Tùng Hoa
-
Chương 20-4
Xơng Lư trở lại Cấm Thành sau khi đám sát thủ trở về báo hoàng tử đã rơi xuống vực nước sâu sau khi bị chém trọng thương. Vực nước sâu không ai có thể sống sót nếu rơi từ độ cao đó. Vua Hoa Nam lệnh cho Xơng Lư tìm gặp Xơng Ngỵ trên đường về để thương lượng việc nhường ngôi trước khi đến Cấm Thành. Xơng Lư không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này để tiêu diệt Xơng Ngỵ vì chắc chắn việc nhường ngôi sẽ không thoả thuận được và cho dù có thoả thuận được thì Xơng Ngỵ vẫn không nên tồn tại.
Thương buôn từ các nơi truyền tai nhau câu chuyện Chúa đảo vì biết được Lãnh Bắc sở hữu quá nhiều thuyền chiến nên đã xuất quân tham chiến. Tin tức này lan nhanh đến khắp nơi khiến những kẻ trước đó cho rằng thứ hoàng tử vì chiến thắng đã không ngại đem lợi ích của Hoa Nam trao đổi phải im lặng vì sợ đắc tội với thứ hoàng tử. Xơng Lư không bận tâm lắm về chuyện đó vì Xơng Ngỵ đã chết và vua Hoa Nam không thể vì vậy mà trách tội hắn được.
Vừa đến biệt phủ đã có xe ngựa và tùy tùng của vua đến mời trưởng hoàng tử vào cung diện kiến. Xơng Lư đã đoán trước việc này sẽ xảy ra nên không có chút bất ngờ nào. Cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển vào cung, Xơng Lư ngẫm lại những lời đã chuẩn bị sẵn để đối đáp với vua Hoa Nam.
Xơng Lư đi đến cửa Hoa Nam Chính Điện thì những ý nghĩ trong đầu trước đó như bay biến đi mất khi nhìn thấy tên hộ vệ đứng bên ngoài. Thấy trưởng hoàng tử đến hắn liền cúi đầu hành lễ chào. Khóe mắt Xơng Lư giật giật vì kinh hãi không biết kẻ này sao lại có thể xuất hiện ở đây. Cố giữ bình tĩnh bước qua khỏi tên hộ vệ, Xơng Lư đến bậc cửa nhìn vào trong, vẻ kinh hãi vừa rồi lại tăng lên bội phần.
- Chào anh trai! Đã lâu không gặp, anh trai vẫn khoẻ chứ?
Xơng Lư đảo mắt nhìn vua Hoa Nam, trong đầu đang tìm lời để đáp lại Xơng Ngỵ. Vua Hoa Nam ngồi trên ngai cao ở chính diện biểu cảm khó đoán. Xơng Lư cười hời hợt:
- Vẫn khoẻ! Em trai đã về Cấm Thành thì thật tốt.
- Cha cần gặp anh trai có việc. Thưa cha! Con xin phép đến Vườn Hoa Lớn vì đã không thể có mặt trong đại tang của hoàng hậu.
Vua Hoa Nam gật đầu rồi xua tay cho phép Xơng Ngỵ rời đi. Xơng Lư đứng dưới điện nhìn theo lưng Xơng Ngỵ đi ra khỏi cổng lớn đại sảnh.
- Con đã đi đường nào lại không gặp được Xơng Ngỵ?
Xơng Lư ngập ngừng nói:
- Thưa cha! Có lẽ để an toàn nên Xơng Ngỵ đã chọn một lộ trình khác để về đây.
- Không gặp cũng tốt. Nếu không chúng ta đã phạm phải sai lầm rồi. Chuyện này không được nhắc đến nữa.
- Dạ, con đã rõ!
Xơng Lư xin phép vua Hoa Nam rời đi. Ra đến ngoài cửa cung liền một mạch thẳng hướng đến Vườn Hoa Lớn.
Xơng Ngỵ đứng một mình trên quảng trường lát đá ở trung tâm vườn hoa, nơi đặt giàn hoả thiêu khi có lễ tang hoàng tộc. Mặt đá dưới chân đã đen lại sau nhiều đám cháy. Hoa trong vườn nở rộ đầy màu sắc và hương thơm thoang thoảng. Xơng Ngỵ không nhớ rõ tro cốt của người thân có mùi như thế nào cả. Hoàng tử đứng lặng im thật lâu như để tưởng niệm những người đã chết cũng như quá khứ đã trôi qua. Phía sau lưng có tiếng bước chân người đến gần. Nếu Liu Thạc không ngăn cản thì đó chính là Xơng Lư.
- Lúc hoàng hậu mất nhìn bà ấy thật buồn bã. Ta cảm thấy đồng cảm với em trai vì ta cũng đã không nhìn thấy được mặt của mẹ mình khi bà mất.
- Cảm ơn anh trai đã thấu hiểu.
- Ta thắc mắc là chuyện đã đi đến bước này sao ngươi còn phải giả vờ bao dung? Ngươi biết rõ chỉ cần có cơ hội ta sẽ không từ thủ đoạn để giết chết ngươi phải không?
- Biết!
- Bao nhiêu năm qua ngươi vờ vịt còn chưa đủ? Ta thì đến phát ngán với trò của ngươi rồi. Ngươi cứ phải ra vẻ là người trên ta một bậc mà không thèm chấp như thế để sỉ nhục ta.
- Nếu cảm thấy không cam tâm thì ngay lúc này sẽ là cơ hội cuối cùng cho anh trai rồi đó, vì sau khi bước ra khỏi nơi này ta sẽ là vua của Hoa Nam.
Xơng Ngỵ bước đến đối mặt với Xơng Lư, giọng nói đều đều và trên môi như có một nụ cười. Xơng Lư chau mày, cơn nóng giận bùng lên liền tuốt kiếm tấn công. Xơng Ngỵ như đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên tránh đòn rất nhanh và cũng tuốt kiếm ra chĩa thẳng về phía Xơng Lư. Hai vị hoàng tử lao vào nhau sau bao nhiêu năm tranh đấu với đầy rẫy âm mưu và những cuộc ám sát. Lúc này giữa vườn hoa chỉ có một đối một, tất cả hộ vệ hai bên đều nhận được lệnh nếu đối phương không ra tay thì không được tấn công. Đánh nhau một lúc thì Xơng Lư tỏ ra yếu thế hơn nhưng vẫn điên cuồng tấn công. Xơng Ngỵ vừa đỡ đòn vừa đánh trả, đối thủ đã bộc lộ nhiều sơ hở. Xơng Lư bị tước kiếm và đánh bật về sau té ngã, đối phương đã đặt mũi kiếm sắc lạnh ngay yết hầu của hắn.
- Ngươi muốn giết ta ở đây sao?
Xơng Ngỵ ném thanh kiếm của Xơng Lư vào một khóm hoa rồi thu kiếm của mình lại, bước đến đỡ Xơng Lư đứng lên và chỉnh lại áo khoác ngoài cho hắn. Xơng Ngỵ không quan tâm vẻ ngạc nhiên của Xơng Lư, từ tốn nói:
- Ta cần anh trai tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ Nối Ngôi của ta. Anh em chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với nhau, không cần gấp.
Nói xong, Xơng Ngỵ thong thả bước đi bỏ lại Xơng Lư đứng tần ngần phía sau với vẻ mặt vừa lo lắng vừa căm giận.
*
Cấm Thành nô nức chuẩn bị đại lễ Nối Ngôi. Hoa tươi từ khắp nơi đưa về tràn ngập các nẻo đường. Binh lính tuần tra được tăng cường số lượng rất đông. Tướng quân Phương Cô được gọi về để chuyển giao binh lính của Cấm Thành trước đó đã chia về biên giới tây nam trấn thủ. Giữa đoàn quân đông đúc có một chuồng gỗ nhốt một tù nhân được kéo theo, bên ngoài che phủ bởi một tấm vải dày nên không ai biết tù nhân đó là ai. Đi đến một lối rẽ là con đường dẫn đến biệt phủ của thứ hoàng tử Hoa Nam thì xuất hiện một nhóm người chờ sẵn. Phương Cô nhìn thấy ám hiệu thì không có vẻ phòng bị mặc những người kia hành động vẫn cho đoàn quân thong thả bước đi. Nhóm người chờ sẵn nhanh chóng đến kéo chuồng nhốt tách ra khỏi đoàn quân và đưa vào biệt phủ của thứ hoàng tử.
Xơng Ngỵ đứng nhìn bộ lễ phục trên giá treo đứng vừa được nhóm tuỳ tùng mang đến. Hoàng tử khi về đến Cấm Thành đã hạ lệnh cho người đến vực nước sâu trong rừng để tìm kiếm Mộc Ang và Kha Lang. Đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có tung tích gì, cơ hội sống sót của họ rất ít vì nếu còn sống Xơng Ngỵ tin rằng họ sẽ đến Cấm Thành để báo tin. Nhưng Xơng Ngỵ vẫn nuôi hy vọng khi vẫn chưa tìm thấy xác của họ.
- Thưa hoàng tử! Tướng quân Phương Cô đã giao thứ ngài cần đến biệt phủ.
Liu Thạc vào đến nơi báo tin cho Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ nghe thấy nhưng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn vào bộ lễ phục nói:
- Tốt! Ngươi cho người canh chừng cẩn thận không được để chuyện như lần trước xảy ra. Sau lễ Nối Ngôi ta sẽ về biệt phủ xử lý.
- Dạ, thần đã rõ!
- Đội tìm kiếm ở vực nước sâu vẫn không tìm được gì à?
- Dạ... vẫn chưa tìm thấy gì. Hay là…
- Tiếp tục tìm kiếm! Dù sống hay chết ta vẫn muốn biết rõ ràng.
- Dạ!
Xơng Ngỵ phát tay lệnh cho Liu Thạc đi ra. Hoàng tử bước lại gần hơn và đưa tay chạm vào bộ lễ phục mềm mại, chợt nắm tay lại siết lấy như muốn xé toạc nó ra từng mảnh.
Thảm đỏ trải dài từ sân ngoài cung vua phủ qua từng đoạn bậc thang cao đến cổng vào đại sảnh của Hoa Nam Chính Điện. Tất cả quan viên và hoàng tộc đứng dọc hai bên lối đi. Trên ngôi cao, vua Hoa Nam đứng dõng dạc chờ đợi. Chiếc vương miện nhìn như một dây leo xen kẽ nhiều chiếc lá đan vào nhau đã không còn được vua Hoa Nam đội trên đầu mà được đặt trên một khay nhung đen do một tuỳ tùng giữ bằng hai tay. Hai dãy cột tròn lớn khắc hình những bông hoa lớn nhỏ thường ngày nhìn đã quen mắt hôm nay lại sáng bóng tinh tươm.
Thứ hoàng tử Xơng Ngỵ đã xuất phát từ lối đi bên ngoài trên thảm đỏ trong bộ y phục màu đen ẩn hiện hoa văn màu vàng đồng uốn lượn. Chiếc áo khoác có tà kéo dài hơn bình thường phũ xuống nền thảm, hai cầu vai hơi nhô cao tạo nên vẻ uy quyền cho người khoác nó trên người. Suối tóc đen dài xõa qua lưng, hoàng tử bước đi nhẹ nhàng từng bước vào trong đại sảnh, theo sau là hai hàng hộ vệ nghiêm trang, cẩn mật. Người bên hai lối đi lần lượt quỳ phục xuống khi thứ hoàng tử bước qua chỗ họ. Xơng Ngỵ bước lên từng bậc thang dẫn đến ngôi cao và dừng lại trước mặt vua Hoa Nam, cúi đầu hành lễ. Vua Hoa Nam hai tay nâng chiếc vương miện đặt ngay ngắn lên đầu thứ hoàng tử Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ hơi cúi đầu nhận lấy chiếc vương miện và đứng thẳng người lại rồi xoay mặt về phía đại sảnh nhìn khắp lượt tất cả quan viên.
“Kính mừng vua Hoa Nam! Hoa Nam vĩnh cửu!”
Khẩu hiệu được hô vang và lan đi từ trong đại sảnh ra ngoài, vang vút lên cao và đọng lại ở từng góc phố của Cấm Thành nhộn nhịp mừng lễ Nối Ngôi.
*
Y Tung ngồi trong chuồng giam bẩn thỉu, đầu tóc rũ rượi và y phục mục rách, tay chân bị trói chặt. Hắn không biết bản thân đã bị đưa đến nơi nào chỉ biết chắc rằng đây là đất Hoa Nam. Bên ngoài chuồng không có lính gác canh chừng ở gần, có lẽ nơi này rất bí mật và chỉ bố trí canh gác ở vòng ngoài. Y Tung từ chối ăn uống vì muốn nhanh chóng kết thúc chuỗi ngày ô nhục của một Lãnh chúa như thế này nhưng bọn lính không cho hắn vừa ý mà banh họng rồi bóp mũi buộc hắn phải nuốt thức ăn vào.
Một người đi đến bên chuồng ngồi xuống nhìn vào trong. Y Tung nhìn ra thấy kẻ đó có chút quen mặt. Người kia đứng dậy mở cửa chuồng rồi bước vào trong lại ngồi xuống im lặng nhìn Y Tung.
- Cuối cùng cũng rơi vào tay Xơng Ngỵ. Hắn đang ở đâu sao không đến đây kết thúc mọi chuyện với ta một lần cho xong?
Người kia đưa tay túm đám tóc loà xoà bết dính của Y Tung kéo lên để chắc rằng đây chính là Lãnh chúa tàn nhẫn ngày nào. Y Tung hơi nhăn mặt do bị đau vì lực kéo của người kia. Người kia lại túm lấy hai bàn tay đang bị trói của Y Tung và dùng chân nghiến lên khiến hắn phải xoè những ngón tay ra.
- Ngươi định làm gì? Mau giết ta đi!
- Bây giờ có giết ngươi hay không không có ý nghĩa gì cả. Ta chỉ muốn mười đầu ngón tay của ngươi thôi.
- Ngươi cần chúng làm gì?
- Không phải ngươi dùng chúng để sờ mó lên người cô gái dù cô ấy không đồng ý sao?
Y Tung trợn mắt, hắn thà bị đâm một nhát chết đi sẽ dễ chịu hơn thế này. Người kia không dùng đoản đao hay kiếm để chém đứt những ngón tay của Y Tung mà một tay bóp chặt miệng không cho hắn kêu gào, tay còn lại bắt đầu ngắt từng đốt ngón tay của hắn như người ta ngắt những chiếc lá khỏi cành cây. Y Tung thét lên trong câm lặng, không một âm thanh đau đớn nào lọt qua được bàn tay chắc nịch đang giữ lấy mồm miệng của hắn. Từng đốt ngón tay bị bẻ gãy và kéo rời ra để lộ đầu những đốt xương trắng và máu chảy ra khắp nơi. Những đốt ngón tay bị bẻ gãy rơi xuống nền đất lướt qua ánh mắt kinh hãi của Y Tung và vẻ thản nhiên của người kia. Y Tung chịu đựng cơn đau đến mê muội cả người và đến lúc không chịu nổi nữa hắn đã ngất đi mặc cho người kia dày vò hắn.
Xơng Ngỵ đi đến chỗ chuồng nhốt Y Tung và ra lệnh lôi hắn ra ngoài. Vua Hoa Nam mới nhìn vào hai bàn tay đang băng bó của Y Tung rồi nhìn sang Liu Thạc ra ý hỏi. Liu Thạc ái ngại nói:
- Thưa đức vua! Có một tên lính vì căm ghét hắn nên đã ra tay cắt đứt hết mười đầu ngón tay của hắn.
- Tên lính đó lại trốn thoát rồi à?
- Dạ... dạ phải!
Xơng Ngỵ phì cười tỏ vẻ bất lực. Liu Thạc chột dạ vì đã bị một tên lính qua mặt dù đây là biệt phủ của vua Hoa Nam lúc còn là hoàng tử và xung quanh đều là thành viên Hắc Liên Đội chịu trách nhiệm canh giữ tù nhân.
- Hắn không cắt mà là bẻ gãy... hắn bẻ gãy từng đốt tay của ta.
Y Tung như cảm thấy uất ức cho nỗi thống khổ của bản thân thì thào nói. Xơng Ngỵ nghe thấy nhưng không nói gì, ra lệnh cho tất cả lui ra xa. Khi chỉ còn lại hai người, Xơng Ngỵ bước đến ngồi xuống bên cạnh Y Tung và nhìn hắn. Y Tung lại nhớ đến ánh nhìn của tên lính kia cảm thấy biểu cảm của Xơng Ngỵ lúc này rất tương đồng.
- Lãnh chúa! Hoa Nam cảnh sắc thế nào? Lần đầu đến có vẻ chưa hợp thổ nhưỡng lắm hả?
Xơng Ngỵ nói như đang tâm tình với một người bạn lâu ngày gặp lại. Y Tung phẫn uất:
- Ngươi muốn trả thù thì nhanh tay lên kẻo thuộc hạ của ngươi có kẻ không chịu nổi lại đến giết ta trước.
- Thuộc hạ của ta?
- Không của ngươi thì là của ai? Thời gian cũng khá lâu nhưng ta vẫn còn nhớ. Ngươi giữ ta sống đến hôm nay là để trả thù cho công chúa đúng chứ?
- Phải!
- Hừ! Ta thì chẳng quan tâm đó là công chúa hay là một con điếm hoặc một đứa con gái nào đó ta đã dùng để dụ ngươi ra tay, chỉ cần kẻ đó có thể dùng được thì ta sẽ dùng. Ta còn chưa nhìn thấy công chúa Hoa Nam bao giờ nhưng đám thuộc hạ của ta thì chán ngấy cô ta. Vẫn cố gắng bình tĩnh à? Nào nào! Ở đây chẳng có ai cả, ngươi tức giận một chút cũng không sao đâu, dù sao ta cũng sắp chết rồi, ta sẽ không thể kể cho ai biết thứ hoàng tử của Hoa Nam... à... vua trẻ của Hoa Nam khi tức giận trông xấu xí thế nào.
Xơng Ngỵ mỉm cười rồi đưa tay lên đầu Y Tung xoa xoa như người ta đang nựng một con chó con. Y Tung bị bất ngờ và chính hắn lại trở nên tức giận.
- Ngươi giết ta đi! Ngươi còn chờ gì nữa chứ? Ta cho ngươi biết nếu lần đó ngươi không ra tay ả đó sẽ có kết cục thê thảm hơn công chúa nhiều lần khi ta đưa cô ta vào quân doanh cho cả cánh quân của ta giày xéo rồi treo cái xác trần trụi của cô ta lên một ngọn cây. Khi ngươi chạm đến cô ta có nhìn thấy dấu tay của ta in trên khắp người ả không? Có…. ư... ư…
Xơng Ngỵ đánh thật mạnh vào giữa cổ Y Tung khiến hắn như bị đứt ngang thanh quản và thụt cả lưỡi, ngã vật ra rên rỉ, đôi mắt trợn ngược. Cơn giận bốc lên, Xơng Ngỵ nhào đến tung từng cú đấm vào mặt Y Tung.
‘Rắc! Rắc!’
Xương hàm và răng trong miệng Y Tung như vỡ ra từng lượt, máu trào ra dính sang tay của Xơng Ngỵ. Da tay của Xơng Ngỵ bị trầy xước bong ra và chảy máu. Xơng Ngỵ dừng tay khi Y Tung chỉ còn sót lại chút hơi tàn, hơi thở rít qua kẽ họng đầy máu thịt. Bàn tay của Xơng Ngỵ siết chặt và run lên. Rút thanh đoản đao ra đưa đến trước đôi mắt sưng vù không thể mở to của Y Tung, Xơng Ngỵ hít mạnh một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
- Lúc ta nhận lại được thanh đao này thì ta hứa với lòng sẽ dùng nó để kết liễu ngươi như cách ngươi đã dùng nó để tuyên chiến với ta.
Xơng Ngỵ nói xong liền rút đao ra và cắm phập vào ngực Y Tung, dùng sức kéo xuống tạo thành một rãnh dài, máu từ vết cắt chảy ra. Y Tung nhìn xuống ngực mình khi cảm thấy cơn đau thấu đến tận lưng nhưng vẫn chưa thể chết được. Xơng Ngỵ rút đao ra và dùng hai tay mở tung lồng ngực của Y Tung. Y Tung nhìn thấy bàn tay của Xơng Ngỵ đưa vào lồng ngực của hắn và nắm lấy trái tim vẫn còn nhịp đập thoi thóp kéo ra ngoài. Y Tung không kịp trút hơi thở cuối cùng thì trái tim đã bị bứt ra.
Xơng Ngỵ nghiêng bàn tay cho trái tim vừa ngừng đập của Y Tung rơi xuống đất và lảo đảo đứng dậy, đưa chân giẫm nát nó. Quay đầu bước ra ngoài với hai tay dính đầy máu cùng những vết thương, Xơng Ngỵ vẻ mặt thản nhiên như không dặn dò Liu Thạc:
- Cởi hết y phục của hắn và đem xác vứt vào rừng. Đội tìm kiếm ở vực nước sâu có thể rút về không cần tìm kiếm nữa.
- Vậy... hai người kia…
- Sống thì đã trở lại, chết rồi thì có tìm kiếm cũng bằng không.
- Dạ, thần đã rõ!
Xơng Ngỵ đi vài bước lại dừng như nhớ đến điều gì và nói:
- Xong việc ở đây thì đi lấy cho ta một bình rượu ngon. Ta muốn đến thăm anh trai.
Liu Thạc cúi đầu nhận lệnh. Hắn ngoái đầu nhìn Y Tung nằm chết ở cạnh chuồng nhốt với mặt mũi đã không thể nhìn ra và lồng ngực bị xé toạc mà cảm thấy hả lòng vì thù của công chúa cuối cùng đã được tính.
Thương buôn từ các nơi truyền tai nhau câu chuyện Chúa đảo vì biết được Lãnh Bắc sở hữu quá nhiều thuyền chiến nên đã xuất quân tham chiến. Tin tức này lan nhanh đến khắp nơi khiến những kẻ trước đó cho rằng thứ hoàng tử vì chiến thắng đã không ngại đem lợi ích của Hoa Nam trao đổi phải im lặng vì sợ đắc tội với thứ hoàng tử. Xơng Lư không bận tâm lắm về chuyện đó vì Xơng Ngỵ đã chết và vua Hoa Nam không thể vì vậy mà trách tội hắn được.
Vừa đến biệt phủ đã có xe ngựa và tùy tùng của vua đến mời trưởng hoàng tử vào cung diện kiến. Xơng Lư đã đoán trước việc này sẽ xảy ra nên không có chút bất ngờ nào. Cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển vào cung, Xơng Lư ngẫm lại những lời đã chuẩn bị sẵn để đối đáp với vua Hoa Nam.
Xơng Lư đi đến cửa Hoa Nam Chính Điện thì những ý nghĩ trong đầu trước đó như bay biến đi mất khi nhìn thấy tên hộ vệ đứng bên ngoài. Thấy trưởng hoàng tử đến hắn liền cúi đầu hành lễ chào. Khóe mắt Xơng Lư giật giật vì kinh hãi không biết kẻ này sao lại có thể xuất hiện ở đây. Cố giữ bình tĩnh bước qua khỏi tên hộ vệ, Xơng Lư đến bậc cửa nhìn vào trong, vẻ kinh hãi vừa rồi lại tăng lên bội phần.
- Chào anh trai! Đã lâu không gặp, anh trai vẫn khoẻ chứ?
Xơng Lư đảo mắt nhìn vua Hoa Nam, trong đầu đang tìm lời để đáp lại Xơng Ngỵ. Vua Hoa Nam ngồi trên ngai cao ở chính diện biểu cảm khó đoán. Xơng Lư cười hời hợt:
- Vẫn khoẻ! Em trai đã về Cấm Thành thì thật tốt.
- Cha cần gặp anh trai có việc. Thưa cha! Con xin phép đến Vườn Hoa Lớn vì đã không thể có mặt trong đại tang của hoàng hậu.
Vua Hoa Nam gật đầu rồi xua tay cho phép Xơng Ngỵ rời đi. Xơng Lư đứng dưới điện nhìn theo lưng Xơng Ngỵ đi ra khỏi cổng lớn đại sảnh.
- Con đã đi đường nào lại không gặp được Xơng Ngỵ?
Xơng Lư ngập ngừng nói:
- Thưa cha! Có lẽ để an toàn nên Xơng Ngỵ đã chọn một lộ trình khác để về đây.
- Không gặp cũng tốt. Nếu không chúng ta đã phạm phải sai lầm rồi. Chuyện này không được nhắc đến nữa.
- Dạ, con đã rõ!
Xơng Lư xin phép vua Hoa Nam rời đi. Ra đến ngoài cửa cung liền một mạch thẳng hướng đến Vườn Hoa Lớn.
Xơng Ngỵ đứng một mình trên quảng trường lát đá ở trung tâm vườn hoa, nơi đặt giàn hoả thiêu khi có lễ tang hoàng tộc. Mặt đá dưới chân đã đen lại sau nhiều đám cháy. Hoa trong vườn nở rộ đầy màu sắc và hương thơm thoang thoảng. Xơng Ngỵ không nhớ rõ tro cốt của người thân có mùi như thế nào cả. Hoàng tử đứng lặng im thật lâu như để tưởng niệm những người đã chết cũng như quá khứ đã trôi qua. Phía sau lưng có tiếng bước chân người đến gần. Nếu Liu Thạc không ngăn cản thì đó chính là Xơng Lư.
- Lúc hoàng hậu mất nhìn bà ấy thật buồn bã. Ta cảm thấy đồng cảm với em trai vì ta cũng đã không nhìn thấy được mặt của mẹ mình khi bà mất.
- Cảm ơn anh trai đã thấu hiểu.
- Ta thắc mắc là chuyện đã đi đến bước này sao ngươi còn phải giả vờ bao dung? Ngươi biết rõ chỉ cần có cơ hội ta sẽ không từ thủ đoạn để giết chết ngươi phải không?
- Biết!
- Bao nhiêu năm qua ngươi vờ vịt còn chưa đủ? Ta thì đến phát ngán với trò của ngươi rồi. Ngươi cứ phải ra vẻ là người trên ta một bậc mà không thèm chấp như thế để sỉ nhục ta.
- Nếu cảm thấy không cam tâm thì ngay lúc này sẽ là cơ hội cuối cùng cho anh trai rồi đó, vì sau khi bước ra khỏi nơi này ta sẽ là vua của Hoa Nam.
Xơng Ngỵ bước đến đối mặt với Xơng Lư, giọng nói đều đều và trên môi như có một nụ cười. Xơng Lư chau mày, cơn nóng giận bùng lên liền tuốt kiếm tấn công. Xơng Ngỵ như đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên tránh đòn rất nhanh và cũng tuốt kiếm ra chĩa thẳng về phía Xơng Lư. Hai vị hoàng tử lao vào nhau sau bao nhiêu năm tranh đấu với đầy rẫy âm mưu và những cuộc ám sát. Lúc này giữa vườn hoa chỉ có một đối một, tất cả hộ vệ hai bên đều nhận được lệnh nếu đối phương không ra tay thì không được tấn công. Đánh nhau một lúc thì Xơng Lư tỏ ra yếu thế hơn nhưng vẫn điên cuồng tấn công. Xơng Ngỵ vừa đỡ đòn vừa đánh trả, đối thủ đã bộc lộ nhiều sơ hở. Xơng Lư bị tước kiếm và đánh bật về sau té ngã, đối phương đã đặt mũi kiếm sắc lạnh ngay yết hầu của hắn.
- Ngươi muốn giết ta ở đây sao?
Xơng Ngỵ ném thanh kiếm của Xơng Lư vào một khóm hoa rồi thu kiếm của mình lại, bước đến đỡ Xơng Lư đứng lên và chỉnh lại áo khoác ngoài cho hắn. Xơng Ngỵ không quan tâm vẻ ngạc nhiên của Xơng Lư, từ tốn nói:
- Ta cần anh trai tập trung vào việc chuẩn bị cho lễ Nối Ngôi của ta. Anh em chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa nói với nhau, không cần gấp.
Nói xong, Xơng Ngỵ thong thả bước đi bỏ lại Xơng Lư đứng tần ngần phía sau với vẻ mặt vừa lo lắng vừa căm giận.
*
Cấm Thành nô nức chuẩn bị đại lễ Nối Ngôi. Hoa tươi từ khắp nơi đưa về tràn ngập các nẻo đường. Binh lính tuần tra được tăng cường số lượng rất đông. Tướng quân Phương Cô được gọi về để chuyển giao binh lính của Cấm Thành trước đó đã chia về biên giới tây nam trấn thủ. Giữa đoàn quân đông đúc có một chuồng gỗ nhốt một tù nhân được kéo theo, bên ngoài che phủ bởi một tấm vải dày nên không ai biết tù nhân đó là ai. Đi đến một lối rẽ là con đường dẫn đến biệt phủ của thứ hoàng tử Hoa Nam thì xuất hiện một nhóm người chờ sẵn. Phương Cô nhìn thấy ám hiệu thì không có vẻ phòng bị mặc những người kia hành động vẫn cho đoàn quân thong thả bước đi. Nhóm người chờ sẵn nhanh chóng đến kéo chuồng nhốt tách ra khỏi đoàn quân và đưa vào biệt phủ của thứ hoàng tử.
Xơng Ngỵ đứng nhìn bộ lễ phục trên giá treo đứng vừa được nhóm tuỳ tùng mang đến. Hoàng tử khi về đến Cấm Thành đã hạ lệnh cho người đến vực nước sâu trong rừng để tìm kiếm Mộc Ang và Kha Lang. Đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có tung tích gì, cơ hội sống sót của họ rất ít vì nếu còn sống Xơng Ngỵ tin rằng họ sẽ đến Cấm Thành để báo tin. Nhưng Xơng Ngỵ vẫn nuôi hy vọng khi vẫn chưa tìm thấy xác của họ.
- Thưa hoàng tử! Tướng quân Phương Cô đã giao thứ ngài cần đến biệt phủ.
Liu Thạc vào đến nơi báo tin cho Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ nghe thấy nhưng không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn vào bộ lễ phục nói:
- Tốt! Ngươi cho người canh chừng cẩn thận không được để chuyện như lần trước xảy ra. Sau lễ Nối Ngôi ta sẽ về biệt phủ xử lý.
- Dạ, thần đã rõ!
- Đội tìm kiếm ở vực nước sâu vẫn không tìm được gì à?
- Dạ... vẫn chưa tìm thấy gì. Hay là…
- Tiếp tục tìm kiếm! Dù sống hay chết ta vẫn muốn biết rõ ràng.
- Dạ!
Xơng Ngỵ phát tay lệnh cho Liu Thạc đi ra. Hoàng tử bước lại gần hơn và đưa tay chạm vào bộ lễ phục mềm mại, chợt nắm tay lại siết lấy như muốn xé toạc nó ra từng mảnh.
Thảm đỏ trải dài từ sân ngoài cung vua phủ qua từng đoạn bậc thang cao đến cổng vào đại sảnh của Hoa Nam Chính Điện. Tất cả quan viên và hoàng tộc đứng dọc hai bên lối đi. Trên ngôi cao, vua Hoa Nam đứng dõng dạc chờ đợi. Chiếc vương miện nhìn như một dây leo xen kẽ nhiều chiếc lá đan vào nhau đã không còn được vua Hoa Nam đội trên đầu mà được đặt trên một khay nhung đen do một tuỳ tùng giữ bằng hai tay. Hai dãy cột tròn lớn khắc hình những bông hoa lớn nhỏ thường ngày nhìn đã quen mắt hôm nay lại sáng bóng tinh tươm.
Thứ hoàng tử Xơng Ngỵ đã xuất phát từ lối đi bên ngoài trên thảm đỏ trong bộ y phục màu đen ẩn hiện hoa văn màu vàng đồng uốn lượn. Chiếc áo khoác có tà kéo dài hơn bình thường phũ xuống nền thảm, hai cầu vai hơi nhô cao tạo nên vẻ uy quyền cho người khoác nó trên người. Suối tóc đen dài xõa qua lưng, hoàng tử bước đi nhẹ nhàng từng bước vào trong đại sảnh, theo sau là hai hàng hộ vệ nghiêm trang, cẩn mật. Người bên hai lối đi lần lượt quỳ phục xuống khi thứ hoàng tử bước qua chỗ họ. Xơng Ngỵ bước lên từng bậc thang dẫn đến ngôi cao và dừng lại trước mặt vua Hoa Nam, cúi đầu hành lễ. Vua Hoa Nam hai tay nâng chiếc vương miện đặt ngay ngắn lên đầu thứ hoàng tử Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ hơi cúi đầu nhận lấy chiếc vương miện và đứng thẳng người lại rồi xoay mặt về phía đại sảnh nhìn khắp lượt tất cả quan viên.
“Kính mừng vua Hoa Nam! Hoa Nam vĩnh cửu!”
Khẩu hiệu được hô vang và lan đi từ trong đại sảnh ra ngoài, vang vút lên cao và đọng lại ở từng góc phố của Cấm Thành nhộn nhịp mừng lễ Nối Ngôi.
*
Y Tung ngồi trong chuồng giam bẩn thỉu, đầu tóc rũ rượi và y phục mục rách, tay chân bị trói chặt. Hắn không biết bản thân đã bị đưa đến nơi nào chỉ biết chắc rằng đây là đất Hoa Nam. Bên ngoài chuồng không có lính gác canh chừng ở gần, có lẽ nơi này rất bí mật và chỉ bố trí canh gác ở vòng ngoài. Y Tung từ chối ăn uống vì muốn nhanh chóng kết thúc chuỗi ngày ô nhục của một Lãnh chúa như thế này nhưng bọn lính không cho hắn vừa ý mà banh họng rồi bóp mũi buộc hắn phải nuốt thức ăn vào.
Một người đi đến bên chuồng ngồi xuống nhìn vào trong. Y Tung nhìn ra thấy kẻ đó có chút quen mặt. Người kia đứng dậy mở cửa chuồng rồi bước vào trong lại ngồi xuống im lặng nhìn Y Tung.
- Cuối cùng cũng rơi vào tay Xơng Ngỵ. Hắn đang ở đâu sao không đến đây kết thúc mọi chuyện với ta một lần cho xong?
Người kia đưa tay túm đám tóc loà xoà bết dính của Y Tung kéo lên để chắc rằng đây chính là Lãnh chúa tàn nhẫn ngày nào. Y Tung hơi nhăn mặt do bị đau vì lực kéo của người kia. Người kia lại túm lấy hai bàn tay đang bị trói của Y Tung và dùng chân nghiến lên khiến hắn phải xoè những ngón tay ra.
- Ngươi định làm gì? Mau giết ta đi!
- Bây giờ có giết ngươi hay không không có ý nghĩa gì cả. Ta chỉ muốn mười đầu ngón tay của ngươi thôi.
- Ngươi cần chúng làm gì?
- Không phải ngươi dùng chúng để sờ mó lên người cô gái dù cô ấy không đồng ý sao?
Y Tung trợn mắt, hắn thà bị đâm một nhát chết đi sẽ dễ chịu hơn thế này. Người kia không dùng đoản đao hay kiếm để chém đứt những ngón tay của Y Tung mà một tay bóp chặt miệng không cho hắn kêu gào, tay còn lại bắt đầu ngắt từng đốt ngón tay của hắn như người ta ngắt những chiếc lá khỏi cành cây. Y Tung thét lên trong câm lặng, không một âm thanh đau đớn nào lọt qua được bàn tay chắc nịch đang giữ lấy mồm miệng của hắn. Từng đốt ngón tay bị bẻ gãy và kéo rời ra để lộ đầu những đốt xương trắng và máu chảy ra khắp nơi. Những đốt ngón tay bị bẻ gãy rơi xuống nền đất lướt qua ánh mắt kinh hãi của Y Tung và vẻ thản nhiên của người kia. Y Tung chịu đựng cơn đau đến mê muội cả người và đến lúc không chịu nổi nữa hắn đã ngất đi mặc cho người kia dày vò hắn.
Xơng Ngỵ đi đến chỗ chuồng nhốt Y Tung và ra lệnh lôi hắn ra ngoài. Vua Hoa Nam mới nhìn vào hai bàn tay đang băng bó của Y Tung rồi nhìn sang Liu Thạc ra ý hỏi. Liu Thạc ái ngại nói:
- Thưa đức vua! Có một tên lính vì căm ghét hắn nên đã ra tay cắt đứt hết mười đầu ngón tay của hắn.
- Tên lính đó lại trốn thoát rồi à?
- Dạ... dạ phải!
Xơng Ngỵ phì cười tỏ vẻ bất lực. Liu Thạc chột dạ vì đã bị một tên lính qua mặt dù đây là biệt phủ của vua Hoa Nam lúc còn là hoàng tử và xung quanh đều là thành viên Hắc Liên Đội chịu trách nhiệm canh giữ tù nhân.
- Hắn không cắt mà là bẻ gãy... hắn bẻ gãy từng đốt tay của ta.
Y Tung như cảm thấy uất ức cho nỗi thống khổ của bản thân thì thào nói. Xơng Ngỵ nghe thấy nhưng không nói gì, ra lệnh cho tất cả lui ra xa. Khi chỉ còn lại hai người, Xơng Ngỵ bước đến ngồi xuống bên cạnh Y Tung và nhìn hắn. Y Tung lại nhớ đến ánh nhìn của tên lính kia cảm thấy biểu cảm của Xơng Ngỵ lúc này rất tương đồng.
- Lãnh chúa! Hoa Nam cảnh sắc thế nào? Lần đầu đến có vẻ chưa hợp thổ nhưỡng lắm hả?
Xơng Ngỵ nói như đang tâm tình với một người bạn lâu ngày gặp lại. Y Tung phẫn uất:
- Ngươi muốn trả thù thì nhanh tay lên kẻo thuộc hạ của ngươi có kẻ không chịu nổi lại đến giết ta trước.
- Thuộc hạ của ta?
- Không của ngươi thì là của ai? Thời gian cũng khá lâu nhưng ta vẫn còn nhớ. Ngươi giữ ta sống đến hôm nay là để trả thù cho công chúa đúng chứ?
- Phải!
- Hừ! Ta thì chẳng quan tâm đó là công chúa hay là một con điếm hoặc một đứa con gái nào đó ta đã dùng để dụ ngươi ra tay, chỉ cần kẻ đó có thể dùng được thì ta sẽ dùng. Ta còn chưa nhìn thấy công chúa Hoa Nam bao giờ nhưng đám thuộc hạ của ta thì chán ngấy cô ta. Vẫn cố gắng bình tĩnh à? Nào nào! Ở đây chẳng có ai cả, ngươi tức giận một chút cũng không sao đâu, dù sao ta cũng sắp chết rồi, ta sẽ không thể kể cho ai biết thứ hoàng tử của Hoa Nam... à... vua trẻ của Hoa Nam khi tức giận trông xấu xí thế nào.
Xơng Ngỵ mỉm cười rồi đưa tay lên đầu Y Tung xoa xoa như người ta đang nựng một con chó con. Y Tung bị bất ngờ và chính hắn lại trở nên tức giận.
- Ngươi giết ta đi! Ngươi còn chờ gì nữa chứ? Ta cho ngươi biết nếu lần đó ngươi không ra tay ả đó sẽ có kết cục thê thảm hơn công chúa nhiều lần khi ta đưa cô ta vào quân doanh cho cả cánh quân của ta giày xéo rồi treo cái xác trần trụi của cô ta lên một ngọn cây. Khi ngươi chạm đến cô ta có nhìn thấy dấu tay của ta in trên khắp người ả không? Có…. ư... ư…
Xơng Ngỵ đánh thật mạnh vào giữa cổ Y Tung khiến hắn như bị đứt ngang thanh quản và thụt cả lưỡi, ngã vật ra rên rỉ, đôi mắt trợn ngược. Cơn giận bốc lên, Xơng Ngỵ nhào đến tung từng cú đấm vào mặt Y Tung.
‘Rắc! Rắc!’
Xương hàm và răng trong miệng Y Tung như vỡ ra từng lượt, máu trào ra dính sang tay của Xơng Ngỵ. Da tay của Xơng Ngỵ bị trầy xước bong ra và chảy máu. Xơng Ngỵ dừng tay khi Y Tung chỉ còn sót lại chút hơi tàn, hơi thở rít qua kẽ họng đầy máu thịt. Bàn tay của Xơng Ngỵ siết chặt và run lên. Rút thanh đoản đao ra đưa đến trước đôi mắt sưng vù không thể mở to của Y Tung, Xơng Ngỵ hít mạnh một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
- Lúc ta nhận lại được thanh đao này thì ta hứa với lòng sẽ dùng nó để kết liễu ngươi như cách ngươi đã dùng nó để tuyên chiến với ta.
Xơng Ngỵ nói xong liền rút đao ra và cắm phập vào ngực Y Tung, dùng sức kéo xuống tạo thành một rãnh dài, máu từ vết cắt chảy ra. Y Tung nhìn xuống ngực mình khi cảm thấy cơn đau thấu đến tận lưng nhưng vẫn chưa thể chết được. Xơng Ngỵ rút đao ra và dùng hai tay mở tung lồng ngực của Y Tung. Y Tung nhìn thấy bàn tay của Xơng Ngỵ đưa vào lồng ngực của hắn và nắm lấy trái tim vẫn còn nhịp đập thoi thóp kéo ra ngoài. Y Tung không kịp trút hơi thở cuối cùng thì trái tim đã bị bứt ra.
Xơng Ngỵ nghiêng bàn tay cho trái tim vừa ngừng đập của Y Tung rơi xuống đất và lảo đảo đứng dậy, đưa chân giẫm nát nó. Quay đầu bước ra ngoài với hai tay dính đầy máu cùng những vết thương, Xơng Ngỵ vẻ mặt thản nhiên như không dặn dò Liu Thạc:
- Cởi hết y phục của hắn và đem xác vứt vào rừng. Đội tìm kiếm ở vực nước sâu có thể rút về không cần tìm kiếm nữa.
- Vậy... hai người kia…
- Sống thì đã trở lại, chết rồi thì có tìm kiếm cũng bằng không.
- Dạ, thần đã rõ!
Xơng Ngỵ đi vài bước lại dừng như nhớ đến điều gì và nói:
- Xong việc ở đây thì đi lấy cho ta một bình rượu ngon. Ta muốn đến thăm anh trai.
Liu Thạc cúi đầu nhận lệnh. Hắn ngoái đầu nhìn Y Tung nằm chết ở cạnh chuồng nhốt với mặt mũi đã không thể nhìn ra và lồng ngực bị xé toạc mà cảm thấy hả lòng vì thù của công chúa cuối cùng đã được tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook