Từng Có Một Giấc Mơ
29: Không Liên Quan Sao


Địa điểm An Ngọc muốn tới vẫn là căn nhà cũ tróc sơn kia.

Ngồi trong xe, cô nhìn ra bên ngoài một lúc, ngón tay không ngừng vân vê lên chiếc nhẫn đang đeo trên cổ.

Lim nhìn cô từ gương chiếu hậu, tần ngần một lúc mới lên tiếng.
- Chúng ta có vào không?
- Vào chứ.

- Giọng An Ngọc nhẹ tênh.

Lúc này, cô chợt nở một nụ cười khó đoán.

- Đã tới tận đây rồi, tất nhiên em phải vào chứ.

Em chỉ đang nghĩ nên dùng cách gì mới khiến bản thân cảm thấy thoải mái nhất thôi.
Đoạn, cô đẩy cửa ra, bước xuống.

Lim cũng vội vã xuống theo.
Giống như nhận được lệnh, cửa xe mười hai chỗ mở ra, một đoàn người mặc đồ vest lịch sự bước xuống, khuôn mặt ai nấy đều hết sức lạnh lùng.
An Ngọc ra hiệu cho một người tới gõ cửa, người kia cũng thật thà gõ hai cái, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía trong, người kia nhấc chân đạp mạnh lên tay nắm cửa khiến nó gãy rời, rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai.
Đoàn người lần lượt xông vào xếp thành một đội hình nhỏ trật tự, An Ngọc và Lim bước vào sau cùng.

Khi nhìn tên đại ca đứng bật dậy với khuôn mặt nhăn nhó, An Ngọc khẽ nở nụ cười.
- Lâu rồi không gặp.

- Cô liếc bàn tay đang được băng trắng của gã, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

- Vết thương của anh thế nào rồi?
- Cô còn muốn gì nữa? - Khuôn mặt tên đại ca tối sầm, rõ ràng từ sự việc lần trước, gã chẳng còn muốn dính líu gì tới cô nữa.
Nghe gã hỏi vậy, An Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó thảnh thơi đi một vòng như đang tham quan.


Có một tên bước ra định ngăn cản, nhưng ngay lập tức đã bị một người vệ sĩ đứng gần đó đưa tay cản lại, lừ mắt cảnh cáo.
Xem ra lần trước Hữu Dương đã để lại một vụ nổ quá lớn và tạo ra bóng ma tâm lý khá nặng đối với chúng, cho nên dù An Ngọc không đưa quá nhiều người tới, khí thế cũng không đáng sợ giống lần trước, song vẫn khiến từng kẻ có mặt ở đây phải e dè.
Tên đại ca khá bực mình vì bản thân bị xem thường, nhưng gã chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

Nhóc con trước mặt đã không còn là kẻ để mặc gã chơi đùa trong tay, yếu ớt quỳ dưới chân gã khóc lóc cầu xin nữa.

Chỉ một thời gian ngắn thôi, cô giống như được lột xác vậy, đâu còn là đứa con gái hèn hạ ngày nào nữa.

Bây giờ đứng trước mặt gã là một quý cô thanh lịch, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi một nụ cười đều thể hiện một sự điềm tĩnh khó đoán, bất giác khiến gã phải dè chừng.
- Tôi có nghe một số chuyện khá thú vị.

- Sau khi tham quan xong, cảm thấy những thứ ở đây thật nhàm chán, An Ngọc bước tới bàn uống nước.

Một người vệ sĩ nhanh nhẹn đi tới đẩy tên đàn em đang đứng gần đó ra xa, sau đó lôi xềnh xệch chiếc sofa đơn kia bằng một tay tới chỗ trống rộng rãi trong phòng, ra hiệu mời cô ngồi xuống.
An Ngọc thong dong ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, cười nhạt.
- Hình như số tiền mà tôi đã trả anh vốn không phải là do bố tôi nợ.

Có đúng như vậy không?
- Giấy trắng mực đen rất rõ ràng, lần trước cô không đọc kỹ sao? - Gã đại ca cười khẩy.

- Bên dưới còn có chữ ký lẫn dấu vân tay của chính bố cô đấy.

Chữ viết của bố mình mà cô cũng không nhận ra sao?
- Xem ra không được rồi nhỉ? - Nụ cười trên môi An Ngọc tắt ngúm.

Cô nhìn gã bằng vẻ mặt không cảm xúc.

- Tôi đã rất lịch sự cho anh cơ hội rồi đấy.
Nói xong, cô chán chường phất phất tay, ngay lập tức, một người vệ sĩ bước tới xách cổ tên đại ca lên.

Những tên đàn em ngay lập tức muốn phản công bảo vệ thủ lĩnh, những rất nhanh đã bị nhóm vệ sĩ khống chế, tất cả đều bị bẻ tay ra phía sau rồi bị đè xuống đất.


Động tác của họ quá nhanh và dứt khoát đến mức chẳng ai kịp phản ứng, tới khi hoàn hồn thì đã chẳng còn cử động được nữa rồi.

Lúc thấy một số người giãy dụa, An Ngọc lạnh nhạt nhắc nhở.
- Nếu không muốn chịu đau giống như lần trước thì ngoan ngoãn nằm đó đi.

Hôm nay tôi chỉ muốn nói chuyện với đại ca mấy người thôi.
Những gã đó liếc nhìn nhau, cuối cùng đành mím môi nhắm mắt lại.

Dù sao thì cứ cho là chúng dùng toàn lực phản kháng đi, nhưng chúng không phải kẻ ngốc hoàn toàn, chúng thừa biết được sự chênh lệch thực lực của chúng với đối phương.

Những kẻ nghiệp dư như chúng làm sao có thể chống lại được người đã được huấn luyện chuyên nghiệp và bài bản này cơ chứ.
Tên đại ca bị xách cổ tới gần cô hơn, người vệ sĩ to cao còn đạp thẳng vào khuỷu chân gã khiến gã phải quỳ xuống, đầu gối đập mạnh trên nền đất cứng lạnh lẽo.

Gã tái mặt ngước lên nhìn cô.
An Ngọc ngồi tựa ra sau lưng ghế nhìn xuống gã, tay phải còn xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới mấy vòng.

- Tôi hỏi lại một lần nữa.

Số tiền kia, có phải là bố tôi đứng ra nợ không?
- Tôi đã bảo...!- Gã còn chưa nói hết câu, An Ngọc đã thở hắt ra, mày nhíu lại, rõ ràng không hề hài lòng với câu trả lời ấy chút nào.
Ngay lập tức, đầu gã bị nắm lấy rồi đập mạnh xuống đất, sau đó lại nhấc lên.

Trên trán gã nhanh xuống xuất hiện một vết máu đỏ tươi, chậm rãi chảy xuống khuôn mặt tái mét của gã.
Lần này An Ngọc không lên tiếng nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào gã như đang chờ câu trả lời, nhưng dường như gã đang trong cơn choáng váng nên không thể hiểu được ánh mắt của cô, đơ ra mãi không nói lời nào.
An Ngọc nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, tay phất vài cái.

Kề sau đó, những tiếng đập đầu vang lên trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, liên tục không ngừng nghỉ.

Tới khi gã đại ca không thể chịu nổi nữa, hét lên.
- Tôi nói! Tôi nói!
Bấy giờ, An Ngọc mới chậm rãi mở mắt ra nhìn gã.


Lúc này cả khuôn mặt gã đã bê bết máu, thấm đẫm cả khuôn mặt.

Gã run rẩy quỳ dưới đất, mắt nhìn cô đầy hãi hùng.

Gã không ngờ một cô gái như vậy lại có thể có những hành động độc ác ấy mà chẳng hề chớp mắt, hình dáng nhỏ bé run rẩy sợ hãi trong tâm trí gã dường như đang ngày một mờ đi.
Chỉ một thời gian ngắn mà con người có thể thay đổi như vậy sao?
- Nói đi.
- Kẻ...!kẻ thật sự muốn vay tiền...!là kẻ đã đưa cô cho tôi, chính là người đàn ông mà cô gọi là chú.

- Ngừng một chút, gã liếc cô, sau đó nhắm mắt lại, giống như không còn cách nào khác, chậm rãi lên tiếng.

- Sau này tôi mới điều tra ra ngày trước ông ta làm ăn thua lỗ, cần một số tiền lớn để vực dậy công ty nên sa vào con đường cờ bạc, cuối cùng không gỡ lại được.

Ông ta đã đến cầu xin bố cô giúp đỡ, tôi không biết ông ta đã nói những gì, nhưng cuối cùng bố cô vẫn tới ký giấy vay nợ thay ông ta.

Lúc đó ông ta luôn miệng hứa rằng nhất định sẽ trả nợ đúng hạn, không làm liên lụy đến bố cô.

Nhưng sau đó...
Nói đến đây, gã ngừng lại, nuốt nước bọt, liếc cô một cái.

An Ngọc nheo mắt, nhíu mày không hài lòng.

Khi đầu lại bị một bàn tay to lớn nắm lấy, gã vội hét lên.
- Sau đó tôi tìm đến ông ta để đòi nợ thì ông ta bảo rằng, bố cô sẽ đứng ra trả toàn bộ số tiền cả gốc lẫn lãi, bởi vì bố cô mới là kẻ đã ký giấy vay nợ.

Ông ta bảo người nào ký thì đi mà tìm người đó, ông ta không liên quan.

Ông ta còn nói, nếu bố cô không có tiền, vậy thì mẹ của cô có cách để trả.

Ông ta bảo rằng mẹ của cô rất đẹp, ngoại hình trẻ trung dù đã vào tuổi trung niên, bảo chúng tôi có thể thử, thử xong rồi thì mang đi bán, dùng cách gì cũng sẽ có một số tiền không nhỏ.

Ông ta còn nói mẹ của cô yêu bố cô như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý hi sinh bản thân vì bố cô.

Ông ta còn nói, nếu mỗi mình mẹ cô không đủ, vậy thì có thể đem cả cô về...!để...!để...
Kể đến đây, gã không thể nói nên lời được nữa, giống như sợ rằng nếu vẫn còn nói ra tiếp thì bản thân sẽ thật sự chết ở nơi này.
An Ngọc im lặng lắng nghe bằng một tâm thể bình thản.


Thấy gã lắp bắp một lúc vẫn không nói hết câu, cô nghiêng đầu, hỏi.
- Thử? Anh muốn nói “thử” ở đây là thử cái gì? - Nghe cô hỏi vậy, gã đại ca mím chặt môi, cả người run lẩy bẩy.

Mặt cô ngay lập tức tối sầm.

- Anh đã làm gì mẹ tôi?
Gã lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt né tránh.

Trong lòng cô chợt có một suy đoán, nhưng ngay lập tức đã bị cô gạt phăng đi.

Tuy nhiên, cái ý nghĩ lướt qua ấy vẫn khiến vành mắt cô nóng bừng.

Cô nghiến chặt răng, hỏi lại gã.
- Anh, và cả bọn chúng...!- Cô nhìn những tên đàn em vẫn đang bị đè dưới đất kia, gằn lên.

- ...đã làm gì mẹ tôi?
- Không liên quan đến chúng tôi, là do chú của cô bảo chúng tôi làm vậy.

Là chú của cô muốn chúng tôi làm nhục mẹ cô! - Tên đại ca vội vã trả lời sau khi cảm nhận được da đầu mình đau buốt.

Gã bất chấp tất cả nói ra những điều mà chính gã cũng biết rằng cần phải mang theo xuống mồ, vĩnh viễn không được tiết lộ.

Tuy nhiên, nếu gã không nói, gã sẽ xuống mồ càng nhanh hơn.

- Ngày đó bố cô đã tới cứu mẹ cô và đưa về nhà rồi.

Lúc đi họ vẫn còn sống.

Cái chết của bố mẹ cô không liên quan đến chúng tôi.
- Không liên quan sao? - An Ngọc bật cười, từ viền mắt chảy ra một giọt lệ, lăn xuống má.

Cô đứng dậy, chậm rãi tiến về phía gã rồi ngồi xuống.

- Anh nói, tất cả chuyện này đều không liên quan đến anh sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương