CHUYỂN NGỮ: NHIÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT


Tuyết rơi, đây là trận tuyết rơi đầu mùa.

Mùa đông ở phía nam không có thành phố ấm áp, hiển nhiên Tô Trản vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được, quần áo cũng chỉ mặc mấy thứ thật mỏng. Nhưng quả thực cô có sức kháng đông cao hơn so với những người bình thường. Sau khi kết thúc trận bán kết Cpl, Ted bắt tay vào chuẩn bị biểu diễn cuộc so tài quốc tế kế tiếp.

Lúc này Tô Trản đang học làm thức ăn, có thời gian sẽ cầm ipad ở phòng bếp nghiên cứu. Mặc dù vẫn chưa được gọi là đẳng cấp, nhưng hiển nhiên so với ban đầu tốt hơn nhiều, ít nhất cơm không bị khét nữa. Từ Gia Diễn ăn mấy ngày cũng đã quen, rốt cuộc là không đành lòng đả kích lòng nhiệt tình của cô. Giống như trò chơi vậy, thiên phú đến cùng vẫn chiếm một phần nhỏ.

Đối với lần này anh đã phân tích ra, khó ăn cũng có khó ăn, nhưng không chết đói là được.

Hôm nay, Tô Trản lại ở phòng bếp nghiên cứu một buổi chiều, cuối cùng đã làm ra món sườn xào chua ngọt trong truyền thuyết. Vẫn không thể nào dễ coi như cũ. Chờ cô bưng thức ăn ra, bên ngoài tuyết đã rơi nhiều, giống như lông tuyết, ở trước cửa sổ tung bay dừng lại một chút.

Lúc này, có người gõ cửa.

Đại Minh đứng ở cửa, nhìn cô nói: “Lão đại đưa cho em.”

Tô Trản nhận lấy, trong lòng có chút sợ hãi, con Điểm Mao này sao lại lớn đến quái dị thế này chứ, “Làm sao hôm nay đã về tới rồi?”

Đại Minh nói: “Anh cũng không biết, tiểu công chúa không chịu đựng được, lão đại kiên quyết muốn anh mạo hiểm tuyết rơi đi đón về. Đúng rồi, lão đại nói, tối nay em đừng chờ anh ấy về ăn cơm.”

“…” Tô Trản sửng sốt một chút, “Anh ấy sao vậy?”

Đại Minh nói: “Huấn luyện xong còn có một công ty phát hành game muốn cùng lão đại bàn bạc nên về muộn.”

Tô Trản ngoan ngoãn gật đầu, nhìn nó ngồi một bên lè lưỡi, tuỳ ý hỏi một câu: “À, vậy anh có ngồi lại chơi một lát không?”

Đại Minh đi vội vã, lắc tay, “Không được, bão tuyết, còn phải trở về huấn luyện, thời gian cũng không nhiều.”

Đi hai bước, nghĩ đến cái gì đó, anh liền quay lại: “Tô tiểu muội à.”

Tô Trản: “Dạ?”

Đại Minh loay hoay mãi, mặc dù biết tính tình lão đại không tốt lắm, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, giúp mọi người hỏi: “Em cùng lão đại… có thật là đang ở chung không?”

Tô Trản không đáp, ngẩn ra một hồi mới hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Đại Minh đơn thuần đem mấy ý nghĩ trong lòng nói ra, “Mọi người đều cảm thấy giống như vậy, em nhìn đi, lão đại cho tới bây giờ vẫn luôn ít tiếp xúc với phụ nữ, nhưng lại cùng em ở một chỗ tốt như vậy. Hai người thường xuyên cùng nhau ăn cơm, lại còn mang em đi đấu giải, bây giờ còn đem Điểm Mao về cho em nuôi. Bảo bối của lão đại, nếu không phải người đó thật tốt, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện cho người khác nuôi.”

Tô Trản nghe được một tia mờ ám. Phụ nữ luôn giỏi tìm dấu vết, “Ý anh là Trầm Mộng Duy cũng tốt?”

Đại Minh gãi gãi đầu, “Cái con bé tiểu công chúa đó còn là trẻ con, hơn nữa, vào thời điểm thi đấu, lão đại chỉ đưa cho thái tử gia nuôi. Mộng Duy là em gái anh ấy, điều này cũng khó tránh khỏi. Thật ra thì trong đội, những người trẻ cũng thích em lắm, cảm thấy em thật hiểu chuyện. Mặc dù em chỉ là một nữ sinh viên, nhưng không giống những cô gái khác rất nhiều. Bạn gái trước kia của lão đại, không tìm được người thì cả ngày gọi điện cho người trong đội, gây huyên náo mọi người đến gà chó cũng không yên. Lão đại bực bội người này từ trước đến giờ, cũng không thích nói về những thứ này, mọi người lại không dám hỏi. Cho nên anh tuỳ tiện hỏi một chút, em cũng đừng để trong lòng.”

Tô Trản cười cười, an ủi nói: “Không sao.”

Sau đó là một khoảng yên lặng gượng gạo. Đại Minh phát hiện cô nàng này đúng là trình độ đánh trống lảng thật quá cao siêu, vòng một vòng lớn, vẫn không có được câu trả lời đành bỏ cuộc.

Lúc gần đi, còn nói: “Tô tiểu muội à, lão đại thường bực bội, không nói nhiều, bận rộn không để ý tới, em ít nhiều cũng hãy thông cảm. Mọi người đều coi trọng hai người.”

Tô Trản dựa cửa, nhìn cậu cười, không để lộ một sơ hở nào để tấn công.

Đại Minh im lặng quay người lại. Mẹ kiếp, mấy cái này cũng không dụ được cô nói ra.

Chờ anh ta đi,Tô Trản không vội đóng cửa mà cúi đầu liếc mắc nhìn xuống con chó dưới chân đang ngước đầu lè lưỡi quan sát cô, tựa hồ đang suy tư từ nơi nào xuất hiện một nữ chủ nhân như vậy.

Lúc Tô Trản còn rất nhỏ, bị chó đuổi theo tới mấy con phố, cắn cô một cái vào mông, làm rách một miếng thịt. Tuy thịt mới đã đầy lên, nhưng vẫn để lại sẹo.

Không hề chớp mắt nhìn cô.

Lòng Tô Trản phập phồng, dời sang bên cạnh một chút, thương lượng: “Sao mày không ra sân thượng…nằm một lát đi?”

Không một tiếng động, ẳng một tiếng, lắc lắc cái đuôi.

Tô Trản: “…”

Đối với con chó này, trí nhớ của cô dừng lại ở thang máy lần trước, khi nó cưỡng ép hôn cô, đầu lưỡi ướt nhẹp liếm tóc cô, dính sền sệt toàn mùi nước miếng, nghĩ một chút thôi cũng khiến lông măng dựng đứng.

Một người một chó cứ thế đứng ở cửa giương mắt nhìn, ai cũng không động đậy, cửa thang máy “Ding dong” lần nữa mở ra, Tô Trản nghe tiếng nhìn lại. Một thanh niên có tướng mạo thanh tú từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Tô Trản cũng sững sờ, sau đó lại nhìn sang bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Người này rời đi rồi sao?”

Nói xong, ánh mắt anh ta chậm rãi dời xuống, dừng trên người một hồi, ôm lấy cánh tay tự lẩm bẩm: “Không đúng, tiểu súc sinh này còn ở đây mà?”

Đại khái đối với cái tên ‘tiểu súc sinh’ này không được hài lòng lắm, trực tiếp đứng lên, hướng về phía anh ta làm loạn một trận. Anh ta chậc chậc, “Sao, tính khí tại sao vẫn cứ giống anh ta vậy, nóng nảy như thế chứ?”

Trong nháy mắt, Tô Trản đã nắm bắt được điểm chính.

Ở câu nói trước, cô còn tưởng rằng là đứa nhóc trong đội Từ Gia Diễn, nhưng cẩn thận nhìn một chút, phát hiện mi mắt nam sinh này và Từ Gia Diễn giống nhau, có điều anh ta không tinh xảo được như vậy.

Hai người ở đây, mỗi người đều quan sát lẫn nhau.

Người thanh niên đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, tỏ ra không tin nổi: “Cô không phải là bạn gái của anh ta chứ?”

Cô không đáp, anh ta cũng không cảm thấy lúng túng, thờ ơ buông tay.

Trong ánh mắt không hề có một tia soi mói dè chừng Tô Trản. Một mình đi vào cửa, không một chút khách khí nào với cô, dửng dưng ngồi xuống ghế sa lon, rồi chơi tiếp, tựa như một đại gia cao cao tại thượng, vừa trêu chọc con chó vừa lấy tư thế chủ nhân thẩm vấn Tô Trản: “Anh ta đi đâu vậy?”

Tô Trản liếc nhìn, thấy Điểm Mao chơi với cậu ta rất vui vẻ, cũng không có kháng cự, suy tư chốc lát đáp: “Ở căn cứ huấn luyện.”

Cậu thanh niên khẽ gật đầu. Thấy thần kinh Tô Trản căng thẳng như vậy, lúc này mới bước xuống, từ trên ghế salon đứng lên, hơi sửa lại quần áo, đưa tay về phía cô, tự giới thiệu: “Thả lỏng đi, tôi không phải là người xấu, tôi là em họ của Từ Gia Diễn, Từ Mậu.”

Tô Trản nhẹ nhàng bắt tay, “Tô Trản.”

Từ Mậu lặp lại một lần nữa tên của cô, cười mang ý vị sâu xa, “Ừ, dễ nghe.”

Nói xong lời này, cậu ta lại tự mình ngồi xuống, vung tay lên, nói: “Không cần phải để ý đến tôi, chị bận gì cứ đi đi, tôi ở đây chờ anh ấy về.”

Tô Trản không động.

Anh ta cười một cái, “Thế nào, muốn tôi đưa thẻ căn cước sao?”

Mặc dù trong lòng Tô Trản có chút không vui nhưng nghĩ đến mặt mũi Từ Gia Diễn, nên không nói gì, xoay người trở về phòng bếp.

Từ Mậu có tật xấu hơi nhiều, bệnh công tử, không lễ phép gì cả… Cảm thấy khắp thiên hạ mình đẹp trai nhất, đi trên đường, nếu nhìn thấy gương đều phải dừng lại hơn nửa ngày. Cha mẹ Từ Mậu đều là công chức bình thường, tư tưởng giống Từ Quốc Chương, bảo thủ, cố chấp, hoặc nói người của Từ gia đều có tính cách này, đặc biệt là Từ Gia Diễn, luôn duy trì thành kiến tương đối cao.

Từ Mậu ngồi trên ghế salon chơi một hồi, sau đó lại bắt đầu đi thăm khắp nhà.

Từ Gia Diễn trang trí theo tông màu đen và xám tro, gạch sứ cẩm thạch chiếm đa số, mùa đông lót thêm một tầng thảm trên sàn, đồ dùng trong nhà đều có màu sắc trang nhã. Từ Mậu đứng trước TV nghiên cứu bích hoạ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tranh này cũng không ít tiền –”

Tô Trản nghe được một ít, nhưng từ đầu đến cuối cô không để tâm, tập trung nghiên cứu công thức nấu ăn.

Từ Mậu đi tới phòng bếp bên ngoài phòng ăn nhỏ, nhìn chằm chằm vào tủ rượu đựng hai bình hoa bằng sứ, không ngừng trợn tròn mắt, “Game thủ cũng không ít tiền nhỉ? Không nghĩ là chơi game còn kiếm nhiều tiền –”

Đôi bình hoa sứ này là quà của Trầm Tinh Châu tặng mừng tân gia, quan hệ tốt nên cũng không tiếc mà đưa.

Tô Trản bưng thức ăn vừa mới nấu xong đi ra. Từ Mậu quay đầu, thèm ăn, liền đi tới bỏ một cái vào miệng.

Tô Trản: “…”

Một giây kế tiếp, Từ Mậu cau mày, ngũ quan cũng sắp vặn thành một chỗ, “Hừ hừ” hai cái, “F*ck, cô bỏ cái gì vào bên trong?”

Tô Trản: “… Bỏ vào như bình thường mà?”

Từ Mậu cho tới bây giờ chưa từng thử thứ khó ăn như vậy, “Anh ta bình thường đều ăn cái này?”

Tô Trản cầm chén buông xuống: “…Rất khó ăn?”

Rốt cuộc cũng là chị dâu, Từ Mậu vẫn có chút kiêng nể, khéo léo bày tỏ: ” Dù sao cũng không phải ăn rất ngon.”

Tô Trản tự mình nếm, đúng thật là khó ăn, dứt khoát bưng trở về phòng bếp.

Từ Mậu cũng đi theo phía sau. Tô Trản đứng ở trước bồn rửa tay, cậu ta đi tới phía sau cô dựa vào tủ kính, khoanh tay hỏi: “Cô thật sự là bạn gái anh ta?”

Tô Trản không để ý tới cậu ta, đổ thức ăn, tự mình rửa chén.

Từ Mậu hừ một tiếng, “Này, vậy cô biết anh ta chơi game một năm có thể kiếm bao nhiêu không?”

Tô Trản: “Không biết.”

“Lừa người ta sao?” Từ Mậu nhướng mi, không tin, “Chuyện này cũng không biết, không phải là anh ta thuê bảo mẫu tới chứ?”

Tô Trản trừng mắt nhìn cậu ta một cái. Từ Mậu cũng không để ý đến cô, cố ý chọc tức, tựa như không thuận thì quyết không tha, nói: “Trước kia anh ta có bạn gái đẹp hơn chị nhiều. Người ta có thân hình đẹp, ngực lại lớn — ” Nói xong anh ta hơi dừng lại một chút, cặp mắt thô bỉ quét qua người cô, “Hơn nữa, người ta gia thế cũng ưu việt, cha còn làm cho nhà nước, ôi, nhà cô làm gì?”

Từ Mậu vừa nói, vừa nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của cô.

Tô Trản giả như không nghe thấy, tỉnh bơ vặn nước lớn hơn, rũ thấp mắt nhìn về phía đó, đem toàn bộ bát rửa sạch lại lần nữa.

Bát đũa chồng chất lộn xộn, nước văng khắp nơi. Từ Mậu bị nước bắn tung toé, gào toáng cả lên: “Ấy ấy ấy– Cô vặn nước nhỏ thôi, tôi đang nói chuyện cùng cô đấy!”

Tô Trản liếc nhìn cậu ta một cái, không quan tâm nói: “Không thì anh đi ra ngoài đi, làm phiền tôi rửa bát.”

Từ Mậu hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Tới gần chạng vạng tối, Tô Trản làm hai món ăn và một món canh, bưng ra ngoài. Cô phát hiện Từ Mậu không ở trong phòng khách, chỉ thấy duy nhất một bóng lưng cô độc hắt lên ban công, trong lòng có một dự cảm không lành, trực tiếp chạy vào phòng ngủ của Từ Gia Diễn.

Quả nhiên, Từ Mậu đang ngồi trên bàn làm việc, khoanh tay nghiên cứu mặt tường.

Một mặt tường, một cánh tủ kính, huy chương vàng, huy chương bạc, cúp… Tràn đầy vinh quang. Từ Mặc luôn nhìn theo con đường sự nghiệp của anh mình, Tô Trản có thể qua giọng nói của Từ Mậu mà cảm nhận được, anh ta đối với Từ Gia Diễn tràn đầy khinh thường nhưng trong ánh mắt lại mang một chút ngưỡng mộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương