Tùng Hoa
Chương 15-2

A Man Vãng đã cho quân lùng sục khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng hoàng tử hay bất kì một tên lính Hoa Nam nào trong thành. Cổng thành phía nam đã đóng chặt không ai có thể ra vào được, khả năng cao hoàng tử đã thoát được và đang mai phục chờ quân Lãnh Bắc. A Man Vãng hạ lệnh cho vài tốp trinh sát ra ngoài thành tuần tra các hướng trong vòng hai mươi dặm. Lại cho người báo tin về vua A Man Khắc biết quân Lãnh Bắc đã chiếm được thành Tây. Quân lính chia nhau đi các nẻo đường, vào những gian nhà trống kiểm tra thì chỉ có vật dụng ngoài ra không có lương thực, xung quanh chỉ còn vài vườn rau con héo úa. Lương thực dự trữ mang theo vẫn còn nhưng không đủ để tái chiến ngay được. Đoàn chuyển lương đang trên đường chi viện cũng phải năm bảy ngày sau mới đến nơi. A Man Vãng đành ra lệnh đóng quân tại thành chờ lương thực đến sẽ bắt đầu tổ chức tấn công về phía nam. Hoàng tử Xơng Ngỵ đã thành công trong việc giữ chân cánh quân đầu tiên của Lãnh Bắc lại thành Tây, nhưng chỉ với thời gian ngắn. Lực lượng còn lại của năm mươi vạn quân đã được bố trí như thế nào thì hoàng tử Xơng Ngỵ vẫn chưa đoán biết được. Cuộc chiến giữa Hoa Nam và Lãnh Bắc chỉ vừa mới bắt đầu.

*

Xơng Ngỵ lệnh cho tất cả rút lui khỏi thành Tây ba mươi dặm, vẫn chưa có tin báo về việc dân chúng đã được di tản an toàn về thành Mãnh cùng phần lớn binh lính. Lúc này đang là giữa đêm, trong rừng tối không một ánh lửa vì không để lính trinh sát của địch phát giác nơi ẩn nấp. Trên cao chỉ có bầu trời đầy sao, binh lính mai phục rất đông xung quanh bờ suối, lẫn khuất sau những thân cây, bụi cỏ. Ư Bàng cùng vài người mang lương thực phát cho mọi người, phải đi đến nhiều điểm xung quanh khu rừng nên mất khá nhiều thời gian. Ngoài bãi đá, Hắc Liên Đội chia nhau đứng canh xung quanh khu vực hoàng tử và hộ vệ thân cận đang ngồi. Liu Thạc đang lau thanh kiếm của mình sau khi dùng nước suối rửa hết máu đọng lại, lưỡi kiếm ánh lên do phản chiếu thứ ánh sáng nhờ nhờ trong rừng đêm. Xơng Ngỵ ngồi gọn trên một tảng đá phẳng nhìn qua bờ đối diện chỉ toàn một màu đen, có lúc lại nhìn về phía Mộc Ang đang ngồi cạnh Kha Lang trên bãi đá cách người vài bước chân. Tất cả im lặng không nói gì nhiều. Kha Lang cầm lấy bình rượu, đứng lên đi về phía Xơng Ngỵ rồi chìa tay đưa cho hoàng tử.

- Uống một chút để giữ ấm!

Xơng Ngỵ đón lấy bình rượu rồi ngửa cổ uống lấy một ngụm, cởi áo khoác của mình đưa Kha Lang.

- Cho nàng ấy!

Kha Lang cầm lấy chiếc áo rồi cũng uống một ngụm rượu khi nhận lại bình rượu từ tay Xơng Ngỵ, sau đó quay lại ngồi cạnh Mộc Ang. Sau khi đưa bình rượu cho Liu Thạc, Kha Lang giở áo khoác, khoác lên cho Mộc Ang.

- Của hoàng tử, nàng khoác vào cho đỡ lạnh!

- Ta cám ơn!

Mộc Ang đã nghe thấy họ nói chuyện với nhau và cũng đã thấy ánh mắt Xơng Ngỵ nhìn nàng. Hoàng tử nghĩ với bóng tối thì Mộc Ang sẽ không biết nhưng nàng lại có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Nàng cũng đang tập trung nghe ngóng từ xa để có thể phát hiện động tĩnh và báo mọi người nếu có gì xảy ra. Khi nàng quyết định đi đến đây từ hoang đảo thì đã quyết tâm sẽ giúp đỡ Xơng Ngỵ hết lòng trong cuộc chiến này. Lúc gặp lại nhau cho đến bây giờ, nàng không nhìn thấy được sự đau khổ của Xơng Ngỵ khi mất đi Xơng Nhiêu nhưng vì đã hiểu rõ tính cách của hoàng tử khi người càng im lặng, điềm tĩnh lại là lúc hoàng tử phải một mình chống chọi với cảm xúc của bản thân khổ sở nhất. Kha Lang cũng có vẻ bộn bề tâm sự hơn khi gặp lại nhau. Cả buổi chiều hắn đứng cạnh một thân cây và bất động, tay cầm một chiếc lá xanh nhưng tuyệt nhiên không thổi lên điệu nhạc nào. Mộc Ang nhìn thấy tất cả. Tất cả họ dường như đều đã thay đổi, mang thêm nhiều nỗi buồn hơn, nhiều cảm xúc hơn và phải cố che giấu nhiều hơn khi họ đối diện nhau. Mộc Ang nghĩ đến Đại Đế đang lảng vảng đâu đó quanh đây vì có thể cảm nhận được năng lượng của Ấn Ký nhưng lại không rõ ràng.

“Hắn đang đứng ở đâu đó giữa khu rừng này mà nhìn ta sao? Sao bấy nhiêu thời gian khổ cực tìm kiếm, giờ thì hắn lại là người âm thầm đi theo ta ra chốn đao binh này. Đã hứa với hắn là sẽ sống sót, nhưng trận đánh trên thành lầu hôm nay lại khiến ta cảm thấy để giữ được lời hứa với hắn thì ta sẽ phải tập trung rất nhiều sức lực. Rất rất nhiều sức lực!”

- Hoàng tử! Ngài nên đi nghỉ ngơi! Thần đã cho dựng lều cho ngài, chúng ta còn một đoạn đường rất dài nên cần phải giữ gìn sức khoẻ.

Liu Thạc đến gần Xơng Ngỵ sau khi đã đi lo liệu việc dựng lều.

- Được rồi! Mọi người cũng nghỉ ngơi đi! Đêm nay sẽ là một đêm yên tĩnh.

Xơng Ngỵ bước xuống khỏi tảng đá cao ngang hông người rồi đi theo Liu Thạc. Kha Lang và Mộc Ang đang ở vai trò là hộ vệ của hoàng tử nên mọi thứ đều phải theo quy chế và dĩ nhiên chuyện phân biệt nam nữ không được đề cao trong lúc loạn lạc này. Hai người ngồi lại bên bãi đá, nhìn nhau một lúc.

- Ngươi không được nằm quá gần với ta!

Mộc Ang nói với giọng đe doạ.

- Nàng cũng vậy! Không được lợi dụng ta!

Kha Lang nằm xuống bãi đá, nhìn Mộc Ang vẫn còn ngồi gần đó chưa chịu đi nghỉ.

- Thôi không đùa với nàng! Chúng ta phải ở cạnh nhau để bảo vệ lẫn nhau và canh chừng cho hoàng tử.

Kha Lang đưa tay kéo tay áo Mộc Ang. Mộc Ang nằm xuống rồi xoay lưng về phía Kha Lang.

- Đêm nay thanh tĩnh thế này mà trời chỉ có sao thôi thật tiếc! Nàng ngủ chưa? Chưa thì ngắm sao cùng ta!

Kha Lang lay lay vai Mộc Ang vì biết chắc nàng chưa thể ngủ được. Mộc Ang bực dọc nhưng cũng trở người nhìn lên bầu trời cao. Bầu trời đầy sao đúng là rất đẹp, lại là lần đầu tiên Mộc Ang ngắm sao trong tình cảnh lạ lùng như hiện tại giữa đất Nhân Tộc. Được một lúc thì Mộc Ang ngủ thiếp đi vì đã trải qua một ngày mệt mỏi, xung quanh khu rừng cũng không có động tĩnh gì đáng ngại. Kha Lang nhìn sang Mộc Ang khi nghe nhịp thở đều đều của nàng. Kéo tấm áo khoác đắp lại cho Mộc Ang, lại lén đưa tay chạm khẽ lên má nàng chỉ sợ làm nàng thức giấc rồi mỉm cười một mình. Kha Lang trở người về phía Mộc Ang, nhìn nàng rất lâu mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

*

Quân Lãnh Bắc không thể tìm thấy hoàng tử Hoa Nam nên mỗi ngày đều mở rộng khu vực tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả gì. A Man Vãng nhận thấy tình hình có nhiều điều khó hiểu thì lại phân vân chưa dám cất quân truy đuổi. Dù trước đó chưa hề tiếp xúc với đối phương vì Hoa Nam và Lãnh Bắc không có giao tế qua lại, nhưng thứ hoàng tử Xơng Ngỵ đã được biết đến vì sự thông minh, mưu trí. Đó là vì sao lại được chọn là vua kế vị và khi chiến sự nổ ra thì vua Hoa Nam lại giao cho toàn quyền lãnh đạo tất cả quân lực. Một người như vậy không thể dễ dàng chịu thua được. Vua A Man Khắc cũng phải tốn bao công sức mới có thể tìm được kẽ hở và ra tay đánh đổ liên minh Tây Nam ngày trước. Chính vì vậy mà A Man Khắc đã nói muốn chiếm Hoa Nam thì phải chiếm bằng được thành Khấu hoặc là giết chết Xơng Ngỵ. Hiện tại quân Lãnh Bắc chỉ đánh một trận đã chiếm được thành Tây, chiến thắng dễ dàng trong khi Hoa Nam chưa thực sự điều động binh mã, hoàng tử thì rút lui khỏi thành, tình thế như vậy khiến A Man Vãng phải đau đầu suy tính và chờ chỉ thị tiếp theo của vua A Man Khắc. A Man Vãng tạm thời cho quân tuần tra khắp nơi thật cẩn thận đề phòng phía Hoa Nam có hành động bất ngờ.

- Thưa tướng quân! Các đội tuần tra hôm nay đã trở về, vẫn không tìm thấy tung tích của quân Hoa Nam và hoàng từ. Ngài có cần tổ chức tuần tra xa hơn không?

Một thống lĩnh quân vào báo tin cho A Mãn Vãng.

- Chưa cần! Ta đã báo tin cho nhà vua, chờ có chỉ thị từ ngài ấy thì chúng ta sẽ hành động.

A Mãn Vãng ngồi sau bàn lớn trong phòng nghị sự của quân doanh Hoa Nam trước đó. Quân Lãnh Bắc đã chiếm dụng quân doanh của thành Tây, cả thành bây giờ đã thay cờ Hoa Nam thành cờ của Lãnh Bắc.

*

Hoàng tử Xơng Ngỵ và binh lính mỗi ngày đều rút lui về phía nam một khoảng cách an toàn tránh bị quân địch phát hiện. Đã vài ngày tất cả phải len lỏi trong rừng sâu mà chưa có người đưa tin đến. Thời gian càng kéo dài thì quân phía A Man Vãng sẽ phát hiện kế hoạch của Xơng Ngỵ mà cất quân truy đuổi, lúc đó với lực lượng mỏng manh như hiện tại sợ khó lòng rút lui an toàn. Hoàng tử Xơng Ngỵ vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh khiến tất cả đều yên tâm với kế hoạch của hắn. Kha Lang cùng Mộc Ang nhận lệnh luôn phải theo sát bảo vệ hoàng tử, như vậy Liu Thạc có thể cùng Ư Bàng chỉ đạo quân lính.

Xơng Ngỵ đang đứng bên một sườn dốc ngắm cảnh quanh thung lũng, đã đứng im lặng một mình khá lâu, không trò chuyện cùng người bên cạnh. Kha Lang đi theo bảo vệ hoàng tử cũng chỉ đứng gần đó, im lặng không nói gì. Trước đó Mộc Ang đã cùng quân y đến chăm sóc những binh lính còn bị thương nên khi Xơng Ngỵ đi dạo chỉ có Kha Lang đi cùng.

- Trận vừa rồi hai người đã vất vả nhiều, ta có nghe Liu Thạc kể lại chuyện hai người thoát khỏi thành lầu bằng cách nào. Chiến trường không khoan nhượng ai, ta cũng không thể bảo vệ tốt cho hai người được, nên hai người phải cẩn thận.

Xơng Ngỵ quay sang nhìn Kha Lang. Người nhớ cảm giác lúc đứng dưới thành lầu nhìn lên họ đang bị bao vây, cảm giác bất lực khi không thể liều mình đến ứng cứu và phải rời đi theo kế hoạch. Cảm xúc đó thật giống với hoàn cảnh khi người chờ đợi tin tức của Xơng Nhiêu. Người cảm thấy sợ hãi vô cùng nhưng lại không thể làm được gì. Trước mắt sẽ còn nhiều trận đánh khác, cách người có thể làm là giữ hai người họ ở khoảng cách gần mình nhất có thể, nếu bị dồn vào nguy hiểm thì ít ra họ có thể cùng nhau đối diện.

- Ngài không cần lo lắng, con đường này là do chúng tôi tự nguyện chọn đi nên hậu quả như thế nào chúng tôi cũng chấp nhận.

- Chúng tôi? Kha Lang! Ngươi có biết ta thực sự vừa ngưỡng mộ ngươi mà cũng vừa ganh tị với ngươi không? Ta ngưỡng mộ vì nàng ấy có tình cảm dành cho ngươi, ganh tị vì ngươi chẳng cần phải suy nghĩ đắn đo khi xả thân bảo vệ nàng ấy. Hôm đó, ta đã nhiều lần muốn quay lại nhưng cuối cùng vẫn là không thể đi được, ta rất giận bản thân vì không thể làm gì nhưng nếu quay lại ta sẽ phạm sai lầm lớn hơn.

- Ngài đúng vì ta sẽ chẳng cần lo lắng điều gì để có thể bảo vệ nàng ấy vì ta chẳng có gì, chẳng là ai cả. Ngài thì khác, có rất nhiều người cần ngài hơn. Còn việc nàng ấy có tình cảm với ta hay không thì ta không biết, cũng không chắc.

- Có lẽ nàng ấy chưa nhận ra hoặc chưa muốn thừa nhận. Ánh mắt nàng ấy dành cho ngươi khác hơn dành cho ta và những người khác, chưa bao giờ ngại nắm lấy tay ngươi và chỉ cần có ngươi bên cạnh nàng ấy như trở nên mạnh dạn hơn. Ta đã từng nghĩ chỉ cần chạy theo nàng ấy thì có thể khiến nàng ấy yêu thích ta hơn nhưng nghĩ lại điều khiến ta không thể chạm đến nàng không phải là trước sau, không phải là giang sơn này trói chân ta mà là lòng nàng ấy đã hướng về ngươi trước rồi.

Kha Lang lại im lặng, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Xơng Ngỵ nhìn Kha Lang nói tiếp:

- Nếu ta ở vị trí của ngươi thì ta sẽ không hoang phí một thời khắc nào để giữ nàng bên cạnh. Nhìn ngươi cứ phân vân không quyết ta thật không khỏi bực mình.

- Ta không có gì tốt đẹp để cho nàng ấy cả.

- Kha Lang! Mộc Ang của chúng ta rõ ràng không phải là kiểu cô gái sẽ vì thứ vật chất gì đó mà ở lại bên ai đó. Ta đã cố cho nàng nhiều thứ nhưng có bao giờ nàng ấy bận tâm đến? Ta chỉ hận là người đến sau ngươi mà thôi.

Kha Lang có chút sững sờ khi nghe Xơng Ngỵ nói. Điệu bộ của hoàng tử lúc này có lẽ thần dân Hoa Nam khó được nhìn thấy trong đời.

- Về thôi!

Sắc mặt Xơng Ngỵ lại trở về vẻ điềm đạm, có phần tươi tỉnh. Kha Lang gật đầu rồi theo sau Xơng Ngỵ. Về đến khu trại thì thấy Mộc Ang đang lúi cúi mang những y phục rách dính máu của binh lính ra bờ suối giặt. Kha Lang nhìn thấy liền chạy theo quên cả đang có nhiệm vụ phải bảo vệ Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ nhìn theo lưng Kha Lang rồi rẽ lối về lều của mình. Giữa cuộc chiến này dù mỗi ngày đều gặp Mộc Ang nhưng người không thể nào thường xuyên gặp mặt hay tiếp cận nàng. Chuyện ở Ưng Đông người vẫn chưa có cơ hội nói lời xin lỗi với nàng. Việc Mộc Ang tìm đến chiến địa này nằm ngoài dự đoán của Xơng Ngỵ nhưng nàng càng xả thân vì người kiểu như thế thì người càng bị trói buộc bởi tình bạn của nàng, không thể thoát ra để biến nó thành một thứ tình gì khác hơn được nữa.

Buổi tối trong khu lều lập loè ánh lửa. Đã cách xa thành Tây và bố trí đội tuần tra từ xa nên khu đóng quân không quá nguy hiểm. Xơng Ngỵ đi đến mấy căn lều có binh lính bị thương xem xét. Mọi người được hoàng tử đến thăm thì rất vui và phấn khởi. Xơng Ngỵ tối sầm mắt lại khi nhìn khu vực các binh lính đang được chăm sóc đặc biệt, có nghĩa là họ có thể sẽ chết bất cứ lúc nào vì vết thương quá nặng. Quân y nhìn thấy hoàng tử bước vào thì bối rối hành lễ khi đang chăm sóc cho một người có vẻ sắp không qua khỏi. Cả phần bụng được quấn nhiều lớp vải nhưng máu vẫn cứ chảy, thấm ướt hết lớp vải bên ngoài. Hắn đang cố thở nhưng chỉ là cố gắng hít vào. Xơng Ngỵ bước ra khỏi lều, đứng tần ngần chờ đợi. Quân y bước ra hơi giật mình vì hoàng tử vẫn còn đứng đợi. Xơng Ngỵ hỏi tình hình trong lều thì quân y báo qua ngày mai có lẽ sẽ chỉ còn lại một nửa số người, kéo dài thêm vài ngày nữa thì những người còn lại cũng không ai sống sót.

- Chăm sóc tốt cho họ đến lúc đó!

- Dạ thần đã rõ!

Xơng Ngỵ chớp mắt rồi nhìn về góc tối của khu rừng, bước thẳng về phía đó. Nhóm Hắc Liên đi theo sau bảo vệ. Mộc Ang bước ra từ một căn lều gần đó nhìn thấy mọi chuyện liền đi theo sau. Cả nhóm người khuất dạng trong bóng đêm. Xơng Ngỵ đi đến một bờ dốc thì đứng lại, mắt nhìn xuống vực, không thấy được gì nhiều chỉ thấy một thảm cây lá màu đen, cây rừng xung quanh dày đặc. Một cơn gió đến thổi tung vạt áo choàng bay phần phật, Xơng Ngỵ liếc mắt khi nghe tiếng bước chân ai đó đến gần. Hắc Liên Đội không ngăn người đó đến gần thì đã đoán ra được là Mộc Ang. Mộc Ang đến đứng bên cạnh Xơng Ngỵ, im lặng không nói gì vì nàng nghĩ một người như Xơng Ngỵ hiểu rõ mọi sự hơn nàng nên dù có nói gì cũng bằng thừa và nàng cũng chẳng có chút kinh nghiệm gì trong việc an ủi một hoàng tử giữa một cuộc chiến tranh. Nàng chỉ muốn ở bên cạnh hy vọng hoàng tử cảm thấy bớt cô độc một chút. Xơng Ngỵ im lặng một lúc thì nhìn sang Mộc Ang dù chẳng thể nhìn rõ gương mặt nàng lúc này.

- Ta rất nhớ Xơng Nhiêu! Mọi chuyện xảy ra ta chưa kịp cảm nhận thì đã phải ra biên ải chiến đấu nên ta đành xếp mọi cảm xúc sang một góc. Nàng biết không, giờ là giữa mùa xuân, thường thì Xơng Nhiêu sẽ chạy khắp nơi trong hoa viên ngắm hoa bắt bướm trong khi mẹ ta đang ngồi trong thuỷ đình uống trà rồi cười khi nhìn em ấy. Giờ thì không còn nữa, Xơng Nhiêu đã là tro bụi, mẹ ta thì vẫn bệnh trên giường, còn ta... đang ở giữa một khu rừng cùng tất cả binh lính đang vì Hoa Nam mà hy sinh, vì ta mà chiến đấu. Ta không thể có thêm sai sót nào vì chỉ cần một lần thôi cái giá ta phải trả thật lớn lao làm sao. Ta tự hỏi những việc đã qua có phải do ta quá tự tin vào bản thân nên mọi chuyện mới xảy ra như vậy? Ta thực sự chẳng tài giỏi chút nào cả, có thể những người khác đã lầm, đã ngộ nhận khi cứ đánh giá cao ta đến nỗi chính ta cũng cho đó là thật. Ta sợ sẽ thua cuộc chiến này đến nỗi ta không dám mệt mỏi. Ta sợ ta sẽ thua như cuộc chiến tìm kiếm Xơng Nhiêu. Ta còn rất rất nhiều việc phải làm và một vài kẻ ta muốn giết. Ta sẽ phải làm được! Ta không thể không thắng!

Xơng Ngỵ nói tất cả những điều cứ quanh quẩn trong đầu người mỗi ngày với Mộc Ang bằng một giọng nói đều đều. Người nghe nếu không hiểu kịp có thể cho là hoàng tử chỉ đang kể một mẩu chuyện phiếm nào đó. Mộc Ang đứng bên cạnh vẻ mặt lại có nhiều cảm xúc hơn, từ buồn sang thông cảm, từ xót xa đến u uất. Nàng bắt đầu sụt sịt khi lắng nghe Xơng Ngỵ nói. Nàng có lẽ khó mà có khả năng an ủi kẻ khác khi mà nàng còn bộc lộ cảm xúc nhiều hơn. Xơng Ngỵ thở dài, mím môi, nhíu mày và nhìn sang thì thấy Mộc Ang đang khóc. Hoàng tử bước đến gần hơn, muốn ôm lấy Mộc Ang nhưng lại sợ nàng vẫn chưa quên chuyện trước đó mà nổi giận với người. Mộc Ang nhìn Xơng Ngỵ, rướn người ôm lấy hoàng tử. Xơng Ngỵ hơi bất ngờ nhưng hai tay buông thõng, người hơi cúi xuống để Mộc Ang có thể tựa đầu vào vai mình.

- Ngài vất vả rồi!

Xơng Ngỵ vòng tay ôm Mộc Ang, ngã đầu lên vai nàng, nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể như để giảm bớt căng thẳng trong đầu.

- Ta xin lỗi chuyện trước đó đã làm!

- Ta quên rồi!

- Cám ơn nàng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương