Tung Hoành
-
15: Hàng Thật
“Ta sẽ là người cấm ngươi dẫn người ra khỏi đây.”
Hành động của ông ta như đang muốn khiêu chiến với Mạch Ngạn.
Nhưng giây trước còn hùng hổ thì giây sau lại nhận được cuộc gọi từ ông chủ.
Vừa bắt máy đã nghe thấy đầu dây bên kia mắng xối xả.
“Đồ ngu! Đã nói không được đụng đến cậu ta, có nghe rõ không! “
“Dạ dạ ông chủ, tôi biết nên làm gì.”
Màn đối thoại kết thúc, tên bếp trưởng lại thay đổi sắc mặt.
Ông ta kêu người thả Sở Trạch ra, sau đó đứng nép sang một bên nhường đường cho họ rời đi.
“Các người có thể đi rồi.”
“Đi thôi.”
Mạch Ngạn ngang nhiên kéo Nhiễm Tranh về phía mình.
Trước sự bất ngờ của cô, hắn khoác tay kéo cô ra khỏi buổi tiệc.
Sở Trạch ở phía sau không khỏi ngạc nhiên vì Nhiễm Tranh lại được chủ tịch Tô che chở.
Trong lòng không khỏi sinh nghi.
“Bọn họ quen nhau từ trước rồi sao?”
Sau khi cả ba rời khỏi buổi tiệc, cánh cửa lớn của căn phòng dần đóng lại.
Tên bếp trưởng ở trong căn phòng thở dài một hơi.
Ông ta bước đến trước mặt những vị khách xấu số.
“Hãy nói lời chào tạm biệt với thế giới này và sẵn sàng đón nhận hình phạt.”
“Không! Làm ơn cứu tôi với!”
Tiếng la hét vang vọng khắp căn phòng nhưng nhanh sau đó được bao phủ bởi những dòng máu đỏ tươi.
------
Ở bên ngoài, Mạch Ngạn cùng với Nhiễm Tranh và Sở Trạch đi được một đoạn thì có một cánh cửa mở ra trước mắt họ.
Một cánh vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh chào đón.
“Xin mời ông chủ Tô.”
Hắn không do dự đi vào bên trong bước vào bên trong.
Nhiễm Tranh đi cùng cẩn thận quan sát.
Nhìn những tên vệ sĩ không có gì bất thường nhưng cô lại có một dự cảm bất an.
Đi thêm một chút nữa, đột nhiên Mạch Ngạn dừng lại khiến cô bước hụt chân, chút nữa là ngã nhào về phía trước cũng may Mạch Ngạn kịp thời nắm chặt vai cô.
Nhiễm Tranh vô thức ngẩng đầu lên nhìn lại bắt gặp gương mặt nghiêm túc của hắn.
Ánh mắt hướng về phía trước như đang nhìn thứ gì đó.
Cô theo đó mà cũng ngước đầu lên nhìn.
Cạch!
Cánh cửa phòng đột ngột đóng lại, trước mặt họ là chủ tịch Hàn.
Ông ta ngồi trên chiếc ghế được dát vàng, hai bên trái phải là những chiếc ghế bạc.
Nhìn thấy Mạch Ngạn, ông ta cười tươi.
“Ông chủ Tô mời ngồi.”
“Ha…”
Mạch Ngạn nhếch mép, sải bước đến chiếc ghế bạc, thản nhiên ngồi xuống.
“Ông chủ Tô, trong một cuộc giao dịch không nên có người ngoài đúng không?”
Chủ tịch Hàn nhìn Nhiễm Tranh và Sở Trạch chuẩn bị ngồi xuống ghế thì không vui.
Ông ta nhắc khéo Mạch Ngạn.
“Cũng không phải người lạ gì, cứ cho họ dùng tai nghe là được.”
“Được được, làm theo ý ông chủ Tô vậy.
Người đâu!”
Hai chiếc tai nghe được người của chủ tịch Hàn đem ra, đưa cho mỗi người một chiếc.
Nhiễm Tranh và Sở Trạch không do dự mà cầm lấy tai nghe đeo vào tai mình.
Chủ tịch Hàn lúc này mới yên tâm, quay sang Mạch Ngạn.
“Chúng ta bắt đầu cuộc giao dịch của mình được rồi nhỉ.”
”Tùy ông.”
Mạch Ngạn ngồi chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt ở giữa bụng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Nhiễm Tranh bên ghế đối diện.
Tình cờ lại phát hiện người nào đó cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
Dường như bị phát hiện khiến cô ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.
“Không nhìn thấy gì hết, mình đang nghe nhạc.”
Cô cúi đầu, tay chỉnh lại chiếc tai nghe giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Sở Trạch ngồi bên cạnh hình như cũng phát hiện ra điều bất thường.
Cậu ta có thể thấy được ánh mắt của Mạch Ngạn luôn hướng về phía Nhiễm Tranh.
Trong lòng thầm nghĩ:
“Quan hệ của hai người này mờ ám hơn mình nghĩ ư! Đợi sau khi ra khỏi đây mình phải hỏi Nhiễm Tranh cho mới được.”
“Ông chủ Tô, xin mời xem qua vật phẩm.”
Tiếng của chủ tịch Hàn làm phá hỏng tâm tư của Mạch Ngạn.
Người của ông ta mang một chiếc va li đi đến chỗ hắn, cẩn thận mở va li ra cho Mạch Ngạn xem.
Lúc này, tầm nhìn của hắn mới rời khỏi người Nhiễm Tranh.
Nhìn vật trong chiếc va li, bàn tay giơ lên chạm nhẹ vào.
Hắn cầm viên kim cương đỏ lên xem, cẩn thận xem xét một cách tinh tế.
Sau khi xem xong, đặt lại viên kim cương về vị trí cũ.
Người của chủ tịch Hàn đóng chiếc va li lại, lùi về sau.
“Ông chủ Tô thấy viên kim cương này như thế nào?”
“Hàng thật.”
Tuy mới gia nhập vào giới hắc đạo gần đây nhưng kinh nghiệm và khả năng của hắn chẳng thua kém gì một người lâu năm.
Chính vì sự thông minh và khả năng hơn người nên hắn mới có được những thành tựu to lớn trong vòng hai năm lập nghiệp.
Điều này làm cho những người đi trước phải kính nể, khâm phục, e dè.
“Nếu ông chủ Tô đã xác nhận xong thì chốt món hàng này nhé.”
“Giao dịch như cũ.”
”Ha ha ha…người trẻ lúc nào làm việc cũng nhanh gọn.
Tôi thích nhất cái điểm này ở cậu.”
Tờ giấy sec đã ghi sẵn số tiền giao dịch.
Một tay giao hàng, một tay giao tiền.
Cuộc giao dịch giữa chủ tịch Hàn và Mạch Ngạn kết thúc trong suôn sẻ.
“Lần sau có hàng ngon tôi nhất định sẽ nhớ đến ông chủ Tô.”
“Cảm ơn ông chủ Hàn có lòng.”
Hắn đứng dậy, bước đến chỗ Nhiễm Tranh, dừng lại.
Theo quáng tính, Nhiễm Tranh ngước đầu lên nhìn thì chạm phải ánh mắt của hắn.
“Sẵn tiện, gửi lời hỏi thăm của tôi đến người đứng phía sau ông chủ Hàn.
Câu đố hôm nay rất thú vị và hình phạt tàn nhẫn làm tôi nhận ra được nhiều điều.”
Chiếc tai nghe trên đầu Nhiễm Tranh được Mạch Ngạn lấy ra.
Hắn nhẹ nhàng nói:
“Về thôi.”
Cô ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng động phá tan sự tập trung của cô.
Rầm!!!
“Cảnh sát đây! Tất cả đứng im giơ tay lên đầu.”
Một đội quân cảnh sát phá hỏng cánh cửa phòng xông vào.
Mấy tên vệ sĩ liền đứng ra chặn trước mặt, họ lấy súng ra sẵn sàng chiến đấu với cảnh sát vì ông chủ.
“Cảnh sát! Tại sao cảnh sát lại có mặt ở đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook