Tung Hoành
19: Đắng Chết Đi Được!


“Anh trai, anh đang làm gì đó?”
“Nhìn không biết sao.

Tôi đang nướng cá.”
Nhiễm Tranh ngạc nhiên.

Không biết hắn lấy đâu ra mấy con cá to để nướng.

Cô định hỏi nhưng hắn lại nói trước.
“Khỏi cần hỏi, cá này tôi bắt dưới biển không phải trên trời rơi xuống.”
Cô bĩu môi.
“Còn lâu tôi mới hỏi câu đó.”
Nhưng trong lòng lại kháng phục Mạch Ngạn.

Làm sao hắn biết cô sẽ hỏi câu đó mà trả lời.

Người này chẳng lẽ biết đọc nội tâm của người khác sao.
“Ngồi xuống ăn cùng đi.”
“Ò.”
Mạch Ngạn ga lăng liền cho cô con cá lớn nhất trong những con còn lại.

Nhiễm Tranh không khách sáo vui vẻ nhận lấy.

Từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa bỏ thứ gì trong bụng mình.
“Cảm ơn anh trai.”
Nhìn con cá nướng thơm ngon, hương thơm của mùi cá bay thẳng vào mũi khiến Nhiễm Tranh không thể cưỡng lại sức hút của nó.

Cô liền cắn một miếng thật to bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.


Thịt cá ngọt, tan chảy trong miệng làm cô không kìm lòng được mà cắn thêm một cái nữa.
“Ngon quá đi!”
Mạch Ngạn cầm con cá trên tay lại nhìn sang Nhiễm Tranh hiếu kỳ.

Không lẽ con cá hắn nướng lại ngon đến vậy.

Hắn có chút nghi ngờ về biểu cảm của cô, không cam lòng liền cắn thử một miếng.
“Phụt…!”
“Đắng chết đi được!”
Hắn mặt nhăn mày nhó nhìn cô vẫn ăn một cách ngon miệng.

Khó hiểu, Mạch Ngạn hỏi:
“Cô bị làm sao thế? Thịt cá đắng thế mà cô vẫn ăn ngon lành, không cảm thấy vị của nó khó ăn sao?”
“Khó ăn? Nhưng tôi thấy nó rất ngon mà.”
Hai mắt Nhiễm Tranh tròn xoe nhìn hắn với bộ mặt ngây thơ.
“Làm gì có, nó thật sự…”
Lời còn chưa nói ra đã bị miếng thịt cá trên tay Nhiễm Tranh lấp đầy miệng hắn.

Mạch Ngạn ấm ức hất tay cô ra muốn quát một trận nhưng đầu lưỡi lại cảm nhận vị ngọt từ miếng thịt trong miệng.

Theo quáng tính, hắn nhai miếng thịt trong miệng, tâm trạng cũng dần ổn định lại.

Đợi đến khi hắn bình tâm lại, ôn tồn nhã nhặn nói:
“Thịt cá ngon thật!”
”Thì tôi nói ngon mà, anh trai vị giác của anh có vấn đề đúng không.”
“Vậy thì cô phải thất vọng rồi, vị giác của tôi rất tốt, tốt hơn cả cô.”
Mạch Ngạn kiêu ngạo đáp trả lại cô.

Hắn nhìn mấy con cá nhỏ cháy khét thì ném qua một bên.
“Này, chia cá cho tôi nữa.”
“Hả…nhưng tôi đã ăn chúng hết rồi.

Ợ!”
Thấy con cá to chỉ còn bộ xương, hắn há hốc mồm nhìn cô với cái nhìn chết chốc.

Miệng không ngừng gào thét như sắp phun ra ngọn lửa hủy diệt.
“Sao cô có thể ăn hết cá một mình được! Đồ tham ăn!”
“Nhưng ăn là người cho tôi con cá đó còn gì.

Bây giờ anh lại trách tôi, chẳng khác nào anh làm sai lại đổ lỗi do tôi.”
Trước sự tức giận của hắn, cô không hề thấy sợ mà ngược lại biện minh cho bản thân mình.

Không biết cố tình hay bị ngốc, cầm con cá nướng bị ném vào trong than lên đưa qua cho Mạch Ngạn.
“Anh chịu khó bỏ lớp khét bên ngoài là có thể ăn được thịt cá ngon bên trong rồi nhưng mà chắc nó cũng bị khét hết hi hi..”
Nụ cười của cô như đang cố tình chọc tức hắn.
Mạch Ngạn vò đầu bứt tóc đứng dậy.

Gương mặt hầm hầm sát khí bước ra bờ biển.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, thả lỏng cơ thể.

Nhưng hai bàn tay từ lúc nào đã nổi hết gân xanh.


Mạch Ngạn tự trấn an bản thân.
“Bình tĩnh nào! Mày có thể làm được.”
Nếu như cô không phải là con gái thì hắn đã hận không bỏ mặc cô dưới biển.

Để cô tự sinh tự diệt.
“Này, anh đang làm gì vậy?”
Mãi không thấy Mạch Ngạn cử động, cô có chút lo lắng đi đến thăm dò tình hình.

Đi đến trước mặt Mạch Ngạn, nhìn hắn đang nhắm mắt cô tò mò hỏi:
“Anh bị sao thế?”
Đột nhiên, miếng vải buộc trên tay hắn thu hút ánh nhìn của cô.

Nhiễm Tranh hiếu kỳ muốn biết đó là thứ gì.

Bàn tay khẽ chạm vào miếng vải.
“Bên trong…”
“Đừng chạm vào.”
Mạch Ngạn bất ngờ rút tay về khiến Nhiễm Tranh giật bắn mình.

Cô đổ mồ hồi hột nhìn hắn.
“Sao anh lại phản ứng như thế? Tôi chỉ muốn sờ thử thôi mà.”
“Tôi..xin lỗi cô.”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Nhiễm Tranh, Mạch Ngạn bất giác nhận ra bản thân có hơi thô lỗ.

Hắn tự chuộc lỗi của mình với cô bằng cách tháo lớp vải ra cho cô xem thứ bên trong.
Viên kim cương đỏ lấp lánh hiện ra trước mắt Nhiễm Tranh.

Vẻ đẹp của nó làm cô say mê mà không cần dùng đến chất kích thích nào.

Trong đầu cô liền có một suy nghĩ không tốt.

Vì bản thân là một kẻ trộm nên những thứ quý giá không thể mua bằng tiền được thì cô sẽ liền trộm lấy làm của riêng.
Ánh mắt cô trở nên gian xảo nhìn Mạch Ngạn.

Nhiễm Tranh cười thân thiện giả vờ nói:
“Tôi có thể cầm nó một chút không?”
“Được.”

Mạch Ngạn không một chút nghi ngờ đưa viên kim cương cho cô.

Bởi vì, hắn không nghĩ một người như cô lại là một tên trộm chuyên nghiệp.
Sau khi cầm viên kim cương trên tay, cô nghĩ đến mẹ mình.

Nếu như biến viên kim cương này trở thành một sợi dây chuyền tặng bà vào ngày sinh nhật chắc chắn bà sẽ rất thích cho xem.

Vì vậy, viên kim cương này cô sẽ lấy nó.
Nhiễm Tranh nhìn xuống bãi cát tìm kiếm thứ gì đó.

Một cục đá nhỏ tròn rơi vào tầm ngắm của cô.

Thấy bản thân tìm được thứ mình mong muốn, cô liền nở nụ cười đắc ý.

Sau đó, Nhiễm Tranh nhìn ra ngoài biển rồi hét lên.
“Nhìn kìa, đó có phải là con tàu đến cứu chúng ta không?”
”Đâu?”
Mạch Ngạn hoàn toàn tin lời cô nói.

Hắn nhìn theo ngón tay chỉ ra biển của Nhiễm Tranh mà không hay biết cô đang thực hiện việc đánh tráo viên kim cương đỏ.
“Anh nhìn đi, là ở đó.”
“Nhưng sau tôi không nhìn thấy gì cả?”
Hắn nheo mắt lại chăm chú nhìn ra ngoài biển.
“Hay là tôi nhìn lầm nhỉ? Chắc có lẽ tôi bị hoa mắt.”
Sau khi hoàn thành kế hoạch của mình một cách nhanh gọn lẹ.

Nhiễm Tranh vờ như không có gì xảy ra, nhanh tay bọc lại viên kim cương giả đưa cho Mạch Ngạn.
“Trả anh này, tôi không xem nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương