Tung Hoành
22: Mày Có Thôi Đi Không Thằng Bệnh Hoạn!


“Em bé của cha, dậy thôi! Mặt trời đã mọc qua khỏi đỉnh đầu rồi.”
“Gì mà em bé?”
Mạch Ngạn không có ý định thức dậy nhưng nghe cha của hắn gọi mình là “em bé” làm hắn bừng tỉnh.

Hắn không thích cha gọi hắn như thế.

Hiện tại, hắn đã là một thanh niên có thể chịu mọi trách nhiệm của mình làm.

Mạch Ngạn nhăn nhó mặt mày nói với Thiếu Kình:
“Con bây giờ đã hai mươi hai không phải là đứa trẻ hai tuổi.

Cha gọi thế người hầu nghe được thì con biết đem mặt giấu ở đâu.”
“Cái gì? Không phải em bé à! Hai mươi hai tuổi chứ gì.

Được thôi.”
Chiếc chăn Mạch Ngạn đang đắp, Thiếu kình trực tiếp lấy tay kéo xuống.

Ông nói mỉa mai:
“Không phải em bé thì dậy đi, dậy mà đi làm, chuẩn bị đồ ăn, tất cả mọi thứ.”
”Oa oa…em bé của cha đây.

Để em bé ngủ một chút đi mà.”
Không biết hắn lấy động lực từ đâu liền khóc “oa oa” tự nhận bản thân là một đứa trẻ.

Ông cha thấy con trai lười đến mức đó thì thở dài, buông chiếc chăn ra.

Thiếu Kình nghiêm túc nói với hắn:
“Cậu cứ tiếp tục ngủ đi, còn con trai tôi..tôi muốn thấy mặt nó trong bữa ăn sáng.

Nếu như không gặp được thì đừng trách người cha tệ bạc này."
Nói xong, Thiếu Kình đi ra ngoài đóng cửa lại một cái “rầm”.
Mạch Ngạn nằm trên giường bị lời đe dọa của cha khiến hắn phải ngồi bật dậy kéo chăn ra khỏi người.
“Không ngủ nữa.”

Bữa sáng của hai cha con đã được người hầu chuẩn bị xong.

Mạch Ngạn đi xuống lầu, nhìn thấy Thiếu Kình đang ngồi chéo chân đọc báo trên bàn ăn.

Hắn không bước tiếp nữa, dừng lại quan sát xung quanh.

Dường như, hắn đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Người hầu không có trong nhà.

Vậy thì được.”
Ánh mắt trở nên lạ thường.

Mạch Ngạn hắng giọng, bước xuống bậc thang.

Vì người ngồi bên dưới là cha của hắn nên hắn không quan tâm mà bắn rap.

Nhưng lời bài hát và chất giọng có gì đó không đúng.
“Xem thườngg…thường thường thường tính mạng chịu nhiều mất mác, cha phải bỏ mất hai..hai hai..hai..ngón tay.

Qua nhiều lầm lỗi đến khi nhìn lại thì con đã biết mình đã sai.… Con người của con thì quá NHỎOOOO…thế giới này lại quá TOOOOO…”
*Trích: Thương Cha
“Mày có thôi đi không thằng bệnh hoạn!”
Thiếu Kình tức giận nắm chặt tờ báo trong tay.

Ông không quan tâm hắn là ai mà trực tiếp ném thẳng tờ báo đang đọc về phía Mạch Ngạn.

Nhưng như thế lại khiến hắn thích thú tiếp tục bắn rap.
“Cha phải bỏ đi mất HAIIIII...”
Dường như nói chuyện nhỏ nhẹ không đủ sức khuyết phục với cậu con trai này.

Thiếu Kình mệt mỏi hét lớn tên hắn:
“TÔ MẠCH NGẠN! Cậu muốn ăn đấm à!”
Nhìn người cha tức đến đỏ mặt, Mạch Ngạn lại tiếp tục thêm dầu vào lửa.

Hắn lại học theo cách nói đạo lý của ông.
“Không thưa cha, con người phải ăn cơm, ăn bánh, ăn các chất dinh dưỡng.

Ai đời lại ăn đấm đâu thưa cha.”
“Cậu…cậu được lắm! Mau xuống đây cho tôi!”
“Cha cứ bình tĩnh con xuống liền đây.”
Cứ ngỡ như đã thành công trả đũa cha của hắn về chuyện lúc nãy.

Ấy vậy, “gừng càng già càng cay” làm hắn không thể lường trước được.
Thiếu Kình chăm chăm nhìn cậu con trai đang đi đến.

Ông kìm nén sự tức giận của mình thay vào đó là sự quan tâm của một người cha.

Kéo chiếc ghế bên cạnh cho Mạch Ngạn ngồi xuống.

Tiếp đó múc cho hắn một bát súp nóng.

Nếu như Mạch Ngạn không nói bản thân đã lớn thì ông còn muốn đút cho hắn ăn.
“Được rồi cha, con có thể tự làm được.”
Giành lấy chiếc muỗng từ tay ông, hắn vừa ăn súp vừa lo lắng.

Trong lòng lại có một dự cảm bất an.

Vừa rồi, hắn đã chọc tức ông vậy mà ông vẫn chu đáo lo cho bữa sáng cho hắn.


Trong chuyện này quả thật có vấn đề.

Còn chưa để Mạch Ngạn kịp nhận ra điều bất thường từ phía sau.

Thiếu Kình lấy chiếc điện thoại ra cùng với tai nghe.

Trong lúc Mạch Ngạn còn lơ là cảnh giác, ông liền nhét hai chiếc tai nghe vào tai hắn.
“Ơ…cha làm gì vậy?”
Chẳng cần nhiều lời, Thiếu Kình liền tải đoạn rap vừa rồi cho Mạch Ngạn nghe thông qua đoạn ghi âm mà ông đã có chuẩn bị từ trước.

Vì để con trai không tháo tai nghe ra, ông còn đặc biệt dùng hai tay mình chặn tai Mạch Ngạn lại.

Trong lòng cười thầm:
“Còn non lắm con trai của ta he he he..”
“AA….”
Giọng hát kinh khủng của Mạch Ngạn khiến hắn cũng phải đau khổ mà hét lên.

Không phải hắn hát không hay mà chất giọng trời ban là vịt bầu, vịt đẹt khiến hắn không thể nào hát hay hơn được.
“Cha ơi, con biết sai rồi!”
Bấy lâu nay toàn hát chay nhưng chưa lần nào hắn tự nghe thành quả của bản thân.

Bây giờ được trải nghiệm đúng là một “cực hình” thế gian.

Mạch Ngạn nắm chặt tay Thiếu Kình cầu xin.
“Con biết sai rồi, xin cha đấy!”
“Nhóc con, lần sau xem con còn dám làm thế nữa không.

Hát thì dỡ mà còn bày đặt bắn rap, nếu không phải chúng ta có quan hệ máu mủ thì cha đã đem con đến trại giam nhốt lại.”
Việc “trả thù” của ông dành cho đứa con trai coi như xong.

Thiếu Kình nhẹ nhàng buông hai tay mình ra, ông lấy lại hai chiếc tai nghe từ tai Mạch Ngạn.

Ông cười tươi lấy tay xoa đầu đứa con trai của mình.
“Lần sau muốn trả thù ai cũng xem trình độ của họ thế nào.

Con còn yếu xìu!”
Thiếu Kình lấy lại được tâm trạng, ông tươi cười quay trở lại ghế ngồi của mình.

Tưởng vậy là trời yên biển đẹp.


Nhưng Mạch Ngạn lại có thù trả thù không đợi tháng năm.

Hắn nhanh tay lấy chai tương ớt xịt vào ly cà phê của Thiếu Kình, khuấy đều lên.

Vẻ mặt ngây thơ, vô tội nói:
“Con xin lỗi cha.

Chắc nãy giờ cha cũng mệt rồi hay uống một chút cà phê cho khỏe người.”
”Từ khi nào cà phê lại khỏe người vậy cậu Tô?”
Mặc dù khó chịu với câu nói của hắn nhưng ông vẫn cầm ly cà phê lên uống mà không biết bên trong là một cái bẫy.

Ông vừa húp một hơi thì phun ra trong sự kinh ngạc.
“Phụt…!”
“Cái quái gì vậy? Cay quá!”
Ông quay qua nhìn Mạch Ngạn nhưng hắn từ lúc nào đã chạy đi mất.

Không cần nói ông cũng biết việc này chính là do thằng con trai của ông gây ra.

Thiếu Kình hít một hơi thật sâu, hét lớn.
“MẠCH NGẠN CON HÃY CHỜ ĐẤY!”
Buổi sáng đầy nhộn nhịp cứ thế trôi qua.
Trong phòng khác, Thiếu Kình và Mạch Ngạn ngồi ngang nhau trên ghế sofa.

Hai người đàn ông vừa rồi còn suy nghĩ cách nào để trả đũa nhau nhưng bây giờ lại nghiêm túc nói chuyện như hai người đàn ông.
“Mạch Ngạn, con vẫn chưa nói cho cha biết vụ ở Paris là sao.”
“Chuyện đó có đáng gì đâu cha.”
Thiếu Kình nhíu mày.
“Không đáng? Không đáng mà ti vi đưa tin hòn đảo biến mất.

Như vậy còn chưa đủ “đáng” để nói cho cha biết sao? Con có biết người làm cha này có tâm trạng như thế nào khi hay tin con trai trên đảo đó không?”
Hắn không giải thích với ông, nhỏ tiếng nói:
”Xin lỗi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương