Từng Niên Thiếu
Quyển 2 - Chương 6-9: Đồ mi (9)

Lệch múi giờ dễ thích ứng hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Những người bạn ở Mĩ nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của cuộc sống American, còn đám Made in China chúng tôi cũng vẫn phải tiếp tục cuộc sống như cá gặp nước trước lễ tốt nghiệp của mình.

Thiên Hỉ gần như đã hoàn thành bài luận văn của cô ấy, tôi cũng viết được tương đối, dù sao, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ có yêu cầu cao đối với bản thân, chỉ mong bảo vệ được thuận lợi là xong. Riêng Từ Lâm, đa phần thời gian cô ấy đều chạy đi họp báo với chạy tiến độ bản thảo, gì mà Vương Phi và Lý Á Bằng công khai chuyện tình cảm, Thần điêu đại hiệp cuối cùng cũng đã đóng máy, theo như cô ấy nói thì giờ đầu cô ấy toàn những chuyện hỗn loạn đó thôi. Luận văn của Từ Lâm, sau khi nộp xong đề cương chưa viết thêm được chữ nào, giáo viên hướng dẫn bắt đầu giục cô ấy nộp bản nháp, lúc đó Từ Lâm mới cầu đông chạy tây nhờ Thiên Hỉ giúp, Thiên Hỉ không còn cách nào, đành giúp cô ấy sắp xếp tài liệu, Từ Lâm cung phụng Thiên Hỉ chẳng khác gì bồ tát, chỉ hận không thể ngày nào cũng dập đầu dâng hương.

Một người nữa cũng coi Thiên Hỉ như Quan thế âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn là Na Na, Na Na thậm chí khoa trương hơn, đáp máy bay thẳng từ Hồ Nam về, vừa vào phòng đã nhào tới bên Thiên Hỉ.

“Thiên Hỉ, cậu phải cứu mình, nếu không lần này mình xong đời rồi, xong thật rồi!”

“Cậu đang làm cái gì thế?” Thiên Hỉ hoang mang.

“Đúng thật là, đừng diễn nữa, vừa vào đã gào thét khóc lóc, bình tĩnh nói xem nào.” Tôi vừa chế giễu vừa cười cợt.

“Kiều Kiều! Cậu không hiểu! Lần này là chuyện lớn của cả đời người đấy!” Na Na trợn mắt, “Các cậu còn nhớ cuộc thi Super Girl đài mình tổ chức năm ngoái không?”

“Trương Hàm Vận đó chứ gì. Chua chua ngọt ngọt là em, không phải năm nay vẫn tổ chức hay sao?” Từ Lâm lập tức thể hiện tính chuyên nghiệp của người phụ trách mảng giải trí.

“Đúng, chính là chuyện này! Đây là một chương trình lớn được đầu tư của đài bọn mình, có tính quyết định trong việc có được ký hợp đồng hay không đối với một thực tập sinh như mình, nói thế này cho dễ hiểu, nếu làm tốt chương trình, chắc chắn được nhận vào đài, làm không tốt, lập tức cuốn xéo.”

“Thế thì liên quan gì đến Thiên Hỉ?” Tôi băn khoăn.

“Đương nhiên có rồi!” Na Na lập tức quay phắt người lại, chắp hai tay trước ngực, nhìn Thiên Hỉ bằng ánh mắt long lanh, “Trong CV của mình có viết kinh nghiệm tổ chức Ánh sao lấp lánh năm ngoái. Thế là lãnh đạo đài lập tức ấn tượng, hôm đó còn nói riêng với mình: Na Na, em có kinh nghiệm trong phương diện này, cũng có nguồn ứng cử viên sinh viên dồi dào, lần này phải cố gắng thể hiện nhé! Đại ý không phải bảo mình phải làm cho tốt, mà làm không tốt thì không cần nghĩ cũng biết hậu quả rồi. Nhưng ngoài Thiên Hỉ ra, mình lấy đâu ra kinh nghiệm với chả ứng viên chứ! Thiên Hỉ, tương lai của mình phụ thuộc hết cả vào cậu đấy!”

“Không được không được, Na Na, cậu đừng đùa nữa, lần trước ở trong trường thì hát hò vớ vẩn thế nào cũng được, nhưng lần này là chương trình lớn của đài truyền hình đấy! Mình không làm được đâu!” Thiên Hỉ lắc đầu quầy quậy.

“Hát tùy tiện vớ vẩn mà còn đạt quán quân! Thiên Hỉ, ưu điểm của cậu là khiêm tốn, nhưng nhược điểm là quá khiêm tốn! Mỗi lần thi xong đều bảo làm bài bình thường, nhưng lần nào cũng giành học bổng loại I, thôi không lằng nhằng nữa, lần này chuyện liên quan tới vận mệnh của mình đấy!”

“Mình thật sự không được đâu... làm gì có thời gian chứ, hơn nữa, cậu cũng biết đấy, mình chẳng hứng thú với việc hát hò.” Thiên Hỉ vẫn tiếp tục từ chối.

“Giờ chẳng phải là lúc cậu rảnh rỗi nhất à, chắc chắn được học lên nghiên cứu sinh rồi, bạn trai cũng đã đi rồi. Thiên Hỉ, mình không dám nhờ chuyện khác, chỉ cần cậu đến đăng ký thôi, tham gia vòng thử giọng, vào sơ tuyển thôi cũng được. Chỉ thế thôi cũng được tính thành tích rồi, xin cậu đấy, Thiên Hỉ tốt bụng, Thiên Hỉ đại nhân!” Na Na dụi dụi vào người Thiên Hỉ, ra sức làm trò.

Từ Lâm ngồi bên cạnh nửa đùa nửa thật: “Hay là Thiên Hỉ, cậu cứ thử đi, ngộ nhỡ lần này lại được quán quân, mình sẽ nắm chắc mảng phỏng vấn độc quyền.”

“Cũng đúng! Nếu cậu gặp được Hà Lý, Tương Sương thì xin chữ ký giúp mình.” Tôi cũng hùa theo.

“Sao số mình xui xẻo thế này, gặp toàn bạn tốt quá cơ.” Thiên Hỉ thở dài thườn thượt, “Chỉ đăng ký thôi phải không? Tham gia một lần thôi đấy nhé?”

“Chỉ đăng ký! Thi một lần thôi!” Mắt Na Na gần như tóe lửa.

“...Thôi được.”

“Ôi giời ơi! Yêu cậu quá!” Na Na lao vào khiến Thiên Hỉ ngã bổ nhào xuống giường.

Khi ấy chúng tôi đều chưa biết gì, ngoài Thiên Hỉ thỉnh thoảng càu nhàu chê phiền phức ra, chúng tôi đều cho rằng đó chỉ là một cuộc thi chơi cho vui, không ai ngờ, lúc đó số mệnh đã nhìn chúng tôi nháy mắt như thế nào.

Thiên Hỉ thi ở Trịnh Châu, chủ yếu là bởi Na Na keo kiệt, phụ trách việc đăng ký nhưng lại chi cho ít lộ phí. Khi ấy, luận văn của tôi về cơ bản đã ổn, đang lúc rảnh rỗi, bèn kéo Tần Xuyên đi cùng Thiên Hỉ đến Trịnh Châu một chuyến. Tôi cho rằng, dù thế nào đi nữa thì bây giờ anh Tiểu Thuyền cũng không có ở đây, chúng tôi nên giúp anh ấy chăm sóc Thiên Hỉ, mặc dù tôi cũng biết mình không có khả năng chăm lo cho người khác.

Suốt dọc đường đi tôi và Tần Xuyên vẫn chí chóe cãi nhau không ngừng, Thiên Hỉ lặng lẽ ngồi dựa sát vào cửa sổ nghe nhạc, tôi biết cô ấy đang chọn bài, Thiên Hỉ là người nghiêm túc như thế đấy, chỉ cần bắt tay vào làm, thì cô ấy sẽ yêu cầu bản thân phải làm đến mức tốt nhất, có lẽ chính vì lý do này mà Na Na sống chết cũng phải lôi kéo Thiên Hỉ tham gia bằng được.

Khu vực thi thử giọng náo nhiệt hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của chúng tôi, hoàn toàn khác với vẻ bị ép buộc của Thiên Hỉ, những người tới dự thi đều ôm mộng thành ngôi sao, trang điểm đậm hay mặc đồ sân khấu chưa là cái gì, tôi còn thấy có người mặc váy cưới đến xếp hàng, thậm chí cả những bà thím mà thoạt nhìn Tần Xuyên tưởng nhân viên vệ sinh, có điều họ đều đang chờ được phát số để dự thi. Ngược lại, Thiên Hỉ để mặt mộc, mặc quần bò áo sơ mi kẻ caro trông lạc lõng giữa đám người với đủ loại trang phục kỳ dị đó, nhưng lại nhìn ra dáng nữ sinh nhất.

Đã hẹn với Na Na đến nơi sẽ liên lạc, vậy mà gọi bao cuộc cô ấy mới cuống quýt nháo nhào chạy đến, đầu tóc rối bù, thẻ nhân viên vất ra sau lưng, xem ra đang bận tới tối tăm mặt mũi.

“Thiên Hỉ, chuẩn bị ổn cả rồi chứ? Trong vòng ba mươi giây, giới thiệu bản thân rồi hát luôn, ban giám khảo bấm chuông thì dừng lại, rất đơn giản thế thôi. Đúng rồi, cậu định hát bài gì? Ngàn vạn lần đừng hát bài Sự tốt đẹp bị thất lạc, Super Star, Cổ tích, Mộng tưởng ban đầu, Aurona gì gì đó chứ, mỗi bài này mình đã phải nghe ít nhất hai trăm lần rồi.”

Na Na đang nói, thì từ bên trong một tiếng gào rú vọng ra, “Anh nguyện trở thành thiên thần trong câu chuyện cổ tích mà em yêu thích...”, Na Na bất lực lắc đầu, “Thấy chưa, lại thêm lần nữa.”

“Hoành tráng hơn Ánh sao lấp lánh rất nhiều... sớm biết đông thế này mình chẳng đến nữa.” Thiên Hỉ bĩu môi.

“Coi như cậu thay mình hoàn thành nhiệm vụ đi mà, mình còn vừa nói với ban giám khảo, ngôi sao của đại học B đến rồi.” Na Na nhìn đồng hồ, “Không nói nữa, cậu chuẩn bị thêm đi, mình vào trước nhé.”

Na Na lao vút đi như một cơn gió, để ba chúng tôi ở lại hoang mang nhìn quanh nhìn quất, Tần Xuyên tò mò hỏi Thiên Hỉ: “Thiên Hỉ, thế cậu định hát bài gì?”

“Vẫn là bài của Vương Phi, Đôi khi tình yêu chỉ là hư danh.” Thiên Hỉ cười cười.

Tôi cũng đoán cô ấy chắc chắn sẽ hát bài của Vương Phi, bởi vì anh Tiểu Thuyền từng nói, cô ấy hát bài của Vương Phi là hay nhất.

Nhưng khi nghe Thiên Hỉ nói tên bài hát, bên cạnh tôi đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh hãi: “Á, cô ấy cũng hát Đôi khi tình yêu chỉ là hư danh.”

Chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn về phía tiếng nói phát ra, xéo phía sau chỗ chúng tôi đứng có hai cô gái, một cô thì lùn và béo, cô còn lại khá xinh đẹp thanh tú, rõ ràng đã có sự chuẩn bị chu đáo trước khi đến, so với những cô gái đang loạn cào cào xung quanh, bất luận là trang điểm hay cách ăn mặc cũng rất bắt mắt.

“Tinh Nghiên, làm thế nào bây giờ, người ta còn quen nhân viên của đài, không biết chừng có người chống lưng, hát cùng bài với cô ấy liệu ổn không?” Cô gái béo lùn nói, liếc mắt nhìn Thiên Hỉ, ghé sát tai mĩ nữ tên Tinh Nghiên thì thầm nói gì đó, Tinh Nghiên cũng quét mắt nhìn Thiên Hỉ, điềm đạm hừ một tiếng rồi cười, “Mặc kệ người ta, giày này đi có chút khó chịu, ra xe mang đôi dép lê vào đây.”

Cô gái béo lùn ừ một tiếng rồi đi, tôi và Tần Xuyên đâu chịu đứng yên mà nghe những lời ẩn ý chối tai đó, lập tức nộ khí xung thiên, Tần Xuyên cao giọng nói trước: “Haiz, giờ này còn có người đi thi mang theo bảo mẫu nhỉ?”

“Đấy gọi là trợ lý, hiểu không hả? Chỉ những người trong ngành giải trí mới mang theo trợ lý thôi.” Tôi lập tức nhập vai.

“Ngành giải trí, phì phì, cao cấp gớm, ngôi sao lớn nào thế? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”

“Ôi dào, những người cậu biết toàn đại minh tinh, còn cái đám tép riu lìu tìu ai biết chứ, chẳng qua tự làm màu thôi, bỏ tiền thuê vài người tiền hô hậu ứng. Mà chẳng trách được họ, từ nhỏ đã không được học hành, không có văn hóa, thật đáng sợ.”

Tôi nói mà chính mình cũng thấy hả dạ, thấy sắc mặt của cái cô Tinh Nghiên kia tím lại như gan lợn, căm hận trừng mắt lườm tôi, tôi cũng chẳng khách khí mà lườm lại luôn.

Thiên Hỉ đứng bên, không nói câu nào, chỉ dùng tay làm quạt phẩy khẽ, nhưng tôi biết lần này Na Na không cần lo lắng nữa rồi, Thiên Hỉ chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc bởi cô ấy đã chính thức bước vào trạng thái chiến đấu hăng hái nhất.

Thiên Hỉ gần như được đài truyền hình chọn ngay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương