Chu Ẩn đứng ở bóng tối, nhìn lũ lũ quầng sáng đang cùng thủy túy giằng co, lẳng lặng đứng nhìn.
Đế quốc này có bát đại linh môn hậu thuẫn, giống như tiên môn cũng sẽ nhận rất nhiều thành trấn sống ở bên dưới tiên sơn mà bảo hộ, nếu có tiên môn khác xen vào những thành trấn này, tất có thể xem là vô cớ đến quấy rối, ý đồ bất chính, có bị bắt giết cũng không thể đòi lại được công đạo.

Chu Ẩn khi nghe Hoa Ngụy nhắc đến bát đại linh môn, trong lòng đã thầm nhủ việc này bản thân không thể can thiệp được, chẳng qua nàng thật sự rất tò mò vì sao hoa cỏ có thể mọc ra cổ trùng, nên bớt chút thời gian tìm hiểu sâu thêm, còn việc dân trong thành thế nào đã không thuộc phạm vi nàng quản.

Vì thế dù tam phu nhân quằn quại đau đớn, dân trong thành hơn phân nửa đều ngoắc ngoải đến nơi, chỉ cần một viên nhị phẩm đan dược đã có thể cứu mạng được, nàng cũng không đề cập tới.
Lại nói, Lý cư trưởng sai phái nàng xuống núi làm nhiệm vụ, lại không nói rõ ràng nhiệm vụ cụ thể thế nào, Chu Ẩn từ hôm qua đến giờ đều là tùy tâm làm theo ý mình, vừa làm vừa cân nhắc tông quy, tiên môn không quản chuyện thế gian, nàng liền không dám quản nhiều, sợ đụng đến điểm mấu chốt khiến cho thiên đạo cảm ứng được mà ghi nhớ món nợ, vậy lần đột phá cảnh giới tiếp theo của nàng sẽ rất gian nan.

Vừa hay người của Trần gia đã đến, nàng cũng không cần làm chuyện dư thừa, đối phó thủy túy không phải mục đích chính, mục đích cụ thể vẫn là chất dinh dưỡng nuôi sống hoa này có gì tà môn.
Để cho vị kia đối phó thủy túy, Chu Ẩn một bên ghé vào bờ sông, mặt sông đen kịt, đặc quánh như mực, hầu hết thủy túy đều đang bị thứ ánh sáng kỳ lạ toát ra từ lục lạc của người kia lôi kéo, không có ai rảnh để ý đến nàng, Chu Ẩn đổi một trương phù, cột vào cần câu rồi quăng xuống nước.

Phù triện này không phải chuyên dùng để đối phó với âm khí, sau khi dây thả xuống sâu, Chu Ẩn thi pháp, lòng sông bỗng dưng sục sôi, sóng nước ào ào dâng trào, rồi mãnh liệt bùng phát, như có một vụ nổ xé toang lòng sông, một cột nước cao bắn thẳng lên trời, nước văng tung tóe trào lên hai bên bờ, kéo theo một thứ bùn đen kịt xộc mùi hôi thối đắp lên trên đê.

Khi thứ bùn này đắp lên những bụi hoa ven bờ, nhụy hoa bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần phình to ra, nặng trĩu rồi lộp độp rơi xuống đất.

Cổ trùng lúc này không cần nhìn kỹ cũng rõ mười mươi, mỗi con to béo không có phương hướng mà lần mò, chúng lúc nhúc như một đám sâu bọ đang tìm kiếm con mồi.

Chu Ẩn nổi lên một thân da gà, lại tức thì giơ ống tay áo chặn kín mũi miệng xua đi mùi thối nặc nồng lan tràn trong không khí, còn may khi sáng nàng đã thiết đặt kết giới đám hoa cỏ này, bằng không lúc này cổ trùng phải lao ra khắp nơi gặm nhấm.
"Không thể nào!"
Bỗng, vị thiếu nữ họ Trần kia thốt lên, âm thanh ngờ vực không thể tin nổi.

Chu Ẩn nhìn về phía dòng sông.

Sau khi phù triện nổ tung đáy sông, mặt sông lúc này tràn đầy những vật thể lạ màu đen nổi lềnh bềnh, nào còn dáng vẻ xanh biêng biếc vốn có của Vọng Giang.

Chúng là những đám trông như rêu trôi nổi khắp chỗ, còn có rất nhiều mảnh xương trắng hếu rải rác khắp nơi, dòng sông lúc này đặc sệt, vật chất vốn dĩ đã luôn chìm dưới đáy sông nhiều năm lúc này mới được nâng đỡ mà hiện ra trước mặt hai người.
Chỉ nhìn khung cảnh này, chẳng biết đã chết bao nhiêu người.

Thủy túy vốn là người chết đuối mang theo thù oán ở lại nhân gian, khi chúng nhìn thấy thân thể đã từng là của mình bị chia năm xẻ bảy nổi lên trên mặt nước, một tiếng kêu gào thảm thiết vọng thẳng đến tâm can, rồi như tích tụ vô hạn giận dữ, bắt đầu xé bỏ xiềng xích quấn quanh người, kết lại thành một thứ đen sệt dựng lên sừng sững giữa mặt sông, tay cùng chân, đầu cùng thân, đen đúa bám vào nhau rồi dính chặt lại thành bùn, cuồng phong hướng nó xoay quanh, âm khí dần dần tích tụ thành hình, Chu Ẩn nhíu mày, cùng vị kia nói:
" Cô nương mau ngăn lại thứ này."
Trần Hoài An cõi lòng hãy còn chấn động.


Hoa thành cách Trần gia không xa, nhưng cũng cách Đường gia không kém.

Nghe bảo người của Đường gia từ trước đã đến Hoa thành, Trần Hoài An liền bận ở chỗ khác, xong việc sau mới sực nhớ ra mà qua Hoa thành xem thử.

Không ngờ Hoa thành bề ngoài đèn đuốc sáng trưng, vốn là mang điềm lành, lại không ngờ bên trong thực chất lại như thế này.

Đường gia rốt cuộc là sai phái ai tới, lại để cho cơ sự đi đến nông nỗi này?
Còn nữa, người nọ là ai?
Trần Hoài An không rảnh bận tâm hỏi tên hỏi họ Chu Ẩn, nàng nhìn thứ đứng trước mắt mình, lục lạc kêu càng lúc càng thêm dữ dội, pháp văn túa ra như nước, hướng thứ kia thít lại thật chặt.

Pháp văn hễ xiềng xích đến chỗ nào, nơi ấy liền bốc cháy tỏa ra mùi hôi thối khó mà diễn tả nổi, so với mùi thối bình thường chỉ hơn không kém, Chu Ẩn trước không sợ thứ này làm mình bị thương, nàng càng sợ mùi thối có thể đem nàng đột tử.
Thứ kia lúc lắc trong không trung, tỏ ra điên cuồng, bỗng có tiếng thét hòa cùng tiếng khóc thê lương rít gào:
"Tại sao!!! Tại sao lại giết ta!!! Ta bị chết oan, tại sao các ngươi không giúp ta tìm lại công đạo!!!"
Nó thét lên, có thể lan đến thành trấn, tin rằng người người nhà nhà đều đã nghe thấy tiếng nó phẫn hận.

Cả hai người đều chưa hiểu rõ đầu đuôi, thứ kia đã hướng trên bờ đổ ập xuống, dường như muốn bước ra khỏi nơi đã giam cầm nó suốt bao lâu nay.
Mắt thấy kết giới bao quanh bụi hoa có thể bị thứ này một tạp phá nát, nếu lúc này còn thả ra cổ trùng thì tình hình càng thêm tệ đi.

Vì thế, Chu Ẩn sai sử phi kiếm, chặt đứt đám bùn đen đang mò lên trên bờ, hướng Trần Hoài An nói:
"Cô nương, ngươi đem nó cầm chân tại sông này.

Ta trước thu đám cổ trùng này rồi lại tính tiếp."
Trần Hoài An nhìn phi kiếm bay lượn trong không trung, trong đầu ngờ ngợ ra được thân phận của người nọ, vì thế thu hồi lại chấn động trong lòng, nếu thật người này đến từ tiên môn, vậy trường hợp này cũng không phải là quá mức nguy hiểm.

Đổi lại nếu chỉ một mình nàng đối phó, căn bản không hề có tự tin thắng lợi.
Trần Hoài An niệm chú, pháp văn cũng chia làm ba loại, một loại chuyên về siêu độ, cho vong hồn vất vưởng nghe thấy sẽ an nhàn về cõi luân hồi.

Một loại dùng để chế ngự tà ma quỷ quái, là thứ từ nãy đến giờ nàng vẫn dùng để giằng co.

Còn một loại tương đối cao cấp hơn, chính là pháp văn có thể khẩn cầu đến chư thiên thần phật.

"Ta đã biết."
Với cấp bậc của Trần Hoài An, thỉnh được chút thần thông của thần đã là hết sức, chưa đến nỗi có thể gọi được phân thân, nhưng có còn hơn không.
Trần Hoài An vươn hai tay về phía trời đêm, nhắm mắt lẩm bẩm:
"Chư thiên thần phật mười hai vị thượng thần bảo hộ nhân gian, thỉnh nghe lời con cháu Trần gia hiệu triệu, cho mời Lôi Công tiên quân hiện thân, giáng xuống cửu lôi thần phạt, tru diệt âm tà!!!"
Tức thì, mây trời phía trên như mở ra một lũ ánh sáng, giáng xuống trần gian gột rửa tựa như mưa rào, trên thiên không vang lên tiếng sấm, thứ bùn đen kịt vừa nghe, tức khắc gào khóc thảm thiết, tầng trời mở ra, lũ lũ sấm chớp dữ tợn giáng xuống trên người nó.
"Đùng đoàng" "Đùng đoàng".
Một khối bùn đen bị sét bổ ra thành trăm ngàn mảnh, lại nhanh chóng hợp lại thành một cột cao.

Âm khí càng dày nặng, lôi điện càng bành trướng, đánh mãi không dứt.
Chu Ẩn rùng mình tê tái, đây là bát đại linh môn sao? Thuật pháp cũng quá mức lợi hại ấy chứ.

Thứ này đã có thể so với Lôi phù thượng cấp, muốn luyện cũng chỉ có Nguyên Anh kỳ mới luyện ra được, tỉ lệ còn là cực thấp.

Tiếng sấm sát bên tai, uy lực cực thịnh, Chu Ẩn sợ phải va trúng sét đánh, chỉ bèn khép nép ở một bên, ném xuống linh thạch rơi vào mặt đất, pháp trận vừa mở, thổ linh lực tràn ra, động đến thổ nhưỡng, tức thì một mảnh bờ đê bị xốc lên tơi bời, kéo theo hoa cỏ bứng khỏi mặt đất.

Lúc này mới thấy bộ rễ của nó dài cực kỳ, chắc phải hơn chục thước, nàng mở ra túi trữ vật đem toàn bộ hoa cỏ bỏ vào bên trong, riêng đám cổ trùng là vật còn sống, không thể thu vào trong túi, một kiếm diệt gọn.
Tiếng sấm minh vừa dứt thì Chu Ẩn cũng đem thứ hoa cỏ này nhổ tận gốc rễ.

Trần Hoài An khụy xuống một bên, thở dốc.
Niệm chú mời đến Lôi Thần trợ uy cực kỳ tổn hao sức lực, không một chốc là không thể khôi phục được.
Thứ bùn đen cũng đã nằm trở về lại dòng sông, tiếng sấm chỉ còn vài tia điện yếu ớt rồi lại rút về tầng trời bên trên.

Mây đen lại che phủ bầu trời như trước, âm phong thổi gào, một vầng xoáy như nuốt chửng vạn vật dần dần thành hình ở giữa đám mây, rồi bành trướng mở ra thành một vùng xoáy rộng lớn che kín cả Vọng Giang.

Âm khí cùng thủy túy bị vầng xoáy cuốn vào, từ mặt sông phóng tuột lên trên, mây mù dần dần nặng trĩu, gần như có thể sà xuống được mặt sông.

Chúng chính là thứ mà hôm qua Chu Ẩn đã thấy.

harry potter fanfic
"Là Tụ Âm Kỳ!!!"

Trần Hoài An nhìn thấy tình huống này, tỏ vẻ giận dữ mà rít qua kẽ răng.
"Đường Huy Hạo, ngươi bước ra đây!!!!"
Có tiếng cười lanh lảnh phá tan luồng khí âm u vẩn đục.

Chu Ẩn biết có người đứng sau vụ này, Trần Hoài An gọi ra chỉ là chỉ điểm càng thêm chính xác.
Đường Huy Hạo không hiện thân, văng vẳng nói:
"Trần thập nhị tiểu thư thật sự là hiểu rõ ta như lòng bàn tay, thế mà ta đến cửa cầu hôn ngươi lại nhất mực không chịu, thật là đáng tiếc."
Trần Hoài An đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời quát: "Ngươi đường đường là thiếu chủ Đường gia, lại giở trò này hại đến tính mạng dân thường, tự rước nghiệp chướng!"
Dứt lời, nàng kéo ống tay áo của Chu Ẩn, lặng lẽ nói nhỏ.
Chu Ẩn nhân lúc này cũng lặng lẽ thả ra truy tung phù.
Đường Huy Hạo cười càng thêm ác liệt: "Ngươi chớ có tức giận, ngươi cũng nói bổn công tử đường đường là thiếu chủ Đường gia, sao có thể hại tính mạng dân thường? Chậm rãi nghe ta giải thích không tốt sao."
Trần Hoài An giận mà không làm gì được, vừa mới huy động Lôi công thần, bây giờ muốn đối phó với Đường Huy Hạo cũng phải đợi nghỉ ngơi lại nói tiếp.

Vì thế kéo dài thời gian: "Nói!"
Đường Huy Hạo thật sự kể ra.
Vọng Giang cảnh sắc tuyệt đẹp, thích hợp du thuyền dạo chơi, mà thanh lâu lầu các cũng mọc đầy như nấm, trong thành lại toàn là người giàu, một việc làm ăn với món hời cao thế này sao có thể bỏ qua.

Các tay nhà giàu lôi kéo gái thanh lâu lên thuyền mỗi đêm, thưởng hoa thẩm nhạc, lại làm không ít chuyện mèo mỡ, cô nương lầu xanh có người là vì công việc này không tiếc giá nào, thu đủ thứ chỗ tốt, nhưng cũng có người là bị cha mẹ bán đến đây, cưỡng ép mua vui, không hề khuất mình.

Du thuyền đưa đến khơi xa, bọn họ nhân lúc xung quanh toàn là sông nước, trên thuyền lại chỉ đơn độc mấy người, có ý muốn chạy trốn, lại bị mấy lão nhà giàu phát hiện, sau khi thỏa chuyện cầm thú, cô nương cũng tàn tạ thân mình, liều chết cũng muốn đồng quy vu tận, lại bị mấy gã này không chút thương tiếc dìm nước mà chết.

Vọng Giang đã kinh doanh bao nhiêu năm, thanh lâu bao nhiêu cái, cô nương bị bọn họ làm cho chết oan chết uổng không phải là ít.

Trầm mình u uất ở dưới Vọng Giang, bị bùn đất quấn vào mà không ai tìm thấy thi thể mang về an táng, dần dần sinh ra cực đoan, oán khí ngập tràn, trở thành thủy túy.

Nó từng là cô nương đương tuổi thanh xuân, thân thể thối rữa ngấm vào thổ nhưỡng, dưỡng dục ra vô số hoa thơm cỏ lạ, lại gieo giắt trong đó thù hằn hiểm độc, sinh ra cổ trùng, gọi là Hoa Thi Ban.

Hoa Thi Ban chỉ nhắm vào mấy tay nhà giàu dạo chơi thưởng hoa bên bờ Vọng Giang bám vào, sinh ra đốm đỏ, khi đốm đỏ nở thành một đóa hoa, cũng là thời khắc bọn họ đến cửa sinh tử.

Trước đây khi thi thể để ở trong thành không kịp tiêu hủy, người nhà sẽ thấy những chấm đỏ ấy từ từ nở rộ thành hoa khắp người, tuy đẹp lại khiến người kinh sợ.

Kỳ thực những người trên người chỉ mới có đốm đỏ chưa thực sự chết, chỉ là cổ trùng khiến cho tê liệt, bao trùm nhịp tim, cơ thể cứng đờ, giống như tử trạng, nhưng hết thảy chỉ là ngụy trang, chỉ khi nụ nở thành đóa, mới thực sự vong mạng, cả một quá trình cực kỳ dày vò đau khổ, như đáp trả lại mối nhục nhã năm xưa.

Sau này Đường Huy Hạo thi triển kỳ phiến, khiến cho âm khí gặm mất thi thể tức thì, mới không ai thấy quá trình này nữa.

Mà kể cả bản thân hắn cũng không biết rằng những thi thể bị vứt bỏ ngoài đường, bị hắn cho thủy quỷ gặm thực mỗi đêm, thật ra còn sống thoi thóp.

Lại nói tiếp, sau đó Hoa Thi Ban càng nở càng nhiều, không chỉ những tay nhà giàu mà người nhà bọn họ cũng bị bám vào, nó không gặm thực dân ngoại thành đến, chỉ mang độc mối thù với người dân ở Hoa thành.

Từ mấy gã nhà giàu đê tiện dùng tiền sai sử hết mọi việc, đến quan phủ nhắm mắt làm ngơ, rồi đến cha mẹ nhẫn tâm đem bọn họ làm vật mà bán buôn, hết thảy đều căm hận đến tận xương tủy.
Đường Huy Hạo ai thán: "Bát đại linh môn cứu tế là lẽ thường, nhưng kẻ không đáng cứu, tuyệt đối không cứu.

Ta thi triển kỳ phiến hút hết âm khí, tiêu hủy thi thể, đã là giúp bọn họ chặn đứng ôn dịch, đáng lý ra phải được khen ngợi mới đúng, ngươi sao có thể không hiểu lòng ta mà vội vàng trách cứ."
Sau khi nghe xong, một khoảng lặng lan tràn.

Đường Huy Hạo vẫn sai sử những cái bóng âm khí đặc quánh lao ra khắp thành, truy tìm thi thể mà gặm nhấm.

Trần Hoài An sau một lúc lâu không nói, thấy Chu Ẩn triệu hồi ra phi kiếm, chuẩn bị bước lên, chậm hỏi: "Ngươi đã tra ra được rồi sao?"
Chu Ẩn gật đầu: "Hắn ở phía cực Đông, còn có ba kỳ phiến cắm ở ba cực.

Ngươi muốn phá hủy kỳ trận hay là đi gặp hắn?"
"Ta đến phía đông.

Ba cực còn lại làm phiền rồi."
Chu Ẩn sai sử phi kiếm, chớp mắt liền đi mất.
Trần Hoài An lập tức đi đến cực đông.
Đường Huy Hạo ngồi trong rừng trúc, nhìn Tụ Âm Phiến bắt đầu tràn đầy âm khí, sinh ra thỏa mãn.

Kỳ phiến này chiêu âm tà, là chí âm, nó càng hút được nhiều âm khí, uy lực càng mạnh mẽ, có thể triệu gọi ra Âm binh Quỷ tướng cũng không phải không thể.

Ở Đường gia hiện tại cũng chỉ có thúc thúc của hắn một tay che trời, đem địa vị của cha hắn giẫm đạp như cỏ rác, nếu lúc này đây hắn có thể dưỡng dục ra kỳ phiến càng lợi hại hơn, vậy chưa biết ai sẽ nắm lấy Đường gia trong tay.
Trần Hoài An vô cùng hiểu rõ Đường Huy Hạo không phải loại người thiện lành gì, vừa nghe đã biết mục đích của hắn chính là âm khí, bằng không một người như hắn, nếu như thật sự thấy người đáng chết không muốn xuất thủ, tự khắc đã đi mất, không bao giờ sẽ phí phạm thời gian.

Mà hắn lại ở đây hơn một tháng, tức là có chuyện đối với hắn có ích lợi mới dụng tâm đến vậy, chỉ mới nghĩ tới, lòng nàng đã sục sôi.
"Ngươi nếu biết xót thương cho linh hồn của những cô nương này, đã không đem bọn họ luyện hóa vào trong kỳ phiến!" Vừa tới, Trần Hoài An liền đánh thẳng trong tâm.
Đường Huy Hạo tỏ vẻ ngông nghênh nhún vai: "Ta cũng chưa nói xót thương gì cho bọn họ.

Người không biết tự cứu mình, còn chờ ai cứu? Là ngươi sao, Trần thập nhị tiểu thư?"
Trần Hoài An giận đến không thể nói thành lời, lục lạc lay động lợi hại, theo ý niệm của nàng, tuôn ra pháp văn.
Đường Huy Hạo ghé mắt, một lũ pháp văn tựa như xiềng xích đã lao lại đây, đâm nát thân trúc, hắn gieo mình xuống đất, nghiêng đầu, tỏ vẻ không vui: "Đừng ỷ vào ta thích ngươi mà lộng hành."
"Ngậm miệng!" Trần Hoài An xuống tay, ngăn cản ý đồ của hắn.
Bên kia Chu Ẩn nhìn kỳ phiến lung lay phần phật trong gió, xung quanh có rất nhiều thứ trông như mặt quỷ bảo hộ, lại bị chướng khí che chắn, muốn nhổ ra không hề dễ dàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương