vừa rồi Bắc Thần Thụy đã nhìn thấy nàng đáng yêu như vậy.
Sư huynh biết? Đôi mi thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhíu, không nên nha, rõ ràng như vậy, chẳng lẽ sư huynh không biết Bắc Thần An có lòng dạ đen tối với mình?
“Sư huynh, có biết ta nói cái gì không?”
“Đều là ngươi đuối lý, nên mới đến xin lỗi ta?” Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly xoẹt qua ý cười, cái tiểu nha đầu này.
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu tối sầm, suy nghĩ cả nửa ngày mới thấy, sư huynh đang đùa giỡn nàng! Đôi môi anh đào mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi.
“Được rồi trở về sư huynh cùng ngươi nói chuyện này.” Dạ Nguyệt Ly cũng không dám trêu đùa quá mức, miễn cho lát nữa tiểu nha đầu lại không để ý đến hắn.
“Vâng.”
“Chim đâu?” Dạ Nguyệt Ly cười khẽ, hỏi.
“Thả.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng lười hỏi tại sao sư huynh lại biết, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, xem ra con chim ngốc vô tội kia bị Bắc Thần An liên lụy, nàng hảo tâm mới thả đi.
Nàng cũng không sợ Bắc Thần An tìm đến cửa, đến lúc đó, nàng sẽ hảo hảo tiếp đãi.
Về phần Bắc Thần Nghiêu và Dao phi, nếu Bác Thần An dám đi nói, nàng ta đúng là không cố kị cái gì, đường đường là công chúa một nước lại bị một đứa trẻ tám tuổi bắt nạt, nói chuyện như vậy sẽ rất có mặt mũi đi?
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu tà ác cười.
“Dạ….” Ám vệ có chút ấp úng, không biết hắn không nói, mà là không biết nên nói từ đâu, lời nói kỳ quái của tiểu thư quá nhanh, hắn cũng không kịp nhớ hết toàn bộ.
Ánh mắt của ám vệ né tránh, khiến Dạ Nguyệt Ly nhíu mày, xem ra hắn đã bỏ lỡ một số điều hay ho rồi.
“Nói đi, biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
“Vâng, chủ tử!”
Ám vệ chậm rãi nuốt nước bọt kể lại toàn bộ, hắn phát hiện, lần này hiệu suất làm việc của mình đã bị kém cỏi đi quá nhiều, đối mặt với chủ tử, hắn thấy thật hổ thẹn.
Nghe ám vệ cố gắng vừa nhớ một chút vừa nói một câu Dạ Nguyệt Ly cũng hiểu được toàn bộ sự việc, bao gồm cả đoạn về “người chim” của nàng, đôi môi mím chặt tức giận của hắn đột nhiên mở ra, ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha ha…”
“Ai,ai ở bên kia?!” Thị vệ hoàng cung bị tiếng cười này làm cho giật mình kinh động, đều chạy về phía bên này, tiếng bước chân nặng nề, nghe âm thanh, hình như có hơn 10 người.
Người cầm đầu đi vào chỗ tối vừa thấy, rèm ngăn cách hai điện lay động trống trơn, không có lấy một bóng người, đâu có nghe được chút tiếng cười nào? Người cầm đầu lau chút mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, ban ngày ban mặt, gặp quỷ rồi?
Thổn thức nhìn lại một lần, dẫn người quay trở lại chỗ gác.
Đi nhanh đến cửa cung Dạ Nguyệt Ly mấy lần suýt chút nữa lỡ chân, trong lòng buồn cười, hơn tám năm rồi, hắn còn không biết thật ra nha đầu lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, điệu bộ mắng chửi người rất thuận miệng nha.
Nhưng mà, tại soa lại để Bắc Thần Thụy nhìn thấy trước?!
Sắc mặt Dạ Nguyệt Ly âm trầm, khá lắm Bắc Thần Thụy, lại dám cướp người với hắn.
Hai ám vệ ở chỗ tối, mồ hôi lạnh cả người chảy ròng ròng, chủ tử thật đáng sợ, một tràng cười quỷ dị trăm năm khó gặp, cười xong một lúc sắc mặt lại băng lãnh âm trầm, mâu quang lạnh thấu xương, chủ tử như vậy không biết rằng mình rất dọa người sao, Toái Nguyệt hộ pháp đã từng nhìn thấy bộ dạng như vậy bao giờ chưa?
Chủ tử của bọn họ, trở nên thật kỳ quái.
Còn Toái Nguyệt đang ở trong phủ thình lình hắt hơi một cái, nhíu mày, cảm lạnh?
Vừa đi qua cửa cung, liếc mắt một cái Dạ Nguyệt Ly liền nhìn thấy nàng, thân thể còn chưa chạm đất, bàn tay to đã duỗi ra, đem Mộ Dung Tiểu Tiểu kéo vào lòng, rồi lại vận khí hướng về phủ đệ của mình bay đi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngửi được mùi hương quen thuộc, theo cánh tay người nào đó, tiến vào trong lòng, “Sư huynh, thật xin lỗi/” Nàng nói lời giữ lời, vừa mới gặp mặt liền kiểm điểm.
“Nghĩ xin lỗi là xong sao?” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly trêu tức, mặc dù không biết vì sao nha đầu xin lỗi, nhưng mà theo lời của nàng, hắn cũng không quên, vừa rồi Bắc Thần Thụy đã nhìn thấy nàng đáng yêu như vậy.
Sư huynh biết? Đôi mi thanh tú của Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhíu, không nên nha, rõ ràng như vậy, chẳng lẽ sư huynh không biết Bắc Thần An có lòng dạ đen tối với mình?
“Sư huynh, có biết ta nói cái gì không?”
“Đều là ngươi đuối lý, nên mới đến xin lỗi ta?” Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly xoẹt qua ý cười, cái tiểu nha đầu này.
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu tối sầm, suy nghĩ cả nửa ngày mới thấy, sư huynh đang đùa giỡn nàng! Đôi môi anh đào mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi.
“Được rồi trở về sư huynh cùng ngươi nói chuyện này.” Dạ Nguyệt Ly cũng không dám trêu đùa quá mức, miễn cho lát nữa tiểu nha đầu lại không để ý đến hắn.
“Vâng.”
“Chim đâu?” Dạ Nguyệt Ly cười khẽ, hỏi.
“Thả.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng lười hỏi tại sao sư huynh lại biết, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, xem ra con chim ngốc vô tội kia bị Bắc Thần An liên lụy, nàng hảo tâm mới thả đi.
Nàng cũng không sợ Bắc Thần An tìm đến cửa, đến lúc đó, nàng sẽ hảo hảo tiếp đãi.
Về phần Bắc Thần Nghiêu và Dao phi, nếu Bác Thần An dám đi nói, nàng ta đúng là không cố kị cái gì, đường đường là công chúa một nước lại bị một đứa trẻ tám tuổi bắt nạt, nói chuyện như vậy sẽ rất có mặt mũi đi?
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu tà ác cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook