Tôi không biết Chu Gia Dã đã che giấu sự thật như thế nào, ngày hôm đó tôi giúp cậu ấy mang cặp là vì tôi trực nhật, cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng học.
Nhưng Chu Gia Dã cũng không thể giấu được quá lâu.
Trường chúng tôi có nửa tiếng nghỉ ngơi sau khi tan học buổi chiều rồi mới đến giờ tự học buổi tối.

Sau khi ăn cơm xong tôi sẽ thường quay về phòng học, tôi cũng không có sở thích đặc biệt nào, chỉ yên lặng ngồi viết một số thứ lên vở.
Cách ngày hôm đó vài ngày, sau khi tan học, trong phòng học không còn nhiều người, chỉ có mấy bạn học chăm chỉ ở lại ôn tập và mấy nữ sinh không thích náo nhiệt như tôi.
Chủ nhiệm lớp đột nhiên hùng hổ đi vào lớp học, đi thẳng về phía mục tiêu ở cuối lớp.
Các bạn học trong lớp đều giật mình, sau đó thấy chủ nhiệm lấy hai chiếc cặp từ bàn học của Chu Gia Dã.
Thầy ấy nhìn hai cái cặp không nói gì, nhưng sắc mặt rất khó coi.
Tòng phạm như tôi cũng rất sợ hãi, dáng vẻ này của giáo viên thật sự quá dọa người, thầy ấy quay về phía tôi, dặn tôi truyền lại lời: “Chu Gia Dã về thì nói em ấy đến phòng làm việc của tôi.”
Tôi gật đầu, nhìn thầy giáo tức giận rời khỏi lớp học.
Chu Gia Dã đánh bóng xong quay về lớp, dù còn cách rất xa nhưng tôi đã nghe thấy giọng cậu.

Chu Gia Dã đang thảo luận về thắng thua của trận bóng vừa rồi với các nam sinh khác, lúc cậu đi vào từ cửa sau, khuôn mặt vẫn tràn trề nhiệt huyết, rõ ràng đến mức người khác khó mà bỏ qua được, đến mức cậu vừa xuất hiện đã có rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Hình như cậu mới rửa mặt trong nhà vệ sinh, tóc vẫn còn ướt.
Chu Gia Dã vặn bình nước trong tay ra uống một ngụm lớn.
Lúc này đã sắp đến giờ tự học buổi tối, học sinh đều đã quay về lớp, giáo viên không ở đây, ai cũng ồn ào nói chuyện phiếm.

Chu Gia Dã vừa ngồi xuống thì bạn học ngồi phía trước đã gọi cậu nói chuyện, hỏi cậu có thắng mấy người ở lớp bên cạnh không, cậu trả lời đương nhiên là có, lông mày nhướng lên thể hiện sự hăng hái khó nói thành lời.
Tiếng reo hò ầm ĩ vang lên.
Tôi không biết nên nói với cậu như thế nào.
Giáo viên lớp tự học buổi tối đến, không khí trong phòng yên tĩnh lại một chút, tôi nhân cơ hội này, gom góp dũng khí gọi tên Chu Gia Dã.
Cậu nghe thấy nhưng có vẻ nghe không rõ nên quay đầu nhìn về phía tôi, đưa tay chỉ chính mình: “Gọi tôi phải không?”
Vẻ mặt cậu có chút không chắc chắn, đôi mắt to như một chú cún lớn.
Tôi không biết vì sao mình lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy, tôi gật đầu: “Chủ nhiệm lớp nói cậu đến văn phòng một chuyến.”
Cậu ồ một tiếng, không quan tâm đó là chuyện gì, đứng lên muốn ra ngoài.
Tôi bị phản ứng giống như ngày thường này của Chu Gia Dã làm cho lúng túng, muốn báo trước cho cậu biết: “Trước giờ tự học thầy giáo đã đến bàn cậu, thầy ấy tìm được hai chiếc cặp sách của cậu, hơn nữa còn rất tức giận…”
Tôi cho rằng cậu ấy nhất định sẽ vì chuyện này mà khẩn trương lo lắng, cậu thích bóng rổ như vậy mà.
Nhưng Chu Gia Dã không có.
Cậu đưa tay vuốt phần gáy, nụ cười có chút ngốc nghếch: “Tôi đoán được mà, không sao.”
Buổi tối tự học hôm đó cậu không quay lại, chỗ ngồi của cậu từ đầu đến cuối đều trống không.
Thời gian nghỉ giữa giờ, bạn cùng lớp quay đầu tìm Chu Gia Dã, phát hiện cậu không ở lớp thì hỏi mọi người xung quanh cậu đã đi đâu, người khác đều nói không biết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lúc đó có người của lớp khác đến tìm cậu, tôi đã gặp qua người này, là nữ sinh nhờ tôi chuyển hộp quà có khắc hoa hồng.

Cô ấy thấy Chu Gia Dã không ở lớp, hỏi cậu đã đi đâu, lúc trước tôi đúng là không biết cậu đã đi đâu thật cho nên chỉ có thể trả lời không biết, nhưng lần này tôi biết rõ nhưng lại không nói cho cô ấy biết.


Cô ấy tỏ ra thất vọng, quay về lớp mình.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, lớp trưởng bắt đầu thu bài tập ngữ văn.
Đó là lần đầu tiên tôi tính toán về một chuyện gì đó như vậy, tôi cố ý trì hoãn việc nộp bài, lấy cớ còn một số chỗ chưa làm xong để cán sự môn cho thêm chút thời gian.

Cuối cùng cán sự môn thu bài của cả lớp xong vẫn còn thiếu mình tôi, tôi nói cậu ấy đi nộp trước, lát nữa tôi sẽ tự đi nộp bài.
Cứ như vậy, tôi đã vào văn phòng của chủ nhiệm lớp lần thứ hai.
Quả nhiên vừa vào đã thấy Chu Gia Dã.

Lúc này chủ nhiệm lớp không có ở đây, trước bàn làm việc của thầy ấy chỉ có một mình cậu.
Nhưng tình trạng của Chu Gia Dã cũng không thê thảm như những gì tôi dự đoán.
Tôi cho rằng cậu sẽ rất ủ rũ vì bị chủ nhiệm lớp dạy dỗ, dù sao cả một buổi tự học cậu cũng không về, đối với tôi mà nói, dù chỉ bị giáo viên nói mấy câu thôi cũng đã rất sợ rồi.
Nhưng cậu chỉ ngồi trên ghế cạnh vị trí của chủ nhiệm lớp, một tay chống cằm, tay khác xoay bút, ánh mắt cậu nhìn về phía ngòi bút không ngừng chuyển động, dáng vẻ ngán ngẩm của cậu rất giống một chú chó lớn buồn bã.
Tôi để bài tập trong tay xuống, cậu vừa nâng tầm mắt lên đã thấy tôi.

Ánh mắt cậu bỗng nhiên sáng lên, bút đang xoay trong tay cũng dừng lại: “Lâm Ý, cậu tới thật đúng lúc, lại đây lại đây, đề này tôi không biết làm, nhân lúc lão Tần còn chưa quay về cậu mau làm giúp tôi mấy bài đi.”
Chu Gia Dã vừa nói vừa chuyển bài thi đến trước mặt tôi.

Thái độ của cậu vô cùng quen thuộc, giống như tôi là vị cứu tinh mà cậu hằng chờ mong.

Tôi không có nhiều bạn bè, cũng không giỏi giao tiếp, đây là lần đầu tiên tôi gặp người như thế này, lúc nào cũng có thể thân thiết với người khác, khiến họ không thể chống cự lại hành động của cậu.
Đây là văn phòng, tôi vừa căng thẳng vừa lo lắng, rất sợ chủ nhiệm lớp đột nhiên đi vào, đầu không ngừng quay ra ngoài cửa văn phòng.
Chu Gia Dã thấy được sự lo sợ của tôi: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ nhìn giúp cậu, lát nữa lão Tần về cậu đừng nói gì, tôi nhận hết cho cậu.”
Tôi tò mò cậu nhận hết lỗi cho tôi như thế nào.
Tò mò hại chết mèo, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nói chưa được bao lâu thì chủ nhiệm lớp đã quay lại.
Tôi còn chưa phát hiện ra chuyện này, khi tôi đang cúi đầu suy nghĩ nên làm bài tiếp theo như thế này thì giọng Chu Gia Dã đột nhiên vang lên, là kiểu hung dữ kiêu ngạo kia: “Nghĩ đáp án nhanh lên cho tôi, nếu hôm nay tôi không ra khỏi văn phòng được thì cậu cứ chờ đó, tôi sẽ khiến cậu ở trong lớp không dễ chịu chút nào đâu, cậu tin không?”
Sự uy hiếp quen thuộc khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sợ đến mức lòng bàn tay lạnh buốt, cả người cứng đơ đứng yên tại chỗ.
Giọng nói khiển trách của giáo viên vang lên sau lưng: “Chu Gia Dã, cậu giỏi thật đáy, tôi nói cậu làm bài, cậu lại ở chỗ này dọa nạt bạn học, tôi sẽ cho cậu sống không thoải mái ở Nhất Trung đấy cậu có tin không? Lâm Ý, em về lớp trước đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi văn phòng, đi về chỗ của mình trong lớp học rồi ngồi xuống, trái tim vẫn đập mạnh, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Trương Nam Nam và Tưởng Nịnh đến tìm tôi: “Cậu đi nộp bài lâu vậy, không gặp thầy sao?”
Một lúc lâu sau tôi mới ngẩng đầu, thấy các cô ấy đeo cặp sách mới phản ứng kịp, học xong tiết tự học buổi tối ngày hôm nay là có thể về nhà.
Giờ giải lao ngày hôm sau, Tưởng Nịnh muốn đi mua nước uống, tôi đi cùng với cô ấy.
Siêu thị nhỏ của trường rất đông người trong giờ giải lao, vì tiết sau là tiết thể dục, chúng tôi không cần phải về lớp nên có khá nhiều thời gian, có thể từ từ xếp hàng chờ.
Vất vả lắm mới đến lượt của chúng tôi, sau khi trả tiền, đang chuẩn bị đi học thể dục thì Tưởng Nịnh đột nhiên quay người đi vào bên trong siêu thị lần nữa, tôi thắc mắc quay lại hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói muốn đi mua một túi kẹo, nói tôi chờ cô ấy một chút.
Trước khi tôi kịp quay người lại, cần cổ đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Cảm giác lạnh lẽo xuất hiện đột ngột dọa tôi hoảng sợ, tôi che cổ, vừa quay đầu lại đã thấy Chu Gia Dã.
Trong tay cậu là một chai nước ngọt mới lấy ra từ tủ lạnh, cậu cười hỏi tôi: “Sao cậu không mua gì?”
Hai tay tôi trống trơn, tôi chỉ đi mua đồ với Tưởng Nịnh mà thôi.


Tôi thành thật trả lời: “Tớ không mua, tớ đi cùng Tưởng Nịnh.”
Siêu thị nhỏ vốn là nơi hấp dẫn trong trường, có rất nhiều người đi qua đi lại, tất cả mọi người đều đang lén nhìn Chu Gia Dã, dường như cậu không nhận ra, hoặc cũng có thể cậu đã quá quen với chuyện này.
Cậu gật nhẹ đầu, sau đó nhét chai nước ngọt kia vào tay tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu uể oải dựa vào tủ lạnh sau lưng, cười nói: “Tối hôm qua cảm ơn cậu.”
Tôi muốn trả lại chai nước: “Tớ đâu giúp được gì, chắc sau đó cậu lại bị thầy dạy dỗ…”
Phản ứng theo bản năng lúc đó khiến tôi bối rối, nhưng sau khi tỉnh táo lại cũng nhanh chóng hiểu ra cậu đang giả vờ bắt nạt tôi để nhận hết lỗi về chuyện tôi giúp cậu làm bài.
Tôi cũng không giúp gì được cho cậu, ngược lại còn khiến cậu chịu thêm tội bắt nạt bạn học.
Chu Gia Dã đưa tay ra chặn hành động trả đồ của tôi lại.
Mấy nam sinh phía trước gọi cậu, thúc giục cậu xong chưa, cậu trả lời mấy nam sinh kia, giục cái gì mà giục.

Sau đó vội vàng vẫy tay với tôi, khóe miệng là nụ cười theo thói quen: “Lúc đó không phải tôi dọa cậu sợ rồi sao, đây là quà xin lỗi.”
Chu Gia Dã nói xong thì chạy đi, cơn gió ập đến từ cậu như thổi bay ánh nắng trước mặt tôi, cậu chạy về ánh nắng, rực rỡ và tỏa sáng trong gió.
Tưởng Nịnh mua kẹo xong đi ra, cô ấy bóc túi kẹo đưa cho tôi một viên, cúi đầu thấy chai nước ngọt trong tay tôi thì ồ lên một tiếng.
Tôi theo thói quen giải thích với cô ấy: “Hôm qua tớ giúp Chu Gia Dã một chuyện, cậu ấy mới cho tớ.”
Nhưng rõ ràng tôi không giúp gì được cho cậu.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp người như vậy, bạn còn chưa đến gần đã có thể cảm nhận được sự chân thành và sôi động trong thế giới của cậu ấy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương