Từng Có Một Giấc Mơ
-
38: Cô Không Hiểu Anh Ấy
An Ngọc ngồi chờ trong một quán cafe nhưng mãi vẫn chưa thấy đối phương xuất hiện.
Cô nghi ngờ do bản thân đã quá hào hứng nên tới sớm hơn so với giờ hẹn.
Lim ngồi ở chiếc bàn gần đó, vừa ăn bánh ngọt uống nước vừa nhìn về phía chỗ cô đang ngồi, không hề rời mắt.
Đôi khi đạo đức nghề nghiệp của cô ấy khiến cô cảm thấy có chút phiền.
Ngồi chỗ này thì làm sao có chuyện xảy ra được mà cô ấy cứ mở lớn mắt giám sát cô thế chứ? Sợ người ta bắt nạt cô hay đang sợ cô làm thịt người ta vậy??
An Ngọc cụp mắt, nhàm chán nghịch chiếc điện thoại trong tay.
Cô không mở máy ra dùng vì không biết mật khẩu, chỉ mân mê bên ngoài, sau đó lại lật úp lại ngắm nghía cái ốp xấu hoắc mà mình đã chọn.
Huống hồ đây cũng là máy cá nhân của anh, mức độ riêng tư rất lớn, mà cô thì phải là một đối tác chuyên nghiệp, việc đầu tiên cần lưu ý đó là không can dự và tìm hiểu quá sâu vào sự riêng tư đó.
Còn việc cô đi gặp cô gái thần bí kia không hề liên quan gì đến việc cô xen vào chuyện của anh đâu nhé.
Đây là do cô tò mò, và cũng do đối phương hẹn cô ra ngoài trước đấy.
Chiếc ghế đối diện bị kéo ra tạo thành âm thanh chói tai.
An Ngọc bình tĩnh nâng mắt lên nhìn đối phương, mà Lim ngồi gần đó cũng thẳng lưng, tập trung tinh thần nhìn về hướng này.
An Ngọc quan sát kĩ cô gái trước mặt.
Trông cô ấy khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ chững chạc và tự tin của một doanh nhân thành đạt.
Ngồi vào chỗ, cô ấy lập tức khoanh hai tay lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cô như đánh giá.
Sau đó, cô ấy khẽ cười.
- Tôi biết bạn trai tôi là người rất cuốn hút\, nhưng không phải loại chó mèo hoang nào anh ấy cũng sẽ chấp nhận đâu.
Tốt nhất cô đừng mơ tưởng dùng thủ đoạn với anh ấy nữa.
- Đoạn\, cô ấy kiêu ngạo chìa tay ra trước mặt cô\, nói như ra lệnh.
- Trả điện thoại anh ấy đây.
An Ngọc không đáp ngay mà bình tĩnh nhìn cô gái kia một lúc, sau đó nở nụ cười.
- Bằng chứng đâu?
- Cái gì?
- Chị bảo chị là bạn gái của anh ấy còn gì\, vậy chị cho tôi xem bằng chứng đi.
Nếu chị không có\, vậy thì chị là kẻ nói dối rồi.
- Cái gì? Nói dối? - Cô ấy cười khẩy.
- Này\, cô có biết tôi là ai không mà dám ăn nói với tôi kiểu đó hả?
- Tôi cảm thấy tôi nói rất hợp lý mà.
- An Ngọc cầm chiếc điện thoại vẫn đang đặt úp trên bàn lên\, lắc lắc trước mặt cô ấy.
- Chí ít tôi có thể chứng minh bằng việc trong tay tôi có điện thoại của anh ấy.
Còn chị thì không có gì cả.
Nhìn qua cũng biết người nào mới đáng tin hơn\, không phải sao?
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cô đang cầm, sau đó bật cười thành tiếng.
- Vậy thì cô mới là kẻ nói dối đấy.
- Cô ấy hếch cằm lên\, vừa kiêu ngạo\, vừa tự tin mà nói rằng.
- Cô không hiểu anh ấy.
Anh ấy chắc chắn sẽ không dùng loại ốp như vậy.
Anh ấy không bao giờ chạm vào những thứ rác rưởi đó.
- À\, vậy sao? - An Ngọc nhún vai.
- Nhưng làm sao đây\, vì tôi nên anh ấy đã dùng rồi.
Nếu không thì...
An Ngọc đặt điện thoại xuống bàn rồi đẩy về phía cô ấy, điềm nhiên nói.
- Chị là bạn gái của anh ấy thì chắc chị biết rất rõ mật khẩu máy của anh ấy là gì đúng không? Chị mở ra cho tôi xem đi.
Chỉ cần chị dám mở\, tôi sẽ không nghi ngờ lời nói của chị nữa.
Cô dùng từ “dám” chứ không phải là từ “có thể” là bởi, cho dù người phụ nữ này có biết mật khẩu điện thoại của anh đi chăng nữa, nếu biết tính cách của anh, chắc chắn cô ấy sẽ không động vào.
Mặc dù cô chưa được nhìn rõ được cái mặt điên trong biệt danh của anh, nhưng cô có thể lờ mờ đoán được thông qua những phản ứng và thói quen mỗi lúc ở cạnh nhau.
Anh là người độc đoán, tính chiếm hữu rất mạnh, cho nên bản năng bảo vệ lãnh địa cũng rất cao.
Phàm là những thứ thuộc về anh, chỉ cần có người dám động vào thì chắc chắn anh sẽ không để yên.
Cô không quan tâm người phụ nữ này có phải tình nhân bên ngoài của anh hay không, bởi dù sao quan hệ của anh và cô cũng là mối quan hệ hợp đồng, trách nhiệm đều nằm trên tờ giấy chứ không có khái niệm về tình yêu ở đây.
Cô chỉ muốn xem xem một người có thể bày ra vẻ phô trương như vậy có thể chạm được tới giới hạn nào của anh mà thôi.
Tuy nhiên, thí nghiệm mà cô đang háo hức chờ kết quả lại không được diễn ra trọn vẹn.
Nhìn người vừa mở cửa bước vào, An Ngọc lặng lẽ đánh mắt qua vị trí mà Lim đang ngồi.
Quả nhiên bây giờ cô ấy không dám đối mặt với cô nữa mà cúi thấp đầu vờ như bận rộn xử lý xong miếng bánh ngọt trước mặt.
Hữu Dương trông thấy cô rất nhanh.
Anh nhấc chân bước tới phía cô, và gần như ngay lập tức, An Ngọc ngồi thẳng lưng hết sức ngoan ngoãn, còn nở một nụ cười nịnh nọt hướng về phía anh.
Người phụ nữ cũng nhận ra phản ứng kỳ lạ của cô nên vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó, cơ thể cô ấy cứng đờ, vẻ mặt hốt hoảng, mất tự nhiên chỉnh lại mái tóc của mình.
Lúc Hữu Dương đứng trước mặt cô, An Ngọc đứng dậy niềm nở hỏi.
- Sao anh lại ở đây vậy? Giờ này đáng nhẽ anh nên ở công ty làm việc chứ?
Hữu Dương không nói gì, lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô.
An Ngọc hiểu ý, gãi gãi cổ, ngại ngùng cầm điện thoại trên bàn lên rồi kính cẩn đặt vào tay anh bằng hai tay.
Kể từ lúc anh xuất hiện, người phụ nữ kia luôn nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh, cho tới khi anh cầm một chiếc điện thoại có cái ốp y hệt chiếc đang nằm trên bàn ra, rồi lại điềm nhiên nhận lấy chiếc mà An Ngọc trao trả cất vào túi, khuôn mặt cô ấy chuyển từ ngỡ ngàng kinh ngạc sang tái mét mặt mày.
Mà khi An Ngọc vô thức gãi cổ, sự chú ý của cô ấy liền đặt vào dấu hôn đỏ rực ngay phía dưới tai cô.
Thoắt cái, khuôn mặt người phụ nữ đột ngột tối sầm.
Hữu Dương cất điện thoại vào túi, bấy giờ mới nhìn sang người còn lại đang có mặt ở chỗ này.
Anh nhíu mày, hỏi.
- Sao cô lại ở đây?
- Em… Cái đó… - Người phụ nữ đứng dậy lắp bắp muốn giải thích\, nhưng Hữu Dương lại không đủ kiên nhẫn lắng nghe.
Anh nhìn về phía An Ngọc\, hơi nhíu mày như đang dò hỏi.
An Ngọc gãi cằm khó xử\, không biết nên nói chuyện này như thế nào.
- Ừm… Cô ấy nói cô ấy là bạn gái của anh\, muốn em đưa điện thoại của anh cho cô ấy.
- Bạn gái? - Sắc mặt Hữu Dương đột nhiên khó coi\, mà người phụ nữ cũng tái mặt sau câu nói của cô.
Ngay sau đó\, anh quay phắt sang nhìn cô ấy\, lạnh giọng.
- Cô nói lung tung gì với vợ của tôi vậy?
- V…vợ ư? - Người phụ nữ rõ ràng rất bàng hoàng\, mắt nhìn về phía An Ngọc như không thể tin nổi.
Hữu Dương thở hắt\, trừng mắt với An Ngọc một cái rồi kéo bàn tay trái mà cô luôn giấu nãy giờ lên\, sau đó cũng chìa tay mình ra\, để cô gái kia trông thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của hai người.
- Cô Tô\, xem ra cô không muốn chúng ta hợp tác nữa\, mà tôi cũng cảm thấy dự án của cô không tốt chút nào\, không đáng để tôi đầu tư.
Khoan nói đến năng lực\, cô nghĩ cô là ai mà dám tự nhận là bạn gái của tôi?
- Anh… anh Dương\, anh hãy nghe em nói đã…
- Thôi khỏi.
Tôi không có hứng! - Hữu Dương đưa tay lên cắt ngang lời người phụ nữ kia.
- Tốt nhất cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi nữa\, nếu không tôi cũng không biết bản thân sẽ làm những gì đâu.
Nói xong, anh nắm lấy tay An Ngọc kéo ra ngoài.
Mà cô chỉ có thể đau khổ chạy theo bước chân anh, trong lòng thầm mặc niệm cho bản thân.
Rồi xong! Xem ra đến phiên hỏi tội cô rồi.
Nhưng cô đã làm gì sai chứ? Sao anh lại tức giận nữa vậy?
Với cả, có phải người đàn ông này không biết gì về sự chênh lệch sức lực giữa đàn ông và phụ nữ không? Bây giờ anh nắm tay cô như muốn bóp nát cả xương ấy.
Đã thế, cô đau gần chết mà còn chẳng dám kêu nữa chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook