Từng Nghe Giọng Nói Của Anh
-
Chương 5
EDIT: THƯỢNG QUAN SA HY.
BETA: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT.
Mấy phút trước, Tô Trản đang tắm bỗng nhiên “Bụp” một tiếng, đèn tắt, căn phòng rơi vào bóng tối, giơ tay lên không thấy được năm ngón.
Không có nghe nói thông báo hôm nay bị cúp điện mà! Trong màn đêm, cô tắm xong, lại lần mò đi vào phòng, lấy một chiếc váy dài xanh thẫm thay vào, đi lên ban công mượn ánh trăng hút điếu thuốc.
Đốm lửa chập chờn, nhưng ở trong bóng tối lại hết sức rõ rằng, một tay Tô Trản kẹp thuốc, tay còn lại khoanh trước ngực. Đưa mắt nhìn ngôi nhà đối diện, đèn đuốc sáng trưng, hơi nheo mắt lại.
*
“Chào anh. Nhà em bị cúp điện. Anh cho em mượn cây nến được chứ?”
Lúc này, Tô Trản đứng trước cửa, tóc không ngừng nhỏ nước xuống, váy bị dính vì ướt, chất liệu vải hơi mỏng nên bị thấm, cô hơi ngước đầu, lặp lại lần nữa.
Từ Gia Diễn khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng cửa, khóe miệng cong lên cười một cái. Nếu như Tô Trản không mù thì chắc canh sẽ thấy được, anh cười rất mỉa mai.
“Mất điện?”
Lúc nói lời này, ánh mắt anh lướt qua người cô, khẽ hất hàm, chỉ chỉ cửa thang máy trên hành lang, thang máy vẫn còn hoạt động.
Đến lúc này Tô Trản mới hiểu, nhìn có vẻ chỉ có đường dây điện nhà cô bị hỏng. Hình như là nổ cầu chì.
Tô Trản gọi điện thoại cho chủ nhà, chủ nhà nói tối nay quá muộn rồi, ngày mai sẽ tìm người tới sửa.
Cô đứng một bên vừa gọi điện thoại, vừa nhìn Từ Gia Diễn một cái. Người này đang mặc một cái áo lông cừu màu xám tro, chiếc quần ở nhà rộng rãi, hai tay nhét vào túi, dựa lưng trên cửa, nghiêng mắt nhìn cô.
Mới nói được một nửa điện thoại đã hết pin, Tô Trản nhìn chằm chằm màn hình đen thui, má phồng lên rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông tựa lưng trên cửa, lên tiếng hỏi.
“Em có thể sạc pin ở nhà anh một lát không?”
Từ Gia Diễn ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen yên tĩnh. Im lặng một lát, bờ vai run run anh mới thờ ơ nói: “Được thôi.”
“Cám ơn, để em về lấy dây sạc nha.”
Tô Trản cầm dây sạc pin, đi được nửa đường thì quay trở lại lấy cái áo nhung khoác thêm, lúc này mới tiếp tục đi qua.
Cửa mở, không có đóng, Từ Gia Diễn đã leo lên ghế salon làm tổ tiếp tục xem trận đấu. Cô đóng cửa lại, đi vào, đầu anh cũng không thèm chuyển, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, miễn cưỡng nói: “Tự mình tìm chỗ đi.”
Cũng là một kiểu nhà trọ nhưng bên này của anh có vẻ rộng rãi hơn. Được rồi, cái này là do cái tủ rượu xa hoa của Tô Trản đã chiếm một nửa phòng khách.
“Ngủ.” Anh xoa xoa tóc, xoay người rời đi, sau cùng lại quay đầu nhìn cô, dặn dò: ” Lúc đi, nhớ khóa cửa.”
Tô Trản nghe lời gật đầu.
Tô Trản nghiêm túc xem một bộ phim thần tượng trên ti vi, nam chính với nữ chính vì hiểu lầm nên chia tay. Bảy năm sau thì hai người gặp lại, sau đó là một hồi yêu hận tình thù chém giết lẫn nhau.. Dây dưa thế nào mà kéo dài đến hơn tám mươi tập phim.
Từ Gia Diễn nằm trên giường nghịch trò chơi trên điện thoại, mặc dù hôm qua thức suốt đêm, thế nhưng bây giờ vẫn không buồn ngủ.
Kì quái. Lúc này ngay cả trò chơi cũng chơi không nổi, anh phiền não ném điện thoại xuống. Đi xuống giường, tìm dép, mặc đồ vào, mở cửa ra.
Tô Trản chuyên chú xem phim.
Từ Gia Diễn dựa vào tường, tay cầm một điếu thuốc, trong ti vi nam chính đang quỳ gối cầu xin nữ chính tha thứ. Nói chuyện không được thì diễn ra tình tiết cưỡng hôn. Nội dung phim bình thường, anh cảm thấy nhàm chán cực kỳ, thế nhưng cảnh này, cô lại thấy rất nồng nhiệt.
Anh phát hiện, em gái mắt to cũng thật nhàm chán, cuộc sống thật không thú vị gì hết.
Không biết cô cởi áo khoác lúc nào, trên người bây giờ chỉ mặc một bộ đầm dài mỏng manh, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống làm sau lưng ướt một mảnh, áo ngực như ẩn như hiện.
Anh nhả ra một ngụm khói, mi hơi nhíu lại đem tàn thuốc bỏ vào gạt tàn rồi xoay người trở về phòng. Chỉ chốc lát sau, lại cầm một cái máy sấy tóc màu đen đi ra, sãi bước đến trước mặt Tô Trản, “Cạch ——” đem mấy sấy bỏ trên chiếc sô pha bên cạnh Tô Trản.
“Cô sấy tóc đi.” Anh vừa hút thuốc vừa nói.
Tô Trản hoàn hồn lại, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, một đôi mắt sáng ngời lại trong suốt, nhất thời không hề nhúc nhích.
Cặp mắt to tròn kia làm anh phiền lòng một trận, giọng nói có chút lạnh nhạt, không nhịn được nói: “Sao hả? Còn muốn tôi giúp cô à?”
Cảm nhận được anh không vui, Tô Trản lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: “Ngồi ở đâu sấy?”
Từ Gia Diễn phủi tàn thuốc, chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh ổ cắm điện nói: “Ở đó cũng được.”
Tô Trản gật đầu một cái, cầm máy sấy tóc đi tới đó, Từ Gia Diễn đi thì anh liền ngồi xuống, cầm máy PS[1] nhấn mấy cái, hiện lên hình ảnh đang vào trò chơi, điếu thuốc ngậm trong miệng, khom người lấy một cái tay cầm trò chơi trong ngăn bàn ra, sau đó kết nối với ti vi, tiếp tục làm ổ trên sô pha chơi game. Là một trò chơi đá bóng thực tế, Tô Trản có chơi qua mấy lần, nhưng tất cả đều là có người giúp đỡ.
Vừa sấy tóc, vừa nhìn người kia.
Hình như, trò chơi nào anh cũng giỏi, điểm này, không thể nghi ngờ.
Anh rất cao, hơn 1.85m, lúc này đang cong lưng ngồi trên sô pha, hai chân tách ra, cánh tay đặt trên đùi, nắm tay cầm trò chơi trong tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Cái tay cầm kia giống như đã nhập vào thân thể anh, thao tác hết sức lưu loát lại đẹp mắt.
Quan sát một lúc mới phát hiện, lúc anh chơi game, thật sự rất... đẹp trai, vẻ mặt ung dung lãnh đạm, thỉnh thoảng có sai lầm cũng sẽ không giống mấy nam sinh gào khóc kêu to hoặc là chửi bậy. Thế nhưng anh có một hành động nhỏ, có vẻ là thói quen – liếm môi một cái.
Người này không giống Tạ Hi, chơi xong một trò, sẽ thấy thỏa mãn.
Một ván đã kết thúc, hình ảnh nhắc nhở đang chờ tiến độ còn cần một ít phút, anh đem tay cầm ném sang một bên vươn tay lấy gói thuốc trên bàn. Tìm một lát lại chẳng có gì, vì vậy anh chuẩn bị đứng dậy lấy gói mới..
Thấy tóc đã khô Tô Trản mới rút máy sấy khỏi nguồn điện.
Từ Gia Diễn vừa vặn đi tới bên cạnh cô “Đợi một chút.”
Tô Trản đứng thẳng không nhúc nhích, anh đứng trước mặt cô, cúi người cầm lấy máy sấy, một lần nữa cắm dây vào ổ điện, từ trên cao nhìn xuống, cằm hướng phía sau chỉ chỉ.
“Xoay qua chỗ khác.”
Tô Trản nghe lời xoay qua chỗ khác.
Tiếng ong ong của máy sấy nháy mắt lại vang lên, gió nóng mãnh liệt thổi lên lưng cô. Không hề có kỹ xảo gì, một trận sấy loạn, tâm tình còn có chút nóng rực.
Cô cũng rất nóng rực.
Sau lưng dần dần khô ráo không ướt nữa, anh cầm máy sấy ném một cái, thanh âm trầm thấp, “Được rồi.”
Tô Trản cúi đầu, gương mặt hồng hồng thấp giọng nói cảm ơn.
Từ Gia Diễn chế giễu cong khóe miệng, chỉ vào màn hình điện thoại di động, “Đầy pin rồi.”
Ý nói là, cô có thể đi rồi.
Tô Trản về phòng, đen thui, không bật đèn được, cô lấy một chai rượu trong tủ, cầm thêm một cái ly đi lên sân thượng, mượn trăng, hút một điếu thuốc, tịch mịch rót rượu vào ly, ngồi xuống một lát lại kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Đêm tối phá lệ yên lặng, gió lạnh ào ào quét tới, cây cối chung quanh bị thổi ồn ào một trận.
Sáng sớm ngày hôm sau chủ nhà đã gọi thợ sửa điện tới.
Thợ sửa điện tìm được áp-tô-mát tổng, xem xét một hồi rồi kết luận nói.
“Có thể do quá cũ rồi nên bị nổ cầu chì thôi.”
Tô Trản mặc một cái áo ngắn tay cùng chiếc quần dài, bên ngoài quàng một chiếc khăn da dê, đoan trang đứng một bên, hỏi chủ nhà: “Vậy phòng bên cạnh sao không bị cúp điện?”
Dì chủ nhà giải thích nói: “Tên đẹp trai ở phòng bên cạnh kia, nghe nói là nếu bị mất điện sẽ không sống nổi nên anh tự sửa lại mạch điện, trong nhà hình như có mấy cái máy phát điện dự bị nữa.”
Tô Trản ừ hai tiếng.
Thang máy đinh đong vừa vang lên, một đám người từ trong đi ra. Chính xác mà nói thì là một đám trẻ đang tuổi vị thành niên. Dẫn đầu là tên tóc vàng, Tô Trản hình như đã gặp anh ta. Đúng rồi, chính là cái người ngồi bên cạnh Từ Gia Diễn ở sân bay.
Chủ nhà nhìn thấy Mạnh Thần, ánh mắt có chút né tránh, thân thể di chuyển ra sau lưng Tô Trản. Kết quả Mạnh Thần liếc mắt một liền thấy vóc dáng khổng lồ của bà, cửa cũng không mở, trực tiếp đi về phía bên kia, “Ai — dì chủ nhà, con nói này....”
Mấy nam sinh nháy mắt liền ồn ào, tất cả theo anh đi qua bên này.
Mạnh Thần đi đầu, xấu xa cười đi tới phòng của dì chủ nhà “Dì sửa cái gì vậy?”
Chủ nhà coi như sợ tên nhóc này, qua loa lấy lệ nói: “Nổ cầu chì, cậu bận thì đi đi.”
Lúc đầu Tô Trản vẫn đưa lưng về phía bọn họ, nghe tiếng cũng chỉ quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái cũng đủ khiến Đại Minh hưng phấn, ánh mắt sáng lên, cậu ta đột nhiên chọt Mạnh Thần một cái ý vị thâm trường nói, “Một túi ngọc nha!”
Ánh mắt không vui của Mạnh Thần quét qua. Chẳng có gì đẹp, hay là da trắng, ngũ quan tinh tế sao?
Anh rất không tình nguyện mà buông tha, nói với dì chủ nhà “Dì, dì thật không tốt bụng nha!”
“Không thấy dì còn bận hay sao? Có việc gì thì để sau rồi nói.”
Mạnh Thần không để ý tới anh, tiếp tục ồn ào lên: “Cô gái đẹp như vậy, buổi tối mất điện sẽ sinh sợ hãi. Dì cho người ta thuê căn phòng như vậy, thật sự rất không hiền lành gì.”
Chủ nhà: “Dì không phải đang sửa lại sao? Con đừng làm dì loạn thêm.”
Mạnh Thần hiểu được ý trong câu này, đại khái chỉ có mình Tô Trản nghe không hiểu. Bất quá nhìn thái độ này của anh, Tô Trản cũng biết người này không thích mình.
Một lúc sau cũng đã sửa điện xong, Tô Trãn khách khí tiễn chủ nhà xuống lầu. Ngay lúc này, ba người ở cửa đối diện đang hút thuốc lá cạnh lan can. Nhìn cánh cửa căn phòng kia vang lên tiếng cười khanh khách.
Đại Minh đắc ý nói, giống như đang khen bạn gái mình: “Như thế nào? Đẹp không?”
Mạnh Thần khinh thường, “Đẹp cái rắm, lẳng lơ thì có.”
Đại Minh khịt mũi coi thường: “Sao nào? Trên mặt không hề trang điểm, cậu còn nói lẳng lơ ở nơi nào chứ?”
Mạnh Thần chính là thích gây chuyện, “Con mẹ nó có cô gái nào trời mùa đông ăn mặc kiểu đó không?”
Đại Minh không hiểu nhìn sang, ăn mặc thế nào? Không phải rất bình thường sao?
Đại Minh nói: “Ai nha, cậu là có thành kiến với cô ấy rồi, cho rằng cô ấy chiếm căn phòng kia. Chúng ta huấn luyện ở nơi nào cũng giống nhau mà. Tôi cảm thấy như vậy, cậu cùng một cô gái tính toán làm gì chứ!”
“Cậu thì biết gì!” Mạnh Thần nói
Thời điểm thi đấu chính thức, từng giây từng phút đều là thời gian, nếu không tại sao mỗi lần tập huấn ở nước ngoài hoàn toàn một kiểu khép kín. Mọi người, ngay cả ăn cơm hay đi vệ sinh cũng cùng một chỗ.
Càng nghĩ càng không cam lòng: “Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp đuổi cô ấy ra khỏi chỗ đó?”
Từ Gia Diễn vẫn không lên tiếng, dựa lên lan can, đem nửa điếu thuốc ném vào gạt tàn rồi ngồi dậy, tầm mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ gầy ở dưới lầu. Đứng ở nơi đó, cô trông rất lẻ loi, một mình như vậy, cảm giác phiền não lại dâng lên.
“Được rồi, giải đấu vòng bảng LPL[2] chuyên nghiệp sắp bắt đầu rồi. Đừng có để lãng phí thời gian trên người cô ta.”
Mạnh Thần bất mãn nhỏ giọng thầm thì: ” Mẹ nó! Không phải anh cũng giống như Đại Minh, vừa ý cô ta chứ?”
“... Vừa ý cái gì?” Trong mắt anh đều là cảnh cáo.
Mạnh Thần chột dạ cúi đầu xuống, không nói lời nào.
“Coi như cậu có thể đuổi người đi được, vậy làm người ta khóc ai đi dỗ? Tôi đi dỗ? Hả?”
~~~*~~~
Chú thích:
[1] PS: PlayStation: Là một hệ máy dùng để chơi game, có thể kết nối với TV.
[2] Giải đấu vòng bảng LPL: LPL là cụm từ viết tắt của LOL Pro League (Giải đấu Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp) – một giải đấu được tổ chức mỗi năm một lần vô cùng danh giá của các game thủ LMHT ở Trung Quốc. Chính vì vậy mà LPL đã trở thành giải đấu đẳng cấp mà không phải bất cứ đội nào cũng có thể tham gia.
BETA: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT.
Mấy phút trước, Tô Trản đang tắm bỗng nhiên “Bụp” một tiếng, đèn tắt, căn phòng rơi vào bóng tối, giơ tay lên không thấy được năm ngón.
Không có nghe nói thông báo hôm nay bị cúp điện mà! Trong màn đêm, cô tắm xong, lại lần mò đi vào phòng, lấy một chiếc váy dài xanh thẫm thay vào, đi lên ban công mượn ánh trăng hút điếu thuốc.
Đốm lửa chập chờn, nhưng ở trong bóng tối lại hết sức rõ rằng, một tay Tô Trản kẹp thuốc, tay còn lại khoanh trước ngực. Đưa mắt nhìn ngôi nhà đối diện, đèn đuốc sáng trưng, hơi nheo mắt lại.
*
“Chào anh. Nhà em bị cúp điện. Anh cho em mượn cây nến được chứ?”
Lúc này, Tô Trản đứng trước cửa, tóc không ngừng nhỏ nước xuống, váy bị dính vì ướt, chất liệu vải hơi mỏng nên bị thấm, cô hơi ngước đầu, lặp lại lần nữa.
Từ Gia Diễn khoanh hai tay trước ngực, dựa lưng cửa, khóe miệng cong lên cười một cái. Nếu như Tô Trản không mù thì chắc canh sẽ thấy được, anh cười rất mỉa mai.
“Mất điện?”
Lúc nói lời này, ánh mắt anh lướt qua người cô, khẽ hất hàm, chỉ chỉ cửa thang máy trên hành lang, thang máy vẫn còn hoạt động.
Đến lúc này Tô Trản mới hiểu, nhìn có vẻ chỉ có đường dây điện nhà cô bị hỏng. Hình như là nổ cầu chì.
Tô Trản gọi điện thoại cho chủ nhà, chủ nhà nói tối nay quá muộn rồi, ngày mai sẽ tìm người tới sửa.
Cô đứng một bên vừa gọi điện thoại, vừa nhìn Từ Gia Diễn một cái. Người này đang mặc một cái áo lông cừu màu xám tro, chiếc quần ở nhà rộng rãi, hai tay nhét vào túi, dựa lưng trên cửa, nghiêng mắt nhìn cô.
Mới nói được một nửa điện thoại đã hết pin, Tô Trản nhìn chằm chằm màn hình đen thui, má phồng lên rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông tựa lưng trên cửa, lên tiếng hỏi.
“Em có thể sạc pin ở nhà anh một lát không?”
Từ Gia Diễn ngồi dậy, cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen yên tĩnh. Im lặng một lát, bờ vai run run anh mới thờ ơ nói: “Được thôi.”
“Cám ơn, để em về lấy dây sạc nha.”
Tô Trản cầm dây sạc pin, đi được nửa đường thì quay trở lại lấy cái áo nhung khoác thêm, lúc này mới tiếp tục đi qua.
Cửa mở, không có đóng, Từ Gia Diễn đã leo lên ghế salon làm tổ tiếp tục xem trận đấu. Cô đóng cửa lại, đi vào, đầu anh cũng không thèm chuyển, tầm mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, miễn cưỡng nói: “Tự mình tìm chỗ đi.”
Cũng là một kiểu nhà trọ nhưng bên này của anh có vẻ rộng rãi hơn. Được rồi, cái này là do cái tủ rượu xa hoa của Tô Trản đã chiếm một nửa phòng khách.
“Ngủ.” Anh xoa xoa tóc, xoay người rời đi, sau cùng lại quay đầu nhìn cô, dặn dò: ” Lúc đi, nhớ khóa cửa.”
Tô Trản nghe lời gật đầu.
Tô Trản nghiêm túc xem một bộ phim thần tượng trên ti vi, nam chính với nữ chính vì hiểu lầm nên chia tay. Bảy năm sau thì hai người gặp lại, sau đó là một hồi yêu hận tình thù chém giết lẫn nhau.. Dây dưa thế nào mà kéo dài đến hơn tám mươi tập phim.
Từ Gia Diễn nằm trên giường nghịch trò chơi trên điện thoại, mặc dù hôm qua thức suốt đêm, thế nhưng bây giờ vẫn không buồn ngủ.
Kì quái. Lúc này ngay cả trò chơi cũng chơi không nổi, anh phiền não ném điện thoại xuống. Đi xuống giường, tìm dép, mặc đồ vào, mở cửa ra.
Tô Trản chuyên chú xem phim.
Từ Gia Diễn dựa vào tường, tay cầm một điếu thuốc, trong ti vi nam chính đang quỳ gối cầu xin nữ chính tha thứ. Nói chuyện không được thì diễn ra tình tiết cưỡng hôn. Nội dung phim bình thường, anh cảm thấy nhàm chán cực kỳ, thế nhưng cảnh này, cô lại thấy rất nồng nhiệt.
Anh phát hiện, em gái mắt to cũng thật nhàm chán, cuộc sống thật không thú vị gì hết.
Không biết cô cởi áo khoác lúc nào, trên người bây giờ chỉ mặc một bộ đầm dài mỏng manh, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống làm sau lưng ướt một mảnh, áo ngực như ẩn như hiện.
Anh nhả ra một ngụm khói, mi hơi nhíu lại đem tàn thuốc bỏ vào gạt tàn rồi xoay người trở về phòng. Chỉ chốc lát sau, lại cầm một cái máy sấy tóc màu đen đi ra, sãi bước đến trước mặt Tô Trản, “Cạch ——” đem mấy sấy bỏ trên chiếc sô pha bên cạnh Tô Trản.
“Cô sấy tóc đi.” Anh vừa hút thuốc vừa nói.
Tô Trản hoàn hồn lại, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm, một đôi mắt sáng ngời lại trong suốt, nhất thời không hề nhúc nhích.
Cặp mắt to tròn kia làm anh phiền lòng một trận, giọng nói có chút lạnh nhạt, không nhịn được nói: “Sao hả? Còn muốn tôi giúp cô à?”
Cảm nhận được anh không vui, Tô Trản lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: “Ngồi ở đâu sấy?”
Từ Gia Diễn phủi tàn thuốc, chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh ổ cắm điện nói: “Ở đó cũng được.”
Tô Trản gật đầu một cái, cầm máy sấy tóc đi tới đó, Từ Gia Diễn đi thì anh liền ngồi xuống, cầm máy PS[1] nhấn mấy cái, hiện lên hình ảnh đang vào trò chơi, điếu thuốc ngậm trong miệng, khom người lấy một cái tay cầm trò chơi trong ngăn bàn ra, sau đó kết nối với ti vi, tiếp tục làm ổ trên sô pha chơi game. Là một trò chơi đá bóng thực tế, Tô Trản có chơi qua mấy lần, nhưng tất cả đều là có người giúp đỡ.
Vừa sấy tóc, vừa nhìn người kia.
Hình như, trò chơi nào anh cũng giỏi, điểm này, không thể nghi ngờ.
Anh rất cao, hơn 1.85m, lúc này đang cong lưng ngồi trên sô pha, hai chân tách ra, cánh tay đặt trên đùi, nắm tay cầm trò chơi trong tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Cái tay cầm kia giống như đã nhập vào thân thể anh, thao tác hết sức lưu loát lại đẹp mắt.
Quan sát một lúc mới phát hiện, lúc anh chơi game, thật sự rất... đẹp trai, vẻ mặt ung dung lãnh đạm, thỉnh thoảng có sai lầm cũng sẽ không giống mấy nam sinh gào khóc kêu to hoặc là chửi bậy. Thế nhưng anh có một hành động nhỏ, có vẻ là thói quen – liếm môi một cái.
Người này không giống Tạ Hi, chơi xong một trò, sẽ thấy thỏa mãn.
Một ván đã kết thúc, hình ảnh nhắc nhở đang chờ tiến độ còn cần một ít phút, anh đem tay cầm ném sang một bên vươn tay lấy gói thuốc trên bàn. Tìm một lát lại chẳng có gì, vì vậy anh chuẩn bị đứng dậy lấy gói mới..
Thấy tóc đã khô Tô Trản mới rút máy sấy khỏi nguồn điện.
Từ Gia Diễn vừa vặn đi tới bên cạnh cô “Đợi một chút.”
Tô Trản đứng thẳng không nhúc nhích, anh đứng trước mặt cô, cúi người cầm lấy máy sấy, một lần nữa cắm dây vào ổ điện, từ trên cao nhìn xuống, cằm hướng phía sau chỉ chỉ.
“Xoay qua chỗ khác.”
Tô Trản nghe lời xoay qua chỗ khác.
Tiếng ong ong của máy sấy nháy mắt lại vang lên, gió nóng mãnh liệt thổi lên lưng cô. Không hề có kỹ xảo gì, một trận sấy loạn, tâm tình còn có chút nóng rực.
Cô cũng rất nóng rực.
Sau lưng dần dần khô ráo không ướt nữa, anh cầm máy sấy ném một cái, thanh âm trầm thấp, “Được rồi.”
Tô Trản cúi đầu, gương mặt hồng hồng thấp giọng nói cảm ơn.
Từ Gia Diễn chế giễu cong khóe miệng, chỉ vào màn hình điện thoại di động, “Đầy pin rồi.”
Ý nói là, cô có thể đi rồi.
Tô Trản về phòng, đen thui, không bật đèn được, cô lấy một chai rượu trong tủ, cầm thêm một cái ly đi lên sân thượng, mượn trăng, hút một điếu thuốc, tịch mịch rót rượu vào ly, ngồi xuống một lát lại kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.
Đêm tối phá lệ yên lặng, gió lạnh ào ào quét tới, cây cối chung quanh bị thổi ồn ào một trận.
Sáng sớm ngày hôm sau chủ nhà đã gọi thợ sửa điện tới.
Thợ sửa điện tìm được áp-tô-mát tổng, xem xét một hồi rồi kết luận nói.
“Có thể do quá cũ rồi nên bị nổ cầu chì thôi.”
Tô Trản mặc một cái áo ngắn tay cùng chiếc quần dài, bên ngoài quàng một chiếc khăn da dê, đoan trang đứng một bên, hỏi chủ nhà: “Vậy phòng bên cạnh sao không bị cúp điện?”
Dì chủ nhà giải thích nói: “Tên đẹp trai ở phòng bên cạnh kia, nghe nói là nếu bị mất điện sẽ không sống nổi nên anh tự sửa lại mạch điện, trong nhà hình như có mấy cái máy phát điện dự bị nữa.”
Tô Trản ừ hai tiếng.
Thang máy đinh đong vừa vang lên, một đám người từ trong đi ra. Chính xác mà nói thì là một đám trẻ đang tuổi vị thành niên. Dẫn đầu là tên tóc vàng, Tô Trản hình như đã gặp anh ta. Đúng rồi, chính là cái người ngồi bên cạnh Từ Gia Diễn ở sân bay.
Chủ nhà nhìn thấy Mạnh Thần, ánh mắt có chút né tránh, thân thể di chuyển ra sau lưng Tô Trản. Kết quả Mạnh Thần liếc mắt một liền thấy vóc dáng khổng lồ của bà, cửa cũng không mở, trực tiếp đi về phía bên kia, “Ai — dì chủ nhà, con nói này....”
Mấy nam sinh nháy mắt liền ồn ào, tất cả theo anh đi qua bên này.
Mạnh Thần đi đầu, xấu xa cười đi tới phòng của dì chủ nhà “Dì sửa cái gì vậy?”
Chủ nhà coi như sợ tên nhóc này, qua loa lấy lệ nói: “Nổ cầu chì, cậu bận thì đi đi.”
Lúc đầu Tô Trản vẫn đưa lưng về phía bọn họ, nghe tiếng cũng chỉ quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái cũng đủ khiến Đại Minh hưng phấn, ánh mắt sáng lên, cậu ta đột nhiên chọt Mạnh Thần một cái ý vị thâm trường nói, “Một túi ngọc nha!”
Ánh mắt không vui của Mạnh Thần quét qua. Chẳng có gì đẹp, hay là da trắng, ngũ quan tinh tế sao?
Anh rất không tình nguyện mà buông tha, nói với dì chủ nhà “Dì, dì thật không tốt bụng nha!”
“Không thấy dì còn bận hay sao? Có việc gì thì để sau rồi nói.”
Mạnh Thần không để ý tới anh, tiếp tục ồn ào lên: “Cô gái đẹp như vậy, buổi tối mất điện sẽ sinh sợ hãi. Dì cho người ta thuê căn phòng như vậy, thật sự rất không hiền lành gì.”
Chủ nhà: “Dì không phải đang sửa lại sao? Con đừng làm dì loạn thêm.”
Mạnh Thần hiểu được ý trong câu này, đại khái chỉ có mình Tô Trản nghe không hiểu. Bất quá nhìn thái độ này của anh, Tô Trản cũng biết người này không thích mình.
Một lúc sau cũng đã sửa điện xong, Tô Trãn khách khí tiễn chủ nhà xuống lầu. Ngay lúc này, ba người ở cửa đối diện đang hút thuốc lá cạnh lan can. Nhìn cánh cửa căn phòng kia vang lên tiếng cười khanh khách.
Đại Minh đắc ý nói, giống như đang khen bạn gái mình: “Như thế nào? Đẹp không?”
Mạnh Thần khinh thường, “Đẹp cái rắm, lẳng lơ thì có.”
Đại Minh khịt mũi coi thường: “Sao nào? Trên mặt không hề trang điểm, cậu còn nói lẳng lơ ở nơi nào chứ?”
Mạnh Thần chính là thích gây chuyện, “Con mẹ nó có cô gái nào trời mùa đông ăn mặc kiểu đó không?”
Đại Minh không hiểu nhìn sang, ăn mặc thế nào? Không phải rất bình thường sao?
Đại Minh nói: “Ai nha, cậu là có thành kiến với cô ấy rồi, cho rằng cô ấy chiếm căn phòng kia. Chúng ta huấn luyện ở nơi nào cũng giống nhau mà. Tôi cảm thấy như vậy, cậu cùng một cô gái tính toán làm gì chứ!”
“Cậu thì biết gì!” Mạnh Thần nói
Thời điểm thi đấu chính thức, từng giây từng phút đều là thời gian, nếu không tại sao mỗi lần tập huấn ở nước ngoài hoàn toàn một kiểu khép kín. Mọi người, ngay cả ăn cơm hay đi vệ sinh cũng cùng một chỗ.
Càng nghĩ càng không cam lòng: “Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp đuổi cô ấy ra khỏi chỗ đó?”
Từ Gia Diễn vẫn không lên tiếng, dựa lên lan can, đem nửa điếu thuốc ném vào gạt tàn rồi ngồi dậy, tầm mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ gầy ở dưới lầu. Đứng ở nơi đó, cô trông rất lẻ loi, một mình như vậy, cảm giác phiền não lại dâng lên.
“Được rồi, giải đấu vòng bảng LPL[2] chuyên nghiệp sắp bắt đầu rồi. Đừng có để lãng phí thời gian trên người cô ta.”
Mạnh Thần bất mãn nhỏ giọng thầm thì: ” Mẹ nó! Không phải anh cũng giống như Đại Minh, vừa ý cô ta chứ?”
“... Vừa ý cái gì?” Trong mắt anh đều là cảnh cáo.
Mạnh Thần chột dạ cúi đầu xuống, không nói lời nào.
“Coi như cậu có thể đuổi người đi được, vậy làm người ta khóc ai đi dỗ? Tôi đi dỗ? Hả?”
~~~*~~~
Chú thích:
[1] PS: PlayStation: Là một hệ máy dùng để chơi game, có thể kết nối với TV.
[2] Giải đấu vòng bảng LPL: LPL là cụm từ viết tắt của LOL Pro League (Giải đấu Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp) – một giải đấu được tổ chức mỗi năm một lần vô cùng danh giá của các game thủ LMHT ở Trung Quốc. Chính vì vậy mà LPL đã trở thành giải đấu đẳng cấp mà không phải bất cứ đội nào cũng có thể tham gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook