Trương Nam Nam và Tưởng Chanh chủ động ôm cánh tay của tôi, ba người chúng tôi nhìn cái gì đều náo nhiệt, các cô ấy biết tôi chưa từng tới đây nên một đường đều đang giới thiệu phố Văn Hà có món ngon gì đó.

Họ miêu tả thật sự làm người chảy nước miếng, họ nói về sau có rảnh sẽ dẫn tôi tới ăn một lần mọi thứ, hôm nay mang tôi đi ăn cái lẩu của quán ăn nổi tiếng nhất ở đây.

Đây là lần đầu tiên tôi và bạn bè cùng nhau ăn cơm, mà không phải một người, loại cảm giác này thật xa lạ, lại nóng cháy hừng hực.

Tiệm lẩu kia quả nhiên rất đông, chỉ có thể xếp hàng đợi.

Cho chúng tôi bảng số thứ tự là bà chủ, thấy chúng tôi còn cõng cặp sách, hỏi: "Các cháu học ở Nhất Trung đúng không?"
Ba người chúng tôi đều thật bất ngờ, bởi vì Nhất Trung cũng không yêu cầu cần thiết mặc đồng phục, ngoại trừ thứ hai kéo cờ và hoạt động khác yêu cầu mặc đồng phục, ngày thường mọi người đều mặc quần áo của mình.

Trương Nam Nam bất ngờ nói: "Sao dì lại có thể đoán ra được ạ?"
Bà chủ cười nói: "Bởi vì con trai dì cũng ở Nhất Trung, thấy học sinh tới luôn cảm thấy thân thiết, không nghĩ tới thật đúng là học sinh Nhất Trung thật, đợi chút đồ ăn đến các cháu tùy ý chọn món, dì giảm nửa giá cho các cháu.

"
Ba người chúng tôi được quan tâm mà lo sợ, vội vàng nói không cần.

Tuy nhiên trong tiệm rất đông, bà chủ chỉ nói được vài câu liền đi vội.

Thời gian đến lượt chúng tôi vẫn còn khá dài, Trương Nam Nam chỉ vào đầu phố bên kia nói có quán ăn tào phớ đặc biệt ngon, cô ấy cùng Tưởng Chanh đi mua, kêu tôi tiếp tục chờ tới lượt.

Tôi cầm bảng số thứ tự, an tĩnh ngồi chờ trên ghế.

Bốn phía hơi nóng hôi hổi, người đến người đi, Trương Nam Nam và Tưởng Chanh đi rồi, tôi lại yên tĩnh xuống, cô độc ngồi ở trong đám người, nhìn phồn hoa trước mắt giống như một cô đảo bị quên đi.

Lúc ấy tôi còn không có di động, cúi đầu chơi chuỗi tay thuận tiện mua trên đường, ba người chúng tôi mỗi người mua một chuỗi.

Tôi mang ở trên cổ tay, lại gỡ xuống, lại lần nữa mang lên, lại lần nữa gỡ xuống.

Lặp đi lặp lại, tống cổ thời gian, làm chính mình có vẻ không cô đơn như vậy.


Thẳng đến ghế bên cạnh có người ngồi xuống, che đậy một bộ phận ánh sáng, tầm nhìn trước mặt tôi tối hơn một chút.

Tiệm lẩu người đến người đi, tôi chỉ cho là người khác cũng đang đợi xếp hàng, không để trong lòng, vẫn cứ cúi đầu chơi chuỗi ngọc trong tay.

"Lâm Ý.

"
Người bên cạnh cười nhẹ một tiếng: "Chơi vui như vậy sao?"
Tôi đột nhiên quay đầu, thiếu chút nữa đụng phải Chu Gia Dã, cậu ấy vừa lúc cúi đầu xem chuỗi ngọc trong tay tôi.

Tôi theo bản năng hoảng sợ lui về phía sau, lại bị cậu ấy một tay giữ chặt, cậu ấy dường như bị dáng vẻ này của tôi làm cho tức cười, cười nhẹ một tiếng: "Đụng phải tớ còn chưa đủ, còn muốn đụng vào người phía sau cậu à?"
"! "
Tôi xin lỗi: "Thật sự xin lỗi.

"
Cậu ấy buông tôi ra: "Sao cậu lại thích xin lỗi quá vậy?"
"! "
Cậu ấy không phải người không thuận theo, không buông tha hỏi đến cùng, ngoại trừ lúc cố ý chọc ghẹo tôi chơi, chọc tôi tức giận.

Chỉ là hôm nay cậu ấy trông không có hứng thú gì mấy, giọng điệu nói chuyện thấp hơn rất nhiều so với bình thường, lúc cười như là thiếu chút sức lực.

Cậu ấy cà lơ phất phơ đặt cánh tay lên quầy thu ngân bên cạnh, nửa cười giọng nói tùy ý hỏi tôi: "Cậu tới chỗ này ăn cơm sao?"
"Ừm.

"
"Đi cùng ai?"
"Tớ không thể tới ăn một mình sao?"
Cậu ấy nở nụ cười, không phải tiếng cười ngày thường khoe ra, hôm nay hành động của cậu ấy đều giống như bị thu lại một nửa sức lực, cười như thấp giọng từ yết hầu ra tới vậy.

Thế nhưng tiếng nói vẫn trầm thấp dễ nghe, tất cả bốn phía đều ồn ào ầm ĩ, cậu ấy cười có vài phần khàn khàn, giống như thứ gì mềm mại đi vào trong lòng tôi.


Cậu ấy cười xong, không hề có thành ý mà nói: "Có thể, đương nhiên có thể.

"
Rồi sau đó hỏi: "Cùng Trương Nam Nam hay là Tưởng Chanh, hay là cả hai người luôn?"
Cậu ấy đoán liền trúng, làm tôi có chút không muốn thừa nhận, hơi chút buồn bực hỏi: "Sao cậu lại đoán được?"
"Còn cần đoán sao? Không phải cậu thường chơi với hai người họ hay sao?"
"! "
Cậu ấy nói rất đúng.

Tôi quái gở không hợp đàn rất rõ ràng, dường như đoán ra được là chuyện tất nhiên.

Tôi lại không nói, cúi đầu tiếp tục cầm chuỗi ngọc.

Cậu ấy cũng không nói nữa, toàn bộ tiệm lẩu náo nhiệt tràn ngập ở bên cạnh chúng tôi, tôi sớm đã thói quen cô đơn như vậy nhưng cậu ấy như vậy, ngược lại tôi không thói quen.

Hôm nay cậu ấy giống như không vui lắm.

Tôi nghĩ không thể mỗi lần đều chờ cậu ấy tìm tôi, tôi cũng nên chủ động một ít, dù sao người không thiếu bạn bè là Chu Gia Dã, mà người muốn cách cậu ấy gần hơn là tôi.

Thế nhưng lúc tôi ngẩng đầu, lại thấy cậu ấy đang dùng một tờ giấy màu đỏ gấp thứ gì.

Chu Gia Dã lười biếng giống không xương cốt dựa vào bên cạnh quầy thu ngân, yên tĩnh rồi lại chuyên tâm gấp nó.

Tờ giấy màu đỏ là giấy tuyên truyền của quán lẩu, bị cậu ấy gấp trong tay, không giống như tùy tiện gấp loạn.

Tôi không nhịn được hỏi: "Cậu đang gấp cái gì?"
"Sao?"
Tiệm lẩu quá ồn, cậu ấy không nghe rõ.


Tôi tới gần một chút, âm lượng cũng đề cao một ít: "Cậu đang gấp cái gì?"
Chu Gia Dã cong cong khóe miệng, nhẹ nói: "Không nói cho cậu biết.

"
"! "
Cậu ấy không nói, tôi liền tự mình nghiên cứu.

Tôi nhìn chằm chằm giấy trong tay cậu ấy, hơn nữa muốn đoán được đáp án: "Cậu đang gấp một cái hộp sao?"
Chu Gia Dã hơi hơi nâng mi, lực chú ý vẫn ở trong tay cậu ấy đang gấp đồ vật: "Cậu muốn đoán cũng phải đoán nghiêm túc một chút được không?"
"! "
Tôi cho ra cái đáp án thứ hai: "Ếch xanh?"
Cuối cùng cậu ấy nâng lên mí mắt nhìn về phía tôi, sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu cảm gì.

Tôi tự biết đáp án này thái quá, chủ động giải thích nói: "Bởi vì tớ chỉ biết gấp hộp và ếch xanh, cái loại ếch xanh gấp xong có thể nhảy lên, tớ cảm thấy chơi rất vui!"
Cậu ấy nhàn nhạt thu hồi mí mắt, tiếp tục rũ mắt gấp giấy.

Thế nhưng Chu Gia Dã giống như không gấp đồ vật đặc biệt phức tạp, cuối cùng chỉ gấp vài cái đã xong, cuối cùng chỉ vài bước, tôi cũng nhìn ra hình dạng.

Tôi ngượng ngùng lên: "Thì ra cậu gấp hạc giấy.

.

"
Mà tôi lại đoán ếch xanh.

Cậu ấy chỉ cười nhạo một tiếng nhưng không quan tâm tôi, sau khi gấp xong liền đặt ở trên quầy thu ngân bên cạnh.

Sau đó lại lấy một tờ giấy, gấp lại, mở ra, lại lần nữa gấp lại.

Cái này gấp càng nhanh, tôi còn không thấy rõ thì cậu ấy đã gấp đến cuối cùng, gấp thành một ngôi sao.

Cậu ấy không nói lời nào, tôi cũng không lầm bầm lầu bầu.

Nhìn Chu Gia Dã lại xoay người đứng lên, kéo cửa quầy thu ngân ra rồi đi vào, tôi hoảng sợ trừng lớn đôi mắt: "Chu Gia Dã, đó là quầy thu ngân của người ta, cậu đừng đi vào.


"
Cậu ấy không chỉ không nghe tôi ngăn cản, còn ngồi xổm xuống kéo ngăn kéo ra.

Tôi gấp đến độ không được, liên tiếp ngẩng đầu xem bà chủ và nhân viên cửa hàng, sợ giây tiếp theo cậu ấy bị bắt được.

Thấy dáng vẻ lười biếng lại tự tại của cậu ấy, tôi không thể không nóng nảy: "Chu Gia Dã, cậu nhanh một chút, chậm chút bà chủ sẽ phát hiện ra cậu.

"
Chu Gia Dã tìm ra một dây kim tuyến từ trong ngăn kéo, chậm rãi đứng lên, cười nhẹ nói: "Không phải nên khuyên tớ kịp thời thu tay lại sao? Lời này của cậu nghe giống như đang trông chừng giúp tớ vậy?"
Sau đó Chu Gia Dã cúi đầu dùng dây kim tuyến trong tay, từ đầu đến cuối không xem tôi, giọng nói không chút để ý lại vô cùng trêu ghẹo: "Lâm Ý, cậu như vậy có tính là phạm tội cùng tớ không?"
Giờ phút này, một chữ tôi đều cũng không nói ra được.

Trong tiệm nóng hôi hổi, mà ngoài đường phố bị ánh đèn đủ màu xuyên thành một đường, không phân biệt rõ nơi nào hát bài ca Giáng Sinh hết đợt này đến đợt khác xuyên qua toàn bộ đường phố, người đến người đi, ngựa xe như nước, giống như bây giờ mới vừa bắt đầu bước vào đêm tối.

Mà tôi tại nơi rộn ràng nhốn nháo này, chỉ lo ngửa đầu nhìn Chu Gia Dã đứng ở trước mặt.

Tôi thấy được lông mi tinh mịn của cậu ấy buông xuống, cũng xem thấy được ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Tôi rất ít thấy lúc Chu Gia Dã yên phận như vậy.

Thế nhưng đúng vào giây phút thế gian ồn ào náo động này, cậu ấy lại dịu dàng đến không giống chân thật, trái tim tôi lại giống như bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, rung động dâng trào.

Làm xong trong tay, cậu ấy nắm đồ vật ở trong tay, vươn đến trước mặt tôi: "Lâm Ý.

"
Tôi vẫn phát ngốc nhìn cậu ấy: "Cái gì?"
Chu Gia Dã cong môi cười, xán xán lạn lạn, lại là Chu Gia Dã kiêu ngạo, sáng ngời kia: "Giáng Sinh vui vẻ!"
Rồi sau đó lòng bàn tay cậu ấy buông ra, dây kim tuyến từ lòng bàn tay buông xuống.

Hạc giấy và ngôi sao xuyên thành một đường như chuông gió chuyển động trong không khí ban đêm không ngừng tăng lên độ ấm.

Từ lòng bàn tay Chu Gia Dã rơi xuống hạc giấy và ngôi sao, làm tôi muốn bắt lấy nó.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương