Tung Hoành
8: Long Sở Trạch


“Chào cậu chủ.”
“Mở lại màn hình đêm hôm qua cho tôi.”
Vừa vào, Mạch Ngạn không thèm quan tâm đến lời hắn ta nói.

Điều hắn cần bây giờ chính là màn hình ghi lại đêm hôm qua.
“Dạ dạ..”
Hắn ta bị thái độ của Mạch Ngạn hù sợ.

Liền ngồi vào màn hình trích xuất đoạn camera ra.

Nhưng thật kỳ lạ, mọi hình ảnh đêm hôm qua đều biến mất một cách bí ẩn.
“Chuyện này là sao?”
Vừa nhìn qua, Mạch Ngạn đã phát hiện ra điểm bất thường.

Vẻ mặt trở nên trầm ngâm.

Trong đầu hắn xuất hiện một câu hỏi.
Tất cả đều bị hack, người phụ nữ đó rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Đang suy ngẫm, bỗng điện thoại trong túi reo lên.

Hắn tạm gác lại chuyện của người phụ nữ kia, rời khỏi phòng an ninh.
Người phụ trách an ninh nhìn thấy hắn rời đi cũng nhẹ nhõm cả người.

Hắn ta đặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“Nhờ có cuộc điện thoại đó, nếu không mình sẽ không yên ổn với cậu chủ.

Phải nhanh chóng điều tra chuyện tối qua, chuộc lại lỗi của mình mới được.”
Ở phía ngoại ô.
“Ưm..đau đầu quá...”
Nhiễm Tranh từ từ mở mắt ra.

Cô nhìn cảnh vật xung quanh, thấy bản thân nằm dưới đất.

Lúc này, cô mới suy ngẫm lại chuyện tối qua thì chợt nhớ ra.

Đêm hôm qua, trở về nhà trong cơn say.

Nhiễm Tranh vừa bước vào nhà đã ngã lăn ra đất.


Sau đó thì ngủ cho đến sáng.
“Mình thật tệ, uống có chút rượu đã say mềm.

Sau này, lỡ có đấu tửu lượng với ai chắc mình là người thua đầu tiên.”
Lấy tay xoa xoa hai vầng thái dương của mình, Nhiễm Tranh lồm cồm bò dậy.

Nhìn quanh nhà vẫn chưa thấy mẹ trở về.

Cô bước đến nhà bếp muốn uống một chút nước nhưng vì men rượu vẫn còn dư âm khiến cô bước đi loạng choạng.

Xém chút nữa thì ngã xuống đất.
Rót ly nước lọc, cô uống một hơi lót dạ.

Bởi, từ hôm qua đến giờ cô đã bỏ được thứ gì vào bụng đâu.

Bây giờ mẹ lại không có ở nhà cô phải bận rộn hơn.

Nhiễm Tranh không biết phải chuẩn bị bữa sáng.

Cô đi đến tủ lạnh, lấy một quả trứng gà còn xót lại.
“Một quả trứng chắc được rồi.”
Cô cầm chiếc chảo chống dính bỏ lên bếp, bật gas lên chuẩn bị chiên trứng.
“Tíng ting...”
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng chuông cửa.

Nhiễm Tranh đang làm dang dở, cô cảm thấy không vui khi có ai đó phá hỏng bữa sáng của mình.

Vẻ mặt trở nên khó ở, hậm hực bước đi ra ngoài.

Trong lòng cô còn có ý định sẽ ngắm cho đối phương một trận vì đã làm ảnh hưởng bữa ăn của mình.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, cô mở to mắt ra nhìn, môi nở một nụ cười hạnh phúc.
“Mẹ! Mẹ đã về rồi!”
Thì ra cảm giác gặp lại người thân lại sung sướng đến dường này.

Nhiễm Tranh nhào tới ôm lấy Đỗ Như, cô yêu thương ôm lên má bà.
Bị con gái quấn lấy người Đỗ Như cưng chiều đẩy con gái ra.

Bà hỏi cô có chuyện gì mà vui đến vậy.

Nhưng Nhiễm Tranh không nói cho bà biết lý do.

Cô đâu phải là một kẻ ngốc không biết suy nghĩ.

Nếu để mẹ biết cô mừng vì bản thân không chuẩn bị được bữa sáng cho mình, chắc chắn bà sẽ cười vào mặt cô và la mắng bắt cô phải học nấu ăn.
Nhiễm Tranh nhõng nhẽo nói với Đỗ Như:
“Đột nhiên mẹ biến mất không nói tiếng nào con đương nhiên phải lo lắng rồi.

Sau đó thì nhận được tin nhắn của mẹ nhưng không nhìn thấy được mẹ.

Giờ nhìn thấy mẹ, con tất nhiên phải vui rồi.”
“Có thật không đấy?”
Đỗ Như nghiêm túc nhìn Nhiễm Tranh, ánh mắt nghi ngờ hỏi lại.
“Con là con gái của mẹ, mẹ không tin con thì mẹ còn tin ai cho được.”
“Mẹ chỉ muốn chắc chắn hơn thôi.

Con gái của mẹ lớn rồi, mẹ không kiểm soát được con.”
“Hừm...”
Nhiễm Tranh quay mặt đi chỗ khác muốn hờn dỗi với bà nhưng sự hào nhoáng của chiếc xe đập vào mắt.

Hai mắt cô chớp liên tục, nhìn chiếc xe liền nhận ra mẫu xe đắt nhất thế giới.

Sự hiếu kỳ chiếm hết tâm trí cô.

Nhiễm Tranh hỏi mẹ:
“Mẹ, chiếc xe đó của ai vậy? Tại sao lại đậu trước phòng mình?”
“Chiếc xe đó ư.”

Nhìn chiếc xe Nhiễm Tranh thắc mắc, bà nở một nụ cười đắc ý, nói với con gái:
“Đó là chiến lợi phẩm của mẹ.”
Đặt lên Nhiễm Tranh một nụ hôn chào buổi sáng, Đỗ Như cười tủm tỉm đi vào trong phòng.
Một mình Nhiễm Tranh, cô đứng trước cửa phòng vừa nhìn chiếc xe vừa khó hiểu.
Trong nước có gia đình nào dùng loại xe đắt đỏ này ư?
Nếu thật sự là như thế sao cô lại không biết.

Có hộ gia đình giàu có nào mà cô bỏ sót ư?
Càng nghĩ, đầu óc cô trở nên hỗn loạn.
“Tranh Tranh, con nấu cái gì đây?”
Giọng của mẹ từ bên trong vọng ra làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của cô.

Nhiễm Tranh chợt nhớ ra có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Đó chính là cô vẫn chưa tắt bếp.
“Chết chết, con quên!!!”
Cô hớt hãi, ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong.
“Tranh Tranh à, con lần sau đừng có đụng vào bếp của mẹ nghe chưa!”
Buổi trưa, Nhiễm Tranh nằm lì ra phòng hưởng thụ cuộc sống với ly nước siro chua ngọt mát lạnh do chính tay mẹ yêu của cô làm.

Nằm nhắm mắt tận hưởng cuộc sống yên ổn nhưng cuộc đời lại không cho phép cô được thanh thản.

Cuộc điện thoại không mong muốn reo lên.

Nhiễm Tranh mở mắt, ngẩng đầu dậy với tay lấy chiếc điện thoại trên kệ.
“Long Sở Trạch?”
Nhiễm Tranh nhíu mày.
Cô và cậu ta là bạn nhưng không thân.

Hai người quen nhau trong lần cô đến trại mồ côi.

Cơ duyên lại khiến hai người xa lạ có cùng điểm tương thích với nhau.

Vài lần sau đó, Nhiễm Tranh cũng hay gặp Sở Trạch trong hội trẻ em mồ côi.
Lâu rồi, bọn cô vẫn chưa liên lạc với nhau.

Hôm nay, đột nhiên Sở Trạch lại chủ động liên lạc với cô.

Chắc không phải có chuyện gì đó quan trọng chứ nhỉ?
Nhiễm Tranh hơi do dự nhưng lại quyết định bắt máy.
“A lô Sở Trạch, cậu gọi tôi có chuyện gì không?”
“...”
“À, ừ...!ừ tôi biết.

Tôi hiểu rồi.”
Tút.
Chiếc điện thoại vừa cúp máy, hai mắt cô sụp xuống trong mệt mỏi.
“Mình muốn ở nhà cơ!”
Nhiễm Tranh than thở, cô giơ tay lấy chiếc áo khoác trên giá.


Tiện tay uống cạn ly nước siro của mẹ.
“Mẹ ơi, con ra ngoài một chút nhé.”
Gửi lời thông báo đến Đỗ Như, còn chưa nghe hồi âm thì người đã chạy đi mất dạng.

Đến khi bà từ trong nhà tắm đi ra ngoài thì không còn thấy ai.
“Tranh Tranh nó đi rồi à.”
Trên chiếc xe mô tô, Nhiễm Tranh phóng nhanh như cơn gió.

Chẳng mấy chốc cô đã đến nơi hẹn với Sở Trạch.
Cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm xuống, cô đi vào trong quán nước.
“Nhiễm Tranh!”
Sở Trạch sớm đã có mặt ở điểm hẹn, vừa nhìn thấy Nhiễm Tranh cậu ta liền vẫy tay.
“Cậu muốn uống gì?”
“Gì cũng được.”
“Vậy thôi khỏi uống, vào thẳng vấn đề luôn nhé.”
“...Ờ.”
Nhiễm Tranh có chút hụt hẫng.

Cô không ngờ tên Sở Trạch lại keo kiệt đến vậy.

Chỉ có một ly nước mà cũng hơn thua với cô.

Sớm biết như vậy cô đã không đến đây làm gì.

Thật đáng ghét!
“Tôi nói trước nhé Nhiễm Tranh.

Một hai ngày nữa tôi có một thiệp mời đến dự tiệc trên đảo ở Paris.

Tôi cần tìm một người bạn đồng hành và cô...”
“Tôi làm sao?”
Bỗng, Nhiễm Tranh có một cảm giác bất an.

Cô nghi ngờ nhìn Sở Trạch.
“Cô phù hợp để làm người bạn đồng hành của tôi.”
“CÁI GÌ????”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương